Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Diệp Trần tỉnh ngủ hẳn, Elter vẫn còn ôm cô trong ngực. Cơn sốt đã hạ, cô khẽ gọi Elter. Cậu ta mở mắt, trông thấy cảnh tượng trước mặt, lại còn cố ra vẻ tự nhiên, buông cô ra, nhỏm dậy bảo: “Ngủ đủ chưa? Đủ rồi thì còn không mau dậy đi!”
Diệp Trần: “…”
Sao cậu ta mặt dầy quá vậy, cô gọi cậu ta dậy xong cậu ta lại còn dạy dỗ cô đường hoàng như thế?
Diệp Trần cười khẩy một tiếng, đứng dậy, lấy tay cào sơ tóc: “Ngủ đủ chưa? Đủ rồi thì còn không mau đi thôi!”
Nói xong, Diệp Trần đi thẳng ra ngoài hang. Elter gọi với theo: “Đứng lại!”
Diệp Trần dừng chân, Elter vẫn còn chui trong ổ chăn: “Cởi áo ra cho tôi!”
Diệp Trần chết sững, vừa có chuyện gì thế? Sao Elter tự dưng táo bạo quá vậy? Cởi áo á? Phát triển có phải hơi nhanh quá rồi không?
“Sao đây,” Elter hếch mặt, “không nỡ trả tôi à?”
Nghe vậy, Diệp Trần mới nhớ ra là mình đang mặc đồ của cậu ta, bèn cởi ra ngay lập tức. Elter nhắm tịt mắt lại, lại tiếp tục dựng lông: “Trái tim biết xấu hổ của cô bị vứt cho chó rồi à?!”
“Trái tim biết xấu hổ của tôi bị vứt cho anh rồi.”
Hai người vừa rời hang vừa đấu khẩu. Sau một đêm được nghỉ ngơi, Elter đã phục hồi lại sức lực đạt tới trạng thái sung mãn, giờ thì không phải sợ gì nữa hết. Hai người đi thẳng ra tới ngoài đường cái, Elter bỗng nhiên không biết nghĩ gì mà lại nói với Diệp Trần: “Cô về trước đi, bảo quản gia tới đón tôi.”
“Hả?”
Diệp Trần thấy hơi khó hiểu nhưng chẳng thèm quan tâm, tự đi về trước, gọi quản gia đi đón Elter. Quản gia quả nhiên rất hiểu chuyện, xem lúc họ trở về kìa!!
Một chiếc xe ngựa ánh vàng rực rỡ, pháp sư mặc trường bào màu tím sang trọng, quý phái, mặt mũi sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, mái tóc vàng óng lên chói mắt, Elter được quản gia đỡ bước từng bước khoan thai xuống xe.
Lúc này, Diệp Trần vẫn đang cầm một miếng bánh nướng trên tay, Kyle đứng bên cạnh, cùng chia nhau ăn thử món “bánh nướng phương Đông”, hai người như hai con gián đất đứng ngơ ngác giữa vườn hoa hồng nở rộ ngơ ngác nhìn thiếu niên tỏa ánh sáng vàng đang xuống xe ngựa ở đầu cổng, mồm ngoạc ra thành hình chữ “O”.
Elter kênh kiệu bước tới, tỏa ra cái mùi “ta cao quý, ta kiêu ngạo, ta hoàn mỹ”. Lúc đi ngang qua Diệp Trần và Kyle, anh ta thoáng dừng một chút, mắt đầy mỉa mai, “hừ” một tiếng rồi lại đi tiếp.
“Cô với Elter dạo gần đây có chuyện gì thế?” Kyle xé một miếng bánh nướng, Diệp Trần cũng gặm một miếng rồi ngồm ngoàm đáp: “Về cơ bản là bị tôi vạch mặt xong thẹn quá hóa giận ấy mà.”
Tiếng hai người nói chuyện không đủ kín đáo, Elter còn chưa đi xa nghe xong mặt sa sầm cả lại. Song cậu ta vẫn làm bộ như không nghe thấy gì hết, đi xa rồi mới quay sang hỏi quản gia: “Họ ăn gì thế?”
“Ồ, cái đó à,” quản gia mỉm cười, “đó là một loại bánh phương Đông do Diệp tiểu thư tự tay làm.”
