Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

chương 98: thế giới 4- yêu là một tia sáng màu xanh lục (12)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Thế giới - Yêu là một tia sáng màu xanh lục ()

Edior: Nhi

Beta: Min

Phim đã khởi quay, đạo diễn là Hàn Mạn Ni, một phụ nữ trẻ tuổi đầy sức sáng tạo, tuy không phải chuyên gia có tiếng tăm gì, nhưng được Nhiếp Gia tin tưởng. Cô là fan của nguyên chủ, trước khi làm đạo diễn đã từng làm biên kịch, trí tưởng tượng không giới hạn, hơi có bóng dáng của nguyên chủ Nhiếp Gia trước đây.

Nhưng có thể vì quá thích nguyên chủ, phim của cô ít nhiều có dấu vết bắt chước rất rõ ràng, cứ bị người trong giới chế giễu.

Nhiếp Gia có góc nhìn thượng đế, biết cô là người có tài thật sự, chỉ là chưa có được cơ hội thích hợp.《Dệt thế》là do nguyên chủ viết, tuy bị Nhiếp Gia sửa nhiều đến mất cả kết cấu, nhưng vẫn còn ý tưởng của nguyên chủ, Hàn Mạn Ni nắm rõ phong cách viết của nguyên chủ như lòng bàn tay, bộ phim này giao cho cô thực hiện, Nhiếp Gia có thể tiết kiệm thời gian để xử lý nhạc nền và nhiều vấn đề khác.

Đương nhiên, y cũng có nhiều thời gian bên cạnh Thời Kham hơn.

Bên chỗ Thời Nghệ Viện vì Lâm Hạo Nhiên bị bệnh nhập viện mà ngừng lại, khiến tâm tình Nhiếp Gia vui vẻ hơn một chút.

Thời Nghệ Viện và Lâm Hạo Nhiên đúng là có sát ý với Thời Kham, điều này vẫn luôn khiến Nhiếp Gia hết sức bực bội. Nhưng Thời Kham vì quan hệ của lão thái thái nên đã yên lặng nhường nhịn lâu như vậy rồi, Nhiếp Gia làm gì cũng không tốt. Nhưng ngoài sáng thì lại sợ truyền tới tai lão thái thái, cho nên thủ đoạn ngầm trong tối sẽ nhiều hơn.

Mục đích ban đầu của Nhiếp Gia chỉ có trả nợ, nhưng nếu liên lụy đến Thời Kham, vậy chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường, dù thế nào đi nữa y sẽ không để người khác động đến Thời Kham.

"Nghĩ gì mà ngẩn người vậy?" Thời Kham nắm tay Nhiếp Gia nhéo nhẹ.

Nhiếp Gia lấy lại tinh thần, nhìn Thời Kham cười. Hai người vừa ăn tối ở quán ăn gần chung cư, đang nắm tay đi trên vỉa hè về nhà.

"Em nghĩ về anh đó." Khuôn mặt Nhiếp Gia ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời nhìn Thời Kham.

Trong lòng Thời Kham hơi rung động, hắn thấy được tình cảm sâu đậm trong mắt Nhiếp Gia, giống như đại dương mênh mông cuồn cuộn, sâu không lường được. Hắn nắm chặt tay Nhiếp Gia, nhịn không được kéo người vào trong lòng, cúi đầu hôn môi.

Nụ hôn vừa tỉ mỉ vừa dịu dàng, dù là bao nhiêu lần, dù là ở đâu, chỉ cần chạm vào Thời Kham, muôn vàn suy nghĩ phức tạp của Nhiếp Gia nhất định sẽ bị đánh tả tơi trong nháy mắt, trong tim trong mắt đều là Thời Kham.

Diệp Anh đi theo sau cách bọn họ mét, như bỗng nhiên nhận ra thứ gì khác thường, quay đầu nhìn thoáng qua dòng xeđối diện, ánh mắt tức khắc không tốt cất điện thoại đi, bước nhanh đến nói bên tai Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia hơi hơi nhướng mày, khẽ cười nói: "Không cần quan tâm đến bọn họ."

