Diệp Trần quay về phái Nhạc Sơn, trong đầu vang lên tiếng âm báo kêu “ting” một tiếng.
“Nhiệm vụ “Diễn trò như xiếc” hoàn thành, điểm thiện cảm +, chỉ số thiện cảm hiện tại: , thưởng điểm tích lũy: . Kí chủ tiếp tục cố gắng nhé!”
“Anh đừng có nói chuyện nghe gớm như thế…”
Diệp Trần nghe từ “nhé” của Ba Tám mà ớn hết cả người, điểm tích lũy nhận được gần như cũng bằng không.
Ba Tám vẫy tay tạm biệt. Lần trước hoàn thành nhiệm vụ xong anh ta không thể thăng cấp vì chỉ được điểm B. Vậy nên, lần này anh ta phải nhấn mạnh: “Tiểu Trần à, lần này cô phải phấn đấu đấy nhé, đừng để nhân vật phản diện lại ngoẻo nữa.”
“Được rồi, được rồi mà,” Diệp Trần phẩy tay qua quýt, “thực ra, tôi thấy, nếu anh chịu để tôi tự do yêu đương thì nhân vật phản diện đã không ngoẻo.”
“Người anh em à,” Ba Tám suýt thì tức trào nước mắt, “mỗi lần làm nhiệm vụ, cô đều làm tiêu hao năng lượng của tôi đó, cô mà không hoàn thành nhiệm vụ kịp thời thì tôi sẽ cạn sạch năng lượng luôn, đến lúc đấy, đừng bảo là để cô yêu đương, tôi e là đến năng lượng để hoàn thành nhiệm vụ cũng không có mà dùng đâu, càng miễn bàn tới chuyện tôi được thăng cấp nữa.”
“Vâng, vâng, vâng.” Diệp Trần leo lên đỉnh núi, vận động cơ thể, nói cho qua chuyện, “Tôi biết rồi.”
Nói xong, Diệp Trần bước nốt bậc cuối cùng. Vừa đặt chân xuống, một đám thiếu nam thiếu nữ liền quỳ gối trước mặt cô, một cặp trai gái đẹp nhất trong số họ ôm đùi cô khóc nức nở.
“Sư tỷ ơi! Chúng em có lỗi với tỷ! Để tên họ Thẩm bắt nạt tỷ! Tiếc là Thẩm Cảnh Phùng chạy nhanh quá! Bằng không chúng em sẽ đâm chết hắn! Độc chết hắn! Châm chết hắn!”
Diệp Trần: “…”
Cô cúi đầu nhìn họ, đây là đội quân kế cận tương lai của Dược Vương cốc.
Trong trí nhớ của bản gốc, đám người này… vô cùng hoạt bát.
Cả đám nói thì rất to mồm, cái gì mà muốn tự tay đâm Thẩm Cảnh Phùng, sao vừa nãy không thấy đứa nào. Diệp Trần giật giật mép, rút chân ra khỏi tay bọn họ: “Xuân Sinh, Thu Sinh, mau buông ra.”
Nam tên Xuân Sinh, nữ tên Thu Sinh lập tức thả đùi Diệp Trần ra, cầm kiếm lên: “Sư tỷ đừng ngăn cản chúng em, chúng em phải đi giết Thẩm Cảnh Phùng, báo thù cho sư tỷ!”
Diệp Trần gật đầu: “Đi đi.”
Xuân Sinh: “…”
Thu Sinh: “…”
Xuân Sinh vội nói: “Sư tỷ, vừa rồi đệ nói chơi thôi, phái Nhạc Sơn thật quá đáng, chúng ta đi thôi!”
Diệp Trần tiếp tục gật đầu: “Vậy đi đi.”
“Sư tỷ,” Thu Sinh dè dặt hỏi, “có phải sư tỷ bị đả kích nặng nề lắm phải không? Sư tỷ đừng buồn.”
“Ta không buồn gì hết.” Diệp Trần bước tới chào Diệp Phong, cốc chủ của Dược Vương cốc, “Phụ thân ạ.”
Diệp Phong gật đầu, vỗ vai Diệp Trần: “Con gái ta làm tốt lắm.”
Nói xong, Diệp Phong quay ra thưa chuyện với Thẩm Thu Hà: “Lão Thẩm à, hôm nay nhà ông làm vậy là không được, ta sẽ đón con gái ta về, ông không có ý kiến gì chứ?”
“Ông thông gia à…”
“Ông gọi ai là thông gia?”
“Diệp cốc chủ, hôm nay đã trễ rồi, trước cứ nghỉ tạm ở Nhạc Sơn đã, xin cốc chủ nguôi giận cho, ở lại đây ít hôm, cốc chủ thấy thế nào?”
