Có lẽ Liễu Tuyệt Luân trời sinh là vật tỏa ánh sáng, bởi lẽ thế, cô ấy đi đến đâu cũng thu hút mọi ánh nhìn. Hoặc có thể, bởi vì khí chất của hai người phụ nữ ở góc kia quá xuất chúng, nên rất khó để cô không phát hiện ra. Hay bởi vì, trong thâm tâm của cô luôn nghĩ đến người đó, nên mới nhạy cảm với bóng dáng của Liễu Tuyệt Luân như vậy.
Tóm lại chỉ có thể nói, thế giới này thật sự quá nhỏ.
Mà người đang ngồi cùng Liễu Tuyệt Luân kia, Hạ Thi Khâm cũng biết, cô ta chính là một trong những người bạn thân của Liễu Tuyệt Luân, người đã từng thổ lộ với cô ấy, rồi sau đó đột nhiên mất tích, khiến cho những người bạn thân khác dù tìm cô ta mấy năm trời, vẫn không tài nào tìm được. Vì sao, khi bây giờ cô và Liễu Tuyệt Luân vừa chia tay, cô ta đã nhanh như vậy nghe được tin tức, rồi xuất hiện?!
Cô biết là cô không cần phải quan tâm tới điều đó, thế nhưng, chết tiệt, cô không thể rời được mắt đi.
Còn cô nàng Liễu Tuyệt Luân kia,nhanh như vậy đã có thể bắt đầu một tình cảm mới? Xem ra việc kết thúc của cuộc tình nhiều năm giữa hai người, chẳng gây cho cô nàng đó một chút chấn động tâm lý nào cả. Không có người này, thì lập tức đã có thể tìm được một người khác để bổ sung. Xem ra cô ta thật sự không yêu mình, mới có thể bình thường được như vậy. Cả tháng này cô đã không biết bao nhiêu lần nghĩ tới Liễu Tuyệt Luân, nhưng vẫn luôn gắng tránh tiếp xúc với cô ấy, chỉ vì cô sợ phải nhìn thấy nước mắt của cô nàng -- Nhưng mà bây giờ xem ra, cô thật sự đã quá đề cao chính mình rồi.
Liễu Tuyệt Luân thẹn thùng cười với người kia, và dựa đầu lên vai cô ta.
Ở trong trí nhớ của Hạ Thi Khâm, nữ hoàng giao tiếp xinh đẹp Liễu Tuyệt Luân này tuyệt đối là xứng với danh tiếng, cho dù là ở trước mặt cô, cô nàng cũng luôn luôn là hoàn mỹ diễm lệ, phong cách vừa cao quý vừa kiêu ngạo, là một đại mỹ nhân hoàn thiện. Lẽ ra ở bên nhau lâu, thì phải có thể nhìn thấy đủ mọi mặt của người đó. Nhưng Liễu Tuyệt Luân lại có một khả năng đặc biệt, để bất cứ lúc nào cô nhìn thấy cô ấy, cũng đều ở lúc mà cô ấy cực kỳ ngăn nắp xinh đẹp, và hoàn mỹ nhất.
Người như vậy đúng là tốt đẹp, chỉ có điều lại như không chân thật. Hạ Thi Khâm không phủ nhận, cô bị hấp dẫn bởi sự xinh đẹp của Liễu Tuyệt Luân, mỗi lần ở nhà nhìn thấy cô ấy, đều là dáng vẻ kiều diễm xinh đẹp, khiến cô khó thể rời được mắt đi. Giữa cả hai cũng chẳng thiếu những lúc có cảm xúc vô cùng mãnh liệt, có điều, ngoài những cảm xúc nhiệt liệt ấy, thì còn cảm giác quyến luyến với nhau đâu... Quyến luyến đâu...
Người con gái mà cô biết, hình như chưa bao giờ có cách ăn mặc giống giờ phút này, đó là buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần lửng ngắn, trông giống như một cô em gái ở nhà kế bên. Cũng chưa bao giờ từng có dáng vẻ tựa như chim nhỏ nép vào người... Hừ, như vào người cô nàng Đổng Tiệp đó.
