Chương : Solo mới biết ai là cha()
Editor: Méo
Beta: Min
Đóa hoa sen trắng Tạ Nhất Hàng có ác ý với Nghê Phi hay không, Nhiếp Gia không biết, nhưng Sư Diên nhất định có. Gã cảm thấy chán ghét, có thành kiến với Nghê Phi, đều là tích tụ từ sự đối lập về hình tượng nỗ lực thiện lương chói lóa của Tạ Nhất Hàng. Nhưng hiện tại, Nhiếp Gia đã khai sáng nhận thức của Sư Diên, hoàn toàn lật ngược ấn tượng của Sư Diên đối với Nghê Phi.
Thứ gã vốn cho là nỗ lực, thực chất lại là ngu ngốc. Thứ gã vốn cho là vụng về, thực chất lại là ngu si, người chân chính tâm huyết hết mình vì mơ ước lại chính là Nghê Phi – người gã luôn chán ghét. Nhiếp Gia muốn nhìn xem Sư Diên làm thế nào có thể đối mặt với Tạ Nhất Hàng. Nếu mất đi sự che chở của Sư Diên, Tạ Nhất Hàng làm sao ngoi ngóp lên khỏi vũng bùn lầy trong giới giải trí. Liệu cậu ta có còn là một bông sen trắng thanh khiết, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn hay không? Thật là mỏi mắt mong chờ đáp án!
Hiển nhiên, nếu dưới tình huống Sư Diên vẫn còn si mê Tạ Nhất Hàng, vậy thì Nhiếp Gia cũng sa mạc lời rồi, dù là em trai Sư Tư đi chăng nữa, cũng đành mặc kệ.
Lúc trở về nhà, Nhiếp Gia vọt vào nhà tắm, tắm rửa xong thì gọi điện cho Sư Tư, cuối cùng lăn ra mê man ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Nhiếp Gia nhanh chóng tới trường quay để tập dượt. Sư Diên không tới, mặt khác thành viên của ba nhóm còn lại cũng đã đến đủ, D là nhóm tới cuối cùng, không nói tới thành viên trong nhóm trình diện không cùng lúc thì thôi, lại còn có một người vẫn chưa thấy bóng dáng.
Tối qua Nhiếp Gia ngủ không ngon, không giống như trước, ngủ không ngon hoặc người không khỏe tâm tình sẽ thất thường hay quạu, có lẽ là bởi nghĩ tới việc kết thúc ngày hôm nay có thể gặp được Sư Tư, Nhiếp Gia tuy mệt mỏi nhưng trong lòng lại rất sung sướng. Sau khi đến trường quay, y liền đeo kính râm ngủ gà ngủ gật trong thính phòng, cái gì cũng không sân si, giống như một ca sĩ đơn độc, không chút dính líu quan hệ tới team của mình.
“Anh Nghê Phi ơi, anh có thể cho em xin chữ ký được không ạ?” Bên cạnh, âm thanh nam tính khe khã vang lên, Nhiếp Gia biểu tình không đổi tháo kính râm xuống, liền nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của một cậu trai đang đầy mong đợi nhìn mình.
Đây chính là Văn Ngọc – Ace của team đã loại được Sư Diên và những người kia trong tập trước. Đội này mới ra mắt được hơn một năm. Tầm nhìn cậu chàng bỗng va phải ánh mắt của Nhiếp Gia, bỗng chốc trở nên thấp thỏm lo lắng, dù sao bên ngoài vẫn luôn đồn đại Nghê Phi tính cách mắm thối, đến cả Tạ Nhất Hàng, một người ấm áp thiện lương như thiên sứ, cũng có thể vung tay bắt nạt, chứ đừng có nói là người ngoài.
Văn Ngọc chịu sự ảnh hưởng về âm nhạc của Nghê Phi nên mới bước vào giới giải trí, tuy rằng có thể tiến được vào vòng trong cùng nhau, cậu chàng chỉ là ngọn cỏ ven đường, làm sao với nổi mây, Văn Ngọc nghĩ cũng không dám nghĩ tới việc mình có thể gặp được idol ngay trong tiết mục này, nhất thời kích động không để ý tới sự khuyên can của team, xông lên xin chữ ký.
Thế nhưng, ngay sau khi va phải ánh mắt idol, Văn Ngọc lập tức liền hối hận.
