Quân Diễn không biết mình bị làm sao. Chàng nhìn Diệp Trần đang hôn mê bất tỉnh, trong đầu toàn là những suy nghĩ điên rồ. Cưới nàng, chiếm hữu nàng, từng chi tiết nhỏ trong ảo cảnh chàng đều nhớ rõ. Mùi vì ngọt ngào của đôi môi “Cố Gia Nam” đã hôn, cảm xúc hôn nhau đêm Thất Tịch, khoái cảm thích gì làm đó sau khi trở thành Ma quân.
Chỉ mới nghĩ thôi, hô hấp chàng đã dồn dập, không kiểm soát nổi bản thân.
Chàng nghĩ mình phải rời khỏi đây nhưng trong đầu lại có một âm thanh ngăn cản.
“Nàng đang ngủ, không biết gì hết.”
“Không muốn nàng à? Không có ai biết mày làm chuyện đó đâu…”
Những suy nghĩ như vậy ngày càng ăn sâu vào đầu, chấp niệm và khát khao vô hình trong lòng chàng quyện vào nhau. Quân Diễn hoàn toàn không nhận thấy mắt mình đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ máu, chàng dần dần không thể suy nghĩ được gì nữa, cứ thế cúi đầu xuống, thơm lên má nàng.
Hơi ấm dịu dàng của thiếu nữ khiến buổi đêm cũng trở nên ấm áp hơn, chàng nín thở, hết sức cẩn thận, như thể sợ nàng bỗng dưng tỉnh giấc, luồn tay vào trong y phục của nàng…
Chàng hôn lên từng tấc cơ thể nàng, ôm nàng vào lòng cọ cọ, cho dù chỉ dán lên người nàng, chàng vẫn cảm thấy hết sức tốt đẹp.
Sau khi làm hết mọi chuyện, Quân Diễn choàng tỉnh, nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mắt, bàng hoàng cả người.
Diệp Trần vẫn đang hôn mê chưa thấy tỉnh, khắp người toàn là vết tích chàng để lại. Làn da của nàng quá mỏng, quá non nớt, chỉ dùng lực miết một chút đã để lại dấu đỏ.
Chàng đã làm gì vậy?
Toàn thân Quân Diễn run lên, giơ tay làm pháp quyết, tẩy xóa sạch sẽ xong liền luống cuống bỏ chạy khỏi phòng của Diệp Trần, đâm thẳng đến Tư Quá Nhai.
Trên Tư Quá Nhai tuyết phủ quanh năm, hơi lạnh giúp Quân Diễn bình tĩnh lại, chàng mặc áo choàng, tóc để xõa, ngơ ngác đứng ở Tư Quá Nhai nhìn đường chân trời mờ mịt.
Ảo cảnh của hồ yêu thường sẽ để lại ảnh hưởng với người tu đạo vì nó quá thật, bạn khó lòng phân biệt nổi đâu thật đâu giả. Nó sẽ phóng đại một chút khuyết điểm trong lòng bạn lên, nếu tâm đo của bạn đủ vững chắc thì rồi sẽ có một ngày bạn có thể rũ bỏ ảo cảnh, bước ra khỏi nó.
Chàng biết, cũng chính bởi biết nên mới càng thêm đau khổ.
Chàng tu Vô Tình đạo ba trăm năm, tất nhiên biết điểm cuối mình sẽ đến là gì. Một tu sĩ nến muốn đổi đạo thì chẳng khác gì tự phế tu vi, tu lại từ đầu, giờ chàng đã đạt tới Đại Thừa, ngoại trừ tiến lên, không còn con đường nào khác. Tình cảm rồi đều sẽ dần mai một theo thời gian. Tâm tư chàng dành cho Diệp Trần, không phải chàng không biết nhưng chàng không dám động chạm tới, vì chàng hiểu, sớm muộn gì cũng có ngày, chàng sẽ đạt tới cảnh giới cuối cùng của đạo tâm, khi ngày ấy đến, nếu chàng từng hứa hẹn hay khúc mắc gì với Diệp Trần thì sẽ đem đến tổn thương cho nàng ấy.
Thế nên chàng không nói gì, không làm gì, chỉ muốn làm một người sư phụ, lẳng lặng chờ đợi Diệp Trần, để con đường nàng đi được thuận buồm xuôi gió, đắc đạo phi thăng.
