Nhân vật phụ như tôi thì làm sao nổi tiếng được phải không?

chương 12: một trận đấu nảy lửa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 12: Một trận đấu nảy lửa.

Chúng tôi trở lại khán đài nơi Ike đang đôi.

"Hai người đi lâu thật đấy. Có chuyện gì à?"

Touka không trả lời câu hỏi của cậu ta. Thay vào đó, nhỏ chuyển hoàn toàn sự chú ý của mình sang Hasaki, người vẫn còn đang thi đấu. Có vẻ như nhỏ đã không còn tâm trạng để chuyện trò nữa rồi.

"À, bọn tao bị phân tâm ấy mà," Tôi đáp, không muốn chuyện trở nên khó xử.

Cậu ta im lặng trong một thoáng, như thể đang trầm tư, nhưng rất nhanh sau đó đã liền cười nhếch mép. "Ồ, tao hiểu rồi. Được đấy nhỉ."

"Hai người im lặng được chưa?" Touka bất chợt thì thầm. Dù khá nhỏ nhưng Ike vẫn có thể nghe thấy. Tôi chỉ có thể tưởng tượng theo hướng rằng sau khi kể lại cho tôi chuyện quá khứ và cái khoảnh khắc gắn kết mới nãy đó của hai đứa, thì lúc này nhỏ đang không có tâm trạng lắm để xã giao với cậu ta. Ike huýt sao, ra hiệu cho tôi rằng nhỏ hiện giờ đang rất nhạy cảm, nên cứ làm theo lời nhỏ là tốt nhất.

Tôi thật ra khá tò mò muốn biết trận đấu đang diễn biến thế nào, bởi chúng tôi đã bỏ lỡ mất một phần đáng kể. "Thế trận ra sao rồi?" tôi hỏi Ike.

"Điểm set này đang là 5-3. Đang là lượt Kana giao—nếu cậu ấy ăn game này, thì sẽ thắng," cậu ta đáp.

Tôi để ý thấy rằng trong lúc không ở đó thì cô đã để thua một game. Để xem tỉ số nào… Đang là 30-0 nghiêng về Hasaki. Tốc độ đạt được của cô lúc đánh bóng trông có vẻ thật phi thường và chẳng thể nào cản phá nổi, nhưng đối thủ đã đỡ được mà gần như chẳng gặp chút khó khăn nào. Hasaki trả bóng một cách dễ dàng. Quả bóng bay sang phần sân của đối thủ, và cô ta đã để lỡ mất bóng. Tuyệt. Thêm một điểm nữa là thắng chắc rồi nhỉ?

"Lỗi kép!"[note44411]

Không may cho Hasaki, cô đã giao bóng hỏng nhiều lần sau đó. Điểm set giờ đã thành 5-4,

còn tỉ số game đang là 40-30 nghiêng về phía Hasaki. Chiến thắng đã ở rất gần, nhưng cũng còn rất xa. Nếu đối thủ của cô ghi được thêm một điểm nữa, thì họ sẽ vào một deuce[note44410]. Và nếu điều đó xảy ra, thì Hasaki sẽ là người trên cơ vì cô là bên giao bóng. Để thua game này đồng nghĩa rằng điểm set sẽ là 5-5. Nếu Hasaki sấy chân, thì cô sẽ gặp rắc rối to—đối thủ của cô sẽ là người giao bóng ở game cuối. Nhưng đó chỉ là nói trên phương diện khách quan mà thôi.

Trận đấu quyết định bắt đầu. Sẵn sàng tinh thần, Kana dùng vợt dằn bóng vài lần rồi giao bóng. Cô thường sẽ mở màn bằng một cú trái tay. Đây là lượt giao bóng đầu tiên, nhưng lần này cảm giác lại chậm hơn đáng kể. Rất có thể đó là chủ ý từ phía cô—vì đối thủ đã quen với tốc độ lúc bình thường của cô, nên như vậy sẽ khiến cô ta bối rối. Cô đang chuyển lực từ hông thẳng sang quả bóng; tuy chậm, nhưng chứa đựng rất nhiều uy lực đằng sau nó. Lần này, tôi chắc chắn rằng pha bóng này sẽ là bất khả cản phá, nhưng bằng cách nào đó cô ta vẫn đỡ được. Đối thủ của cô đánh vào quả bóng, và nói tiến về phía giữa sân gần lưới ngăn cách. Hasaki ngay lập dồn toàn lực chạy đến đón bóng, nhưng quả bóng

đã nảy xong một lần. Xui thay, cô đã không đủ nhanh để có thể chạm đến quả bóng trước khi nó chạm đất.

"Game, set, and match[note44409]! Người thắng là Hasaki!" trọng tài bất ngờ tuyên bố.