Không ngờ tới, Nhiếp Gia vẻ mặt lạnh te nhìn Văn Ngọc vài giây, bỗng cong môi khẽ cười, hào phóng mà nhận lấy giấy bút trong tay Văn Ngọc, ký lên một hàng chữ.
Văn Ngọc ngơ ngác trở về team của mình, cúi đầu nhìn, trên cuốn sổ không phải là tên thần tượng, mà lại là một hàng chữ đẹp đẽ viết: Các bạn thật tuyệt, mong rằng sau này vẫn tiếp tục phấn đấu.
Năm thành viên trong BOX suýt chút nữa vì câu nói này mà bật khóc.
Bọn họ chỉ là năm người mới ra mắt hơn một năm, kỳ trước loại được nhóm D – trụ cột trong làng âm nhạc, sự việc này đã làm chao đảo cả dư luận, họ đột nhiên hot cực độ, nhưng trong đó, những người mắng chửi họ lại càng nhiều, giống như họ vừa phạm phải tội nghiệt không thể tha thứ nào đó vậy. Thậm chí còn có người nói đó là dàn dựng, mời D tới tăng hiệu quả chương trình, theo kế hoạch sẽ bị loại ở bán kết. Công ty quản lý của BOX chỉ vì muốn lót đường cho người mới mà lại lợi dụng D, ghê tởm tột cùng. BOX! Cả đời “vui vẻ”!
Những phỏng đoán ác ý tràn ngập khắp nơi, đối với năm người trẻ tuổi vừa mới ra mắt không lâu thì chính là đả kích còn nhiều hơn cả vui sướng. Bọn họ thậm chí rất hối hận vì đã chiến thắng.
Lúc này, khi nhận sự cổ vũ từ thần tượng, chắc hẳn khiến bọn họ cảm động không thôi, ý chí chiến đấu lần nữa lại sôi sục.
“Ô chộ ôi, thật là lạ lùng! Tôi không biết mấy người là fan của D cơ đấy. Thế mà trước kia lại khiến team người ta bị loại sấp mặt.” Âm thanh trào phúng từ phía sau vang lên.
Đám con trai quay đầu lại, nhận ra ngôi sao của công ty, đội trưởng GALAXY, Vu Tĩnh Vi. Hắn ta nhè nhẹ gẩy ghita của mình, ánh mắt lạnh lẽo lia tới.
Đây dù gì cũng là tiền bối đã từng danh tiếng lẫy lừng, Văn Ngọc cùng các thành viên trong team không dám bật lại, nhưng ánh mắt lại rất không cam lòng.
Vu Tĩnh Vi vốn dĩ cũng chẳng có ý định để ý tới bọn họ, chỉ tình cờ đi ngang qua, nghe thấy bọn họ đang bàn luận về Nghê Phi, nhất thời trong lòng cảm thấy phiền chán, không nhịn được mà oán một câu.
Đúng lúc này, biên đạo gọi hắn ta. Vu Tĩnh Vi nhanh chóng cầm ghita của mình đi theo các thành viên trong đội. Trên sân khấu, hắn ta lạnh lùng liếc mắt tới chỗ Nghê Phi còn đang gật gù ngủ trong thính phòng một cái, hận tới nghiến răng ken két.
Vu Tĩnh Vi và Nghê Phi đều là nhạc sĩ kiêm ca sĩ. GALAXY đã thành lập được sáu năm, khi ấy không hề có D, cũng làm gì có Nghê Phi. Vu Tĩnh Vi là một nhạc sĩ kiêm ca sĩ, ngoại hình lại tốt, độ nổi tiếng cao nhất trong nhóm. Lúc D mới ra mắt, độ hot cũng không theo nổi cái đuôi của GALAXY. Hắn ta cùng các thành viên trong nhóm tương lai sáng lạn, cố gắng thêm hai năm nữa sẽ đi tới đỉnh cao của sự nghiệp. Nhưng không ngờ tới giữa đường lòi đâu ra một tên Nghê Phi.
Sự xuất hiện của anh khiến cho D nhanh chóng khoét đi một nửa thị trường, mạnh mẽ chặn đứt tương lai đỉnh cao của GALAXY. Mặc dù GALAXY được công nhận là nhóm nhạc nam hạng nhất nhờ những sự cố gắng của bản thân, nhưng ngay trên đầu vẫn luôn chễm chệ một cái D.
