Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

chương 60: trong lòng người có quỷ 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhờ kỹ thuật xây dựng hiện đại và nỗ lực siêu phàm vì kiếm tiền của nhóm thợ, chưa đầy ba tháng, đạo quán đã xây xong.

Diệp Trần và Lâm Giản Tây nhanh chóng chuyển qua đó ở. Hôm chuyển nhà đúng dịp Lâm Giản Tây được nghỉ lễ, cậu ta gọi người của công ty chuyển nhà mang thùng lớn thùng nhỏ sang đạo quán. Diệp Trần vào đây ở cảm thấy hơi không thoải mái lắm vì mọi thứ ở chỗ này đều được bài trí để trừ tà nhưng may mà cô có thực lực mạnh, chẳng qua chỉ hơi không thoải mái một chút, chốc lát sau liền ổn.

Lâm Giản Tây hướng dẫn người ta sắp xếp đồ đạc xong xuôi, thở phào một hơi, lại chỗ Diệp Trần nói chuyện: “Chỗ này không khí tốt thật đấy, Diệp Trần nhỉ!”

Diệp Trần nhìn điệu bộ vui vẻ của cậu ta thấy hơi khó chịu, nhăn nhó nói: “Đến chỗ ở mới, chúng ta cũng phải thay đổi địa vị một chút.”

“Hả?”

“Cậu phải đổi cách xưng hô đi.”

“Gì?”

“Bà chủ, sư phụ, chị gái, cậu chọn đi.” Diệp Trần đưa luôn ra các lựa chọn. Lâm Giản Tây đang tính cự nự, Diệp Trần chặn luôn: “Cậu ăn của tôi, mặc của tôi, được tôi bảo vệ, cậu còn cãi gì nữa?”

Lâm Giản Tây lập tức nhụt chí, lúng búng mãi mới gọi được một tiếng: “Chị…”

Diệp Trần cười sằng sặc trong bụng, trộm nghĩ, sau này nếu có ngày nhân vật phản diện nhớ lại ngày hôm nay, nhất định sẽ coi đây là quá khứ đáng xấu hổ cần được chôn vùi của cậu ta!

Diệp Trần xoa đầu Lâm Giản Tây, tóc cậu ta mềm mềm, sờ rất thích. Diệp Trần dễ chịu híp híp mắt cho đến tận khi Lâm Giản Tây không chịu nổi gắt lên một tiếng “Sờ đủ chưa?”, Diệp Trần mới tiếc rẻ rụt tay về, “ừ” một tiếng nhẹ tựa lông hồng đầy ung dung tự tại.

Diệp Trần quyết định phải bảo Lâm Giản Tây mua một chiếc sập gỗ hòe kê trong sân để cô ngày ngày nằm ở đó chứ không mấy cái cây trừ tà kia sẽ làm cô bức bối chết mất.

Có đạo quán, lập tức đám quỷ vo ve xung quanh Lâm Giản Tây chạy sạch, ngay cả con nhện Bát Âm Quỷ Diện cũng vậy, lượn lờ thám thính dưới chân núi một vòng rồi chuồn thẳng.

Lâm Giản Tây có thể tự do hoạt động trong đạo quán, vấn đề an toàn tạm thời giải quyết được một nửa. Diệp Trần bắt đầu chuyển sang nhiệm vụ ngày ngày tẩy não, dụ dỗ cậu ta đi theo cô học nghề phong thủy. Kết quả là, Lâm Giản Tây vô cùng nghiêm túc ở lại trên núi học toán lý hóa sinh nhưng kiên quyết bài trừ thứ mê tin dị đoan Diệp Trần chỉ.

Có điều Diệp Trần cũng đâu chịu ngừng tay, vẫn một mực ngày ngày giảng đạo bên tai Lâm Giản Tây, nói ra rả một mớ lý thuyết, Lâm Giản Tây làm như không nghe thấy gì hết, chờ Diệp Trần từ từ bay ra ngoài, Lâm Giản Tây làm đề một lát lại không ngồi yên được. Diệp Trần ngồi dưới tán cây hóng mát, Lâm Giản Tây ngồi dưới tán cây học thuộc văn. Diệp Trần ra khe nước bắt cá, Lâm Giản Tây ngồi trên tảng đá ngắm trời ngắm đất, đến lúc Diệp Trần ngả lưng ngủ trưa trên sập gỗ hòe, Lâm Giản Tây mới về phòng làm đề.

