Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

chương 86: chiếc mũ xanh của hoàng đế 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Diệp Trần dìu Tần Chiêu về tới phủ Thái tử thì cả người cũng lả đi. Gọi đại phu trong phủ tới chẩn trị cho Tần Chiêu xong thì gọi người thoa thuốc cho mình.

Lúc nhào qua đỡ thay gậy cho Tần Chiêu cô đã mở chắn cảm giác đau nên không thấy đau lắm nhưng những vết thương trên cơ thể thì vẫn nguyên đó, chờ cô về phòng ngủ, Ba Tám liền lôi một đống thuốc ra, vội vội vàng vàng nói: “Mau, uống đi, mau mau uống hết đi, không là cô chắc chắn sẽ ốm đó. Đây đang là cổ đại đấy, sốt cao một trận là ngủm luôn!”

Diệp Trần rất mệt, giữa không trung thình lình rơi bịch bịch xuống một đống thuốc, Diệp Trần cố gắng uống hết chúng rồi nằm sõng soài ra giường nghỉ ngơi.

Ngủ chừng chưa tới đôi ba canh, Diệp Trần đã cảm thấy khỏe hơn nhiều, bọn nha hoàn sốt sắng chạy vào thưa: “Nương nương, nương nương, không hay rồi, có một vị thái giám dẫn theo thị vệ tới, bảo là tới đón Thái tử điện hạ đi Hoàng lăng!”

Diệp Trần vừa nghe thấy vậy thoắt cái tỉnh cả ngủ. Cô lập tức đứng dậy, vừa thẳng người thì mắt hoa lên, thị nữ chạy tới đỡ cô, Diệp Trần cố tỉnh lại, nôn nóng nói: “Dìu ta ra ngoài.”

Bọn thị nữ hầu Diệp Trần ra tới đình viện thì gặp đám thái giám đang sai sử người chuyển thứ nọ thứ kia đi. Diệp Trần quát lên: “Các ngươi đang làm gì vậy!”

“Ôi, là Thái tử phi nương nương.” Viên thái giám quay đầu nhìn Diệp Trần, tươi cười nói, “Lão nô phụng ý chỉ của thánh thượng tới. Bệ hạ nói, hiềm nghi của Thái tử với vụ án của Hộ quốc công còn chưa rửa sạch, cần phải tra xét phủ Thái tử, nương nương không có dị nghị gì chứ?”

Viên thái giám tủm tỉm cười, dáng đứng cung kính nhưng xung quanh thì đã náo loạn hết cả lên, bọn thị vệ kia nào đâu phải tới điều tra phủ đệ? Rõ rành rành là trắng trợn tới cướp phủ Thái tử!

Diệp Trần tức run cả người nhưng cô cũng hiểu, việc này rõ ràng đã được Hoàng đế bật đèn.

Ông ta muốn bức bách Tần Chiêu, phế Thái tử là chuyện lớn nhưng nếu Tần Chiêu tự tử hoặc là chết bất đắc kì tử thì lại là chuyện khác.

Ông ta giẫm đạp tôn nghiêm của Tần Chiêu, mài mòn ý chí của Tần Chiêu chính là muốn hủy hoại đứa con trai này. Hễ Tần Chiêu còn một chút cốt khí thì nhất định sẽ không chịu nổi kiếp sống như thế.

Đây là kết cục đã đoán được trước, cho dù Diệp Trần đã chuẩn bị tốt mọi thứ từ trước nhưng khi chuyện đến nước này, cô vẫn rất dâng trào cảm xúc, thực sự muốn xác đao xông vào hoàng cung, làm thịt lão hoàng đế kia cho bõ tức!

“Ý tưởng của kí chủ không lành mạnh, suy nghĩ như vậy rất nguy hiểm.” Ba Tám nhanh nhảu nhắc nhở.

Diệp Trần bình phục tâm tình, trong lòng nhẩm tính từ mấy hôm trước cô đã di dời phần lớn gia sản của phủ Thái tử đi rồi, giờ có cướp cũng chẳng cướp được bao nhiêu. Diệp Trần hít một hơi thật sâu, bước tới nói: “Công công, làm người phải có lòng khoan dung, ta và điện hạ mặc dù đi hoàng lăng nhưng chàng vẫn là Thái tử, ta vẫn là Thái tử phi, thế sự khó lường, ngài nói có phải không?”

