Sự thật là, Liễu Tuyệt Luân vẫn còn có thể xui xẻo hơn nữa.
Sau khi Liễu Tuyệt Luân xuống xe, lập tức bị bốn năm thanh niên vây lại. Một cậu thiếu niên đội mũ lưỡi trai, đập mạnh vào trần chiếc Lotus nói: "Ê, lái xe kiểu gì thế? Nếu đụng người thì cô bồi nổi không."
Cậu thiếu niên đó cũng chính là người đã bị xe của cô đuổi tới phải chật vật chạy tới vừa ngã vừa bò mới có thể thoát không bị đụng, nên Liễu Tuyệt Luân cảm thấy có chút áy náy, nhìn về phía cậu ta khiêm nhường cúi đầu: "Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, vì khúc quanh đó che tầm nhìn nên tôi không thấy được các cậu, may mà không đụng phải ai, tôi cũng không mong ai bị thương cả."
"Xin lỗi suông thôi thì được ích gì, giờ tổn thất của chúng tôi phải xử lý sao đây." Đối với các thanh niên, bị xe đuổi khiến phải "chạy nạn" chật vật trước mặt các anh em chính là một sự sỉ nhục, đấy cũng là tổn thất lớn nhất, vì vậy hai cậu thiếu niên đó càng liên tiếp đập mạnh lên trần xe.
Mấy đứa này có vẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, mới tý tuổi đã học thói ăn vạ lừa tiền. Liễu Tuyệt Luân không nói gì xoay người cầm lấy túi xách trong xe, rút chi phiếu ra: "Nếu có tổn thất thì tôi sẽ bồi thường, giờ muốn bao nhiêu các người mới vừa mắt?"
Liễu Tuyệt Luân vốn rất đẹp, lại có dáng người với những đường cong tỷ lệ trời cho nên càng hoàn mỹ. Hôm nay cô không trang điểm đậm, mà chỉ tùy ý túm gọn mái tóc dài của mình bằng một chiếc kẹp nhỏ, mặc áo bó sát cùng váy ngắn, khiến nhìn cô vừa tươi trẻ thuần khiết, lại vừa tràn đầy sức quyến rũ của một phụ nữ trưởng thành. Vừa nãy lúc cô xoay người lấy túi, đã khiến mấy cậu thiếu niên này nhìn mà phải nuốt nước miếng.
"Ai cần tiền." Một thiếu niên có vẻ là người cầm đầu, nhếch mép cười nhẹ: "Người đẹp, hay là ra đây chơi đùa với mấy anh một tý, thì chuyện này cũng coi như xong, thế nào?"
Liễu Tuyệt Luân vừa nghe liền tức giận, chỉ bằng mấy tên côn đồ các cậu mà đòi, tưởng tôi là đèn cạn dầu chắc? Lông mày cô hơi nhíu lại, bắt đầu mắng: "Còn nhỏ mà không chịu học hành, biết chị đây là ai không hả? Hoặc là cầm tiền rồi cút, nếu nói ra thì các người cũng sai đó, đã đậu xe giữa đường còn không để biển báo chú ý gì. Tốt nhất các người nên đi đi, nếu không tôi sẽ gọi người tới đó."
Tiếc là Liễu Tuyệt Luân đã quên rằng, thiếu niên luôn bồng bột, càng đe dọa khiến bọn chúng sợ, thì bọn chúng càng có thể nổi nóng làm bất cứ việc gì.
"Này thì gọi người tới!" Một thiếu niên đột nhiên giằng lấy túi xách trên tay Liễu Tuyệt Luân.
"A! Các người làm gì vậy, buông ra!" Liễu Tuyệt Luân sợ hãi thét chói tai.
"Tóm cô ta lại!" Đám thanh niên đó lập tức vây chặt lấy cô.
"A!" Liễu Tuyệt Luân sợ quá cuống quýt vung loạn "vũ khí" duy nhất trên tay mình, mong ngăn bọn chúng đừng tới gần thêm nữa.
Cũng may chiếc túi Chanel đen có gắn kim loại chuyên dùng cho các buổi tiệc tối này cũng đủ cứng, lúc vung lên đánh trúng một cậu thiếu niên, thì khiến cậu ta bị đau tới nỗi phải lùi ra sau, Liễu Tuyệt Luân vừa nhìn thấy vòng vây có lỗ hổng liền ngay lập tức lợi dụng nó để mở cửa lao vào xe, sau đó khóa cửa xe lại.