Thoắt cái lại đã đến ngày Lâm Giản Tây bắt đầu đi học trở lại. Diệp Trần theo cậu ta đến trường, Lâm Giản Tây vào lớp học, Diệp Trần ở bên cửa sổ lượn lờ không có việc gì làm.

Lâm Giản Tây từng hỏi thử cô đứng trông vậy có chán không.

Diệp Trần quay đầu lại nhìn đầy khó hiểu.

“Cậu thấy cuộc đời tôi giờ có gì để vui?”

Nói xong, cô ngồi lên cửa sổ, nhìn cậu thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn mình dưới ráng chiều, đưa tay xoa tóc cậu ta, dịu dàng nói: “Ở bên cạnh cậu, tôi đã cảm thấy thú vị lắm rồi, không chán chút nào.”

Lâm Giản Tây “ừm” một tiếng, cúi đầu nhìn lại vào đề toán của mình.

Tiếng bút sột soạt trên trang giấy nháp át đi thứ tiếng trong lòng cậu ta.

Lâm Giản Tây bất ngờ phát hiện ra, không biết là từ lúc nào cậu ta bắt đầu có một niềm tin kỳ quặc.

Rằng Diệp Trần sẽ ở bên cậu ta, luôn luôn ở bên cậu ta.

Ở bên cậu ta, là lựa chọn tốt nhất của Diệp Trần.

Đến mùa đông, Lâm Giản Tây đón sinh nhật mười sáu tuổi. Cậu ta không biết sinh nhật thật của mình, chẳng qua là lấy ngày được người của cô nhi viện nhặt được làm ngày sinh.

Sinh nhật năm ngoái, Lâm Giản Tây và Diệp Trần còn đang bận xây sửa đạo quán, Lâm Giản Tây tự nấu cho mình một bát mì coi như xong chuyện. Đến sinh nhật năm nay, vừa khéo trùng với ngày Đông chí, Diệp Trần bảo với Lâm Giản Tây, cô sẽ nấu cơm cho cậu ta.

Nấu cơm mà Diệp Trần nói chỉ dừng ở mức nấu sủi cảo. Sủi cảo đông lạnh mua từ siêu thị về, thả vào nồi nước sôi, chấm với tương và dấm chua, cắn một miếng, nước xuýt bắn ra tứ phía.

Rõ ràng chỉ là một món ăn đơn giản, vậy mà Lâm Giản Tây nhìn cô gái cùng ngồi ăn chung với mình, bất giác có cảm tưởng nó cũng là một món ngon trên đời, ăn hết sạch sành sanh một bát sủi cảo liền thấy vô cùng ấm áp, hạnh phúc vô ngần.

Cậu ta ngẩng đầu lên gọi Diệp Trần một tiếng: “Chị à.”

Diệp Trần ngước đầu lên khỏi bát sủi cảo, nhìn Lâm Giản Tây, cậu ta trang trọng nói: “Cám ơn chị.”

Cám ơn chị đã đến bên tôi.

Cám ơn chị đã cho tôi một cuộc sống tốt đẹp như vậy.

Diệp Trần hơi giật mình. Lâm Giản Tây mười sáu tuổi lớn vổng hẳn lên, so với một năm rưỡi trước thì nay đã sơ sơ có dáng dấp thanh niên. Hiện giờ cậu ta đã cao hơn cô đến nửa cái đầu, đường nét cũng sáng hơn nhiều, mỗi lúc nhìn cô nghiêm túc như thế này lại khiến Diệp Trần cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Cô bỗng nhớ ra, thực sự thì đi qua biết bao thế giới, chỉ có ánh mắt này là chưa từng thay đổi.

Ánh mắt nóng bỏng lại rất dịu dàng, cũng giống như tài nấu nướng của người nọ, chưa từng đổi khác.

Cô cúi đầu, cố giấu cảm xúc trong lòng, “ừ” một tiếng.

Cùng với một tiếng “ừ”, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng, kiêu ngạo cũng trở nên vô cùng dịu dàng. Tim Lâm Giản Tây bỗng đập loạn, miệng lưỡi khô không khốc, ngượng ngùng quay đầu đi, không nói gì nữa.

