Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

chương 8: con riêng của hào môn, kính mắt-play

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Con riêng của hào môn, mắt kính-play

Editor: Tiêu

Beta: Xoài

"Anh!" Hoắc Vân nhíu mày đi tới.

"Anh Thanh." Diệp Thư Minh ngồi trên xe lăn, tinh thần có vẻ khá tốt, cười hỏi một tiếng.

"Tỉnh là tốt rồi." Âm sắc Hoắc Thanh trầm thấp cười nhạt, giới thiệu: " Đây là người đã mổ chính cho cậu, bác sĩ Yến."

Diệp Thư Minh lộ ra một tia kinh ngạc, nhìn Nhiếp Gia đang miễn cưỡng giương mắt nhìn anh, cảm kích mà cả kinh nói:

"Thì ra ngài chính là bác sĩ Yến, tôi không nghĩ tới ngài còn trẻ như vậy. Rất cảm ơn ngài, sau này nếu có điều cần hỗ trợ, xin ngài cứ nói."

"Đúng đó bác sĩ Yến, xin lỗi ngài vì lúc trước tôi hoài nghi năng lực của ngài, nếu không phải anh trai tôi kiên trì thì có lẽ tôi cũng vì không tin ngài mà khiến Thư Minh lỡ mất cơ hội có thể hồi phục." Hoắc Vân thản nhiên thừa nhận, cô chú ý tới hai cảnh sát đang đứng bên cạnh, sắc mặt hai người đó có chút lúng túng, liền nói:

"Bác sĩ Yến, ngài là ân nhân cứu mạng của tôi và Thư Minh, nếu có người dám làm khó ngài, tôi vô cùng nguyện ý vì ngài giải quyết hết thảy."

Hai cảnh sát đứng cứng ngắc ở một bên, nghe vậy mồ hôi tuôn như mưa, trước khi tới hai người còn chưa nghĩ đến là ai ở đây.

Nhiếp Gia chỉ cười đáp lại, nhàn nhạt nói:

"Không cần cảm ơn, đây vốn là phận sự của tôi. Huống hồ thù lao mà Hoắc tiên sinh trả cho tôi cũng không thấp."

Hoắc Thanh hơi nghiêng đầu, nói với Hoắc Vân : "Tiểu Quyết còn đang ngủ trưa, em đi báo cho nó biết đi."

Hoắc Vân gật đầu, đẩy Diệp Thư Minh trở về phòng nhìn con trai, lẽ ra thời điểm một nhà ba người vui vẻ đoàn tụ, lại không nghĩ tới Hoắc Vân liền đi ra, khí thế hung hăng mà ngồi xuống cạnh Hoắc Thanh, hai chân mày nhíu lại, không vui hướng hai cảnh sát nói:

"Các anh là cảnh sát đội hình sự của đồn cảnh sát ? Đến nhà chúng tôi có chuyện gì?"

Cảnh sát nhìn có chút tuổi chính là đội trưởng đội hình sự, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại chậm hơn Hoắc Thanh một bước.

Hoắc Thanh nói: "Yến Du chết rồi."

Ánh mắt Nhiếp Gia tựa như giếng cổ, không hề dao động, một tia gợn sóng cũng đều không có.

"Ha, là cái tên nghiện đã tới Giang gia gây sự, suýt chút nữa bị bác sĩ Yến chặt mất tay?"

Hoắc Vân cười lạnh một tiếng, ngọn nguồn cô biết đến chuyện này, cũng không phải Hoắc Thanh kể lại, mà là toàn bộ Nguyệt thành đều đang bàn luận, cô không muốn biết cũng khó.

Yến Tô có một người cha vô lại như Yến Du đương nhiên đối với thanh danh của y không tốt chút nào, nhưng chuyện này còn lâu mới nực cười bằng cái lễ đính hôn của Giang gia, toàn bộ Nguyệt thành trên dưới đều đem chuyện này ra mà bàn luận say sưa.

