Sau khi hiểu rõ tâm ý, Thẩm Lưu Hưởng gấp không chờ nổi muốn đi gặp người. Nhưng ở khoảnh khắc muốn rời đi, trong đầu lại nhớ tới một chuyện, không khỏi dừng bước chân.
Y vươn tay, sờ sờ sau cổ trắng nõn.
Máu đầu tim, một giọt bằng cả vạn. Tử cổ không biết sống hay chết, nhưng Tình Hoa sau cổ vẫn còn đó.
Suy nghĩ như vậy làm trong lòng Thẩm Lưu Hưởng dâng lên một chút tư vị không tên.
Cảnh tượng Tình Hoa Cổ phát tác đứt quãng hiện lên trong đầu y, mơ hồ nhớ rõ y chịu tử cổ mê hoặc, từng hôn vảy ngược bên ngực Chu Huyền Lan.
Vảy ngược là nơi vạn phần mẫn cảm trên thân rồng, này đã là câu dẫn trần trụi. Ngay cả như vậy, Chu Huyền Lan cũng không mảy may chạm vào y. Chọn dùng máu đầu tim giúp y giải Tình Hoa Cổ. Đại giới to lớn như thế
Thẩm Lưu Hưởng từ trong hưng phấn bình tĩnh lại, trước mắt một cảnh gió thu cuốn hết lá vàng.
Chu Huyền Lan đại khái không có ý tứ kia với y, nếu không sao có thể thờ ơ như thế?! Nhưng mà...... Quả thật là một đồ đệ tốt, kính yêu sư tôn có thừa, chịu dùng máu đầu tim cứu y.
Chu Huyền Lan đối với y, thật là tình sư đồ cảm động đất trời!
Mắt Thẩm Lưu Hưởng cảm động sắp khóc đến nơi, trong lòng lại lạnh đến sắp kết băng.
Y bĩu môi một cái, tầm mắt dừng ở nước suối trong vắt, đi lên phía trước hai bước, cúi người dò đầu ra, nhìn kỹ ảnh phản chiếu trong nước.
Thời điểm trong lòng không yên, Thẩm Lưu Hưởng sẽ tự nhìn mình.
Trên mặt bóng người trong nước lộ ra vài phần mất mát.
Thẩm Lưu Hưởng chớp mắt phải một chút, mắt phượng trên khuôn mặt tuấn mỹ trong nước cũng chớp theo. Y nhéo má phải kéo ra, ảnh phản chiếu cũng làm động tác như thế.
Một mình chơi một lát, Thẩm Lưu Hưởng nghĩ thông suốt, kéo lên một bên khóe môi, vẻ mất mát trên mặt lúc trước đã biến mất không còn.
Không sao.
Thẩm Lưu Hưởng y có một vạn bí quyết theo đuổi người, Chu Huyền Lan chỉ là con rồng nhãi con đơn thuần, sao có thể là đối thủ của y?!
Thẩm Lưu Hưởng hừ hừ cười, chậm rì rì đi ra ngoài, ở giao lộ gặp được Từ Tinh Thần đang đi về hướng Tàng Thư Các.
Thẩm Lưu Hưởng tâm tình rất tốt, mở miệng trước: “Trùng hợp nha.”
Từ Tinh Thần ngẩn người, mặt lộ vẻ nghi hoặc, ánh mắt đánh giá trên dưới người trước mặt này, thấy y cười như mặt trời, ngược lại hoàn toàn với bộ dáng như phủ sương mù lúc biết Chu Huyền Lan mất máu đầu tim, biểu tình cổ quái gật gật đầu: “Ta tìm Đế phụ, thương thảo chuyện đi Yêu Đều.”
Khi hắn đang nói, gió lạnh thổi qua rừng, một mảnh lá cây bay giữa không trung, Thẩm Lưu Hưởng thấy thế bắt được, ngón tay thon dài trắng nõn gấp lá cây, thuận miệng hỏi: “Khi nào đi?”
Từ Tinh Thần: “Đế phụ định ngày mai.”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt: “Ngày mai? Vội vàng như thế sao?”
Từ Tinh Thần: “Bây giờ ngươi trở về, có lẽ có biến.”
Thẩm Lưu Hưởng trầm mặc mấy phần, động tác gấp phiến lá dần dần ngừng lại.
Y ẩn ẩn cảm thấy không đúng.
Đế Vân Vũ rất chú ý đến quyển trục, thậm chí còn hơi cấp bách.
Quyển trục ghi lại nơi phong ấn Cùng Kỳ, nhưng đã phong ấn mấy trăm năm. Cho dù có người động tâm tư với ma thú, nhưng lấy tu vi của Đế Vân Vũ, lại đến phong ấn hoặc tru sát đều có thể, không cần chú ý như thế.
Thẩm Lưu Hưởng buông ánh mắt xuống, nhìn chằm chằm chiếc lá vàng khô giòn đang gập lại bị rách đôi, chậm rãi nhíu mi.
