Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Tinh Thần im lặng nhìn Diệp Trần, môi mấp máy một lúc, cuối cùng nói: “Lần này là Nguyệt Sênh làm bậy, ta thay nàng ấy xin lỗi nàng, nàng…”
Chàng ta ngập ngừng, nhìn đôi chân trần của Diệp Trần: “Đi nghỉ ngơi trước đã, chuyện này để ta xử lý.”
“Không cần.” Diệp Trần giơ tay cự tuyệt, yếu ớt nói, “Ta và Thẩm công tử sẽ xuống núi.”
Nói xong, Diệp Trần vịn vào Thẩm Cảnh Phùng, lê từng bước bỏ đi. Thẩm Cảnh Phùng chìa một tay đỡ cô, để cả người cô dựa hẳn vào người chàng.
Rõ ràng chàng cũng chằng chịt thương tích nhưng khi được cô nương dựa vào người, chàng vẫn tiếp tục đứng vững như bàn thạch. Diệp Trần ngước lên nhìn chàng, người thanh niên này vẫn như mọi khi, ôn hòa, điềm đạm. Chàng cúi xuống nhìn lại, nở nụ cười, nhẹ nhàng bảo: “Chớ sợ.”
Nói xong, chàng bế ngang Diệp Trần lên, xoay người đi về phía lối ra. Mạc Tinh Thần xiết chặt cây quạt, chàng biết lúc này mình không nên nói gì cả, cũng không thể nói được gì cả nhưng phải trơ mắt nhìn họ ôm ấp nhau bỏ đi, nhìn hoa văn vẽ bằng máu chứng minh nàng là người của chàng trên cổ chân trắng nõn của nàng, cuối cùng Mạc Tinh Thần cũng không kìm được hỏi: “Huynh có thể mang nàng đi đâu?”
Thẩm Cảnh Phùng dừng chân, Mạc Tinh Thần hỏi lại: “Thẩm Cảnh Phùng, thiên hạ rộng lớn, huynh có thể mang nàng đi tới đâu?”
“Nàng đã…” Mạc Tinh Thần lúng túng nói, “đã gả cho ta rồi.”
Chàng biết lời này của mình thật vô liêm sỉ, nói ra thật khó nghe, nhưng đây chính là sự thật.
Nghi thức cưới gả của Diệp Trần đã hoàn thành, người trong thiên hạ đều biết Diệp Trần đã là người của Ma giáo, nếu như nàng không thể sống làm người của Ma giáo, vậy thì chỉ có thể chết vùi thân tại Ma giáo, không thể bỏ đi. Cho dù là Mạc Tinh Thần cũng khó lòng thay đổi tập tục ngàn năm này.
Không một ai đã làm lễ rửa tội của Ma giáo nhưng không phải là người của Ma giáo mà còn sống.
Cho dù Mạc Tinh Thần thả Diệp Trần đi thì những người khác cũng chẳng tin.
Một mỹ nhân bị Ma giáo bắt giữ suốt bảy ngày, tin đồn bên ngoài đã tam sao thất bản chẳng ra cái dạng gì. Diệp Trần không ở lại Ma giáo thì còn có thể đi đâu?
Thẩm Cảnh Phùng cứng người. Mạc Tinh Thần tiến tới, chìa tay về phía Thẩm Cảnh Phùng, ôn hòa nói: “Thẩm Cảnh Phùng, ta sẽ đối tốt với nàng.”
Diệp Trần không nói gì, nàng ngửa đầu nhìn Thẩm Cảnh Phùng, giọt lệ mấp mé trên bờ mi, tựa hồ như đang chờ đợi quyết định của chàng.
Thẩm Cảnh Phùng im lặng một lúc lâu, sau cùng chàng cất lời.
“Huynh biết không,” chàng nói, “năm đó, cựu giáo chủ Ma giáo cũng đã nói với mẫu thân ta như vậy.”
Tất cả mọi người đều không biết, Thẩm Cảnh Phùng thật sự là con của giáo chủ tiền nhiệm, mẫu thân chàng là tự nguyện sinh chàng.
Khi một người đàn ông anh tuấn, đầy hào khí đưa một cô nương từ tay những kẻ bất lực đi, khi hắn trở thành chỗ dựa duy nhất của cô nương đó, khi hắn ngọt ngào hứa hẹn, cho dù chỉ là những lời trên giường, người con gái đó cũng sẽ tưởng là thật.
Mẫu thân chàng tin, cho dù sau này gặp bao nhiêu chuyện, cho đến lúc sắp mất, bà vẫn giữ trong lòng một chút dịu dàng của người đàn ông ấy thuở đầu.
Chàng siết chặt vai Diệp Trần như nắm chặt kiếm của bản thân, đôi mắt sáng ngời nhìn Mạc Tinh Thần, khàn khàn nói: “Thiên hạ rộng lớn, nơi nào có Thẩm Cảnh Phùng ta thì nơi đó là chốn về của Diệp Trần.”
“Người trong thiên hạ cười nhạo nàng, ta che chở cho nàng;”
“Người trong thiên hạ kỳ thị nàng, ta chiều chuộng nàng;”
“Người trong thiên hạ ruồng rẫy nàng, ta chỉ cưới mình nàng.”
“Thiên hạ này cho nàng bao nhiêu nỗi khổ nan kham, ta sẽ cho nàng bấy nhiêu niềm vui mỹ mãn.”
“Chỉ cần Thẩm Cảnh Phùng ta còn sống một ngày thì tuyệt đối không để kẻ khác lăng nhục nàng.”
“Mạc Tinh Thần,” Thẩm Cảnh Phùng nghiêm trang nhìn Mạc Tinh Thần, nói gằn từng tiếng: “Diệp Trần không phải Thẩm Thu Sương, cũng tuyệt đối sẽ không trở thành Thẩm Thu Sương.”
Mạc Tinh Thần sững người, ngay cả Diệp Trần cũng thấy đôi phần cảm động.
Cô cúi đầu, nắm chặt cổ áo chàng, Ba Tám thì tặc lưỡi thành tiếng: “Chậc chậc, không ngờ tình cảm của Thẩm Cảnh Phùng lại sâu đậm như vậy, quả nhiên là tôi bị hỏng.”
Diệp Trần im lặng dựa vào ngực chàng ta, lắng nghe tiếng tim đối phương đang đập.
Chưa bao giờ thấy yên lòng như thế.
