Nhân vật phụ như tôi thì làm sao nổi tiếng được phải không?

chương 14: lời tỏ tình đúng mực

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dường như Kana không được vui với điều tôi vừa nói, bởi sau vài giây trông có vẻ bối rối, cô đã vội vã đứng dậy rồi chạy vụt đi.

"Khoan đã, ể?!" Sao cô lại bỏ chạy mà chẳng nói lời nào thế? Có lẽ cô đã cố viện ra một cái cớ hay gì đó, nhưng rồi đã chạy đi luôn. Haizz, chịu thật. Lúc này tôi chẳng thể nào suy nghĩ thông suốt nổi.

Tôi đứng dậy, xách chiếc túi tennis của Hasaki lên rồi đuổi theo cô.

Chết tiệt, Hasaki—sao cậu lại phải là vận động viên chứ? Người đâu mà chạy nhanh khủng khiếp. Tôi đang dồn hết sức để đuổi theo, nhưng đây là một trận chiến khó nhằn. Tôi đã dần dần có thể bắt kịp Hasaki, cho phép bản thân nhìn thoáng qua được nét mặt cô ấy. Chẳng biết vì sao, trông cô lại có vẻ sợ hãi. May sao, tôi đang dần thu hẹp được khoảng cách, nên rất nhanh thôi—

"Này! Thằng kia làm gì đấy?!"

"Cậu kia, bám đuôi à?!"

"Đứng lại đó, thằng tội phạm!"

Có mấy ông chú mặc áo jersey đã phát hiện ra tôi đang đuổi theo sau Hasaki, và bắt đầu la hét về phía tôi. Từ những gì tôi biết, thì họ là một nhóm huấn luyện viên tennis và giáo viên từ trường tôi. Thấy vẻ sợ hãi của Hasaki, lý do gì thì trời biết, có lẽ tôi hiểu được vì sao họ lại cho rằng tôi đang quấy rối cô ấy. Nhưng lúc này tôi không thể dừng bước, bất kể họ có đang gào rú về phía tôi đi chăng nữa. Mặc xác họ, tôi phải tiếp tục đuổi theo.

"Em là bạn nhỏ đó!" tôi hét ngược trở lại lúc chạy qua họ.

"Ừ! Làm như ta tin!"

"Mày nhìn như đầu đường xó chợ thế mà bạn bè con khỉ!"

Rồi họ lại la hét về phía tôi lần nữa, nhưng với nhiều sự buộc tội hơn

Đằng đằng sát khí, mấy ông chú bắt đầu tiến lại gần để chặn đường tôi. Thôi toi rồi. Một bên, tôi muốn lờ tịt họ đi và tiếp tục đuổi theo Hasaki, nhưng mấy tên đần này cứ nghĩ rằng tôi nhất định phải làm hại được cô hay gì ấy. Được rồi, có lẽ tôi đã hơi quá lố. Tôi biết rằng họ đơn thuần chỉ là lo ngại cho cô ấy mà thôi. Aiss, chết tiệt! Chuyện này sẽ không dễ dàng gì đâu!"

"Cậu… Cậu ấy là bạn em!"

Dù nghe có khó tin cỡ nào, thì Hasaki đã đến cứu cánh ngay lúc tôi chuẩn bị hất họ sang một bên. Mấy ông chú có trông có vẻ đang rối tinh rối mù, họ đờ đẫn nhìn hai người chúng tôi.

"Phải đấy ạ. Chỉ là đùa thôi. Bọn em xin lỗi vì tất cả ạ," cô vừa nói vừa hối lỗi cúi đầu.

"À, nếu vậy thì được…" một trong số họ nói với giọng có hơi bức xúc. Mấy ông chú nhìn nhau rồi bắt đầu rời đi. Sau khi họ đã đi được một khoảng đáng kể, tôi mới quay sang Hasaki, nói, "Cảm ơn nhá—cậu đúng là cứu tinh."

"Đừng có cảm ơn tớ mà. Dù sao cũng là lỗi của tớ vì lúc đầu đã bỏ chạy," cô đáp với vẻ ảm đạm.

"Cũng đúng nhỉ."

Cô khẽ thì thầm "Ưm…" rồi cụp mắt xuống. "Mà cậu nhanh thật đó, Tomoki-kun. Tớ cứ tưởng mình chạy giỏi lắm, vậy mà vẫn bị bắt kịp dù cậu phải đeo thêm cả túi của tớ."