“Sư tỷ,” Xuân Sinh lén lút nói với Diệp Trần, “đệ thấy đầu bếp của Nhạc Sơn tài nghệ được lắm, chúng ta có thể ở lại thêm mấy ngày được không?”
“Được!” Diệp Trần đáp dứt khoát, trong khi Diệp Phong còn đang mỉa mai Thẩm Thu Hà, cô đứng ra thưa: “Phụ thân à, mọi người đều mệt cả rồi, nghỉ lại ít bữa rồi cả đi nhé ạ?”
Diệp Phong là một người cha hết mực yêu thương con gái, Diệp Trần rất ít khi xin xỏ ông điều gì, giờ đã mở lời rồi, tất nhiên là phải chiều.
Thế là tối đó, sau khi xảy ra trò hề ở hôn lễ, toàn bộ người của Dược Vương cốc đều thoải mái ngồi lại dùng bữa ở Nhạc Sơn phái.
Xuân Sinh, Thu Sinh và Diệp Trần ngồi chung một bàn, ba người tranh nhau cướp thức ăn. Vì phải bảo vệ hình tượng lạnh lùng, kiêu ngạo mà Diệp Trần vừa phải lo cướp đồ ăn với Xuân Sinh, Thu Sinh thật nhanh lại vừa phải chú ý cướp làm sao cho thật phong độ.
Bọn chúng nói đúng, đầu bếp của phái Nhạc Sơn rất giỏi, giỏi gấp nghìn lần đầu bếp của Dược Vương cốc theo như những gì “Diệp Trần” bản gốc nhớ. Tuy vẫn còn thua nhân vật phản diện ở thế giới trước nhưng Diệp Trần là người dễ thỏa mãn, chỉ cần nghĩ đến chuyện quay về Dược Vương cốc lại phải ăn mấy món “dược thiện” đáng sợ kia là cô lại có quyết tâm ở lại phái Nhạc Sơn ăn bám đến già.
Vì ham ăn mà đám người Diệp Trần đã ở lại phái Nhạc Sơn tận mấy ngày liền.
Là một mỹ nhân được phái nam mến mộ, phái nữ ghen tị, Diệp Trần vừa từ hôn hôm qua thì hôm nay đã có người nườm nượp kéo tới cửa. Diệp Trần vẫn còn đang ở lì ở Nhạc Sơn kiếm bữa cơm nên việc này khiến cha của Thẩm Cảnh Phùng tức đến nỗi suýt thổ huyết.
Ngang nhiên đi cầu thân con dâu chưa qua cửa của ông ta, đám người đó có còn biết xấu hổ là gì không cơ chứ!
Hơn nữa, ông ta còn đang cố gắng tìm thằng con trai về xem nó có thể dựa vào bản mặt kia làm Diệp Trần hồi tâm chuyển ý không cơ mà, chưa biết chừng, nàng dâu này lại rước được qua cửa thì sao?
Theo lời đồn đại của mọi người, Diệp Trần là đệ tử chân truyền của Dược Vương cốc, môn đệ ưu tú nhất trong năm đời đổ lại đây. Một môn phái chuyên về kiếm thuật liên thủ với một đại phái về y dược, đây chính là hổ mọc thêm cánh, có thể nói là hoàn mỹ.
Thế mà cuối cùng Thẩm Cảnh Phùng lại chạy mất!
Chạy à!
Thẩm Thu Hà tức nghiến răng nghiến lợi.
Một mặt tìm cách giữ chân đám người Diệp Trần, một mặt dốc sức tìm kiếm tung tích Thẩm Cảnh Phùng.
Thế nhưng, cho dù Diệp Trần ham ăn đến mức nào cũng không thể không cần giữ gìn thanh danh. Một tân nương bị đá ngay trong hôn lễ lại còn cứ ở lì ở nhà vị lang quân kia, có nói thế nào cũng không xuôi, đám phụ nữ trên giang hồ ghen tị với Diệp Trần đã nói cho chẳng ra gì rồi.
Vậy nên Diệp Trần phải ngoan ngoãn theo Diệp Phong về Dược Vương cốc.
Sau khi đến Dược Vương cốc, ngày nào Ba Tám cũng giục Diệp Trần luyện tập kỹ thuật châm cứu, vì từ trước đến nay Diệp Trần chỉ mới luyện kiếm, đây là lần đầu tiên trở thành đại phu. Thế nhưng, Diệp Trần lại bỏ ngoài tai, cho rằng mình có trí nhớ của bản gốc, có gì mà sợ!
