Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

chương 28: thanh kiếm không nghỉ 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nói xong, Quân Diễn lấy chiếc sạn gỗ Diệp Trần đang cầm, cắm cúi xào nấu thức ăn. Ánh nắng cuối ngày dịu dàng chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của chàng, Diệp Trần đứng bên lặng lẽ ngắm.

Loáng cái đã thấy Quân Diễn trút đồ ăn ra đĩa rồi đưa cho Diệp Trần, nhẹ nhàng bảo: “Bày ra bàn đi.”

Diệp Trần tỉnh táo lại, lập tức gật đầu, chuyển đồ ăn ra bàn rồi ngồi luôn ở bàn cơm ôm bát đũa chờ Quân Diễn.

Cô thích nhìn Quân Diễn khi đang làm việc, đàn ông nghiêm túc rất cuốn hút, khiến tim người ta loạn nhịp. Quân Diễn đâu chỉ cuốn hút, chàng còn có thần thái của một tiên nhân hạ phàm khiến Diệp Trần chỉ muốn tự vỗ tay khen mình, khá lắm, có thể lôi tuột người đàn ông này xuống khỏi thần đàn!

Ba Tám bay tới bay lui trong đầu cô, quan sát mọi chuyện thông qua đôi mắt cô, anh ta ngỡ ngàng nhận ra đôi mắt Diệp Trần quan sát thế giới luôn chịu chi phối bởi tình cảm. Trước kia, lúc chăm sóc Cố Gia Nam, thế giới luôn có chút cảm giác thương tiếc, dịu dàng, còn hiện tại, lúc nhìn Quân Diễn, thế giới này như phát sáng.

Nhưng cái kiểu sáng lên này cũng không phải là tình cảm gì đặc biệt, chỉ giống như khi nhìn thấy một minh tinh, một siêu nhân thì ngưỡng mộ, quý mến.

“Tôi phát hiện một chuyện,” Ba Tám phát biểu, “tình cảm cô dành cho Quân Diễn có vẻ không giống với Cố Gia Nam…”

“Tất nhiên rồi,” Diệp Trần chống cằm, ngắm Quân Diễn, “Cố Gia Nam là con trai tôi, Quân Diễn là sư phụ tôi, đương nhiên không thể so hai người với nhau rồi.”

“Đừng có nói mấy chữ con trai tôi tình cảm vậy chứ… Tôi sợ đấy.”

“Cố Gia Nam là tôi nhọc công nuôi nấng, tôi biết cậu ta sẽ không bao giờ phản bội tôi. Quân Diễn thì khác, từ lâu tôi đã biết, bất kỳ lúc nào chàng ta cũng có thể phản bội tôi.” Diệp Trần sờ miệng bát, vẻ mặt bình thản, “Tôi thích diện mạo đẹp đẽ và sức mạnh cao cường của chàng ta, cũng cảm kích việc chàng ta đối tốt với tôi, tôi sẽ báo đáp lại. Nếu bỏ ra nhiều tình cảm thì dễ bị tổn thương lắm.”

“Tình cảm mà cũng kiểm soát được sao?” Ba Tám thắc mắc. Diệp Trần cười tủm tỉm trả lời: “Ít nhất thì tôi có thể.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Quân Diễn đã làm xong đồ ăn, đặt xuống trước mặt Diệp Trần. Diệp Trần chắp tay cảm kích: “Cám ơn sư phụ đã ban thưởng cơm chiều cho con, chúc sư phụ sinh nhật vui vẻ!”

Quân Diễn không muốn trả lời, chàng muốn giữ khoảng cách một chút nhưng thấy đối phương cười, khóe môi chàng cũng bất giác cong lên, chàng cúi đầu ngồi xuống, giấu giếm sự vui vẻ của mình, thờ ơ bảo: “Ăn cơm đi.”

Hai người im lặng ăn cơm, Diệp Trần len lén nhìn Quân Diễn, Quân Diễn thấy cô nhìn bèn hỏi thẳng: “Con muốn nói gì?”

“Sư phụ không hỏi sư muội đi đâu à?”

Diệp Trần hơi thấp thỏm, Quân Diễn gắp bớt miếng thịt trong bát cô ra rồi mới bảo: “Đừng ăn nhiều thịt quá, ăn thêm rau dưa đi. Tạ Vô Song là người có hiểu biết, sẽ không làm xằng làm bậy.”

“Người biết ạ?” Diệp Trần tròn mắt, Quân Diễn gắp một miếng rau, vẻ mặt ôn hòa, “Tính tình Tạ Vô Song hoạt bát, tiếp xúc nhiều một chút cũng tốt cho Đan Nhan. Con bé mới có tang cả nhà, bị khủng hoảng, ta quá trầm lắng, con bé ở với ta e là sẽ ngột ngạt.”

“Sư phụ quan tâm thật chu đáo.” Diệp Trần thở dài, ăn một miếng thịt, trong lòng thấy vui vẻ hơn một chút. Quân Diễn dừng đũa, chàng nghe thấy sự bất mãn của Diệp Trần, muốn giải thích nhưng không thể bật ra khỏi môi, cuối cùng đành rũ mắt, nhẹ nhàng bảo một tiếng: “Ừm.”

Nói xong, chàng đổi đề tài sang chuyện tu vi của cô: “Vô Tình đạo luyện đến tầng thứ mấy rồi?”

“Tầng thứ ba ạ.”

“Tình cảm là thứ động lòng người nhất cũng là thứ gây tổn thương nhất. Tiểu Trần à, đã tu Vô Tình đạo thì nhất định phải bồi dưỡng đạo tâm, làm một người vô tình.”

“Sư phụ cũng thế sao?” Diệp Trần lặng thinh nhìn Quân Diễn. Quân Diễn thoáng giật mình, đáy lòng như bị ném trúng một hòn đá, có thể nghe thấy cả tiếng vang khi viên đá chìm vào trong làn nước. Chàng bình tĩnh đáp: “Phải.”

“Tiếc thật.” Diệp Trần cười tủm tỉm, “Sư phụ là người vô tình nhưng Diệp Trần đối với sư phụ thì vẫn phàm tâm chưa dứt.”

“Con…” Quân Diễn ngẩng phắt đầu lên, Diệp Trần nói tiếp: “Dù là sư phụ, Vô Song hay các sư huynh, sư đệ, sư tỷ, sư muội trong Thiên Kiếm tông, Diệp Trần đều không dứt bỏ được. Sư phụ ơi,” Diệp Trần thở dài, vẻ mặt không hề lo lắng chút nào, “có phải con không thích hợp tu Vô Tình đạo không ạ?”

