Sáng hôm sau, đúng như những gì câuuj đã nói, đám người của Vũ Thường đã rời đi xuống núi, ra khỏi địa bàn của núi Dạ Lang. Nhất Thiên cùng Tiểu Tinh nán lại một chút, hai người đi kiểm tra một vòng quanh núi, sẵn tiện đi đến mộ của nương cậu thăm bà một lát.
Đến gần trưa hai người mới chịu xuống núi, khi đang đi được một đoạn thì bất ngờ hai người gặp phải một con ngựa điên đang chạy điên loạn.
Nhất Thiên và Tiểu Tinh nhanh chóng né sang một bên, cậu quan sát phát hiện trên thân ngựa điên kia còn có một bao tải nhỏ. Nhìn thấy có điểm gì đó không đúng, cậu nhanh chóng lấy roi da một phát đánh ngã con ngựa điên kia.
Ngựa điên cuối cùng cũng ngã, tên cưỡi ngựa vì mất đã nên cũng ngã theo. Cũng vì vậy mà bao tải trên lưng ngựa cũng ngã luôn xuống đất, miện bao tải được mở ra, bên trong là một đứa bé độ khoảng tuổi.
Tên kia thấy cậu đang định tiến đến, hắn biết mình sẽ không thoát được liền ôm đứa bé lên, kề dao vào cổ nó, lớn tiếng la quát.
- Không được lại gần đây, tránh ra.
- Nếu không thích thì sao?
- Chết tiệt, nếu ngươi còn lại gần ta sẽ gϊếŧ chết đứa nhỏ này.
- Gϊếŧ đi, ta chả quan tâm.
Miệng thì cậu nói vậy nhưng ánh mắt vẫn luôn quan sát đứa bé, bé con dù đang rất sợ hãi nhưng vẫn không khóc, không rơi môth giọt nước mắt nào.
Cậu mỉm cười đầy tinh nghịch nhìn bé con rồi ra hiệu cho bé con nhắn chặt mắt lại. Ấy vậy mà bé con lại mỉm cười lại cậu rồi nhắm mắt làm theo nhưngc gì cậu đã bảo.
Nhất Thiên chỉ chờ có vậy, trực tiếp dùng roi gai một phát đánh bật tên kia ra xa. Mọi người chứng kiến đều phải vỗ tay tán thưởng. Nhưng cậu và Tiểu Tinh không quan tâm, định quay người bỏ đi thì cậu phát hiện ra bên dưới chân cậu có cái gì đó rất nặng.
Cậu dừng lại nhìn xuống phía dưới thì phát hiện bé con lúc nãy đang không ngừng ôm lấy chân mình, mếu máo như sắp khóc đến nơi rồi.
- Mẫu thân, người đừng bỏ Nại Nại, đừng bỏ Nại Nại mà…
- Nhóc à…ta không phải là mẫu thân của ngươi, ta lag nam nhi là nam nhi đó.
- Hức…hức…không…người chính là mẫu thân mà, sao mẫu thân nhìn thấy con lại không nhận cơ chứ…
- Đã bảo không…
- Oaaaaaaaa…
Mọi người lại một lần nữa bị tiếng khóc của bé con làm cho chú ý, họ bắt đầu quay lại quanh ba người, lấy ta chỉ chỉ vào cậu mà thì thầm gì đó.
Nhất Thiên thấy tình hình có vẻ không ổn chút nào, cậu mỉm cười cuối xuống, bế bé con lên nhưng điều cậu không ngờ, bé con này nhìn rất quen mắt còn quen với ai thì tạm thời não cậu vẫn chưa nghĩ ra.
Cậu bế bé con trên tay, bé con liền nín khóc, ôm chặt lấy cổ cậu không buông. Cậu có làm cách gì bé con vẫn bám im vậy nhắm mắt không chịu buông tay.
Nhất Thiên dở khóc dở cười nhìn Tiểu Tinh như cầu cứu, nhưng cậu chỉ nhận lại cái lắc đầu bất lực từ cô. Không còn cách nào khác cậu đành ôm bé con về tử lầu rồi tính sau vậy.