Thẩm Cảnh Phùng bế Diệp Trần rời khỏi đại điện, giống như năm đó Elter bế cô từ đài thi đấu xuống, mưa thu rả rích, đám người cầm đao nhìn họ, Thẩm Cảnh Phùng bình tĩnh, cúi xuống nói với cô: “Mưa rồi, ta không mang ô, nàng nép sát vào một chút.”
Diệp Trần ừm một tiếng, ôm chặt lấy chàng, không nói thêm tiếng nào.
Đám người Ma giáo muốn xông lên, Mạc Tinh Thần quát một tiếng: “Đứng lại.”
“Giáo chủ?” Một kẻ trong bọn hỏi, “Nàng ta đã làm lễ rửa tội rồi!”
Vừa dứt lời, cây quạt nhỏ của Mạc Tinh Thần đập tới, đánh bay gã đi.
“Ta nói là để cho họ đi!”
Mạc Tinh Thần lạnh lùng ra lệnh, đám người còn lại không ai dám nói tiếng nào nữa, cảnh giác đứng hai bên nhìn Thẩm Cảnh Phùng bế Diệp Trần đi thẳng xuống núi.
Vòng ôm của Thẩm Cảnh Phùng rất ấm áp, trái tim chàng đập rất vững vàng, Diệp Trần lắng nghe tiếng đập thình thịch trong lồng ngực, tò mò hỏi: “Sao huynh lại tới đây?”
“Nghe nói nàng gặp chuyện không may, ta bèn tới.”
“Thẩm Cảnh Phùng.”
“Hả?”
“Có phải huynh,” Diệp Trần ngửa đầu lên nhìn chàng ta, đôi mắt mông lung, “rất quan tâm ta phải không?”
Thẩm Cảnh Phùng không trả lời. Chàng bế Diệp Trần xuống núi, đi qua cáp treo, đặt nàng lên yên ngựa.
Lúc này, Diệp Trần chỉ mặc mỗi một chiếc áo choàng của chàng, đôi chân ngọc trắng ngần lộ ra ngoài, chàng cẩn thận chỉnh trang lại y phục cho Diệp Trần rồi mới xoay người lên ngựa, ôm nàng vào trong lồng ngực.
Ngựa chạy băng băng, Diệp Trần thấm mệt, dần dần thiếp đi, bỗng nhiên, chàng lại lên tiếng.
“Đúng vậy.”
Một câu trả lời có lẫn cả tiếng thở dài chua xót.
Diệp Trần nhắm mắt lại, vờ như đã ngủ. Không thấy Diệp Trần trả lời, chàng yên lòng, cúi xuống nhìn người con gái trong lòng và hôn lên trán nàng.
Thẩm Cảnh Phùng dùng áo choàng của mình bao bọc Diệp Trần rất cẩn thận, đi thẳng vào thành, đặt một phòng trọ rồi nhanh chóng bế Diệp Trần lên lầu, sai tiểu nhị đi mua hai bộ quần áo và một ít thuốc cho Diệp Trần, rồi lại gọi người đem nước và cháo tới, xong xuôi mới quay lại nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần nằm trên giường, chăn bọc kín người.
Trên mặt của nàng, trên người, mỗi một tấc da đều vẽ kín hoa văn màu đỏ, trông thật đáng sợ.
Thẩm Cảnh Phùng ngồi bên người Diệp Trần, thổi nguội cháo, bón từng thìa cho nàng. Diệp Trần im lặng nhìn chàng, không nói một lời.
Nàng quá bình tĩnh, quá im lặng, quá thong dong, khiến Thẩm Cảnh Phùng nhớ tới mẫu thân thuở chàng còn nhỏ.
Bà luôn ngồi ở bậu cửa trước sân, lẳng lặng nhìn bên ngoài. Sau đó, có người của Ma giáo tới, kéo mẫu thân vào phòng trong, bên trong vọng ra tiếng khóc, tiếng la hét, sau đó thì im bặt. Mỗi lần như vậy, chàng đều bị người ta nhốt vào một phòng nhỏ, đến lúc được ra, mẫu thân sẽ vẫn như thường ngày, dường như không hề có chuyện gì xảy ra, bà vẫn tĩnh lặng ngóng nhìn ngoài sân.
Lúc nhỏ, chàng không biết sự tĩnh lặng ấy nghĩa là gì, mãi sau này chàng mới hiểu, ánh mắt ấy, là sự tuyệt vọng như đã chết.
Vì bà biết mình không thể quay về cố thổ, cũng không cách nào đối mặt với tương lai, càng không thể nào bỏ chàng còn ít tuổi ở lại, chỉ có thể dùng sự tĩnh lặng ấy che giấu thế giới cảm xúc suy sụp của bản thân.
Chàng không biết lúc này Diệp Trần có phải cũng trong trạng thái như vậy hay không, cũng không biết Diệp Trần có suy nghĩ như vậy hay không, chàng nhìn Diệp Trần bình tĩnh ngay trước mắt, tay run lên nhè nhẹ.
Chàng muốn làm gì đó để vỗ về nàng nhưng lại không dám nói ra, đành cố nén sự thấp thỏm và đau khổ, đút nàng ăn hết một bát cháo xong thì hỏi: “Ta bế nàng đi tắm rửa nhé được không?”
Diệp Trần ngước nhìn chàng, im lặng, gật đầu.
Trong lòng thì kích động nói với Ba Tám: “Chàng ta muốn bế tôi đi tắm rửa kìa, anh nói có phải là sắp có chuyện gì đó không?!”
Ba Tám tuyệt vọng: “Cô mong là có chuyện gì hả?”
“Ba Tám,” Diệp Trần nghiêm túc nói, “Anh tính xem tôi bao nhiêu tuổi rồi.”
“Một… một trăm có lẻ?” Ba Tám cũng không dám chắc. Diệp Trần thở dài: “Đúng vậy, đã ngoài trăm tuổi, đáng lẽ tôi phải có con cháu đầy nhà rồi đấy…”
“Đủ rồi…” Ba Tám lập tức hiểu rõ ý của Diệp Trần, “Nghĩ sao nói vậy đi, khỏi cần vòng vo tam quốc.”
Diệp Trần hơi hơi ngượng ngùng: “Đừng nói thẳng vậy mà.”
Ba Tám ha ha: “Cô chẳng qua là thấy người ta đẹp trai, háo sắc!”
“Đâu có đâu!” Diệp Trần lập tức làm bộ đứng đắn, “Anh thấy tôi giống người như thế à?”
“Chẳng lẽ cô không phải chính là như thế?”
“Không, tôi không phải!” Diệp Trần nói rất đường hoàng lẫm liệt, “Đừng có tưởng tượng tôi nông cạn như thế!”
