Beta: Cá Vàng Tung Tăng, Gấu Takatsuko.
Hạ Thi Khâm là một người rất thiếu ngủ. Từ tính cách của cô thật dễ dàng nhận ra điều này, nóng nảy bồn chồn, hành động quyết liệt mạnh mẽ, khi thích điều gì thì sẽ cực nhiệt tình với nó, làm không bao giờ thấy mệt. Bình thường người có tính cách thế này sẽ là một người vô cùng kiên quyết và có chí tiến thủ, hệt như có sức sống khôn cùng vĩnh viễn xài không hết.
Có thể nói, đấy chính là tính cách hoàn toàn được tạo nên bởi hoàn cảnh trưởng thành, hay nên nói rằng chính thân phận và địa vị của Hạ Thi Khâm đã khiến cô bất đắc dĩ phải có tính cách đó. Vì thế, cái thân thể tàn tạ này của Hạ Thi Khâm đã được hun đúc ra từ cuộc sống như vậy, mà càng thiếu ngủ thì sức khỏe càng kém, mà sức khỏe giảm sút thì đương nhiên sẽ càng sinh ra nhiều bệnh, sinh bệnh rồi thì giấc ngủ không được ngon.
Hạ Thi Khâm bừng tỉnh giữa giấc ngủ chập chờn, trong đầu có muôn vàn suy nghĩ chạy ùn ùn, muốn lật người thì bỗng đụng phải người bên cạnh --- "Ưm!" Hạ Thi Khâm giật mình suýt chút nữa ngã khỏi giường, vươn chân tay tìm kiếm, đến lúc chạm được tới thân thể ấm áp mềm mại kia thì mới thấy an lòng. Lăn tới cọ cọ vào người Liễu Tuyệt Luân, đã vào thu rồi, chỉ có thêm nhiệt độ cơ thể của một người nữa mới vơi bớt lạnh.
Đã quen với việc Hạ Thi Khâm thường không ngủ ngon giấc tỉnh dậy giữa đêm, Tuyệt Luân vẫn nhắm hai mắt rúc vào trong lòng Hạ Thi Khâm, dùng trán khẽ vuốt ve khuôn mặt chị ấy, tay thì vỗ nhè nhẹ lên lưng Hạ Thi Khâm, muốn cho chị ta yên lòng để ngủ tiếp.
Nhưng Hạ Thi Khâm không ngủ được, cô đột nhiên nhớ tới các hình chụp thiết kế nội thất của thuyền Tinh Tâm, sau đó tỉ mỉ nghĩ đến những chi tiết nhỏ không tốt mà cô đã quên lưu ý, rồi nghĩ tới mình sẽ cần phải chuẩn bị tổ chức một nghi thức hạ thủy đặc biệt thế nào cho thuyền. Sau đó lại nghĩ đến việc gần đây Tuyệt Luân vì muốn sáng tạo ra một nhãn hiệu quần áo mới mà bận rộn thiết kế...
A ha, có rồi! Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Hạ Thi Khâm, cô vui tới gần như muốn nhảy cẫng lên. Lập tức vén chăn mò lấy máy tính bảng trong túi xách rồi bò lại trên giường, lay lay Tuyệt Luân, tươi cười phấn khởi nói: "Tuyệt Luân dậy, dậy đi, tôi có ý tưởng này hay lắm!"
"Nửa đêm chị không ngủ còn làm gì thế?" Tuyệt Luân bị đánh thức đành phải ngồi dậy, lười biếng tựa vào gối nằm, tóc dài rối tung ở sau lưng, áo ngủ xộc xệch khiến cho bộ ngực trắng nõn thoáng ẩn hiện theo từng nhịp thở. Cặp mắt mông lung cùng tư thế lười biếng này khiến cô trông thật vô cùng mê người.
"Tôi, ách..." Qua ánh đèn nhàn nhạt đầu giường, Hạ Thi Khâm nhìn thấy cảnh đẹp ấy thì lập tức bị mê hoặc, quên luôn mình đang muốn nói gì mà chỉ cầm chặt chiếc ipad ngồi ngây ngẩn trước mặt Tuyệt Luân.
Bộ người này chưa tỉnh ngủ à, bình thường thì thông minh lanh lợi phết, như báo ác sắp thành tinh, giờ sao lại ngơ ngác vậy. Tuyệt Luân thấy buồn cười, cầm lấy máy tính bảng trong tay Hạ Thi Khâm hỏi: "Chị muốn em xem cái gì?"
