Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rời xa phi thuyền, không còn áp lực lớn từ vụ nổ, phi thuyền ở sau lưng bùng lên như những đốm pháo hoa lặng lẽ nở, ánh lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt người đối diện, khiến khuôn mặt người ấy nhuộm lên sắc đỏ hồng.
Sợ nhất là khi bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Sợ nhất là khi bạn và tôi đột nhiên không nói lời nào.
Bởi thế lúc này…
“Bệ hạ, người không điếc?”
Lục Lương bỗng lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
Diệp Trần: “…”
Cô khụ một tiếng, quay mặt đi, cố ra vẻ tự nhiên: “Vẫn tốt. Xin đừng dùng chữ “điếc” này, nói như vậy nghe có vẻ vô cùng không tôn trọng ta.”
“Xin lỗi,” Lục Lương mỉm cười, “ta không được huấn luyện lễ nghi của hậu cung, nếu có gì mạo phạm, mong bệ hạ lượng thứ.”
“Thế bình thường ngươi được huấn luyện cái gì?”
Diệp Trần lơ đễnh, buột miệng hỏi một câu, Lục Lương đưa mắt nhìn lướt qua cảnh đằng sau hiển thị trên màn hình, lạnh lùng nói: “Giết người.”
Vừa dứt lời, Lục Lương điều khiển phi hạm tăng tốc, đảo đầu quay ngược lại. Cùng lúc đó, Diệp Trần trông thấy những phi hạm lao qua ngay bên cạnh.
Tiếng hét bị Diệp Trần nuốt sạch vào bụng, ngoái đầu nhìn lại, họ đã bị đám người ban nãy bao vây. Lục Lương đanh mặt, gạt động cơ lên mức cao nhất và dặn: “Ngồi cho chắc!”
Diệp Trần lập tức vươn tay bám chặt vào tay vịn, nuốt nuốt nước bọt hỏi: “Tôi có thể làm gì?”
“Ngồi cho chắc, đừng nói linh tinh.”
Lục Lương nói xong, bất ngờ làm một loạt động tác đánh võng rẽ trái rẽ phải, đánh bật một chiếc phi hạm vừa tới gần.
Phi hạm đối diện nổ ầm ầm, đồng thời phi hạm của họ, thân máy cũng rung lên, Diệp Trần buột miệng hỏi: “Sao thế?!”
Lục Lương bấm một loạt các điểm sáng trên màn hình, tay còn lại nắm tay lái tránh né đám phi hạm bám đuôi.
“Vừa rồi cánh trái của chúng ta bị tấn công, chúng ta phải nhanh chóng hạ cánh. Một trăm dặm nữa có một trạm bước nhảy không gian, bệ hạ chuẩn bị đi.”
Trạm bước nhảy không gian, Diệp Trần cũng có biết sơ sơ, dù sao cũng đã xem phim khoa học viễn tưởng bao nhiêu năm, nhưng mà…
“Ta nên chuẩn bị gì?”
“Ngậm chặt miệng!”
Vừa nói xong, Lục Lương lao mạnh xuống, quay ngược lại phóng đạn về phía đám người bám đuổi, đối phương cũng đồng thời bắn đạn tới!
Lục Lương xông thẳng vào trong trạm không gian, trong nháy mắt, Diệp Trần cảm giác áp lực quanh người tăng lên, áp lực lớn đến mức làm lục phủ ngũ tạng đau đớn. Cô ngậm miệng thật chặt, toàn thân bị áp lực đè ép đến biến dạng, thời gian dài như cả thế kỷ trôi qua rồi áp lực bỗng giảm hẳn, cô còn chưa kịp thở phào thì thân máy lại chấn động một lần nữa, lần này không cần hỏi cũng biết, lại trúng đạn rồi.
“Lục Lương, không được rồi phải không?”
Diệp Trần thở hổn hển.