“Chẳng lẽ cô không nông cạn?”
Diệp Trần: “…”
Hôm nay không thể nói chuyện tiếp được nữa.
Trong lúc Diệp Trần và Ba Tám đấu khẩu, Thẩm Cảnh Phùng đã bế cô đến bên thùng nước tắm, tay run run cởi y phục cho cô.
Hành động này của chàng khiến Diệp Trần giật mình, Ba Tám cũng giật mình. Thẩm Cảnh Phùng vừa mới mở vạt áo, thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình, động tác của chàng liền dừng lại, cúi đầu né tránh cơ thể nàng, khàn khàn bảo: “Nếu nàng bảo ta ngừng, ta sẽ lập từng dừng lại.”
“Bảo ngừng đi! Dừng lại! Đây không phải xe đi nhà trẻ! Thả tôi xuống!”
Ba Tám la hét õm tỏi.
Nhưng Diệp Trần chỉ chăm chú nhìn Thẩm Cảnh Phùng, sau đó, cúi đầu, không nói gì.
Thẩm Cảnh Phùng được cho phép, hít một hơi thật sâu, quyết đoán gạt vạt áo của nàng ra, kéo mảnh y phục duy nhất trên người Diệp Trần xuống, bế nàng vào trong thùng nước tắm, tự cởi quần áo của mình rồi cũng bước vào.
Chàng không làm gì cả, chỉ cẩn thận dùng cầm khăn chà rửa những hoa văn trên người Diệp Trần.
Những hoa văn mờ dần đi, trả về diện mạo vốn có của Diệp Trần. Thẩm Cảnh Phùng tỉ mỉ, cẩn thận chà lau sạch sẽ cho nàng, không hề có ý dâm tà. Diệp Trần thì cứ lặng lẽ nhìn chăm chú đối phương như vậy.
Ánh nến mờ ảo ấm áp, người công tử như ngọc, không chút tì vết ở đối diện cũng có một loại ấm áp kỳ lạ.
Diệp Trần nhìn chàng không chuyển mắt một lúc lâu, chàng ngẩng đầu nhìn nàng, không nén nổi nụ cười: “Nhìn ta làm gì?”
“Huynh rất đẹp.”
Diệp Trần đáp ngay, giọng hơi khàn. Thẩm Cảnh Phùng cầm khăn tay, hơi ngớ người ra, chàng cười: “Nàng thích là được.”
“Vâng.”
Diệp Trần cúi đầu, không nói nữa.
Thẩm Cảnh Phùng siết nhẹ khăn tay, một tiếng “vâng” nhè nhẹ vậy thôi, chàng có cảm giác như mình đã chờ đợi nó rất nhiều năm, khoảnh khắc nàng nói ra tiếng ấy, trong lòng chàng vui như pháo nổ.
Chàng cố nén niềm vui lẫn niềm thương trong lòng, tắm rửa sạch sẽ cho Diệp Trần xong thì bế nàng ra, đặt xuống giường.
Chiếc giường tơ lụa lạnh lẽo, Diệp Trần hơi lạnh, Thẩm Cảnh Phùng tắt đèn, lặng lẽ lên giường.
Diệp Trần cảm thấy tim đập nhanh như bay, nằm cứng đơ một chỗ, người kế bên cũng nằm cứng còng queo, không ai nói tiếng nào. Ánh trăng cuối giường, lá phong đỏ ngoài cửa sổ. Diệp Trần hồi hộp quên cả thở, rụt rè hỏi chuyện Ba Tám.
“Anh bảo chàng ta định làm gì?”
“Rất rõ ràng.”
“Tôi có nên phản kháng không?”
“Cô vui là được.”
“Ba Tám này,” Diệp Trần buồn rầu, “mỗi thế giới tôi lại thích một nhân vật phản diện, có phải tôi là đứa con gái rất lăng nhăng không?”
“Phải.”
Diệp Trần: “…”
Người anh em thật là ngay thẳng.
“Nhưng thích thì thích thôi.” Ba Tám nói tiếp, “Thích thì đè luôn, dù sao xong việc là đi, cứ thoải mái đi.”
“Vẫn phải đi à…” Diệp Trần rầu rầu. Ba Tám “cười mỉm” nhìn cô: “Cô thấy một chút năng lượng của tôi có thể giữ cô ở mãi thế giới này à? Sớm muộn gì cũng phải đi, chỉ cần còn sống, nói không chừng sau này còn gặp lại.”
“Thì ra,” Diệp Trần chầm chậm hỏi, “là còn có thể gặp lại?”
Ba Tám: “…”
Trúng kế, nói hớ rồi.
Ba Tám tự tát mình một cái, quay đầu đi: “Cô chơi đi, tôi phải tự che chắn cho mình.”
“Anh còn tự che chắn nữa hả?”
“Tôi không che chắn thì cấp trên cũng sẽ che chắn, có hệ thống bảo vệ quyền riêng tư mà.”
“Thế sao ngày trước anh xem tôi với Quân Diễn rất vui vẻ hả?”
“Trắng xóa một màu.” Ba Tám thở dài: “Chưa nói tới có gì vui hay không vui, tôi suýt thì mù mắt đây này.”
Diệp Trần: “…”
Câu này cô không tiếp được nữa.
Diệp Trần luyên thuyên với Ba Tám, sắp thiếp đi rồi mà người nằm bên vẫn không nhúc nhích.
Diệp Trần cảm thấy có lẽ Thẩm Cảnh Phùng thực sự chỉ định tắm rửa cho cô, cô không nên suy nghĩ đen tối như vậy, chuyện gì cũng nghĩ theo hướng đó, phải trong sáng hơn, đơn thuần hơn.
Diệp Trần gần như đã thiếp đi thì bỗng nhiên, một vòng ôm rất ấm áp kéo cô lại gần.
“Đến rồi! Đến rồi!”
Diệp Trần vui sướng hò reo. Ba Tám trợn tròn mắt, chỉ trông thấy trắng xóa một màu: “Hắn ta làm sao? Tôi không nhìn thấy! Sao?!”
Lúc này, Diệp Trần đã không thể nói chuyện tiếp với Ba Tám nữa. Thẩm Cảnh Phùng run run ôm cô, vuốt tóc cô, giọng khàn khàn: “Gả cho ta đi, được không?”
“Vâng…”
Vừa nói xong, cơ thể bị người ta lật lại, đè lên, ngón tay Thẩm Cảnh Phùng luồn vào giữa những sợi tóc, đầu cúi gần lại, hôn lên môi cô, lưu luyến, triền miên.
