Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Chương trước up chồng, chương này up vợ :>>>)
Chương : Con riêng của hào môn, mắt kính-play ()
Editor: Tiêu
“Đêm hôm khuya khoắt mà làm loạn cái gì vậy?”- Một giọng nữ chứa lửa giận từ trên truyền xuống.
Nhiếp Gia vừa đưa mắt nhìn, con ngươi không nhịn được kinh ngạc mà mở lớn. Bên cạnh cầu thang trên lầu hai, có một vị phụ nhân khí chất cao quý nhưng vẻ mặt có chút tức giận đang đứng, người đó chính là mẹ của Yến Tô – An Na. Nhiếp Gia rất kinh ngạc với diện mạo của An Na bởi vì người này giống hệt với người mẹ đã mất sớm trong kí ức của y.
“Dì An Na, cháu chỉ là muốn hỏi Yến Tô một chút về tình hình ông của cháu.” Mạnh Khiêm thu liễm khí thế giống con nhím ban đầu kia mà đứng sang bên cạnh Giang Dương, ngoan ngoãn như một con chim cút.
“Hỏi cái gì? Tình huống của ông cậu trong nước không có một bệnh viện nào nguyện ý tiếp nhận, huống hồ bác sĩ cùng người bệnh có ân oán cá nhân vốn là không thể tiến hành phẫu thuật, là cậu nhờ Giang Dương xin Tô Tô đi làm bác sĩ phẫu thuật cho ông cậu, hiện tại phẫu thuật xong rồi thì có cái gì cần để hỏi! Giang Dương, Mạnh Khiêm đã không rõ liền tính đi, nhưng bây giờ con là gia chủ Giang gia, có phải là muốn qua cầu rút ván để bên ngoài chê cười Giang gia?” Lông mày An Na nhíu chặt, không vui nhìn con riêng của chồng.
Mạnh Khiêm hơi cắn chặt răng, từ ngữ An Na nói lộ ra sự khinh bỉ cậu ta làm sao có khả năng nghe không hiểu.”Dì An Na, dì đừng nóng giận, con và Mạnh Khiêm chỉ là lo lắng thân thể của ông cụ, không ý tứ gì khác.” Giang Dương đối với người mẹ kế là An Na cũng coi như tôn kính, không chạm tới ranh giới cuối cùng của gã, gã hoàn toàn nguyện ý coi bà là trưởng bối mà kính trọng.
“Lo lắng thân thể của ông cụ thì liền đến bệnh viện chăm sóc đi, chạy đến tìm Tô Tô làm gì?” Ánh mắt An Na ngầm có ý nhắc nhở mà nhìn Mạnh Khiêm, liếc mắt một cái, quay người đi, “Tô Tô, cùng mẹ vào thư phòng .”
Từ đó tới giờ An Na là không thế nào cùng con riêng giao lưu, dù sao lúc bà được gả vào Giang Dương cũng đã sáu tuổi, có nhận thức, huống hồ hắn là con trai trưởng của hào môn thế gia, bà chỉ là mẹ kế cũng không có tư cách đi quản, ngày thường đều là khách khí nước sông không phạm nước giếng, ngày hôm nay An Na lại rõ ràng một bụng tức giận.
Giang Dương lý giải thành An Na đây là vì bất bình cho con trai của mình, dù sao vừa nãy thái độ của gã cùng Mạnh Khiêm cũng thực không tính là tốt, liền không làm sao chú ý.
Nhiếp Gia bởi vì bộ dáng An Na cực kỳ giống mẹ mình mà cảm thấy một chút dị dạng, y đem trong tay hành lý giao cho quản gia liền đi thư phòng, gõ cửa , bên trong lập tức truyền đến An Na âm thanh phát run, “Vào đi, cài cửa lại.”
Nhiếp Gia đi vào, nhìn thấy An Na đứng ở bên cửa sổ khoanh hai tay, trầm mặc mà tức giận nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
“Mẹ?” Nhiếp Gia tiếng nói mang theo một chút khàn khàn, nhìn bóng lưng An Na, trong lòng đều là tình cảm mãnh liệt, phảng phất người mẹ ở trong ký ức sống lại.
An Na xoay người, lúc này cả người đều đang nhẹ nhàng run rẩy,trong mắt bao trùm một tầng tức giận, sắc mặt bà âm trầm nói: “Tô Tô, mẹ phát hiện Giang thúc thúc của con xuất quỹ.”
