Sau chuỗi lần học nhóm đầu tiên của tôi suốt tuần lễ vừa qua, kì kiểm tra cuối cùng đã đến. Chúng tôi phải thi một số môn, nhưng nhờ có sự giúp đỡ Ike mà tôi nghĩ mình đã sẵn sàng.
Đa phần các câu hỏi đều khá hóc búa, nhưng cứ thi thoảng tôi lại gặp một hai câu khiến bản thân nhận ra rằng, "Ủa! Câu này ôn với Ike rồi mà!"
Một tuần thi kinh khủng trôi qua, và cuối cùng chúng tôi cũng đã vừa mới thi xong môn cuối cùng. Giờ học đã kết thúc, và mọi người đang chuẩn bị ra về. Trong lớp học tràn ngập sự hứng khởi.
"Nè, Haruma, mày làm ra đáp án gì vậy?"
"Yo! Tao cũng muốn biết nữa!"
Tôi đang ngồi tại chỗ vừa thu dọn đồ đạc vừa quan sát cảnh tượng trước mắt: Ike thì đang ở gần bàn giáo viên, và bị vây quanh bởi mấy đứa con trai khác đang dẫm đạp lên nhau để dò đáp án với cậu ta.
"Mấy cái thằng này, chắc gì tao đã là đứa để dò đáp án chứ. Nhỡ đâu tao sai một đống luôn thì sao."
"Ừ, nói gì nói đi. Có c*t mà tao tin nhá. Với cả mày mà có sai đi thì kiểu gì cũng là do giáo viên ra đề lỗi thôi!"
Ike đang bị những người khác vây kín, nên cuối cùng đã chịu thua và bắt đầu dò đáp án với những bạn học của mình. Lúc cậu ta đọc lại vanh vách câu hỏi và đáp án của mình, những tiếng hò reo phấn khởi xem lẫn bực bội vang vọng khắp căn phòng.
“Cái gì cơ?!!! Thế ra câu ba môn Nhật Ngữ Hiện Đại ra B à?! Ồ, thì ra là đọc theo kiểu đó. Tao chả bao giờ nghĩ đến vậy luôn đấy. Ike, bạn tôi ơi, mày đúng là thần cmn đồng mà.”
“Câu toán cuối đó làm như thế á, hể? Có cái tính dễ ẹt vậy mà tao cũng sai được á? Thề.”
“Bài thi sử toàn mấy câu lúc học có ai dạy đâu, rồi mày nói tao chắc là mày làm đúng hết luôn? Ảo thật đấy?”
Tất cả mọi người đều đang xì xào bàn tán về đề thi rồi nêu cảm nghĩ về sự thần đồng của Ike. Đôi khi cảm giác mọi cứ như được biên đạo trước đến mức tôi chỉ có thể bật cười.
“Không làm đúng hết thì trái đất cũng có diệt vong đâu mà, mấy thằng mày. Tao khá chắc kèo là có mấy câu rất dễ ra lúc thi đầu vào đại học đấy. Nói thật thì mấy bài kiểm tra này khó phết.”
Có những khi cậu ta khiêm tốn đến mức khiến tất cả mọi người đều phải mắt chữ A mồm chữ O. Ai cũng nịnh bợ Ike; họ hướng về cậu ta với niềm tin và gần như là với sự tôn tính. Nhưng tôi cũng chẳng có chút bất ngờ nào cả–cậu ta đã được sinh ra để như vậy rồi.
“Chà, sau mấy bài thi thì Haruma đúng là MVP nhỉ. Cậu thì sao, Tomoki-kun? Làm bài được không?” Hasaki đột nhiên tiến tới chỗ tôi ngồi rồi hỏi một cách bất chợt. Đời sống xã hội của tôi đang phải thở oxi bởi đợt kiểm tra tuần này, nên cuối cùng cũng được nói chuyện với ai đó cảm giác thật tuyệt.
“Tớ thấy tớ làm bài tốt hơn năm ngoái nhiều, nhờ Ike cả,” Tôi nói.
“Ồ, thật á? Vậy thì tốt rồi,” cô lững thững đáp.
Tôi chuyển sự chú ý sang đám đông đang bu quanh chàng nhân vật chính của chúng ta rồi hỏi Hasaki, “Cậu không tính dò đáp án với cậu ta à?”