Rõ ràng trong phim, nhân vật chính toàn rất hiếm khi bị đánh trúng mà.
Lục Lương lừ lừ liếc nhìn cô một cái, chẳng buồn giải thích, nói thẳng: “Chuẩn bị dịch chuyển lần hai.”
“???”
Vừa dứt lời, Diệp Trần lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác khổ sở khi vào trong Trạm bước nhảy không gian, một phút sau, bị đẩy ra, Diệp Trần bật khóc nức nở, gắng nhịn không nôn mửa, giơ tay nói: “Đừng vào nữa, thật đấy… Ngươi giao ta cho bọn chúng đi, đừng dịch chuyển nữa, ta không chạy…”
“Chạy cũng không được.”
Lục Lương nhìn thẳng phía trước, trước mặt là một hành tinh rác.
Hành tinh rác, nghĩa như tên gọi, chính là một hành tinh chuyên nhận rác tới.
Trên hành tinh rác có rất nhiều xóm nghèo, điều kiện sống ở đây cực kỳ khắc nghiệt nên con người cũng trở nên vô cùng hung tàn.
Nhưng Lục Lương không còn lựa chọn nào khác, anh ta chuyển hướng hạ cánh xuống hành tinh rác, tháo dây an toàn cho mình rồi sang tháo dây an toàn cho Diệp Trần, kéo cô dậy, đeo lên lưng cô một cái túi, tự anh ta cũng đeo một túi.
Phi hạm bắt đầu va chạm với tầng khí quyển, thân máy rung bần bật, nhiệt độ trong khoang tăng cao bất thường, tiếng ma sát ồn khủng khiếp. Lục Lương hướng dẫn Diệp Trần cách sử dụng trang bị, phi hạm đã ở lưng chừng trời, Lục Lương đá văng cửa cabin, túm Diệp Trần nhảy xuống!
Hai người mở dù bay lơ lửng giữa bầu trời, phi hạm bay về phía xa như sao băng. Diệp Trần cuối cùng cũng thấy yên lòng, thở dài nói: “Họ chắc sẽ không đuổi theo nữa đâu nhỉ.”
Lục Lương vẫn nắm tay cô, hai người giống hai hạt bồ công anh từ từ rơi xuống, Lục Lương cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó liền phát hiện một cảnh kinh người…
Một đám người, có lẽ không thể nói là người, có người, có cả động vật, trông xa chỉ thấy một đám xúm xít tụ lại với nhau như một dòng sông đang nhào về phía họ chuẩn bị rơi xuống.
Những thứ đó đến từ khắp nơi, cảm giác như những đội quân đang tụ về đây để tranh đoạt thứ gì đó.
Về phần thứ bị tranh đoạt là gì thì…
Dùng đầu nghĩ là biết ngay, chính là Diệp Trần và Lục Lương!
Từ trên trời rơi xuống lại còn có dù nhảy, chắc chắn là người có nhiều tiền hơn hẳn người trên hành tinh rác này.
Không cướp họ thì còn cướp ai!
Diệp Trần cũng nhìn thấy đám người này, nuốt nuốt nước bọt, cảm giác người dần dần bị kéo xuống dưới do tác dụng của trọng lực, cô sốt ruột hỏi: “Chúng ta… có thể quay về trên trời không?”
“Đừng lo, tôi đã báo tin cho đội cận vệ rồi, chúng ta kiên nhẫn một chút.”
Lục Lương vỗ tay Diệp Trần, trong lòng Diệp Trần bỗng cảm thấy an toàn hẳn.
Lúc này anh ta vẫn mang khuôn mặt trẻ trung kia, lại tỏ cái vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, khiến Diệp Trần cảm thấy là lạ.
Khuôn mặt trước kia vẫn đẹp hơn nhiều. Diệp Trần thầm nghĩ.
Hai người vừa đáp xuống đất đã bị đám người đó với đủ các loại vũ khí lạc hậu muôn hình vạn trạng bao vây. Lục Lương kéo tay Diệp Trần giơ lên đầu hàng.