Diệp Trần chưa từng có cảm giác như lúc này.
Giống như bay giữa tầng mây, được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, được yêu bằng tất cả sự chiều chuộng có thể có trên đời này.
“Diệp Trần.”
Chàng gọi tên cô, giọng khàn khàn, lặp đi lặp lại.
Lồng ngực Diệp Trần phập phồng cuối cùng chỉ ậm ờ một tiếng đáp lại chàng.
Chàng ôm chặt Diệp Trần, dựa vào ngực nàng, nước mắt lặng lẽ chảy xuôi.
Diệp Trần nhắm mắt lại, tay luồn vào tóc đối phương, vuốt tóc chàng, dịu dàng nói: “Ta ở đây, Cảnh Phùng, ta ở bên cạnh chàng rồi đây.”
Thẩm Cảnh Phùng im lặng, lắng nghe tiếng tim nàng đập, cảm nhận sự sống trong cơ thể nàng, chầm chậm bảo: “Suýt chút nữa, ta tưởng rằng, nàng đã mất.”
“Lúc đó, ta thực sự rất sợ.”
“Ta đã từng cho rằng, cả đời này sẽ không vì bất kỳ ai mà buông bỏ thù hận, nhưng vào khoảnh khắc ấy, A Trần à, ta mới biết, trên đời này, không có gì là nhất định không buông bỏ.”
Nói xong, chàng nhắm mắt lại, nắm tay nàng.
“A Trần, ta sẽ bảo vệ nàng.”
“Nàng đừng sợ.”
Chàng nhẹ nhàng hôn, từng chút từng chút, dịu dàng, tỉ mỉ, mười ngón tay đan vào nhau, dây dưa quấn quýt.
Diệp Trần đỏ mặt, khó có thể nói rõ cảm xúc lúc này, trái tim như được thứ gì đó rót đầy, khiến lòng người say đắm.
Lúc này Ba Tám đã bị che mờ, đầu óc không ngừng tưởng tượng, sốt ruột lẩm bẩm: “Đang làm gì rồi? Làm gì rồi? Tôi không nhìn thấy gì cả, đã đến đâu rồi?!”
“Ư…”
Diệp Trần không muốn trả lời Ba Tám vào lúc này cho lắm nhưng Ba Tám thực sự rất ồn ào, không đáp không yên, đành phải nói: “Trẻ con không nên xem, anh đừng có làm ồn nữa.”
“Cảm giác thế nào?” Ba Tám hóng hớt hỏi, “Kích thích không? Sợ hay vui? Có đau không?”
Diệp Trần ngượng ngùng, tát yêu Ba Tám một cái: “Ôi chao, anh đừng hỏi nữa.”
“Trời, ngủ có một cái mà cô bị biến dị rồi đấy à? Kí chủ, không phải cô bị ma nhập đấy chứ?”
Diệp Trần: “…”
Không phải là bị anh nhập rồi đấy thôi? Có một tên hệ thống đóng quân trường kỳ trong đầu, cách bị ma nhập cũng không xa.
Ba Tám thấy Diệp Trần không nói nữa, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Có phải tôi quấy rầy tâm hồn thiếu nữ của cô không?”
Diệp Trần không trả lời, Ba Tám thở dài: “Được rồi, tôi chỉ hỏi một câu nữa thôi, cô nhất định phải trả lời tôi.”
“Nói đi.” Diệp Trần nhịn mãi, cuối cùng cũng cáu. Ba Tám rụt rè hỏi: “Sướng chứ?”
“Sướng!” Diệp nghiến răng đáp. Ba Tám lại suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Kí chủ, lần đầu tiên mà cô không đau chút nào à?”
“Không đau chút nào.”
“Xem ra, Thẩm Cảnh Phùng thật nhỏ…”
Diệp Trần: “…”
Rõ ràng là do kỹ thuật đủ dịu dàng, hiểu không hả!
Nhưng cô chẳng muốn giải thích cái vấn đề này với một tên AI, cô chỉ muốn được để yên để tập trung nói chuyện yêu đương, dứt khoát đá Ba Tám đi chỗ khác.
Ba Tám không còn lý do gì để nấn ná thêm, đành quay về cập nhật hệ thống xem mắt của mình.
Muốn thăng cấp quá, muốn đi xem mắt, muốn có đối tượng…
Sau khi Ba Tám đi, hai người tiếp tục thú vui chăn gối thêm vài hiệp rồi ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Diệp Trần dậy, Thẩm Cảnh Phùng đã tỉnh trước, ngồi bên cửa sổ, tay cầm một quyển sách, cúi đầu lật sách trong tay. Nắng sớm xuyên qua ô cửa sổ hắt lên người chàng. Thẩm Cảnh Phùng nghe tiếng, ngẩng đầu lên, Diệp Trần đang ngẩn ngơ nhìn chàng. Chàng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Chào.”
Lúc này, Ba Tám cuối cùng đã được thả ra, nó kiểm tra các chỉ số rồi liền đó hét to: “Ôi trời, chỉ số thiện cảm ! Ngủ một giấc thật là đáng giá quá! Kí chủ, cô mau mau hỏi hắn, bảo hắn ở lại bên cạnh cô, đừng đi báo thù nữa!”
“Hỏi xong thì sao?”
“Hỏi xong thì hoàn thành nhiệm vụ rồi chứ sao!”
Diệp Trần mỉm cười: “Thế thì sao tôi phải hỏi? Anh nghĩ tôi ngu à?”
Ba Tám: “…”
“Khó lắm mới được yêu đương một lần, tôi thèm vào hỏi!”
“Kí chủ… /(ㄒoㄒ)/~~ “
“Đừng có làm nũng, tôi muốn yêu, yêu thật tử tế!”
“Kí chủ,” Ba Tám thở dài, “năng lượng của tôi lâu nhất cũng chỉ có thể giữ cô ở đây một năm, đừng bốc đồng nữa, tôi sợ chúng ta không trụ được đến thế giới tiếp theo mất, hãy tốc chiến tốc thắng đi.”
Diệp Trần im lặng, mấp máy môi, cuối cùng nói: “Ba Tám ơi, lần nào cũng phải ly biệt như vậy à?”
“Tất nhiên là không.” Ba Tám đáp, “Kí chủ à, cô muốn ở lại một thế giới nào đó thì phải dựa vào năng lượng của tôi, mỗi nhiệm vụ cô hoàn thành có điểm đánh giá càng cao thì năng lượng tôi nhận được sẽ càng nhiều, thời gian có thể giữ cô ở lại một thế giới càng lâu. Ví dụ, nhiệm vụ trước được B, dựa vào lượng năng lượng cô tiêu hao thì có thể ở lại đây đến năm, nếu lần trước cô được A, vậy sẽ ở lại được lâu hơn, từ – năm, nếu là cấp S, nhân lên, là đến năm.”
