Chương : Thế giới - Con riêng của hào môn, mắt kính - play ()
Editor: Xoài
Beta: Nờ
Trong lòng Hoắc Thanh lo cho thân thể Nhiếp Gia. Tự ý đi vào phòng giải phẫu, hắn liền thấy một thanh niên đang ngồi xổm, dựa vào bên tường nghỉ ngơi. Y gập lại hai chân, vùi đầu vào đầu gối giống như đang ngủ say. Bên trong phòng giải phẫu thậm chí còn có y tá mệt mỏi đến mức trực tiếp nằm ngủ trên đất.
"Tô Tô?" Hoắc Thanh đi tới trước mặt Nhiếp Gia, khuỵu một đầu gối xuống nhẹ giọng kêu.
Cả người Nhiếp Gia toàn mồ hôi lạnh. Trong mắt toát ra sự mệt mỏi cùng yếu đuối, y ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Thanh tiến vào chợt hốt hoảng: "Anh không thể vào đây!"
"Bệnh nhân đã được chuyển tới phòng bệnh rồi, sẽ không sao đâu." Thương tiếc lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán Nhiếp Gia, Hoắc Thanh đỡ y đứng dậy. Rất nhanh, Nhiếp Thanh đã được Hoắc Thanh đưa về. Lần này y ngược lại không hề giống hồi trước, vừa mới giải phẫu xong liền mệt mỏi tới mức ngã đầu ngủ ngay. Mặc dù nhìn rất mệt mỏi nhưng tinh thần rất tốt, khi trở về còn có thể cùng Diệp Tiểu Quyết vẽ vời một chút.
"Bác sĩ Yến tựa như sáng sủa hơn so với trước kia." Hoắc Vân đứng ở bên người Diệp Tiểu Quyết. Nhìn Nhiếp Gia đang vùi mình vào sô pha, vừa nghỉ ngơi vừa đảm nhiệm làm người mẫu cho Diệp Tiểu Quyết mà không nhịn được lên tiếng nói.
"Phải không đấy?" Hoắc Thanh bưng cháo đi tới cười một tiếng.
Hoắc Vân rất nghiêm túc gật đầu một cái: "Dẫu không nói nhiều, cũng không hay cười nhưng vẫn đem lại cảm giác đấy."
Chẳng giống như vẻ âm trầm, lạnh lùng của trước kia chút nào. Hoắc Vân cảm khái nói: "Đều do sức mạnh của tình yêu nha."
Hoắc Thanh không để ý tới cô, đi tới đánh thức Nhiếp Gia đang chợp mắt. Đút xong cho y nửa chén cháo nhỏ liền đưa người lên lầu nghỉ ngơi.
Hoắc Vân cười híp mắt, cúi đầu xem Diệp Tiểu Quyết vẽ, xoa đầu con trai một cái: "Vẽ đẹp thật đó, để mẹ giúp con sửa lại hai nét."
"Đây là quà năm mới tặng cho cậu mới, con muốn tự mình vẽ." Diệp Tiểu Quyết dừng vẽ, định bụng vào phòng mình vẽ để ngăn cản mẹ mình quấy rầy, gánh giá tranh mà thở hổn hển bước đi.
Hoắc Vân hừ một tiếng, ai cũng không để ý tới cô. Cho nên cô liền đi tới thư phòng quấy rầy Diệp Thư Minh đang gõ chữ.
Ba ngày sau, Vương Tông liền tới báo cáo ông nội Mạnh Khiêm đã tỉnh. Hơn nữa ý thức rõ ràng, trạng thái thân thể khôi phục rất tốt, đã được Mạnh Khiêm đưa vào phòng bệnh cao cấp để nghỉ dưỡng. Bệnh án này gây nên động tĩnh không nhỏ trong giới, cái tên "Yến Tô" đối với người bình thường càng ngày càng cao đến không thể với tới.
