“Đồ thần kinh!”
Kẻ bị Diệp Trần ngáng đường chửi một câu rồi nhào tới.
Tuy hiện giờ Diệp Trần không có tu vi nhưng mười mấy năm luyện kiếm ở Thiên Kiếm tông cũng không uổng phí, bản thân cơ thể này lại được luyện võ từ nhỏ, rút kiếm bên hông ra đỡ bừa đôi chiêu đầu sau đấy tìm lại được cảm giác, khí thế lập tức thay đổi hẳn, kiếm lao vun vút nhằm thẳng vào năm kẻ kia.
Năm kẻ này rõ ràng rất thiện chiến, có lẽ là vệ sĩ của gia đình quý tộc nào đó, Diệp Trần đoan chắc đây nhất định là tay sai do nhân vật phản diện Elter phái tới để giết Kyle, hoàn toàn không chút nghi ngờ. Năm kẻ này một mực muốn tấn công người thiếu niên ở đằng sau cô, cậu ta nhìn cô, vẻ mặt thay đổi xoành xoạch, có giằng xé, có vui sướng, cảm xúc lẫn lộn thể hiện qua đôi mắt khiến người thiếu niên như ánh mặt trời sáng lạn trong lời đồn trông cực kỳ quái lạ.
Đây là lần đầu tiên cậu ta gặp cô gái này.
Đây rõ ràng là một thiếu nữ có gốc gác phương Đông, tóc dài và đen được cột bằng một sợi dây màu đỏ, thanh kiếm dài mỏng dẹt lấp lánh ánh trăng sáng. Phép tắc lễ nghi từ nhỏ thúc giục cậu ta hãy mau tiến lên trợ giúp vị tiểu thư này nhưng lại có một sức mạnh không gọi được tên kéo cậu ta bỏ trốn, nấp vào sau đống rương chất trong con ngõ.
Một vài hình ảnh rời rạc chợt lướt qua trong đầu, hình như cậu ta đã từng gặp cô gái này, cậu ta cần phải làm như vậy, cần phải ngồi xổm giữa đống đồ này chờ cô tới tìm.
Hành động chạy trốn của “Kyle” khiến Diệp Trần sững sờ nhưng như vậy cũng tốt, bằng không có một cái bia ngắm to lù lù như cậu ta ở đây thì cô cũng không tiện đánh đấm.
Cơ thể này so với cơ thể của người tu hành đúng là khác biệt một trời một vực. Diệp Trần quần ẩu với năm gã đàn ông mới một lúc đã thấy kiệt sức. Cô giết liền một mạch bốn tên trong bọn, cuối cùng chỉ còn lại tên mạnh nhất và cô, cả hai đều bị thương, đi đứng liêu xiêu, đối phương thét lên một tiếng rồi xông tới. Diệp Trần cắn răng, cũng xông lên, eo lách một phát, kiếm đã đâm ngược từ dưới lên cắm vào người đối thủ. Cùng lúc đó, thanh kiếm của đối phương cũng chém trúng vai Diệp Trần.
Diệp Trần thở hổn hển, hất kiếm của đối phương đi, giơ chân đạp văng gã ra rồi kéo lê thanh kiếm đi vào sâu trong ngõ.
Cô nghe thấy rõ tiếng người hít thở bèn đi thẳng tới chỗ đống rương.
“Ra đi.”
Nói xong câu đó, cô không nhịn được phải chế giễu với Ba Tám một câu: “Mẹ cái loại này, lại làm tôi nhớ tới Tạ Vô Song.”
“Ồ, cô còn nhớ hắn hả?”
Ba Tám vừa chơi game vừa đáp qua quýt.
Diệp Trần: “…”
Tốt xấu gì cũng ở chung với nhau bao nhiêu năm, cô có lạnh lùng thế không, có bạc tình thế không?
Bảo vậy rồi mà vẫn không thấy đối phương chui ra, Diệp Trần tựa vào tường, cười mỉa: “Tôi cứu anh, anh lại trả ơn như vậy hả, định nhìn tôi chết à?”
Người trốn trong đống rương lục cục ở bên trong, Diệp Trần khẩy kiếm hất nắp rương ra, có một thiếu niên đang ngồi thu lu trong đó.
Thiếu niên ngửa đầu lên nhìn cô, đôi mắt xanh lam đầy dò xét.
Cô chẳng buồn dông dài, nói cụt lủn: “Ra đi, chúng ta đi.”
“Cô là ai?”
“Anh nghĩ tôi là ai?” Diệp Trần giơ thanh kiếm trong tay lên, một thanh kiếm cực kỳ hiếm có ở mảnh đất này, chỉ thuộc về một dòng họ cổ xưa nọ, cậu ta nhíu mày, nghiêm túc đáp: “Cô là người của gia tộc họ Diệp.”
“Biết tôi là người của gia tộc họ Diệp,” Diệp Trần bật cười lạnh lùng, “Kyle, anh cảm thấy gia tộc họ Diệp còn có ai sẽ liều mạng cứu anh như vừa nãy hả?!”
Gương mặt cậu thiếu niên lập tức tỏ rõ sự khiếp sợ, tiếp đó lại đổi thành âm u lạnh lẽo, độc ác nham hiểm, oán giận căm hờn, vô số cảm xúc tiêu cực bỗng hiện ra trên khuôn mặt đối phương khiến Diệp Trần sửng sốt.
Nhắc đến vị hôn thê lại khiến đối phương phẫn nộ tới vậy, nhà họ Diệp đã làm chuyện khủng khiếp gì hãm hại Kyle à?
Cô bất giác cau mày: “Kyle?”
Đối phương không nói gì, y cụp mắt nhìn xuống, che miệng vết thương, tay xiết chặt thành quyền hơi run run.
“Cô… là vị hôn thê của tôi à?”
Cậu ta cúi đầu, biểu cảm trên gương mặt bị khuất bóng, tựa như đang hồi tưởng lại điều gì đó. Diệp Trần đáp: “Phải, tôi là Diệp Trần.”
Nói xong, cô chìa tay cho cậu ta: “Đứng lên được chưa? Tay trái tôi bị thương rồi, chúng ta đi tìm thầy thuốc đi.”
Cậu ta ừ một tiếng, kéo áo choàng bao kín người che khuất gia huy rồi vịn tay Diệp Trần đứng dậy, bước ra khỏi rương.
Không khí bỗng dưng trở nên âm u lạnh lẽo đáng sợ, Diệp Trần nắm tay cậu ta hỏi: “Sao tay anh lạnh thế?”
Cậu ta không trả lời chuyện này, mắt nhìn xuống: “Đi tìm thầy thuốc thôi.”
Diệp Trần chợt nghĩ ra: “Anh có tiền không?”
Đối phương nhíu mày, hỏi ngược lại: “Năm đồng vàng có đủ không?”