Giang Dương nhờ vào nhà vợ mà ổn định gót chân ở Nguyệt thành, nhà vợ trước vừa rớt đài liền quăng vợ trước đi mà cùng một nam nhân đính hôn, gã sớm đã bị cả Nguyệt thành xem là một tên tra nam đi lừa hôn. Hiện tại đừng nói đến cái vòng của xã hội thượng lưu, liền ngay cả các tiểu thương ở chợ thực phẩm cùng với các cô các bác tập nhảy ở quảng trường đều đang bàn luận. Nếu không phải hiện tại có danh dự của anh trai cô Hoắc Thanh còn đứng về phía Giang gia thì cổ phiếu Giang gia đã không biết rớt giá thành cái đức hạnh gì.

"Xác thực là khi còn sống người chết từng có xung đột với bác sĩ Yến, nói như vậy các anh tới là do hoài nghi bác sĩ Yến là kẻ tình nghi ?" Hoắc Vân khẩu khí không vui đối với hai người nói.

Mồ hôi cảnh sát tuôn như mưa, "Chúng tôi chỉ là tới tìm hiểu một chút tình huống."

"Thời gian tử vong là vào lúc nào?"Cánh tay Hoắc Thanh khoát lên ghế sô pha, Nhiếp Gia liền ngồi ở bên cạnh hắn, động tác kia mới nhìn vào giống như là Nhiếp Gia bị hắn ôm vào trong ngực vậy.

Cảnh sát lập tức nói rằng: "Sáng sớm ngày ."

Hoắc Vân ánh mắt mệt mỏi: "Bác sĩ Yến phẫu thuật cho chồng tôi ở bệnh viện từ buổi sáng ngày đến giờ sáng ngày , thời gian phẫu thuật là tiếng, bệnh viện có quản chế có thể cung cấp thông tin để điều tra cũng như chứng thực lời của tôi. Hai vị cảm thấy sau tiếng giải phẫu bác sĩ Yến còn có sức lực mà đi giết người sao?"

"Tiểu Vân." Hoắc Thanh không vui đánh gãy Hoắc Vân đang giống như con mèo nhỏ bị đạp đuôi, Hoắc Vân lúc này mới yên tĩnh lại, thần sắc hắn không thay đổi đối cảnh sát hình sự nói: "Thời gian ca giải phẫu kết thúc là lúc giờ sáng ngày , sau đó bác sĩ Yến liền bị ta mang về nơi này, mấy ngày nay y không bước chân ra khỏi cửa, biệt thự có bố trí camera , hai vị có thể tùy ý đi xem."

Cảnh sát trưởng tinh thần căng thẳng, nghe vậy liền đứng lên nói:

"Không cần Hoắc tiên sinh, thời gian tử vong chính xác của nạn nhân là vào lúc giờ phút ngày , bác sĩ Yến kết thúc ca phẫu thuật vào lúc giờ sáng, đây đã là bằng chứng ngoại phạm hoàn mỹ, làm phiền, chúng tôi cần trở về."

Hoắc Thanh nhàn nhạt gật đầu, nhượng quản gia đưa hai người đi ra ngoài.

Nhiếp Gia sắc mặt âm trầm, đứng lên cũng không quay đầu lại mà đi lên lầu:

"Tôi về phòng trước."

Hoắc Vân kinh ngạc nhìn Nhiếp Gia đi vào gian phòng của anh nàng, lập tức quay đầu sang thấp giọng hỏi Hoắc Thanh:

"Anh, bác sĩ Yến ở phòng của anh? Mấy ngày nay anh ở đâu?"

"Phòng khách." Hoắc Thanh đẩy đầu Hoắc Vân ra.

Hoắc Vân ý vị thâm trường mà ồ một tiếng, sau đó trở lại chuyện chính nói:

"Yến Du là bị mấy tên cho vay lãi suất cao giết sao?"

"Mấy kẻ đó không giết người."

Hoắc Thanh tiếp nhận trợ thủ đưa tới cặp văn kiện ung dung thong thả mà lật xem một lần.

"Yến Du khi còn sống hít ma túy còn đánh bạc, thiếu nợ mấy triệu, người như thế bị giết không có chút nào kỳ quái, dựa vào cái gì hoài nghi bác sĩ Yến chứ."

