Đoàn binh của anh mất ba ngày mới về đến thành, nhưng khi bước vào thành. người dân ở đây nhìn anh rất lạ. Vũ Thường từ từ tiến về trước, đám người hai bên đường bắt đầu bàn tán cái gì đó có liên quan đến anh và cả cậu nữa. Vũ Thường ra hiệu cho A Tiêu bắt một tên trong đám người đứng đó ra tra hỏi.
- Nói, trong thành có chuyện gì?
- Chuyện gì thì người phải là người rõ nhất.
- Ta?
- Đúng. Trong thành này ai cũng biết đại điện hạ chính là phu quân của nhị tiểu thư của Thẩm gia đã vậy lại còn lên giường với tên Cố Nhất Thiên kia.
- Thẩm gia?
- Chuyện này không phải ta bịa mà ở đây ai cũng biết chuyện đó, ta không ngờ tên Cố Nhất Thiên đó lại một tên vô lại đến một nữ nhi yếu đuối như Thẩm Nguyệt tiểu thư hắn cũng không tha.
Vũ Thường có chút không tin, anh xuống ngựa, đi đến nắm lấy cổ áo của tên kia gằng giọng hỏi lại.
- Ngươi nói Thẩm Nguyệt?
- Ta nói không đúng sao? Thẩm Nguyệt tiểu thư đã trở về hai ngày trước, cả Thẩm gia đều mở tiệc ăn mừng ai cũng biết. Còn ngươi một tên phu quân không đáng lại ở biên cương làm chuyện bất chính đó với lại tên kỹ nam tử lầu.
Lời tên đó nói ra như càng dấy lên sự phẫn nộ bên trong những người dân ở đó. Ai cũng biết nhị tiểu thư thẩm gia bị mất tích mấy năm liền. Nàng cũng là nương tử của đại điện hạ đây, nhưng họ nhìn thấy hầu như anh không hề lo lắng hay tìm kiếm tung tích nương tử của mình, thay vào đó lại có ý đồ bất chính với một tên kỹ nam nghệ phường.
Người dân hai bên đường phẫn nộ, họ ra sức ném rau củ vào người anh, nói anh không xứng đáng là bật anh quân.
Còn anh sau khi biết Thẩm Nguyệt đột nhiên trở về thì có chút vui nhưng lại có chút gì đó rất lạ. Anh đổi hướng đi, anh không trở về hoàng cung vội mà đi đến đoạn đường trước tử lầu.
Nơi đây hiện tại đang đóng cửa, xung quanh đã bị người khác ném rác thải, đồ bẩn rất nhiều. Anh định dừng lại nhưng lại thúc ngựa đi luôn, một mạch trở về hoàng cung, không hề ghé thăm Thẩm gia dù là một chút.
Sau khi báo cáo tình hình và trao lại binh phù cho hoàng thượng, anh xin cáo từ thì bị ông giữ lại muốn hỏi chuyện riêng.
- Thường nhi, con biết việc Thẩm Nguyệt trở về rồi chứ?
- Nhi thần mới biết.
- Vậy còn việc con và Nhất Sát Dạ Tướng làm chuyện mờ ám ở biên ải thì sao?
- Là do nhi thần cưỡng ép y, y hoàn toàn không có lỗi trong chuyện này.
- Vậy sao? Nhưng con lại tình cờ biến nó thành…và phá vỡ hạnh phúc giữa con và Thẩm Nguyệt.
- Chuyện này…
- Con có thấy chuyện này trùng hợp không?
- Ý người là…
- Chuyện con và Nhất Sát Dạ Tướng có tư tình ngoài biên ải, nếu như nhanh nhất thì cũng ba ngày thì người trong thành mới có thể biết tin. Nhưng đằng này Thẩm Nguyệt từ đâu lại xuất hiện cùng lúc đó Nhất Sát Dạ Tướng lại làm người xen vào chuyện giữa hai đứa. Ta còn nghe nói chính Nhất Sát Dạ Tướng là người đã hãm hại Thẩm Nguyệt để tiếp cận con.
Vũ Thường nhíu mày, đúng là chuyện này có gì đó không ổn, chắc chắn có kẽ đã chạm tay vào vụ này. Vũ Thường tay nắm chặt thành quyền, anh nhất định sẽ lấy mạng tên nào đã tung tin đồn chuyện này.