Giờ phút này bạn họ Hạ dường như hoàn toàn quên rằng, bạn và Liễu Tuyệt Luân đã chia tay. Người ta như thế nào thì bạn cũng đâu thể xen vào được, vậy mà sao gương mặt giờ lại đen sẫm hệt như đang phát hiện bạn gái của mình yêu đương vụng trộm thế kia. Giờ Hạ Thi Khâm đột nhiên chỉ muốn, chạy qua để "chào hỏi" với Liễu Tuyệt Luân. Thế nhưng muốn là muốn như vậy, có điều cô còn chưa phải là người không biết cư xử như thế. Nếu Liễu Tuyệt Luân có người yêu khác thì cũng tốt, hừ, không phải vừa lúc sao, cả hai đều có tình cảm mới, chẳng có ai nợ ai.
Hạ Thi Khâm chẳng hề phát hiện suy nghĩ của cô lúc này đậm mùi ghen tuông thế nào, một mặt thì nói với chính mình, như thế này "Tốt lắm", có điều sắc mặt thì càng ngày càng khó coi. Cấp dưới nói cái gì cô cũng chẳng nghe vào được một chữ, dứt khoát đứng dậy khỏi ghế salon, mặt hầm hầm bỏ đi.
"Lần sau không được tới loại chỗ này để họp bàn công việc nữa, ở quán cà phê mà họp cái gì, chẳng có một chút nghiêm túc nào!" Hạ Thi KHâm Nghiên mặt quở trách mấy trợ thủ đang đi phía sau mình.
Mọi người vâng dạ đồng ý, cũng chẳng ai dám cất lời lên tiếng nhắc nhở với giám đốc của mình rằng, chính cô Hạ mới là người nói họp ở phòng họp rất khô khan đối với những nhà thiết kế đầy tính nghệ sĩ, nên cần phải tới nơi có không gian thoải mái vui vẻ mới có lợi cho sự phát huy sáng tạo... Giờ người nói tốt cũng là cô, nói không tốt cũng là cô, quả nhiên, giám đốc nữ là khó khăn hầu hạ nhất trên thế giới!
– – – – ✶✶✶✶✶✶✶ – – – –
Liễu Tuyệt Luân nín khóc mỉm cười, nữ hoàng ăn trên ngồi trước xinh đẹp như cô mà khóc đến đáng thương, lại ba phen bảy bận để người ta thấy, quả thật là chẳng còn mặt mũi nào. Mặt cô nóng lên, khuôn mặt không hề trang điểm hơi hơi ửng hồng, nhìn cũng thật xinh đẹp, động lòng người.
"Tớ đi đến phòng trang điểm, cậu chờ tớ chút nha." Liễu Tuyệt Luân cầm lấy xắc tay đứng lên.
Đổng Tiệp nhún nhún vai, tay làm ra thế xin mời, cô bình tĩnh nhìn về phía đoàn người đang đi ra ngoài bằng cửa hông ở ngay sau lưng Liễu Tuyệt Luân, người phụ nữ mặc quần sợi đay rộng và áo tím tơ tằm đang bị đám người vây quanh kia, chính là Hạ Thi Khâm.
Liễu Tuyệt Luân ở phòng trang điểm rửa mặt, lúc vừa sửa sang lại tốt thì bất ngờ gặp gỡ Kha Uy. Và ở khoảng khắc đó, trong đầu cả hai cô gái đều có suy nghĩ, hơn nữa còn rất phức tạp.
Liễu Tuyệt Luân thì nghĩ, Kha Uy ở đây, vậy chẳng lẽ Hạ tiểu nhân kia cũng ở gần đây? Ít nhiều cô cũng mơ hồ biết được nguyên nhân mà Hạ Thi Khâm muốn chia tay, là bởi vì chị ta thích một người phụ nữ khác, mà người phụ nữ ấy đại khái chính là vị Kha Uy tiểu thư trước mặt này.
Còn trong lòng Kha Uy lại bỗng cảm thấy chua xót, Liễu Tuyệt Luân ở trong này, khó trách vừa nãy chị ấy khác thường như vậy, bởi vì chị ấy nhìn thấy Liễu Tuyệt Luận nên mới đột nhiên bỏ đi sao.