Diệp Anh gật gật đầu, đáp một tiếng liền không chú ý đến động tĩnh đối diện nữa, lại lấy điện thoại ra.

Hai người thỏ thẻ trò chuyện cả quãng đường về chung cư, đến đêm Nhiếp Gia nhận được vô số cuộc gọi từ công ty, bảo Diệp Anh xử lý hết.

"Nhiếp tiên sinh nói không cần phải quan tâm, tiền đầu tư cho phim hết rồi, lấy đâu tiền mua ảnh từ paparazzi, họ muốn tung tin thì cứ cho tung đi." Diệp Anh lạnh lùng nói xong, cúp cuộc gọi cuối cùng từ công ty.

Tốt xấu gì Nhiếp Gia cũng được xem là nhân vật của công chúng, tuy mấy bộ phim trước đây của nguyên chủ liên tục flop, nhưng vẫn có tiếng, vẫn là anh lớn trong giới, ngày thường có không ít paparazzi lén đi theo. Buổi tối hôm nay nắm tay cùng Thời Kham tản bộ, thậm chí còn hôn một lúc, chắc là bị paparazzi chụp hết rồi. Vừa trở lại chung cư tắm rửa xong, đối phương đã gọi điện đến Truyền thông Thế Gia, yêu cầu Thế Gia bỏ tiền mua ảnh, nếu không sẽ đưa sếp của mấy người lên hot search.

Chuyện này giới giải trí thấy đầy, ngày thường nghệ sĩ nào bị chụp ảnh bất nhã, paparazzi cũng không viết tin bừa bãi, mà bắt công ty quản lý của nghệ sĩ bỏ tiền mua ảnh, để giữ hình tượng của nghệ sĩ, công ty cơ bản đều bỏ ra số tiền này.

Nhưng lần này không phải là nghệ sĩ của Thế Gia, mà là sếp, paparazzi đòi phí bịt mồm là một triệu. Giám đốc Thế Gia xem mail xong liền luống cuống, nhanh chóng đi xin chỉ thị của sếp.

Kết quả sếp lại nói kệ xác họ...

Nhiếp Gia còn không thèm để bụng mấy chuyện này, thậm chí còn thích nghe ngóng, y còn ước người khác biết y và Thời Kham ở bên nhau.

Kết quả đợi một ngày, trên mạng im ắng, đối phương lại không dám tung tin.

"Cả Tần thành đều biết ngài là người của Lâm Hạo Nhiên, ai dám tùy tiện tung tin chứ." Thập Lý vốn luôn quét đuôi trong bóng tối, hôm nay bị Diệp Anh xách tới chung cư, thanh niên mặt trẻ con mặc nguyên cây đen ngồi xổm cạnh bàn trà gọt trái cây, chỉ là vừa nói xong, cả phòng khách đột nhiên yên ắng.

Lưng Diệp Anh cứng đờ, yên lặng ngẩng đầu liếc Thập Lý. Thập Lý cũng hoảng, biết mình nói sai, nhe răng cười.

Hôm nay là lần đầu tiên Nhiếp Gia nhìn thấy Thập Lý, một người trong nhóm vệ sĩ của Thời Kham, người nhỏ nhỏ gầy gầy, đặc biệt là khuôn mặt trẻ con nhìn như học sinh cấp ba. Nhiếp Gia yên lặng bẻ khớp ngón tay, không biết thằng nhóc này chịu được mấy đấm của mình.

"Ngại quá Nhiếp tiên sinh, ý tôi không phải thế." Thập Lý vội vàng huơ tay múa chân giải thích.

"Tôi biết." Nhiếp Gia nhàn nhạt đáp lại, cũng không để ý, ngồi cạnh bàn ăn nhìn màn hình máy tính nghiêm túc gõ.

Diệp Anh trừng Thập Lý, thấp giọng khẽ meo meo nói: "Mày tìm chết à? Hôm nay ông chủ mà ở đây là ném mày đi Đông Timor huấn luyện dã ngoại rồi! Muốn may cái mồm hỏng của mày lại không?"