Viên thái giám mỉm cười không đáp, một thị nữ run run mang trà tới cho y, bất thình lình y bỗng giữ nghiến tay người thị nữ lại, cười tủm tỉm: “Cô nương này thật là như hoa như ngọc…”

Chứng kiến cảnh này, lửa giận của Diệp Trần bốc lên ngùn ngụt.

Cướp tiền của cô, cô có thể nhịn. Nhưng làm nhục người như vậy, thì không thể nhịn được nữa. Cô bước lên một bước, tát thật mạnh vào mặt viên thái giám kia, kéo người thị nữ ra sau lưng mình, giận dữ quát: “Làm càn!”

“Ngươi!” Thái giám trợn ngược mắt, ôm mặt, hung hăng nói, “Giỏi giỏi giỏi, nể mặt ngươi một chút ngươi lại tưởng mình là Thái tử phi thật à? Giờ ai mà chẳng biết ngươi và Thái tử phải đi hoàng lăng, có đi không có về, còn dám nói cái gì mà thế sự khó lường chứ?!”

“Người đâu!” Thái giám quay đầu, hô gọi thị vệ, “Ta hoài nghi trên người nữ tử trong viện này có tang vật, bắt hết lại soát từng người một cho ta!”

“Các ngươi dám!”

Diệp Trần giật mạnh thanh kiếm từ tay tên thị vệ đứng gần đó, chỉ vào đám đông: “Bổn cung có vô dụng cũng là con gái của Mạnh các lão, cũng là thái tử phi, chỉ là hạng tiện nô mà cũng dám to gan làm can như thế à?! Bổn cung nói cho các người biết,” thanh kiếm trong tay Diệp Trần múa một đường, mắt Diệp Trần lạnh lùng: “Hôm nay các ngươi muốn lục soát thì cứ việc lục soát, nhưng nếu dám động tới bất kể người nào của phủ Thái tử ta, bổn cung có liều mạng này cũng phải bắt các ngươi đền mạng!”

Giữa lúc Diệp Trần đang ầm ĩ trong viện với người ta thì Tần Chiêu tỉnh.

Người hầu thấy chàng tỉnh, bèn rưng rưng nước mắt nói: “Điện hạ cuối cùng cũng tỉnh rồi, điện hạ mau đi cứu thái tử phi đi!”

“Nàng làm sao?!” Tần Chiêu nghẹn hơi, ho khan dồn dập, vừa ho vừa gắng gượng đứng dậy, gã hầu kia lại đỡ chàng, nóng ruột thưa: “Người trong cung đến đòi lục soát phủ, có kẻ tay chân bẩn thỉu đụng vào tỳ nữ của phủ ta, nương nương và họ đang tranh cãi…”

Tần Chiêu vội vàng đổi một viên thuốc tăng lực từ chỗ , nuốt vội vào rồi gấp gáp đi ra ngoài.

Sau ít phút bị khí thế của Diệp Trần chấn uy, viên thái giám dần dần tỉnh táo lại, y nhìn mũi kiếm đương chỉ thẳng vào mặt, cứng miệng nói: “Ngươi cho là bọn ta thèm sợ ngươi đấy phỏng?”

Nói xong, y bước lùi về sau một bước, hung hăng nói: “Lên! Bắt lại cho ta…”

“Ngươi muốn bắt ai?!”

Giọng của Tần Yến Thanh truyền sang sảng từ ngoài vào. Diệp Trần ngẩng đầu, thấy Tần Yến Thanh ung dung dẫn người vào phủ.

Chàng tới vội vã, y phục trên người còn có nút chưa kịp cài chỉnh tề, rõ ràng là vừa mới rời giường chạy tới.

Mọi người đều ngơ ngác, không hiểu tại sao bỗng dưng Tần Yến Thanh lại có mặt ở đây. Tần Yến Thanh đi tới trước mặt Diệp Trần, túm tên thái giám kia lại, lạnh lùng nói: “Ngươi vừa mới nói bắt ai hả?”