Diệp Trần quay ngoắt đầu lại, bỗng nhiên cô nghĩ, mình muốn gả cho cậu ta! Vị hôn phu ngon như vậy há lại bỏ không ăn? Cái thể loại mở miệng liền hỏi “năm đồng vàng có đủ không”, trên mặt viết rõ “thằng ngốc lắm tiền, mau nhào vô” lại còn có ngoại hình ngây thơ, đáng yêu như vậy, cô thực sự, rất thích!
Diệp Trần nắm tay cậu ta thật chặt, nghiêm trang đáp: “Đủ!”
Đối phương gật gật đầu, lại cúi đầu xuống, không nói chuyện nữa.
Diệp Trần không nỡ buông vị đại gia này ra, cầm tay cậu ta suốt dọc đường hỏi han ân cần.
Vì chờ Kyle xuất hiện mà Diệp Trần đã dừng chân ở nơi này vài ngày, khá là quen thuộc đường đi lối lại, nhanh chân tìm được một pháp sư dược học hệ chữa trị, mừng rỡ hỏi: “Thưa ngài, có thể xem giúp vết thương cho chúng tôi không?”
“Cậu…” Đối phương nhìn “Kyle”, tỏ vẻ nghi hoặc, đang định nói gì đó thì “Kyle” tranh nói chặn trước: “Xem cho cô ấy trước đi.”
Vị pháp sư dược học ngẩn người, cảm nhận được cái nhìn đe dọa của đối phương, tiếp đó cậu thiếu niên đứng đằng sau Diệp Trần âm thầm hé mở áo choàng của mình, để lộ gia huy bên trong.
Vị pháp sư dược học lập tức thay đổi thái độ, cung kính đáp: “Vâng, thưa ngài, thưa tiểu thư.”
Vị pháp sư mời hai người ngồi, vô cùng ân cần, thái độ khác hoàn toàn trước. Diệp Trần bất giác lo lắng, buộc phải nhắc một câu: “Chúng tôi không có nhiều tiền!”
Tuyệt đối đừng “chặt chém” khách hàng.
Đến thế giới này, Diệp Trần thực sự là nghèo phát khiếp.
Vị pháp sư lập tức xua tay: “Không cần tiền, chuyến này không thu tiền!”
Diệp Trần càng sợ.
Khi không tỏ ra ân cần, nhất định là có điều khuất tất.
Cô lập tức kéo tay “Kyle” đứng dậy: “Không xem nữa, vết thương này chúng tôi không cần khám, tôi có thể tự chữa được!”
Cô đã nghiên cứu qua rồi, trong cơ thể mình có linh căn nước tinh khiết, nếu nghiêm túc tu luyện thì hoàn toàn có thể nhanh chóng lên được Trúc Cơ kỳ! Lên được Trúc Cơ kỳ rồi thì vết thương này có là gì!
Nhưng mà thái độ bất bình thường đáng e ngại như vậy lại hoàn toàn không mảy may khiến “Kyle” bất an, có vẻ như với anh ta thì kiểu nịnh nọt, bợ đỡ này là hết sức bình thường, anh ta túm tay Diệp Trần, nói nhẹ tênh: “Kiểm tra vết thương nốt đi.”
Lời anh ta nói khiến Diệp Trần yên tâm hẳn ra, vẫn còn muốn cự tuyệt thêm mấy câu thì anh ta đã nói chặn ngay: “Miễn phí đấy.”
Diệp Trần lập tức ngồi xuống.
“Kyle” đã nói vậy rồi, chuyện này chắc chắn là có lý do của nó.
Nếu miễn phí thì cô tình nguyện mạo hiểm!
Diệp Trần ngồi lại đó để chăm sóc vết thương còn “Kyle” thì được đưa vào phòng trong, đến lúc anh ta quay ra, vết thương trên bụng đã khá hơn rất nhiều, chỉ có sắc mặt là còn hơi tái, vị pháp sư dược học mừng ra mặt, tha thiết giữ hai người lại.
“Kyle” lắc đầu ra dấu cho Diệp Trần, Diệp Trần hiểu ý, từ chối lời mời của vị pháp sư dược học rồi đi suốt đêm rời khỏi trấn.
“Kyle” là một người rất ít nói, không giống lắm với miêu tả về một thanh niên như ánh mặt trời sáng lạn. Diệp Trần không khỏi cảm thấy băn khoăn: “Chẳng lẽ là do đêm nay bị sốc nên tính cách bỗng dưng thay đổi nhỉ?”
“Không đúng, bị sốc dễ vậy thì có còn là nam chính nữa không?”
Mối băn khoăn cứ quanh quẩn trong lòng Diệp Trần mà không thể hỏi ra miệng, chỉ có thể trò chuyện với Ba Tám câu được câu chăng.
“Tôi thấy cậu ta rất ưa nhìn.”
“Gặp Quân Diễn rồi mà vẫn còn thấy người khác ưa nhìn được, cô cũng giỏi thật nhỉ?” Ba Tám hơi bất ngờ, ấn tạm dừng trò chơi lại.
Diệp Trần cứ nhìn cái mặt cười mỉm của Ba Tám là lại thấy đau trứng, có cảm giác trong câu nói của anh ta có hàm ý khác, Diệp Trần làm lơ đi, tiếp tục nói: “Phong cách đâu có giống nhau. Quân Diễn đẹp là đẹp kiểu phương Đông còn cậu ta đẹp là đẹp kiểu phương Tây. Tôi nói vậy anh có hiểu không?”
“Hiểu, một cái nói về sự kết hợp giữa hư và thực, một cái nói về sắc thái. Mắt xanh, da trắng, tóc vàng, ngũ quan sắc nét, sắc thái của kiểu diện mạo này thật là rực rỡ.”
“Từ ngữ miêu tả của anh hơi bị phong phú đấy nhỉ…”
Một người một hệ thống nói chuyện, đi đường ban đêm cũng không đến nỗi mệt. Còn cái cậu thiếu niên vô cùng im lặng kia, tuy im lặng những cũng không thấy cậu ta có vẻ gì là buồn ngủ.
Tới khi mặt trời thức dậy, họ đã tới được một trấn mới, Diệp Trần và cậu thiếu niên đi tìm một quán trọ nghỉ chân. Để tiết kiệm tiền, Diệp Trần cố ý chỉ thuê một phòng rồi trải chăn nệm xuống dưới sàn bảo: “Anh ngủ giường, tôi ngủ sàn, chúng ta bớt được chút tiền.”
“Kyle” ngớ ra nhìn sau đó mím môi, đi thẳng tới chỗ ổ chăn trải dưới đất, bảo với Diệp Trần: “Cô ngủ giường đi.”
Diệp Trần ngẩn ra, lại nghe đối phương bảo: “Phái đẹp luôn cần được bảo vệ, mời tiểu thư hãy ngủ trên giường.”