Tâm lý Hoắc Vân đối với Yến Tô dị thường cảm kích, cô cũng không biết báo đáp thế nào mới tốt, cơ bản nhất là không cho phép người khác làm khó dễ ân nhân cứu mạng của mình.

"Yến Du hai năm qua cầm không ít tiền từ Tô Tô, chủ nợ của gã cũng thể không bỏ được mà giết cái cây rụng tiền này." Hoắc Thanh lạnh lùng câu môi, "Ai ra tay, em không nhìn ra được sao?"

"Anh nói Giang Dương?" Hoắc Vân nhiều ít cũng nghĩ tới, dù sao ở Nguyệt thành cũng chỉ có Giang Dương cùng bác sĩ Yến không hợp nhau, "Nhưng Giang Dương chỉ là thương nhân, gã dám sao? Chỉ cần có chút sai lầm gã liền xong."

Dùng địa vị của Giang Dương tại Nguyệt thành mà nói, muốn giết chết Yến Du cái loại chuột ở cống ngầm hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay mà làm được, nhưng hắn muốn đem chậu nước bẩn đổ lên đầu Yến Tô, vậy thì phải nghĩ lại, bằng không sẽ như Hoắc Vân nói, dễ dàng liên lụy đến chính mình, dù sao bác sĩ Yến không phải là người có thể mặc kẻ khác trèo lên đầu mình ngồi. Giang Dương hiện tại là Giang gia gia chủ, hắn cam lòng mạo hiểm lớn như vậy sao?

"Gã có cái gì không dám, cũng không phải chính gã lấy dao giết người. Không có chuyện của em, đừng có mù quáng mà dính tới."

Hoắc Thanh xem xong đem cặp văn kiện đóng lại, liền muốn đứng dậy.

"Em tại sao lại là mù quáng dính líu, bác sĩ Yến cứu Thư Minh, chúng ta đương nhiên phải hảo hảo cảm tạ nhân gia làm sao có thể để cho kẻ khác ngay dưới mắt mình hắt nước bẩn lên bác sĩ Yến được?"

Hoắc Vân không phục đem hắn kéo trở lại, tùy hứng mà cướp đi tài trong tay Hoắc Thanh lật xem một lần, mất hứng nói:

"Bác sĩ Yến nói thù lao chính là cổ phần Giang thị? Chỉ lấy có một chút ít ấy thôi á? Còn không nhiều nhặn gì, anh cũng quá keo kiệt rồi đi!"

"Anh ngược lại thật ra muốn cho y cái khác, nhưng bác sĩ Yến y lại không muốn."

Hoắc Thanh từ nhỏ đến lớn nuông chiều Hoắc Vân, ngoại trừ đối với chồng cùng con của cô, hắn chưa từng gặp quá cô che chở người khác như thế. Thấy cô lúc này hướng về Yến Tô như thế, Hoắc Thanh càng là cảm thấy được có chút vui vẻ.

Hoắc Vân dừng một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Bác sĩ Yến dường như luôn luôn tại đối phó Giang Dương đúng không..."

Hoắc Thanh đem tài liệu cầm về, vỗ nhẹ trán Hoắc Vân trên, liền cảnh cáo nói: "Không phải chuyện của em."

Dứt lời cầm tài liệu lên lầu.

Hoắc Vân bưng trán một hồi lâu cũng trở về gian phòng của mình, Diệp Thư Minh đang cùng Diệp Tiểu Quyết nói chuyện, anh ngủ một lần đó chính là bốn năm, con trai cũng đã lớn đến như vậy, trong lòng rung động không thôi. Diệp Tiểu Quyết kích động như muốn hỏng, nhóc đem những tác phẩm trong vòng hai năm nay đem đi dự thi được giải thưởng cho ba ba xem. Nhóc kế thừa thiên phú hội họa của Hoắc Vân, lại được lão sư có tiếng dốc lòng giáo dục, tuổi còn nhỏ nhưng giải thưởng lấy được cũng không ít, Diệp Thư Minh tự hào cực kỳ.

"Vân Vân, bức họa kia là ai đưa ?" Diệp Thư Minh đem Diệp Tiểu Quyết vẫn còn thao thao bất tuyệt ôm lên đùi, ngửa đầu nhìn bức u linh lan trên tường.