Nhưng mấy thiếu niên đó nhất quyết không chịu bỏ qua, cật lực đập vào xe uy hiếp cô phải ra ngoài. Năm người, mười bàn tay liên tục đập gõ lên xe, chỉ nghe âm thanh thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi. Rồi bỗng có đứa đi nhặt đá lớn ven đường, những đứa khác thì quay về xe của mình lấy cờ-lê, sau đó bắt đầu đập vào cửa kính xe. May mà bất cứ xe nào sau khi mua về, tất cả cửa kính cũng đều được Hạ Thi Khâm đổi hết thành kính chống đạn. Có điều đập lúc này không vỡ, thì cũng chẳng phải cứ đập một lúc lâu vẫn sẽ không việc gì.
Liễu Tuyệt Luân ngồi ở băng ghế sau của xe, cúi đầu đặt hai tay lên đầu gối. Có từng giọt, từng giọt nước rớt xuống trên mu bàn tay cô. Là trời mưa ư, chứ sao mình có thể khóc. Được rồi, là mình khóc, bởi vì sợ hãi. Đúng vậy, vì sợ hãi những kẻ ngoài xe kia nên mới khóc, vì sợ hãi nên mới khóc thôi. Cũng vì sợ hãi nên mới thấy tim đau giống như đang bị bóp nghẹt thế này, cũng vì sợ hãi nên mới cảm thấy mình cô độc bơ vơ, vì sợ hãi nên mới không thể chịu được cái cảm giác chua xót khi bị vứt bỏ này. Mình vì sợ nên mới khóc... không phải vì chia tay.
Liễu Tuyệt Luân dứt khoát cúi người gục trên hai chân mình, khóc lớn. Cho dù như thế sẽ phát ra tiếng nức nở, nhưng dù sao, dù sao quanh đây ầm ỹ thế này, cũng chẳng ai nghe thấy đâu.
Bị vứt bỏ, thất tình, đi đổi gió còn bị tai nạn, rồi lại gặp phải một đám côn đồ, liệu mình còn có thể xui xẻo hơn nữa không?
Lúc này có một chiếc xe chạy từ chân dưới núi tới, khi thấy cảnh đó vội thắng gấp đậu sát bên xe của Tuyệt Luân, một cô gái mặc bộ quần áo jeans màu đen bước xuống, không nói lời nào đã tóm lấy tay một cậu thiếu niên vặn ngược ra sau, trầm giọng quát: "Dừng lại ngay!"
Mấy thiếu niên như nhìn thấy một Trình Giảo Kim đáng chết, chuyển sang hò nhau cùng tấn công. Nhưng hẳn là cô gái kia có học võ, lưu loát đánh cho cả bốn năm thiếu niên đó phải ngã lăn trên đất. Mấy thiếu niên mười mấy tuổi luôn lấn thiện sợ ác, bị đánh ngã thì túm tụm lại một chỗ không dám nói tiếng nào. Cô gái kia mới lớn tiếng hô: "Còn không mau cút!"
Mấy đứa đó vội ba chân bốn cẳng chạy đến xe của mình, nghiêng ngả lảo đảo chạy biến đi. Lúc này, cô gái mặc đồ đen kia mới đi đến cạnh xe của Tuyệt Luân, nhẹ nhàng gõ cửa kính xe. Tuyệt Luân cảm thấy dường như xung quanh đã yên tĩnh lại, còn có tiếng gõ nhẹ lên kính, mới mờ mịt ngẩng đầu mở to hai mắt đẫm lệ, tập trung nhìn...
Sự thật là, Liễu Tuyệt Luân vẫn có thể xui xẻo hơn được.
Đã bị vứt bỏ, thất tình, đi đổi gió còn bị tai nạn, rồi lại gặp phải một đám côn đồ, sau đó lúc khóc đến sưng mắt đỏ mũi, bỗng gặp người quen!
Càng tệ hại hơn là, người đang được thấy bộ dạng chật vật, chán nản nhất của cô lúc này, lại chính là người từng yêu cô, từng thổ lộ nhưng bị cô từ chối, và điều ấy đã làm cô phải cảm thấy áy náy suốt bao năm qua, bởi người đó vốn từng là bạn tốt của cô – Ôi, hình ảnh hoàn mỹ của mình...