Từ trước đến giờ mắt của Liễu tiểu thư luôn được đặt ở tận trên đỉnh đầu, thêm nữa cô và Kha Uy vốn cũng chẳng có giao tình chi, có thì chỉ là mâu thuẫn, cầm lấy túi đồ trang điểm, Liễu Tuyệt Luân ngẩng đầu ưỡn ngực, rất kiêu ngạo xoay người bước đi. Kha Uy lại đột nhiên mở miệng gọi: "Cô Liễu."
"Có chuyện gì?" Liễu Tuyệt Luân dừng lại, điều chỉnh cho mình một nụ cười tươi xinh đẹp kiều mỵ, rồi xoay người. Trước khi muốn đánh giặc, tất nhiên phải mặc cho mình một bộ giáp trụ tốt nhất.
"À ~" Kha Uy mỉm cười: "Gần đây lâu rồi không gặp, tôi vốn định tìm thời gian để thông báo cho cô biết bé mèo nhỏ ngày đó cứu ở ven đường đã muốn khỏi và xuất viện, hơn nữa còn được một đôi tình nhân có lòng tốt nhận nuôi. Nhưng mà lại nghe ít tin đồn, nói dạo này cô bị bệnh nhẹ không thể xuất hiện ở các trường hợp công chúng. Ngày hôm nay thấy sắc mặt cô tốt như vậy, vẫn là xinh đẹp như thế, thì tôi an tâm."
Liễu Tuyệt Luân cảm thấy trên mặt mình như đang được bôi một tầng bùn có hình của khuôn mặt cười thiên kiều bá mỵ, nên sau khi nghe xong những lời ấy, lớp bùn đó đã bị rạn nứt và rơi đầy trên mặt đất rồi. Liễu đại tiểu thư đây còn cười với cô bởi vì đó là thói quen trước giờ của "Nữ hoàng giao tiếp" này nhé, vậy mà cô dám dùng lời "Chua" tôi, vậy lúc này đại tiểu thư đây trở mặt cho cô thấy!
Tuyệt Luân ngừng cười, nhướng mày, cằm nâng lên mười lăm độ: "Cô Kha, tôi và cô từ trước đến giờ chẳng hề quen biết, tôi mặc kệ cô nói với tôi mấy chuyện không quan trọng này là có ý gì, chẳng qua nếu như cô không muốn tự đòi mất mặt, thì sau này cách xa tôi ra. Thần sắc của tôi không tốt, vậy cô định thăm hỏi bằng cách này? Nếu thật quan tâm tôi, thì sao cô không tránh xa Hạ Thi Khâm ra một chút!"
Lời nói của Tuyệt Luân không khỏi có hơi chút bén nhọn. Mạnh vì gạo, bạo vì tiền; dù chưa bao giờ cãi nhau với người khác, nhưng nếu muốn thể hiện sự ngạo nghễ thì cô cũng chẳng phải vừa đâu. Tuyệt Luân đè nén cơn giận của mình, rất không muốn thể hiện mình giống như một người đàn bà chanh chua bị thất sủng ở trước mặt Kha Uy. Cô là Liễu Tuyệt Luân, là người phụ nữ mà luôn được rất nhiều người ngưỡng mộ, và truy đuổi trong các buổi tiệc xã giao, cô có tư cách để cho mình kiêu ngạo. Chính là khi nói tới câu cuối cùng, vẫn là bộc lộ ra nỗi đau trong lòng cô, trái tim của cô yêu sâu sắc hơn so với những gì cô đã biểu hiện ở bên ngoài.
"Những lời này của cô Liễu nghe có vẻ không đúng, tôi chưa bao giờ can dự vào giữa cô và giám đốc Hạ, nếu tình cảm của hai người có vấn đề, thì đầu tiên cô nên tìm đâu là vấn đề ở giữa hai người, chứ không phải quy tội sang cho người khác. Như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không giải quyết được vấn đề đó." Kha Uy là người có lòng tự trọng rất cao, Liễu Tuyệt Luân nói lỗi của hai người họ chia tay là do cô can dự, vì thế giọng điệu của cô cũng trở nên nghiêm túc.
