Chương :Thế giới : Con riêng của hào môn, mắt kính - play ()
Editor: Méo
Beta: Nờ
"Chủ tịch, văn kiện đã đã đầy đủ, con số cũng đối chiếu rồi. Mời ngài kí vào đây." Không lâu sau đó, trợ lý đem văn kiện chuyển nhượng đặt ở trước mặt Tần Diệc Nhiên.
Cô nhìn lướt qua một cách đại khái, sau đó ký tên mình vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần Tần thị. Tần thị lần thứ hai lại về tay cô. Tần Diệc Nhiên mỉm cười nhìn Giang Dương, một nụ cười ngọt ngào và mĩ lệ.
Tần Diệc Nhiên đưa ra điều kiện này quả thật là cắn một miếng bánh lớn. Mà trong đó, tính riêng mỗi cổ phần Tần thị mà cô một mực muốn lấy về đã chiếm tới %, giá trị của nó đâu chỉ là một trăm triệu. Trước kia nếu không phải Giang Hách yêu cầu Giang Dương đưa cho mình một trăm triệu thì hiện tại cũng không ngã ngựa đến như vậy.
Lại nói, cổ phần trong tay Giang Dương không có tác dụng gì. Dĩ nhiên, Tần Diệc Nhiên tự xưng mình là tỉ phú cũng chẳng phải vì cô là chủ tịch Tần thị. Mà bởi cậu của cô, Cố Tuyết Doanh, người đã đem dự án lấp biển kéo Cố thị phất lên cũng đem phần lớn cổ phần Cố thị cho Tần Diệc Nhiên. Giờ đây, Giang Dương đã hiểu rõ toàn bộ. Tần Diệc Nhiên không phát triển Tần thị cũng do trước mắt % cổ phần đang nằm trong tay hắn.
Làm màu mọi thứ lên đều chỉ vì muốn đem cổ phần trở về. Giang Dương yên lặng cười lạnh một tiếng trong lòng. Chẳng hiểu sao mình lại bị ép tới mức này.
"Số liệu của Giang thị không đúng." Tần Diệc Nhiên ký xong phần văn kiện cuối cùng, nhàn nhã bưng ly trà đen lên, khẽ nhấp một ngụm.
"Không đúng là không đúng thế nào?"
Đồng tử Giang Dương co lại, chỉ lo Tần Diệc Nhiên đổi ý:" Nói cho cẩn thận chút đi! %, một chút tôi cũng chưa cắt xén của cô!"
"Anh đúng là không cắt xén của tôi nhưng anh ăn bớt đi phần của Yến Tô, anh tôi nha."
Tần Diệc Nhiên cười nói:" Anh cam kết chỉ cần anh tôi chữa khỏi cho ông nội Mạnh Khiêm sẽ chuyển nhượng % cổ phần cho anh ấy. Cổ phần đâu rồi? Nếu không giao cổ phần của anh tôi ra, tôi cũng sẽ học cách nuốt lời giống như anh."
"Cô đùa bỡn với tôi hả?!" Giang Dương đứng phắt dậy, mắt đỏ sòng sọng nhìn Tần Diệc Nhiên như muốn xé xác cô ra vậy. Hắn đã nhượng % cổ phần, triệt để mất đi vị trí gia chủ Giang thị. Bây giờ còn nhượng thêm % nữa, giả như sau này Giang thị có thể khôi phục như trước thì hắn cũng chẳng còn chỗ đặt chân.
"Giang Dương, anh nên biết một cú điện thoại của tôi có thể khiến đoàn điều tra của chính phủ quay lại Bắc Kinh. Suy nghĩ cho cẩn thận đi. Tôi không phải người bụng đầy rắn rết như anh, tôi chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình. Còn anh, cũng chỉ cần đưa ra thứ vốn dĩ chẳng là của anh. Tôi không thích cưỡng bách người khác. Nếu anh không muốn, tôi sẽ không chiếm lấy món hời của anh. Anh cứ liệu mà suy nghĩ." Tần Diệc Nhiên ung dung đặt ly xuống, tỏ ý một mực muốn đem văn kiện đã có hiệu lực xé nát.
Tuy cô nói thế nhưng lại không cho Giang Dương chút thời gian để cân nhắc nào.
Nhanh tay lẹ mắt, Gianh Dương đoạt lại văn kiện từ phía bên kia bàn. Một tay hắn chống bàn, thở hồng hộc một hồi, mới khuất phục lên tiếng: "Tôi sẽ chuẩn bị văn kiện chuyển giao ngay lập tức."
Tần Diệc Nhiên nở nụ cười: "Tôi chờ anh."
Giang thị từng giây từng phút đều không níu kéo nổi, Giang Dương nhanh chóng mang văn kiện lần nữa đi tới tòa cao ốc của Tần thị. Khi Tần Diệc Nhiên ký xong điều khoản ép người ra bã ấy, Giang thị chính thức đổi chủ. Bắt đầu từ nay, Giang Dương hắn chả còn là gia chủ Giang gia nữa, cũng không bao giờ còn là nguyệt thành thủ phủ. Chẳng qua chỉ là một cổ đông nhỏ mà thôi... Không có tư cách xen vào trong cái vòng thượng lưu luẩn quẩn này.