“Yến… Yến vương điện hạ…” Viên thái giám nhận ra người tới là ai thì cười một tiếng khô không khốc, “Sao người lại tới đây?”

“Cẩu nô tài gió chiều nào xoay chiều nấy!”

Tần Yến Thanh cười gằn một tiếng, sút văng tên thái giám kia ra, sau đó quay đầu lại, bước về phía Diệp Trần, ánh mắt có vẻ lo âu: “Nàng ổn chứ? Có ai làm khó nàng không?”

Diệp Trần mấp máy môi, lặng lẽ lùi lại một bước: “Đa tạ điện hạ.”

“Đưa kiếm cho ta đi.” Tần Yến Thanh chìa tay ra, lấy kiếm trong tay Diệp Trần đi, nhìn cô nương thương tích còn chưa khỏi trước mặt khiến chàng thấy hơi đau lòng.

Họ từ nhỏ đã quen biết nhau, trước nay nàng luôn luôn phô trương, kiêu ngạo, tuy hơi ngốc nghếch nhưng cuộc sống vẫn vô cùng dễ chịu. Giờ thất thế, nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia của nàng khiến lòng chàng ta thấy hơi khó chịu.

Chàng lấy kiếm đi, hai người cùng cúi đầu im lặng. Tần Chiêu vội vã chạy tới nơi thì thấy cảnh như thế này.

Trên hành lang, nữ tử thương tích đầy mình im lặng không nói, thiếu niên khôi ngô tuấn tú cầm kiếm trong tay, cúi đầu nhìn nữ tử.

Trong lòng chàng hơi hơi khó chịu, Tần Chiêu không diễn tả được là vì sao, chỉ biết là nó giống như có thứ gì đó chặn ngang cuống họng, khiến chàng cảm thấy đau đớn.

Lúc ấy cuối cùng chàng cũng nhớ ra.

Mạnh Khanh Khanh trước nay vẫn luôn thích Tần Yến Thanh.

Quá khứ thích, tương lai, cho dù chàng là hoàng đế, nàng cũng vẫn thích.

Nàng vui đùa với chàng, nói cười với chàng, chẳng qua chỉ là giao tiếp giữa bằng hữu bình thường với nhau.

Nàng tốt với chàng, nàng đi đón chàng, nàng chịu đòn thay chàng, có lẽ, chẳng qua cũng chỉ bởi, chàng là trượng phu của nàng.

Nếu người nàng thành thân không phải là chàng, nếu người được phụ mẫu an bài cho nàng không phải người tên là Tần Chiêu, nàng cũng sẽ vẫn như thế.

Từ trước tới nay, chàng không phải là người độc nhất vô nhị trong lòng Mạnh Khanh Khanh, không phải.

Tần Chiêu đứng giữa hành lang, trái tim thắt đau từng cơn. Chàng không kịp nghĩ xem rốt cuộc nó là bởi vì gì thì đã nghe thấy tiếng Mạnh Khanh Khanh gọi chàng: “Điện hạ?”

Nàng là người đầu tiên nhận ra chàng tới, sốt ruột đi lại chỗ chàng: “Sao điện hạ không nghỉ ngơi trong phòng? Ra đây làm gì vậy?”

Tần Chiêu không đáp, Diệp Trần nắm tay chàng, tay chàng lạnh ngắt, chàng cứ đứng trân ra nhìn cô khiến Diệp Trần thấy khó hiểu: “Điện hạ?”

Tần Chiêu chuyển mắt đi nơi khác, nhìn sang Tần Yến Thanh, gật đầu chào hỏi.

Tần Yến Thanh cầm kiếm, ngẫm nghĩ một chút rồi vẫn bước tới dừng trước mắt Tần Chiêu, cúi đầu nói: “Hoàng huynh, ta có một chuyện muốn nói với huynh.”

“Ừ.” Tần Chiêu thẫn thờ gật đầu, quay lưng lại, nhìn về phía viên thái giám đang quỳ ở một bên, bình thản hỏi: “Trần công công tới đây là phụng theo ý chỉ của phụ hoàng à?”