“Dò thì cũng được thôi… nhưng tại cậu ấy kiểu như lúc nào cũng đúng hết, nên có mấy lúc không biết mình sai chỗ nào thì lại hay hơn, biết thì có khi lại đi tong buổi chiều của tớ mất, cậu biết mà?” cô mỉm cười nói. Cũng đúng thôi–điểm số của cô chỉ ở mức trung bình khá, không được nổi bật cho lắm.
“Cậu thấy cậu gặp khó chỗ nào à?” tôi hỏi.
Cô đảo mắt đi rồi đáp với một cái nhún vai, “Ừ. Tớ chẳng tập trung được gì hết, nên chắc là khá nát.”
“Ồ. Chà, tệ quá nhỉ.” tôi đáp.
“Senpaaai! Về nhà chung đi!” một giọng nói cất lên từ phía cửa lớp. Không hề bất ngờ thay, đó là Touka. Nhỏ rất nhanh đã nhìn thấy tôi rồi chạy qua.
“Tuần này anh làm tốt lắm! Chị cũng vậy nữa, Hasaki-senpai!” nhỏ mỉm cười nói.
“Ừm. Ừ, em cũng thế,” Hasaki đáp lại, vẫn bằng cái tông ậm ừ khi nãy. Cô nhanh chóng nói tiếp, “Được rồi, chắc tớ đến câu lạc bộ tennis đây.”
“Hở?” Touka thốt lên.
Touka và tôi có hơi sững sờ trước phản ứng của Hasaki. Tôi hiểu rằng Hasaki đang không có tâm trạng xã giao và cố gắng chuồn đi nhanh nhất có thể, nhưng tại sao chứ? Có chuyện gì đã xảy ra chăng? Cô hít một hơi sâu rồi lưỡng lự đáp, “Etou, là thế này… thật ra sắp tới tớ có trận đấu tennis, không biết là hai người có thể đến cổ vũ cho tớ được không?”
Đảm bảo Touka sẽ từ chối cho xem.
“Được, em đi chứ! Em với Yuuji-senpai chắc chắc sẽ tới cổ vũ cho chị!” Touka vui vẻ nói.
“...Cảm ơn em, vậy thì tốt quá. Hai người mà tới thì tớ vui lắm đó,” Hasaki đáp. Có phải chỉ có mình tôi, hay ngữ điệu của cô lúc nghe điều đó không được vui cho lắm nhỉ?
“Ok, thế tớ đi đây. Bai bai!” Hasaki nói. Cô vẫy tay với chúng tôi rồi rời khỏi lớp học. Lúc cô đang rời đi, tôi đã nói với cô rằng hãy bảo trọng, nhưng cô còn chẳng buồn quay đầu lại.
“Em chịu đến xem luôn á?” tôi hỏi Touka sau khi chắc cú rằng Hasaki đã đi khỏi. Hiện giờ hai người họ không được thân thiết cho lắm, nên tôi có chút hiếu kì vì sao Touka lại chấp nhận lời mời đó.
“Không sao đâu mà. Mình cũng nên đi,” nhỏ nhìn ra phía cửa lớp, đáp. Có chăng nhỏ đang xem xét lại lập trường của mình với người “cựu-bạn” này? Tôi không có năng thực thấu tâm, nên dù đang mong chuyện là như vậy, nhưng Touka có thể khá khó đoán. Nhỏ mong đợi sẽ đạt được gì từ chuyện này? Giá như mà tôi biết.
“Thôi thì, cứ về cái đã. Em không muốn ở đây đâu,” nhỏ nói, kéo tôi ra khỏi luồng suy nghĩ.
“Ừ, đi thôi,” tôi đáp. Chúng tôi đứng dậy, rời khỏi trường, rồi về nhà.
☆
Đêm qua tôi đã nằm mơ. Có lẽ giấc mơ đã đó bị ảnh hưởng bởi những sự kiện diễn ra ngày hôm qua. Tôi nhớ rằng cả Hasaki và Touka cũng có xuất hiện trong đó. Vì một số lý do, họ lại đang đút cho nhau ăn bento tự làm như một cách giảng hòa. Cơ mà, cuối cùng tôi đã dậy sớm hơn thường lệ, lên tàu sớm hơn thường lệ, và trong lúc đang bước đến trường, tôi tình cờ chạm mặt Makiri-sensei. Ánh mắt chúng tôi dán chặt vào nhau trong một thoáng, nhưng cô đã nhanh chóng đảo mắt đi. Có lẽ cô vẫn còn thấy ngượng chuyện hôm trước. Tôi có thể đồng cảm với cô ấy–thì đến tôi cũng còn chưa hết xấu hổ cơ mà.