“Những thứ này đều cho các người hết.” Lục Lương sử dụng ngôn ngữ thông dụng của vũ trụ, vừa nói vừa thong thả cởi túi trên người xuống, đám người vây quanh thấy họ có thái độ không tồi bèn bắt đầu nói chuyện. Có vẻ như mấy thủ lĩnh của các băng nhóm đang thương lượng với nhau cách phân chia chiến lợi phẩm, sau một hồi, một gã đi lại chỗ Diệp Trần, nói thứ tiếng thông dụng trong vũ trụ không được sỏi: “Ngươi, đi theo ta.”
Diệp Trần ngơ ngác nhìn sang Lục Lương. Lục Lương lạnh mặt, bước lên trước Diệp Trần một bước, chắn trước mặt gã: “Thưa ông, chúng tôi đã đưa tiền rồi.”
“Tiền, cho chúng.”
Gã chỉ sang hai kẻ đứng bên rồi chỉ vào Diệp Trần: “Nó, của tao. Mày, của nó.”
Nói đoạn, gã chỉ sang một người đàn bà đang hút thuốc.
Người đàn bà đó đầu mọc hai sợi râu, đồng tử mắt hình khe dọc, rõ ràng là con lai hỗn huyết.
mắt hình khe dọc
Ả cầm tẩu, nhả một hơi thuốc, nói với Lục Lương: “Trai đẹp, đi thôi, tao sẽ đối xử tốt với mày.”
Lục Lương im lặng, chuyển mắt nhìn lướt qua xung quanh.
Quá đông người.
Chỗ này người đông như kiến, bét cũng phải mấy ngàn, nếu đánh nhất định không có đường sống. Lục Lương cân nhắc sức mạnh đôi bên, hỏi : “Có loại hàng nào đối phó được tình huống này không?”
“Kí chủ, không phải anh định đấu lại đấy chứ?” tỏ vẻ sợ hãi, “Không được, vật phẩm dùng cho kiểu đánh chính diện này đều rất đắt đỏ, kí chủ không mua nổi đâu! Tôi… tôi cũng không có mà bán.”
Lục Lương: “…”
Lục Lương bặm môi, lại hỏi tiếp: “Thế nếu nữ vương chết ở đây, tôi sẽ thế nào?”
“Trừ điểm tích lũy, nhưng nếu kí chủ chết thì nhiệm vụ sẽ thất bại hoàn toàn, kí chủ, anh đừng làm chuyện điên rồ nhé.”
lo lắng bổ sung: “Hơn nữa, kí chủ à, thực ra đây là nhiệm vụ đầu tiên của anh, cái cô nữ vương kia nhất định cũng là một kẻ đang làm nhiệm vụ, cô ta… cô ta có hệ thống cao cấp hơn một chút, anh khỏi cần lo…”
Lục Lương nghe vậy cũng không vặn hỏi tại sao giờ mới nói chuyện hệ thống của Diệp Trần cao cấp hơn mình, thầm thở dài trong lòng, nói với đám người: “Thực ra, không dám dối gạt mọi người, chúng tôi là quý tộc của thiên hà Á Đông, nếu các người bằng lòng giúp chúng tôi liên lạc với người nhà, chúng tôi có thể cống nhiều tiền tài hơn nữa.”
Nói xong, Lục Lương đặt hai tay lên vai Diệp Trần, nghiêm túc nói: “Nhất là vị này, đây là đại tiểu thư của nhà chúng tôi, nếu tiểu thư có mệnh hệ nào…”
Anh ta không nói hết nhưng ý cảnh cáo thì đã rõ ràng. Đám người quét mắt đánh giá họ từ trên xuống dưới mấy vòng, gã ban nãy híp mắt lại: “Vậy hả…”
Mắt gã ánh lên vẻ tham lam, cảm thán mà rằng: “Vậy thì tốt quá, ta chưa từng nếm thử mùi vị của tiểu thư quý tộc.”