"Đổng, Đổng Tiệp. Sao lại..." Liễu Tuyệt Luân nức nở hạ kính xe xuống.
Cô gái kia cúi người, khẽ cười với Liễu Tuyệt Luân: "Đã lâu không gặp, Tuyệt Luân."
– – – – ✶✶✶✶✶✶✶ – – – –
Gần đây đề tài nóng nhất trong tất cả các buổi tiệc, đều là về sự kết thúc của chuyện tình cảm lâu dài của đại gia thuyền vương Hạ Thi Khâm và nữ hoàng giao tiếp Liễu Tuyệt Luân.
Chẳng biết tin này bị truyền ra thế nào, nhưng chỉ sau khi nghe thấy, mọi người cũng mới hiểu ra, chả trách, thảo nào nửa tháng qua chẳng thấy Liễu nữ vương tham gia bữa tiệc nào. Vì thế ai ai cũng đều chỉ tò mò một lòng muốn xem thử, Liễu nữ vương sẽ cần mất bao nhiêu thời gian mới có thể "hồi phục" và quay về. Quả nhiên, lại thêm nửa tháng, Liễu Tuyệt Luân vẫn chưa xuất hiện ở bất cứ trường hợp nào.
Mặc dù không hề lộ diện, nhưng đề tài trong toàn bộ các buổi tiệc vẫn luôn xoay quanh cô. Đây cũng chính là sức mạnh không ai bì kịp của nữ hoàng giao tiếp đấy!
Bởi không thấy được Liễu Tuyệt Luân, nên tất cả sự chú ý của mọi người bắt đầu dồn về phía Hạ Thi Khâm, và cùng sôi nổi đoán thử, xem cô gái kế tiếp của vị Thuyền vương này sẽ là người thế nào. Là một người phụ nữ lợi hại ra sao mà có thể đánh bại được cả một Liễu Tuyệt Luân cực kỳ xinh đẹp, khí phách, có nhân phẩm cùng gia thế đều hoàn hảo đây.
Nhưng Hạ Thi Khâm lại chẳng hề có ý khoa trương tuyên bố bạn gái mới của mình là ai, cũng như không khua chiêng múa trống theo đuổi người nào, lại càng không có bất cứ câu trả lời nào về chuyện giữa cô ấy và Liễu Tuyệt Luân. Cô ấy không phải là người không có chừng mực, sẽ không bao giờ để cho cả Liễu Tuyệt Luân và Kha Uy bị kéo lên làm đề tài bàn luận không ngừng.
Hạ Thi Khâm lắc lắc ly "Quý hủ rượu" đắt tiền, mùi hương ngọt ngào của nó lan tỏa tràn vào khoang mũi khiến cô rất hưởng thụ, rồi mỉm cười nói với Kha Uy: "Miếng Bạch Tùng Lộ này nặng khoảng nửa ký, tôi đã dặn riêng đầu bếp cắt thành lát mỏng cho em. Em có thể ăn sống hoặc dùng với bơ đều được, khi bỏ vào miệng, cắn ngập răng là có thể cảm nhận được hương vị đặc biệt của nó. Sau đó uống một ngụm rượu nho trắng, sẽ thích vô cùng."
Kha Uy làm theo lời hướng dẫn của Hạ Thi Khâm, nghe nói miếng Bạch Tùng Lộ này Hạ Thi Khâm đã mua với giá hai ngàn Euro, trước kia cô chưa bao giờ được ăn món nào đắt như vậy. Thực sự thì cô chỉ thấy vị của nó giống khoai tây, cũng ăn không ngon lắm. Nhưng Hạ Thi Khâm chính là người như thế, cô ấy có thể mang đến cho cô rất nhiều bất ngờ, là những điều mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ được trải nghiệm. Kha Uy thích cái cách sử dụng tiền để tạo ra phong cách quý tộc tao nhã này của cô ấy. Bởi vì đối với một người có cuộc sống bình thường, những điều đó đều chỉ là mơ ước, nên nó rất quý giá, và cô cũng không ngoại lệ.
"Kỳ thật có vẻ giống khoai tây. Xem ra đã lãng phí món ăn quý báu này rồi." Kha Uy buông dĩa ăn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nhã nhặn mỉm cười với Hạ Thi Khâm.