Cậu ta bất ngờ có một sự thôi thúc kỳ quái trong lòng, muốn cúi đầu hôn chị ấy, ôm chị ấy.

Chỉ thế mà thôi.

Thế nhưng Lâm Giản Tây buộc phải ngăn ý nghĩ này lại, nói với Diệp Trần: “Chúng ta xuống núi đi xem phim đi?”

“Hả?” Diệp Trần giật mình rồi gật đầu, “Được thôi.”

Thế là một người một quỷ đi ra lấy xe, chiếc xe ma của Diệp Trần, sau khi Lâm Giản Tây ngồi vào, người ngoài không ai nhìn thấy được cô. Diệp Trần lái thẳng xe chở cậu ta tới rạp chiếu phim, tìm một chỗ khuất nẻo đỗ lại rồi hai người cùng xuống xe. Lâm Giản Tây đi mua vé, Diệp Trần đứng chờ. Một lát sau, có một bé trai đưa tay kéo người cô.

Diệp Trần ngơ ngác, cúi xuống nhìn tay cậu bé…

Cậu nhóc là con người.

Diệp Trần chắc chắn vậy.

Nhưng, cô là quỷ mà!

Bé trai này, làm thế nào mà kéo được người cô vậy!

Diệp Trần vẫn chưa hiểu ra sao thì lại thấy cậu bé cười với mình, nói ngọt lịm: “Chị ơi, chị đẹp thật đó.”

Cậu bé kháu khỉnh, trông rất đáng yêu.

Diệp Trần nhìn không rời mắt. Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên bước tới ôm cu cậu: “Tiểu Thiên à, con đứng đây làm gì vậy?”

Cậu bé chỉ tay về phía Diệp Trần: “Ở đó có một chị rất xinh.”

“Lại nói linh tinh!”

Người phụ nữ dắt cậu bé cùng một người đàn ông đi xa rồi, Diệp Trần vẫn còn ngơ ngác nhìn theo, thấy rõ cạnh người đôi vợ chồng đó có huyết quang.

Lâm Giản Tây quay về, gọi Diệp Trần: “Sao thế?”

“Cậu giúp tôi một việc nhé,” Diệp Trần chỉ vào cặp vợ chồng kia, “cậu qua đó nhắc họ một tiếng, tối nay ngủ nhớ khóa chặt cửa, sợ là sắp có họa đổ máu đấy.”

“Kí chủ,” Ba Tám bỗng lên tiếng, “tôi cảm thấy cậu bé kia cứ sai sai, cô có muốn xem lại thử không, tôi cảm thấy cậu bé là một nhân vật quan trọng đấy.”

“Anh kiểm tra lại nội dung thế giới thử xem.”

“Cô chờ một chút, tôi hiện đang bảo trì hệ thống.”

Diệp Trần: “…”

Cái hệ thống ghẻ này đúng là chẳng thể khá lên được.

Diệp Trần cứ nóng ruột suốt buổi xem phim, xem hết phim, đưa Lâm Giản Tây về đạo quán rồi, Diệp Trần vẫn cứ thấy lo, bèn nói với Lâm Giản Tây một tiếng: “Tôi đi ra ngoài một lát.”

Không đợi Lâm Giản Tây trả lời đã hóa thành một ngọn gió bay xuống núi.

Diệp Trần quay vào nội thành, chỗ rạp chiếu phim, dùng hồi quang thuật, lần theo dấu về tận nhà cậu bé kia.

Đến lúc này, cuối cùng Ba Tám cũng đã bảo trì xong, hét lên ầm ĩ: “Aaaa tôi xem được nội dung thế giới rồi!!”

“Cậu bé tên là Tiểu Thiên phải không? Nhân vật chính tên là Sở Thiên đó!”

“Hả?”

Diệp Trần giật mình, Ba Tám tiếp tục giải thích: “Vừa rồi tôi đã xem kĩ rồi. Là thế này, thế giới chúng ta đang ở thực ra là thuộc về phần trước của sách, chính là chỗ tiền truyện ấy, nhân vật chính bắt đầu xuất hiện sau khi Lâm Giản Tây tiêu diệt Lâm gia bảy năm,cũng chính là lúc Lâm Giản Tây hai mươi lăm tuổi, nhân vật chính thiên tài mười sáu tuổi xuất thế, đánh bại BOSS phản diện Lâm Giản Tây. Thế nên suy ra, hiện tại nhân vật chính Sở Thiên mới chỉ có bảy tuổi.”