Vậy là ngày nào cô cũng nghĩ kế rủ Xuân Sinh, Thu Sinh lén lút trốn ra ngoài kiếm đồ ăn. Tay nghề của đầu bếp Dược Vương cốc quả thực là một lời khó nói hết. Hành vi này tuy không giống một Diệp Trần cao quý, lạnh lùng nhưng mọi người đều cho là cô bị vụ từ hôn làm chấn động tâm lý.
Trong lòng mọi người đều thầm thương hại cô. Diệp Phong sau khi nghe kể con gái mình rủ đệ tử lén lút trốn đi mua đồ ăn xong liền thở dài mà rằng: “Trong lòng con bé chắc buồn khổ lắm, cứ tùy nó đi.”
Thế là, chưa đầy hai tháng, Diệp Trần đã béo thêm hẳn một khúc, da dẻ hồng hào, mắt sáng lấp lánh. Đến hôm Diệp Trần quyết định sẽ vượt hai ngày đường đi nếm thử món vịt quay lừng danh nức tiếng gần xa mọi người bảo thì Ba Tám bỗng hỏi: “Kí chủ, cô còn nhớ nhiệm vụ của mình không?”
“Nhiệm vụ hả? Nhớ chứ, nhớ chứ, tôi đi mua vịt quay trước cái đã, đừng quấy!”
“Cút mẹ cô đi!” Ba Tám quát ầm lên, “Nhiệm vụ tới rồi đấy! Cô phải đi cứu Thẩm Cảnh Phùng trước! Còn vịt quay khỉ gió gì nữa!”
Diệp Trần sững sờ, đờ đẫn ngồi trong kiệu: “Chàng ta… chàng ta mới đó mà đã bị ám sát rồi à?”
“Mới cái gì mà mới hả? Người anh em đã ăn hại hai tháng liền rồi đó. Cô không biết hả? Người cô đã béo thêm một khúc rồi kia kìa!”
Ba Tám sốt ruột gần chết: “Đừng nói nữa, mau chạy đi, nhanh lên, tôi gửi bản đồ cho cô, mau mau đi cứu người.”
Diệp Trần nghe vậy, lòng thấy hơi không nỡ, cô đã ngắm món vịt quay của nhà đó lâu lắm rồi.
Thế nhưng vì ba nhiệm vụ trước đều không làm tốt, Ba Tám nhà cô đã gầy còm đi nhiều, cô thấy, nhiệm vụ rốt cuộc vẫn quan trọng hơn. Diệp Trần nhanh chóng di chuyển đến địa điểm mà Ba Tám gửi bản đồ tới, vừa đi vừa hỏi: “Tôi cứu anh ta xong có thể đi mua vịt quay không?”
“Mua! Mua! Bảo Thẩm Cảnh Phùng đi mua cho cô.”
“Liệu chàng ta có mua không?”
“Ơn cứu mạng, mua vịt báo đáp!”
“Anh nói đúng!” Diệp Trần gật gù, tự nhiên thấy chuyến đi cứu Thẩm Cảnh Phùng này cũng hay, có một người đẹp ngày ngày dẫn mình đi ăn, đúng là cuộc sống đáng mong đợi!
Diệp Trần có động lực để làm, cuốn rèm lên bảo với Xuân Sinh: “Nhanh thêm chút nữa, không là không kịp mua món ngon nữa đâu.”
Xuân Sinh gật đầu ngay tắp lự: “Sư tỷ cứ yên tâm, chúng ta sắp đến quán đậu phụ ở cầu đá rồi!”
Ba người và phu kiệu đi một lúc lâu, khi ngang qua một con đường nhỏ heo hút, Diệp Trần thấy đã rất gần với chấm sáng trong đầu mình, bén nín thở, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Khi hai điểm sáng trùng vào nhau, Diệp Trần lập tức hô: “Chờ một chút!”
“Dạ? Sư tỷ sao thế?” Xuân Sinh rút kiếm ra, Diệp Trần cuốn mành kiệu lên, nhíu mày hỏi: “Mọi người có nghe thấy có tiếng người kêu cứu không?”
“Đâu có đâu.”
“Hình như ta có nghe thấy.”
Nói xong, Diệp Trần chủ động xuống kiệu, đi thẳng đến đống cỏ khô theo hướng chỉ đường của Ba Tám, liền đó, bắt gặp một người máu me đầy mình đang nằm im trong đống cỏ khô.
Cô giả vờ ngạc nhiên “á” một tiếng rồi ngoái đầu lại bảo: “Mau đem hòm thuốc của ta tới đây!”
Thu Sinh lập tức quay trở lại kiệu lấy hòm thuốc. Diệp Trần ngồi xổm xuống cạnh kẻ máu me đầy mình kia, sốt ruột bắt thử mạch cho gã.