()ꓽ Trong câu này thì nó có nghĩa là ngoại tình
Nguyên bản An Na cũng là bởi vì cha Yến Tô là Yến Du quá phận mà thương tổn thấu tâm, sau này gả cho Giang Triệu Lân còn tưởng rằng rốt cục tìm được một mái ấm, không nghĩ tới cùng nhau qua hơn hai mươi năm, bà lại một lần nữa bị chồng mình phản bội.
Nhiếp Gia đã biết trước chuyện này, đi tới dìu nàng ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, “Mẹ chỉ biết là hắn quá trớn? Con riêng Giang Triệu Lân hiện tại đã lên trung học.”
“Cái gì? !” An Na lập tức trợn tròn cặp mắt, bà căn bản không hoài nghi lời của con trai, tức giận đến cả người phát run, “Con riêng đã lên trung học… Giang Triệu Lân, ông thật là tốt với tôi!”
” Việc hắn có con riêng không chỉ có mẹ không biết, mà ngay cả Giang Dương cũng không biết.” Nhiếp Gia nói: “Cho nên mẹ yên tâm, Giang Triệu Lân là không thể đem người phụ nữ kia cùng con riêng đưa về cũng như thừa nhận.”
Móng tay An Na đâm sâu vào trong lòng bàn tay, “Mẹ không để ý hắn có phải là sẽ đem người đón về ảnh hưởng lợi ích của mẹ, mẹ là tức không nhịn nổi, Tô Tô, con biết mẹ hiện tại có bao nhiêu đau lòng ! Giang Triệu Lân dựa vào mẹ mới có ngày hôm nay, dựa vào cái gì mà đi nuôi tình nhân!”
“Mẹ, hay là mẹ ly hôn sau đó liền đi cùng con, con đưa mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới.” Nhiếp Gia vuốt phía sau lưng An Na làm cho nàng nguôi giận, “Ngài sẽ không phải là không nỡ đi?”
“Mẹ có cái gì không nỡ? Mẹ chính là không cam lòng!” An Na lôi kéo tay con trai, tâm tình cuối cùng cũng coi như ổn định chút, “Con nhớ lúc nhỏ không, Giang Triệu Lân thiếu chút nữa làm Giang thị phá sản, không có đồ cưới của mẹ thì Giang thị có thể có ngày hôm nay sao? Lão già này không chỉ không biết cảm ơn, còn đi nuôi tình nhân, bây giờ kêu mẹ ly hôn để đem tất cả chắp tay tặng hắn? Không được, mẹ cho dù sống cũng bị tức chết!”
Nhiếp Gia phát hiện An Na tức giận nhiều hơn là đau lòng, cùng chính mình trao đổi hai câu sau, phần này thương tâm cũng mất, chỉ còn dư lại một phần tức giận vì bị phản bội, phụ lòng.
“Mẹ, đừng vì tức giận mà ảnh hưởng thân thể, con giúp mẹ trút cơn giận này. Trong tay mẹ có % cổ phần phải không? Mẹ mang bán đi, Giang thị hiện tại có dự án công trình cáp điện Thái Bình Dương, cổ phần có thể rất đáng giá. Mẹ muốn rời đi thì con sắp xếp cho mẹ đi du lịch, mẹ muốn xem kịch thì chịu ủy khuất cùng oan ức một chút tiếp tục ở đây, không bảo đảm với mẹ không lâu nữa Giang Triệu Lam sẽ quỳ xuống mà nói xin lỗi trước mặt mẹ.” Nhiếp Gia nói.
An Na nghe y nói, một lần nữa lộ ra ý cười, tâm lý thư thái chút, cứ việc chồng phản bội chính mình, nhưng bà còn có con trai ở đây. An Na quan tâm nói: “Con muốn dùng tiền, mẹ bán cổ phần nên có tiền này. Con đừng nhất thời kích động làm gì mà để người ngoài nói chuyện này, ông Mạnh Khiêm bây giờ còn chưa tỉnh, từ trên xuống dưới đều nhìn chằm chằm con.”
Nhiếp Gia động viên bà nói: “Con không thiếu tiền, con là để mẹ thừa dịp nó đang đáng giá mang bán cổ phần đi nếu không thì không lâu nữa liền trở thành thành giấy vụn.”
An Na cau mày xem xét y một hồi, Yến Tô mười sáu tuổi bị đưa ra nước ngoài, hai năm trước mới về nước, An Na bỏ lỡ toàn bộ quá trình y từ thiếu niên đến thanh niên, tâm lý vẫn luôn áy náy cực kì, bây giờ lại để cho Giang Triệu Lân tổn thương, liền cũng không để ý cái gì cổ phần, bà hận không thể cùng Giang gia không có chút quan hệ nào.
“Con chỉ cần không làm trái pháp luật, mẹ đều ủng hộ con.” Nụ cười của con trai khiến cơn tức giận của An Na tiêu đi không ít.