Diệp Trần không có tìm cảm ấy với chàng, chàng biết. Lòng chàng chua xót nhưng lại thấy may mắn nhiều hơn. Chàng từng muốn che giấu thật kĩ chút tâm tư nhỏ nhoi kia, lặng lẽ canh giữ, bảo vệ bên cạnh nàng.
Thế nhưng chuyện ở ảo cảnh dường như đã mở ra một chiếc hộp, khiến những tình cảm chàng cố công đè nén đều trào hết ra ngoài mà chàng thì chẳng thể bít lại nổi.
Người Quân Diễn run lên, mắt nhắm lại, ngồi xuống khoanh chân lại.
Gió tuyết rít từng cơn trên Tư Quá Nhai, Quân Diễn nhẩm đi nhẩm lại Thanh Tâm chú, muốn trục xuất toàn bộ tà niệm ra ngoài đầu óc.
Hồng trần vạn trượng, thanh tâm chú, tẩy trừ được ý niệm nhất thời, không tẩy trừ nổi chấp nhất một đời.
Đạo lý này, rất nhiều năm sau này chàng mới thực sự hiểu thấu.
Quân Diễn đi rất lâu rồi Diệp Trần mới mơ màng tỉnh lại.
Mặt trời đã lên cao giữa trời, Diệp Trần nằm trên giường, cảm giác vết thương đau khắp mình mẩy, cô bỗng giật mình.
“Không đúng, cảm giác này không đúng!”
Ba Tám choáng, nó tưởng là kí chủ ngốc nghếch nhà nó sẽ chẳng cảm giác được, không ngờ lại là người tinh tế đến vậy, nuốt nuốt nước bọt, nó hỏi: “Cái gì không đúng?”
“Tôi bị thương nặng, tỉnh dậy lại không có bữa sáng, chuyện này tuyệt đối bất hợp lý!”
Ba Tám: “…”
Nó đã đánh giá cô nàng quá cao.
“Sư phụ cô đến Tư Quá Nhai rồi.” Ba Tám thủng thẳng nhắc. Diệp Trần rời giường đứng dậy, cả người đau ê ẩm, rên một tiếng rồi bảo: “Chẳng trách không thấy chàng ta ở đây, tôi qua đó xem thử xem.”
Ba Tám thắc mắc: “Cô không hỏi vì sao hắn lại tới đó à?”
“Cái này còn cần phải hỏi nữa sao?” Diệp Trần mở cửa, để ánh nắng chiếu vào người, nheo nheo mắt, thong thả nói, “Sư phụ là người có lòng tự trọng như vậy, thế mà lại bị một cái ảo cảnh làm khó, nhất định là người không thể tự tha thứ cho bản thân nên phải đi kiểm điểm!”
Ba Tám: “Cô thật giỏi nghĩ…”
“Chứ không thì sao nữa?” Diệp Trần thắc mắc. Ba Tám ngẫm nghĩ một chút rồi đổi cách hỏi khác, thăm dò thử xem có cần thuật lại chuyện lúc nãy không.
“Cô bảo nếu có một người đàn ông, đêm tối, lợi dụng lúc cô đang ngủ, lén lút làm chuyện xấu hổ với cô, cô sẽ nghĩ thế nào?”
“Mặt mũi thế nào?” Diệp Trần hỏi ngay, “Phong độ ra sao?”
“Chắc là… đẹp nhất thế giới?” Ba Tám cân nhắc cách dùng từ, Diệp Trần ngẩng phắt đầu lên, mặt đầy khiếp sợ: “Mẹ kiếp, chuyện tốt như vậy mà đến lượt tôi à?! Ba Tám, anh giỏi tưởng tượng thấy mẹ!”
Ba Tám: “…”
“Anh nghĩ thử mà xem,” Diệp Trần khoa chân múa tay, “một đại mỹ nhân, nếu mà có phong độ một chút, như sư phụ tôi chẳng hạn, tối nào người đó cũng lẻn vào phòng của anh, vừa lo lắng vừa làm chuyện không thể tả nổi với anh, anh không thấy là… kích thích muốn chết luôn sao?”
“Nhất là, nếu là người tôi quen… ví dụ như sư phụ tôi…” Vừa nói Diệp Trần vừa tự động tưởng tượng cảnh tượng kia trong đầu, máu mũi lập tức chảy ra, cô vội vàng ngửa mặt lên, “Không được, không được, tôi không thể mơ mộng chuyện này được. Người trẻ tuổi dễ bị hỏa vượng lắm.”