Nhưng chuyện này thì khác–cô ấy là người lớn, chứ không phải một nữ sinh đỏ mặt nào đó, nên tôi không tài nào phớt lờ được. Cô lắc đầu vài lần như thể đang đấu tranh gì đó. Cuối cùng, cô nhìn tôi rồi nói, “Chào buổi sáng, Tomoki-kun. Hôm nay em dậy sớm quá nhỉ.” Ngữ điệu của cô cực kì luống cuống, không giữ được khí chất điềm tĩnh thường thấy.
“Chào buổi sáng Sensei. Vâng. Em dậy sớm hơn bình thường nên quyết định đi học sớm. Sao lại không nhỉ?” Tôi đáp. Không trách cô được rồi, tôi cũng cảm thấy có chút căng thẳng. Nếu tôi nói không có thì sẽ là nói dối.
“Giấc ngủ quan trọng lắm đó, nên nhớ đảm bảo ngủ đủ giấc nhé, được không?”
“Vâng, hẳn rồi ạ.”
Chà, khó xử thật đấy. Tôi cứ nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó. Nói gì đây? Tôi nên xin lỗi thế nào cho phải?
“Nhân tiện…,” cô bất chợt nói với một nụ cười, “Cô có nghe được là kết quả kì này của em tốt lắm đó.”
Ơn trời cô ấy đổi chủ đề rồi. Cô có vẻ đã bình tĩnh hơn trước, và điều đó cũng khiến tôi bình tĩnh lại một chút.
“Vâng ạ, em cảm thấy chắc chắn năm nay em đã làm bài tốt hơn. Hên là tuần trước em có được Ike giúp đỡ,” tôi đáp, cố trở lại trạng thái bình thường.
“Ồ, em ấy có giúp em sao? Điểm của em ấy vẫn rất xuất sắc–như thường lệ–nên chắc là hai em đã rất nỗ lực nhỉ.”
“Mà sao cô biết điểm của em thế ạ?” Tôi hỏi. Sự lý giải duy nhất tôi nghĩ ra được chính là các giáo viên đã truyền miệng nhau tin đồn về tôi–có lẽ là phỏng đoán rằng tôi đạt được số điểm như vậy là nhờ gian lận hay gì đó, nên mới lọt đến tai cô.
“Không phải là cô thiên vị hay gì đâu… nhưng nếu cô nói mình không quan tâm em nhiều như những học sinh còn lại thì sẽ là nói dối,” cô nói.
“Là sao thế ạ?” Tôi hỏi. Có lẽ tôi đã vướng vào rắc rối mà bản thân không nhận ra, và cô đang cố gắng để hỗ trợ tôi như thường lệ nhỉ? Lúc này tôi cảm thấy khá lo. Hẳn là trên mặt tôi đã viết đầy ra hết rồi, bởi khi thấy nét mặt của tôi, nụ cười của cô đã nhanh chóng tắt ngấm, rồi cô trưng ra một vẻ mặt hệt như của tôi.
“Kh-Khoan đã! Là, là… không phải như em nghĩ đâu, được chứ?!” cô lắp bắp. Hai gò má cô ửng hồng, và đôi mắt cô hơi rưng rưng. Dường như cô đang cố đọc vị tôi quá mức. Nhưng chứng kiến cô bồn chồn đến vậy quả thật là khá ngượng.
“...Em hiểu rồi ạ,” tôi lí nhí.
“Em hiểu lời cô nói thật đấy chứ?” cô hỏi, vẫn chưa hết hồi hộp. Tôi không–không thể–đáp lại được. Sau một khoảng lặng, có lẽ rằng cô đã nhận ra tôi sẽ không trả lời và tiếp tục, “À, vậy sao. Thế thì được rồi.”