"Ha ha, vậy thì chỉ có thể nói, sang quý nhất chưa chắc đã là ngon nhất." Đây chính là sự khác biệt giữa Kha Uy và Liễu Tuyệt Luân. Vị đại tiểu thư kia cực kỳ thích hưởng thụ những gì sang quý, bất kể là đồ ăn hay là vật chất, hoặc phục vụ, càng sang càng đặc biệt thì cô ta càng thoải mái hưởng dụng. Kha Uy thì có vẻ còn cần phải bồi dưỡng, nhưng vì thế mà cô ấy lại càng biết quý trọng những gì mình có được, đó cũng là điều cô thích ở cô bé này. Sự nỗ lực cầu tiến và biết trân trọng, khiến cho con người cô bé trở nên tỏa sáng.
"Mấy ngày qua em đã chuẩn bị xong tư liệu, ngày mai chúng ta có thể họp bàn được rồi, chỉ cần thiết kế trưởng và chị đồng ý, là có thể lập tức thi công." Trên người Kha Uy không đeo nhiều trang sức, nhưng chỉ cần một đôi bông tai kim cương óng ánh trên tai cùng với mái tóc buộc lại gọn gàng, đã khiến cô nhìn rất thông minh lanh lợi, và thành đạt giỏi giang.
"Nhanh vậy ư? Vivian làm việc giỏi thật, lại để tôi phải nhìn với con mắt khác." Hạ Thi Khâm không chút tiếc rẻ buông lời tán thưởng, cô hiểu rất rõ để trang trí cho cả một con thuyền cần phải chuẩn bị nhiều tư liệu thế nào. Đến cả một nhóm người của cô làm còn thấy vất vả, thế mà chỉ một mình Kha Uy đã chuẩn bị xong hết, đủ để thấy cô ấy đã rất chuyên tâm và có năng suất thế nào.
"Chị đừng nói vậy, em sẽ ngượng đó." Hai má của Kha Uy đỏ ửng, giọng điệu cũng có vẻ làm nũng, "Bởi vì em có tham dự trong đội thiết kế nên hiểu rõ về nó, hơn nữa vì đây là việc mà em thích, cho nên mới có thể làm nhanh như vậy, chứ không phải việc nào cũng được thế đâu."
Hạ Thi Khâm suy nghĩ rồi cười nhẹ: "Em có trí sáng tạo, cũng có sự cảm nhận tinh tế và khái quát đối với việc thiết kế. Tuy em không học chuyên về ngành này, nhưng quan trọng nhất là có ý tưởng sáng tạo. Hôm nào tôi sẽ gọi điện cho thiết kế trưởng của em, để họ bố trí cho em một chỗ, chứ cứ để em làm trợ lý giấy tờ thế này thì thật lãng phí."
"Không cần đâu, em rất hài lòng với vị trí hiện tại. Thiết kế trưởng giao cho em vị trí này cũng là có ý của ông ấy, nên để ông ấy quyết định đi." Kha Uy nhẹ nhàng lắc đầu.
Hạ Thi Khâm lại tưởng cô đang khách sáo với mình, vì thế buông dĩa ăn nói: "Tôi tin ông ấy biết rõ năng lực của em, yên tâm, không phiền toái gì đâu, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại--"
"Xin đừng làm vậy! Em không muốn nhờ quan hệ để được thăng tiến. Cám ơn ý tốt của chị." Thái độ của Kha Uy rất nghiêm túc, giọng nói cũng cương quyết hơn. Hành động này của Hạ Thi Khâm khiến cho cô cảm nhận được sự khác biệt đẳng cấp rõ ràng giữa hai người. Cô biết Hạ Thi Khâm chỉ muốn tốt cho mình, nhưng tự tôn của cô không cho phép cô nhận bố thí!
"Được rồi, được rồi ~ Tôi sẽ không sử dụng thân phận của mình để nhúng tay vào công việc của em nữa, nếu em không thích, thì tôi xin lỗi." Hạ Thi Khâm đến gần Kha Uy, vỗ nhè nhẹ lên tay cô ấu, nói lời nhỏ nhẹ trấn an.
Cô không ngờ rằng Kha Uy lại kiêu ngạo, và rất có nguyên tắc như vậy. Thậm chí không muốn nhận sự giúp đỡ của người theo đuổi mình.