“Ừm.” Elter gật đầu, nhìn lướt qua, thấy bốn bề vắng lặng mới ngắc ngứ nói: “Tay nghề của cô ta kém lắm, chắc là còn thừa rất nhiều phải không? Ông đi lấy một ít đi, ta muốn nếm thử.”
Quản gia sửng sốt giây lát rồi lập tức gật đầu: “Vâng ạ.”
“Đừng để ai biết!” Elter nhấn mạnh.
Quản gia lại gật đầu vâng dạ.
Một lát sau, quản gia bê một chiếc đĩa đẹp đựng miếng bánh nướng cắt thành hai phần vào phòng. Ông cực kỳ tâm lý, biết rõ tâm sự của thiếu gia nhà mình nên đã đích thân vào bếp trộm bánh, không để bất kỳ ai khác phát hiện.
Elter ngồi chăm chú đọc sách, như thể không để ý bất kỳ điều gì khác xảy ra xung quanh, đợi quản gia rời khỏi phòng, cậu ta mới đứng dậy, đi về phía chiếc bàn, cầm nĩa xiên một miếng bánh, đưa lên miệng.
Bánh rất dẻo, hơi mằn mặn, mặt trên có rắc vừng, rất thơm.
Rất ngon.
Elter ăn một miếng rồi lại ăn thêm miếng nữa.
Bất thình lình, bên ngoài có tiếng Diệp Trần vừa gọi vừa đập cửa.
“Elter, anh đâu rồi? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh đây. Elter? Elter! Tôi đá cửa nhé, mau trả lời đi, ba… hai…”
Elter giật mình, cuống cuồng mở ngăn kéo, nhét đĩa vào trong, ngay lúc đếm đến “một”, cửa bị đạp văng ra, Elter kịp thời xoay người, đứng tựa vào bàn, tỏ vẻ cao quý, lạnh lùng nhìn Diệp Trần.
“Cô có biết phép lịch sự tối thiểu là gì không hả?”
Elter hơi hếch mặt lên, cười khẩy một tiếng: “Đúng là đồ con gái quê mùa.”
“Anh ăn vụng bánh của tôi hả?”
Diệp Trần hỏi thẳng thừng.
Elter cố tỏ vẻ điềm nhiên: “Cô nói cái gì vậy?”
“Anh đừng có chối,” Diệp Trần chỉ vào mép, “ở đây đang còn dính vừng đây này.”
Elter: “…”
Ba Tám: “Giờ chắc cậu ta chỉ muốn chết.”
“Anh sai rồi.” Diệp Trần đáp đầy hiểu biết, “Anh ta muốn tôi chết thì có.”
Quả nhiên, một loạt quả cầu pháp thuật vèo vèo phóng tới.
Hiện giờ Elter đang ở trạng thái sức lực sung mãn, Diệp Trần bị đuổi cho nhảy loi cha loi choi trong phòng, Elter cười gằn từng tiếng: “Ta ăn bánh là vinh dự cho cô, cô còn không vừa ý hả?”
“Không không không,” trông thấy mấy quả cầu sắp đốt đến đít, Diệp Trần vội vàng nói, “Ngài ăn bánh của tôi là phúc tám đời nhà tôi có được, đừng nói ăn miếng bánh, ngài ăn đậu phụ của tôi cũng được!”
Elter cười lạnh, không nói gì, cuối cùng cũng chịu ngừng tay.
Diệp Trần đặt mông ngồi phệt xuống ghế, thở hổn hển, nãy chạy trốn bằng hết sức bình sinh, giờ mệt không động cựa nổi.
“Nói đi,” Elter cũng ngồi xuống, bắt chéo chân, cầm tách trà lên thổi, “chuyện quan trọng gì?”
“Tôi… tôi đến quan tâm một chút, xem anh có dự định gì không?”
“Không liên quan tới cô.” Elter đáp thẳng, mắt không thèm nhìn người, “Biến đi.”
Diệp Trần: “…”
Đúng là làm ơn mắc oán.
Đúng là rỗi hơi lo chuyện người khác.
Sao cô lại tự dưng cảm thấy Elter là người tốt, tự dưng lại bị chút dịu dàng tối qua mua chuộc, ảo tưởng có thể làm bạn bè với nhau chứ?