“Tình yêu lớn…” trái tim đập loạn của Quân Diễn bình tĩnh trở lại, chàng khó nhọc đáp, “cũng là vô tình.”

“Vậy ạ?” Diệp Trần nhíu mày, trầm tư một lúc rồi vỗ tay bảo, “Thôi bỏ đi, không nói nữa, con còn chuẩn bị quà sinh nhật cho sư phụ nữa đấy. Sư phụ có thích nghe hí kịch không?”

“Không thích.”

“Nhưng con chuẩn bị rồi.” Diệp Trần nháy nháy mắt mấy cái, “Thế nên thích nhé?”

Quân Diễn nhất thời á khẩu.

Trong lúc hai người ăn cơm, Đan Nhan đang bị Tạ Vô Song và đám sư đệ sư muội cùng hội cột vào cây cột, nàng lạnh lùng trừng Tạ Vô Song, hét lên một lần nữa: “Thả, ta, ra!”

“Sư muội, đừng cáu.” Tạ Vô Song bưng bát cơm, nghiêm túc bảo, “Muội ăn cơm trước đã, vẫn chưa tịch cốc mà, không ăn sẽ đói đấy.”

“Thả! Ta! Ra!”

Đan Nhan đang tức điên, sư đệ đứng bên lại hỏi: “Sư huynh, sao muội ấy chỉ nói mỗi cái câu này vậy?”

“Chắc là ngoài câu này thì không nói được những câu khác ấy mà.” Tạ Vô Song nhíu mày, giải thích với sư đệ, “Thế nên, tuy nãy giờ muội ấy chỉ nói mãi một câu nhưng thực ra nó bao hàm rất nhiều ý nghĩa, ví dụ như câu đầu ý của muội ấy là “Ta không ăn”, câu sau lại ý là “Ta muốn huynh đút cho ta”. Đúng chứ, tiểu sư muội?”

Tạ Vô Song cười tủm tỉm quay đầu sang hỏi, điệu cười này được sao y lại của Diệp Trần, vừa gian vừa đểu.

Đan Nhan vốn cũng từng có tính tình hoạt bát, mạnh mẽ, sau khi trải qua biến cố lớn thì mới bắt đầu lạnh lùng. Khoảnh khắc này phải đương đầu với tên vô lại Tạ Vô Song, rốt cuộc nàng không nhịn nổi nữa, mở miệng chửi: “Tạ Vô Song! Đồ con rùa!”

Tạ Vô Song nhíu mày, chẳng hề bực tức chút nào, quay sang nói với sư đệ: “Hóa ra muội ấy còn biết nói câu khác.”

Đan Nhan tức run cả người, có bao nhiêu câu chửi kinh điển đem ra chửi bằng sạch, chửi liên tục không ngừng nghỉ suốt nửa canh giờ, Tạ Vô Song ban đầu là ngạc nhiên sau đó thì rủ các sư đệ ngồi xếp bằng trước mặt muội ấy nghiêm túc nghe xem muội ấy chửi người như thế nào. Cũng chẳng biết tại sao, mắng chửi một hồi, cảm xúc đè nén trong lòng Đan Nhan cũng vơi theo, càng mắng càng thích, mắng liền một mạch, hỏi thăm một lèo tổ tông mười tám đời rồi dừng lại, khản họng chốt một câu: “Cho chút nước.”

Tạ Vô Song ngạc nhiên hỏi: “Muội chửi xong rồi à?”

Đan Nhan không đáp, Tạ Vô Song lập tức hô hào mọi người: “Vỗ tay!”

Lập tức tiếng vỗ tay vang như sấm dậy, Tạ Vô Song cho Đan Nhan uống nước, dịu dàng bảo: “Sư muội uống ngụm nước đi, uống xong muốn chửi gì thì lại chửi tiếp, Thiên Kiếm tông chúng ta lần nào ra ngoài cũng chửi không thắng nổi người ta, toàn phải dựa vào đánh đấm tay chân, hôm nay đã học được rất nhiều lời vàng ngọc và từ ngữ phong phú của sư muội, nếu lát nữa sư muội có thể dạy thêm chút nữa thì bọn ta vô cùng cảm kích.”

Đan Nhan: “…”

Một lát sau, nàng không nhịn được tính tình nóng nảy lại chửi thêm một tràng nữa…

Ghét chết đi được, mẹ kiếp, sao có thể có thằng cha đáng ghét đến thế!

Tạ Vô Song ngồi ngắm thiếu nữ vô cùng đáng yêu chửi lời tục tĩu, không nhịn được thò tay xoa đầu nàng, sờ thích thật đấy.

Sư muội đáng yêu, thật sự rất đáng yêu!

Trong lúc Đan Nhan đang chửi Tạ Vô Song, Diệp Trần và Quân Diễn đã cơm nước xong xuôi.

Quân Diễn dọn dẹp bát đũa, hờ hững bảo: “Ăn xong rồi, về ngồi thiền đi.”

“Đừng mà,” Diệp Trần giữ chặt chàng, kéo vào phòng mình. Quân Diễn trong ngoài bất nhất, lý trí bắt chàng nói với Diệp Trần rằng: “Đừng quá chìm đắm những thứ trần tục, người tu tiên phải thanh tâm quả dục.”

Thế nhưng trong lòng chàng lại thầm mong đợi, chân tự giác bước theo Diệp Trần đi vào phòng của nàng, không chút chần chừ.

Ba Tám nhận xét: “Dối trá, thật sự là quá dối trá!”

“Ngụy quân tử lúc nào chẳng dối trá như thế.” Diệp Trần vô tư đáp, “Anh đổi cách nhìn khác đi thì đây chẳng phải là ngoài lạnh trong nóng hay sao?”

Diệp Trần kéo Quân Diễn vào phòng mình, di chuyển đồ đạc, dựng thành một vũ đài, trên vũ đài bày một chiếc đệm hương bồ và một cái bàn nhỏ, giống như sân khấu hí kịch tại nhà riêng.

Diệp Trần mời Quân Diễn ngồi xuống đệm hương bồ rồi vào chỗ kín thay trang phục. Trong phòng đèn đuốc sáng ngời, bóng dáng nàng thay đồ in rõ lên bức bình phong. Quân Diễn nhìn thoáng qua một cái, sợ quên cả thở, vội vàng quay ngoắt đi, nhẩm Thanh Tâm quyết như điên.