Trong nguyên tác, Đế Vân Vũ ngã xuống tuy là chuyện oanh động tam giới, nhưng lúc đó đang là thời kỳ mấu chốt để các đại nam phụ tranh đoạt Tố Bạch Triệt. Vì thế bút mực rất ít. Manh mối duy nhất là. Trước đó, Thẩm Lưu Hưởng từng hủy hoại pháp khí bản mạng của Đế Vân Vũ.
Thẩm Lưu Hưởng vẫn luôn suy đoán, chuyện Đế Vân Vũ thân vẫn có liên quan đến việc pháp khí bản mạng bị hao tổn.
Y không làm những chuyện như Thẩm Lưu Hưởng trong sách, Đế Vân Vũ hẳn là sẽ bình yên vô sự. Nhưng hiện giờ xem ra, có chút không đúng.
Đế Vân Vũ nói đã quên nơi phong ấn ma thú, đã quên mẹ y tên là gì, người đã lâu không xuất hiện người liền sẽ quên. Nhưng với những chuyện xảy ra trước khi phong ấn ma thú, lại nhớ vô cùng rõ ràng, nhàn hạ hết sức. Hắn từng kể cho y cùng Tinh Thần, Tinh Liên, hồi còn nhỏ hắn tu hành ở Thần Kỳ Sơn, lên thiếu niên lại rèn luyện ở Tam giới, ký ức về mỗi nơi rèn luyện vẫn còn nhớ như in.
Thẩm Lưu Hưởng đã từng nghĩ liệu có phải đánh nhau với ma thú bị thương hay không. Nhưng suy nghĩ đến ngữ khí của Đế Vân Vũ khi nói về ma thú, vẫn không đem chúng đặt vào đáy mắt.
Thẩm Lưu Hưởng trái lo phải nghĩ. Có lẽ trong lúc Đế Vân Vũ phong ấn ma thú, đã gặp phải chuyện phiền toái khác.
Nhưng lấy việc hắn đã sớm đứng trên đỉnh tu vi ở Tam giới, thì sẽ có cái phiền toái gì?
Thẩm Lưu Hưởng ném lá khô trên tay: “Tàng Thư Các có thư tịch ghi lại cuộc đời Đế phụ không?” Nói không chừng có thể tìm được dấu vết để lại trong đó.
Từ Tinh Thần nhướn mi: “Tất nhiên là có.”
Thẩm Lưu Hưởng vỗ vỗ bụi phấn trên tay: “Một khi đã như vậy. Sau khi ngươi gặp Đế phụ, lặng lẽ cầm mấy quyển về cho ta, đừng để Người phát hiện.”
Từ Tinh Thần hồ nghi nheo mắt lại: “Ngươi muốn làm gì?”
Thẩm Lưu Hưởng hiện giờ cũng là không hiểu ra sao, giải thích với Từ Tinh Thần không rõ, thuận miệng qua loa lấy lệ hai câu, đẩy người đến Tàng Thư Các.
Từ Tinh Thần gánh vác trọng trách biến mất ở cửa, Thẩm Lưu Hưởng xoay người trở về phòng.
Phòng ngủ yên tĩnh, Thẩm Lưu Hưởng đi đến mép giường, ngồi xổm xuống, thi pháp vung bàn tay lên, một đống lớn thoại bản từ gầm giường xuất hiện.
Đế Vân Vũ không cho y đọc thoại bản, bắt được liền tịch thu. Nhưng Đế Vân Vũ không phải lúc nào cũng tới phòng ngủ của y, liền dặn dò thị nữ chiếu cố. Lúc mấy thị nữ này dọn dẹp phòng, sẽ lôi ra rất nhiều thoại bản, tất cả đều báo cho Đế Vân Vũ.
Kết quả là, Thẩm Lưu Hưởng vì phòng ngừa bị bọn thị nữ phát hiện, liền thi triển một pháp thuật nhỏ, đem thoại bản giấu dưới gầm giường, trợn mắt cũng không nhìn thấy.
Trong một đống thoại bản, Thẩm Lưu Hưởng tìm tìm kiếm kiếm, lấy ra một quyển trong đó, vỗ vỗ bụi bám bên trên, lật ra xem.
Y có một vạn phương pháp theo đuổi người, chính là từ thoại bản tổng kết ra. Nhưng hiện giờ có chút quên, cần xem lại một phen. Đọc trong một thoại bản, rốt cuộc vẫn dùng mấy thủ đoạn, thợ săn ôm cây đợi thỏ, cao nhân hung mãnh bắt cá, làm đối phương cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy rập, không thể tự kiềm chế chui vào lưới đánh cá.
Thẩm Lưu Hưởng kéo khóe môi, nhanh chóng lật xem tiếp.
Chỉ chốc lát sau, y đóng sách lại, tròng mắt hơi chuyển động.
Thoại bản có dạy, phải thời khắc xuất hiện bên cạnh đối phương. Như vậy ngày nào đó đột nhiên không xuất hiện, đối phương sẽ không quen, khó chịu đến muốn chết muốn sống.