- Về tử lầu thôi, đứng đây cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
- Vậy muội có thể mua cho nó ít đồ không?
- Tùy muội.
Tiểu Tinh chỉ chờ có vậy, chạy đến sạp kẹo đường gâng đó mua cho bé con hình con thỏ rồi lại mua cho nó cả kẹo hồ lô. Bé con nhìn mấy thứ trên tay cô liền phá lên cười thích thú.
Tại Nguyệt tử lầu, không khí ở đây có chút căng thẳng, mọi người đang ngồi vây quanh cậu và bé con. Họ hết nhìn cậu rồi nhìn bé con đang chăm chú ăn đống kẹo Tiểu Tinh đưa cho một cách hiếu kỳ.
Bình tỷ tay cầm chổi lông gà, nhìn cậu dò xét, cô nhìn cục bông nhỏ đang chăm chú ăn kia rồi nhìn lại cậu phán một cách chắc nịch.
- Nói, là của ai. Đệ bây giờ lại dám ra ngoài làm mấy chuyện này nữa hả?
- Oan cho đệ mà…
- Oan, vậy cái cục này là sao? Hả?
Bình tỷ vừa hỏi vừa lấy chổi lông gà vụt vào người cậu, bé con ở bên thấy vậy liền òa khóc mà ôm lấy cậu. Nhất Thiên sợ bé con sẽ bị đau nên đã ôm nó vào người ra sức bảo bọc.
- Tỷ à…thật sự đệ không có ra ngoài ăn bậy mà…cục này là cục nợ, đệ thật sự không biết.
- Không biết? Ta sẽ đánh đến khi đệ chịu khai.
Bình tỷ không chịu ngừng lại, ngược lại lại còn đánh nhiều hơn, Nại Nại ở trong lòng cậu vô cùng hoảng sợ, nó bắt đầu òa khóc. Nó vừa khóc vừa đưa ánh mắt cún con nhìn cô mà cầu xin.
- Xin người đừng đánh mẫu thân con…lỗi là của Nại Nại…xin người đánh Nại Nại đi…đừng đánh mẫu thân con mà…oaaaa…hức…hức…
Bình tỷ nhìn thấy vẻ mặt đó của nó thì không nở ra tay, nhưng cô còn bất ngờ hơn là nó lại gọi cậu là nương.
- Nương? Nhất Thiên, đệ không phải là cha của nó mà là mẹ sao?
- Đệ…hỏi đệ thì đệ biết hỏi ai?
Nhất Thiên đứng lên, không quên bé luôn bé con theo mình. Cậu bế nó lên lầu, mặc cho mọi người khuyên nhủ để họ chăm sóc cho nó dể hơn.
Cậu đặt nó xuống giường, đi lấy khăn lau ngưòi cho nó rồi lấy bộ y phục mới mà Bình tỷ mua mặc cho nó.
Nại Nại đưa ánh mắt như là mình vừa mới gây ra lỗi rất lớn lén nhìn cậu. Nhất Thiên nhìn thấy điệu bộ đó của nó thì không nhị nổi cười. Cậu cuối xuống hôn một cái rõ to lên cái má bánh bao kia của nó rồi mới lên tiếng.
- Nại Nại yên tâm, ta không đau gì hết, có Nại Nại bảo vệ nên ta không thấy đau gì à.
- Thật không ạ?
- Thật.
- Vậy người đừng rời xa con nữa nha…con tìm người rất lâu rồi đó…
- Chuyện này…
- Sao vậy ạ? Bộ người không thương Nại Nại sao?
Nhất Thiên nhìn vẻ mặt ngây thơ đó của nó thì không thể nào thốt lên lời được. Cậu đành nói tránh sang chuyện khác.
- Con đã buồn ngủ chưa? Hay giờ chúng ta đi ngủ nha.
- Vâng.