“Vâng vâng vâng,” viên thái giám sốt sắng nói, “Bẩm Thái tử điện hạ, nô tài phụng ý chỉ bệ hạ tới đón điện hạ đi hoàng lăng. Điện hạ mau chuẩn bị đi, chúng ta sẽ khởi hành ngay.”

Tần Chiêu gật đầu, có vẻ không hề bất ngờ trước chuyện này, chàng vỗ tay Diệp Trần, mềm giọng bảo: “Đi gói ghém hành lý giúp ta đi.”

Nói xong, chàng nói với Tần Yến Thanh: “Vào trong rồi nói.”

Uống một viên thuốc của , Tần Chiêu thấy bản thân khỏe hẳn lên, cố gắng đi cùng Tần Yến Thanh vào thư phòng, dựa tường đỡ cơ thể, nhắm mắt lại nói: “Muốn nói gì, đệ nói đi.”

“Hoàng huynh lần này đi hoàng lăng, sau này e là cuộc sống chẳng dễ dàng gì…”

“Đệ nói thẳng ra đi.”

“Ý đệ là…” Tần Yến Thanh có vẻ cũng biết lời của mình không ổn nhưng vẫn cứ nói, “Thái tử phi, không đi được không?”

Tần Chiêu không đáp, chàng dựa vào tường, nhắm mắt lại.

Hệ thống mạnh ở chỗ không chỉ giúp bạn có được những ký ức mà chủ thể từng trải qua, mà còn lưu giữ những tình cảm với mỗi một người, tính cách vốn có của chủ thể có thể khiến nội tâm và việc ra quyết định của bạn chịu ảnh hưởng.

Cảm giác phẫn nộ đang cuồn cuộn dâng trào.

Mọi người đều đang bức bách chàng.

Phụ thân bức bách chàng, giờ cả huynh đệ cũng tới bức bách chàng.

Vì sao Tần Yến Thanh tới đây giúp chàng? Hắn ta không phải đến giúp chàng, đến giúp huynh trưởng của hắn, mà là hắn đến giúp, tẩu tử của hắn, thê tử của Tần Chiêu này!

Tần Chiêu từ từ mở mắt, ánh mắt lạnh lùng.

“Phải chăng đệ còn muốn khuyên ta, ta đi hoàng lăng chuyến này, đi rồi có về được không cũng không ai biết trước được, để nàng được sống tốt, ta nên hòa ly với nàng?”

Tần Yến Thanh mím môi im lặng.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Tần Yến Thanh quyết định nói: “Thần đệ tin, dựa vào tâm tính của huynh trưởng, tất sẽ quay về hoàng cung, có được Cửu Đỉnh.”

Cửu đỉnh: là bộ gồm chín cái đỉnh (vạc) tượng trưng cho quyền lực phong kiến tại các nước Á Đông. Theo truyền thuyết thì sau khi Hạ Vũ chia “thiên hạ” thành chín châu (cửu châu), lấy đồng của các châu đúc thành chín đỉnh (cửu đỉnh), mỗi Cửu Đỉnh tượng trưng cho một châu. Vì thế, Cửu Đỉnh trở thành biểu trưng cho quyền uy của chính quyền phong kiến và sự thống nhất quốc gia. Từ đó có câu nói “Có được Cửu Đỉnh là có được thiên hạ”.

“Ha…” Tần Chiêu cười thành tiếng, cứ như thể vừa nghe thấy một chuyện rất buồn cười, chàng vịn tường, mặt tái đi, cúi đầu cười: “Quay về hoàng cung… Có được Cửu Đỉnh… Tần Yến Thanh,” Tần Chiêu ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nhìn Tần Yến Thanh, ánh mắt như có thể thiêu đốt người khác, giọng lạnh lùng: “Đi ra ngoài!”

Tần Yến Thanh hiểu nỗi lòng Tần Chiêu hiện giờ tất nhiên là bất ổn.