Ha ha, chỉ với thân phận vị hôn thê của Kyle thôi, quan hệ giữa đôi bên đã chỉ có thể khái quát trong bốn chữ: không đội trời chung.
Diệp Trần suy nghĩ thấu đáo rồi đáp: “Là tôi nhiều chuyện.”
Nói xong, cô đứng lên ra về. Đi chưa được mấy bước, Elter bỗng gọi giật lại.
“Đứng lại.”
Diệp Trần dừng bước, bỗng dưng trong lòng có chút chờ mong.
Cậu ta… muốn xin lỗi phải không?
Thế nhưng, lời đối phương nói lại là…
“Mai làm thêm bánh đem qua đây đi, rắc vừng nhiều thêm một chút.”
Diệp Trần không nói gì, cô từ từ quay đầu, trịnh trọng nói: “Tôi có một câu, không biết có nên nói hay không…”
“Ngậm miệng lại.”
“Elter,” Diệp Trần dùng hết toàn lực, hét thật to: “Đệt mợ anh!”
Hét xong, Diệp Trần nhảy thẳng xuống dưới nhà, liền đó là một tiếng nổ lớn, chiếc đèn pha lê treo trong phòng khách bị rung vỡ hết.
Diệp Trần chạy thẳng về phòng mình, thu dọn xong hành lý của bản thân thì chạy qua phòng Kyle giúp cậu ta gói ghém đồ đạc: “Đi thôi, đừng ở đây nữa.”
“Tại sao?” Kyle ngơ ngác, cậu ta thấy chỗ này rất tốt.
Tuy Elter có nhiều tật xấu nhưng vẫn là một người đáng kết làm anh em bè bạn.
Diệp Trần lôi quần áo trong tủ ra nhét hết vào rương, vừa xếp vừa nói: “Chúng ta được nhập học rồi, ký túc xá cũng có rồi, còn ở cố lì ở nhà người ta lâu thì không hay. Mấy bữa nay tôi có nhận làm vài việc ở ngoài, cũng nhận được tiền sinh hoạt tháng này nhà gửi tới rồi, anh không cần phải lo lắng vấn đề tiền nong, chúng ta mau đi thôi.”
Kyle ngồi ngẩn ra, lát sau, cậu ta đỏ mặt bảo: “Trần… này…”
“Gì?”
“Cô thật tốt với tôi.”
Diệp Trần dừng tay lại nhìn rồi cười rộ lên: “Tất nhiên rồi, tôi là vị hôn thê của anh mà.”
Nói xong, cô bỏ chỗ quần áo xuống, đi lại đứng đối diện Kyle, nâng mặt anh ta lên, tì lên trán.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh mặt trời cuối cùng của ngày chiếu lên người họ.
“Kyle,” cô trịnh trọng nói, “hãy coi tôi là vợ tương lai của anh.”
Giọng cô không lớn không nhỏ, vừa khéo đủ để Elter ở ngoài phòng nghe được.
Cậu ta vốn định đến giải thích mấy câu về chuyện ban nãy, thực ra cậu ta không hề muốn hễ cứ gặp nhau là lại ầm ĩ, cậu ta muốn nói, cám ơn cô đã quan tâm, thực sự thì cô quan tâm đến cậu ta, cậu ta thấy rất vui.
Thế nhưng, đứng ngay bên ngoài, tay cầm nắm cửa, cậu ta thậm chí không dám ngẩng đầu lên, không muốn nhìn đồng thời cũng rất sợ sẽ nhìn thấy cảnh bọn họ ôm ấp nhau.
Kiếp trước, cậu ta không có tình cảm gì với vị hôn thê của mình, khi cô ta phản bội, chọn cách chôn vùi cả gia tộc nhà cậu ta để được tiến tới trong vòng ôm của Kyle, phần nhiều trong lửa giận của cậu ta là sự phẫn nộ của một người đàn ông bị phản bội.
Còn hiện tại, không giống như vậy.
Lần đầu tiên cậu ta muốn gần một người con gái, muốn giải thích gì đó với cô gái ấy, muốn ôm, muốn trò chuyện với cô.