“Thằng ngốc này,” ả đàn bà sau lưng Lục Lương gõ tẩu thuốc, nhếch mép cười, “nếu chúng mày đúng là xuất thân quý tộc, bọn tao chỉ là hành tinh rác, có bị nổ tung cũng chẳng ai thèm xót, người nhà biết chúng mày bị bọn tao bắt giữ, chúng tao còn đường sống sao chứ?”
“Trên người bọn tôi có thiết bị định vị,” Diệp Trần lạnh lùng nói, “gia tộc đã biết bọn tôi rơi xuống đây, nếu bọn tôi chết, các người càng không thể sống tiếp.”
“Chậc, đúng là đại tiểu thư,” ả ta tỏ vẻ chê bai, “hành tinh này của bọn tao, sở dĩ trở thành hành tinh rác là vì bề mặt của nó có một loại khoáng vật đặc biệt cản được tín hiệu từ bên ngoài tới, cho nên không thể giao tiếp tín hiệu với vũ trụ, dần dần mới xuống dốc thế này. Thiết bị định vị hả?”
Ả liếc mắt nhìn đồng bọn, sau đó bật cười ha hả, dường như đang mỉa mai Diệp Trần chẳng biết gì.
Diệp Trần sa sầm mặt nhìn đám người bu quanh, tay cầm kiếm laser, sẵn sàng lao vào đánh nhau bất cứ lúc nào: “Vậy nghĩa là các người chắc chắn sẽ không tha cho bọn ta phải không?”
“Đoán xem?”
Ả nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Trần, mắt hằn lên ý giết chóc: “Đại tiểu thư à, tính mạng quan trọng hơn tất thảy mọi thứ, nhan sắc mày thế kia, muốn sống sót ở chỗ này của bọn tao, thì quá dễ.”
Diệp Trần cười khẩy một tiếng.
Cô đánh mắt nhìn Lục Lương.
Những cái khác cô không lo, cô có tận năm ngàn điểm tích lũy, cùng lắm thì cá chết lưới rách với đám người này. Giờ cô có tiền, làm người có tiền thì có quyền nói đến tôn nghiêm.
Giờ cô đã có thể vì tôn nghiêm mà chiến một trận rồi. Điều duy nhất khiến cô bận tâm là, mỹ nhân cứu anh hùng thế này, sẽ làm Lục Lương yêu cô mất.
Thế giới này thuộc cấp bậc tương đối cao, Ba Tám không thể xác định chính xác độ thiện cảm của đối tương nhưng dựa vào kinh nghiệm ở những thế giới trước, chỉ số thiện cảm với cô của Lục Lương hiện tại chắc đã tương đối cao, nếu cô đối tốt với Lục Lương thêm một chút, khó tránh khỏi tình cảm nảy mầm.
Cô phải làm thế nào để vừa cứu Lục Lương lại vừa không khiến đối phương sinh lòng ái mộ đây?
Diệp Trần rơi vào thế bí. Cô nhìn quanh bốn phía, ngoảnh sang nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lục Lương, đắn đo giây lát, Diệp Trần quyết định không cần nói gì nữa, cứ đánh thôi, đánh xong sẽ đem Lục Lương đi! Đi được rồi sẽ nghĩ cách đả kích giảm điểm thiện cảm của Lục Lương với cô sau.
Quyết định xong xuôi, Diệp Trần không nói hai lời, nháy mắt ra hiệu với Lục Lương, xuất kiếm thôi!
Sau khi Lục Lương nhận được cái nháy mắt của cô…
Anh ta quay ngoắt lại phía ả đàn bà cầm tẩu, “bùm” một tiếng, quỳ gối xuống, thành khẩn nói: “Chủ nhân!”