Mà Vu Tĩnh Vi hắn ta vĩnh viễn có một Nghê Phi trên đầu.
Hơn nữa, lần này trong chương trình sống còn, sau khi D bị loại, GALAXY là nhóm nhạc nam có khả năng đoạt được giải quán quân cao nhất, đây chính là cơ hộ rửa sạch nhục nhã mà bọn họ mong đợi từ lâu. Ai mà nghĩ tới, ngay giữa đường đột nhiên lòi ra cái tên Nghê Phi chẳng bao giờ thèm tham gia chương trình tạp kỹ cơ chứ!
Tên Nghê Phi này đích thị là chuyên môn đến phá thối bọn họ mà!
“Nghê Phi, cậu có thể liên lạc được với Sư Diên không?” Tạ Nhất Hàng cách đó không xa bỗng nhiên hô lớn.
“Không biết.” Nhiếp Gia phờ phạc mở mắt, đứng dậy chuẩn bị hướng tới bên Thần Thiên và Tạ Nhất Hàng để nghe biên đạo xắp xếp các chi tiết nhỏ, bỗng dưng chạm tới tầm mắt của Vu Tĩnh Vi, ánh mắt lộ ra ý đồ công kích đầy hung ác, giống như một con sói đang giận dữ. Nhiếp Gia hừ một cái, cười lạnh, không thèm bận tâm tới hắn ta, cứ thế đi thẳng.
Vu Tĩnh Vi cũng về tới team mình, nghiến răng ken két.
“Nếu không được thì tôi đành phải gọi tiếp vậy.” Tạ Nhất Hàng nói, tay bấm số Sư Diên. Sư Diên vẫn chưa tới, cũng chẳng báo cho người nào biết mình đi đâu. Cậu ta gọi năm, sáu cuộc điện thoại Sư Diên đều không nghe máy. Lần này âm thanh kết nối vừa mới vang lên chưa tới giây thứ hai, đã biến thành thanh âm tút tút cục súc, hẳn là điện thoại bị cúp rồi.
Tạ Nhất Hàng ngây ngẩn cả người, Sư Diên chưa lần nào treo cuộc gọi của cậu ta cả…
Tạ Nhất Hàng không cúp máy ngay lập tức, mà đợi mười mấy giây sau mới miễn cưỡng thu lại điện thoại, nhỏ giọng nói: “Sư Diên không nhận.”
“Cậu ta bây giờ đi đâu cơ chứ!” Thần Thiên bực mình đá cái loa cạnh chân mình một cái. Diễn tập không đến thì cũng không sao, nhưng sau khi diễn tập không lâu thì chương trình cũng sẽ bắt đầu quay, nhiều lắm chỉ có đủ thời gian ăn bữa cơm mà thôi.
“Để tôi hỏi thử xem.” Nhiếp Gia lười biếng lấy điện thoại ra gọi cho Sư Diên. Không lâu sau, Sư Diên nhận cuộc gọi.
Đầu máy bên kia vang lên âm thanh hơi khô khốc, ngữ khí cũng không hề giống với khi nói chuyện với Nghê Phi trước kia: “Có chuyện gì?”
“Diễn tập.” Nhiếp Gia yêu cầu Phòng Phòng đưa cho mình một cái kẹo mút, xé vỏ ngậm lên, lại thấy Tạ Nhất Hàng mặt mày tái nhợt trong nháy mắt, liền khiêu khích nở nụ cười.
Tạ Nhất Hàng khó chịu quay đầu, hô hấp gấp gáp.
“Tôi biết rồi, qua ngay đây!” Sư Diên nói.
Nhiếp Gia không chờ gã nói xong cũng đã cúp luôn điện thoại, nhàn nhạt nói: “Cậu ta sẽ tới ngay lập tức.”
Sư Diên sau khi kết thúc cuộc gọi liền đứng dậy rời khỏi phòng làm việc vủa Sư Tư, trực tiếp đẩy cửa phòng họp, không thèm quan tâm tới hội nghị đang diễn ra bên trong, hướng về phía Sư Tư mà hô to: “Ca, em có việc, em đi trước đây.”