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ sách một tiếng, cảm thấy thật là có lý.
Chu Huyền Lan không biết khi nào sẽ tỉnh, y thủ ở đó, để lúc Chu Huyền Lan tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên là có thể nhìn thấy y, chẳng phải tuyệt lắm sao?!
Thẩm Lưu Hưởng nói làm liền làm, buông thoại bản ra, cầm gối chăn trên giường đi nhanh ra cửa. Y tính toán bày một cái ổ trước phòng Chu Huyền Lan, để đối phương vừa mở mắt là có thể nhìn thấy y.
Trên hành lang thật dài, Thẩm Lưu Hưởng ôm gối chăn mềm mại, sung sướng lẩm nhẩm một khúc nhạc, không nhanh không chậm mà đi đến phòng Chu Huyền Lan. Một đám người hầu đi ngang qua vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu: “Không cần.”
Sắp tới rồi, phía trước có một khúc cua, lại đi tiếp hai bước chính là phòng Chu Huyền Lan.
Thẩm Lưu Hưởng mặt mày cong cười, chưa từng nghĩ vừa bước vào chỗ rẽ, đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng vào một bóng hình.
Y vừa thấy, sợ tới mức cả người run lên, gối đầu trong lòng ngực rơi "bịch" xuống đất, “Không phải Đế phụ ở Tàng Thư Các sao?!”
Ánh mắt Đế Vân Vũ buông xuống, lướt tầm mắt lên chăn đệm trong lòng ngực y, lại đến gối đầu dưới đất, “Ngươi tìm tòi nghiên cứu cuộc đời ta làm gì?”
Thẩm Lưu Hưởng nghẹn họng.
Từ Tinh Thần này đem bán y sao?!
Đế Vân Vũ nhìn ra suy nghĩ trong lòng y: “Tinh Thần ở trước mặt ta không thể nói dối.”
Hắn thấy ánh mắt Từ Tinh Thần né tránh, nói chuyện thất thần, ánh mắt thường thường nhìn lại phía giá sách, vì thế hai ba câu liền đem lời nói lôi ra.
Thẩm Lưu Hưởng: “.......” Là y tính sai.
Đế Vân Vũ cúi người nhặt gối đầu lên, cầm trong tay, đuôi lông mày hơi hơi nhướn lên một cái: “Ngươi tính toán ôm mấy thứ này đi đâu?”
Thẩm Lưu Hưởng: “Phơi chăn!”
Thẩm Lưu Hưởng quay đầu nhìn, trời tờ mờ sáng, “Theo con quan sát, hôm nay chắc chắn mặt trời chói chang nhô lên cao!”
Y nói, nhanh chóng đoạt lại gối đầu trong tay Đế Vân Vũ, ôm chăn, ba bước thành hai nhanh chóng rời khỏi hành lang dài. Đi ngang qua phòng Chu Huyền Lan, đầu cũng không vặn mà đi rồi.
Đế Vân Vũ nhìn chằm chằm bóng dáng y, như suy tư gì đó.
Thẩm Lưu Hưởng vòng một vòng lớn, lén lút, một lần nữa đi tới trước cửa phòng Chu Huyền Lan.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy băng sương mù tràn ngập trên người rồng nhỏ, vẫn chưa tỉnh.
Thẩm Lưu Hưởng buông gối, nhìn chằm chằm hắn một lát, duỗi tay sờ sờ vảy rồng lạnh băng băng. Cảm giác như đã từng quen biết lại lần nữa thổi quét mà đến.
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng đầy vẻ nghi hoặc.
Y chưa từng sờ qua, chẳng lẽ là nguyên thân từng sờ?
Thẩm Lưu Hưởng nhớ tới ký ức bị Mộng Yểm thú làm thức tỉnh, y từng ôm một cái trứng rồng. Theo lời sư tôn Phương Chung Khanh nói, đó chính là tình duyên của y...... Là Chu Huyền Lan.
Mà theo ý của Thiên Đạo trên Tam Sinh Thạch, lại nói là Diệp Băng Nhiên.
Sau khi Thẩm Lưu Hưởng trầm tư hồi lâu, bèn câu môi cười. Cho dù ai nói đúng, ai nói sai, tình duyên của y là do chính y định đoạt.
Trong nhà phá lệ yên tĩnh, đến tận khi rồng nhỏ ngủ say hồi lâu đột nhiên động đậy, tựa hồ sắp tỉnh lại.
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng vừa động, tính toán tiên hạ thủ vi cường.
Y tháo xuống một viên ngọc bội từ bên hông, phiếm ánh sáng nhỏ vụn, trên này có khắc tên của y.
Thu nhỏ ngọc bội một chút, ngón tay thon dài của Thẩm Lưu Hưởng vòng quanh sợi tơ hồng, hướng rồng đen trên Thiền Linh Băng tìm kiếm, khóe môi hơi nhếch, lộ ra một nụ cười xấu xa.
“Đeo ngọc bội của ta, thì chính là người của ta.”