Thế nhưng phản ứng của chàng với Diệp Trần chưa bao giờ Thanh Tâm quyết có thể khống chế được. Chàng đã ngăn mình rất lâu không mò đến chỗ Diệp Trần vào ban đêm, sau khi Diệp Trần kết song anh với Tạ Vô Song, chàng đã hiểu rõ, Diệp Trần không thuộc về chàng, sớm muộn gì cũng có ngày nàng sẽ gả cho người khác, chàng không thể hại nàng.

Chàng vẫn mãi không làm đến bước cuối cùng cũng là vì không muốn lưu lại dấu vết gì trong cuộc đời nàng. Chàng vẫn luôn cố gắng kìm nén bản thân. Thế nhưng, những lúc say trong men tình, chàng cũng đã từng nghĩ đến chuyện.

Phế bỏ tu vi, cưới người ấy.

Nhưng đến khi tỉnh táo lại chàng lại nghĩ mình đã tu đạo ba trăm năm, không đành lòng buông bỏ. Hơn nữa, dù chàng tình nguyện cưới, nàng ấy có bằng lòng gả chăng?

Chàng lớn hơn nàng rất nhiều tuổi, khi chàng quen nàng, nàng mới chỉ là đứa trẻ, với Diệp Trần, chắc chàng chỉ là sư phụ của nàng. Có tâm tư như vậy với sư phụ đã nuôi nấng mình từ nhỏ chẳng lẽ không ghê tởm hay sao?

Suy nghĩ này giúp chàng nhanh chóng tỉnh táo lại. Diệp Trần đã thay xong trang phục, nói với Ba Tám: “Anh thấy lần này tôi có quyến rũ thành công không?”

“Tôi thấy tuyệt đối chắc chắn.”

“Ừm, tôi rất thích nhìn dáng vẻ muốn tôi mà lại không chiếm được tôi của chàng ta, như vậy thì tâm ma sẽ trưởng thành nhanh hơn nhỉ?”

“Kí chủ à, tôi cảm thấy hiện giờ chỉ số thông minh của cô đã đạt điểm tuyệt đối rồi.”

“Đa tạ đa tạ, tôi cảm thấy anh nhất định là hệ thống ưu tú nhất.”

“Nói hay lắm, nói hay lắm…”

Một người một hệ thống tán phét xong đều tự nhủ trong lòng một câu: khoác lác: get.

Diệp Trần liền chạy lên vũ đài.

Cô mặc một chiếc váy dài màu đỏ lộ nửa bầu ngực sữa, vạt váy bị cắt thành các dải mở, khi bước đi có thể trông thấy bắp đùi nhỏ trắng nõn nà. Trên khuôn mặt trắng nhuần trong trẻo điểm thêm nét vẽ yêu kiều của con gái, môi đỏ mày thanh, mắt sắc dao cau, thoáng liếc một cái, dường như có thể câu mất ba hồn sáu phách của đối phương.

Đầu óc vừa mới tỉnh táo lại lập tức mơ màng, người Quân Diễn căng lên, tư thế ngồi quỳ che giấu trạng thái của bản thân, chàng khó nhọc rời mắt đi, khàn giọng bảo: “Mặc như vậy còn ra thể thống gì?”

“Nào nào, sư phụ, con hát cho người nghe. Người cổ vũ con chút đi, chúng ta cùng vỗ tay nào.”

Nói xong, Diệp Trần tự vỗ tay cho mình trước, Quân Diễn nhắm mắt, khàn khàn hỏi: “Vở nào?”

“Sư phụ từng nghe vở tên là “Nhiếp Tiểu Thiến” chưa?”

“Chưa từng.”

“Con hát cho sư phụ nghe nhé.”

Diệp Trần nói xong, tay áo mềm mại vung lên, tiếng hát cất lên trong trẻo.

Một nữ quỷ xinh đẹp dụ dỗ một thư sinh, được thư sinh giúp đỡ thoát khỏi tay yêu tà, cuối cùng kết nghĩa phu thê với thư sinh.

Diệp Trần diễn Nhiếp Tiểu Thiến, yêu diễm xinh đẹp hút hồn người, vòng eo uyển chuyển giữa cảnh đêm, cơ thể dẻo dai như cành liễu mềm khiến người xem chỉ muốn đưa tay bắt lấy, môi màu lựu đỏ, yêu kiều dưới ánh đèn, ánh lên căng mọng, giọng hát du dương, khiến người ta chỉ muốn được ôm hôn, ấu yếm; ống tay áo dài mềm mại cuốn theo mùi hương đặc biệt của thiếu nữ mỗi lần đong đưa, quẩn quanh khắp người chàng, thấm vào trong cơ thể, khiến trái tim chàng lúc chìm lúc nổi, không sao giữ được.

Ngoài mặt, chàng vờ như bình tĩnh, nhấp một hớp trà, muốn thôi không nhìn nữa nhưng lại không đành lòng bỏ qua cảnh đẹp.

Nhìn đôi chân trắng ngần dưới làn váy đỏ như ẩn như hiện, từng đường nét từ cẳng lên đùi thấp thoáng lúc thấy lúc không sau màu đỏ của tà váy dài khiến lòng người nóng bừng, muốn xé hẳn làn váy kia đi để nhìn cho rõ.

Diệp Trần không hát hết cả vở mà dừng lại ở đoạn nữ quỷ nói cho Ninh Thái Thần biết rõ chân tướng rồi bỏ đi.

Tay áo mềm như nước, mắt lấp lánh ánh lệ, chân hơi khuỵu gối, lưng giữ thẳng, mắt nhìn thẳng vào mắt Quân Diễn, nàng hát: “Thiếp rơi xuống bể khổ, muốn tìm bờ lên mà không được. Chàng nghĩa khí xông mây, ắt có thể cứu thiếp. Nếu có thể đem nắm xương tàn của thiếp về chôn cho mồ yên mả đẹp thì còn hơn cả ơn tái tạo!”

Nói xong, nàng chạm ngón tay thon dài lên khuôn mặt Quân Diễn, trông rất thùy mị, đáng yêu: “Chàng có bằng lòng không?”

Quân Diễn không đáp, từ góc nhìn của chàng có thể ngắm trọn bộ ngực sữa mê người của nàng, có thể ngắm đôi chân thon dài của nàng, những thứ nên kín đều hở cả, khiến người chàng căng như cây cung đã lên dây, có thể mất kiểm soát ngay trong tích tắc.