“Hơn nữa, thế giới trước có cấp bậc theo thang xếp hạng năng lượng của thế giới là C. Cấp bậc của tôi càng cao thì càng có thể đưa cô đến thế giới có năng lượng cao, nếu cô hoàn thành nhiệm vụ đạt loại S ở một thế giới có năng lượng cấp S thì cô muốn ở lại thế giới đó đến già cũng được.”
“Không phải tôi cố ý làm khó cô,” Ba Tám nói nhỏ dần, “tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi.”
Cho dù có bốc đồng thế nào, cũng không thể liều mạng chứ!
Diệp Trần im lặng lắng nghe, một lúc lâu sau, cuối cùng cô nói: “Tôi hiểu rồi.”
Nói xong, Diệp Trần chui ra khỏi chăn, bước tới trước mặt Thẩm Cảnh Phùng, ngồi xổm bên chân chàng, gối đầu lên đùi chàng.
“Sao vậy?” Thẩm Cảnh Phùng nhẹ nhàng hỏi. Diệp Trần dựa vào người chàng, lập tức như được tiếp thêm vô vàn sức mạnh.
“Thẩm Cảnh Phùng này,” Diệp Trần thong thả hỏi, “chàng bảo, con người có kiếp trước không?”
“Trước đây, ta cảm thấy là không có.” Thẩm Cảnh Phùng bỏ sách sang một bên, vuốt tóc nàng, dịu dàng trả lời, “Nhưng kể từ lúc gặp nàng, ta cảm thấy là có.”
“Lần đầu tiên trông thấy nàng, ta liền có cảm giác, chúng ta nhất định có quen biết. Nếu như quả có kiếp trước,” Thẩm Cảnh Phùng cười, vẻ mặt khá là bất đắc dĩ, “thì nhất định là ta có yêu nàng, yêu đã nhiều kiếp.”
Diệp Trần giật mình, trong đầu cô thoáng qua rất nhiều gương mặt.
Trong khoảnh khắc, đột nhiên cô cảm thấy, người trước mặt này, và những nhân vật phản diện cô từng quen, thật giống nhau.
Diệp Trần bất giác đưa tay lên vuốt ve gương mặt đối phương, mê mẩn nhìn chàng ta.
Những ngón tay lành lạnh chạm nhẹ vào gương mặt Thẩm Cảnh Phùng, giọng Diệp Trần dịu dàng: “Thẩm Cảnh Phùng, ta hi vọng là có kiếp trước.”
“Bởi vì, nói như vậy, ta nhất định đã từng gặp chàng, đã gặp nhiều kiếp rồi.”
Đã nhiều kiếp gặp nhau, quen biết nhau, yêu nhau và lại trùng phùng.
Thế nên, ngay từ lúc mới quen đã cảm thấy như đã vượt qua muôn sông nghìn núi để tới đây, để gặp nhau.
Lắng nghe lời tâm tình của Diệp Trần xong, Thẩm Cảnh Phùng im lặng, cúi xuống hôn nàng.
Diệp Trần khép mi mắt nhìn xuống, nắm tay áo chàng, nói thật chậm: “Vậy nên… nếu quả có kiếp sau, chàng nhất định phải tìm ta nhé, được không?”
“Được.” Thẩm Cảnh Phùng dịu dàng đáp, “Đường xuống suối vàng, ta sẽ đi cùng nàng, cầu Nại Hà, chúng ta cùng bước qua, kiếp sau đầu thai, ta sẽ ở bên nàng từ thuở ấu thơ, che chở cho nàng, nàng thấy có được không?”
“Nói hay lắm.” Diệp Trần cảm thấy trái tim mình bình yên, “Chàng nhất định phải tới tìm ta.”
“Nhất định sẽ tới.”
“Vậy, Cảnh Phùng,” Diệp Trần cúi đầu nhìn xuống, “đời này, vì ta, chàng không báo thù nữa có được không?”
Thẩm Cảnh Phùng không trả lời.
Diệp Trần bỗng thấy phân vân. Một mặt, cô hi vọng Thẩm Cảnh Phùng đồng ý, vậy là có thể hoàn thành nhiệm vụ, được thưởng nhiều điểm tích lũy, đi tiếp sang thế giới mới. Một mặt, cô lại hi vọng Thẩm Cảnh Phùng không đồng ý, vậy thì cô sẽ có lý do, để ở lại bên chàng ta lâu thêm chút nữa.
Trong lòng cô phân vân nên cũng không giục Thẩm Cảnh Phùng trả lời, một lúc sau, chàng đáp: “Được.”
Diệp Trần khá ngạc nhiên, đối phương bảo: “Thực ra, từ lúc cứu nàng, ta đã quyết định rồi. A Trần à, ta sẽ ở bên nàng.”
Diệp Trần cúi đầu, khóe mắt ươn ướt.
Diệp Trần nghèn nghẹn ừm một tiếng, nắm chặt tay chàng ta, đợi hệ thống bắt đầu đếm ngược. Thế nhưng, đợi một hồi…
“Ba Tám?” Diệp Trần ngờ vực gọi. Ba Tám hút một hơi thuốc, âu sầu đáp: “Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.”
“Gì???”
Diệp Trần ngu người, Ba Tám nói đầy băn khoăn: “Chắc là… do chỉ số thiện cảm vẫn chưa đủ chăng?”
Diệp Trần: “…”
Không biết là nên vui hay buồn.
Người luôn miệng nói yêu mình, vậy mà chỉ số thiện cảm vẫn chưa đủ, cô nên làm gì bây giờ?
“Vậy nên…” Diệp Trần hỏi ngập ngừng, “giờ tôi, vẫn phải tiếp tục cải thiện chỉ số thiện cảm hả?”
“Đúng vậy…” Ba Tám thở dài, “một năm nữa thôi. Gánh nặng đường xa, đồng chí hãy gắng lên, không là cả hai chúng ta đều game over luôn đấy.”
Diệp Trần cứng mặt, Thẩm Cảnh Phùng cúi xuống trông thấy vẻ mặt nặng nề của Diệp Trần bèn nhíu mày: “Có phải vết thương làm nàng đau không?”