Hoàng thượng nhìn thấy biểu hiện đó của anh, ông mỉm cười rồi ra lệnh cho anh phải điều ra cho rõ chuyện này.
Anh tuân lệnh rồi nhanh chóng rời đi, lúc này anh cần nghỉ ngơi một lát. Nhưng chưa rời khỏi hoàng cung thì A Tiêu đã chạy đến báo tin.
- Điện hạ…có chuyện rồi.
- Chuyện gì khiến ngươi lo lắng vậy?
- Người nhà Thẩm gia đã đến trước Nguyệt tử lầu yêu cầu giao Nại Nại ra. Họ nói chính Nhất Thiên đã bắt cóc và ép cho Nguyệt nhi nhà họ phải rời xa Nại Nại.
Vũ Thường không kịp để A Tiêu nói xong, ngay lập tức lên ngựa đi đến Nguyệt tử lầu. Bên nà người dân đã vay kín trước cửa quán, yêu cầu cậu giao người.
- Thả người đi…trả con lại cho người ta đi…
- Nại Nại…mau trả cháu ta lại đây…Nại Nại của ta…
Tiếng khóc tiếng chửi bới cứ như vậy mà tiếp diễn, bên trong Nại Nại đang ôm lấy cậu mà khóc. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự nhiên lại có người tự xưng là mẫu thân của nó đến đây đòi người. Nhất Thiên nhìn thấy nó như vậy, cậu cũng xót lắm những cũng đành bất lực, cậu cười xoa đầu nó.
- Nại Nại, hứa với ta sau này dù có chuyện gì thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ. Phải biết phân biệt được đâu là đúng đâu là sai.
- Mẫu thân, con tin người.
- Đa tạ con đã luôn tin ta, ta chỉ cần vậy là đủ rồi, bây giờ con hứa với ta một chuyện được không?
- Vâng.
- Hứa với ta dù con có nghe nhìn hay thấy những gì khác với hiện tại hay trước đây cũng không được lên tiếng cũng không được nói lại. Được chứ?
- Vì sao?
- Sau này con sẽ rõ, lát nữa phụ thân sẽ đến đón con, con chỉ được theo phụ thân không được đến Thẩm gia nghe không. Nhớ hãy luôn mang theo cái này trên người, lúc nguy hiểm ta sẽ đến bên con.
- Vâng.
Nại Nại vẻ mặt đượm buồn nhưng lại không dám nói, nó cứ ngồi đó nhìn ra bên ngoài như đang chờ đợi điều gì đó.
Bên ngoài, Vũ Thường và A Tiêu đã đến nơi, nhìn thấy anh đám người ở đó liền đứng sang hai bên nhường chỗ cho anh đi vào.
Vừa vào gần đến cửa, anh phát hiện trước mặt có một bóng người vừa quen nhưng lại cũng rất lạ đang đứng đấy. Người đấy thấy anh liền chạy đến khóc nức nở, còn ôm lấy anh.
- Vũ Thường…cuối cùng thì chàng cũng đã đến, ta rất nhớ chàng, ta nghe nói Nại Nại bị đám người trong tử lầu dụ dỗ ở lại chỗ dơ bẩn này nên ta đến đây đòi lại con.
- Vậy sao?
Vũ Thường dùng chất giọng lạnh lùng nhất để hỏi ngược lại cô, nhìn thấy anh lạnh nhạt với mình, cô có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần hỏi anh.
- Vũ Thường, chàng sao vậy? Thϊếp trở về chàng không vui sao?
- Ta vui, còn bây giờ thì tránh ra, ta đến đón Nại Nại.
- Đón?
- Chính ta đã đem Nại Nại đến đây nhờ người chăm sóc, không có chuyện nó bị bắt cóc hay dụ dỗ gì cả.
- Chàng…
Vũ Thường hất cô sang một bên, đi đến gõ vào cửa, cửa chưa kịp gõ thì bên trong đã được mở ra, một bé con chạy nhanh đến ôm chầm lấy anh.
- Phụ thân…sao người lâu đến vậy…Nạ Nại rất nhớ người.
- Ta xin lỗi nhưng không phải ta đã đến rồi đây sao?
- Vâng.
Nại Nại hầu như bỏ lơ luôn người đứng bên cạnh cậu, ánh mắt nó hầu như không hề hướng đến người kia. Thẩm Nguyệt nhìn thấy thằng bé không có ý muốn để ý đến mình liền lại gần lên tiếng.