Bất kể nam tử nào khi biết có người khác nhớ thương thê tử mình, hơn nữa người khác này lại còn là đệ đệ của mình, e rằng đều sẽ không thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy. Tần Yến Thanh đắn đo chốc lát, cuối cùng vẫn quyết nói: “Đệ không có suy nghĩ không an phận với Thái tử phi…”

“Cút đi!” Tần Chiêu ngẩng phắt đầu lên, trong ánh nhìn chỉ có sự lạnh lùng: “Tần Yến Thanh, ta nói cho đệ biết, trừ phi Mạnh Khanh Khanh bằng lòng, bằng không thì đệ hãy cách cho xa ra cho ta, cách cho thật xa!”

“Ta không cần đệ thương hại, không cần đệ tội nghiệp ta, Tần Chiêu ta có sự kiêu ngạo của mình. Nếu đệ thực sự coi ta là huynh trưởng thì xin hãy về đi.”

Tần Yến Thanh im lặng một hồi rồi gật đầu, chắp tay cáo từ.

Chờ đối phương ra về, cả người Tần Chiêu bỗng lả đi, dựa hẳn vào tường, nói với hệ thống: “Tôi cảm thấy mình không xong rồi.”

“Chủ nhân, chắc chắn sẽ được mà,” cổ vũ anh ta, “anh đã bố trí rất tốt rồi, chỉ cần chờ thêm vài năm là lại có thể ngóc đầu trở lại, cứ yên tâm đi!”

“Danh vọng, tiền tài, địa vị, người đẹp, chủ nhân không để thiếu một thứ nào! Anh xem, giờ danh vọng của anh vẫn đang tăng lên đây này!”

Tần Chiêu không đáp, anh ta nhắm mắt lại, không muốn nói cho biết.

Không muốn nói, không phải thế.

“Không xong” mà anh ta nói là về tình cảm của bản thân. Anh ta không biết, kiếp này, anh ta còn có thể lại yêu Diệp Trần nữa không.

Cũng không biết, kiếp này, có phải anh ta yêu Mạnh Khanh Khanh rồi không.

Anh ta rất ghét bản thân mình lúc này.

Tần Chiêu tựa vào tường một lúc thì Diệp Trần tới, thấy Tần Chiêu như vậy thì thương quá, giọng mềm hẳn lại: “Điện hạ, mọi thứ đều đã gói ghém xong rồi.”

“Ừ.” Tần Chiêu mở mắt ra, gật gật đầu, đứng thẳng người dậy, đi ra ngoài.

Diệp Trần đưa tay đỡ chàng, cùng chàng đi ra ngoài phủ. Đến lúc bước lên xe ngựa, chàng bỗng giữ chặt tay cô.

“Tiễn đến đây là được rồi.” Chàng không dám nhìn Mạnh Khanh Khanh, đầu cúi thấp, giọng khàn khàn, “Lúc ta không ở đây, nàng thay ta trông coi phủ Thái tử nhé.”

Diệp Trần ngẩn người, sau đó liền hiểu ra: “Ý điện hạ là, chàng một mình đi canh hoàng lăng phải không?”

“Phụ hoàng chỉ bảo ta đi thôi.”

“Nhưng chàng, thiếp vốn là phu thê. Điện hạ đi hoàng lăng, sao ta có thể ở yên trong phủ được?”

“Ở Hoàng lăng kham khổ lắm…”

“Ta không sợ.” Diệp Trần nhìn đối phương bằng ánh mắt kiên định. Tần Chiêu ngẩng đầu nhìn lại nàng, thấy nàng nói: “Nơi điện hạ ở, khổ ta cũng đi.”

“Nhưng mà…” Tần Chiêu không nén nổi cười, đôi mắt chan chứa thương yêu, “Ta không nỡ.”

Diệp Trần hiểu ý của Tần Chiêu, trái tim cô mềm đi, đang định nói thì Tần Chiêu đã đẩy cô ra, ôn tồn bảo: “Ở nhà, chờ ta về.”

Nói xong, chàng liền xoay người lên xe ngựa. Trong khoảnh khắc xoay người đó, Diệp Trần bỗng níu chặt tay áo chàng, Tần Chiêu quay đầu nhìn, chạm phải đôi mắt trong veo của Diệp Trần: “Nơi không có điện hạ, sao có thể gọi là nhà?”