Trái tim Diệp Trần bùng nổ.
Lời thoại màu mè trẻ trâu như vậy, không ngờ cô cũng được nghe! Lại còn là một anh chàng đẹp trai nói với cô, lúc nói còn tỏ vẻ hết sức nghiêm túc, trông càng đáng yêu hơn!
Diệp Trần cực kỳ muốn sờ mặt cậu ta nhưng vì để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng nam chính, cô đành phải tiết chế hành vi phi lý trí của bản thân, gật đầu đáp: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong, cô đứng dậy, ngồi lên giường. Đối phương cực kỳ lịch sự đi ra ngoài, bảo với cô: “Tiểu thư có thể tắm rửa trước.”
Sau đó cứ thế đứng bên ngoài không vào.
Diệp Trần vui gần chết, sao lại vớ được một nam chính lịch lãm đến thế cơ chứ!
Cô nhanh chân đi tắm rửa, tắm xong gọi người đổi nước rồi ra ngoài trông để “Kyle” đi tắm, tắm xong, “Kyle buông rèm cho cô rồi dịu dàng bảo: “Ngủ ngon nhé, hỡi tiểu thư như một đóa hồng.”
Lúc nói, giọng cậu ta cực kỳ ấm áp, còn chưa vỡ giọng hết nên vẫn còn một chút trẻ con, lại nghiêm túc nói những lời này, phối hợp với khuôn mặt khôi ngô của thiếu niên khiến Diệp Trần đỏ bừng mặt, kéo chăn đắp lấp nửa khuôn mặt rồi mới ú ở nói: “Ngủ ngon.”
Đối phương buông rèm xuống, chui vào ổ chăn của mình, lúc kéo chăn lên đắp, cậu ta nhìn ánh trăng, vẻ mặt lạnh lùng.
Diệp Trần nằm trên giường, sướng âm ỉ.
“Đã đẹp rồi lại còn khéo ăn nói nữa chứ. Hỡi tiểu thư như một đóa hồng…”
“Cô không thấy nó rất trẻ trâu à?” Ba Tám chê bai, “Thật tởm quá, thật đấy, quá buồn nôn.”
“Không không, anh không hiểu rồi.” Diệp Trần nghiêm túc đáp, “Anh là người ngoài nhìn người này nói với người kia nên mới thấy như vậy, nếu anh là đương sự thì sẽ rất khác đấy, hơn nữa lại còn phải xem có đẹp trai hay không, giọng nói hay hay không hay, hiệu quả khi nói đều sẽ khác nhau, chính cái loại lời thoại này mới là thử thách độ đẹp trai nhất đấy!”
“Cô bị sắc đẹp làm u mê hết rồi, cho dù hôm nay cậu ta bảo cô đi ăn cứt đi cô vẫn sẽ cảm thấy cậu ta thật phong cách, thật độc đáo cho xem.”
Diệp Trần nghiêm túc suy nghĩ những lời Ba Tám nói, thử tưởng tượng dáng vẻ khi “Kyle” nói câu đó…
Quả thực đúng là rất có phong cách!
Thôi tiêu rồi.
Hai người ngủ suốt đêm, đến lúc Diệp Trần dậy, cậu ta đã thay xong quần áo, đi lấy bữa sáng về.
Bữa sáng đơn giản có bánh mì và sữa bò. Đã lâu lắm rồi Diệp Trần chưa được ăn bánh mì mềm chứ đừng nói đến sữa bò. Vậy nên bất chấp vẫn chưa đánh răng, rửa mặt, chải đầu, Diệp Trần đã bổ nhào vào bàn, ăn ngấu ăn nghiến.
“Kyle” ngồi phía đối diện, quan sát dáng vẻ ăn như quỷ đói của cô, con ngươi trở nên sâu thẳm.
“Cô biết không,” cậu ta chầm chậm cất lời, ngắm nhìn điệu bộ ăn uống của cô, trên gương mặt hiện rõ sự dịu dàng, lưu luyến, “từ nhỏ tôi đã luôn nằm mơ, luôn cảm thấy, mình đang chờ đợi một người.”
Diệp Trần hơi đờ ra.
Chờ đợi một người?
Hay là chờ đợi một con rồng?
Giấc mơ của nhân vật chính nhất định đều có ý nghĩa, nếu nam chính nhất định sẽ trở thành kỵ sĩ rồng thì giấc mơ nhất định không phải là mơ vớ mơ vẩn rồi!
Cô cố nuốt hết một mồm bánh mì rồi ngẩng đầu nhìn đối phương, nghiêm túc hỏi: “Anh đang chờ đợi ai?”
“Kyle” chống cằm, nhìn Diệp Trần, cười dịu dàng, trong đôi mắt màu xanh lam in hình bóng cô, anh ta đáp rất nghiêm trang: “Một cô gái.”
Diệp Trần: “…”
“Ha ha ha ha ha ha…” Ba Tám cười như dở.
“Cậu ta tán cô kìa! Cô nghe ra chưa, cậu ta tán cô đấy!”
Tất nhiên là Diệp Trần đã nghe ra rồi.
Cô lạnh nhạt uống một hớp sữa bò, không tiếp chuyện với cậu ta. Đối phương có lớp da mặt dầy hơn tưởng tượng của Diệp Trần rất nhiều, thấy cô không tiếp chuyện, cậu ta bèn nói luôn: “Khoảnh khắc trông thấy em, anh đã nghĩ, người trong số mệnh của anh, chính là em!”
“Phụt…”
Ngụm sữa bò bị phun hết ra ngoài, “Kyle” dù đã nhanh nhẹn né đi nhưng vẫn bị bắn ướt mất nửa mặt.
Cậu ta không nói gì nữa, Diệp Trần vội cầm khăn lau mặt giúp cậu ta: “Lau đi, anh đừng để bụng nhé, tôi sơ ý thôi, anh lau…”
“Kyle” không nói gì, cậu ta giật lấy khăn tự lau mặt sạch sẽ rồi đứng dậy bỏ đi.
Toàn bộ quá trình không hề nói thêm câu nào khiến Diệp Trần đâm hơi sờ sợ.
“Cậu ta đang bực mình đấy à?”
“Chắc vậy.”
Ba Tám suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Cậu ta mới mười ba tuổi, có khi đây là lần đầu tiên tán gái…”
“Hình như tôi đã làm cậu ta tổn thương phải không?”
“Ừm…”
“Tôi nên làm thế nào đây?”
“Không biết…”
“Thôi bỏ đi,” tranh thủ lúc cậu ta đã đi rồi, Diệp Trần nghĩ, cậu ta nhất định là không muốn ăn chỗ bánh mì này nữa, cô phải nhanh nhanh nhét hết chúng vào bụng, vừa ăn vừa nói ngồm ngoàm, “tôi phải ăn nhiều thêm một chút để tự an ủi.”