Nại Nại nghe vậy thì nhanh chóng nằm xuống, nó nép vào bên trong, chừa một chỗ cho cậu. Cậu hiểu ý nó muốn gì liền nằm xuống ôm bé con vào lòng. Cả hai nhìn nhau bỗng cùng nhau phá lên cười rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm đó, tại phủ Đại điện hạ, mọi người ai mặt mày cũng đều căng thẳng, đèn đuốt sáng rực cả phủ. Vũ Thường đứng ngồi không yên cứ liên tục nhìn ngó ra bên phía ngoài cổng.
Chuyện là nhân lúc anh vào triều bàn chính sự với phụ hoàng, đã có kẻ lẳng vào phủ bắt cóc đi đứa con trai duy nhất của anh.
Chuyện này cũng đã kinh động đến hoàng thượng, người cũng đã hạ lệnh phải tìm cho bằng được Nại Nại về cho ông.
Lúc này, bên ngoài anh thấy A Diệp bước vào, anh liền chạy đến nắm lấy hai bả vai của y lo lắng hỏi.
- Thế nào? Đã tìm được Nại Nại chưa?
Nhưng đáp lại chút hi vọng cuối cùng của anh là cái lắc đầu bất lực của y. Tay anh buông lỏng, lùi người về phía sau, không lẽ ông trời đã tuyệt tình với anh như vậy hay sao.
Nại Nại là lý do duy nhất để anh tiếp tục duy trì cuộc sống hiện tại vậy mà anh cũng không thể nào bảo vệ được cho nói.
Anh dường như mất đi hi vọng cuối cùng thì bên ngoài A Tiêu hớt hải chạy vào, y dường như nói không nên lời.
- Đã…tìm ra…Nại Nại rồi…
- Nại Nại…Nại Nại đang ở đâu?
- Nại Nại hiện tại an toàn, nó được một người cứu sống và đang được người đó bảo vệ.
Vũ Thường nghe A Tiêu nói đến đây thì anh không khỏi vui mừng, rốt cuộc bé con của anh đã không sao. Ông trời đã không cướp bé con của anh đi, anh nhanh chóng khoác áo vào ý muốn đi đón bé con về.
- A Tiêu, mau đưa ta đến đó…ta muốn đón Nại Nại về.
- Điện hạ người khoan hãy đi, ta vânc chưa nói người đã cứu Nại Nại là ai.
Vũ Thường hơi khựng lại, anh nhíu mày nhìn y như đang nghi ngờ chuyện gì đó.
- Ý ngươi là sao?
- Người cứu Nại Nại là Cố công tử của Nguyệt tử lầu Cố Nhất Thiên.
- Lại là y?
- Đúng. Nhưng theo ta nghĩ, bây giờ trời cũng đã tối, có lẽ sáng mai chúng ta qua đó sẽ hợp lý hơn.
A Diệp nãy giờ vẫn im lặng nghe A Tiêu nói vậy cũng vội vàng lên tiếng.
- A Tiêu nói đúng, bây giờ chúng ta qua đó thì hơi thất lễ, dù gì Nại Nại cũng đã oan toàn rồi nên ta nghĩ sẽ không sao.
Vũ Thường thấy họ nói cũng có lý, anh dù rất muốn gặp con nhưng cũng phải cố nhịn. Anh quay người đi vào trong còn không quen dặn dò họ.
- Cho người ngừng tìm kiếm, hai ngươi cũng lui xuống nghĩ ngơi đi.
- Vâng
Anh nhanh chóng rời đi, đi đến thư phòng lại lôi rượu ra uống. Anh có một cái tật, lúc nào không vui anh sẽ lấy rượu giải bầy tâm sự.
Nại Nại chính là mối liên kết giữa anh và người ấy, ấy vậy mà anh cũng không bảo vệ được thằng bé. Anh bỗng cười như một người điên dại, rồi nhìn về phía bức tường nơi có trêu một bức tranh chân dung trên đó.
- Mạc Vũ Thường ơi Mạc Vũ Thường…ngươi chinh chiến xa trường trăm trận trăm thắng. Ấy vậy mà con mình lại không bảo vệ được. Ngươi còn mặt mũi nhìn nàng ấy nữa không? Hả?
‘‘Choảng…’’