Điều đó đem mấu chốt quan trọng đã đẩy nguyên chủ Yến Tô vào địa ngục, không tiếng động nào mà hoàn toàn được hóa giải.
Khi Vương Tông tới thì Nhiếp Gia đang cùng Hoắc Thanh dẫn theo Diệp Tiểu Quyết ở bên hồ cho vịt ăn. Nghe Vương Tông báo cáo xong, Nhiếp Gia liền xé nát toàn bộ bánh mì trong tay vẩy lên mặt nước. Bên môi cong lên một nụ cười khoái ý: "Em cũng nên vừa vặn về nhà một chuyến thôi."
Gần đây Giang Dương bị Tần Diệc Nhiên đánh lén, mỗi ngày trải qua không tốt lành gì, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Dẫu gì thì Tần thị cũng đang được Hoắc Thanh nâng đỡ. Khiến cho Giang Dương nhất thời không nắm chắc được biện pháp để cuối cùng tóm lấy được Tần Diệc Nhiên. Huống chi cạnh bên Tần Diệc còn có Cố Tuyết Doanh, cho dù không kiêng kị Hoắc Thanh thì Giang Dương cũng đụng phải không ít đinh nhọn.
Chiều hôm đó về đến nhà, khi thấy Yến Tô đang ở phòng khách nói chuyện với An Na, chứng nhức đầu của Giang Dương không khỏi trở nên nghiêm trọng hơn.
"Yến Tô trở lại rồi à?" Giang Dương tháo cà vạt của mình ra, khách khí hỏi một tiếng.
"Khoảng thời gian này ở bên ngoài bận bịu cái gì vậy? Cha không ở nhà, cậu nhớ phải trở lại nhiều vào để chăm sóc cho dì An chứ."
Nhiếp Gia tựa như không có xương dựa vào ghế sô pha. Chẳng hề đáp lời của gã, y chỉ liếc xéo Giang Dương rồi nói: "Ông nội Mạnh Khiêm giờ đã bình an, không việc gì đáng lo. Nhưng anh giống như quên mất vài chuyện rồi."
Giang Dương dừng chân, quay đầu đối mặt với Nhiếp Gia trong chốc lát. Sau đó gã thấp giọng nói: "Đến thư phòng một chút đi."
Dứt lời cũng cất bước nhanh rời đi.
An Na thấy Giang Dương hệt như còn chưa biết quan hệ của con trai cùng Hoắc Thanh. Tạm thời không lo lắng gì cho con trai, bà nhìn thời gian không còn sớm liền cũng đứng lên nói: "Buổi tối con có ăn ở nhà không? Mẹ nấu cơm cho con."
Nhiếp Gia cười nói: " Được, con sẽ ở nhà ăn."
An Na thoải mái cười lên, đi trước một bước vào phòng bếp.
Nhiếp Gia vào thư phòng của Giang Dương lúc gã đang nói đứng cạnh cửa sổ nói chuyện điện thoại với Mạnh Khiêm. Hai ngày nay, Mạnh Khiêm đều bận rộn ở bệnh viện để chăm sóc ông nội của mình. Dặn cậu ăn nhiều hơn xong Giang Dương mới cúp điện thoại.
Nhiếp Gia đi tới, trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống: "Giấy tờ đâu?"
Sắc mặt Giang Dương không thay đổi nhìn y một cái. Ném điện thoại di động qua một bên, sau đó gã từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ chi phiếu đẩy tới trước mặt Nhiếp Gia, mang theo một nụ cười vô vị: "Yến Tô, dùng địa vị của cậu thì năm mươi triệu để trả tiền giải phẫu, chắc là đủ rồi nhỉ?"
Hai chân Nhiếp Gia chồng lên nhau, tư thế lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi. Y dùng hai ngón tay bốc tờ chi phiếu lên nhìn một chút, cuối cùng khinh thường văng nó ra xa: "Nếu như anh không muốn trực tiếp chuyển nhượng % cổ phần cho tôi, ít nhất cũng phải đưa một tờ chi phiếu có giá trị ngang bằng với giá trị thị trường chứ. Lấy năm mươi triệu ra lừa bịp tôi thật à?"