- Nại Nại…con có nhận ra ta không?
- Bà là ai?
- Ta là mẫu thân của con đây.
- Mẫu thân? Mẫu thân của ta chỉ có một người, bà khá giống người đó, nhưng người đó không phải họ Thẩm mà là họ Cố.
Lời thằng bé nói ra có chút làm cho mọi người hoang mang, chính cả anh cũng không ngờ nó lại nói ra như vậy. Lúc này đúng lúc cậu ở bên trong bước ra, trên mặt còn mang mặt nạ.
Thẩm Nguyệt nghe nó nói rồi nhìn thấy cậu thì nổi cơn tức giận, cô đi đến bên cậu vung tay tát một cái rõ mạnh vào mặt cậu. Nhưng có vẻ cú tát đó không mạnh mấy ngược lại tay cô lại bị chính mặt nạ của cậu làm đâu.
‘‘Chát’’
- Ngươi đã làm gì Nại Nại vậy hả?
- Đau tay không? Ta làm gì thằng bé thì có liên quan gì đến cô.
- Ngươi…chính ngươi đã ép ta phải nhảy vực, sau đó lại tiếp cận phu quân ta, bây giờ thì lại dụ dỗ con ta gọi ngươi là mẫu thân. Ngươi không biết đến sĩ diện của mình à.
- Không hề. Một kỹ nam nghệ phường như lời cô nói thì cần gì sĩ diện, ngược lại cô thì đúng.
- Ta?
Nhất Thiên vờ nhìn cô đánh giá từ đầu đến cuối rồi chép miệng như vẻ tiếc nuối.
- Cô là chính thê nhưng lại đi đến tử lầu để đánh ghen với một kỹ nam, không thấy mất thể diện sao? À…mà ta còn thắc mắc, hơn bảy năm nay cô đã ở đâu sao bây giờ mới tìm về. Có lẽ không đúng là cô rơi vực nhỉ, người không một chút dấu tích đã vậy lại còn trắng trẻo mịm màng như vậy. Hay đến Nguyệt tử lầu ta làm đi, đảm bảo sẽ đắt khách.
Nhất Thiên nói một hơi khiến cô rất mất mặt, mọi người xung quanh bây giờ mới để ý đến lời cậu nói, họ bắt đầu quay sang cười nhạo cô. Thẩm Nguyện thẹn quá hóa giận định đuâ tay tát cậu thì ngay lập tức đã bị Bình tỷ nắm chặt và một phát xô cô ngã xuống đất.
- Đừng bao giờ để bàn tay đó chạm vào đệ đệ nhà chúng tôi. Và kể bây giờ Nguyệt tử lầu sẽ không tiếp bất kỳ người có dính dáng đến triều đình. Nếu là người của triều đình đừng trách chúng tôi ra tay độc ác. Còn vị cô nương này, ta không biết cô từ đâu xuất hiện nhưng cô cứ luôn miệng nói đệ đệ của ta là người phá vỡ hạnh phúc gia đình của cô. Trước khi đem cái miệng đó la lên cho người ta biết thì xem lại cách mình sống thế nào, xem lại là vì sao là phận nữ nhi nhưng lại để phu quân đi tìm nam nhân khác hầu hạ. Nói thì không biết nhục còn đứng trước quán người ta mạnh miệng.
- Ngươi…
- Ngươi ngươi cái gì…còn ngươi nữa Mạc Vũ Thường, chuyện nhà thì về nhà giải quyết đừng làm phiền người khác kinh doanh.
Vũ Thường nãy giờ vẫn im lặng, anh đang chú tâm quan sát Thẩm Nguyệt trước mặt và cũng muốn nhìn xem phản ứng của cậu thế nào. Nhưng cậu chỉ nhìn anh đầy chán ghét và lạnh nhạt, cậu quay sang chỉ thẳng vào anh và cô rồi đưa ngón giữa của bàn tay lên.
- CÚT.
Hành động đó của cậu anh không rõ nhưng Nại Nại nó nói nó buồn ngủ nên muốn về phủ nên không hỏi được cậu. Thẩm Nguyệt thấy anh bế Nại Nại đi cũng nhanh chân đi bên amh. Vũ Thường vẫn im lặng, đoạn đường từ Tử lầu về phủ đại điện hạ anh hầu như không mở miệng đến một lời cũng không.