Tần Chiêu im lặng, không hiểu tại sao, chỉ một câu như vậy mà nước mắt đã rơi.

Diệp Trần không chờ chàng trả lời, leo luôn lên xe ngựa, nói với người đứng ngoài: “Đi thôi.”

Nói xong, Diệp Trần kéo Tần Chiêu ngồi xuống.

Cô bắt đầu kiểm kê lại những thứ đi Hoàng lăng cần dùng, đồng thời nói cho Tần Chiêu biết chuyện cô chuyển sản nghiệp đi.

Tần Chiêu lẳng lặng nghe, mỗi một câu của cô nghe vào trong tai chàng đều khiến chàng cảm thấy vô cùng dịu dàng.

Nhưng mà, cảm giác dịu dàng này và hình ảnh nàng với Tần Yến Thanh đứng chung một chỗ cùng với những gì chàng biết về tương lai lại đối lập với nhau, càng khiến mọi chuyện trở nên tàn nhẫn hơn.

Cuối cùng, không nhịn nổi nữa, chàng buột miệng gọi: “Mạnh Khanh Khanh.”

Diệp Trần quay đầu lại, nghe thấy chàng bảo: “Ta có thể xin nàng một chuyện không?”

“Vâng?”

“Có thể,” Tần Chiêu khàn khàn nói hết câu, “đừng tốt với ta như vậy không?”

Quá tốt với ta, ta sẽ yêu nàng và sẽ tưởng rằng, nàng yêu ta.

Diệp Trần sững sờ, sau một lúc, cô mới hiểu ra.

Tần Chiêu thích “Diệp Trần”, cô tốt với chàng, e là sẽ trở thành gánh nặng trong lòng chàng.

Vậy là Diệp Trần cười, ôn tồn nói: “Điện hạ, tính ta là vậy đấy, chàng không cần phải cảm thấy có gánh nặng. Ta tốt với chàng, chàng cứ nhận đi là được.”

“Vậy nếu nàng không tốt với ta,” Tần Chiêu cười méo xẹo, “có phải, ta cũng cứ cố chịu đi là được?”

“Sao ta có thể không tốt với chàng được?” Diệp Trần nhìn Tần Chiêu, đôi mắt chan chứa yêu thương, “Điện hạ, cả đời này, ta đều sẽ tốt với chàng như vậy.”

Tần Chiêu nghe vậy, trong lòng nửa thấy may mắn nửa lại buồn thương.

May mắn vì người nàng gả là chàng.

Buồn thương vì nếu không phải chàng, e là cũng chẳng có gì khác biệt.

Hoàng lăng cách kinh thành khoảng chừng nửa ngày đường. Đến giữa trưa, hai người đã tới được hoàng lăng.

Nơi này là một mảnh đất hoang vu nằm kề lăng mộ của Hoàng gia.

Ngoài người canh lăng, chỉ còn dăm tên thị vệ. Người canh lăng không có nhiều, chỉ có có ba người, gia đình Tần Chiêu đến đây ở, họ nhường chỗ ở cũ lại cho chàng, đi chỗ khác ở.

Nhà họ là một gian nhà tranh nhỏ, thường ngày ít khi có người ở đây, chỉ lâu lâu đến quét dọn một lần nên gian nhà đã xuống cấp khá nặng. Diệp Trần và Tần Chiêu vào nhà, cả hai đều đang bị thương, Tần Chiêu còn là trọng thương nhưng sau khi xuống xe ngựa, Tần Chiêu lại chủ động giữ tay Mạnh Khanh Khanh lại, nói với nàng: “Để ta chuyển các thứ cho.”

Hoàng đế không cho hai người mang người hầu theo, đã đên đây rồi thì tất cả đều phải tự làm. Tần Chiêu chuyển rương hòm vào sân, Diệp Trần quét dọn trong nhà. Tần Chiêu thấy vậy liền đi vào, kéo nàng ra, bảo: “Nàng còn đang bị thương, để ta.”