Diệp Trần uống hết sạch cốc sữa bò, ăn hết phần bánh mì, “Kyle” cũng rửa sạch mặt mũi quay trở về.
Diệp Trần đã rửa mặt xong rồi, tóc buộc qua loa, quần áo màu đen, ngồi trong phòng chờ “Kyle”.
Đối phương vừa bước vào, Diệp Trần nói ngay: “Tôi muốn thương lượng với anh về hành trình…”
“Tôi muốn đến đế đô.”
Nói xong, đối phương vẻ như nghĩ đến chuyện gì đó, để Diệp Trần tin bèn nghiêm túc nói: “Tôi muốn đến Học viện Đế đô.”
“Ồ, thực ra thì,” Diệp Trần nghĩ mãi nghĩ mãi không nghĩ ra được lý do gì, chỉ có thể khuyên, “tôi thấy Học viện Đế đô chẳng có gì hay ho. Anh xem, các kiếm sĩ vào trường đều được đào tạo để phục vụ pháp sư, thật không có tương lai. Vinh quang cao quý nhất của một kiếm sĩ lại là trở thành hộ vệ pháp sư ưu tú nhất, anh không thấy như thế đáng buồn lắm sao?”
“Trở thành hộ vệ pháp sư, vậy mà đáng buồn lắm à?”
Anh ta nheo nheo mắt, có vẻ bất mãn với cách nói của cô. Diệp Trần nghĩ, đám người này đúng là bị tẩy não nặng rồi, mục tiêu cả đởi là trở thành hộ vệ pháp sư, vậy không phải là rất không có tương lai sao?
Hóa ra đã là nam chính thì dù ở kiếp trước, trước khi nhân vật phản diện sống lại hay ở kiếp này, khi nhân vật phản diện đã sống lại, thì vẫn luôn là kẻ đứng trên tất cả, không xuôi theo bất kỳ ai, thật đúng là rất có phong cách!
Đáng tiếc, ở thế giới này, ảnh hưởng của pháp sư quá lớn, một vị pháp sư đứng đầu có thể bảo vệ sự cân bằng của cả thế giới, chống lại thế lực hắc ám, ngang với thiên quân vạn mã của đế quốc. Ai cũng có thể cố gắng, nỗ lực để trở thành kiếm sĩ nhưng để làm pháp sư thì ngay trong giây phút đứng trước quả cầu thủy tinh có thể cảm ứng được phép thuật hay không là đã được quyết định rồi.
Trong trăm nghìn người có lẽ sẽ có thể sinh ra được mười kiếm sĩ nhưng lại chưa chắc đã có thể sinh ra được một vị pháp sư. Vì hiếm có và tài giỏi, các pháp sư thật giống như thần thánh ở mảnh đất này.
Vô số kiếm sĩ tre già măng mọc, tâm nguyện lớn nhất là lên tới được ngọn tháp thần thánh ấy, trở thành người bảo vệ cho pháp sư trên đỉnh tháp.
Kyle cũng đã từng nghĩ như vậy nên anh ta mới không ngừng nỗ lực, cho đến khi bị nhân vật phản diện Elter chèn ép, không thể nào trở thành một kỵ sĩ của pháp sư nữa, Kyle mới cảm thấy, trở thành một hộ vệ của pháp sư chẳng phải là vinh quang gì ghê gớm.
Đáng tiếc, “Kyle” của hiện tại vẫn chưa hiểu. Diệp Trần đành phải nói xuôi theo ý anh ta: “Tôi nói sai rồi, ngại quá, với đại đa số mọi người, đây là niềm vinh quang. Nhưng mà, Kyle này, trong lòng tôi thì anh còn ưu tú hơn rất nhiều pháp sư đấy!”
“Kyle” không đáp, đôi mắt ánh lên sự mỉa mai.
Diệp Trần không tránh khỏi cảm thấy hơi sợ, cứ cảm thấy tên “Kyle” này thật lạ.
Dường như phát giác ra sự cảnh giác của Diệp Trần, cậu ta ngưng trào phùng, khoan thai đáp: “Nguyện vọng lớn lao nhất của tôi là trở thành hộ vệ pháp sư ưu tú nhất, tiểu thư không cần phải nói thêm nữa, tôi nhất định phải đến đế đô.”
“Nếu tiểu thư tiện đường, chúng ta có thể đi cùng nhau. Nếu không tiện đường, vậy thì cảm ơn tiểu thư đã chăm sóc tôi.”
“Đợi đã!” Diệp Trần giật mình, “Sau lưng đang có người truy đuổi muốn sát hại anh đấy, anh biết chứ? Anh đi tiếp không sợ bị giết à?”
“Chuyện gì cũng không thể cản nổi bước chân tôi.” “Kyle” đáp rất trịnh trọng, anh ta cúi đầu chào lịch sự rồi bảo, “Cảm ơn tiểu thư…”
“Tôi sẽ đi cùng anh!” Diệp Trần đáp dứt khoát, cô nhất định phải bám theo bên cạnh nam chính, dù lên núi đao, xuống biển lửa, quyết không từ nan!
Đối phương ngớ ra: “Vì sao…”
“Tôi là vị hôn thê của anh mà!” Diệp Trần kiếm đại một cái cớ, đối phương không đáp ngay mà tập trung quan sát cô bằng ánh mắt kì lạ. Diệp Trần cảm thấy biểu cảm của cậu ta thật quá đặc sắc, chẳng hề giống dáng vẻ một thiếu niên như ánh mặt trời sáng lạn khi được nghe vị hôn thê của mình bày tỏ…
Nhưng mà, đối phương cũng nhanh chóng đổi sang tươi cười, gật đầu đáp: “Tốt quá, cám ơn tiểu thư.”
Thế là họ lên đường đi đế đô. Chuyện này thực ra Diệp Trần đã sớm chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng. Cô không tin mình vừa xuất hiện một cái là nam chính sẽ bỏ trốn cùng mình ngay. Dựa theo những gì hệ thống miêu tả, nam chính là một người trọng tình cảm, có mục tiêu rất kiên định, muốn anh ta thay đổi mục tiêu thì nhất định phải là một lý do hết sức quan trọng.
Ví dụ như, đầu tiên làm nam chính yêu cô trước, sau đó có một nguyên nhân nào đấy khiến anh ta phải vĩnh viễn ở lại địa bàn của tộc rồng cùng cô.
Như vậy thì anh ta vừa có thể trở thành kỵ sĩ rồng vừa không giao chiến chính diện với Elter, không khiến Elter hắc hóa đến mức thế giới đại loạn, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo!
Diệp Trần nghĩ toàn những điều tốt đẹp, suốt đường đi thỉnh thoảng lại trộm liếc cậu thiếu niên, chỉ mới nghĩ đó là vị hôn phu của mình thì trong lòng đã vui như mở hội.