Thậm chí chàng còn xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ.

Nàng đang quyến rũ chàng.

Là nàng chủ động dụ dỗ chàng.

Ý nghĩ điên rồ này đập mạnh vào óc chàng, chàng gắng gượng khống chế bản thân không được chạm vào nàng.

Nhưng mà ngay tại khoảnh khắc dây cung sắp đứt, vào lúc chàng suýt nữa thì đã thuyết phục được bản thân tin rằng Diệp Trần đang dụ dỗ chàng thì Diệp Trần bỗng bật cười, nhảy bật lên, phấn khởi hỏi: “Con diễn có hay không? Rất xuất thần phải không ạ? Đẹp lắm phải chứ ạ?!”

Động tác của Quân Diễn cứng đờ, Diệp Trần tự vỗ tay khen mình: “Sư phụ, con quá tuyệt vời phải không?! Con định sẽ diễn cho các sư đệ, sư muội xem vở này…”

“Vớ vẩn!” Quân Diễn quát lên, nhất thời cũng không biết nên giận ai, vừa rồi mình khổ sở giấu giếm biết bao suy nghĩ xấu xa như vậy.

Chàng đứng dậy, gắng hết sức không làm Diệp Trần sợ, hờ hững bảo: “Tiểu Trần, con là người tu đạo, phải học cách thanh tâm quả dục, chuyện hát hí khúc thế này đừng bao giờ làm nữa.”

Diệp Trần tỏ vẻ rầu rĩ, Quân Diễn tưởng mình nặng lời nên giọng liền dịu đi: “Con thích hát hí khúc thì hãy hát vở khác.”

“Ví dụ ạ?”

“Võ Tòng đánh hổ?”

Diệp Trần: “…”

Thấy vẻ mặt buồn bực của Diệp Trần, ngửi mùi hương như có như không trên người nàng, Quân Diễn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác dải lụa mỏng của tay áo lướt qua mặt mình. Chàng không chịu nổi nữa, khàn khàn bảo: “Ta về tu luyện, con ngủ đi.”

Nói xong, không đợi Diệp Trần giữ, chàng liền bỏ về luôn.

Diệp Trần khoanh tay trước ngực, nghiêng người tựa cửa, nhìn chàng ta vội vàng bỏ về, phì cười thành tiếng: “Tôi không tin…”

“Không tin cái gì?” Ba Tám thắc mắc.

Diệp Trần cười khẩy: “Tôi cá với anh điểm tích lũy, đêm nay chàng ta sẽ quay lại tìm tôi.”

Ba Tám: “Hệ thống cấm đánh bạc.”

Diệp Trần: “…”

Một lát sau, hệ thống không nhịn được lại hỏi: “Tôi bảo chứ, cách này của cô có đáng tin không đấy?”

“Đáng tin,” Diệp Trần tỏ vẻ rất nghiêm túc, “đối với kiểu trong sáng, ngây thơ như sư phụ tôi thì phải kích thích một chút mới được.”

“Nói cứ như cô thì không ngây thơ ấy… Chó độc thân đã độc thân bao năm rồi nhỉ…”

Diệp Trần không chút sợ hãi, thản nhiên đáp: “Kiến thức lý thuyết của tôi nhiều.”

Ba Tám: “Ha ha.”

Quân Diễn vội vàng quay về động phủ của mình, nhanh chóng lập kết giới bên ngoài động phủ rồi ngồi xuống xếp bằng, lẩm nhẩm niệm chú.

Thế nhưng hình dáng của người con gái ấy vẫn cứ quanh quẩn mãi trong đầu chàng không thôi, trước nay chàng chỉ tưởng tượng ra dáng vẻ ấy của nàng, còn giờ là nàng chủ động hiện thực hóa ảo tưởng của chàng, chàng chẳng cách nào kiểm soát nổi bản thân.

Niệm một hồi, cuối cùng chàng cũng không chịu nổi, lấy đèn lưu ly trong túi càn khôn ra.

Chiếc đèn lưu ly này là một chiếc khác do chàng ra giá cao tìm mua được, còn tốt hơn cái của Diệp Trần, có thể đưa người dùng vào cảnh trong mơ. Chàng không dám để bất kỳ ai biết mình có một chiếc đèn như vậy.

Vật như vậy sao một tu sĩ cấp cao lại dùng được, ảo cảnh là chất dinh dưỡng nuôi tâm ma, là trạng thái không khống chế được. Thế nhưng Quân Diễn không còn cách nào khác, chàng không thể lại tìm tới Diệp Trần, không thể phá hoại cuộc đời nàng. Chàng không tài nào thuyết phục mình một lần nữa rằng tất cả những gì chàng làm đều sẽ không để lại vết tích gì.

Vì thế, cho dù tâm ma trưởng thành nhanh chóng sẽ gây hại thì chàng cũng chỉ có thể làm như vậy.

Đèn lưu ly được thắp sáng bằng linh lực, ngọn lửa bắt đầu nhảy múa. Quân Diễn ngồi xếp bằng, nhắm mắt chìm vào cảnh trong mơ.

Trong giấc mơ, chàng là một thư sinh tên là Ninh Thái Thần, tương ngộ nữ quỷ xinh đẹp lúc đêm khuya.

Nữ quỷ che dù đi giữa màn đêm, mắt phượng cười, môi sắc thắm, eo nhỏ thanh thanh, ngực sữa nửa lộ, váy như bị ai xé, mỗi bước đi đều nhìn thấy hết cảnh bên trong.

Tay áo nàng buông lơi, lướt qua mặt chàng, mang theo hương thơm, mắt lóng lánh đưa tình.

Nàng bảo chàng cứu nàng, giống như một ám chỉ ngầm.

Cứu nàng, nàng là của chàng.

“Chàng có bằng lòng không?”

Nàng hỏi, giọng như yến oanh. Chàng nắm dải tay áo mềm mại của nàng kéo người vào lòng mình.

“Tiểu Trần.” Chàng vội vã hôn nàng, gọi một cái tên vốn không có trong cảnh trong mơ.

“Tiểu A Trần của ta.”

Chàng đè nàng dưới người mình, lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Chàng bỗng sực hiểu, cho dù là báu vật gì cũng không thể đắp nặn được một Diệp Trần thực sự.