Cậu ta biết quá rõ Kyle được con gái thích nhiều thế nào, người phụ nữ nào tiếp xúc với hắn cũng đều sẽ đem lòng yêu, huống chi là Diệp Trần, vị hôn thê của chính y?
Kiếp trước, người con gái tên Diệp Trần này, có kết cục thế nào nhỉ?
Elter vắt óc nhớ lại nhưng chỉ mơ hồ có chút bóng dáng.
Người con gái xuất thân từ một gia tộc có gốc gác Đông phương này, ở kiếp trước, hình như cũng chỉ là một trong số những cô gái khăng khăng một lòng một dạ với Kyle.
Nghĩ đến đây, Elter khó lòng khắc chế sự tức giận và đau khổ nhói lên trong lòng. Nghĩ đến một người như Diệp Trần, vậy mà cũng trở thành một cô gái ngoan ngoãn chịu chia sẻ chung một người đàn ông với những cô gái khác, cậu ta liền muốn nổi cáu.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến cậu ta chứ?
Elter tự nhủ trong lòng…
Tự cô đi thích thằng Kyle đểu cáng đó, tự cô muốn rước lấy phiền phức cho mình, chẳng liên quan gì đến cậu ta hết.
Cho dù cô ấy có trở thành một trong số những cô gái kia, mài mòn hết mọi sự rực rỡ vốn có của bản thân, trở thành một người cậu ta hoàn toàn không nhận ra nổi, một cô gái hoàn toàn khác, cậu ta cũng chẳng quan tâm chút nào hết.
Thật sự, không quan tâm chút nào hết.
Elter xiết chặt nắm đấm, quay đầu bỏ đi.
Ở trong phòng, Kyle không nói gì, ngẩng đầu mù mà mù mờ nhìn Diệp Trần.
Anh ta vẫn luôn nghĩ rằng sẽ cống hiến cả cuộc đời mình cho đại pháp sư, trở thành người bảo vệ của pháp sư mạnh nhất mảnh đất này là điều vinh quang nhất của một kỵ sĩ.
Thế nhưng, trong giây phút nghe thấy lời người thiếu nữ nói, tim anh ta bỗng đập nhanh như bay, bỗng thấy một chút rung động khó diễn tả bằng lời.
Anh ta giật mình, bất giác bước lùi lại, gian nan mở miệng nói: “Xin lỗi, Trần, tôi…”
“Không sao.” Diệp Trần vỗ vai anh ta, mỉm cười, “Chuyện này có thể từ từ thay đổi, chuyện cấp bách hiện giờ là,” Diệp Trần nghiêm túc hẳn ra, “chúng ta phải mau đi thôi.”
Nói xong, Diệp Trần đi gói ghém hành lý giúp anh ta, rời khỏi nhà của Elter ngay đêm đó.
Lúc họ đi, Elter đang ở nhà chính nói cho cha biết những chuyện mẹ đã làm. Cậu ta đã chuẩn bị bằng chứng đầy đủ từ trước, chỉ là không ngờ thực sự phải đi đến bước đường này.
Sau khi ép cha phải giam lỏng mẹ, cậu ta rời khỏi nhà chính của gia tộc Lanser, quay về nhà riêng của mình. Cậu ta vốn định chia sẻ ngay tin tức này với Diệp Trần, kết quả là, quản gia lại báo rằng, họ đã đi.
Elter đứng sững ra, lát sau lại bật cười lạnh lùng: “Đi thì đi, hạng người tép riu này, báo với ta làm gì?”
Nói xong, Elter đi thẳng về phòng mình.
Sau khi cậu chủ vào phòng, quản gia nghe thấy trong phòng có tiếng các món đồ bị va đập kêu loảng xoảng.
Một lúc lâu sau, Elter bỗng nhiên mở cửa, quản gia lập tức hỏi: “Cậu chủ có gì sai bảo ạ?”
“Học viện Đế đô có sắp xếp chỗ ở cho ta phải không?”
“Phải ạ.” Quản gia cung kính đáp. “Ngài muốn qua đó ở ạ?”
“Đi sắp xếp hành lý đi.” Elter nói xong, lập tức đóng sập cửa.