Bức họa được trân trọng treo trên tường như vậy Diệp Thư Minh vừa nãy còn tưởng rằng là tác phẩm đạt giải của Diệp Tiểu Quyết, nhi tử lại nói là do một vị thúc thúc đưa.

"Giang Dương đưa." Hoắc Vân đi lên ngồi ở bên giường, cười nói: "Anh không thích? Em chính là xem đây là một bức u linh lan mới nhận lấy, nói đến, đây là anh trai bỏ ra vài tỷ để mua đấy."

Diệp Thư Minh một chút liền đoán trúng nguyên do trong đó, nắm lấy bàn tay của cô bất đắc dĩ cười nói:

"Anh nói anh Thanh làm sao đột nhiên đầu tư cho công trình của chính phủ bên Nguyệt thành, nguyên lai là như vậy."

"Anh không thích liền tháo xuống đi."

Hoắc Vân gọi quản gia tiến vào đem bức họa kia tháo xuống, vốn là cô cũng không thích bức họa rối tinh rối mù này, nhưng là bởi vì cô lúc đó đối Diệp Thư Minh tình ý sâu nặng mới nhận lấy, hiện tại người cũng đã tỉnh rồi, cô còn muốn bức họa này làm cái gì huống chi cô bây giờ đối với Giang gia cũng không có một chút điểm hảo cảm nào. Diệp Thư Minh cũng không ngăn cản, Hoắc Vân bỗng nhiên đối quản gia lạnh lùng nói:

"Từ đâu tới thì trả về đó đi."

Hôm nay là sinh nhật Mạnh Khiêm, vốn là trước khi đính hôn Giang Dương đã an bài xong lịch trình làm việc, dự định vào ngày sinh nhật bồi Mạnh Khiêm, nhưng bởi vì chuyện ồn ào hôm lễ đính hôn, danh dự của hai người bị ảnh hưởng không ít, Giang Dương bận ứng phó ban giám đốc vội đến mức chân không chạm đất, hom nay cũng không thể bồi Mạnh Khiêm.

Mạnh Khiêm mời mấy đồng học ở trường mỹ thuật trước đây có quan hệ tương đối tốt với cậu ta đến Giang trạch tụ họp, mặc kệ gần đây bên ngoài có không ít lời đồn không hay về Mạnh Khiêm, những tên bạn học này của cậu ta không một ai không ao ước được như Mạnh Khiêm. Người ta không chỉ vừa mới tốt nghiệp liền cùng một khu trưng bày tranh kí hợp đồng, tác phẩm một lần đấu giá cũng lên đến giá hơn nghìn(nhân dân tệ) bây giờ còn cùng phú gia hàng đầu Nguyệt thành Giang Dương đính hôn, ngay cả phú nhị đại trước đây khi còn đi học làm khó cậu ta khắp nơi đều phải thừa dịp ngày hôm nay khom lưng uốn gối đến nịnh bợ Mạnh Khiêm, ai mà lại không ao ước được như vậy.

"Mạnh Khiêm, tôi bao tối nay , sinh nhật cậu, chúng ta đi ra ngoài gọi thêm mấy cái đồng học cho náo nhiệt một chút?" Người thừa kế tập đoàn Lý thị Lý Việt vì có việc cần nhờ đến Giang Dương, phá lệ chủ động tìm tới Mạnh Khiêm.

Sau khi ăn xong mấy người ngồi ở trong vườn hoa uống trà nói chuyện phiếm, Mạnh Khiêm mấy ngày nay khó chịu trong lòng, đối với người được coi là đối thủ của mình vào thời đại học Mạnh Khiêm tự nhiên là không cho anh ta sắc mặt tốt, nhưng cũng không thể hiện chỉ bưng tách trà đen thờ ơ nói:

"Không có hứng thú."

"Đúng nha, muốn náo nhiệt thì chính cậu náo nhiệt đi, buổi tối Mạnh Khiêm còn phải đi bệnh viện."

"Thời điểm học đại học cậu vì tiêu chuẩn thi đấu thiếu chút nữa bẻ gãy ngón tay Mạnh Khiêm, chẳng nhẽ cậu đã quên?"