Sự lặng thinh lại quay về và tiếp diễn cho đến khi cô nghĩ ra được một chủ để khác. “Với cả này, về chuyện trong phòng tư vấn học đường hôm nọ ấy…,” cô cất lời. Tôi biết rằng sớm muộn gì thì chuyện này cũng đến. Tôi gật đầu ra chiều hiểu ý, rồi cô nói, “Lúc đó em đã giúp cô, cảm ơn em. Em có làm thương mình không? Cô chưa có dịp nào hỏi xem em có ổn không nữa.
“Em không sao mà; không bị chấn thương hay gì đâu ạ. Da em dày lắm, nên cũng chịu được mấy cú,” tôi đáp.
“Vậy à. Thế thì tốt rồi,” cô mỉm cười nói.
“Mà cô có sao không ạ? Kiểu, lúc ngã cô có va vào đâu không?”
“Không có, nhờ em cả đấy,” cô trả lời.
“Vậy thì tốt rồi ạ,” tôi lặp lại. Tôi đã lo rằng cô sẽ bị thương bởi cú ngã, nhưng thật nhẹ nhõm khi biết rằng cô không sao. Tôi buông một tiếng thở dài rõ to, rồi cô mỉm cười gượng gạo. Lại sau một hồi im lặng, cô lần nữa mở lời.
“Nếu cô và em có thể quên chuyện lúc đó đi thì, ừm, hay biết mấy nhỉ.”
“Được hết ạ,” tôi nói. Nhưng làm như tôi có thể quên được ấy–làm sao mà tôi có thể quên được cái cảm giác bị cô đè lên người? Nếu có thể, tôi sẽ cố ít nghĩ về chuyện đó hơn thôi.
“Cảm ơn em nhé, cô rất cảm kích,” cô nói ra điều đó với cùng một nụ cười gượng. “Cơ mà lời khuyên của cô có công hiệu không? Về mấy vấn đề mà em nói lúc trước ấy.”
À, phải rồi nhỉ–tôi có nhờ cô tư vấn về cách khiến Touka và Hasaki làm lành với nhau. Xem nào…
“Hừm, thì… hiện giờ thì họ không được thân rồi, nhưng em đã làm như cô bảo. Họ đã trò chuyện với nhau, và em nghĩ là đang dần có tác dụng rồi. Chậm, mà chắc,” tôi đáp lời. Hãy lấy việc Touka chấp nhận lời mời của Hasaki làm ví dụ. Tôi thấy đó là một bước khởi đầu tuyệt vời. Đảm bảo từ giờ giữa họ sẽ chỉ có tốt lên mà thôi. Hai người họ chỉ cần thêm thời gian và dịp để trò chuyện là được.
“Vậy thì tốt quá. Nhưng đừng có lạc quan quá nhé. Em phải trông chừng họ để tránh vấn đề phát sinh đó, hiểu chưa?”
“Vâng ạ. Như em có nói, họ vẫn chưa được thân nhau lắm; nhưng em sẽ cố trong khả năng để giúp họ hòa giải.”
Đúng như cô đã nói lần trước–mối quan hệ giữa họ có thể đã có chút tiến triển, nhưng để hai người họ thật sự làm bạn lần nữa thì vẫn còn một chặng đường dài. Tôi không nghĩ mình có thể can thiệp nhiều vào chính sự, nhưng miễn là tôi có thể hỗ trợ bằng bất kì cách nào, thì tôi vẫn sẽ tiếp tục làm.
“Cô mong em có thể tiếp tục giúp họ một cách suôn sẻ.”
“Cảm ơn cô ạ.” tôi trả lời. Tôi chẳng còn biết gì khác để nói cả.
“Thôi vậy, cô phải đi đây. Hôm nay cũng nỗ lực hết mình như thường lệ nhé,”
cô nói.
“Em sẽ cố ạ.”
Cô bước đi, rẽ vào một khúc quanh dọc hành lang, rồi biến mất khỏi tầm mắt. Tôi đứng sững ra đó một lúc, hồi tưởng lại cuộc hội thoại của mình. Sau vài giây, tôi trấn tĩnh lại rồi bước thẳng đến lớp. Lúc bước vào, tôi liếc nhìn lên đồng hồ. Tôi đã dành kha khá thời gian trò chuyện với Makiri-sensei, nhưng vẫn còn thời gian trước khi giờ học bắt đầu.
Lúc nhìn ngắm ánh ban mai chiếu rọi qua khung cửa sổ và thư giãn một mình, tôi nhận ra rằng có lẽ đúng thật là trâu chậm sẽ uống nước đục.