Làm quản gia đi theo Elter từ bé tới giờ, ông hiểu rất rõ tính tình trái khoáy của cậu chủ nhà mình, lập tức đi tìm hiệu trưởng, nói thẳng thừng: “Thiếu gia nhà tôi muốn ở cùng một chỗ với tiểu thư Diệp Trần.”
Hiệu trưởng lúng túng: “Nhưng đó là vị hôn thê của Kyle mà…”
Quản gia mỉm cười: “Thế thì sao?”
Hiệu trưởng ngớ ra rồi bật cười sảng khoái: “Đúng vậy, người trẻ tuổi, cái gì cũng phải cạnh tranh bình đẳng chứ.”
Vậy là, tối đó, lúc Diệp Trần đang quét dọn phòng, bỗng nhiên lại nhận được thông báo của nhà trường. Trường học muốn chia chỗ ở theo cấp bậc. Học sinh cấp S được hưởng đãi ngộ đặc biệt, ở trong biệt thự.
Học sinh cấp S thực ra gồm ba người Diệp Trần, Kyle, Elter, biệt thự kia vốn được chuẩn bị riêng cho mình Elter, giờ biến thành chỗ cho ba người ở.
Lúc nhận được tin, Diệp Trần vui gần chết, lập tức kéo Kyle đến biệt thự, hai người hùng hổ quét dọn hùng hục cả buổi tối. Phòng ngủ đã được chia sẵn, bạn học ở phòng ngủ chính vẫn chưa thấy tới, hai phòng ngủ còn lại là của Diệp Trần và Kyle. Phòng của hai người bị cái phòng ngủ chính kia tách ra, Diệp Trần thấy thật là đáng tiếc.
Đến đêm, Diệp Trần và Kyle chuẩn bị đi ngủ. Diệp Trần thấy hơi nóng ruột.
“Ba Tám,” Diệp Trần nghiêm chỉnh gọi, “anh bảo giờ tôi đi tán tỉnh anh ta thì có phải sẽ dễ dàng khiến anh ta thích tôi không?”
“Đừng đừng đừng!” Ba Tám vội vàng nói, “Vẫn chưa tới lúc, cô để cho cậu ta chút thời gian tiêu hóa đi, đang thời điểm nhạy cảm, từ từ, chầm chậm thôi.”
Diệp Trần cảm thấy Ba Tám nói có lý, bèn quyết định án binh bất động trước.
Cô và Kyle chúc nhau ngủ ngon xong thì đi ngủ. Đến nửa đêm, cô bị tiếng chuông cửa làm thức giấc. Kyle ngủ say như chết, Diệp Trần đành phải đi mở cửa.
Cô vẫn đang buồn ngủ, mơ mơ màng màng mở cửa ra gắt lên: “Ai thế?!”
Kết quả, cửa vừa mở, cô lập tức hóa đá.
Elter mặc chiếc áo nhuộm màu trăng sáng dẫn theo người hầu xách hòm lớn hòm nhỏ đang đứng ngay cửa, hờ hững nhìn cô.
“Sao?” Elter nhướn mày, “Biết tôi là bạn cùng phòng, cô vui đến điên rồi hả?”
“Rầm” một tiếng, Diệp Trần đóng sập cửa lại.
Elter mặt không đổi sắc: “Tôi đếm đến ba, cô mau mở cửa ra cho tôi.”
Diệp Trần không dám đối đầu với một Elter đang sức lực sung mãn, Elter vừa nói dứt lời, cô lập tức mở cửa ra, giật giật tóc, lẩm bẩm: “Đến thì cứ đến, gì mà nửa đêm mới mò tới? Đồ con cú.”
Nói xong, Diệp Trần quay lưng đi về ngủ tiếp.
Thế nhưng vừa chợp mắt, Diệp Trần lại nghe thấy tiếng phòng bên chuyển đồ.
Elter là một thằng con trai cực kỳ phiền phức, chỉ mỗi cái phòng ngủ mà cứ lạch cà lạch cạch suốt cả đêm.
Diệp Trần bịt tai nằm trằn trọc ngủ không yên giấc. Hôm sau, mãi tới lúc mặt trời lên cao cô mới dậy.
Cô vác mắt gấu trúc đi xuống dưới nhà thì gặp Elter đang ngồi cạnh bàn đọc báo.
“Chào.”
Cô uể oải mở miệng, trôi tới bàn ăn, bắt đầu uống sữa bò.