Em bé Thập Lý ấm ức ôm táo cắn một miếng: "Tôi có nói sai đâu, người ở Tần thành cũng không biết Nhiếp tiên sinh và ông chủ đã ở bên nhau..."

"Paparazzi không dám tung tin, mày không biết tự đi tung à!" Diệp Anh trắch mắng.

"Ồ..." Thập Lý còn chưa ăn xong táo đã bị Diệp Anh đuổi đi.

Nhiếp Gia không nói thêm gì, một lúc sau mới rút USB ra bỏ vào túi hồ sơ đã chuẩn bị từ trước, nói với Diệp Anh: "Giúp tôi gửi chuyển phát nhanh được không? Tôi còn việc phải làm."

Diệp Anh nhìn thoáng qua địa chỉ và người nhận, nhíu mày nói: "Phu nhân Ôn gia...? Nhiếp tiên sinh, hay là để tôi giúp ngài đến Ôn gia một chuyến đi, nếu không thì chuyển phát nhanh chẳng đến tay Ôn phu nhân được đâu."

Ôn phu nhân này là đại phu nhân của danh môn Ôn gia Tần thành, tuổi xấp xỉ với Thời lão, vốn là có một đứa con gái, đáng tiếc là hai mươi mấy tuổi đã qua đời ngoài ý muốn. Chồng của Ôn phu nhân nhất thời không chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ, buồn bực hai năm cũng qua đời. Từ đó về sau Ôn phu nhân không bao giờ lộ diện, cả Ôn gia làm viẹc gì cũng không vênh váo huyênh hoang.

Nhưng Ôn gia không vênh váo thì không vênh váo, thương trường có thể không so được với Tần gia Phí gia, nhưng gia tộc không ít người đều là người của chính quyền, thị trưởng Tần thành chính là con trai út của em gái Ôn phu nhân.

Một lão thái thái quyền cao chức trọng, một kiện hàng chuyển phát nhanh, căn bản là không đến được tay bà đã bị loại bỏ.

Diệp Anh đi theo Thời Kham nhiều năm, gia tộc lăn lộn thương trường có khả năng không biết, nhưng gia tộc có quan hệ mật thiết với chính phủ như Ôn gia mà không biết cô, vậy thôi khỏi lăn lộn nữa.

"Người hầu nhận, xác nhận đồ bên trong thì không dám giấu đâu, cứ gửi đi là được." Nhiếp Gia nói.

Diệp Anh không biết trong USB chứa gì mà có thể khiến Nhiếp Gia chắc chắn có thể kiểm soát người hầu Ôn gia như thế, càng không biết Nhiếp Gia có thể có liên hệ gì với lão phu nhân Ôn gia, vẫn làm hết phận sự mà khuyên nhủ: "Nếu là đồ rất quan trọng, nhỡ đâu người hầu chậm trễ, sẽ chậm trễ việc của ngài."

Nhiếp Gia nhìn cô cười nói: "Sai vệ sĩ trưởng của Thời Kham chạy việc vặt cho tôi, có phải là không ổn lắm?"

Hai ngày nay sau khi biết được thân phận của Thời Kham, Nhiếp Gia liền hiểu được thông tin đứa con trai út của Thời lão đã bị Thời Kham giả mạo, Thời Kham nguyên bản chỉ là một thương nhân, cũng không có mẹ, giờ bị Thời Kham sửa dữ liệu lung tung hết cả lên, ngược lại cũng giúp Nhiếp Gia bớt được bao nhiêu việc.

Y không cần lo lắng cho sự an toàn của Thời Kham mọi lúc nửa, cũng không cần lo Thời Kham sẽ đối mặt với áp lực của Thời gia, bây giờ việc Nhiếp Gia cần làm chính là thanh thản ổn định hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, xoá bỏ giá trị nhân cách phạm tội, hắn loại trừ tất cả phiên toái có thể nghĩ đến thay cho Nhiếp Gia, chỉ hy vọng y có thể sớm ngày thoát khỏi gông cùm xiềng xích của tổ thẩm phán.