“Kyle” là một người rất lịch thiệp và có gia giáo, trên đường đi luôn quan tâm chu đáo, khiến Diệp Trần cảm thấy, nếu như là ở thời hiện đại, chắc cậu ta sẽ là kiểu đàn ông thấy dưới đất có một vũng nước, anh ta sẽ cởi áo khoác phủ lên nó để bạn bước qua.
Báo đáp lại cậu ta, Diệp Trần không tiếc lời ca ngợi, khen mãi không dứt, đối xử với cậu ta tốt đến không thể tốt hơn.
Ròng rã đi suốt nửa tháng, cuối cùng họ cũng đã đến gần được đế đô. “Kyle” bỗng nhiên muốn dẫn cô đi dạo. Hai người đến chợ pháp thuật, “Kyle” có vẻ rất thông thuộc nơi này. Cô thích một con bồ câu giấy có thể truyền tin nhưng giá đắt quá nên không mua. “Kyle” để ý thấy, im lặng không nói gì, chờ đi dạo thêm một lát, “Kyle” bỗng bảo: “Thích nó hả?”
Nói xong, cậu ta mở lòng bàn tay ra, đúng là con bồ câu giấy vừa rồi cô thấy.
Diệp Trần ngẩn ngơ, đối phương nghiêng đầu cười cười: “Không thích sao?”
“Thích chứ, thích.” Diệp Trần gật đầu ngay tắp lự, nâng niu bồ câu giấy trong tay, vui vẻ nói: “Anh thật là tốt!”
Đối phương cười cười, không nói gì, im lặng đi theo bên cạnh cô.
Người qua kẻ lại đông đúc, vóc dáng cả hai đều không cao lớn, cậu ta vẫn luôn nghiêm túc bảo vệ, ngăn cô khỏi va chạm với dòng người di chuyển.
Hai người đi sát gần nhau, bàn tay phía dưới thỉnh thoảng chạm vào nhau, không hiểu vì sao, Diệp Trần cảm thấy lòng chộn rộn. Có ai đó bỗng va phải cô, Diệp Trần bị xô ngã vào “Kyle”, Kyle bắt được cổ tay cô, dặn một câu: “Cẩn thận.”
Tay cậu ta rất ấm áp, ngấm vào người cô qua lớp trang phục, cháy bỏng trên làn da. Nói xong câu đó, cậu ta im lặng, cả hai đều bất động, lát sau, tay cậu ta trượt từ cổ tay xuống, bao bọc bàn tay cô.
“Đi thôi.”
Trời đã hơi tối, đèn trong chợ được thắp lên, đôi gò má của người thiếu niên khi trắng khi hồng theo ánh đèn chớp tắt.
Cậu ta nắm tay cô, hai người cùng nhau rời khỏi chợ, đi vào trong con ngõ nhỏ.
Con ngõ rất yên tĩnh, đến nỗi cả hai đều tưởng như đối phương có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập.
Diệp Trần cảm thấy mình sao mà kém cỏi quá, chỉ là nắm tay thôi mà, vì sao tim đã vội đập rộn ràng?!
Bất giác, thật lạ lùng, cô nhìn bóng lưng người kia, cảm nhận đôi tay đang nắm tay mình, có cảm giác như đã từng quen.
Giống Cố Gia Nam, giống Quân Diễn.
Dường như là cùng một người, ở một thế giới lạ lẫm, lại một lần nữa hội ngộ.
Khi ý nghĩ này nảy sinh, Diệp Trần không nhịn được hỏi: “Ba Tám, anh nói có khi nào, những nhân vật phản diện tôi từng gặp, đều là cùng một người không?”
“Tỉnh lại đi,” Ba Tám đưa cho cô một miếng dưa hấu, “ăn miếng dưa hấu cho tỉnh táo này!”
“Ề…”
Diệp Trần thở dài, nhìn bóng lưng cậu trai trẻ, có chút oán thầm của thiếu nữ.
Thiếu niên nắm tay cô thì cảm thấy thật lạ lùng.
Rõ ràng là chuyện đã tính toán sẵn, tại sao lại thấy tim đập nhanh, lại thấy ngượng ngùng chứ?
Đúng lúc cả hai người đều hơi thất thần thì xung quanh bỗng có tiếng bước chân dồn dập. Diệp Trần lập tức nghĩ tới, là tập kích!
Cô rút kiếm ra, chém mạnh về phía có tiếng âm thanh tới, “choang” một tiếng va vào nhau, cánh tay Diệp Trần rung lên, đường kiếm bị đối phương hất văng ra.
Kẻ tới là cao thủ!
Diệp Trần lập tức cảnh giác, Ba Tám cất dưa đi, nghiêm túc dặn: “Hệ thống võ thuật cấp cao sẵn sàng kích hoạt, để sử dụng phải mất điểm tích lũy.”
Diệp Trần cầm chắc kiếm, che cho thiếu niên ở sau lưng, khe khẽ dặn: “Chờ nhé, thấy có cơ hội thì chạy ngay, không cần lo cho tôi!”
Đối phương sững người, buột miệng bảo: “Cô không thắng được đâu.”
“Tôi biết!” Diệp Trần nói thẳng, quay lại nhìn đối phương, đôi mắt sáng ngời vô cùng nghiêm túc: “Nhưng tôi không thể để anh gặp chuyện không may được.”
“Tôi lấy tính mạng để thề,” cô giơ tay lên, vẻ mặt trang nghiêm, “tuyệt đối không để anh gặp chuyện không may.”
Thấy đôi mắt đối phương ánh lên sự kinh ngạc, Diệp Trần không nén nổi niềm vui rạo rực trong lòng, khoe khoang với Ba Tám: “Độ hảo cảm của cậu ta với tôi hiện tại chắc chắn cực kỳ cao. Tôi cách mục tiêu trở thành người quan trọng trong lòng cậu ta lại gần thêm một bước rồi.”
Trở thành người quan trọng trong lòng nam chính mới có thể bắt cóc cậu ta rời khỏi chỗ này, nam chính rời khỏi chỗ này mới có thể đảm bảo cậu ta và Elter vĩnh viễn không chạm mặt, vậy thì Elter mới không hắc hóa hủy diệt thế giới.
“Vâng vâng vâng,” Ba Tám quan sát xung quanh, sau khi hệ thống võ thuật cấp cao khởi động thì nó phải tiếp quản thân thể Diệp Trần, nó còn căng thẳng hơn Diệp Trần nhiều, chỉ đáp qua loa cho xong: “Cô lợi hại nhất đấy, cưng ạ!”