"Tôi nói không đúng?! Sao cô có thể tự nhận mình thanh cao được như vậy nhỉ. Nếu cô tỏ thái độ rõ ràng, thì Hạ Thi Khâm cũng sẽ chẳng phải người đi làm cái việc ép buộc người khác." Cô hiểu Hạ Thi Khâm, nếu Kha Uy biểu hiện là mình không có chút ý tứ gì với chị ta, thì nhất định Hạ Thi Khâm sẽ không làm việc mất phong độ đó là còn kiên trì theo đuổi. Vừa lúc cô đang tức giận mà không có chỗ xả, nếu muốn cãi nhau, thì Liễu Tuyệt Luân cô đây từ trước đến giờ chưa bao giờ thua nhé!
"Tôi chưa bao giờ nói là mình thanh cao. Cô Liễu, chị ấy là một người rất vĩ đại, chính cô cũng biết. Tôi không hề có ý can dự vào giữa hai người, nhưng nếu giám đốc Hạ theo đuổi, tôi cũng không từ chối." Kha Uy nói rõ ràng mọi việc.
"Cô...!" Liễu Tuyệt Luân tức giận. Cô lại càng tức giận vì sao mình còn ở trong này cãi nhau với cô ta. Liễu Tuyệt Luân cô đây đã khi nào phải biến thành một người đàn bà chanh chua, chửi đổng cùng người khác để tranh đoạt tình nhân chứ?!
"Cô Liễu, mỗi người đều sẽ có một câu chuyện của riêng mình, và cô, sẽ không phải lúc nào cũng là nhân vật chính." Sau khi lưu lại những lời này, Kha Uy bình tĩnh xoay người rời khỏi phòng trang điểm.
Liễu Tuyệt Luân cười khổ, toàn thân bỗng cảm thấy như mất hết mọi sức lực. Nói ở một cách nào đó, thì lời Kha Uy dù nghe có chướng tai, nhưng lại đúng. Giữa cô và Hạ Thi Khâm quả thật có tồn tại vấn đề. Mà vấn đề đó, chính là Hạ Thi Khâm không yêu cô...
Cô giống hệt như các nhân vật phụ ở trong tiểu thuyết ngôn tình hay các bộ phim truyền hình sến rện. Lúc nhỏ thì dựa vào người ba có tiền, khi lớn lên thì nhiễm nhiên trở thành một cô tiểu thư giàu có được quyền thừa kế, có dung mạo xinh đẹp xuất sắc, nhưng lại ngực lớn mà chẳng hề có trí óc, việc biết làm chính là ăn chơi hưởng lạc tiêu xài cùng làm nũng. Đến ngay cả chuyện yêu đương cũng giống hệt như trong tiểu thuyết, chương thứ nhất vừa mới xuất hiện, chương thứ hai đã bị chịu khổ bởi sự tấn công của một cô bé lọ lem.
Sự tồn tại của cô chính là để góp phần làm nổi bật lên rằng cô bé nhân vật chính kia là một người có bao nhiêu dễ thương trong sáng thánh thiện, không biết gì đến sự đời. Bình thường chỉ biết chăm chỉ cố gắng làm việc cho cuộc sống của mình, vì thế làm sao có được một tâm hồn xấu xa chứ. Thế nên nhiệm vụ ấy đành để cho cô gái nhà giàu chẳng phải lo áo cơm như cô đảm nhiệm.
Nên vị "nữ" thanh niên tài tuấn kia, sau khi so sánh rốt cuộc phát hiện ra người mình yêu thật sự chính là bông cúc non mới nở yên lặng ở góc ấy. Còn đóa hoa tươi đẹp là cô thì nhìn riết cũng thấy chán rồi, càng làm nổi bật rõ ràng hơn bông hoa nhỏ ở ven đường đó đáng để người ta yêu thích đến thế nào.
Và đến chương thứ ba, nhân vật phụ xuất sắc đã quang vinh hoàn thành xong sứ mệnh, cúi đầu chào rồi xuống sân khấu.
Phải, ai cũng có một câu chuyện của riêng mình. Chỉ có điều ở ngay trong câu chuyện của chính cô, thì cô cũng chỉ là nhân vật phụ của người khác mà thôi.