Diệp Anh cất lời cắt ngang Nhiếp Gia đang chìm trong dư vị dịu dàng của Thời Kham, "Bảo đảm hoàn thành mọi chuyện ngài muốn, là mệnh lệnh của ông chủ dành cho tôi, ngài không cần để bụng."

Nhiếp Gia không lay chuyển được cô, tùy cô, mình cũng về phòng viết nhạc.

Diệp Anh vừa rời đi không bao lâu, bên này Thập Lý đã trộm ảnh chụp trong máy tính của paparazzi, trực tiếp đăng lên mạng, còn bảo bộ phận tuyên truyền của Truyền Thông Thế Gia thêm độ hot.

Nhiếp Gia vẫn rất có sức hấp dẫn, y thành danh sớm, diện mạo lại chói mắt, tài hoa hơn người, đủ loại nhân tố kết hợp, dù là đạo diễn sau màn không thường xuyên lộ diện giống nghệ sĩ, cũng nhanh chóng thu hút được sự chú ý. Dù cho trước đây vì trả nợ mà tùy tiện quay ra mấy bộ phim rác khiến y không nổi như trước, những loại dưa này, cư dân mạng vẫn rất thích ăn.

Tên của Nhiếp Gia rất nhanh đã chễm chệ trên đỉnh hot search, click vào, tất cả đều là ảnh chụp y và Thời Kham thân mật với nhau.

Hơn nửa đêm Nhiếp Gia tay trong tay trên đường, còn hôn nhau đến đòi mạng, xu hướng tính dục bị phơi bày, trên mạng lập tức nổ tung!

Trong khoảng thời gian ngắn khiến cho toàn internet spam, tuy vô số anti-fan nhảy nhót, nhưng duyên người quá đường của nguyên chủ rất tốt, hoặc là quần chúng ăn dưa thiện ý và fans tương đối nhiều, khu bình luận là một mảnh trời đất oan hỉ.

"Aaaa Nhiếp hoàng của em yêu rồi a! Em muốn nói cho mẹ em, bạn trai của em có bạn trai rồi!"

"Tuy đương sự còn chưa đáp lại, nhưng ánh mắt của Nhiếp Nhiếp đều là ngôi sao nhỏ kìa, cậu ấy chắc chắn là rất rất thích người kia, tốt quá."

"Rõ ràng là buổi tối, nhưng Nhiếp hoàng của tui như phát sáng vậy! Anh ấy đẹp quá đi mất aaaa!!!!!"

"Thân là fan bạn gái fan nhan sắc của Nhiếp hoàng, quỳ luôn với giá trị nhan sắc của bạn trai Nhiếp hoàng. Bọn họ thật xứng đôi a QAQ fan bạn gái khóc gớt nước mắt nhận thua."

Lúc chuyện này nổ tung internet Thời Kham còn chưa biết gì, đang uống trà trò chuyện với người bạn cũ Bạch Lộ vừa thăng chức lên sư đoàn trưởng. Bạch Lộ tới Tần thành mở họp, biết Thời Kham cũng ở Tần thành, liền hẹn hắn tới, nói chuyện chưa được bao lâu, hai người đã nghe thấy tiếng hít thở nặng nề truyền đến từ phía sau.

Thời Kham và Bạch Lộ quay đầu, nhìn thấy em gái của Bạch Lộ đang trợn mắt nhìn Thời Kham, thở không nổi lại mạnh mẽ hít một ngụm.

"Không còn sớm nữa, tôi còn phải về chuẩn bị bữa tối cho người yêu, cậu họp xong thì đến chỗ tôi chơi." Thời Kham đứng lên cài nút âu phục, giơ tay nhấc chân có hơi hung ác.

"Ai mà có năng lực vậy, khiến cậu tự xuống bếp." Bạch Lộ trêu chọc một câu.

Bạch Lộ đưa hắn ra ngoài, vừa trở về đã bị em gái bắt lại, "Anh anh anh anh anh anh! Anh ấy là ai vậy?!"

