Quãng thời gian học sơ trung của tôi không phải là quãng thời gian tuyệt vời nhất. Thật ra là, bỏ đi - có thể nói cả mười lăm năm cuộc đời từ lúc được sinh ra cho tới giờ của tôi trên quả địa cầu này, như hạch vậy.
Tôi đã luôn bị mọi người xa lánh. Không biết là do họ sợ hãi, hay ghét bỏ tôi, hay là do một nguyên nhân nào khác. Nhưng nếu buộc phải đoán đại, thì có vẻ là do vẻ bề ngoài của mình. Tôi một vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy. Ừ, đó là tóm tắt câu chuyện về cuộc đời tôi: mọi người tránh tôi như tránh hủi, nên tôi chả nhiều dịp để tiếp xúc với xã hội là mấy.
Nhưng kể từ lúc tôi vào cao trung, mọi thứ đã bắt đầu chuyển biến theo chiều hướng tốt lên. Phải, cuộc sống của tôi hiện tại đang rất ổn áp. Nhưng đừng có nhầm lẫn -- vẫn còn rất nhiều người chỉ cần thoáng nhìn thấy tôi thôi là đã sợ vãi cả ra quần rồi, hoặc những người sẽ ngay lập tức muốn choảng nhau với tôi. Nhưng ít nhất rằng bây giờ tôi có thể nói rằng có những người đã thấu hiểu được hoàn cảnh của tôi.
Lấy một người bạn cùng lớp với tôi, Asakura Yoshito, làm ví dụ nhé. Chúng tôi biết nhau qua một buổi sự kiện ở trường. Mặc dù lúc đầu cậu ta cực kỳ sợ tôi, nhưng rồi sau đó chúng tôi đã trở thành những người bạn tốt. À còn cả Kai Rekka nữa. Hẳn rồi, dù trước đó tôi đã đập cậu ta một trận nhừ tử, nhưng sau đó cũng trở thành bạn tốt luôn. Kế đến, chúng ta có Makiri-sensei. Cô ấy là một trong số ít những người có thiện cảm với tôi, và ngay từ đầu cô đã luôn đứng về phía tôi. Cô ấy chưa bao giờ để tâm đến ngoại hình của tôi. Và cũng đừng quên về Touka. Dù hiện tại chúng tôi đang ở trong một mối quan hệ giả, nhưng cô ấy đã luôn là một sự hỗ trợ rất lớn. Cuối cùng, nhưng cũng chẳng kém phần quan trọng, đó chính là nam chính chính hiệu của câu chuyện này -- Ike Haruma, người bạn thân nhất của tôi.
Nhờ có họ, mà tôi đã có thể được sống những ngày tháng cao trung tương đối bình thường và tận hưởng tuổi trẻ của hình.
Dù vậy, có những rào cản vẫn còn đó. Tôi đoán mình nên đề cập đến việc rằng vẫn còn rất nhiều người nghi ngờ sự trong sạch của tôi, cũng như những người nghi ngờ tính thật giả của mối quan hệ giữa tôi và Touka.
Một trong những người đó tình cờ lại là bạn thuở nhỏ của Haruma, Hasaki Kana. Căn bản cô ấy là thần tượng của cả trường, và bản thân cô ấy có rất nhiều điểm tốt. Cô luôn đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, và luôn nói chuyện với họ với một nụ cười trên gương mặt mình -- đúng vậy, tất cả mọi người, ngoại trừ tôi. Đừng quên cô ấy còn là một kiện tướng quần vợt tầm cỡ quốc gia và đậu vào ngôi trường danh giá này với số điểm cao nhất cả quận. Cộng thêm vào đó nhan sắc của cô, tính tình thân thiện, và văn võ song toàn, tất cả những điều đó cộng lại, và bạn sẽ có được công thức tạo nên một trong những nữ sinh nổi tiếng nhất của trường. Cô ấy liên tục bị những tên con trai theo đuổi. Kể cả tôi cũng phải gật gù công nhận rằng trông cô ấy dễ thương thật.
Tất cả mọi người đều biết rằng cô có tình cảm với Haruma, nhưng điều đó chẳng thể ngăn cản được việc cô vẫn bị một đám con trai tỏ tình mỗi tuần. Kiểu, từng đám từng đám luôn ấy. Nhiều không thể tả.
Mà kệ đi, trở về chủ đề chính - cô ấy căn bản là mẫu người sẽ đối xử tốt với bất kỳ ai, nên ngược lại ai cũng thích cô ấy hết cả. Vậy nên việc biết rằng cô ấy không chỉ phản đối cái "mối quan hệ" giữa tôi và Touka, mà còn phản đối luôn cả con người tôi, khiến tôi cảm thấy cực kỳ tồi tệ. Hẳn là cô đã ghét tôi đến tận xương tủy luôn rồi.
Bây giờ cứ so sánh cô ấy - một trong những nữ thần trong trường, với tôi đi, một tên cù bất cù bơ bị ruồng bỏ. Đó là lý do vì sao tôi cảm thấy thật sự lạc quan về những cách mọi thứ đã xảy ra trong những ngày qua cũng như sẽ xảy ra trong những ngày sắp đến. Đó có thể sẽ là một cơ hội tuyệt vời để xoay chuyển tình thế hiện tại.
☆
Vài ngày trước, tôi đã tìm được một một lá thư trong ngăn tủ khóa của mình. Người gửi bảo tôi gặp mặt
ở phía sau phòng thể dục trong ngày hôm đó, và tôi đã làm vậy. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ đó là một tên ngu ngốc nào đó muốn gây hấn hoặc ai đó đủ gan dạ để chơi khăm tôi. Tôi đã nghĩ như đấy.
Tôi không thể rũ bỏ được cái cảm giác có gì đó không đúng trong chuyện này. Nhưng tôi vẫn chưa thật sự bị sốc cho đến khi nhìn thấy chân tướng của người đã viết bức thư đó.
"Tớ thành thật xin lỗi vì đã đột ngột gọi cậu ra đây."
Người đã viết bức thư đó rồi bỏ vào tủ của tôi, chính là Hasaki Kana. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?
Cái cảnh tượng này có khác gì một màn thú nhận tình cảm đâu. Nhưng làm như nó sẽ xảy ra ấy, nhỉ? Tôi đã tự nhắc bản thân mình rằng mình là nhân vật phụ, nên tôi cần phải suy nghĩ thấu đáo. Một thằng như tôi sẽ không thể nào bất ngờ được tỏ tình như vậy cả.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau. Âm thanh duy nhất phát ra xung quanh chúng tôi chính là tiếng gió chơi đùa với mái tóc cô ấy. Mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa một bên dễ thương của cô ấy tung bay trong làn gió thoảng.
Sau một khoảng im lặng dài như vô tận, cô ấy hít một hơi sâu, xốc lại bản thân để chuẩn bị cho những gì cô sắp nói, và trực tiếp đối diện với tôi.
"Tớ rất xin lỗi, nhưng hãy bắt đầu từ việc làm bạn rồi xem chuyện tiến triển ra sao nhé?!"
…Chờ chút, cái gì vậy? Cô ấy mới nói ra cái quái gì vậy?
Tôi đã hoàn toàn quên bẵng đi cái vụ nhân vật phụ trong một lúc. Hình như tôi vừa bị ăn friendzone khi thậm chí còn chưa được tỏ tình luôn nhỉ? Hở?