Đối phương đã tụ họp đủ người, tất cả đều đeo mặt nạ, mặc áo giáp, Diệp Trần nuốt nước bọt, thế lực Elter quả nhiên không tầm thường, mới mười bốn tuổi đã có được nhiều sát thủ như vậy…
Phái nhiều người tới giết nam chính thế này mà nam chính vẫn không chết, đúng là mạng lớn!
Diệp Trần cầm kiếm, trong lòng chột dạ nhưng ngoài mặt vẫn không thôi giả vờ giả vịt, cười gằn một tiếng rồi lên giọng: “Lần trước vẫn chưa nhận được bài học, còn dám tới nữa hả?”
“Tiểu thư,” kẻ cầm đầu đáp rất rắn, “xin hãy tránh ra đi, đây không phải chuyện tiểu thư nên xen vào.”
“Ta không muốn tránh đấy thì sao?”
“Thiếu gia,” kẻ cầm đầu bình tĩnh thưa, “ngài nhẫn tâm để người vô tội bị cuốn vào chuyện này sao?”
Thiếu gia?
Diệp Trần ngớ ra, đợi chút, đây không phải là những kẻ Elter phái tới truy sát Kyle hay sao?!
Chẳng lẽ Kyle bị hai nhóm người đồng thời truy sát??
Kyle đang phải đối mặt với tranh đấu trong gia tộc??
Không phải trong bản gốc thì gia đình cậu ta rất hòa thuận, quá trình trưởng thành rất thuận lợi sao?
Trong đầu Diệp Trần nảy sinh vô số vấn đề, chưa kịp hỏi thì người sau lưng đã thở dài đáp: “Đúng thế, sao ta nhẫn tâm để cô ấy bị thương chứ?”
Dứt lời, cậu ta bước lên trước, cởi tấm áo choàng rộng vẫn luôn mặc trên người. Cuối cùng Diệp Trần cũng thấy rõ, dưới áo choàng màu đen là áo phù thủy hai màu xanh trắng trên có thêu gia huy phượng hoàng, cổ tay áo rộng thêu sao năm cánh, kế thừa trí nhớ của Diệp Trần gốc, Diệp Trần lập tức biết đây là áo của riêng các pháp sư cấp cao.
Khoan… Khoan đã!
Diệp Trần hoang mang toàn bộ.
Hóa ra… Kyle, kẻ sẽ trở thành kỵ sĩ rồng, một lòng muốn đến Học viện Đế đô trở thành hộ vệ của pháp sư… là một pháp sư?!!
Không đúng. Nếu cậu ta đã là pháp sư thì tại sao còn muốn trở thành hộ vệ của pháp sư?
Cậu ta…
“Tìm nhầm người rồi đồ ngốc ạ!!!!”
Trông vẻ mặt hoang mang của Diệp Trần, Ba Tám không chịu nổi nữa, bực mình quát lên: “Thằng khỉ này không phải Kyle, cô còn đứng đây làm quái gì nữa? Không phải mục tiêu của nhiệm vụ thì cô lo cậu ta sống hay chết làm gì? Mau chạy thôi!!”
“Thế thì không… không được hay lắm phải không?”
Diệp Trần nghĩ tới cậu thiếu niên đã tặng cô con bồ câu giấy lại nhìn đám người vây quanh, ngượng ngùng bảo: “Tôi mà chạy thì có vẻ lạnh lùng, vô tình quá.”
“Mẹ nhà cô từng có cảm tình rồi à?”
“Hay là cứ đánh một trận nhé??”
Diệp Trần thương lượng.
Xem tình hình trước mắt, dưới tình huống đặc biệt, phóng tay mua một món võ thuật cấp cao cũng không phải là không thể.
Dù sao thì… điểm tích lũy của cô cũng nhiều.
Vì người này đã tặng cô bồ câu giấy, còn khiến cô nhớ tới Cố Gia Nam và Quân Diễn, cô cảm thấy mình tốn chút điểm tích lũy để cứu cậu ta cũng đáng lắm.
Trong lúc Diệp Trần đang suy nghĩ miên man, cậu thiếu niên bỗng nắm tay cô, vỗ về: “Không cần lo lắng.”
Diệp Trần tỉnh táo lại, đối phương mỉm cười, cẩn thận hỏi: “Trả lời tôi đi, đừng sợ hãi, nhé?”
“Ừ…”
Diệp Trần bất giác đáp.
Chỉ chớp mắt ấy, cô trông thấy người thiếu niên trước mặt bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn khí thế, một luồng ánh sáng xuất hiện dưới chân, cậu ta lạnh lùng nhìn đám người vây quanh, nói đầy sắt đá: “Nếu phu nhân đã muốn mạng của ta đến vậy thì giả như các vị đây có thể giữ mạng quay về, làm phiền các vị chuyển giúp ta một lời.”
“Mạng của ta, không phải là con sâu cái kiến bà ấy có thể động vào đâu!”
Vừa dứt lời, pháp trận dưới chân bỗng phóng vụt lên cao. Gã cầm đầu thở dài một tiếng, xách kiếm đuổi theo. Diệp Trần đang định rút kiếm thì cậu ta đã giữ chặt tay cô lại.
“Mãi mới có một cơ hội để thể hiện, xin hãy nhường nó cho tôi đi.”
Giọng cậu ta kèm theo tiếng thở dài, dịu dàng mà lại vững chãi.
Diệp Trần thoáng ngạc nhiên. Cậu ta giơ tay lên, một quả cầu sáng bắn về phía đám người đang đuổi tới.
Cái nhìn của cậu ta vẫn dừng ở cô, dịu dàng và chan chứa tình cảm.
Diệp Trần bất giác thu kiếm về, đến khi đó cậu ta mới chịu thôi không nhìn nữa.
Diệp Trần cuối cùng cũng hiểu thế nào là tàn sát hàng loạt.
Cuối cùng cũng hiểu, vì sao ở thế giới này pháp sư lại đứng đầu và được người người kính ngưỡng.
Nửa giờ qua đi, trên mặt đất, thi thể nằm ngổn ngang, cậu ta bắn quả cầu sáng bay xuyên qua cơ thể kẻ cuối cùng sót lại xong thì cũng lảo đảo dựa vào tường, thở hổn hển.
Mặt cậu ta tái mét, dưới ánh trăng tựa như một loại ngọc phát sáng. Cậu ta ngẩng đầu lên, cố gắng nở nụ cười với Diệp Trần: “Có thể đưa tôi đến một nơi an toàn không, tiểu thư xinh đẹp của tôi?”
“Hả? Được.”
Diệp Trần vác cậu ta trên vai, chạy thẳng về quán trọ: “Hay là anh mau mau đi gặp thầy thuốc đi.”
“Không cần.”
Cậu ta nhắm mắt lại, đáp thều thào: “Pháp sư sau khi sử dụng pháp trận lớn xong đều tạm thời yếu đi, nghỉ ngơi một thời gian là ổn.”