Ba Tám: “…”
Nói xong, Diệp Trần đi rửa mặt chải đầu rồi chạy đi tìm Tạ Vô Song ăn chực một bữa. Tuy cô đã lên Kim Đan nhưng vẫn duy trì thói quen ăn cơm. Thiên Kiếm tông có hai người giỏi nấu cơm, người thứ nhất là Quân Diễn, người thứ hai là Tạ Vô Song. Hôm nay, Quân Diễn đi vắng, cô phải đi tìm Tạ Vô Song thôi.
Trong lúc cưỡi tiên hạc bay giữa trời, Ba Tám tán gẫu với cô: “Nói đến người lén lút ban đêm đó, cô thấy ai thì tốt?”
“Tất nhiên là sư phụ rồi.” Diệp Trần đáp chẳng cần nghĩ, “Đẹp trai, lại còn là sư phụ tôi nữa, có thấy cảm giác kích thích cấm kỵ không chứ hả?”
“Cô đứng đắn chút đi…” Ba Tám húng hắng ho, ngoảnh mặt đi bảo, “Cô không thấy xấu hổ chút nào à?”
“Tôi có chứ,” Diệp Trần nhìn thẳng phía trước, ánh mắt ôn hòa, “tôi có thấy xấu hổ.”
Cũng bởi vì biết xấu hổ nên cô mới không dám nói thẳng lòng mình ra.
Ba Tám nhạy cảm phát hiện được, hít một hơi thật sâu: “Mẹ kiếp, không phải cô thích Quân Diễn đấy chứ?!”
“Không phải anh có thể kiểm tra tình cảm à?”
Diệp Trần cười như có như không: “Anh kiểm tra đi là biết mà.”
“Khỉ thật!” Ba Tám chửi thề, “Tôi thăng cấp, cô cũng thăng cấp, giờ nếu chỉ số tình cảm sai lệch dưới thì tôi không kiểm tra ra được, cô nói thật với tôi đi, bao nhiêu rồi?”
“Mẹ anh, sao tôi biết được?” Diệp Trần bị sốc, nghiêm túc suy nghĩ, “Tôi cảm thấy, nếu anh đồng ý thì tôi thật sự sẽ nói chuyện yêu đương đấy, tiếc là anh không đồng ý.”
“Vậy nên…” Đôi mắt Diệp Trần ánh lên niềm vui, “Nếu sư phụ tôi chủ động, tôi bị động… thì không phải tại tôi đúng không?”
“Diệp Trần…” Ba Tám sụp đổ đến nơi, “cô nhất định đừng có ở lại thế giới này đấy! Hành trình của cô còn rất dài, cô hoàn thành xong nhiệm vụ, sẽ được trao một phần thưởng cực kỳ to đấy!”
“Phần thưởng gì?” Diệp Trần ngạc nhiên, cứ tưởng là mình đã lên thuyền giặc, hóa ra lại còn có quà!
“Đến lúc đó,” Ba Tám mắm môi mắm lợi lại nói, “cô có thể có được một điều ước, ước gì cũng được! Cô thích ở lại thế giới nào thì ở lại chỗ đó, thích ở với ai thì ở với người đó!”
Diệp Trần mở to mắt, một lát sau mới cảm thán: “Ba Tám, anh giấu kĩ thật đấy…”
Ba Tám: “…”
“Tôi nghĩ kĩ rồi, chắc chắn sẽ không ở lại thế giới này.”
“???”
“Tôi thấy mình đối với Quân Diễn thì tình sư đồ vẫn nhiều hơn một chút.”
Sư đồ cái mẹ, sư đồ mà còn ngày ngày chảy máu mũi muốn yêu đương hả?
Diệp Trần hơi hơi ngượng ngùng: “Thì tại người đẹp trai khá là có sức hút…”
Ba Tám: “(ノ`Д)ノ cút!”
Sau khi bảo cút xong, Ba Tám bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, nó thở dài, nói đầy trầm lắng: “Kí chủ, cô trưởng thành rồi, không còn tâm sự với tôi nữa.”
“Ha ha ha ha…”
Diệp Trần cười ngại ngùng, đến ngọn Chủ Phong, hạ xuống trước mặt Tạ Vô Song. Tạ Vô Song vừa thấy cô đến, mắt liền sáng lên, nếu mà có đuôi, thì chắc nó đã ngoáy tít mù rồi.