“Cô mau đi xem thử đi,” Ba Tám giục, “xem xem có phải thằng bé đúng thật là Sở Thiên không, nếu đúng là Sở Thiên thì chúng ta bét ra cũng phải giúp gì đó.”

“Hiểu rồi,” Diệp Trần gật đầu, sau đó nghĩ thêm rồi bảo, “nếu quả thật là cậu ta thì tôi sẽ đem luôn về nhà nuôi cho xong chuyện.”

“Cô làm gì cơ?” Ba Tám ngạc nhiên, “Nuôi nhiều quá đâm nghiện rồi à?”

“Cứt ấy!” Diệp Trần thật muốn bổ thử đầu Ba Tám ra xem trong đó có cái gì, “Tôi đây là biết nghĩ xa. Không phải chúng ta có hai nhiệm vụ sao? Cái đầu là đưa Lâm Giản Tây lên làm gia chủ Lâm gia, bồi dưỡng tư tưởng tử tế cho cậu ta. Thứ hai là để Lâm Giản Tây làm đệ cho nam chính, trợ giúp nam chính chinh phục thiên hạ. Đúng không? Cái đầu thì chúng ta đang làm rồi, cái thứ hai, giờ Lâm Giản Tây vẫn còn nhỏ, tôi để cho Lâm Giản Tây và nam chính bồi dưỡng tình cảm từ giờ, hai anh em lớn lên cùng nhau, sau này Lâm Giản Tây không giúp anh em nhà mình thì giúp ai?”

“Cô nói… cũng có lý.” Ba Tám gật gù, “Kí chủ, cô làm gì tôi cũng đều ủng hộ cô, cô lên!”

Diệp Trần bay vù tới nhà Sở Thiên nhưng vẫn bị chậm một bước.

Máu bắn tung tóe, có ở khắp mọi nơi trong nhà, các ngăn tủ mở toang, xộc xệch.

Diệp Trần đi tìm thằng bé, vừa tìm vừa gọi: “Tiểu Thiên. Tiểu Thiên!”

Tìm hồi lâu không thấy, Diệp Trần gần như muốn bỏ cuộc, ngồi xuống giường nghỉ tạm thì bỗng cảm thấy dưới giường hình như… có động tĩnh.

Nhưng vừa rồi cô có nhìn thử dưới gầm giường rồi, ngẫm nghĩ giây lát, Diệp Trần dùng sức lật ngược chiếc giường lên!

Bấy giờ mới thấy rõ, thằng bé đánh đu cả người nó lên ván giường, không biết lấy sức ở đâu ra mà bám được vào các thanh ngang. Vì thằng bé dán người lên ván giường như vậy nên người cúi xuống nhìn mới không phát hiện ra.

Nhưng cũng bởi vì tư thế này mà tay thằng bé chảy máu be bét, trông đến là thương.

Thằng bé nhìn Diệp Trần, nước mắt rưng rưng, vô cùng sợ hãi. Diệp Trần mấp máy môi, cuối cùng nói: “Chị… chị là chị gái hôm nay em gặp này, chị hỏi nhé… Cha mẹ em đều chết cả rồi, em có muốn đi theo chị không?”

Thằng bé nghe hỏi vậy thì ngây ra rồi òa lên khóc nức nở.

Diệp Trần chẳng biết phải làm thế nào, lại hỏi: “Thế, Tiểu Thiên à, có phải em tên là Sở Thiên không? Em tên là Sở Thiên phải không?”

Thằng bé cứ khóc mãi không dứt, Diệp Trần sợ có người tới, đến lúc đó có muốn mang thằng bé đi cũng khó bèn xốc ngang vác thằng bé lên vai mang đi luôn.

Trên đường đi, thằng bé cứ khóc mãi, đến lúc về tới đạo quán thì đã khóc đến nỗi mất cả tiếng rồi. Diệp Trần phải dỗ mãi, dỗ mãi, cuối cùng thằng bé mới nín. Nó chạy tới, hai tay giữ chặt người Diệp Trần, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn lên.

Diệp Trần thấy thật đau đầu, vẫn phải dỗ dành: “Tiểu Thiên ngoan, sao thế em?”