May mắn cho Hasaki, cú nảy của quả bóng cuối cùng lại là ở bên phần sân đối thủ chứ không phải của cô. Cô gái kia trông không được vui cho lắm, nhưng dù vậy vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Trong lúc đó, Hasaki tiến đến chỗ ngồi của mình để nghỉ ngơi đôi chút. Cô hoàn toàn chẳng biểu hiện ra một chút gì.

Mới nãy quá suýt sao đến mức tôi còn chẳng dám chắc ai sẽ thắng nữa cơ. Tôi đang phấn khích chết đi được đây.

"Mày nghĩ Hasaki có đang trụ vững không?" tôi hỏi

"Ờ…, tao chịu luôn đấy," Ike đáp, lộ rõ vẻ lo âu.

Chúng tôi đến trò chuyện với cô sau trận đấu vừa rồi, nhưng cô có vẻ gì đó cay nghiệt. "Xin lỗi các cậu, nhưng tớ cần ít thời gian để xem lại chiến thuật của mình. Tớ không thể dành nhiều thời gian với các cậu được," cô nói rồi nhanh chóng rời đi. Chúng tôi còn chẳng nói chuyện với cô được một phút.

"Cũng đâu phải cứ cuống lên vì chị ấy là giải quyết được vấn đề đâu. Một khi đã vào sân, thì chị ấy sẽ phải tự lực cánh sinh. Ta chỉ có thể cổ vũ chị ấy và cầu mong điều tốt đẹp nhất mà thôi," Touka nói với vẻ điềm tĩnh. Từ lời bình phẩm vừa rồi thì việc nhỏ cũng có chơi tennis đã là khá rõ ràng, vì nhỏ biết được cảm giác lúc ở trên sân sẽ ra sao. Nếu đó là ý của nhỏ, thì có lẽ chúng tôi chỉ còn nước cổ vũ cho cô ấy mà thôi.

"Cơ mà, làm như chuyện bây giờ chị ấy cảm thấy thế nào quan trọng ấy. Trong bao nhiêu người thì chả đời nào chị ấy lại đi thua con nhỏ đó đâu," Touka nói, mắt nhìn xuống dưới sân. Dường như Hasaki đang đối đầu với cô gái tóc đuôi ngựa mà lúc nãy nói chuyện với Touka. Tôi đồng tình—dường như cô ta còn chưa đánh đã muốn hàng, nên trận này với Hasaki sẽ dễ như ăn bánh thôi.

"Nó đã lên sẵn tinh thần để thua rồi, nên dù hôm nay Hasaki-senpai không có được phong độ tốt nhất đi nữa thì cũng không thể có chuyện chị ấy để thua được đâu," Touka nói tiếp với giọng điệu như đã rất chán rồi vậy.

Ừm, có khả năng đây sẽ là một chiến thắng được định sẵn cho Hasaki. Nhưng nhỏ càng nói thì tôi lại càng thấy đây thật ra là một điềm xấu. Tôi không thể ngăn bản thân mình nghĩ rằng đây sẽ là trận đấu mà Hasaki sẽ sẩy chân.

"Game, set, and match! Hasaki thắng!"

À thì…, những nghĩ của tôi rất nhanh đã bị thổi bay. Với lối chơi của mình cô đã tạo ra một sức ép khủng khiếp, khiến cho trận đấu trở nên cực kì một chiều. Ai đó gọi cảnh sát với, vì tôi mới vừa chứng kiến một vụ sát nhân trên cái sân kia. Trong khi đó, cô gái đối thủ đã sắp bật khóc đến nơi.

"Hôm nay Kana có vẻ cháy quá nhỉ," Ike thì thầm. Nghe như thể cậu ta vẫn chưa hết lo lắng về cô vậy.

"Đúng thật, ừ," tôi hùa theo.

Chúng tôi tiến đến lối vào sân để xem tình hình Hasaki. Lúc này, trông cô thật sự mệt mỏi.

"Chúc mừng chiến thắng nhé. Cậu đè bẹp cô ta hoàn toàn luôn," Ike nói.

Chắc là cậu ta sẽ không gợi lên chuyện đó đâu nhi? Cái vụ thể hiện kì lạ của Hasaki ấy. Thôi thì cứ làm theo cậu ta rồi khen cô vậy. "Nếu cậu thắng trận kế là vào được bán kết rồi đúng không? Đỉnh thật đấy," tôi nói.