“Sư tỷ!” Tạ Vô Song chào, “Tỷ không bị thương chứ? Ta đang định đi thăm tỷ.”
“Chuyện nhỏ thôi,” Diệp Trần phẩy tay, “chút thương tích ấy có đáng gì, ta tới là để hỏi đệ…”
Diệp Trần hơi ngượng: “Có nấu cơm không?”
Tạ Vô Song ngớ ra rồi liền hiểu ý của Diệp Trần, lập tức đáp: “Ta đi nấu ngay đây, tỷ chờ một chút.”
Nói xong, Tạ Vô Song vội vàng đi nấu cơm, lúc cậu ta nấu cơm trông rất đẹp mắt, khuôn mặt anh tuấn trở nên dịu dàng hơn, Diệp Trần nghiêng người tạ vào cánh cửa, chăm chú quan sát, đồng thời cảm thán với Ba Tám, cậu ta đúng là đẹp chết đi được.
Cô thích Tu Chân Giới! Nam chính, phản diện đều đẹp siêu cấp!
Tạ Vô Song bị cô nhìn càng thêm căng thẳng, giả vờ vô tư, không để ý ánh mắt của cô, nghiêm túc đảo thức ăn trong nồi. Diệp Trần nói chuyện luyên thuyên: “Gần đây luyện kiếm ổn cả chứ?”
“Vâng.”
“Đệ sắp Nguyên Anh chưa?”
“Còn sớm mà.”
“Nghe nói đệ nhặt được linh sủng ở sau núi, nhất định là đáng yêu lắm, cho ta ôm thử nhé?”
“Vâng…” Mặt Tạ Vô Song đỏ dừ, chậc lưỡi kêu mấy tiếng, một con hổ nhỏ lông mềm mượt bèn chạy ra, đôi mắt nó đen láy, ngồi dưới đất ngoan như cún con, nghiêm túc, đầy sức sống.
Đây nhất định là một con hổ giả…
Thế nhưng điều này không ngăn được tim Diệp Trần nổi bong bóng màu hồng, nói líu lưỡi: “Thế… thế có thể cho tỷ mượn về nuôi không?!”
Tạ Vô Song ngạc nhiên, trông thấy vẻ mặt vui vẻ của Diệp Trần, mặt đỏ tới tận mang tai, còn chưa kịp ngăn cản, Diệp Trần đã ôm thẳng con thú nhỏ vào lòng, cẩn thận vuốt ve. Con thú nhỏ tựa vào ngực Diệp Trần lấy lòng, Diệp Trần thích chí bảo: “Vô Song, cho ta mượn nuôi nhé?!”
Tạ Vô Song nhìn con hổ nhỏ tự nhiên nằm trong lòng Diệp Trần một lúc lâu, cuối cùng bảo: “Được…”
Nói xong, Tạ Vô Song bảo: “Sư tỉ, thực ra… đây là một con ký linh thú.”
Ừ? Thì sao?
Diệp Trần ngơ ngác, Tạ Vô Song nói nốt: “Nhưng sư tỷ yên tâm, ta tuyệt sẽ không bỏ thần thức vào người nó!”
Diệp Trần sực hiểu ra, gật gật đầu, vỗ vai Tạ Vô Song: “Ta tin tưởng đệ.”
Nhân phẩn của Tạ Vô Song, cô luôn rất tin tưởng.
Ăn cơm xong, Diệp Trần đợi đến tối mà vẫn chưa thấy Quân Diễn về, bèn ôm linh thú đến Tư Quá Nhai. Tư Quá Nhai đầy tuyết lạnh thấu xương, cô vừa bước vào trong phạm vi của Tư Quá Nhai, Quân Diễn đã nhận ra ngay, thi triển pháp quyết, thay đổi y phục trên người, trông không còn tí nhếch nhác nào.
Diệp Trần ôm linh thú tới, cười dịu dàng: “Sư phụ, người đã ở đây cả ngày rồi, vẫn chưa về ạ?”
Quân Diễn không trả lời, chuyển mắt nhìn con thú nhỏ Diệp Trần ôm. Đó là một con ký linh thú, có mùi của Tạ Vô Song.