Diệp Trần đã rút kiếm, những người khác cũng đã rút vũ khí, một cái quỳ gối này của Lục Lương, khiến tất cả mọi người đều hóa đá.
Trong lòng Diệp Trần bốc lửa giận ngùn ngụt.
Tuy tôi không muốn làm anh yêu tôi nhưng ai cho anh phản bội tôi chứ?!!
Đã nói tôi là tín ngưỡng của anh cơ mà?!!
Đã nói sẽ trung thành với nữ vương cơ mà?!!
Vứt cho chó ăn hết rồi sao!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Phẫn nộ che mờ đôi mắt, Diệp Trần cầm kiếm chuẩn bị đại sát tứ phương. Bỗng đúng lúc này, một cây châm không biết từ đâu phóng tới đâm phập vào người cô, trước mắt tối sầm, Diệp Trần chỉ kịp mắng một tiếng “con bà mày…” rồi ngã xuống.
Lục Lương thấy Diệp Trần ngã xuống, mắt liền sáng lên, nói với ả đàn bà trước mặt: “Chủ nhân, từ nay ta chính là người của ngài, ta nhất định sẽ tận tâm hầu hạ ngài!”
“Ngoan.” Ả đàn bà có vẻ rất vừa lòng với biểu hiện của Lục Lương. Lục Lương trông thấy những người khác khiêng Diệp Trần đi, anh ta cúi đầu, giấu diếm cảm xúc của mình. Đến tận khi nghe tiếng ả đàn bà gọi anh ta đứng lên đi theo ả, Lục Lương mới đứng dậy.
“Giúp tôi để ý tới Diệp Trần.”
Lục Lương dặn , lập tức trừ điểm tích lũy, nghiêm túc hô: “Yes, sir!”
“Bớt bớt xem phim hình sự Hồng Kông lại đi.”
Lục Lương vừa nghe cách đáp của liền đoán ra ngay dạo này đang làm gì. ngậm ngùi “ơ” một tiếng.
“Vừa rồi ai động vào cô ấy?” Lục Lương xoay lưỡi kiếm mỏng trên đầu ngón tay, mặt lạnh tanh, “Truy tìm cho tôi.”
“Rõ!”
luôn luôn ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh của Lục Lương, không hề ý kiến lại gì. Sắp xếp mọi việc xong xuôi, mới tò mò hỏi: “Chủ nhân, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Lúc này, Lục Lương đã bị người ta đẩy vào trong một nhà giam rách nát, ả đàn bà đứng trước cửa, đuôi mắt lẳng lơ: “Đêm nay có người đẹp chờ ta rồi, ngươi chịu thiệt ở lại chỗ này đi.”
“Vâng, thưa chủ nhân.” Lục Lương ngoan ngoãn cười một cái. Ả đàn bà rất vừa lòng, tặng lại một cái hôn gió rồi bỏ đi.
Chờ ả đi khỏi, Lục Lương ngưng cười, ngồi dưới đất bắt đầu tháo đồ nghề trên cổ tay xuống, lắp ráp công cụ đào tẩu.
“Nói đi.”
“Chủ nhân này…” giọng ngốc nghếch, hồn nhiên, “sao anh lại lo nhiều chuyện của Diệp Trần như vậy? Cứ lo chuyện của mình thôi không được sao?”
Lục Lương hơi cứng người lại, lại nói: “Chủ nhân có biết không, anh như thế này, rất giống mấy tên tâm thần cuồng khống chế người khác đó!”
“,” Lục Lương liếc mắt nhìn , làm mặt tỉnh bơ hỏi: “Sao cô không đổi tên thành Ba Tám đi?”
nghệt mặt, sau đó bực bội nói: “Tôi thèm vào làm Ba Tám! Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc chết là tên cặn bã nổi tiếng trong giới AI bọn tôi, tôi thèm vào!”
Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc chết: là câu chửi, tiếng lóng của nó là , chính là số hiệu đầy đủ của hệ thống Ba Tám. Xem lại chú thích chương
Ở bên kia, Ba Tám bỗng hắt xì một cái.
“Ai? Ai đang mắng tôi?!”
Diệp Trần mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện ra mình đang nằm trên một đống cỏ khô.
Diệp Trần chán nản nhìn lên đỉnh vòm, hỏi ba câu hỏi kinh điển…
“Tôi là ai? Từ đâu tới đây? Sẽ đi về đâu?”
“Kí chủ!” Ba Tám choáng, “Cô sao vậy!”
“Ba Tám…” Diệp Trần nhớ tới tên Lục Lương phản chủ theo địch, trong lòng thổn thức bi thương, “tôi cảm thấy, mình bị thất tình rồi.”
Sao nhân vật phản diện của cô có thể dễ đầu hàng như vậy?!!
Vào lúc ấy, chẳng phải nhân vật phản diện nên hô “”Các ngươi muốn đụng đến một cọng tóc của nàng thì phải bước qua xác ta” hay sao?!
Chẳng lẽ không phải là đến lượt cô giữ chặt anh ta lại và nói: “Lục Lương, đừng làm nhiều chuyện vì ta như vậy” sao?!
Cô lại còn lo hắn quá yêu mình, thế mà quay đầu một cái cô đã bị đá luôn!!!
what the fuck!
Nhất định là cô cầm nhầm kịch bản rồi, đó nhất định là nhân vật phản diện giả!
Tác giả có lời muốn nói:
[Lảm nhảm về nội dung của truyện]
Ờm, thế giới này chủ yếu là để phát triển cốt truyện nên phong cách tương đối thoải mái, không tập trung xây dựng dòng cảm xúc nội tâm mâu thuẫn sâu sắc, vậy nên có một số bạn thấy không quen.
Với tôi mà nói, nếu cứ viết lặp đi lặp lại thì chán vô cùng.
Vậy nên tôi phải thay đổi.
Tiếp nữa là, về mô tả nhân vật, mỗi lần nam chính thay đổi một cơ thể là tính cách cũng sẽ thay đổi tùy theo tính cách của nhân vật, từ đó dẫn tới sự khác nhau về tính cách ở mỗi thế giới.
Cũng giống như những truyện xuyên nhanh khác, thực ra nam chính của tôi cuối cùng cũng sẽ thức tỉnh một nhân vật thuộc về riêng mình, hiện tại tuy nhớ tất cả nhưng tình cảm không quá nồng nhiệt, tính cách hơi hơi dễ thương, ngô ngố thế này của nam chính thực ra là khá gần với nhân vật gốc.
Đại khái cuộc đời nam chính kỳ thực là: niên thiếu (Cố Gia Nam) ——> tuổi trưởng thành (Quân Diễn) ——> trải qua rất rất nhiều chuyện ——> cuối cùng trở thành người ẩn giấu mọi thứ trong tim, dễ thương hơn và cũng biết co được duỗi được như hiện tại.
Coi như là nói trước với mọi người một tiếng, nếu mọi người muốn bỏ hố…… làm ơn đừng nói với tôi.
Thật lòng mà nói, tôi sẽ không thay đổi nhân vật của mình chiều theo sở thích của bạn đọc, vậy nên… đừng nói với tôi, tôi sẽ thấy hơi buồn đó.
Nếu mà chiều theo ý mọi người, chắc phải viết mấy truyện ngọt ngào, dễ thương, còn tôi thì toàn viết truyện ngược đăng trên Tấn Giang thôi, thật sự không viết được.
Nhưng nếu bạn không thích truyện này cũng không sao, có thể đọc đến tận bây giờ, tôi đã cảm ơn rất nhiều rồi. Tôi viết khá nhiều truyện, hy vọng sẽ có truyện nào đó mà bạn thích, hy vọng sẽ có cơ hội gặp lại bạn, moa moa.