Ảo cảnh là ảo cảnh, giả là giả, rốt cuộc chàng vẫn chẳng thể lừa nổi mình, không lừa được trái tim mình.

Thế nhưng chàng vẫn không dừng lại. Chàng mạnh mẽ va chạm với người bên dưới, cuối cùng bật khóc thành tiếng, người bên dưới dịu dàng nhìn chàng, ôm chàng vào lòng: “Sao vậy, Thái Thần?”

Chàng nức nở không nói, có thứ gì đó trong tim cứ thế lớn dần.

Đây không phải là nàng, chàng cũng không phải là Ninh Thái Thần, chàng không chiếm được nàng, vĩnh viễn không thể.

Cho dù chàng muốn nàng, tình nguyện hủy tu vi của bản thân, bằng lòng không cần tất thảy.

Thì chàng cũng đâu thể nhẫn tâm hại nàng?

Nàng là đồ đệ của chàng, nàng có con đường tu đạo của riêng mình, chưa tới hai mươi đã nhập Vô Tình đạo tầng thứ ba, đột phá Nguyên Anh, nàng có cuộc sống thoải mái, vô tư.

Chàng sao có thể bắt nàng cũng theo mình, cùng phế tu vi, làm lại từ đầu, cắt Nguyên Anh biến Tạ Vô Song thành một người phàm.

Nàng và Tạ Vô Song kết song anh, cách duy nhất để chấm dứt mối quan hệ này là một bên cắt Nguyên Anh đưa cho người kia, người có được Nguyên Anh hoàn chỉnh thì có thể đột phá thăng cấp trong chớp mắt, có được linh lực của hai người gộp lại, người mất Nguyên Anh thì từ đó sẽ vĩnh viễn không thể tu đạo được nữa.

Nguyên Anh là do kim đan biến thành, kim đan là từ linh căn biến thành, một tu sĩ không có linh căn thì dù là Trúc Cơ cũng không thể luyện được.

Chàng có thể quyết tuyệt, Diệp Trần thì sao?

Nàng nhất định là bạn tu đạo của Tạ Vô Song, cũng nhất định sẽ tu Vô Tình đạo.

Vậy nên, nhất định, bất kể thế nào, chàng cũng sẽ, cầu mà không được.

Tâm ma đứng sau lưng chàng, trào phúng nhìn gã đàn ông đang khổ sở, chỉ cười mà không nói.

Trong lúc ở trong phòng chờ Quân Diễn tới, Diệp Trần tán gẫu với Ba Tám.

Ba Tám không chịu nổi phải bảo: “Cô mau đi thay đồ đi, lỡ có người khác bỗng nhiên tới nhìn thấy thì đúng là đồi phong bại tục.”

“Đừng mà, nói không chừng chàng sắp đến rồi đấy.” Diệp Trần cắn hạt dưa, sốt ruột hỏi, “Anh thấy thực ra chàng ta có phản ứng gì không? Có ý thức được là tôi đang quyến rũ chàng không nhỉ? Nếu không ý thức được thì không phải tôi công cốc rồi à?”

“Cô mất công quyến rũ hắn ta làm cái gì?”

“Để chàng thấy ta là một nữ nhân!” Diệp Trần đáp rất nghiêm túc, Ba Tám cũng ngồi cắn hạt dưa cùng: “Rồi sao?”

“Rồi càng ngày càng thích tôi chứ sao. Còn tôi thì chắc chắn sẽ thành thân với Tạ Vô Song, tâm ma của chàng ta sẽ ngày càng lớn mạnh lên đúng không? Chờ tâm ma của chàng tách ra độc lập rồi, tôi sẽ cướp lấy nó, cất vào người mình, khóa lại, thế không phải là xong rồi sao?”

“Lòng có chấp niệm, tâm ma tất sẽ không yên, cô có thể nhốt một cái, hắn ta có thể nuôi thêm vô số cái khác. Chúng ta đâu thể cứ mãi chết dí ở chỗ này để trục xuất tâm ma cho hắn chứ.”

“Nhiệm vụ lần này của chúng ta phải như thế nào mới được coi là hoàn thành?”

“Nếu cô có thể đảm bảo chắc chắn hắn sẽ không hủy diệt thế giới thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành.”

“Đảm bảo không hủy diệt? Ví dụ như thế nào?”

“Hắn phi thăng. Sau khi phi thăng, rời khỏi thế giới này rồi thì sẽ không hủy diệt được nữa.”

“Thế thì được.” Diệp Trần vỗ tay phủi vỏ hạt dưa, nói nhẹ tênh: “Tâm ma của chàng ta là cầu mà không được, tôi để chàng cầu được là xong. Đến lúc đó, ta làm chàng phi thăng, chàng phi thăng, chúng ta đi.”

“Làm thế nào cô giúp hắn cầu được chứ?”

“Vẫn đề dễ ợt ngu ngốc như vậy đừng có hỏi tôi chứ.” Diệp Trần bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của hệ thống của mình. Suy nghĩ một chút, cô lại hỏi: “Nói xem, sao chàng ta vẫn chưa tới nhỉ?”

Ba Tám: “Chắc là… cô không đủ quyến rũ.”

“Ta hết đẹp rồi à?!” Diệp Trần khiếp sợ ra mặt, đánh rơi hết hạt dưa, chạy lại đầu giường, cầm gương lên soi, ngắm nghía mặt mình cần thận rồi bảo: “Đâu mà, vẫn xinh đẹp trường tồn!”

Ba Tám: “…”

Kí chủ của nó bị đần, chắc chắn thế.

Diệp Trần đợi Quân Diễn cả đêm nhưng Quân Diễn không tới. Diệp Trần khóc ắng lên như chó con.

Sáng hôm sau, Diệp Trần thay y phục bình thường, vác đôi mắt thâm quầng chuẩn bị đi học tiết học buổi sáng Quân Diễn chuẩn bị cho Đan Nhan thì bắt gặp Tạ Vô Song đưa Đan Nhan về.

Mặt Đan Nhan lạnh tanh, Tạ Vô Song đi theo sau cười tủm tỉm, trông thấy Diệp Trần liền chào hỏi ngay, tâm trạng có vẻ rất tốt: “Ồ, chào sư tỷ.”

Diệp Trần hai mắt thâm quầng, sắc mặt u oán: “Vô Song à, chào nhé.”

Nói xong, cô chuyển sang nhìn Đan Nhan: “Chào sư muội.”