Đôi mắt chàng lạnh như băng, con hổ con sợ co người lại, Diệp Trần vỗ về nó, nói với Quân Diễn: “Sư phụ đừng dọa nó, gan nó bé lắm! Con xin mãi Tạ Vô Song mới cho mượn, người đừng có dọa hại nó bị làm sao đấy nhé!”
Xin mãi?
Quân Diễn cười gằn trong dạ, con ký linh thú này, sợ là Tạ Vô Song chỉ ước gì ngày nào cũng để nó ở với Diệp Trần ấy chứ. Chút tâm tư cỏn con của Tạ Vô Song mà chàng còn không rõ chắc, chàng có mù đâu.
“Đây là ký linh thú,” chàng nhắc nhở thẳng thừng, “nếu Tạ Vô Song chuyển thần thức sang nó thì con ôm con hổ này cũng giống y như ôm hắn vậy.”
“Điều này thì người yên tâm đi,” Diệp Trần cam đoan chắc nịch, “Vô Song đã nói sẽ không làm vậy rồi, đệ ấy không phải người như thế.”
Quân Diễn không nói thêm nữa, cảm giác ghen tị trỗi lên trong lòng, chàng thở gấp, nhắm mắt lại, vung tay áo lên: “Con về đi, ta muốn ở đây thêm một đêm.”
Diệp Trần khá là bất đắc dĩ, chỉ là đánh thua thôi mà, có cần phải phạt mình nhiều vậy không?
“Sư phụ,” Diệp Trần làm nũng, “về đi mà, chỗ này lạnh lắm, người mà bị lạnh cóng phát ốm thì con đau lòng lắm!”
Cô nói bằng giọng nũng nịu, yếu ớt, cực kỳ có sức cám dỗ với Quân Diễn. Chàng suýt thì xốn xang không kiềm nổi, đành quát lên: “Cút!”
Diệp Trần ngơ ngác, lát sau liền phì cười: “Cút thì cút.”
Nói xong Diệp Trần bế hổ con bỏ đi.
Chờ nàng đi khuất xa, Quân Diễn mới mở mắt, đôi mắt đỏ lừ.
Chàng chống người vào cột băng, thở dốc khe khẽ, thần thức bám theo Diệp Trần.
Chàng nhìn nàng quay về phòng, chơi đùa với hổ con như với một con cún, nàng giơ tay nó giơ tay, bảo nó lăn lộn nó liền lăn lộn.
Sao linh sủng có thể thông minh vậy được?
Nhất định là Tạ Vô Song… nhất định là Tạ Vô Song đang ở trong.
Ký linh thú nếu bị chủ nhập thân thì không ai có thể nhận ra được, chỉ có thể quan sát hành vi, cử chỉ để phỏng đoán. Trong lòng Quân Diễn vô cùng lo lắng, chàng nhìn Diệp Trần chơi mệt lả rồi ôm luôn hổ con ngủ. Hổ con tựa vào ngực nàng, dụi dụi cái đầu tròn rồi lại liếm láp làn da trắng ngần lộ ra ngoài.
Trong đầu Quân Diễn có cái gì đó vừa nổ tung, đến khi chàng tỉnh táo lại thì thấy mình đã ở bên cạnh Diệp Trần, hai luồng sáng tiến thẳng vào trong đầu Diệp Trần và hổ con.
Quân Diễn tới gần, quẳng hổ con xuống dưới đất, ngồi bên người Diệp Trần.
“Đừng mà… Dừng lại…”
Chàng liều mạng hét lên nhưng cơ thể hoàn toàn không nghe theo sai khiến. Bàn tay lạnh buốt của chàng cởi áo của người nằm trên giường rồi hôn.
Diệp Trần bất giác rên lên, khiến chàng không chịu nổi, chuyển mình đè lên.
“Dừng lại…”
“Dừng lại đi!”
Nhưng mà không dừng được, một kẻ khác trong cơ thể chàng đã lần mò xuống dưới cơ thể ngọt ngào, ngoại trừ bước cuối cùng không làm, còn lại thì chàng đều vui vẻ đùa giỡn tiểu cô nương.
Thời gian càng kéo dài, càng đắm say, các giác quan trên cơ thể bị kích thích khiến Quân Diễn sụp đổ, cuối cùng, chàng hoàng toàn không thể phản kháng lại gì nữa.