“Chị đừng vứt bỏ em.” Mắt thằng bé đỏ hoe, giọng trẻ con líu ríu, “Cha với mẹ đều không cần em nữa rồi, chị đừng vứt bỏ em.”

Diệp Trần lập tức mềm lòng, cầm tay Tiểu Thiên, dịu dàng nói: “Sao chị lại vứt bỏ em được?”

Lúc này, Lâm Giản Tây nghe có tiếng ồn cũng chạy xồng xộc từ phòng ngủ ra, chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng, gió đông se lạnh phả vào người, lạnh tái lạnh tê nhưng cũng không khiến cậu ta thấy lạnh bằng những lời Diệp Trần nói. Diệp Trần ngồi xổm trước cửa, nắm bàn tay nhỏ của một thằng bé, vẻ mặt hết sức dịu dàng: “Chị sẽ không bỏ Tiểu Thiên đâu, chị sẽ mãi mãi ở bên Tiểu Thiên.”

Trong nháy mắt đó, Lâm Giản Tây như rơi xuống vực sâu.

Cậu ta không biết mình làm sao, cũng không biết là tại sao, chỉ biết là có cái gì đó bỗng chẹn ngang cổ họng.

Cậu ta bỗng hiểu ra, hóa ra sự dịu dàng này chưa bao giờ chỉ thuộc về riêng mình và mình ở trong lòng người kia, có lẽ cũng chẳng phải là độc nhất vô nhị.

Chẳng qua chỉ là gặp nhau sớm hơn, chẳng qua là vừa khéo thì gặp.

Khi cậu ta lớn hơn một chút, hiểu chuyện hơn một chút thì mới hiểu ra, lời lúc trước Giang Hoài nói với mình thực ra rất đúng.

Giang Hoài từng nói… nếu Diệp Trần gặp cậu ta, nhất định sẽ không mặc kệ.

Sự thật quả đúng như thế.

Diệp Trần gặp cậu ta, cho dù đã thành quỷ cũng vẫn theo bảo vệ cậu ta lâu như vậy. Thế nhưng, điều này không có nghĩa là Lâm Giản Tây quan trọng với Diệp Trần chứ nói gì tới chuyện không thể rời xa. Cậu ta chỉ là một người qua đường hết sức bình thường, bị yêu ma quỷ quái bắt nạt, được Diệp Trần yêu chính nghĩa ra tay cứu giúp.

Đổi lại là một người khác thay thế vị trí của cậu ta, Diệp Trần sẽ vẫn ra tay giúp đỡ như vậy. Sau này cũng sẽ vẫn như vậy.

Ví như ngay đêm gió tuyết này đây, đúng vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi của cậu ta, ngày Đông chí tối tăm, Diệp Trần đã đem toàn bộ sự dịu dàng trao cho kẻ khác, dẫu rằng nó chỉ là một đứa trẻ.

Sự ganh tị ùn ùn kéo đến chôn vùi Lâm Giản Tây, cậu ta bặm môi đứng trước cửa, lẳng lặng chờ Diệp Trần.

Gió lạnh vô cùng, mặt cậu ta tím tái nhưng vẫn không chịu í ử tiếng nào, cậu ta muốn biết, rốt cuộc thì lúc nào Diệp Trần mới quay đầu lại, chú ý tới sự tồn tại của cậu ta.

Tiếc là lúc này Diệp Trần đã bị tiếng khóc của thằng bé con làm đau cả đầu, còn đâu sức để ý tới một người lớn như vậy lù lù đứng cạnh mình. Diệp Trần ra sức dỗ dành, cuối cùng cũng dỗ được thằng bé, cu cậu được ôm, tựa đầu lên vai Diệp Trần, buồn ngủ không mở nổi mắt, mơ màng nói: “Chị ơi, em tên là Sở Thiên.”

Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cứu nhầm người.

Sau đó, quay đầu lại, thình lình thấy Lâm Giản Tây đứng đực ở cửa.

Môi cậu ta lạnh tím tái, chẳng biết đã bị đông lạnh bao lâu rồi. Diệp Trần cau mày hỏi: “Sao lại đứng ở đây? Mau vào trong! Bị lạnh ra nông nỗi nào rồi đây này!”

“Tôi đứng đây…” Lâm Giản Tây nói run run, “chờ chị về…”

“Về rồi.”