"Cảm ơn nhé, các cậu, nhưng thật sự thì cũng không đỉnh gì đâu. Người ta đã kì vọng tớ sẽ vô địch giải này ngay từ đầu rồi, nên là…," tiếng cô nhỏ dần. Bất cứ ai khác khi nghe vậy đều sẽ nói cô thật ngạo mạn, nhưng sao tôi lại cảm nhận được có chút tự ti xen lẫn trong đó thế? Cô nói tiếp với một nụ cười nhẹ, "Xin lỗi, nói như vậy có không hay lắm nhỉ. Tớ chưa có được điều kiện tốt nhất, nên cần phải tập trung và lên tinh thần nhanh nhất có thể."

Ike gật đầu đáp, "Ừ. Bọn tớ không muốn quấy rầy lúc cậu đang cố tập trung đâu, nên sẽ chỉ đứng trên khán đài cổ vũ cho cậu thôi."

"Bọn mình chỉ có thể làm vậy cho cậu ấy thôi sao? Hẳn phải còn gì đó mình làm được để giúp đỡ chứ, nhỉ?" tôi thêm vào.

"Không, không—không phải như vậy đâu. Được các cậu hậu thuẫn như vậy giúp tớ rất nhiều đó. Tớ xin lỗi… để các cậu đến tận đây xem tớ thi đấu, vậy mà tớ chỉ có phá hỏng bầu không khí thôi," cô nói.

"Đâu có, cậu chỉ là đang thật sự nghiêm túc với việc này thôi. Được thấy cậu như vậy cảm giác tuyệt lắm đó, Hasaki," tôi trả lời.

Cô nhìn xuống đất rồi nói tiếp, "Trận kế tớ sẽ cố hết sức để cậu tiếp tục nhìn nhận tớ theo cách đó." Nói xong, cô nhanh chóng trở lại sân đấu. Tôi thấy rằng cô chơi như vậy đã là hay lắm rồi, nhưng có lẽ cô xem bản thân mình lúc này là đang hoen rỉ.

"Em cũng không biết nói sao, nhưng kiểu như chị ấy bị vướng bận gì đó mà không thể chơi tử tế được ấy," Touka bất ngờ lên tiếng lúc đang nhìn Hasaki rời đi. Đây là lần đầu tiên nhỏ chen ngang.

"Chắc vậy rồi," Ike đáp.

Nhỏ nói đúng—dường như cho đến giờ trận nào Hasaki cũng ở trong tình trạng căng thẳng. Theo một cách nào đó, thì như vậy rất ngầu, nhưng tôi muốn nhìn thấy cô chơi lúc bản thân bình tĩnh hơn.

Xui thay, không có vẻ gì là hôm nay tôi sẽ được chiêm ngưỡng phong độ đỉnh cao của cô cả.

"Game, set, and match! Người thắng là Arisumi!"

Hasaki còn không thể thắng được trận tiếp theo. Tỉ số chung cuộc là 6-0. Cô đang vừa chống tay lên đầu gối vừa thở dốc, rõ ràng là đã rất mệt mỏi. Tôi không thể nhìn thấy gương mặt cô, nhưng chắc chắn rằng cô đang không vui vẻ gì lắm với thất bại này. Mặt khác, cô gái mà cô

vừa đối mặt—người sở hữu xếp hạng thấp hơn cô—lại trông vui mừng khôn xiết. Cô ta đang được một biển người đang hò reo tên mình vây quanh. Sau cùng thì, Hasaki đã bị đánh bại ở vòng tứ kết. Cô đã được xem là người được yêu thích nhất mà sẽ càn quét giải đấu.

"Ahaha… tớ xin lối. Đến cuối cùng thì tớ lại làm hỏng hết việc," Hasaki nói lúc rời khỏi sân. Cô đang cực kì suy sụp và chẳng hề có tâm trạng để làm bất cứ việc gì. Tôi đồng cảm với cô—thất bại đó sẽ giáng một đòn rất đau vào tinh thần của bất cứ ai. Nhưng cô vẫn đang mang một nụ cười, như thể để trấn an chúng tôi trong khi giấu đi cảm xúc thật của mình vậy.

"Đây là lần đầu tiên tớ xem một trận tennis thật sự, nhưng thật ra lại khá hấp dẫn đấy chứ. Mong là cậu không phiền nếu tớ tiếp tục đến xem cậu thi đấu lần nữa," tôi nói. Cô có thể đã thua, nhưng được thấy cô thi đấu như vậy vẫn rất tuyệt. Hy vọng rằng cô nhận ra tôi đã bị ấn tượng bởi những gì mình chứng kiến.

"Ừm hứm. Lần sau tớ sẽ đảm bảo mình chơi tốt hơn rất nhiều để bù đắp cho hôm nay," cô đáp. Dường như cô không hiểu ý của tôi lắm thì phải.

"Từ giờ tới cuối ngày cậu tính định gì, Kana?" Ike hỏi.