Nhắc đến công việc thì tác phong của Hạ mỗ đây tuyệt đối là chuyên nghiệp, dù đang bị sắc đẹp mê hoặc cũng lập tức tỉnh hồn, cười nói: "Tuyệt Luân, em xem này, đây là kết quả thi công của thuyền Tinh Tâm, còn vài chi tiết nhỏ nữa chưa thiết kế nhưng tổng thể đã hoàn thành. Tôi định vào buổi lễ hạ thủy của nó sẽ tổ chức một sự kiện đặc biệt và cuối cùng tôi nghĩ ra rồi, đó chính là làm một buổi trình diễn thời trang các trang phục của em. Đây sẽ là chuyện có ý nghĩa nhất với chiếc thuyền tôi khổ cực chế tạo ra này! Tuyệt Luân, em thấy có được không nè ~"
Cặp mắt trong suốt lóe sáng, hệt như trẻ con đang chờ được khen thưởng.
Nghe đến thiết kế của mình thì tâm tình của Tuyệt Luân cũng dần hứng khởi. Cô xem kĩ những hình ảnh thiết kế nội thất của thuyền Tinh Tâm, thiết kế mang đậm phong cách cổ điển của Trung Quốc, tinh mỹ mà cường thế, xa hoa mà trầm ổn, dung hợp hoàn mỹ đến kinh ngạc. Điều này kích thích cảm hứng của Tuyệt Luân, cô cũng lấy ra tập giấy và bút chì ở tủ đầu giường, vừa vẽ phác vừa nói: "Tốt, tốt lắm! Nếu trình diễn ở trên thuyền của chị thì em sẽ thiết kế một bộ sưu tập mới phù hợp với phong cách của Tinh Tâm. Chị xem, thiết kế sẽ giống thế này..."
Ngòi bút lia nhanh trên giấy, Tuyệt Luân vừa vẽ vừa dùng giọng nói êm ái trình bày, chẳng mấy chốc mà một mẫu thiết kế mới đã được vẽ xong.
Hạ Thi Khâm cũng nằm trên giường, tì cằm lên tay, vui vẻ nói: "Tuyệt, những trang phục như thế này không nên chỉ dùng để trình diễn trưng bày, mà có thể dùng tặng cho các vị khách quý hôm đó. Sau khi thiết kế xong, em hãy cho bọn họ mỗi người chọn một bộ, rồi chúng ta sẽ cắt may theo số đo từng người, và yêu cầu bọn họ phải mặc khi đến tham dự. Lễ cắt băng thuyền Tinh Tâm này sẽ trở thành buổi lễ độc đáo nhất, hơn nữa những người tham dự hôm đó cũng đều là nhân vật có tiếng trong xã hội, sẽ chẳng khác nào là một lần quảng cáo tuyệt vời cho trang phục của em, tuyệt đối không có cách nào tốt hơn thế này đâu. Ha ha...!"
"Ừ, như vậy đúng là tốt thật, em nghĩ mình có thể kết hợp rất nhiều yếu tố, chỉ cần thay đổi các đặc điểm chính khác đi thôi là sẽ tạo thành một bộ sưu tập rồi. Ví dụ như thế này..." Tuyệt Luân vừa nói mở ra trang giấy mới rồi lại phác họa.
Hai người cứ như thế mà sục sôi thảo luận, Hạ Thi Khâm nằm trên giường xem Tuyệt Luân vẽ thiết kế, thi thoảng còn góp vào một vài ý kiến. Tuyệt Luân sẽ nghiêm túc lắng nghe các ý tưởng và đánh giá của Hạ Thi Khâm, thỉnh thoảng còn mong Hạ Thi Khâm nhận xét. Hai người hoàn toàn quên mất đây đang là giữa đêm khuya, và chẳng hề cảm thấy buồn ngủ. Cứ vậy cho đến khi trời mờ sáng, mới phát hiện ra rằng cả hai đã thảo luận thâu đêm.
Hai người liên tục ngáp, Tuyệt Luân phất tay nói ngừng, rồi thu dọn bản thảo thiết kế, giấy bút, máy tính và các đồ vật khác cất lên đầu giường. Đại tiểu thư cảm thấy cực kỳ chán nản với việc làm "tự hủy" làn da mịn màng này của mình, hờn dỗi: "Không nói nữa, em muốn ngủ. Trời ạ, sao có thể thức cả đêm thế này, bồi bổ thế nào mới kéo lại đây!"