Chẩn mạch xong, Diệp Trần cũng yên tâm thêm mấy phần, chỉ bị thương ngoài da, không phải chuyện lớn, cầm máu, điều hòa tâm mạch trước đã là đủ.
Tính toán xong, Diệp Trần cầm châm bạc Thu Sinh đưa, định ổn định tâm mạch cho Thẩm Cảnh Phùng. Xuân Sinh bỗng đâu ló đầu lại nhìn, gã này máu me khắp người, trông rất thảm hại nhưng không hề che giấu được tư sắc vốn có, Xuân Sinh lập tức nhận ra: “Thẩm Cảnh Phùng!”
Nói xong, Xuân Sinh liền tiếp luôn: “Sư tỷ không cần phải ra tay, để đệ một kim châm chết hắn đi.”
“Đừng có làm bừa.” Diệp Trần lắc đầu, tay cầm châm, ra vẻ chuyên nghiệp, “Đè hắn lại, ta khám bệnh từ thiện cho hắn trước đã.”
Kỹ thuật châm cứu của Diệp Trần là thiên hạ đệ nhất, mọi người tuyệt đối hết sức tin tưởng, không một ai mảy may hoài nghi, lập tức giữ người Thẩm Cảnh Phùng cho cô châm cứu.
Diệp Trần cũng rất tin tưởng vào bản thân, dựa theo trí nhớ và cảm giác, châm ngay một kim! Vừa nhanh vừa chuẩn! Vừa châm xong, máu lập tức phun ngay vào mặt cô.
Mọi người có mặt ở đây đều sợ điếng người. Diệp Trần cũng sợ điếng người, liền đó, Ba Tám trong đầu cô và Xuân Sinh, Thu Sinh cùng đồng thanh la toáng lên…
“Kí chủ/sư tỷ! Đó là tử huyệt mà!”
Vừa dứt lời, Thẩm Cảnh Phùng co giật mạnh một cái, một búng máu phun ra, đầu ngoẹo sang một bên, không còn thấy hít thở.
“Chết… chết rồi hả?”
Xuân Sinh ngơ ngác hỏi rồi ngẩng phắt đầu lên: “Sư tỷ, vừa rồi đệ chỉ nói đùa thôi! Đây dẫu gì cũng là Thẩm Cảnh Phùng mà, chúng ta đến bị phái Nhạc Sơn diệt môn mất!!!”
Diệp Trần không hề đổi sắc mặt, trong đầu thực ra đã phát điên.
“Tôi châm chết nhân vật phản diện mất rồi… Tôi một châm giết chết luôn nhân vật phản diện!!! Thế giới này thật quỷ quái, tôi phải làm sao bây giờ! Ba Tám ơi!”
“Im lặng nào, mau nhường chỗ cho tôi!”
Ba Tám lập tức khởi động hệ thống thế thân, Diệp Trần vừa bảo “được” một cái, lập tức cơ thể đã bị Ba Tám tiếp quản, anh ta ra tay vèo vèo, cắm châm như tiên nữ múa điệu vung hoa, tiếp đó ấn thêm vài huyệt vị, Thẩm Cảnh Phùng lại thổ huyết thêm một lần nữa, Diệp Trần lo lắng hỏi: “Chàng ta… chàng ta chết chưa?”
“Anh ta có bệnh ẩn, phải dùng phương pháp đưa về cõi chết rồi hồi sinh trở lại này để chữa trị.” Ba Tám kiểm soát cơ thể Diệp Trần, nói hươu nói vượn với bọn Xuân Sinh, Thu Sinh xong thì trả cơ thể lại cho cô.
Diệp Trần nhìn Thẩm Cảnh Phùng, trong lòng ngổn ngang, lúng túng nói: “Dìu người ta lên đi.”
Xuân Sinh phải đi đỡ Thẩm Cảnh Phùng dậy.
Thẩm Cảnh Phùng từ từ hé mắt nhìn, trông có vẻ như chẳng thấy gì.
“Sư tỷ,” Thu Sinh là người đầu tiên nhận ra điều bất thường, “mắt hắn hình như không ổn.”
Tim Diệp Trần run lên: “Thẩm Cảnh Phùng?”
“Cô nương,” Thẩm Cảnh Phùng cười, vẻ mặt điềm tĩnh, “có vẻ như hiện tại, tại hạ không thể nhìn thấy. Tại hạ là Thẩm Cảnh Phùng. Xin hỏi phương danh của cô nương là gì?”
Tim Diệp Trần thắt hết lại.
Xong rồi! Cô làm nhân vật phản diện bị mù rồi!