“Sáng nay quản gia đem người hầu về rồi, nhà trường không cho phép đem theo người hầu đến trường.”
Elter bỗng dưng nói chuyện này, Diệp Trần chẳng buồn để ý, dù sao thì loại nghèo rớt mồng tơi như cô làm gì có người hầu.
Diệp Trần không đáp lại tiếng nào, gặm một miếng bánh mì, mắt lim dim, nửa mơ nửa tỉnh.
“Lúc không có ông ấy ở đây, cô hãy thế chỗ đi.”
“Anh…” Diệp Trần vỗ bàn đứng dậy!
“Mỗi tháng năm đồng vàng.”
“Thật sự là người tốt!” Diệp Trần ngoan ngoãn ngồi xuống. Elter bỏ tờ báo xuống, thong dong nói: “Từ giờ trở đi,” cậu ta ngẩng đầu nhìn Diệp Trần đầy ý tứ, “cô là người của tôi.”
“Được, được, được,” Diệp Trần gật lia gật lịa, “năm đồng vàng, toàn bộ thể xác và tinh thần của tôi đều làm người hầu của anh hết!”
Elter phì cười, mặc kệ cô.
Từ bữa đó, Diệp Trần trở thành người hầu của Elter, thay thế hoàn toàn vai trò của quản gia, bưng trà rót nước cho Elter, cum cúp ngoan ngoãn nghe Elter sai bảo.
Nội dung chuyên ngành của pháp sư và kỵ sĩ không giống nhau nhưng các môn hiểu biết chung thì như nhau cả. Vì làm tay chân cho Elter nên những tiết học cùng nhau, Diệp Trần luôn ngồi cùng bàn với cậu ta.
Elter không thích ghi chép bài vở nên mỗi giờ lên lớp, Diệp Trần đều cẩn thận chép bài giúp cậu ta còn Elter thì chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại ngó ngó cô.
“Xấu thật.” Lần đầu tiên trông thấy vở ghi của Diệp Trần, Elter đã nói ngay như vậy. Diệp Trần ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì xấu?”
“Chữ xấu như người.”
Sỉ nhục nhân cách.
Mới đầu Diệp Trần rất chăm chỉ học hành nhưng sau giai đoạn đầu năm học, Diệp Trần lên lớp là chỉ thích ngủ gật, ở trên lớp vừa buồn ngủ vừa cố gắng chép bài. Elter không chịu nổi buộc phải nói: “Ngủ đi.”
Nói xong, cậu ta liền ấn luôn đầu cô xuống bàn.
Đầu vừa chạm bàn, Diệp Trần lập tức ngủ luôn.
Đến khi tỉnh dậy, Elter đập quyển vở trả lại cho cô. Cậu ta chép bài gọn gàng, sạch đẹp, nét chữ mạnh mẽ hữu thần, trông rất đẹp mắt. Cậu ta còn đánh dấu rõ đâu là các ý chính, rất dễ đọc, Diệp Trần xem một lượt xong cảm giác như mình đã được nghe hết toàn bộ bài giảng.
Đến bài thi giữa kỳ, Elter vừa nộp bài trước và vừa vẫn giữ thành tích đứng đầu toàn trường. Diệp Trần không khỏi thốt lên: “Anh dựa vào vở ghi của tôi thi được điểm cao như vậy à?”
Nếu đúng là như vậy thì sau này cô sẽ bán vở ghi kiếm tiền.
Elter lừ mắt nhìn cô: “Mấy thứ này, hồi nhỏ tôi đã thuộc làu làu rồi.”
“Thế mà anh còn bắt tôi ghi bài?!”
“Tôi không bắt cô ghi bài, cô có thể thi đủ điểm không?” Elter đặt quyển vở lên đầu Diệp Trần giống như đang vỗ đầu cô vậy, anh ta kiêu ngạo nói: “Người tầm thường, cảm động rớt nước mắt rồi chứ!”
Diệp Trần: “…”
Đúng là đồ dở người.
Vì năm đồng vàng, Diệp Trần hoàn toàn từ bỏ nhân cách và nhiệm vụ, ngày càng thân thiết với Elter hơn. Đến khi kết thúc học kỳ, Elter bảo với Diệp Trần: “Mấy bữa nghỉ đến nhà tôi chứ?”