Hôm qua cả hai đều không khỏe, chàng quá kích động. Thể chất của Diệp Trần có vẻ khác thường, khả năng tự lành rất tốt, lúc tắm vì thấy miệng vết thương của nàng hầu như đã khép lại nên chàng tưởng là không có gì đáng ngại, giờ nghĩ lại mới thấy thật là lỗ mãng.
Diệp Trần giờ mới nghĩ tới, hôm qua Ba Tám đưa cho cô khả năng máu độc đầy người, còn tặng kèm khả năng phục hồi siêu mạnh, quả là bước đệm tốt cho đêm qua!
Diệp Trần ho khẽ một tiếng: “Không sao.”
Trong lúc Diệp Trần và Thẩm Cảnh Phùng đang quấn lấy nhau, tại Ma giáo, Nguyệt Sênh nằm trên giường, gập lưng thở hổn hển. Khắp người ả lở loét, trông thật kinh khủng.
Mạc Tinh Thần đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn mưa thu ngoài hiên.
Chàng và Nguyệt Sênh lớn lên bên nhau từ nhỏ. Chàng là con nuôi của Giáo chủ Ma giáo còn nàng ấy là Thánh nữ chân chính. Chàng nương tựa vào nàng còn nàng thì thích chàng. Công pháp hai người tu luyện có tương quan chặt chẽ với nhau. Nếu Nguyệt Sênh chết, đồng nghĩa rằng công phu cả đời chàng khó có thể tiến thêm. Cách luyện võ của Ma giáo có phần tà môn nhưng đồng thời cũng mạnh lên rất nhanh. Một Giáo chủ Ma giáo cũng có thể đàn áp cả giang hồ không ngẩng đầu lên nổi. Ma giáo càn rỡ đã quen, nếu như Giáo chủ không thể mạnh lên, không có người che chở, e là tai ương sẽ ngập đầu.
Bất kể là xuất phát từ tình cảm thủa nhỏ hay là vì Ma giáo, chàng đều không thể để Nguyệt Sênh chết.
“Thế nào rồi?”
Đại phu đi từ trong ra, Mạc Tinh Thần xếp quạt lại, hỏi lạnh tanh. Thắt lưng vị đại phu còng xuống, dè dặt nói: “Thánh nữ đại nhân e là khó qua được mùa xuân năm sau…”
“Sống được bao lâu biết bấy lâu.” Mạc Tinh Thần gật đầu, cất bước đi vào phòng.
Chàng bước tới trước cửa phòng Nguyệt Sênh, Nguyệt Sênh đã quát ầm lên: “Không được vào đây! Không được!”
Mạc Tinh Thần dừng bước, nghe thấy người con gái trong phòng khẽ nức nở, chàng im lặng một hồi lâu rồi hỏi: “Đã biết sai chưa?”
“Ta làm gì sai? Sao lại là ta sai?!” Nguyệt Sênh quát lên giận dữ, “Kẻ sai là con khốn kia! Tinh Thần,” Nguyệt Sênh mềm giọng, “chuyện ta làm chẳng lẽ không đúng sao? Không tốt hay sao? Chàng muốn thứ gì, ta đều lấy thứ đó cho chàng!”
“Nguyệt Sênh…” Mạc Tinh Thần thở dài, “Ta muốn thứ gì, sao lại cần nàng phải đi lấy chứ? Ta thích nàng ấy thì tất nhiên sẽ đi theo đuổi, tại sao nàng phải nhúng tay vào?”
“Biến con gái của cốc chủ Dược Vương cốc thành thiếp,” Mạc Tinh Thần cười mỉa mai, “Nguyệt Sênh à, nàng thực sự coi ta là thằng ngốc hay sao? Có phải nàng cho rằng, ta là nghĩa phụ, Diệp Trần sẽ là Thẩm Thu Sương tiếp theo chăng?”
Nguyệt Sênh không đáp, một lúc sau, nàng ta cười phá lên: “Đúng vậy, ta quả thực hi vọng ả sẽ là Thẩm Thu Sương. Ta thực không hiểu nổi các người, cả đám các người, tại sao lại luôn thích phụ nữ chính phái chứ? Giáo chủ tiền nhiệm, dùng thủ đoạn cướp người về đây, cầu không được thì làm nhục, cuối cùng người chết rồi, lão còn muốn đem xác về đặt trong thánh đài.”
“Chàng thì sao? Chàng lại đi thích Diệp Trần. Nàng ta có gì tốt chứ? Cũng chỉ được cái mặt mà thôi. Ta cũng rất đẹp mà, tại sao? Tại sao chàng không ngó ngàng đến ta chứ?”
“Chàng muốn làm giáo chủ, ta cho chàng làm. Chàng nói Thẩm Cảnh Phùng có thiên phú, khiến người người đố kỵ, ta liền hao tâm tốn sức hủy hoại hắn. Chàng thích Diệp Trần, ta liền nghĩ cách cột nàng ta ở bên chàng. Chàng xem, ta đối tốt với chàng cỡ nào, Mạc Tinh Thần, chàng có trái tim không hả?”
Mạc Tinh Thần không trả lời, hồi lâu sau, chàng nói: “Ưu ái của Thánh nữ, Tinh Thần không gánh vác nổi. Tinh Thần nghĩ, trong thiên hạ này, cũng không có ai muốn sự ưu ái này.”
“Nguyệt Sênh,” chàng nói, “tại sao nàng lại biến thành như thế này?”
“Ta biến thành thế nào?” Nguyệt Sênh cao giọng, “Ta xấu, ta ác, chàng ghét ta rồi phải không? Rõ ràng hồi nhỏ chàng còn từng nói sẽ cưới ta, rõ ràng chàng từng nói cả đời này chỉ yêu mình ta, thế nhưng chàng đã làm gì?!”
Mạc Tinh Thần không đáp. Chàng đứng một lúc, cuối cùng nói: “Nguyệt Sênh, tĩnh dưỡng cẩn thận đi.”
Nói xong, chàng xoay người bỏ đi.
Cuối cùng chàng cũng biết, đôi khi, có một số thứ không thể né tránh, có một số người không thể cứu vãn.
Sau khi Mạc Tinh Thần bỏ đi, Nguyệt Sênh nhìn theo bóng lưng chàng, răng cắn chặt, người run lên nhè nhẹ, nước mắt trào ra như đê vỡ, hòa vào với máu, mủ, trông thật sự kinh khủng. Nguyệt Sênh siết chặt nắm đấm, khàn khàn nói: “Diệp Trần… Tao nhất định khiến mày… thân bại danh liệt, chết không tử tế!”
Nói xong, ả ngẩng đầu lên, mắt lạnh lùng sáng quắc: “Gọi quỷ y tới đây!”