“Là ngươi thông đồng với hắn hại ta phải không?” Đan Nhan nhìn Diệp Trần chằm chằm, mặt lạnh tanh. Tinh thần Diệp Trần không tốt, thờ ơ nhìn Đan Nhan. Đan Nhan xiết chặt kiếm, lạnh nhạt bảo: “Ta biết, ngươi không ưa ta. Ngươi vốn là đệ tử duy nhất của sư phụ, đại sư tỷ nhất định sẽ kế thừa Vấn Kiếm Phong, giờ ta tới, địa vị của ngươi bị lung lay nên ngươi bèn nghĩ cách hù dọa ta.”

Diệp Trần: “Σ( ° △°|||)︴ “

Sư muội này hay thật, không nói thì thôi, đã nói thì nói rõ nhiều, có phải người im lặng thường đều giỏi nghĩ vậy không?

“Ngươi để Tạ Vô Song làm nhục ta như thế chẳng qua là muốn ta biết khó mà lui, nhưng mà, sư tỷ à,” Đan Nhan ngẩng đầu, mắt sắc lẹm, “cho dù không có ta thì cũng sẽ có người khác, sư phụ không thể mãi mãi chỉ có mình ngươi là đồ đệ được. Sư tỷ nên học cách trưởng thành, người lớn chút đi!”

Diệp Trần: “…”

Một lát sau, cô nhìn sang Tạ Vô Song: “Đệ làm gì muội ấy thế?”

Không phải chứ, Tạ Vô Song là người có nhân phẩm siêu tốt mà, chỉ hay đùa dai tí ti thôi, tiểu cô nương rơi vào tay cậu ta không bị sao chứ?

Tạ Vô Song bó tay hết cách: “Sức tưởng tượng của tiểu sư muội của chúng ta quá tốt. Cho muội ấy ăn thì muội ấy nghĩ là đệ hạ độc, dỗ dành muội ấy thì muội ấy bảo đệ bụng dạ khó lường, châm chọc muội ấy thì muội ấy bảo cuối cùng đệ cũng lộ rõ bản chất…”

Diệp Trần hiểu rồi. Cô nhìn Đan Nhan đầy suy tư.

Đến cùng là đã trải qua những gì mới khiến một người tưởng tượng thế giới tối tăm như vậy nhỉ?

Có điều, động não suy nghĩ một chút là Diệp Trần liền hiểu ngay, cả nhà muội ấy vừa bị thảm sát, nghe đồn là do bằng hữu tốt của phụ thân bán đứng. Cô vỗ vai muội ấy bảo: “Muội đừng nghĩ nhiều, bọn ta không có ác ý gì đâu.”

“Đừng có làm bộ làm tịch!” Đan Nhan gắt lên, “Thay vì tốn sức bày mưu hèn kế bẩn thì lo mà phấn đấu đi! Tuy ngươi ngu ngốc, không luyện kiếm một lần đã chuẩn nhưng luyện đi luyện lại nhiều lần là được, những điều nghe giảng không hiểu thì hỏi cho rõ, ngồi thiền định không nhập tâm được thì ép mình…”

“Quá đáng rồi đấy…” Diệp Trần quắc mắt, “Ta ghét nhất đứa nào nói ta ngốc.”

Bởi vì so với nữ chính thiên tài thì cô quả thực đúng là hơi ngu một chút.

“Chỉ mấy câu đã có thể khiến ngươi mất bình tĩnh, chứng tỏ đạo tâm của ngươi không kiên định. Ngươi là đại tiểu thư xuất thân cao quý, chưa từng chịu khổ, tư chất kém cỏi lại còn không biết nỗ lực, thật là làm ô nhục thanh danh của sư phụ!”

Diệp Trần: “…”

Tư chất kém cỏi…

Từ hồi đến thế giới này, lần đầu tiên Diệp Trần nghe có người dùng câu này đánh giá mình.

Tính ra, nếu như không có dòng máu thần tộc thì linh căn của nữ chính còn chẳng bằng cô. Đáng tiếc là trong thế giới gốc, Diệp Trần thật bị chết quá sớm, chứ không thì cũng sẽ vang danh thiên hạ cho coi.

Diệp Trần nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Đan Nhan thì cũng tức theo, nhếch mép bảo: “Hóa ra là sư muội ghen tị nhà ta lắm tiền, cha mẹ ta yêu thương ta, xuất thân ta tốt thì là lỗi của ta à? Tư chất ta không tốt, vậy tư chất của sư muội chẳng lẽ là độc nhất vô nhị, dù trước đây hay sau này cũng không ai sánh bằng sao?”

Đan Nhan thấy Diệp Trần cáu giận, tuy sợ nhưng vẫn ương ngạnh đáp: “Không dám…”

Còn chưa nói dứt lời, Diệp Trần đã động tới kiếm, Đan Nhan tái mặt, Diệp Trần cũng không định đánh thật, gõ gõ bao kiếm vào người con bé, Đan Nhan vội vàng xuất kiếm còn kiếm của Diệp Trần thì kiên quyết không chịu rút ra khỏi vỏ. Chưa đến mười chiêu, Đan Nhan đã bị thua. Diệp Trần chỉ mũi kiếm vào người đối phương.

“Sư muội, ta dạy cho muội vài chuyện nhé.” Diệp Trần cười trong veo nhưng không khó để nhận ra sự tức giận của cô.

“Thứ nhất, mỗi người một chí, muội muốn tu tiên, ta không muốn tu tiên, vậy cũng chẳng có gì mất mặt. Cho dù lãng phí tài năng, ta chỉ cần thấy mình sống tốt là được. Ta không làm chuyện xấu, không thẹn với trời đất, với lòng mình, ta chẳng phải xin lỗi ai cả, càng chưa tới nỗi làm mất mặt Vấn Kiếm Phong.”

“Thứ hai, nỗ lực của người khác không phải là chuyện muội có thể phán xét, tư chất của người khác không tốt càng không phải chuyện muội nên cười nhạo. Khi ta ở tầm tuổi của muội, ngày ngày ở trên núi luyện kiếm, muội không hề thấy, hiện giờ muội lại chỉ trích ta không nỗ lực, thật là vô lý. Tư chất của ta không bằng muội, ta thừa nhận nhưng muội đem nó ra để nói thì ta không đồng ý. Nếu như tư chất không tốt cũng đáng bị đem ra đay nghiến, kẻ yếu đáng bị quở trách, vậy thì, sư muội à, hiện giờ muội yếu như vậy, ta giết muội có phải là cũng thuận theo lẽ thường hay không?”