Cô cụp mắt xuống đất, thì thầm,"Tớ định sẽ nghỉ ngơi và xem những trận còn lại. Tớ biết đòi hỏi như vầy có hơi kì, nhưng các cậu có thể để tớ một mình cho đến cuối ngày không?"

"Được thôi, thế thì bọn tớ về nhà vậy. Cậu cũng về cẩn thận nhé," Ike nói.

Gượm đã nào, chúng tôi thật sự sẽ bỏ cô lại một mình ư? Thật luôn à?"

"Nghe được đấy. Cảm ơn vì hôm nay đã đến cổ vũ cho tớ nhé, Tomoki-kun. Cả em nữa, Touka-chan," cô đáp.

"Còn tớ thì sao?" Ike chen vào.

"À, thứ lỗi cho tớ! Sao tớ quên phần cậu được, Haruma? Cảm ơn cậu!"

"Cậu không được cảm kích lắm nhỉ, quên mất tớ rồi này kia nữa!" cậu ta nói đùa với một cái nhún vai bị làm quá lên, khiến cô mỉm cười như thường lệ. "Thôi thì, bọn tớ về đây."

"Ừm. Bái bai!" Hasaki vừa nói vừa vẫy chào chúng tôi.

Ba người đi về phía nhà ga, nhưng trên đường đi chẳng chuyện trò mấy. Hẳn là ai cũng đều đang nghĩ ngợi về Hasaki và phần thể hiện của cô ngày hôm nay. Mỗi lần tôi nhớ về nét mặt vô hồn của cô lúc rời sân, thì tâm trạng của tôi sẽ lại bị phá hỏng.

"Này, hai người—cứ để cậu ấy lại một mình như vậy thật sự được sao?" tôi hỏi Ike và Touka.

Hai người họ, đang đi phía trước tôi, dừng bước rồi quay người lại. Có lẽ ở đây tôi là đứa sai. Tôi không biết được cảm giác thua cuộc như cô mới đây sẽ như thế nào, nhưng tôi thấy rằng ở bên cạnh thì sẽ tốt hơn cho cô. Xem họ nói gì nào.

"Cậu ấy đã muốn được ở một mình, thì tao nghĩ mình nên làm vậy. Cậu ấy yêu cầu như vậy cũng đâu phải lần đầu gì," Ike giải thích.

"Đúng đó, em mà thua một trận như vậy thì chắc chắn cũng sẽ muốn ở một mình thôi," Touka thêm vào.

"Vậy à. Thế thôi vậy, có lẽ để cậu ấy một mình là phương án tốt nhất."

"Tao không nghĩ như vậy là hoàn toàn đúng đâu, tao muốn ở lại với cậu ấy—chỉ hai đứa thôi, nhưng quan trọng nhất là mình cần tôn trọng mong muốn của cậu ấy trước," Ike nói. Touka cũng gật đầu ra chiều đồng tình. Cả hai người họ trước đây đều đã có kinh nghiệm chơi thể thao, nên nếu đó là suy nghĩ của họ, thì tôi sẽ tôn trọng.

"Được rồi. Xin lỗi vì đã hỏi một chuyện kì quặc đến vậy nhé. Cơ mà, chắc là tách ra ở đây thôi. Tớ phải tìm nhà vệ sinh ở đâu đó đã, rồi sẽ về thẳng nhà luôn," tôi nói.

Ike và Touka trông có vẻ bất ngờ. Họ nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên rồi mỉm cười. Có lẽ họ đã đoán ra ý định thật sự là sẽ quay trở lại gặp Hasaki của tôi rồi. Nhưng ít nhất cũng phải thử, dù họ có nói rằng đó không phải là phương án tốt nhất.

"Ok. Thế gặp mày sau nhá," Ike nói.

"Lát em sẽ nhắn tin cho anh, nên nhớ mà nhắn lại đó nhé. Anh nghe chưa, Senpai?" Touka yêu cầu.

Tôi gật đầu rồi quay người. Tôi biết rằng có lẽ mình đang chõ mũi vào việc không phải của mình. Tôi biết mình cứ nên về nhà là tốt nhất. Tôi biết điều đó, nhưng cô ấy là bạn của tôi. Chắc chắn phải tôi phải làm được gì đó để an ủi cô. Có lẽ tôi không thể nói ra điều gì để khiến cô cảm thấy khá hơn cả, nhưng tôi biết khi một ai đó đang phải trải qua chuyện gì khó khăn, thì ở bên họ là điều tốt nhất nên làm.

Tôi tức tốc trở lại chỗ sân tập, hy vọng sẽ được trông thấy cô thêm lần nữa.

.

.

.

.

.

Các thuật ngữ tennis trong chap này là mình tự tìm hiểu trên google, nên nếu có ai rành mà thấy mình sai thì góp ý để mình sửa nhé :>

Truyện Chữ Hay