"Natsuo," tôi nhanh gọn cắt lời cô ấy. Nghe vậy, cô khẽ giật mình. Phải, chính nó—bằng chứng cuối cùng.

Cô chắc chắn phải là cậu ấy; kết thúc vụ án. "Quả nhiên cậu là Natsuo nhỉ, Hasaki," tôi nói. Cô là người bạn đầu tiên của tôi. Càng nghĩ, tôi lại càng nhận ra mình không thể nhầm được. Hai người họ rất tương đồng: cùng một làn da trắng, cùng một mái tóc màu hạt phỉ, và cùng một vẻ mặt lúc chực khóc.

Hasaki bắt đầu vân vê tà váy. Sau một hồi im lặng, cô ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào tôi và nói, "Tớ xin lỗi. Tớ sẽ không trốn chạy nữa. Tớ sẽ cho cậu biết sự thật. Hãy tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện đi."

Tôi gật đầu rồi nối gót theo cô.

Chúng tôi rời khỏi khu vực sân tennis và đến được một không gian tách biệt với một băng ghế trống nằm trong công viên. Sau khi yên vị, Hasaki mỉm cười cất lời, "Etou… hẳn là tới giờ cậu cũng biết rồi, tớ chính là Natsuo. Cũng đã khá lâu rồi nhỉ, Yuu-kun?"

Quả thật là như vậy. Nhìn cô ấy, những dòng kí ức bắt đầu cuồn cuộn ùa về. "Ừ. Khá lâu rồi đó, Natsuo," tôi đáp.

Cô đỏ mặt rồi e dè nói, "Ano, cậu vẫn gọi tớ bằng họ như bình thường được không? Nghe cậu gọi Natsuo ngượng quá đi mất. Tớ… Tớ đã không còn là Natsuo nữa rồi."

"Ừ, không sao đâu. Tớ cũng muốn gọi Hasaki hơn. Gọi Natsuo cứ… lạ lạ thế nào ấy."

Cô gật đầu, nhưng không nói gì cả. Cả hai chúng tôi đều chìm vào lặng thinh trong một lúc. Sau cùng, cô lên tiếng, phá tan sự im lặng, "Cậu không định… hỏi tớ gì sao?"

"Hỏi gì là hỏi gì?"

"Thì… gì cũng được?"

"Ừm…, nếu hỏi thì cũng được thì… Xin lỗi nhé, giờ tớ đang rối lắm. Đầu tớ đang xử lý thông tin chậm hơn bình thường rất nhiều," tôi lầm bầm. Biết được Natsuo hóa ra lại là con gái suốt bao lâu nay là một cú sốc lớn, chưa kể lại còn là bạn cùng lớp tôi gần hai năm trời. Tôi đã chẳng thể nào tiếp nhận ngay nổi. Nhưng có một điều chắc chắn—tôi đã rất bất ngờ, nhưng chẳng hề thất vọng dù chỉ một chút. Suốt bao năm qua tôi đã luôn muốn được gặp lại người bạn của mình.

"Cậu trông chẳng bối rối gì hết nhỉ," cô nói.

"Tớ có phải bậc thầy thể hiện cảm xúc đâu mà," tôi đáp có phần hờ hững.

Cô khẽ cười khúc khích, nhưng rồi sự vui vẻ đó tan biến. Cô buồn bã nói, "Vậy à. Thật sự thì. Có chuyện tớ thật sự phải nói với cậu… Tớ đã suy nghĩ chuyện này từ rất lâu rồi. Tớ xin lỗi. Ai cũng sợ hãi cậu là bởi vì tớ. Tớ chưa bao giờ nói cho cậu sự thật, thậm chí còn chưa từng giúp cậu. Tớ… Tớ thật sự xin lỗi." Cô cúi đầu để tạ tội. Giọng cô run lên ở gần cuối, cả hai bờ vai cũng vậy.

"Cậu đang xin lỗi, là vì cái vết sẹo này à?" tôi hỏi.

Cô gật đầu, và tôi buông một tiếng thở dài rõ bực. Bối rối, cô ngẩng đầu lên nhìn tôi, "Ể?"