Kyle đang ngồi trên sô pha lau kiếm, Diệp Trần nghe Elter bảo vậy thì cảm thấy khá kỳ quặc.
Mấy bữa nghĩ thì đã có quản gia rồi, còn bảo cô đi theo làm gì?
Elter giải thích: “Đến nhà tôi làm bánh nướng.”
Món bánh nướng Đông phương thần bí kia rất được Elter yêu thích, giải thích xong, để tăng thêm sức hấp dẫn, Elter lại bồi tiếp: “Bao ăn bao ở, trả tiền quần áo, thưởng thêm năm đồng vàng.”
“Tôi đi!”
Diệp Trần lập tức giơ tay, Kyle ném “xoảng” thanh kiếm xuống bàn.
Diệp Trần im bặt, Elter lười nhác chuyển con mắt: “Kyle, anh làm gì thế?”
Sắc mặt Kyle không được tốt lắm, anh ta đứng dậy, kéo Diệp Trần theo: “Cô đi theo tôi.”
Elter giữ tay kia của Diệp Trần lại, lạnh lùng nhìn Kyle: “Buông ra.”
“Anh mới là người nên buông ra!” Kyle nổi cáu, “Tôi nói chuyện với Trần, liên quan gì đến anh? Cô ấy là vị hôn thê của tôi! Của tôi!”
Elter nắm cổ tay Diệp Trần thật chặt.
Cậu ta hơi hơi nhếch môi, kiên quyết không chịu buông. Diệp Trần bị hai người lôi kéo, khá là lúng túng.
“Elter?” Diệp Trần dè dặt gọi, “Anh buông ra được không? Tôi đi nói chuyện với Kyle.”
Elter dứt khoát buông luôn, nói đầy châm chọc: “Cô đi đâu thì đi, liên quan gì tới tôi?”
Nói xong, cậu ta đứng dậy, đi thẳng lên phòng: “Nhường chỗ cho hai người đấy.”
Elter nhanh chóng biến mất khỏi phòng khách, trong phòng khách giờ chỉ còn Kyle và Diệp Trần.
“Kyle?” Diệp Trần nói bằng giọng ôn hòa, “Sao thế? Anh có vẻ không được thoải mái.”
“Tại sao cô…” Kyle chần chừ không nói, anh ta không muốn nói nhưng không biết làm sao để tiếp tục ngậm miệng.
Anh ta nhịn lâu lắm rồi, từ đầu năm học anh ta đã để ý thấy, Diệp Trần lúc nào cũng đi theo bên cạnh Elter, chăm sóc cho cậu ta. Anh ta biết Diệp Trần làm vậy là để kiếm tiền tiêu vặt nhưng nhìn hai người họ chơi với nhau, nói cười với nhau, trong lòng anh ta, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cảm thấy rầu rĩ, khó chịu, không thể giải tỏa được.
“Tại sao cô lại đối tốt với cậu ta như vậy?”
“Vì tiền thôi.” Diệp Trần cười tủm tỉm, “Sao? Anh không muốn tôi đối tốt với cậu ta như vậy à?”
“Ừ.” Kyle cúi đầu, “Cô có thể không đối tốt với cậu ta như vậy không?”
“Tôi có thể.” Diệp Trần nhìn anh ta, đồng ý không chút do dự.
Kyle ngẩng phắt đầu lên: “Cô…”
“Kyle,” Diệp Trần trịnh trọng nói, “hết thảy mọi nguyện vọng của anh, tôi đều sẽ giúp anh đạt được.”
Chỉ cần cuối cùng anh yêu tôi, chỉ cần cuối cùng anh bằng lòng theo tôi rời khỏi nơi này, giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Trần nhìn Kyle, trong lòng nghiêm túc nghĩ…
Để hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ nghĩ cách hoàn thành mọi sở nguyện của anh ta.
Kyle ngơ ngác nhìn cô, một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta hỏi: “Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy? Đơn giản vì là vị hôn thê của tôi sao?”
“Đương nhiên không phải.” Diệp Trần dịu dàng đáp, “Tôi thích anh mà.”
Kyle sững sờ, mặt đỏ bừng.