Diệp Trần bế Sở Thiên vào trong nhà. Lâm Giản Tây vẫn đứng không nhúc nhích. Diệp Trần dừng bước: “Sao chưa vào đi?”

“Nó là ai thế?”

Lâm Giản Tây chỉ tay vào Sở Thiên Diệp Trần đang bế.

Diệp Trần ngỡ ngàng, không ngờ Lâm Giản Tây lại chú ý tới Sở Thiên, nhắc tới thằng bé, vẻ mặt Diệp Trần bất giác nhu hòa hơn: “Cha mẹ thằng bé có lẽ là bị cướp hoặc là bị người ta đến báo thù, tóm lại là đều chết cả rồi, tôi đón nó về đây.”

“Thế, từ nay, nó…” Lâm Giản Tây răng va lập cập, “sẽ ở đây?”

“Ừ.” Diệp Trần gật đầu: “Sau này thằng bé sẽ là anh em của cậu, có thêm em trai, có vui không?”

Nói xong, Diệp Trần ngó ra nhìn tuyết rơi, giục: “Mau vào trong đi, trời lạnh quá, đổ bệnh lại khổ ra.”

“Sao không cho nó vào trại trẻ mồ côi đi?”

Lâm Giản Tây phớt lờ lời Diệp Trần, hỏi thẳng thừng.

Thâm tâm cậu ta bị lòng ganh tị gặm cắn.

Có một người, nhỏ hơn cậu ta, khiến Diệp Trần yêu thương nhiều hơn cậu ta, gặp được Diệp Trần sớm hơn cậu ta, sau này sẽ luôn bám theo sau lưng Diệp Trần, cũng giống như cậu ta, gọi Diệp Trần là chị.

Cậu ta không cần anh em gì hết, anh em cùng chung một mái nhà ư? Cậu ta chỉ cần Diệp Trần, trong cuộc đời này, cậu ta chỉ cần duy nhất một Diệp Trần thôi.

Diệp Trần ngỡ ngàng, nói đầy thương cảm: “Đưa đi trại trẻ mồ côi ư… Thật đáng thương quá…”

“Nó đáng thương chứ tôi thì không?!” Lâm Giản Tây nổi khùng, gắt lên, “Tôi có thể lớn lên ở trại trẻ mồ côi thì cớ sao nó không thể?! Tôi mười bốn tuổi mới gặp được chị, nó dựa vào đâu chứ!”

Diệp Trần ngơ ngác nhìn Lâm Giản Tây, Lâm Giản Tây nói xong một tràng liền sấn tới giằng Sở Thiên ra, lớn tiếng nói: “Tống nó ra đi, đây là nhà tôi, tôi không cho nó vào, tôi…”

Vừa nói Lâm Giản Tây vừa kéo đứa trẻ, Sở Thiên sợ quá khóc òa lên, Diệp Trần bực mình, xô Lâm Giản Tây ra, quát: “Cậu học đâu ra cái thói này hả?!”

Lâm Giản Tây vốn đã bị lạnh, người đã yếu sẵn, Diệp Trần xô một cái, cậu ta liền ngã sấp xuống đất.

Trong lòng Diệp thấy xót lắm nhưng nhìn Lâm Giản Tây bây giờ, Diệp Trần có cảm giác rất rõ ràng rằng mình đã nuôi hư con trẻ.

Vì mình không có tuổi thơ tốt đẹp mà không muốn người khác được sống tốt ư?

Suy nghĩ quái gở gì vậy?! Đúng là tính cách của nhân vật phản diện!

Cô muốn nuôi nấng nên người một đứa trẻ có tư tưởng chính trực, người anh em tốt giúp đỡ nhân vật chính, không phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nhân vật phản diện lúc nào cũng chỉ nghĩ cách không cho người khác sống yên!

Thế là Diệp Trần lạnh lùng nhìn Lâm Giản Tây, răn dạy: “Lâm Giản Tây, cậu phải biết, là tôi cứu cậu, là tôi cho cậu tất cả, tại sao? Vì tôi muốn cậu được sống tốt. Thế gian này, phần lớn người người đều như thế, muốn mình được sống tốt, cũng muốn để người khác được sống tốt. Làm gì có chuyện vì mình sống không tốt mà muốn người khác cũng không được sống yên?”