"Người ta không chỉ sợ tớ vì cái sẹo này đâu. Thì đúng là cũng có thêm dầu vào lửa, nhưng không phải là nguyên do duy nhất, với cả cũng không phải lỗi của cậu nữa. Tớ hiểu được lý do sau vụ đó cậu không muốn nói chuyện với tớ," tôi nói. Thú nhận với bạn bè điều bản thân đã luôn dấu diếm là rất khó, chẳng hạn như giới tính thật. Và việc cô đang làm vậy ngay lúc này khiến tôi nhận ra cô mạnh mẽ đến nhường nào. Nên là—lúc đặt mình vào vị trí của Hasaki, tôi chẳng thể nào trách cứ gì cô được.

"Nhưng mà—" cô ngập ngừng, như thể không thể chấp nhận lời tôi nói. Nhưng trước khi kịp nói tiếp, tôi đã tuôn một tràng, cắt ngang cô ấy.

"Nghe này, tớ sẽ thừa nhận—cái sẹo chẳng khiến tiếng tăm của tớ tốt lên chút nào hết. Nhưng tớ đã nói nhiều năm trước, và sẽ nói lại lần nữa: nó là minh chứng rằng tớ đã bảo vệ bạn của mình, nên thật ra tớ thấy rất tự hào. Tớ không hề ghét cái sẹo này hay gì hết. Cho nên đừng có xin lỗi gì cả nhé."

Lúc này cô đang nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ. Có vẻ một số thứ sẽ không bao giờ đổi thay. Cô vẫn là đứa bé mít ướt hôm nào. Với hai gò má đỏ bừng, cô gật đầu, nói khẽ, "Quả nhiên tớ vẫn không thể làm ngơ cảm xúc của mình được rồi…"

Cô nói vậy là sao? Giá như mà tôi biết, nhưng giờ tôi sẽ không gặng hỏi. Dù gì chuyện này cũng đã lý giải rất nhiều thứ, như vẻ mặt đưa đám của cô mỗi khi tôi nhắc đến bạn thuở nhỏ của mình. Thậm chí trước cả khi tôi nói ra cái tên, thì cô có lẽ đã biết rằng tôi đang nói về mình, nhưng đã không có dũng khí để nói ra. Cũng sẽ là dối trá nếu tôi nói rằng thấy cô như vậy không gợi lại những hồi ức đau đớn của hồi đó.

"Chẳng lẽ cậu chưa nhận ra từ trước đến giờ tớ chỉ toàn nói dối cậu sao?" cô bất chợt nhìn tôi một cách nghiêm nghị rồi hỏi.

"Có á?"

Cô gật đầu rồi tiếp, "Lời đầu tiên là khi tớ nói rằng mình là con trai thay vì con gái. Thứ hai là lần tớ hứa hai đứa mình sẽ gặp lại nhau sau kì nghỉ hè đó. Và thứ ba là lúc tớ nói mình muốn trở thành bạn với cậu ở sau phòng thể chất."

"Ể?! Khoan, cậu nói dối mình muốn trở thành bạn với tớ?! À, phải nhỉ. Mình đã là bạn từ xưa rồi mà, nên có thể xem đó là nói dối," tôi nói, nhớ lại ngày hôm đó—nhờ lá thư hẹn gặp sau phòng thể chất cô đã gửi mà chúng tôi đã bắt đầu nói chuyện lại với nhau.

Cô lắc đầu trước lời tôi nói rồi đáp, "Không, không phải vậy. Tớ sẽ nói cho cậu một điều, và lần này, tớ sẽ nghiêm túc 100%. Cô nhìn thẳng vào mắt tôi rồi tuyên bố,

.

.

.

.

.

"Tớ muốn được hơn thế nữa, hơn cả bạn bè đơn thuần kìa."

.

.

.

.

.

"Gượm đã, cái gì?"

Không đời nào tôi lại nghe đúng được. Chắc chắn phải có gì đó nhầm lẫn.

Đây là lần đầu tiên trông cô nghiêm túc đến vậy.

Cô nói tiếp, "Cậu là người con trai tuyệt vời nhất tớ từng gặp. Cậu đã luôn ở bên tớ mỗi khi tớ cần một ai đó. Tớ yêu cậu, tớ thật sự yêu cậu." Cô ngừng lại để lấy dũng khí rồi nhìn tôi, nở một nụ cười đẹp như tranh vẽ.

.

.

.

.

.

"Hãy để tớ được làm bạn gái cậu, Yuu-kun!"

Truyện Chữ Hay