“Mẹ yên tâm đi.” Nhiếp Gia cười cười.
Nhiếp Gia cùng An Na nói tỉ mỉ một hồi mới trở về gian phòng của mình. Sáng ngày thứ hai yliền đem bức ảnh Giang Triệu Lân nuôi người phụ nữ kia cùng con riêng đặt trước mặt An Na, đứa con riêng kia gọi Giang Văn Bác, bây giờ đã lớp , lớn lên cùng Giang Triệu Lân rất giống.
Tình nhân này Giang Triệu Lân đã nuôi hơn mười năm, bà còn là đến bây giờ mới biết, An Na không khỏi cảm thấy buồn nôn. Bà phẫn nộ với Giang Triệu Lân phản bội, thời khắc này tâm lý đối Giang Triệu Lân hơn hai mươi năm tình cảm vợ chồng nhất thời một chút cũng không còn, xoay mặt liền nghe lời của con đem trong tay cổ phần cùng cái khác tài sản đều bán, chỉ cần cùng Giang Triệu Lân ly hôn là liền có thể rời đi.
Ba ngày sau, Giang trạch đèn rực rỡ lộng lẫy, ngoài cửa đều là các loại xe của hào môn thế gia, xã hội thượng lưu cùng người có mặt mũi ở Nguyệt thành đều tới, bởi vì hôm nay là tiệc đính hôn của gia chủ Giang gia Giang Dương cùng Mạnh Khiêm.
Nhiếp Gia nằm ở trên giường mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện lọt qua khe cửa mà truyền vào, bên ngoài nhất định thập phần náo nhiệt. Tâm tình Nhiếp Gia không tốt, sắc mặt khó chịu mà nằm nghiêng, trên người cơ hồ đều là mồ hôi lạnh. Nguyên chủ Yến Tô có bệnh đau dạ dày, lúc này Nhiếp Gia nắm tay ấn dạ dày chịu đựng đau đớn.
Dưới lầu, hiện trường tiệc rượu náo nhiệt xa hoa, Mạnh Khiêm bưng ly rượu, được Giang Dương mang theo chính thức giới thiệu giới thiệu với xã hội thượng lưu của Nguyệt thành. Lúc này tâm tình Mạnh Khiêm là có một chút sung sướng cùng căng thẳng, dù sao trước đây ở bên lề của cái vòng này còn không với tới, bây giờ có thể bước lên trong đó, trước đây liền nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
“Chúc mừng em họ nha, sau này phải đổi giọng gọi em dâu rồi.” Anh họ của Giang Dương, Giang Hách thăm hỏi xong Giang Dương, cùng Mạnh Khiêm trêu chọc nở nụ cười.
Nụ cười Mạnh Khiêm ngượng ngùng, không khỏi ngẩng đầu nhìn Giang Dương, mắt lộ ra thâm tình, tất cả những thứ này đều là người yêu mang đến chính mình.
Giang Dương một tay ôm lấy eo Mạnh Khiêm, nhận ra được ánh mắt của cậu không nhịn được động tình, đem Giang Hách đang cười hì hì đuổi đi, dẫn người đi tới góc, thấp giọng quấn quít thân mật, vành tai chạm tóc mai.
(): Có nghĩa là thân mật, ý chỉ hành động thân mật quấn quýt với người yêu
Bọn họ vừa đi, mấy người cùng quen biết ở vòng bên trong liền tụ tập cùng nhau nói chuyện phiếm.
Thiên kim Lý gia thấp giọng dò hỏi: “Tôi làm sao nghe nói ông của cậu Mạnh Khiêm này còn nằm trong bệnh viện không tỉnh đây, ông cụ còn chưa có vượt qua giai đoạn nguy hiểm cứ như vậy vô cùng vui vẻ đính hôn, lịch trình không có chút nào chậm lại, Giang Dương cũng thật là yêu thích này tiểu hoạ sĩ.”
Tiểu thư Cố gia cười nói: “Giang gia đã sớm đem thiệp mời phát đến tay Hoắc Thanh, đổi thành cô, cô dám đi theo Hoắc Thanh nói ‘Ôi Hoắc tiên sinh thật không tiện chúng ta thay đổi cuộc sống, thỉnh cô lần sau trở lại’ sao? Hoắc Thanh có thể tranh thủ lại đây không biết cho Giang gia biết bao nhiêu mặt mũi đây.”
Mấy nữ hài tử cười thành một đoàn, chỉ có thiên kim Lý gia vẫn luôn không ở trong nước, không rõ tình trạng gần đây kinh ngạc nói: “Hoắc Thanh? ! Người nhưng là kinh thành hào môn thế gia, Giang Dương có tài cán gì có thể đem Hoắc tiên sinh mời tới!”