“Chàng cũng đang bị thương mà.” Diệp Trần nhắc chàng. Tần Chiêu lắc đầu: “Ta bị thương nhẹ thôi.” Nói xong, Tần Chiêu ấn Diệp Trần ngồi xuống, cố chấp bảo: “Để ta.”

Diệp Trần phải thương lượng với chàng một hồi lâu, cuối cùng Tần Chiêu mới miễn cưỡng đồng ý cho nàng làm chút việc nhẹ nhàng.

Hai người vừa làm việc vừa âm thầm gọi hệ thống bơm máu cho mình.

Làm xong xuôi mọi việc, để tránh bị đối phương nghi ngờ, cả hai lại cùng ra vẻ như sắp ngủm củ tỏi đến nơi vậy.

Ngôi nhà vẫn giăng bụi khắp nơi, chỉ mới có phòng ngủ là được dọn dẹp sạch sẽ. Hai người ngồi nghỉ trong phòng ngủ, ăn bánh nướng Diệp Trần mang từ trong phủ theo.

Hai người trước nay luôn được ăn đồ ngon, bánh nướng này do người hầu trong bếp làm, chỉ ăn bánh uống nước trắng, nhưng chẳng biết là do quá mệt hay là thế nào mà thấy cũng khá ngon miệng. Diệp Trần vừa gặm bánh vừa ngẩng đầu nhìn thử Tần Chiêu, Tần Chiêu bất ngờ cũng ngẩng đầu nhìn, hai bên nhìn nhau ăn bánh nướng rồi cùng nở nụ cười.

Ăn xong các thứ, Tần Chiêu đi đun nước ấm, hai người lau người sạch sẽ, thay y phục mới, Tần Chiêu lấy thuốc ra, bảo với Diệp Trần: “Nàng giúp ta thoa nó chút với…”

Nói xong Tần Chiêu liền đỏ mặt.

Chỗ chàng bị đánh quả thực là có hơi ngượng nhưng có rất nhiều chỗ chàng không với tới được.

Diệp Trần cũng hơi ngượng nhưng đến lúc này rồi mà cả hai bên đều chỉ biết ngượng ngùng thì sẽ có rất nhiều chuyện bất tiện. Vậy nên Diệp Trần chỉ còn nước thoải mái gật đầu, cầm lọ thuốc Tần Chiêu đưa, xoay lưng về phía Tần Chiêu.

Tần Chiêu cởi thấp y phục, nằm xuống giường, úp mặt xuống gối, nhỏ tiếng gọi: “Được rồi.”

Diệp Trần hít sâu một hơi, quay đầu lại, nhìn thấy vết thương trên người chàng, lòng bỗng đau nhói.

Trong lòng cô không còn suy nghĩ nào khác, chỉ một mực chú tâm cúi đầu thoa thuốc cho Tần Chiêu.

Ngón tay nàng dính lớp thuốc mát, chạm lên trên da chàng, xúc giác trên cơ thể bỗng trở nên vô cùng nhạy cảm.

Cảm giác đau và một thứ cảm giác kỳ diệu khác đồng thời xuất hiện, Tần Chiêu úp người xuống giường, cơ bắp gồng lên, người nằm ngay đơ không động cựa.

Một lúc sau, Diệp Trần thở phào một hơi: “Xong rồi.”

Tần Chiêu lập tức đứng dậy, mặc lại y phục.

Mặc đồ xong, thấy máu thấm ra ngoài áo của Diệp Trần, chàng bảo: “Để ta thoa thuốc cho nàng.”

Diệp Trần ngẩn người, Tần Chiêu sợ nàng hiểu lầm bèn nói ngay: “Ta không có ý gì khác, chỉ là thoa thuốc thôi…”

Lời này nói xong lại càng thấy là nói thừa. Chàng muốn giải thích nhưng không biết nên nói thế nào, ậm ờ cả buổi, thốt ra được một câu: “Dù sao thì… ta cũng đã là trượng phu của nàng rồi.”

Ngày họ thành thân, họ đã là phu thê.

Mặt Diệp Trần bỗng ửng hồng, không ngờ người này từ chuyện bôi thuốc lại nói sang tận chuyện này. Cô quay mặt đi, ra vẻ hờ hững đáp: “Thiếp biết.”