“Xin… xin lỗi…” Anh ta lúng túng nói, “Tôi không thể chăm lo cho gia đình, tôi phải dồn hết tâm sức để trở thành kỵ sĩ ưu tú nhất, tôi…”
“Tôi biết.” Diệp Trần lấy tay bịt miệng anh ta lại, cười híp mắt, “Không sao đâu Kyle,” cô nghiêm túc đáp, “Tôi sẽ luôn chờ đợi anh.”
Kyle ngơ ngác nhìn cô, một lát sau, cậu ta giật mình, hốt hoảng chạy đi.
Diệp Trần nhún vai, đi lên tầng trên.
Tiếng họ nói chuyện không nhỏ, nếu cố ý lắng tai nghe thì Elter có thể nghe được.
Cô gõ cửa phòng Elter rồi bước vào. Elter đang ngồi trên ghế tựa, đưa lưng về phía cô.
“Ngại quá,” Diệp Trần nói, “mấy bữa nghỉ tôi sẽ ở lại đây.”
“Anh ta quan trọng vậy à?” Elter không dám quay đầu, sợ rằng nếu quay đầu lại sẽ để lộ hết cảm xúc của mình. Cậu ta xiết chặt nắm tay: “Diệp Trần, có phải ngoại trừ anh ta, tất cả đều không quan trọng? Hứa hẹn giữa tôi và cô, chuyện cô đã nhận lời với tôi, nói đổi là đổi, nói bỏ là bỏ…”
Cho dù cậu ta nỗ lực nhiều như vậy, chỉ cần một câu nói của Kyle, người ta có thể lập tức trở mặt.
Diệp Trần nheo mắt mỉm cười.
“Không phải ngoại trừ anh ta thì tất cả đều không quan trọng,” cô nói thẳng, “mà là chuyện kiếm dăm đồng vàng rõ ràng không quan trọng bằng anh ta.”
Là Elter anh không đủ quan trọng.
Elter nhắm mắt lại, bỗng nhiên hiểu ra.
Kỳ thực, không có nguyên nhân nào, cũng không có cái cớ nào.
Cô dễ dàng thay đổi, là bởi vì, cậu ta, Elter này, không đủ quan trọng.
Tác giả có chuyện muốn nói: [vở kịch nhỏ]
Bác sĩ: “Lâu lắm không thấy cô tới, dạo này tốt chứ?”
Mặc Thư Bạch: “Rất tốt.”
Bác sĩ: “Đã làm gì thế?”
Mặc Thư Bạch: “Tán gái.”
Bác sĩ: “Có cảm nghĩ gì không?”
Mặc Thư Bạch: “Dựa vào trình độ tán gái hiện giờ thì những độc giả của tôi, ai tôi cũng tán đổ được hết.”
Bác sĩ: “Dựa vào cô á?”
Mặc Thư Bạch: “Khách sạn cao cấp, tiệc lớn xa hoa, có xe đón đưa, sáng sớm bình minh, hoàng hôn chiều tà, suối nước nóng ban đêm, cộng thêm tay nghề spa siêu tốt… Đây là toàn bộ quá trình tán gái của tôi dịp quốc khánh này đấy.”
Bác sĩ: “Ừm, tôi kiến nghị cô không nên tán tỉnh các độc giả của mình, làm vậy không tốt cho thanh danh của cô.”
Mặc Thư Bạch: “Thế thì tôi biết tán ai?”
Bác sĩ: “Tán tôi đi.”
Mặc Thư Bạch: “Thôi, tôi cảm thấy làm vậy thì thanh danh của mình lại càng không tốt…”
Chú thích:
Bánh nướng (tiếng Trung: 大饼/烙饼) bánh làm bằng bột mì thêm men nở, dùng chảo thay cho dùng lò nướng như bánh kiểu Âu. Video hướng dẫn cách làm này có engsub đấy, mọi người có thể thử làm theo:
Gián đất (tiếng Trung: 土鳖) là một loại gián bản địa của Trung Quốc, không có cánh, dài từ . – . cm, chiều ngang từ . – . cm, theo Trung y được cho là có tác dụng dưỡng da, mờ nám. Loài này sống dưới đất và trông rất xấu nên Diệp Trần mới ví von như vậy.