Trời đã tối, vô số sao thắp đầy trên bầu trời. Trọng lượng của chúng tựa như đặt hết tại vai hắn, như thể muốn mang cổ hắn chặt đứt. Giang Dương không lái xe về nhà mà đi quán bar gần đây, uống hết chén này tới chén nọ. Tại thời điểm chưa say hẳn, hắn nhận được cuộc gọi từ Giang Triệu Lân, đoàn người điều tra đi rồi.
Hắn đúng thật là xem nhẹ Yến Tô. Người trong đoàn điều tra mà có thể gọi đến là đến, bảo đi là đi như vậy. Cười lạnh một tiếng, đôi mắt Giang Dương đỏ đậm. Gã kết thúc cuộc gọi, ném điện thoại ném đi, say khướt gọi thêm một chai rượu.
"Hắn ký thật sao?" Khi Tần Diệc Nhiên đến Hoắc gia gặp Nhiếp Gia, mới biết được y đã ra ngoài cùng Hoắc Thanh dự tiệc từ thiện. Vừa định quay về đã bị Hoắc Vân giữ lại, cô liền đem chuyện ban ngày xảy ra thuật lại một lần, khiến Hoắc Vân không khỏi kinh ngạc.
Tần Diệc Nhiên gật đầu có chút gò bó: " Đúng vậy, càng không ký tổn thất càng nhiều."
Dẫu là thiên kim Hoắc gia, nhưng Hoắc Vân không thông hiểu về nghệ thuật, lại càng không biết gì nhiều về thương trường. Hành động liên tiếp này của Nhiếp Gia quả thực làm cho nàng giật mình.
"Nếu anh Yến Tô không có ở đây, vậy thì tôi trở về luôn. Những văn kiện này đành nhờ cô Hoắc đưa cho anh ấy." Tần Diệc Nhiên đem văn kiện chuyển nhượng cổ phần từ trên tay để xuống bàn, giao cho Hoắc Vân.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài chợt lóe lên ánh đèn xe. Nhiếp Gia và Hoắc Thanh đã trở về.
Hoắc Vân vẫn lười biếng dựa vào ghế sa lon, còn Tần Diệc Nhiên nhịn không nổi lập tức đứng lên.
Tiết trời dần đổ lạnh, Nhiếp Gia đi tới, trên vai khoác áo khoác của Hoắc Thanh. Ánh mắt y lãnh đạm quét lên người Tần Diệc Nhiên, mang chút lười biếng mà mở miệng: "Sao cô lại ở đây?"
Có vẻ như Nhiếp Gia đã hơi ngà ngà say. Đuôi mắt đỏ bừng, mang dáng vẻ lười biếng như có như không dựa vào khuỷu tay Hoắc Thanh.
"Là Giang Dương bên kia." Tần Diệc Nhiên nói.
Hoắc Vân huơ huơ văn kiện trong tay: "Anh à, trước kia anh không phải mua cổ phiếu Giang thị tẩu tán khắp nơi hay sao? Hiện tại trong tay Giang Dương chỉ còn %, Giang Triệu Lân còn %, còn lại toàn bộ đều nằm trong tay anh rồi."
Tần Diệc Nhiên có phần giật mình, không nghĩ tới gần như toàn bộ Giang thị đều đã ở trong tay Yến Tô. Cô tưởng có % này thôi.
"Giang Dương vào viện rồi, cô biết chứ?" Nhiếp Gia nghe vậy, đi tới tùy ý lật lại văn kiện, lười biếng mà ngồi xuống. Hoắc Thanh chuyển hướng đi vào nhà bếp, không lâu sau đó đã bưng một cốc nước ấm cùng thuốc dạ dày ra đưa cho y.
"Vào viện sao? Chuyện này xảy ra khi nào?" Tần Diệc Nhiên ngạc nhiên, Giang Dương buổi chiều lúc rời đi vẫn còn rất tốt .
"Đụng xe, ở ngay trên đường." Nhiếp Gia liếc mắt nhìn Tần Diệc Nhiên một cái. "Là người của cậu cô. Tuy vậy, Giang Dương say rượu mà lái xe ngược chiều, chịu phần lớn trách nhiệm, phải bồi thường. Thế nhưng Giang Dương có sống sót từ bệnh viện đi ra hay không... Không, chắc chắn không chết thì cũng tàn phế."
Y nhẹ nhàng nói, tiện tay vứt văn kiện xuống bàn.
Tần Diệc Nhiên còn tưởng Nhiếp Gia vì hành động của cậu mình mà tức giận, nhất thời không hé răng. Một lúc lâu sau, hơi nước đọng tại đáy mắt cô nhưng nhiều hơn trong đó chính là thù hận, cắn răng nói: "Giang Dương hại chết bà ngoại em. Cậu không làm vậy, em cũng sẽ làm. Anh muốn trách thì cứ trách em."
"Về đi thôi, chẳng sao cả. Cậu của cô dùng người này không tin tưởng được, tôi đã xử lý rồi. Bị người ta giẫm đạp lên vẫn không nhớ mùi à? Lần sau nhớ rửa mắt trước khi làm bất cứ chuyện gì."
Tần Diệc Nhiên lo sợ, mặt mày tái mét gật đầu, lập tức ra khỏi Hoắc gia.
Hết chương .