“Cuối cùng,” Diệp Trần nheo mắt, “ta không có những suy nghĩ xấu xa như muội nói, muội là tiểu sư muội của ta, ta cũng rất thương muội nhưng mỗi người người đều cần có không gian cá nhân riêng, hôm qua ta muốn làm sinh nhật cho sư phụ nên nhờ Vô Song dẫn muội đi chơi thôi. Ngoài chuyện đó ra, ta đã làm gì hại muội chưa? Mở to mắt ra mà nhìn xem, động não mà nghĩ đi, muội tới Vấn Kiếm Phong lâu như vậy, ta đối xử với muội thế nào? Đối tốt với muội thì muội không nhớ, thỉnh thoảng không tốt một lần thì muội ghi lòng tạc dạ nói rằng ta muốn hại muội. Đan Nhan, muội đúng là đồ ăn cháo đá bát!”

Đan Nhan bị Diệp Trần mắng tái cả mặt, không nói nổi câu nào. Đúng lúc này, vẻ mặt nàng ta bỗng thay đổi, Diệp Trần còn đang ngạc nhiên thì đã thấy Đan Nhan run rẩy toàn thân, khổ sở gọi: “Sư phụ… gọi… sư phụ…”

Vừa dứt lời, Diệp Trần lập tức cảm thấy chẳng lành, bế thốc Đan Nhan lên, bay thẳng tới động phủ của Quân Diễn. Đan Nhan nắm chặt y phục của bản thân, dưới làn da dường như có thứ gì đó đang chui rúc, trông cực kỳ ghê rợn. Diệp Trần vội vàng bế con bé vào trong động phủ của Quân Diễn, gọi thật to: “Sư phụ!”

Quân Diễn trông thấy tình hình của Đan Nhan, lập tức đứng dậy, vẽ phù, từng đạo kim quang nhập vào người Đan Nhan.

Cơ thể Đan Nhan dần bình thường trở lại, Quân Diễn trán túa mồ hôi ướt đẫm, Tạ Vô Song đuổi tới nơi, Quân Diễn nhìn hai người họ, lạnh lùng hỏi: “Sao lại thế này?”

Diệp Trần mấp máy môi, biết mình gây họa rồi. Quân Diễn hỏi thẳng: “Hai đứa động thủ hả? Ai ra tay trước?”

“Con.” Diệp Trần đáp dứt khoát. Quân Diễn chỉ tay ra ngoài cửa, nói thẳng: “Ra ngoài đó quỳ.”

“Trong cơ thể muội ấy là cái gì vậy?”

“Không phải chuyện của con.” Quân Diễn nghiêm giọng. Diệp Trần không nói gì nữa, biết mình đã gây chuyện nên quay lưng bỏ ra ngoài, quỳ ở đó.

Tạ Vô Song nhíu nhíu mày, cũng ra ngoài theo, vẻ mặt trầm tư. Diệp Trần im lặng quỳ ở ngoài, Tạ Vô Song đứng bên nói: “Sư tỷ ơi, thực ra, sư muội không phải người xấu đâu…”

“Sao,” Diệp Trần cười gằn, “đệ cũng tạo phản à?”

“Ta thấy dáng vẻ vừa rồi của muội ấy rất giống thân thể thần ma.”

“Đó là cái gì?” Diệp Trần nhíu mày, trong ấn tượng thì dường như chưa từng nghe thấy từ này. Tạ Vô Song đáp: “Người có dòng máu thần tộc có thể tự nguyện đem cơ thể của mình làm bình chứa, hấp thụ tà niệm của người khác rồi tinh lọc nó trong cơ thể mình. Tuy nhiên, trong tình huống như vậy sẽ rất dễ bị nó ảnh hưởng đến thần trí. Tà niệm tích lũy nhiều sẽ thành hình trong thân thể, nếu vận công thì nó sẽ phá ra.”

Diệp Trần giật mình, không hiểu được nhiều nhưng bỗng nghĩ ra một chuyện.

Đan Nhan có năng lực như vậy, nếu con bé tinh lọc tà niệm Quân Diễn tạo ra thì có thể hiểu ngay vì sao sau khi Quân Diễn để Đan Nhan ở cạnh mình thì có thể khống chế bản thân không đến tìm cô nữa.

Một cô nương tốt tự nguyện biến mình thành bình chứa vì người khác, xem ra cũng không thể nào là người xấu.

Diệp Trần không nói gì, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Vậy muội ấy có thể trừ khử tâm ma của kẻ khác không?”

“Tâm ma không phải tà niệm.” Tạ Vô Song trầm tư, nghiêm túc suy nghĩ, “Tà niệm sinh ra tâm ma nhưng tâm ma là ma. Nếu kẻ đó đã có tâm ma thì trừ tà niệm cùng lắm chỉ có thể khiến tâm ma không mạnh thêm, muốn trừ hẳn tâm ma thì là chuyện không thể.”

Diệp Trần gật đầu, trong lòng cười ha ha.

Cô cố gắng bao nhiêu để làm cho tâm ma của chàng ta trở nên mạnh mẽ, vậy mà Đan Nhan lại vô tư cống hiến như vậy, đúng là đồng đội ngu như bò.

Diệp Trần hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, âm thầm tính toán cách để Đan Nhan giữ khoảng cách với Quân Diễn.

Hai người, một đứng một quỳ, không ai nói câu nào. Một lát sau, Tạ Vô Song nhìn lên trời, thở dài: “Sư tỷ, hôm nay ăn gà rang ớt nữa không?”

“Không ăn, hỏa vượng.”

“Thế làm nồi rau cải nấu thịt viên nhé?”

“Đi đi.”

Cho dù là thời điểm nào cũng không thể từ chối đồ ăn ngon được.

Mặt trời dần dần lên cao, trời ngày càng nóng, đệ tử đi ngang qua trông thấy Diệp Trần quỳ trước cửa bèn bàn tán xôn xao.

“Vị đại sư tỷ của Vấn Kiếm Phong bị phạt quỳ kìa.”

“Sao vậy nhỉ?”

“Có đứa bảo là sáng nay thấy tỷ ấy đánh nhau với tiểu sư muội Đan Nhan.”

“Đánh nặng lắm không?”