“Ừm…” Tần Chiêu ngắc ngứ xoay người đi, “Xong thì gọi ta, ta có thể nhắm mắt.”

Diệp Trần: “…”

Đề tài này thật ngượng quá, đừng nói tiếp nữa. Tần Chiêu quay lưng đi, Diệp Trần cởi xong y phục, nằm úp xuống giường, vùi mặt vào gối.

“Không được rồi, thấy hơi căng thẳng thì biết làm sao giờ?” Diệp Trần nói chuyện với Ba Tám cho đỡ căng thẳng, “Tôi có cảm giác như sẽ phát sinh chuyện gì ấy.”

“Yên tâm đi,” Ba Tám vô tư cắn hạt dưa, ra vẻ sành sõi, “theo tôi quan sát thì anh ta thiếu niên ngây thơ như thế, không phát sinh nổi chuyện gì đâu.”

Diệp Trần: “Ồ…”

“Sao có cảm giác như cô thất vọng lắm thì phải?” Ba Tám rất hiểu Diệp Trần.

Diệp Trần thở dài, bảo với Tần Chiêu: “Được rồi.”

Tần Chiêu xoay người lại, giờ chàng mới nhận ra, chuyện như chuyện bôi thuốc này thì nếu nhắm mắt, hoàn toàn không thể làm được.

Chàng xin phép một tiếng rồi lại gần Diệp Trần, lấy thuốc mỡ, tay run run, thoa lên da.

Thuốc mỡ rất mát nhưng chẳng biết thế nào mà ngón tay chàng lại nóng vô cùng.

Cô nương nằm trên giường, chăn chỉ che đến chỗ không có vết thương, lúc nàng che trên người chàng không chịu đi, những gậy kia đều đánh hết lên người nàng, trên lưng, vết thương chằng chịt, trông mà giật mình.

Màu máu đó khiến người ta ngưng lại những suy nghĩ không nên có, chỉ còn ngập tràn cảm giác đau lòng.

Tần Chiêu thoa thuốc cho Diệp Trần, khàn khàn bảo: “Xin lỗi.”

“Điện hạ không cần xin lỗi.” Diệp Trần gối đầu lên gối, cảm nhận sự cẩn thận và dịu dàng của đối phương, mắt lấp lánh ánh nến: “Ta là thái tử phi, cùng chung hưởng vinh quag, lúc điện hạ gặp nạn thì cũng nên cùng chịu.”

Tần Chiêu im lặng.

Chàng thoa thuốc cho Diệp Trần xong, đứng lên đi cất thuốc.

Diệp Trần tranh thủ mặc y phục lại cho chỉnh tề. Tần Chiêu mở ngăn tủ ra, Diệp Trần tò mò hỏi: “Điện hạ làm gì vậy?”

“Nàng ngủ trên giường,” Tần Chiêu đang tìm áo khoác dầy, “Ta…”

“Điện hạ,” Diệp Trần ngắt lời chàng, thở dài thành tiếng, “Giường rộng lắm, ngủ cùng nhau đi.”

Tác giả có chuyện muốn nói: [mẩu truyện nhỏ]

Tổ trưởng tổ quảng cáo: “Hôm nay mở cuộc họp này chủ yếu là vì vấn đề tay tác giả tên Mặc Thư Bạch kia hô hào phản đối chúng ta. Mọi người có đề xuất gì không?”

Thành viên A: “Làm nhiều nữa lên, đè chết ả đi!”

Thành viên B: “Không được, làm vậy sẽ làm tăng điểm tích lũy cho ả. Loại đàn bà ác độc như thế, chúng ta không thể làm lợi cho ả được!”

Thành viên C: “Tôi có một câu hỏi…”

Tổ trưởng: “Anh nói đi.”

Thành viên C: “Đè mà mọi người đang nói là đè như thế nào?”

Mọi người: “…”

Tổ trưởng: “Không ổn, đăng quảng cáo nhiều quá làm não các anh bị teo hết mất rồi, nghỉ ngơi một ngày đi.”

Cảm ơn mọi người, hôm nay bình luận nhiều thật đó!

Truyện Chữ Hay