“Ồ.” Diệp Trần hơi thất thần, không biết giờ phút này nên mở lời như thế nào.
Bảo rằng anh không phải là mục tiêu nhiệm vụ của tôi nên tôi phải đi đây à?
Khiêng cậu ta về quán trọ, thả xuống giường xong, cậu ta mỉm cười hỏi Diệp Trần: “Tiểu thư có chuyện muốn nói à?”
“Tôi…”
“Tôi có thể cầu xin tiểu thư không bỏ đi không?”
Cậu ta nói chặn trước như vậy, Diệp Trần sửng sốt, vẻ mặt đối phương lại chân thành tha thiết, đôi mắt cầu xin một nơi nương tựa: “Tôi cần tiểu thư.”
Diệp Trần mím môi, cuối cùng nói: “Được… Tôi sẽ chờ anh tỉnh lại.”
Cậu ta gật đầu, mỏi mệt nhắm mắt lại.
Diệp Trần ngồi ở bên giường, một lát sau, lại nghe cậu ta bảo: “Xin hỏi, tiểu thư có thể nằm phía bên trong tôi không? Như vậy tôi sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút.”
Lời cậu ta nói không thể coi là uyển chuyển, Diệp Trần thừa hiểu, cậu ta sợ cô nửa đêm chạy mất.
Cô trườn qua người cậu ta, nằm vào góc giường bên trong. Chiếc giường này rất rộng, phải đủ cho ba người ngủ. Tuy Diệp Trần ngủ bên trong nhưng vẫn còn cách cậu ta khá xa.
Cậu ta duỗi tay sang, nắm tay cô. Diệp Trần hơi giật mình, cậu ta giải thích: “Lúc nằm tay tiểu thư, tôi thấy rất yên lòng.”
“Tiểu thư là một người rất tốt,” giọng cậu ta rất mệt, chừng như có thể ngủ ngay được nhưng vẫn chưa dám ngủ, nhất quyết phải nói cho xong, “tôi rất hâm mộ, người tên Kyle kia. Cậu ta nhất định là cực kỳ may mắn mới có được một vị hôn thê tốt như tiểu thư.”
“Tôi không có vị hôn thê…”
Cậu ta nói chầm chậm: “Cũng không có mẹ… Không có ai bảo vệ tôi, tôi phải tự dựa vào mình…”
Cậu ta chẳng biết mình đang bị làm sao nữa, vốn chỉ muốn giữ cô ấy ở lại nhưng khi cảm nhận được hơi ấm của người thiếu nữ, cậu ta lại bất giác dỡ bỏ lòng đề phòng.
Cậu ta chưa từng có một trải nghiệm nào như vậy, cảm thấy yên lòng đến thế, an tĩnh đến vậy.
Mỗi lần bị yếu đi như thế này, khi vô cùng yếu ớt, cậu ta đều cảm thấy rất sợ hãi, rất bất an. Trước kia có người bảo cho cậu ta biết, khi cậu ta có kỵ sĩ của riêng mình thì sẽ không còn cảm thấy bất an nữa, cậu ta không tin.
Bởi vì cậu ta không tin tưởng bất kỳ ai cả, bất kể là ai cũng đều không thể khiến cậu ta trông cậy giao phó tính mệnh của mình. Nhưng hôm nay đã khác, người thiếu nữ này khiến cậu ta bỗng ý thức được, điều này là có thể.
Luôn có một người, một lần như vậy, có thể khiến bản thân tín nhiệm giao tất cả cho cô.
Cậu ta nắm tay người thiếu nữ, bỗng nhiên thấy không cam lòng.
Vì sao Kyle có thể…
Vì sao hết thảy những thứ những người tốt đẹp trên thế giới này, đều là của Kyle!
Hắn ta chẳng tốn mấy công cũng vẫn nghiễm nhiên có được mọi điều đẹp đẽ nhất trên thế gian. Mỗi người bên cạnh gã đều dốc lòng dốc sức vì gã cho đến lúc chết.
Người đã từng là vị hôn thê của cậu ta như vậy, người đã từng là bạn của cậu ta như vậy.
Giờ, người thiếu nữ này, cũng như vậy.
Cậu ta không cam lòng.
Cậu ta hận.
Cậu ta ghen tị.
Bóng đêm bao trùm trái tim cậu ta, cậu ta không ghìm được cái run nhè nhẹ. Diệp Trần thấy cậu ta run bèn đặt tay lên lưng đối phương hỏi: “Sao thế? Khó chịu à?”
Cậu ta không nói gì.
Diệp Trần nói tiếp: “Nếu khó chịu thì cứ nói với tôi.”
“Trần à.” Lần đầu tiên cậu ta gọi tên của cô, Diệp Trần run cả người với cách gọi như thế này, sau đó phải liên tục nhắc nhở mình, cô tên là Trần Diệp.
Có phải là, phong cách lắm phải không?
Thực ra nên gọi cô là Tử Tinh Băng Ngưng Trần Diệp ấy.
Thế thì còn phong cách hơn nữa.
Suy nghĩ của cô nhanh chóng lộn trở về thực tế, nghe thấy cậu ta hỏi: “Cô có yêu hắn ta không?”
“Ai?”
“Vị hôn phu của cô, Kyle ấy.”
“À…” Diệp Trần hơi lúng túng, cô không biết nên đánh giá về vị hôn phu của mình như thế nào trước mặt một người lạ, cân nhắc một chút thì cô cảm thấy, thế giới rất nhỏ bé, nói không chừng người này sau này lại quen Kyle, nói thật thì sẽ làm Kyle mất hết thể diện mất. Vậy nên cô trịnh trọng đáp: “Yêu anh ta là số mệnh của tôi.”
“Số mệnh?”
“Anh ta là vị hôn phu của tôi, tương đương với giữa chúng tôi có một cam kết. Tôi nghĩ, tôi nhất định sẽ yêu anh ta. Ngay khoảnh khắc tôi trông thấy đối phương.”
“Cô đã gặp anh ta chưa?”
Thiếu niên nắm tay cô thật chặt.
“Sẽ nhanh chóng gặp được thôi!” Diệp Trần vừa nghĩ đến chuyện này là lại tức, suýt nữa thì buột miệng nói hớ ra tất cả là tại anh đấy.
Đêm hôm khuya khoắt rảnh quá hay sao mà cũng bị người ta truy sát? Tại sao lại xuất hiện ở con đường đó? Tại sao không đến muộn hơn mấy tiếng? Tại sao lại tới trước chứ!!
Tới trước đã đành, lại còn dám lừa cô!!
Nghĩ tới chuyện này là bực cả mình, Diệp Trần tức giận hỏi: “Tại sao anh lại lừa tôi anh là Kyle?”
“Xin lỗi…” Có vẻ cậu ta đã mệt lắm rồi, giọng nói yếu hẳn đi, “Lúc đó tôi không còn cách nào khác, tôi cần cô giúp đỡ.”