“Cô ở nước ngoài lâu nên không biết, quãng thời gian trước Giang Dương lấy được dự án công trình cáp điện Thái Bình Dương, cô tưởng Giang gia từ đâu tới cái này năng lực? Chính là Hoắc tiên sinh đầu tư, không phải Giang Dương đã sớm để đứa con riêng kia bị bó buộc đến ngạt thở, ai biết Giang Dương là thế nào leo lên Hoắc tiên sinh đây.” Cố gia tiểu thư cảm khái nói: “Nếu không phải mới vừa mới nhìn đến Hoắc tiên sinh tiến vào, ta cũng không thể tin được đây.”
Trưởng nữ Khương gia thấp giọng cười nói: “Mọi người đây cũng không biết đi, Giang Dương quãng thời gian trước không phải dùng ba triệu mua một bộ tranh của Mạnh Khiêm, biết đến đưa cho người nào không?”
Cố gia tiểu thư nói: “Đưa cho Hoắc tiên sinh? Không thể đi… Một bộ tranh ba triệu liền để Hoắc tiên sinh hướng Giang gia đầu tư mấy trăm triệu? Vậy tôi có thể muốn hối hận muốn chết, trong phòng tôi toàn treo mấy bức tranh hơn mười triệu đây, sớm biết tôi cũng hướng Hoắc tiên sinh đưa đi.”
Trưởng nữ Khương gia thần thần bí bí nhìn chung quanh một vòng, cảm thấy được không ai chú ý tới các nàng mới nhỏ giọng nói: “Là đưa cho em gái Hoắc tiên sinh Hoắc Vân, Giang Dương mua tranh của Mạnh Khiêm đưa cho Hoắc Vân làm quà sinh nhật, không nghĩ tới Hoắc Vân đặc biệt yêu thích bức tranh kia, em gái cao hứng Hoắc tiên sinh cũng là trong một lúc cao hứng kéo Giang Dương một cái. Giang Dương đây chính là hình mẫu để lấy lòng đó, đều học một chút đi.”
Thiên kim Lý gia mím môi ưu nhã cười cười: “Thật ngưỡng mộ Hoắc Vân, tôi ước gì mình cũng có một người anh trai như thế đây.”
Tiểu thư Cố gia lại trầm mặc, không bao lâu bỗng nhiên nói một câu: “Tôi thấy tranh của Mạnh Khiêm cũng chẳng đẹp đẽ gì. Tôi xem qua tranh của Mạnh Khiêm, cứ như vậy, đừng nói ba triệu, ba vạn đều quá cao rồi. Hoắc Vân trước đây nhưng là tân sinh đại danh họa sĩ, cô ấy có thể yêu thích tranh của Mạnh Khiêm?”
Các cô gái liếc mắt nhìn nhau, Khương gia trưởng nữ nói: “Kỳ thực tôi cũng cảm thấy tranh của Mạnh Khiêm không ra sao, Giang Dương lần này mua giá ba triệu, quá đắt.”
Thiên kim Lý gia không biết tình hình trong nước gần đây, không phân tích được, liền thuận miệng nói rằng: “Nói không chắc là Giang Dương hỗ trợ đánh bóng tên tuổi đâu? Hắn còn có năng lực cùng Mạnh Khiêm bức Tần Diệc Nhiên ly hôn đây, hỗ trợ đánh bóng tên tuổi tác phẩm hội họa của người yêu một chút thì có cái gì khó… Ây, tôi không quá nhớ tới bộ dáng Tần Diệc Nhiên, kia là cô ấy sao?”
Mấy người theo tầm mắt thiên kim Lý gia mà sửng sốt nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân dung mạo mỹ lệ nhìn có chút tiều tụy đang thẳng tắp hướng Giang Dương bên kia đi đến, trong tay siết một cái dao xếp, trong mắt tất cả đều là oán hận, nhìn chằm chằm Giang Dương đang cùng Mạnh Khiêm lén lút thân thiết, cô muốn làm gì đã rõ ràng.
Các cô gái nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, đang muốn gọi bảo vệ lại chậm một bước, Tần Diệc Nhiên đột nhiên giơ lên dao xếp, thương tâm gần chết mà hô to: “Giang Dương! Tôi giết anh!”
Hết chương .
Edit muốn nói: Chẹp, chương này tự thấy edit chứ hề mượt (๑•́ ₃ •̀๑) Sau sẽ quay lại chau chuốt lại một chút ╮(╯_╰)╭