Lúc tỉnh táo lại, chảng không hốt hoảng chạy trốn như lần đầu tiên mà lặng lẽ xử lý gọn ghẽ, ngồi yên bên cạnh Diệp Trần.
Chàng biết đây là kiếp số, cho dù giãy dụa thế nào, cho dù trốn tránh ra sao, chàng đều không rời xa được.
Điều duy nhất chàng có thể làm lúc này là cố gắng che giấu, để một mình chàng lặng lẽ gặm nhấm đắng cay.
Căn nguyên, duyên diệt, từ đầu tới cuối, chàng sẽ không làm phiền đến bất kì ai.
Chàng độc hành một mình, chỉ có thanh kiếm làm bạn.
Nghĩ cẩn thận rồi, chàng đứng dậy ra ngoài, đi bế quan.
Lúc Diệp Trần tỉnh lại, xem tin nhắn của Quân Diễn, không khỏi thấy khó hiểu.
“Sư phụ bế quan? Không phải chàng ta bảo muốn cùng tôi trưởng thành sao? Hơn nữa, bế quan mà chẳng chịu nói với tôi một tiếng.”
Ba Tám không đáp, nó cảm thấy bối rối.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Trần cảm thấy hơi là lạ, không nhịn được rên lên: “Sao lưỡi lại đau đau thế nhỉ? Cứ y như bị ai đó hôn cả đêm ấy!”
Ba Tám: “…”
Có điều Diệp Trần trước nay là người qua loa đại khái, không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Quân Diễn bế quan, cô cũng bắt đầu chăm chỉ tu luyện. Cô phải đợi nữ chính có thể xuất hiện bất cứ lúc nào nên vẫn chưa tới lúc muốn bế quan.
Mỗi ngày cô nghiêm túc luyện kiếm, tìm Tạ Vô Song đánh một trận rồi về đi tắm rửa, sau đó ôm hổ con ngủ.
Có điều chẳng hiểu tại sao, sáng nào thức dậy, cô cũng thấy hổ con bị mình đá xuống đất đang tủi thân nhìn mình. Cô cũng hơi xấu hổ nên sau này đã làm cho nó một cái ổ riêng để nó ngủ một mình.
Ba năm thấm thoắt trôi qua, Diệp Trần đã sắp lên Nguyên Anh.
Đến lúc này, Quân Diễn vẫn tĩnh tọa trong động phủ, đôi mắt đã có thể tùy ý thay đổi giữa hai sắc đỏ, đen.
Sau ba năm, hai kẻ trong cơ thể chàng đã thỏa hiệp được với nhau, ban đêm chàng sẽ để tâm ma ra, đến bên Diệp Trần.
Tâm ma của chàng là do chấp niệm hóa thành, có ham muốn chiếm hữu và tình cảm khó diễn tả bằng lời với Diệp Trần. Mỗi đêm, chàng chìm trong phóng túng, đến ban ngày chàng lại thêm chán, ghét chính mình, lại thêm sợ Diệp Trần.
Chàng nên xuất quan từ lâu rồi nhưng mãi vẫn không dám ra ngoài, chàng sợ nhìn thấy Diệp Trần.
Chàng đã không còn giống một con người nữa, mà là một con thú vật, bất kể lúc nào cũng có thể làm hại người kia.
Chàng không thể để chuyện đó xảy ra, không thể làm chuyện tổn thương người con gái ấy.
Thế nhưng đêm đến, chàng lại lẻn vào phòng phóng túng.
Diệp Trần hiện tại đã chạm đến ngưỡng cửa Nguyên Anh. Hôm nay, trong lúc giao đấu với Tạ Vô Song lại có thêm tiến triển mới, có thể chạm vào dòng chảy của “khí”. Sau khi cô ngủ không lâu liền có cảm giác thần thức bị thứ gì đó va vào. Cô biết đây là chú ngủ say, lòng thầm hoảng hốt, lập tức nói: “Hệ thống, Tuyệt đối tỉnh táo!”
Ba Tám lập tức trừ ngay điểm tích lũy, cơ thể Diệp Trần đã ngủ mê nhưng tâm trí của cô vẫn tỉnh táo.
Tiếp đó, cô trông thấy có một người đẩy cửa bước vào.
Ba năm họ không gặp nhau, chàng trông càng lạnh lùng hơn, áo bào màu đen, mắt đỏ như máu, dưới ánh trăng trông đầy yêu dị.