“Cậu lớn lên trong trại trẻ, cậu ganh tị với Sở Thiên, tôi hiểu. Nhưng, cậu lớn rồi, cậu phải biết phân biệt thị phi, đúng sai. Những điều bình thường tôi vẫn dạy, cậu đã quên hết rồi phải không?”

Lâm Giản Tây ngồi bệt dưới đất, miệng mấp máy nhưng không nói được tiếng nào.

Những thứ chị ta nói, Lâm Giản Tây đều biết cả.

Nhưng, chị thì là chuyện khác chứ…

Không phải cậu ta ganh tị Sở Thiên sống tốt hơn mình, nếu cậu ta gặp đứa trẻ như thế này, cậu ta cũng sẽ cứu, cũng sẽ nghĩ cách để nó không phải trải qua những gì cậu ta đã nếm trải.

Nhưng… Diệp Trần thì khác.

Cậu ta không muốn chia sẻ chị với người khác, không muốn bất kỳ ai thay thế mình. Cậu ta muốn là người độc nhất vô nhị trong lòng Diệp Trần, muốn cả đời này, Diệp Trần chỉ làm bạn với cậu ta.

Sự xuất hiện của Sở Thiên khiến cậu ta nhận ra trong lòng Diệp Trần, mình bình thường cỡ nào, cậu ta làm tất cả, cũng chỉ là muốn chứng minh một chút đặc biệt của bản thân.

Lâm Giản Tây cúi đầu, giãy dụa lần cuối: “Tôi mặc kệ…”

“Nếu chị muốn giữ nó thì không có tôi. Cứ để tôi chết cóng trong sân đi cho xong.”

Diệp Trần cười gằn một tiếng.

Sống trên đời, Diệp Trần ghét nhất là bị người khác uy hiếp: “Thế cậu cứ chết cóng đi.”

Nói xong, Diệp Trần bế Sở Thiên vào nhà. Sở Thiên sợ sệt nhìn Diệp Trần: “Chị ơi, anh sao vậy?”

“Cậu ta uống nhầm thuốc.”

Diệp Trần trải giường cho Sở Thiên.

Tuy còn nhỏ nhưng thằng bé rất hiểu chuyện. Cu cậu nhìn Diệp Trần trải giường cho mình, khe khẽ thì thầm: “Chị ơi, cha mẹ em, không về được nữa, phải không ạ?”

Diệp Trần thoáng ngừng tay, đứng dậy, bế Sở Thiên ngồi vào lòng mình, dịu dàng nói: “Tiểu Thiên à, tuy cha mẹ đã mất rồi nhưng em vẫn còn chị, còn cả anh nữa. Anh sẽ luôn ở bên, chăm sóc em, em đừng buồn nhé, được không?”

“Được ạ…”

Sở Thiên cúi đầu, nước mắt ứa ra.

Diệp Trần trải giường cho Sở Thiên xong, Sở Thiên níu tay Diệp Trần lại, hai mắt đẫm lệ rưng rưng hỏi: “Chị ngủ với Tiểu Thiên được không ạ?”

Diệp Trần đờ ra, nhìn vào đôi mắt khiếp đảm của đứa trẻ, cuối cùng đành chịu: “Được, em đừng sợ.”

Nói xong, Diệp Trần liền nằm xuống cạnh Sở Thiên, vỗ lưng thằng bé: “Ngủ đi.”

Diệp Trần kể truyện cổ tích cho Sở Thiên nghe, trong lòng lại vẫn luôn canh cánh Lâm Giản Tây còn ở ngoài.

“Cậu ta sẽ vào nhà chứ?” Diệp Trần sốt ruột hỏi Ba Tám. Ba Tám vừa xem phim vừa cắn hạt dưa: “Cô ra xem thử đi là biết?”

Diệp Trần xị mặt, trước nay nếu cãi nhau, Diệp Trần tuyệt đối không bao giờ nhận thua trước: “Cậu ta lớn tướng vậy rồi, chắc chắn sẽ tự biết đường vào. Hôm nay lạnh thế cơ mà, phải không?”

Ba Tám cười khẩy một tiếng, chẳng buồn nói nữa.