Điểm này cô ấy cũng rất khác so với Liễu Tuyệt Luân. Nếu là Tuyệt Luân, đại tiểu thư kia chỉ ước gì cô sắp đặt cho hết thảy, đặc biệt là những chuyện liên quan tới công việc. Nếu như không chịu giúp cô nàng, nàng ta còn sẽ làm nũng, õng ẹo đủ kiểu khiến cô không thể không đồng ý. Từ việc nhỏ như là mua xe, đến việc lớn như gây dựng hội sở, cô đều phải chuẩn bị sẵn hết thì cô nàng kia mới vui.
Tuyệt Luân... Hạ Thi Khâm nhấp một ngụm rượu, có lẽ thời gian ở bên nhau quá dài, nên rất nhiều việc đã thành thói quen. Tuy ngày đó người nói lời chia tay là cô, cũng là người muốn điều ấy, nhưng chẳng hiểu vì sao, giờ đây chính cô lại là người đang thường xuyên nhớ đến cô ấy, từng ly từng tý một.
Trong suốt những năm qua, Tuyệt Luân là người đã ở bên cô lâu nhất, thâm nhập sâu nhất vào cuộc sống của cô, cũng quả thật là người mà cô không lỡ buông tay nhất. Tình cảm của cô đối với Tuyệt Luân, là sự si mê trước vẻ đẹp và thân mình của cô ấy, là muốn ôm chặt cô ấy vào lòng chăm sóc che chở, là muốn được ở bên cạnh cô ấy hơn ở bên bất cứ người nào. Nhưng cô thấy, đây cũng chẳng phải là tình yêu, cô không yêu Tuyệt Luân.
Trong suy nghĩ của Hạ Thi Khâm, việc bọn họ ở bên nhau chỉ bởi vì cả hai thấy nó là "Thích hợp". Vì bọn họ đều là người thích hợp nhất với đối phương. Tuyệt Luân rất đẹp, không phải là vẻ đẹp của những cô gái được nuông chiều, mà là vẻ đẹp xuất chúng lóa mắt. Hơn nữa, nếu ở bên Liễu Tuyệt Luân, Hạ Thi Khâm luôn có thể vô cùng thoải mái, không bao giờ cần phải lo lắng đề phòng, rằng liệu cô gái kia có phải chỉ thích tiền của mình hay không? Bởi vì chính Liễu Tuyệt Luân cũng có rất nhiều tiền, đến nỗi cả đời cô ấy cũng tiêu không hết, một cuộc tình môn đương hộ đối. Cho dù ba mẹ cả hai bên đều không thích con mình yêu người cùng giới tính, nhưng bởi vì người kia là đối phương, nên đành cam chịu.
Rồi cũng vì Tuyệt Luân rất biết cách cư xử, tuy rằng có không ít tính đỏng đảnh của đại tiểu thư, nhưng nói chung cô ấy biết nghe lời và săn sóc. Có thể vừa luôn ân cần nhiệt tình với cô, lại vừa chẳng dính lấy cô cả ngày, bắt cô phải ở bên cạnh. Điều nữ hoàng giao tiếp rành nhất từ trước đến giờ chính là tìm thú vui để giết thời gian của mình. Cũng bởi vì thế, cô ấy sẽ chẳng bao giờ đánh ghen bằng những thủ đoạn hèn hạ, mà luôn coi như nhìn mà không thấy các cô gái xuất hiện xung quanh cô, có thể tin tưởng và cho cô một không gian dễ chịu.
Nên khi cô cảm thấy mình thích Kha Uy, thì đã lựa chọn "thời điểm" chia tay, và sau đó thực hiện dứt khoát. Bởi vì cô không muốn mình đang ở bên Tuyệt Luân, mà lại theo đuổi một cô gái khác. Cô không muốn mình sẽ làm cái việc mà người ta gọi là phản bội, cũng như không muốn Tuyệt Luân phải chịu sự nhục nhã ấy. Nhưng đó vẫn chưa phải là nguyên nhân chân chính, lý do chính mà cô muốn chia tay Liễu Tuyệt Luân, là vì cô cảm thấy cả hai không có được sự cộng hưởng trong tâm hồn. Cô đã qua cái tuổi coi yêu đương là trò chơi rồi, cô muốn tìm được một người mà có tâm hồn thực sự cộng hưởng với cô, thật sự phù hợp với cô. Cô muốn một người có thể làm cho cô có cảm giác được yêu tận xương tủy. Và cô cảm thấy người con gái đó có lẽ là người sẽ khiến cô thấy yêu thích giống như Kha Uy, có lẽ vậy...