Mấy người đồng học cũng mở miệng oán Lý Việt hai câu, sắc mặt Lý Việt rất khó coi, trong mắt tràn ngập lửa giận, anh ta đứng lên trừng mắt nhìn Mạnh Khiêm nói:

"Mạnh Khiêm, cậu đừng ra vẻ tiểu nhân đắc chí, nếu không phải cha tôi xem tôi và cậu từng là đồng học, cậu cho rằng tôi tình nguyện tới đây tìm cậu? Là ai đánh cậu, tiêu chuẩn thi đấu danh ngạch của cậu con mẹ nó là ở đâu ra, trong lòng cậu, tự cậu rõ ràng!"

Mạnh Khiêm đặt chén trà xuống, cười nhạt nói: "Lý Việt, có câu nói gọi là thế sự đổi thay, anh dùng loại thái độ này cầu người, đi về hỏi ba anh xem có thích hợp hay không."

"Lý gia chúng tôi coi như phá sản cũng sẽ không đến cầu loại người như cậu!" Lý Việt căm hận mà cắn răng, anh ta cực kỳ hận Mạnh Khiêm.

Anh ta từng mơ ước trở thành hoạ sĩ, mà thời điểm học đại học Mạnh Khiêm bị người đả thương, suýt nữa không thể cầm bút vẽ, cậu ta lại vu hại là anh ta gọi người đả thương cậu ta, hại cậu ta bị loại ra khỏi danh sách tiêu chuẩn, cuối cùng danh ngạch bị thiếu vì loại anh ta rơi vào tay Mạnh Khiêm. Mà anh ta bởi vì cái thân phận "Phú nhị đại" bị toàn trường bêu riếu, cuối cùng bị cha anh ta ép nghỉ học, bắt đầu học kinh thương.

Anh ta biết đến tất cả những thứ này đều là do Mạnh Khiêm tự biên tự diễn, dù đã qua nhiều năm nhưng Lý Việt vẫn luôn canh cánh trong lòng.

"Đó đương nhiên là tốt nhất." Mạnh Khiêm mỉm cười nói: "Tôi là nói nhà anh phá sản."

Lý Việt bị tức đến mức mặt đỏ bừng, một tay cầm lấy áo khoác của mình muốn đi, vô tình chạm mặt bảo mẫu của Giang gia đang dẫn một người lên.

Bảo mẫu dẫn một người lạ tới, hướng Mạnh Khiêm nói:

"Vị này là Tiết quản gia của Hoắc trạch, nói là tới tìm cậu chủ."

"Mạnh tiên sinh, Hoắc Vân tiểu thư dặn dò tôi đưa thứ này tới cho cậu."

Tiết quản gia đem một cái hộp dạng dẹt được gói lại cẩn thận bằng giấy bọc đặt trên bàn ngay trước mặt Mạnh Khiêm.

"Hoắc Vân tiểu thư đưa ?" Mạnh Khiêm vui vẻ nói: "Thật sự?"

Tiết quản gia khéo léo mỉm cười, lên tiếng trả lời:

"Đúng, tiểu thư dặn dò tôi nhất định muốn tự mình giao đến tay của tiên sinh, tận mắt nhìn cậu nhận lấy."

Lý Việt không thể tin được mà dừng bước lại, anh ta đương nhiên biết Hoắc Vân là ai, cô đã từng là Muse của anh ta, dù đã rời khỏi giới nghệ thuật nhưng hình tượng của cô luôn luôn cao tới mức không thể với tới, Mạnh Khiêm có tài cán gì mà nhận được Hoắc Vân ưu ái thậm chí được cô tự mình chuẩn bị quà sinh nhật cho?

(): Theo thần thoại Hy Lạp, những vị Muse, thường gọi là Muse thần nàng thơ. Ngày nay, trong tiếng Anh chẳng hạn, những Muse thần nàng thơ là biểu tượng của ngẫu hứng sáng tác thơ, văn, nhạc, họa, kịch, v.v…

Một đồng học thấy Lý Việt sửng sốt, lập tức quạt gió thổi lửa mà nói:

"Hoắc Vân tiểu thư thích tranh cậu vẽ như thế, nhìn hình dáng của quà tặng sẽ không phải là nàng vẽ cho cậu một bức tranh đi? Mạnh Khiêm,mau mở ra cho bọn tôi cùng nhìn đi? Hoắc Vân tiểu thư cũng đã không vẽ năm rồi, trời ạ bức họa này thật sự rất quý đó!"