Thương thế của Thẩm Cảnh Phùng thực ra nặng hơn Diệp Trần. Sau khi xác định quan hệ, hai người tìm một trấn nhỏ hẻo lánh đặt chân, ở tạm một thời gian để Thẩm Cảnh Phùng dưỡng thương.
Thẩm Cảnh Phùng cảm thấy thực ra mình vẫn còn khá ổn nhưng Diệp Trần, thân là thầy thuốc, biết rõ tình trạng của Thẩm Cảnh Phùng, đã đi mua một chiếc xe lăn, ép Thẩm Cảnh Phùng phải điều dưỡng.
Đi qua nhiều thế giới rồi nhưng Diệp Trần chưa từng sống cuộc sống có quy luật như thế này. Mỗi ngày ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới dậy, rửa mặt cho mình, múc nước, rửa mặt cho Thẩm Cảnh Phùng.
Ở lâu với nhau mới biết, Thẩm Cảnh Phùng, đằng sau lớp vỏ bọc một người đàn ông ưu tú, thực ra cũng không có gì khác một thanh niên bình thường. Buổi sáng thích ngủ nướng, nếu đêm hôm trước có vận động nữa thì sẽ ngủ rất say.
Diệp Trần không chịu để Thẩm Cảnh Phùng phải làm gì mệt nhưng riêng khoản này thì Thẩm Cảnh Phùng gần như là nghiện, không khuyên nổi.
Chàng đã kiên quyết muốn làm thì cho dù hết dỗ lại lừa, vừa đấm vừa xoa, Diệp Trần cũng không có cách nào ngăn cản, hơn nữa, trong lòng cô cũng không kiên định, kết quả là, mỗi ngày đều đi một lối mòn: Không đồng ý – dao động – đồng ý – hối hận.
Mỗi sáng thức dậy là lúc Diệp Trần thấy hối hận nhất, nhưng nhìn người bên cạnh nằm say ngủ như một đứa trẻ, Diệp Trần lại mềm lòng.
Để trả đũa vì Thẩm Cảnh Phùng không ngoan, sáng sáng Diệp Trần lại cố ý múc nước lạnh lau mặt đánh thức chàng ta. Chàng hờn dỗi thức dậy nhưng lại không dám thể hiện ra, chỉ ngồi trên giường tỏ thái độ. Diệp Trần vui vẻ hỏi: “Sao, vẫn giận à?”
“Không dám.” Thẩm Cảnh Phùng ôm gối ngồi trên giường, Diệp Trần tỏ vẻ giận, chàng liền vội vàng cười hề hề: “Phu nhân rửa mặt cho tại hạ, tại hạ rất vinh hạnh, đâu có gì bất mãn chứ?”
Diệp Trần nhìn điệu bộ lấy lòng của chàng liền bật cười thành tiếng. Ánh nắng hắt vào phòng, có thể nhìn rõ từng hạt bụi, nụ cười tươi rói của Diệp Trần trông thật động lòng người, đẹp như một bức tranh. Thẩm Cảnh Phùng nhất thời ngẩn ngơ rồi cũng phá lên cười.
Hai người ở lại chỗ này một thời gian. Diệp Trần dẫn Thẩm Cảnh Phùng đi lần lần nếm thử các món ngon quanh vùng.
Thẩm Cảnh Phùng ăn uống rất tao nhã, cho dù là đậu phụ thối, chàng cũng có thể ăn thật quý tộc. Diệp Trần ngồi bên liếc xéo chàng, thấy chàng tao nhã ngồi ăn tào phớ bèn đập một chưởng vào tay chàng, định làm tào phớ đổ hết vào miệng chàng, kết quả, đối phương nghiêng người, bắt được tay Diệp Trần, kéo nàng ngã vào lòng, ép nàng ngồi lên đùi chàng, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân ngã vào lòng tại hạ là muốn cho tại hạ ăn đậu hủ chăng?”
Diệp Trần giương nanh múa vuốt, chàng giữ cổ tay cô lại rồi bật cười tươi rói, hôn phớt qua má Diệp Trần, thái độ Diệp Trần lập tức mềm mỏng hẳn, y hệt một con mèo ngoan ngoãn, còn không quên lẩm bẩm: “Tự dưng hôn ta làm gì?”
“Phu nhân dung mạo diễm lệ, tại hạ khó lòng kìm nén.”
Cuộc sống đôi lứa êm đềm chớp mắt đã qua hai tháng, khi trận tuyết lớn đầu mùa tới, thương thế của Thẩm Cảnh Phùng đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Trấn nhỏ xa xôi, ngày thường không có người ngoài tới, gần như không có chút tin tức nào của võ lâm. Diệp Trần không khỏi cảm thấy lo lắng, cô nói với Thẩm Cảnh Phùng: “Cảnh Phùng, vết thương của chàng đã khỏi rồi, chúng ta trở về thôi chứ?”
“Ừ.” Thẩm Cảnh Phùng cười tươi, “Chờ qua hết mùa đông này đã. Mấy bữa tới ta sẽ đi nghe ngóng tin tức, nàng đừng lo.”
“Vâng.” Diệp Trần gật đầu. Thẩm Cảnh Phùng ngẩng đầu xem sắc trời, thoải mái nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, ta đi luôn vậy.”
“Vâng. Chàng đi về thì chúng ta đi ăn gà om của thím Triệu nhé!”
“Ừ.” Thẩm Cảnh Phùng cũng phải bó tay. Diệp Trần không vào bếp bao giờ. Ban đầu, chọn dừng chân ở trấn nhỏ này, ngoài vì nó hẻo lánh thì một phần là vì nó có nhiều món ngon, Diệp Trần không thể không được ăn ngon.
Thẩm Cảnh Phùng tạm biệt Diệp Trần xong bèn đi vào trấn lớn hỏi thăm tin tức. Mới vào đến đầu trấn, Thẩm Cảnh Phùng đã bất ngờ nghe thấy tiếng người trong quán trà kháo nhau.
“Nghe nói gì chưa, Diệp Trần của Dược Vương cốc ấy, bữa đó lúc Thẩm Cảnh Phùng bế ra là đang trần truồng đấy!”
“Phải đấy, phải đấy,” một người khác nói, “có người tận mắt nhìn thấy trên người nàng ta vẽ đầy hoa văn. Ma giáo không phải có một cái nghi lễ mà làm xong nó rồi thì nghe nói không phải người của Ma giáo, chỉ có thể là người chết đó ư. Huynh nói xem tại sao Diệp Trần vẫn còn sống mà ra? Hơn nữa, cũng không thấy người Ma giáo truy lùng. Có phải hiện giờ Ma giáo đã không còn được như trước rồi không?”