Diệp Trần ngơ ngác, không hiểu ra làm sao: “Đây… đây là sư phụ á?!”
“Ừ…” Ba Tám hơi chột dạ.
Diệp Trần trông thấy chàng bước vào, đi về phía mình, trong lòng có dự cảm mơ hồ, nuốt nước bọt hỏi: “Chàng ta… Chàng ta muốn làm gì?”
“Không thể tả được…”
“Ba Tám,” Diệp Trần hoảng sợ quay đầu sang, “Đây là chàng ấy ép tôi đúng không? Không liên quan đến tôi, đúng chứ?!”
“Phải…” Ba Tám thấy Diệp Trần hoảng hốt bèn an ủi, “Kí chủ, đừng buồn, vì nhiệm vụ…”
“Đóng liên hệ với thế giới bên ngoài đi!” Diệp Trần bảo. Ba Tám không than thở tiếng nào, lập tức biến mất khỏi đầu Diệp Trần.
Hiện giờ chỉ còn lại Diệp Trần và Quân Diễn. Diệp Trần thấy Quân Diễn im lặng nhìn mình, sau đó từ từ nở nụ cười.
Nụ cười đó yêu diễm, quỷ dị, như đóa hoa đỏ tươi của địa ngục đang nở rộ. Chàng ta cởi tầng tầng lớp lớp áo của bản thân, chui vào trong chăn nằm cùng cô, cởi áo của cô ra, kéo cô vào lòng, tay bắt đầu vuốt ve.
Khoái cảm trào dâng khiến da đầu Diệp Trần run lên, cô chưa từng có trải nghiệm nào như vậy, lần táo bạo nhất chính là đêm hôn Quân Diễn.
Thật không ngờ, Quân Diễn đã tiến bước nhanh như vậy!
Diệp Trần thở dốc khe khẽ, người nọ vừa hôn cô vừa khàn khàn bảo: “Lại đi tìm Tạ Vô Song, hửm? Thích hắn vậy cơ à? Không ngoan, sư phụ phải phạt thôi…”
“Kí chủ…” Ba Tám lại lên tiếng, Diệp Trần đỏ mặt: “Anh quay lại làm cái gì!”
“Cô yên tâm, tôi không hề biết hai người đang làm gì,” Ba Tám tủi thân, rụt rè bảo, “Chỉ là tôi lo cho cô, sợ cô nghĩ không thông…”
“Tôi chẳng có gì nghĩ không thông hết…” Diệp Trần nghiến răng, Quân Diễn tuyệt đối không phải lần đầu tiên làm chuyện này, cực kỳ thuần thục, quen thuộc cơ thể cô. Diệp Trần sợ mình phát ra âm thanh gì không văn hóa bèn bảo Ba Tám: “Anh mau đi đi.”
“Kí chủ…” Ba Tám cực kỳ áy náy, “Tôi biết, cô là một thiếu nữ, lần đầu tiên gặp phải chuyện này, chắc khó mà nghĩ thông được, nhưng vì nhiệm vụ, chúng ta co được duỗi được, hiện giờ tuy rằng bất hạnh nhưng sau này…”
“Anh! Biến! Đi!”
“Kí chủ, cô nhất định đừng buồn, cắn môi lại là qua ngay thôi, đêm mai sẽ không mở tính năng này cho cô nữa. Hay là tôi tắt nó đi cho cô nhé, cô sẽ không cảm nhận thấy sự tra tấn, khuất nhục này nữa…”
“Cút!!” Diệp Trần rốt cuộc không nhịn nổi, quát lên, “Tôi chờ ngày này đã bao lâu anh không biết sao?! Ba Tám, nói cho anh biết, còn làm phiền bà đây sung sướng, tôi mặc kệ tất đấy!!”
Ba Tám: “Σ( ° △°|||)︴ “
Một lát sau, Ba Tám cuối cùng sực hiểu ra: “Kí chủ, cô không khó chịu à?!!”
“Ừ ừ…” Diệp Trần giục, “Anh mau đi đi, còn làm phiền nữa là tuyệt giao thật đấy.”
Ba Tám: “…”
Nó cảm giác mình bị tổn thương hết sức, cáu kỉnh hừ một tiếng, đóng cửa, khóa hẳn mình lại.
Quân Diễn áp trên người Diệp Trần cọ qua cọ lại, dùng tay thi triển chú con rối, giọng khàn khàn ra lệnh: “Tiểu Trần, ôm ta.”