“Trần…” Giọng anh ta nhỏ dần, “Tôi nhất định… sẽ báo đáp cô…”
Nói xong, cậu ta liền im lặng.
Nếu như không phải cậu ta vẫn còn đang thở, không khéo Diệp Trần tưởng cậu ta chết mất rồi.
Ba Tám quan sát cậu ta, thủng thẳng bào: “Chỉ ngất thôi.”
Diệp Trần: “…”
Một người một hệ thống đều hơi ủ rũ.
Thế giới này có vẻ không được thuận lợi cho lắm.
Mới đầu thì đến sai địa điểm, hại cô phải giết gà một tháng.
Sau đó thì nhận sai đối tượng mục tiêu, lại còn mẹ kiếp đi hộ tống hắn ta đến đế đô.
Vấn đề là đây, đối tượng mục tiêu đã bị sai, vậy đối tượng đúng đang ở đâu?!!
“Có thể định vị lại lần nữa không?” Diệp Trần hơi hơi suy sụp, Ba Tám cũng mệt mỏi, xuống tinh thần: “Đang refresh lại bản đồ… Đáng lẽ tôi nên để ý sớm hơn.”
“Anh thì được cái tác dụng gì…” Diệp Trần rất muốn đập anh ta, hệ thống thở dài: “Thực ra thì, mỗi lần chúng ta đến một thế giới mới, sức mạnh của thế giới mới lại mạnh hơn ở thế giới trước. Đồng nghĩa với việc những tin tức mà tôi thu thập được sẽ ngày càng ít đi, tác dụng của tôi chủ yếu chỉ còn là trợ giúp cô lúc khẩn cấp, còn cái chính cô vẫn phải tự dựa vào mình…”
“Có anh để mà làm gì!”
Diệp Trần tức giận làu bàu, Ba Tám hơi chột dạ, mở bản đồ ra bảo: “Có rồi này, tôi tìm được nam chính rồi. Khoan đã…”
Ba Tám sửng sốt: “Tại sao anh ta lại đang di chuyển về phía cô? Chỉ còn cách có… mét!”
“Cái gì?!” Diệp Trần giật mình, đúng lúc ấy, cửa sổ “uỳnh” một tiếng bị đạp ra, một thiếu niên áo vải mang theo kiếm lăn vào trong. Diệp Trần bật người ngồi dậy, đôi bên bốn mắt nhìn nhau.
Thiếu niên ngơ ngác nhìn Diệp Trần, Diệp Trần chằm chằm nhìn anh ta.
Giây lát sau, thiếu niên vội vàng nói: “Làm phiền rồi, xin cho đi nhờ.”
Nói xong, anh ta định chuồn đi luôn. Diệp Trần ném thanh kiếm trên giường đáp thẳng chặn trước mặt đối phương, quát to: “Đứng lại!”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Vì có nhiều độc giả nói không phân biệt được nam chính nam phụ và nhiệm vụ nên tôi sẽ nói để mọi người rõ hơn:
Nam chính: Kyle (kiếm sĩ)
Nhân vật phản diện: Elter (pháp sư, người Diệp Trần cứu, Quân Diễn, Cố Gia Nam)
Nội dung thế giới: Elter kiếp trước vì Kyle mà mất hết tất cả, sau khi sống lại, Elter luôn tìm cách hãm hại Kyle, khiến Kyle tan cửa nát nhà. Sau đó Kyle báo thù, Elter đấu không lại Kyle nên bán mình cho sức mạnh hắc ám, hủy diệt thế giới.
Nhiệm vụ mục tiêu: Bảo vệ hòa bình thế giới, ngăn cản Elter hủy diệt thế giới (không thể giết Elter)
Cách thực hiện nhiệm vụ: Khiến Kyle rời khỏi địa bàn hiện tại, đến với tộc rồng, trở thành kỵ sĩ rồng. Như vậy, Elter sẽ không vì khao khát đánh bại Kyle mà hiến thân cho sức mạnh hắc ám.
Mỗi lần các bạn kêu đọc không hiểu, tâm tình của mình đều rất nặng nề, rõ ràng thấy nội dung rất rõ ràng cơ mà…
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cảm giác tính cách mỗi nhân vật rất khó có thể viết bắt chước lại, quả nhiên mỗi nhân vật đều là độc nhất vô nhị, không thể sao chép, ta giỏi quá!
Vậy nên, nhân vật phản diện lần này là một… con mèo kiêu ngạo và tao nhã!
[Vở kịch nhỏ]
Bác sĩ: “Mặc Thư Bạch, gần đây độc giả có phàn nàn với tôi, nói cô có trở ngại nghiêm trọng trong việc tự nhận thức.”
Mặc Thư Bạch: “Ơ đệt!!! Bệnh viện của anh còn có thêm chức năng tiếp nhận phàn nàn nữa hả? Vậy sao tôi không thể phàn nàn anh?”
Bác sĩ: “Vì gia tăng hiểu biết về người bệnh, sát sao với sinh hoạt của cô nên chúng tôi đặc biệt mở hệ thống này, mong cô chớ quanh quẩn đề tài này nữa. Đến cùng thì ai đã khiến cô tin rằng mình là một tác giả viết truyện ngọt thế?”
Mặc Thư Bạch: “…”
Bác sĩ: “Không đáp được à? Vậy tôi kê thêm thuốc cho cô, cô cảm thấy hợp lý rồi chứ?”
Mặc Thư Bạch: “Để tôi nói, chuyện này tôi có thể giải thích. Cái chính là thế này, tôi cảm thấy khổ trước ngọt sau thì mới nếm được vị ngọt chân chính…”
Bác sĩ: “Thế rốt cuộc thì khi nào mới ngọt?”
Mặc Thư Bạch: “Chắc là kết thúc.”
Độc giả: “Chết rồi nhá, cuối cùng thì cô cũng nói ra chân tướng rồi!!!”
Mặc Thư Bạch: “Tôi thấy vẫn luôn ngọt đấy chứ, mọi người cứ bảo không… Tôi biết làm sao được đây? Tôi chỉ có thể nói thế này, nam nữ chính yêu nhau, chung sống hạnh phúc bên nhau chắc chắn là rất ngọt đúng không? Đợi đã, cô muốn làm gì? Mau cất dao găm đi! Nghe tôi, bệnh nhân tâm thần ra ngoài giết người không bị đi tù đâu, cô mau cất dao đi… Bác sĩ! Đợi đã! Bác sĩ!!! Anh đừng đi!! Anh có nghĩa vụ bảo vệ tôi mà á á á bác sĩ!!!”
Chú thích:
Người phương Tây tên trước họ sau nên Diệp Trần sẽ tên là Trần Diệp, vẫn tên Trần, họ Diệp như trước.