“Tính tình đại sư tỷ thế nào không biết à? Tỷ ấy ra tay có chừng mực lắm, chắc chỉ đánh chơi thôi, nhưng mà ai bảo Quân sư thúc lại thương tân sư muội hơn chứ? Sư phụ mà, lúc nào chẳng thương đứa mới hơn, đại sư tỷ phải chịu khổ rồi.”

Tiếng mọi người bàn tán chẳng nhỏ chút nào, Diệp Trần nghe thấy hết, nghe đến nỗi suýt thì tưởng mình không phải đệ tử mà là một nữ nhân đáng thương bị người ta ruồng rẫy cơ.

Có khi còn đang mang thai.

Diệp Trần bó tay nhìn trời xanh, lặng lẽ thở dài.

“Mấy người này là còn chưa biết đấy, nếu mà bọn họ biết vừa rồi suýt nữa tôi đã hại chết Đan Nhan, không biết có còn nói như vậy nữa hay không…”

“Kí chủ, trong lòng sư đệ, sư muội của cô, cô luôn luôn đúng.”

“Tôi tốt vậy cơ à?”

“Dù sao thì cũng chỉ có cô chịu mua giúp đồ cho họ.”

“…”

Diệp Trần vô hình trung đã bị gán cho một hình tượng thật đáng thương. Tạ Vô Song ôm cặp lồng cơm tới, ba đĩa thức ăn, một bát canh, một mặn một chay, một phần rau trộn, một bát rau cải nấu thịt viên cực kỳ tươi ngon. Diệp Trần thèm vô cùng, quyết tâm hóa tức giận thành sức ăn. Tạ Vô Song xới cơm vào bát, nhếch môi hỏi: “Sư tỷ, hay là ta đút cơm cho tỷ nhé?”

“Sao phải đút?”

“Cho tỷ oai một chút. Tỷ thấy đó, mọi người đều biết sau này hai chúng ta sẽ kết thành bạn tu hành, tuy sư thúc không thương tỷ nhưng ta vẫn tự mình đút cơm cho tỷ ăn, có phải làm vậy trông tỷ sẽ bớt đáng thương đi không?”

“Đệ suy nghĩ cho ta chu đáo thật.” Diệp Trần run rẩy hoài nghi, “Tạ Vô Song, không phải đệ thích ta đấy chứ?”

Tạ Vô Song mỉm cười: “Sư tỷ có biết chuyện ta hối hận nhất là gì không?”

“Gì?”

“Chính là mẹ kiếp sao ta lại đi kết song anh với tỷ!”

Diệp Trần: “…”

Diệp Trần cảm thấy Tạ Vô Song đúng là bị thiệt thòi thật. Thực ra cô đã nhận ra Tạ Vô Song có chút ý tứ với Đan Nhan, vấn đề là giờ họ đã kết song anh, cậu ta không thể đi dây dưa người khác được.

Thế là Diệp Trần nghiêm túc nhìn cậu ta: “Vô Song, đệ thích ai thì tiến tới đi, chuyện song anh ta sẽ giải quyết!”

“Đừng có bảo là tỷ sẽ cắt Nguyên Anh trả ta nhé, ta không muốn.” Tạ Vô Song gắp đồ ăn, cười tủm tỉm, “Nào, há miệng ra nào.”

Diệp Trần cướp bát cơm, nghiêm túc bảo: “Vô Song, ta không thể vì bản thân mà hủy hoại chuyện chung thân đại sự của đệ được.”

“Sư tỷ,” Tạ Vô Song cúi đầu nhìn xuống đất, “năm đó, lúc tỷ cứu ta, mạng ta đã thuộc về tỷ rồi. Nhiều khi, không nhất thiết cứ phải ở với người mình yêu. Ta thích người ấy thì quan sát nàng từ xa là được, nàng sống tốt, ta cũng sẽ cảm thấy không còn gì phải tiếc nuối.”

“Hơn nữa, sư tỷ,” Tạ Vô Song cười tủm tỉm, “tỷ rất đẹp, ta không ghét tỷ đâu.”

“Cút đi!” Diệp Trần quát lên, nhịn không lấy kiếm đập cậu ta một trận, “Đệ yên tâm đi, ta có cách. Tạ Vô Song,” cô nghiêm túc nhìn đối phương, “ta chưa từng phụ những người tốt với ta bao giờ.”

Cũng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ người làm chuyện xấu với cô.

Tạ Vô Song ngẩn người, cảm giác người trước mặt mình vẫn luôn là đại tỷ tỷ năm đó đã nhặt hắn về. Cậu ta cười híp mắt, cầm bát cơm lên, cười tươi: “Tỷ tốt với ta như vậy, sao ta có thể để người khác bắt nạt tỷ được? Nào, sư tỷ, há miệng ra nào, chúng ta cho người khác biết thế nào là lợi hại!”

Diệp Trần ngẩn người, Tạ Vô Song tới gần nàng, thì thầm khe khẽ: “Diễn trò ân ái, ta chuyên nghiệp lắm. Sư tỷ chớ có lo, sư thúc nhất định là của tỷ!”

Tác giả có chuyện muốn nói: [Vở kịch nhỏ]

Bác sĩ: “Nghe nói dạo này độc giả rất nhớ tôi.”

Mặc Thư Bạch: “Ha ha.”

Bác sĩ: “Nghe nói tôi rất được yêu mến.”

Mặc Thư Bạch: “Anh hoang tưởng vừa vừa thôi! Anh nghĩ vì sao mình được yêu mến chứ?”

Bác sĩ: “Vì sao?”

Mặc Thư Bạch: “Đó là bởi vì bọn họ yêu tôi quá sâu sắc, muốn oán tôi cũng không nỡ oán! Vậy nên anh dám oán tôi, bọn họ mới hâm mộ anh!”

Bác sĩ: “Ồ.”

Mặc Thư Bạch: “Hiểu chưa? Người bọn họ yêu là tôi! Là tôi!”

Bác sĩ: “Biết mọi người đều oán cô, cô còn không mau tỉnh táo lại đi.”

Mặc Thư Bạch: “…”

Chú thích:

Câu “Thiếp rơi xuống bể khổ, muốn tìm bờ lên mà không được. Chàng nghĩa khí xông mây, ắt có thể cứu thiếp, nếu có thể đem nắm xương tàn của thiếp về chôn cho mồ yên mả đẹp thì còn hơn cả ơn tái tạo.” của Nhiếp Tiểu Thiến mình chép lại từ bản dịch của Cao Tự Thanh trong “Liêu trai chí dị”

Truyện Chữ Hay