Mạnh Khiêm vì kích động mà mặt đỏ bừng, cậu ta tuyệt đối không thể nghĩ tới sẽ có một ngày được Hoắc Vân ưu ái như vậy, lúc trước Hoắc Vân nhận tranh cậu ta vẽ cũng đủ làm cho cậu ta hưng phấn đến mấy ngày không ngủ được, đợi lát nữa cậu ta nhất định phải nói tin tức tốt này cho Giang Dương biết!

Nhưng sau khi Mạnh Khiêm bỏ lớp giấy bọc bên ngoài ra, mặt của cậu ta trở nên trắng bệch.

Trong hộp là bức tranh u linh lan hai năm trước được Giang Dương đấu giá rồi đem tặng cho Hoắc Vân, bức tranh này từng giúp cho danh tiếng của cậu ta vang xa, giúp cho cậu ta nắm giữ Giang Dương cùng tất cả mọi thứ ở hiện tại, là thứ mà cậu ta coi là khởi đầu của hạnh phúc, bây giờ thấy nó, Mạnh Khiêm lại cảm thấy máu trên người tựa như bị rút cạn, lạnh lẽo vô cùng, tựa như bị người lột sạch rồi ném vào giữa trời bão tuyết, rét lạnh đến thấu xương.

Mấy tên đồng học lúng túng nhìn nhau, Mạnh Khiêm vội vàng đem hộp che tranh, đưa cho bảo mẫu, có chút run rẩy nói:

"Đem đi."

Lý Việt nhíu mày hỏi Tiết quản gia nói:

"Đây là quà sinh nhật Hoắc Vân tiểu thư đưa cho Mạnh Khiêm?"

Tiết quản gia cười nói: "Này dĩ nhiên không phải quà sinh nhật, tiểu thư nói nàng cực kì không thích tác phẩm rối loạn này nên bảo tôi trả về cho Mạnh tiên sinh. Hiện tại Mạnh tiên sinh đã nhận lại, tôi đây liền phải trở về nói lại với tiểu thư."

"Ngài đi thong thả." Mạnh Khiêm mặt đỏ như đít khỉ, đứng lên miễn cưỡng cười, nhìn Tiết quản gia đi xa nụ cười trên mặt liền thu lại.

Lý Việt ôm bụng cười lớn, đem áo khoác vắt lên trên vai, mỗi một âm tiết hắn phát ra chẳng khác nào từng bạt tai đánh vào mặt Mạnh Khiêm.

Mấy đồng học vừa lúng túng vừa kinh hãi không biết làm sao.

"Tiễn khách!"

Mười ngón tay Mạnh Khiêm siết chặt, trừng mắt với Lý Việt, tức giận nói với bảo mẫu.

Lý Việt khách khí xua tay, lau đi nước mắt vì cười quá nhiều nói:

"Không, không cần đưa, tôi tự mình đi. Mạnh Khiêm, cậu nhớ kỹ câu thế sự đổi thay, sau đó nếu có chuyện gì thì tuyệt đối đừng có đến cầu tôi."

Nói xong không nhịn được phốc một tiếng, lấy tay che miệng mag cười lớn.

Mặt Mạnh Khiêm đỏ đến mức như muốn nhỏ máu , cậu ta tức giận lại hoảng loạn mà ngã ngồi ở trên ghế, không biết Hoắc Vân đem tranh trả lại là cái có ý gì, cũng không dám đi đoán mò... Lại không dám nói cho Giang Dương, Hoắc tiên sinh đầu tư cho Giang Dương cũng là bởi vì bức tranh này, nếu như lại bởi vì này bức tranh dẫn đến việc Hoắc tiên sinh rút lại tiền đầu tư ... Mạnh Khiêm căn bản cũng không dám nghĩ tới hậu quả.

Hết chương .

Truyện Chữ Hay