“Sao có thể?” Lại có một người nói, “Huynh không biết năm đó Ma giáo lúc bấy giờ mới chỉ là một giáo nhỏ, có một nương tử làm lễ rửa tội xong còn dám chạy, nương tử đó còn là phu nhân của Võ lâm Minh chủ, Ma giáo gần như là chấp nhận diệt giáo vẫn phải giết nương tử ấy bằng được. Đây là tôn nghiêm của Ma giáo! Diệp Trần ra được ngoài thì chắc chắn vẫn là người của Ma giáo!”
“Đúng rồi! Đúng rồi! Huynh không thấy các đại tông phái đã kéo lên Nhạc Sơn cả rồi sao, họ đang ép phái Nhạc Sơn phải giao người ra đấy. Chắc chắn là vì Diệp Trần là người của Ma giáo.”
“Thế lỡ như không phải thì sao?”
“Một cô nương của danh môn chính phái nếu bị chịu vũ nhục như vậy thì đáng lẽ phải tự sát rồi chứ, bất kể có phải hay không, Diệp Trần đều nên lấy cái chết để chứng tỏ sự trong sạch! Bằng không, không chỉ nàng ta mất thể diện mà còn là cả võ lâm chính phái chúng ta mất thể diện!”
“Thế mà Thẩm Cảnh Phùng còn che chở cho nàng ta, không biết hắn bị điên nỗi gì nữa…”
“Chậc, tại sao Thẩm Cảnh Phùng đem Diệp Trần rời khỏi đó huynh không hiểu à? Chắc chắn là vì ngủ sướng…”
Nói chưa dứt lời, một lưỡi đao sắc đã cứa đứt cổ họng người nọ, máu bắn ra tung tóe, người trong quán hoảng hốt la hét, bỏ chạy tứ tán.
Thẩm Cảnh Phùng xách kiếm lạnh lùng như núi tuyết đi giữa đám đông hỗn loạn.
Trước mắt chàng hiện lên cảnh tượng năm đó sau khi mẫu thân đưa chàng xuống núi, nhớ tới cảnh đám người gọi là chưởng môn và trưởng lão của Thất đại tông phái đã ép mẫu thân chàng phải tự sát như thế nào.
“Nương tử là con nhà danh môn, chịu nỗi nhục này, sao có thể ham sống sợ chết? Hôm nay đao sắc hay lụa trắng, nương tử hãy tự chọn đi!”
“Ta chết là chuyện nhỏ nhưng con của ta thì sao?”
“Thứ nghiệt chủng này sao có thể lưu lại?”
…
Thẩm Cảnh Phùng nhắm mắt lại, chàng đứng ở ngưỡng cửa, lắng nghe tiếng tuyết lớn rơi lộc cộc.
Sau một lúc lâu, chàng mở mắt ra, dấu tay in trên thân kiếm, đôi mắt hiện đầy sát khí.
Còn Diệp Trần, lúc này cô đang quanh quẩn trong phòng. Cô đã mua khá nhiều đèn lông, định bụng sẽ treo hết chúng lên trước khi Thẩm Cảnh Phùng về, để tạo cho chàng một bất ngờ thú vị.
Ba Tám không chịu nổi phải bảo: “Cô có biết là lúc cô yêu đương trông giống đứa mất trí lắm không?”
“Hả? Không biết. Ba Tám à, anh còn độc thân, anh không hiểu được đâu.”
“Đủ rồi đấy…” Ba Tám chán ngán, “Tôi ghét ăn thức ăn cho chó!”
Diệp Trần cười tủm tỉm, chăm chú treo đèn lồng lên dây nhỏ.
Cô mặc kệ Ba Tám, Ba Tám càng chán ngán chứng tỏ cô càng ngọt.
Diệp Trần treo chiếc đèn lồng cuối cùng lên xong thì ra cửa đứng chờ Thẩm Cảnh Phùng.
Buổi tối, Thẩm Cảnh Phùng về, đứng trước cửa cổng phủi tuyết, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy giữa màn tuyết trắng, một cô nương mặc áo choàng đỏ, viền lông cáo trắng đứng ở cửa, trước nàng là tuyết trắng, sau nàng là ánh sáng lấp lánh như sao trời. Ánh đèn lồng ấm áp, sáng ngời, như muốn soi rõ con đường về nhà của chàng.
Bàn tay cầm kiếm lạnh giá của chàng bỗng được sưởi ấm, cô nương kia chạy về phía chàng, mỉm cười tủm tìm nhào vào lòng chàng.
“Chàng về rồi à?”
Câu nói đẹp nhất trên đời này, cũng chỉ đẹp đến thế là cùng.
Tác giả có chuyện muốn nói:
[Mẩu truyện nhỏ]
Bác sĩ: “Mặc Thư Bạch, cô có biết vì sao cô phải vào bệnh viện chúng tôi không?”
Mặc Thư Bạch: “Bởi vì tôi rất ưu tú?”
Bác sĩ: “Bởi vì bị phàn nàn quá nhiều, vì xã hội hài hòa, đề nghị cô sửa đi.”
Mặc Thư Bạch: “Σ( ° △ °|||)︴ tôi có gì phải sửa?”
Bác sĩ: “Tại sao cô không thể xây dựng một xã hội hài hòa, viết truyện ngọt đi hả?”
Mặc Thư Bạch: “Ngọt đắng đan xen… mới không ngấy chứ phải không?”
Bác sĩ: “Cô xem các tác giả nhà người khác là gì! Cô làm ảnh hưởng đến xã hội hài hòa đấy biết chứ hả?”
Mặc Thư Bạch: “Hẳn là… tôi là con cừu đen giữa bầy cừu trắng, tôi nhất định phải mở một đường máu trong thế giới truyện ngọt ở khắp nơi nơi!”
Độc giả: “Run run, bác sĩ, tôi quyên góp tiền…”
Mặc Thư Bạch: “Đợi chút! Bác sĩ! Sẽ ngọt, tôi sẽ ngọt!! Tôi ngọt một lát rồi ngược… à không, tôi không ngược, đừng đánh aaaa, đừng đánh aaa, đưa cái gậy đó cho tôi đi!!!”
Chú thích:
đậu phụ thối 臭豆腐
tào phớ (đậu hủ/hũ) 豆腐花. “Ăn đậu hủ” là tiếng lóng chỉ việc sàm sỡ.
gà om 焖鸡