"Đừng nên có lòng tham không đáy." Giang Dương ấn xuống chi phiếu, lại đẩy tới trước mặt Nhiếp Gia.
"Giữa hai chúng ta không ký giấy trắng mực đen. Giả dụ tôi muốn một phân tiền cũng không cho thì cậu chẳng làm gì được tôi cả. Nể tình hai ta là anh em, cho cậu năm mươi triệu tiền giải phẫu là nhiều chứ không ít. Yến Tô, thấy cái lợi thì lấy đi. Đừng làm cho mọi chuyện trở nên lúng túng hơn."
"Ban đầu anh hào phóng như vậy, có phải vì kết luận ông nội Mạnh Khiêm là chết chắc thành thử mới dám khoe khoang, khoác lác?" Nhiếp Gia cong môi chế giễu.
Trên mặt Giang Dương có vẻ không nén giận được, sắc mặt khó chịu mà cau mày: "Yến Tô, về hành động của cậu trước kia, tôi đều sẽ bỏ qua chuyện cũ. Việc cậu cứu ông nội Mạnh Khiêm tôi rất cảm ơn cậu. Năm mươi triệu vậy là đủ rồi. Tôi cũng coi như hết tình hết nghĩa. Chớ có chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ."
Nhiếp Gia cười nhạo một tiếng. Người không thực hiện lời hứa là Giang Dương, không muốn trả thù lao tương ứng cũng là Giang Dương. Vậy mà trái lại y còn trở thành người tranh cãi vô lý.
Ánh mắt y trầm tĩnh mà hờ hững. Dò xét trên người Giang Dương một lúc rồi cuối cùng giơ tay vỗ lên bàn, đem chi phiếu cầm trở lại: "Anh muốn chơi thì tôi tiếp anh."
Dứt lời trực tiếp đứng dậy rời đi.
Giang Dương thở phào nhẹ nhõm, cũng hơi bất ngờ vì Yến Tô lần này lại thỏa hiệp nhanh vậy. Trước kia rõ ràng hễ có chút chuyện gì sẽ cắn chết mình không tha. Mặc cho Yến Tô giao thiệp rộng nhưng nói gì thì Giang thị bên này cũng có Hoắc Thanh đầu tư. Những người có giao du với Yến Tô không động được gã. Thế nên gã mới dám nuốt lời, cự tuyệt chuyển nhượng cổ phần ban đầu đã thỏa thuận xong. Hy vọng Yến Tô thấy tốt đẹp thì hãy thu đi. Không muốn suy nghĩ nhiều thêm, Giang Dương ngã lên ghế, mệt mỏi nhéo sống mũi của mình một cái.
(): Trong QT ghi là mạch hám, nhưng mình lại không hiểu nó có nghĩa là gì nên mình diễn giải theo cách của mình nha.
Nhiếp Gia đi vào phòng bếp, An Na đang ùng ục nấu canh sườn.
"Mẹ ơi, cho mẹ tiền tiêu vặt nè." Nhiếp Gia kẹp chi phiếu giữa hai ngón tay, giơ lên trước mặt An Na.
Thấy Giang Dương ký tên, An Na lập tức không vui nói: "Cái này là boa thêm hay là toàn bộ? Mẹ thấy Giang Dương chắc không hào phóng đến nỗi cho con thêm năm mươi triệu đi? Làm sao thế, không muốn cho cổ phần hả?"
"Gã cho không nổi. Nếu cho thì Tần Diệc Nhiên cùng Cố Tuyết Doanh có thể ăn tươi nuốt sống gã. Chuyện đấy trong lòng gã biết rất rõ." Nhiếp Gia tựa vào quầy, lấy một miếng cà rốt ăn.
Hết chương .