Hội nghị cũng vừa lúc kết thúc, Sư Tư nhàn nhạt phất tay giải tán lãnh đạo các cấp trong công ty, ánh mắt không hề mang một tia trách cứ người em trai lúc nào cũng bốc đồng này: “Gấp cái gì? Đợi cả buổi sáng rồi, đợi thêm hai phút cũng không được hay sao?”
Sư Diên ngồi phịch trên ghế nói: “Anh gọi em đến là có chuyện gì? Rõ ràng là muốn gặp em, cuối cùng lần nào cũng họp.”
Sư Tư nhìn chằm chằm Sư Diên, hai tay đan lại để trước mặt, giọng nói phát ra không nghe rõ được tâm tình gì: “Lần trước em nói là thích một người con trai trong đội, ai vậy?”
Sư Diên sững sờ, trên mặt như thể có ai đấm cho một phát.
“Cậu ấy tên là Tạ…” Cái tên này ngay lúc vừa vang lên âm thanh trên môi Sư Diên, cuối cùng lại bị nuốt trở lại, Sư Diên buồn bực cầm văn kiện lên phe phẩy, xao nhãng nói: “Không có ai.”
Trước đây gã rất muốn giới thiệu Tạ Nhất Hàng cho anh của gã, mà gã lại như ăn ngải si mê Tạ Nhất Hàng, nghĩ đi nghĩ lại một lúc, đến tột cùng vì đâu gã yêu thích Tạ Nhất Hàng đến như vậy? Là do nỗ lực của cậu ta? Nhưng trong cái vòng giải trí này, có ai là lười biếng? Nghê Phi so với cậu ta còn nỗ lực gấp trăm lần, dù cho đó có là Thần Thiên, cũng trả giá rất nhiều so với Tạ Nhất Hàng…Trước kia gã đến tột cùng là u mê thế nào?
Gã thậm chí còn nói lời cay đắng với Nghê Phi. Dù cho Nghê Phi tính khí có không tốt, cũng đã tổn thương tới người nào đâu? Anh đối với Tạ Nhất Hàng nói một câu khó nghe, cùng lắm cũng chỉ tới “Con ghẻ” mà thôi. Nghê Phi là đang nói ra sự thật, tại sao trước kia gã lại cảm thấy Nghê Phi ác độc?
“Tạ Nhất Hàng?” Sư Tư nghe thấy gã nói ra một cái họ, nhíu mày.
“Không phải đâu, anh đừng đoán mò!” Sư Diên không chút do dự phủ nhận.
Sư Diên xấu hổ tới mặt mày ửng hồng, Sư Tư cũng cho là gã xấu hổ, lệ khí mơ hồ trong lòng cũng tiêu tán. Nếu như hôm nay hắn nghe được đáp án không mong muốn, dù cho đối phương có là em trai ruột của mình đi chăng nữa, hắn cũng không chắc sẽ làm ra chuyện gì.
“Hôm nay em phải đi ghi hình cái chương trình kia đúng không? Anh đi cùng em.” Sư Tư nói.
Sư Diên lơ đãng, tự động lừ lừ đi qua lấy cho anh mình cái nạng.
Đến trường quay, Sư Tư cũng không đi tới trước sân khấu, mà vòng qua phòng thu phát, liếc mắt đã thấy thanh niên tuấn mĩ toàn thân đồ đen đang dựa vào vũ đài BH nói chuyện cùng đồng đội. Thần sắc y chẳng hề nghiêm túc, lại khiến người khác cảm thấy khí thế bức người, so với lúc ở cùng mình khác nhau tới một trời một vực.
Cưng chiều trong mắt Sư Tư như thể sắp tràn ra, không nhịn được mà nở nụ cười.
Đúng lúc này lại thấy được thanh niên bỗng nhiên nhìn về phía ống kính, như thể xuyên qua ống kính thấy được hắn bên trong phòng thu phát, sau đó nhanh chóng cúi đầu gõ gõ điện thoại.
Trong túi thư ký rung lên một chút, liền vội vàng đưa điện thoại cho Sư Tư.
Màn hình thông báo có một tin nhắn chưa đọc đến từ cậu thanh niên.
【Sao anh lại tới đây? Buổi trưa đừng đi, đi ăn cơm với em.】
Tại thời khắc ấy, trong Sư Tư bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim, lòng đầy yêu thương lưu luyến.
Hết chương .