Diệp Trần biết đây là chú con rối, cảm thấy tay mình đang tự động nâng lên vòng quanh người đối phương.
Quân Diễn nói tiếp: “Tiểu Trần, kêu lên.”
Diệp Trần thích chí đen cả mặt, thẹn thùng quá, sao có thể làm chuyện thẹn thùng vậy chứ?
Sau khi xong xuôi, Quân Diễn cẩn thận thu dọn toàn bộ rồi đứng dậy bỏ đi.
Diệp Trần nằm trên giường, chầm chậm mở mắt, lúc này, Ba Tám lại trở lại.
Diệp Trần lật người ngồi dậy, sắc mặt nặng nề.
“Nói đi,” vẻ mặt cô rất đau buồn, “Rốt cuộc là sao lại thế này?”
“Đừng có sướng chán chê rồi lại tỏ vẻ đau buồn để lừa gạt tình cảm của tôi chứ,” Ba Tám bóc mẽ cô không chút tình nghĩa, hỏi lạnh tanh: “Đêm nay nói luôn hả?”
“Nói, nói, nói!” Diệp Trần đáp ngay, “Những lúc thế này sao có thể không nói luôn chứ?!”
“Cô còn nhớ nhiệm vụ của mình không?!” Ba Tám suy sụp, “Cô phải uốn nắn tư tưởng của hắn ta chứ, cô như thế này là cùng hắn ta chìm đắm đấy!”
“Thực ra thì,” Diệp Trần trả lời, “tôi cảm thấy khiến chàng ta yêu tôi, tôi và chàng yêu nhau, đó chẳng phải cũng là một cách cứu vớt hay sao?”
“Độ khó cao lắm đấy.” Ba Tám bảo, “Theo tính toán của hệ thống, phương án này, sau khi nữ chính xuất hiện, có xác suất thất bại lên tới %!”
“Ôi chao…” Diệp Trần sờ cằm, “Anh nói vậy thật chẳng vui gì.”
“Sự thật mất lòng.”
“Thế thì cứ chờ nữ chính xuất hiện đi vậy.” Diệp Trần nhún vai, “Giờ tôi chẳng làm gì nữa hết, vậy được chưa? Anh đừng có thức nữa, buổi tối Quân Diễn đều sẽ tới. Hay là anh xem lúc chúng tôi ấy ấy, anh cho tôi tỉnh lại được không, chí ít thì tôi còn được sướng một tí.”
Hệ thống: “(ノ`Д)ノ cút “
Tác giả có chuyện muốn nói: [Vở kịch nhỏ ở bệnh viện ]
Bác sĩ: “Thư Bạch, hôm nay bệnh đỡ hơn chút nào chưa?”
Mặc Thư Bạch: “Tôi không có bệnh, thế giới này mới có bệnh!”
Bác sĩ (quay đầu nói với y tá): “Ghi lại đi, bệnh trẻ trâu nặng thêm.
Mặc Thư Bạch: “Anh làm vậy tôi rất không vui.”
Bác sĩ: “Ồ, ngoài tôi làm cô không vui, còn gì khác khiến cô không vui nữa?”
Mặc Thư Bạch: “Tôi cảm thấy độc giả rất khinh thường mình.”
Bác sĩ: “Vì sao?”
Mặc Thư Bạch: “Bọn họ cười nhạo tôi đi xe không có cửa sổ nên họ không thể hàn được.”
Bác sĩ: “Vậy thực ra là cô đi xe gì vậy?”
Mặc Thư Bạch: “Xe nôi trẻ em, quá là xa hoa luôn.”
Bác sĩ: “Tôi cảm thấy họ không thật sự hiểu cô.”
Mặc Thư Bạch: “Tri kỷ!”
Bác sĩ: “Cô là tác giả rác rưởi đến xe nôi cũng không biết lái thì có.”
Mặc Thư Bạch: “Tôi muốn chuyển viện, anh đừng có khuyên tôi, tôi nhất định sẽ chuyển viện.”
Chú thích:
Tư quá nhai 思过崖 nhai có nghĩa là vách núi. “Tư quá nhai” là một nơi được đặt ra để các nhân vật đến nhìn trời ngắm đất, suy nghĩ nhiều chuyện, từng xuất hiện trong rất nhiều truyện.