Diệp Trần dỗ Sở Thiên ngủ xong, nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng đành phải ngồi dậy, bỗng nghe bên ngoài “thịch” một tiếng, Diệp Trần lo lắng, chạy ra xem. Lâm Giản Tây nằm ngất dưới đất.

Tuyết đã rơi một lớp dầy, tuyết bám trên người cậu ta tan thành nước rồi lại đông lại thành băng, cả người bị đông lạnh như đá. Diệp Trần hoảng hốt vội bế cậu ta vào nhà, quấn chăn, bật thảm điện, đổ nước ấm ra lau người cho cậu ta, nấu canh gừng đút cho uống, nghĩ cách làm ấm người cho cậu ta.

Mãi một lúc sau, người Lâm Giản Tây mới bình thường lại, sau đó liền bắt đầu sốt cao.

Trong lúc Diệp Trần vội sấp vội ngửa, Lâm Giản Tây nằm mơ, mơ thấy trời đổ tuyết rất to, rất lạnh. Diệp Trần hết lần này đến lần khác ra đi ngay trước mắt cậu ta.

Lần đầu tiên, chị nằm giữa những cánh hoa trắng muốt, khuôn mặt bình yên.

Lần thứ hai, chị nằm trên giường, vỡ vụn thành tro bụi trong vòng tay cậu ta.

Lần thứ ba, không biết là chị đi vào trong một con đường hầm tối đen ngòm để đi đâu, bóng lưng đi mỗi lúc một xa.

Lần thứ tư, trời đổ tuyết to, người chị đầy máu, nằm trong lòng cậu ta, cậu ta khóc tới khản cả giọng.

Cuối cùng, chị bế Sở Thiên đứng trước mặt cậu ta, lạnh lùng nói, vậy cậu cứ chết đi.

Đừng đối xử với tôi như vậy…

Một mình cậu ta đứng giữa trời tuyết to, muốn đuổi theo bóng người đang đi xa dần, cậu ta với tay, không ngừng gọi tên, Diệp Trần, Tiểu A Trần, chị.

Nhưng chị không quay đầu, không một lần nào. Chị dắt Sở Thiên đi, cậu ta chân trần đuổi theo giữa cánh đồng hoang vu, gió lạnh như dao cắt.

Cậu ta bỗng nhận ra, trong mối quan hệ này, cậu ta yếu thế nhường nào. Tất cả của cậu ta đều là Diệp Trần cho. Diệp Trần bảo vệ cậu ta, làm bạn với cậu ta, cho cậu ta cuộc sống đủ đầy, Diệp Trần cho cậu ta có tất cả, còn cậu ta lại chẳng có gì để cho lại Diệp Trần.

Cho dù thành quỷ, thiên tài của giới phong thủy cũng chẳng cần cậu ta phải cho gì.

Cậu ta dựa vào đâu để uy hiếp Diệp Trần? Diệp Trần là Diệp Trần không thể thay thế của Lâm Giản Tây, Lâm Giản Tây là Lâm Giản Tây có cũng được mà không có cũng chẳng sao của Diệp Trần. Trong đoạn quan hệ này, từ trước tới nay, cậu ta đều không phải là người có thể rời khỏi người kia.

Nước mắt Lâm Giản Tây trào ra, đứng giữa gió và tuyết, trơ mắt nhìn Diệp Trần dắt Sở Thiên đi xa.

Đừng rời khỏi tôi, đừng đối xử với tôi như vậy.

Tôi sẽ nghe lời.

Sau này, tôi sẽ nghe lời chị, chị bảo tôi học phong thủy thì tôi sẽ học phong thủy.

Chị bảo tôi đối xử tốt với thằng bé kia, tôi sẽ đối xử tốt với nó.

Chị muốn tôi làm gì, tôi làm cái đó, cho dù là chết.

Nhưng, đừng đi, đừng bỏ tôi lại.

Chị ơi.

Diệp Trần.

Chú thích:

hồi quang thuật 回光术 “hồi quang” nghĩa đen là ánh sáng phản chiếu lại, thường dùng chỉ hình ảnh còn lại của những sự kiện đã qua, “thuật” trong chiến thuật, phép thuật.

gỗ hòe 槐木 ở miền Bắc và đặc biệt là Bắc Kinh, người ta trồng rất nhiều hòe, gỗ hòe hay được dùng để đóng gia cụ, bàn thờ từ thời xưa.

Truyện Chữ Hay