Hạ Thi Khâm cũng bị bắt đi ngủ, nhưng nằm xuống rồi mà vẫn không tài nào ngủ được, cứ đắm chìm mãi trong cảm giác hưng phấn khi được thảo luận sục sôi vừa rồi. Trước đây, điều khiến cô mê muội ở Tuyệt Luân khiến chính là vẻ đẹp kiều diễm và cảm giác hấp dẫn sâu sắc chẳng nỡ rời. Nhưng đây là lần đầu tiên cô biết, hóa ra việc được cùng Tuyệt Luân chuyên tâm thảo luận cũng sẽ làm người ta say mê.
"Tuyệt Luân~" Hạ Thi Khâm đẩy đẩy vai Tuyệt Luân, thì thầm bên tai cô: "Sao trước kia mỗi khi tôi có ý tưởng mới muốn cùng em thảo luận, là em đều chỉ giục tôi đi ngủ thôi, chứ chưa từng như hôm nay."
Bình thường Hạ Thi Khâm rất bận nên khoảng thời gian rảnh nằm trên giường ngủ mơ màng cũng là lúc cô hay suy nghĩ, nhiều khi sẽ đột phát nảy ra vài ý tưởng hay, hứng trí bừng bừng kéo người bên gối dậy muốn chia sẻ, nhưng Liễu đại tiểu thư chỉ ậm ừ hai câu rồi lại tiếp tục giục cô ngủ đi. Vì thế khó trách làm Hạ Thi Khâm trước đây cho rằng cô và Liễu Tuyệt Luân không có chung tiếng nói, coi Liễu Tuyệt Luân là một đại tiểu thư nhà giàu đầu óc toàn cỏ chỉ biết phá của thôi.
Lúc này, khi Hạ Thi Khâm thấy Tuyệt Luân khác trước, thì muốn hỏi ra nghi vấn của mình. Tuyệt Luân nghe xong thân thể thoáng cứng ngắc, qua mấy giây mới có thể bình tĩnh trả lời, vừa ngái ngủ vừa nói giống như chuyện đó là một việc rất bình thường: "Khác chứ ~ Trước đây em ngốc cứ luôn coi chị là người của mình, chẳng giống người yêu mà hệt như mẹ già suốt ngày lo lắng chị nửa đêm tỉnh giấc vì ý tưởng rồi sẽ không chịu ngủ, lo lắng chị bởi ngủ không đủ mà người mỏi mệt nhiều."
"Còn bây giờ?" Vì sao không thế nữa... Hạ Thi Khâm nghe mà có chút không vui.
"Bây giờ á? Bây giờ em là nhân vật phụ của chị thôi, chỉ cần hai chúng ta thấy vui vẻ là được rồi, em đâu phải quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của chị nữa." Là phụ nữ, bạn nên chỉ làm tình nhân của người yêu mình, chứ không nên biến mình trở thành cô giáo của người đó. Cái mà người yêu bạn cần đâu phải là một vị giáo viên suốt ngày chỉ trỏ bảo họ phải làm gì trong cả cuộc sống hay sự nghiệp, nhưng rất nhiều người phụ nữ lại không nhận ra điều này, đây cũng là nguyên nhân khiến họ đánh mất người mình yêu.
"Nhân vật phụ gì chứ... Cái gì lung tung vậy..." Hạ Thi Khâm thì thào, thế này cô lại càng không ngủ được. Mới vừa nãy thôi cô còn đang rất hưng phấn vì được cùng Tuyệt Luân thảo luận cả đêm về công việc, vậy mà chỉ qua mấy câu vừa rồi, lại khiến lòng cô trống trải mất mát...
Trước đây tình cảm cô dành cho các cô gái, hoặc là ưa thích, hoặc là ham muốn, càng về sau càng cảm thấy như vậy thật buồn tẻ, còn thấy bức bối bực mình. Nhưng khi bên cạnh Tuyệt Luân, nhận biết về tình cảm của cô đã hoàn toàn vượt xa lúc trước, cái cảm giác lúc thăng lúc trầm. Cô có thể vì nhận được một nụ hôn mà vui vẻ tới bay lên tận mây, cũng có thể vì một câu nói mà như rơi xuống hố sâu thẳm, thật giống như người ta thường nói, lúc lên thiên đường lúc xuống địa ngục.
Kệ đi, không sao cả, có lẽ vì có sự nghiệp rồi nên cô ấy mới cách xa, không thể luôn đặt cô ở trong lòng. Nhưng với Liễu Tuyệt Luân, có phải vị trí của cô đã không còn quan trọng như trước kia nữa, đúng không... Vì trước đây, cô ấy sẽ luôn hưởng thụ mọi quan tâm giúp đỡ của cô như đó là chuyện rất đương nhiên, hệt như hít thở không khí vậy. Mà giờ này, khi cô càng thêm để ý, càng muốn cho cô ấy dựa dẫm vào mình, thì Tuyệt Luân lại không cần nó nữa...