"Hửm, thân phận của anh em là gì em không biết à, đừng hỏi linh tinh." Bạch Lộ ngăn em gái nhiều chuyện, đi mất tiêu.

Anh của cô vừa mới thăng chức lên sư đoàn trưởng, không cho hỏi, nói cách khác thân phận của hắn cũng mẫn cảm như anh à?

Chậc chậc chậc......

"Em phải đăng lên vòng bạn bè mới được!" Em gái lớn tiếng nói về hướng anh trai.

Tên Nhiếp Gia còn nằm trên hot search, một tấm ảnh trong vòng bạn bè "Tình cờ gặp được bạn trai của Nhiếp hoàng" cũng bị đẩy lên.

【 Anh trai mình và bạn trai của Nhiếp hoàng có quen biết á! Vừa mới được nhìn cận cảnh, bạn trai của Nhiếp hoàng còn đẹp trai hơn hình aaa! 】Thêm vào đó là một tấm hình rõ nét, đúng là Thời Kham mặt nghiêng không chút cảm xúc, rõ ràng, sắc bén, có loại uy hiếp không nói nên lời.

Trong ảnh chụp màn hình còn có bạn bè của người chụp hình nói chuyện với nhau.

"Sao tui may mắn thế! Đúng là bạn trai Nhiếp hoàng à!" "Là thật đó, người đẹp trai lắm! Giọng hay chết đi được!"

"A rõ ràng tui là fan bạn gái của Nhiếp hoàng mà, xin lỗi Nhiếp hoàng, tui rung động với bạn trai của anh rùi." "Hết hy vọng đi, anh ý nói phải về nấu cơm tối cho Nhiếp hoàng nhà tui đó! Còn gọi Nhiếp hoàng nhà tui là người yêu đó!" "Má, càng rung động, mau bảo anh Bạch giới thiệu cho tui!"

Dân mạng lập tức tò mò bạn trai Nhiếp Gia là người phương nào, mà mấy bloger paparazzi ngày thường tung ra mấy tin tức kinh thiên động địa lúc này lại như người câm, không tung ra bất kỳ thứ gì.

Nhưng việc này cũng không ngăn được sự nhiệt tình của quần chúng hóng hớt, vẫn thảo luận đến khí thế ngất trời, cúi đầu trước giá trị nhan sắc của hai vị anh lớn.

Trên đường trở về Thời Kham rốt cuộc hiểu biết tới rồi trải qua, đối này Nhiếp Gia hành động bất đắc dĩ cười cười, tùy tiện Thập Lý ở trên mạng lăn lộn.

Người qua đường và fans thích nghe ngóng, mấy thế gia giới thượng lưu của Tần thành có thể nói là rớt mắt ra ngoài, mẹ nó đây là Nhiếp Gia mà? Nhiếp Gia đúng là to gan thật, có bồ mới sau lưng Lâm Hạo Nhiên thì cũng thôi đi, còn bị tuôn ra, đây là không muốn sống nữa đúng không.

Một buổi chiều ngắn ngủi, tin tức về Nhiếp Gia che trời lấp đất, Lâm Hạo Nhiên muốn không biết cũng khó.

Gã nằm trên giường bệnh nắm chặt di động, ánh mắt dao găm nhìn chằm chằm ảnh chụp hai người hôn nhau trên màn hình, trong lòng nháy mắt như bị đâm, toàn là vết thương đau đớn không thể chịu nổi. Lâm Hạo Nhiên không phải người mù, gã càng nhìn ra được hơn những người khác, hai người trong ảnh không có chút tích tình nào cả.

Đó chỉ là một nụ hôn đơn giản, chuyện tất cả những người thích nhau đều sẽ làm.

"Em là của tôi. Không ai có thể cướp em đi." Lâm Hạo Nhiên cắn răng, hung hăng tắt máy, xốc chăn chạy ra khỏi khỏi phòng bệnh.

Hết chương .

Truyện Chữ Hay