Qua việc thiết kế nội thất thuyền Tinh Tâm mà Hạ Thi Khâm đã khai quật được một viên ngọc thô rất có tài là Kha Uy, vì thế văn phòng của công ty thiết kế mới được cô đặt ở Macao, gần đây thường xuyên thấy Kha Uy xuất hiện ở tòa nhà tổng bộ, năng lực của cô ấy cũng càng ngày càng tỏa sáng. Hôm nay, Kha Uy mở cuộc họp với mấy quản lý cấp cao trong công ty Hải Hàng, sau khi kết thúc rồi cô còn nán ở phòng họp thêm chút nữa để xử lý hết giấy tờ cần thiết, cứ vậy thời gian bất giác trôi qua, đến lúc làm xong nhìn lên thì trời đã tối.
Lúc Kha Uy rời khỏi phòng họp lại bất ngờ thấy trong văn phòng chủ tịch đối diện vẫn còn người, chính là hai người mẹ của Hạ Thi Khâm. Có vẻ như bọn họ cũng vừa mới xong việc, đứng ở cửa ngay cả túi vẫn chưa bỏ xuống, văng vẳng trong hành lang đều là tiếng nói chuyện của hai người.
"Bé càng lớn càng kỳ cục!" Giọng Lưu Bảo Châu nghe đầy bực bội: "Từ hồi mười mấy tuổi đã bắt đầu chơi bời với phụ nữ rồi, làm ai ai cũng biết, khiến cho mặt mũi nhà họ Hạ chúng ta mất hết! Trên không nghiêm dưới mới loạn, đều bởi do cô không biết dạy con. Hễ tôi muốn tốt với nó chút là cô lại cùng tôi ganh đấu, rồi chiều chuộng nó thành ra thế này! Cô cứ luôn bảo khi nó lớn sẽ biết suy nghĩ rồi sửa đổi, nhưng đến từng này tuổi rồi mà nó có chút ý định kết hôn sinh con để duy trì huyết mạch mà người ba mất sớm của nó để lại nào không!?"
Tô Lệ khiêm nhường đáp: "Chị à, từ nhỏ Thi Khâm đã được chị yêu thương nhất, tính cách của nó chị cũng biết, đòi gió đòi mưa chỉ muốn người khác nghe lời mình thôi, chứ ai bắt ép nó làm gì chỉ làm nó tức giận. Dù sao Thi Khâm cũng là đứa con duy nhất nối dõi trong nhà, chị đã không giúp nó còn dùng người ngoài đến áp chế nó, thì nó sẽ không chịu đâu."
"Nó chính là ỷ vào điểm đó! Cứ là người nối dõi duy nhất thì tưởng tôi không làm gì được nó sao? Nó không đồng ý cũng phải đồng ý, không chịu cũng phải chịu. Nếu nó không chấm dứt với người phụ nữ kia, tôi sẽ đem cổ phần công ty trong tay tôi cho hết người đằng ngoại. Cô hãy khuyên nó suy nghĩ kĩ đi, muốn chơi đùa với phụ nữ thì được, nhưng đừng có biến thành chuyện lâu dài. Đặc biệt với đám người nhà họ Liễu kia, nhà bên đó con cháu thịnh vượng, toàn đứa lanh lợi thông minh. Tôi còn chưa có chết đâu, mà mấy gã đàn ông bên đó đã thi nhau ngấp nghé, sau này có cơ hội chắc sẽ nuốt hết nhà của chúng ta mất thôi. Mấy chục năm sau chẳng biết tập đoàn Hải Hàng này sẽ mang họ gì nữa! Nó nếu không chịu nghe thì đổi người khác, sau này cô cũng đừng mong nhận được cái gì", giọng Lưu Bảo Châu đầy uy hiếp.
Sắc mặt Tô Lệ rất khó coi, vẻ như tức giận nhưng vẫn cố nén không nói lời nào.
Kha Uy đi về phía đó, lúc ngang qua vừa hay đối mặt với Tô Lệ. Cả dãy hành lang rất im lặng, dù cô không cố ý nghe lén nhưng không gian chỉ lớn chừng này, bảo không nghe được thì quả thật là lừa người. Kha Uy vốn là người cẩn trọng, nên cô không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc nào, chỉ nhẹ gật đầu chào hỏi Tô Lệ, rồi cầm cặp tài liệu lướt đi.