Ngày thứ hai Tạp Tứ rời đi, Phong Lăng Sơn, Đan Dương Phong lần lượt thu hồi trận pháp, mở rộng cổng, ra lệnh cho các đệ tử không cần chết cùng môn phái, tùy mọi người đi hay ở.
Canh giờ đầu tiên, không ai chịu đi.
Canh giờ thứ ba, có mười người giữ núi thì đi sáu bảy người.
Canh giờ thứ mười, có mười người giữ núi thì chín người đi mất.
Tình hình tốt hơn so với dự tính của Khúc Trì, tới lúc hắn quay về Đan Dương, cầm danh sách điểm danh lại thì trong núi còn một trăm bốn mươi bảy người.
Mấy tên đệ tử cấp bậc tương đối cao tập trung lại trước điện Bình Nguyệt, im lặng không nói gì, trông rất giống cảnh tượng thảm thương mây vần mưa xối.
Khúc Trì cầm quyển sách trên tay, biểu cảm vẫn như bình thường: “Tức giận hại gan, buồn phiền át sợ hãi, căm phẫn mất công, đều là chuyện vô bổ. Nếu muốn đầu hàng thì đầu hàng trong vui vẻ cũng chẳng sao cả.”
Độ đệ khác của Minh Chiếu Quân – Lâm Hảo Tín nói: “Khúc sư huynh, bọn đệ nghe theo huynh hết.”
“Không cần nghe theo ta.” Khúc Trì lịch sự nhã nhặn chỉnh lại cổ tay áo của mình: "Làm tù nhân bị bắt khi đầu hàng rất khó. Lọt vào tầm ngắm của Cửu Chi Đăng, ta cũng không có niềm tin tuyệt đối để xác định hắn sẽ tin tưởng ta.”
Đệ tử Đồ Nhất Bình cắn răng nói: “Nếu ma đạo dám động tới một sợi tóc của sư huynh, bọn đệ sẽ liều mạng với hắn!”
“Liều gì chứ? Liều thành Thanh Lương Cốc thứ hai à?”
Khúc Trì nói chuyện vẫn ôn hòa thuần hậu, không nhanh không chậm: “Ma đạo đã mở lời, người của bốn môn phái, ai đầu hàng sẽ không giết, không bắt giam... Mặc dù không thể tin tưởng tuyệt đối nhưng theo ta thấy, nếu ma đạo không muốn bị đạo môn trên thiên hạ thù hận, ắt sẽ đối xử tử tế với người đầu hàng. Hơn nữa, cho dù Cửu Chi Đăng nghi ngờ ta, dù kết cục là bị giết hay lưu đày, các đệ cũng không được nhúng tay vào.”
“Sư huynh!”
Khúc Trì giơ tay động viên: “Không có ta, Đan Dương Phong vẫn sẽ trường tồn với núi sông, vẫn là Đan Dương Phong. Theo những gì chúng ta bàn bạc trước đó, các đệ tiếp tục ở lại bảo vệ môn phái, gìn giữ các đồ vật, sách cổ mà tiên sư Đan Dương để lại. Nhưng nếu thật sự không giữ được thì không cần liều mạng. Người là sống, đồ vật là chết, phải nhớ cho kỹ.”
Lâm Hảo Tín nghe Khúc Trì nói vậy thì biết hắn đã quyết tâm, không lay chuyển được bèn không khuyên giải nữa, hỏi: “Sư huynh, bên phía Phong Lăng thế nào?”
Khúc Trì gấp sách lại, ánh mắt hơi nặng nề.
Mặt ngoài hai môn phái đều cho các đệ tử rời đi nhưng thực tế đã giao hẹn vị trí gặp mặt với các đệ tử.
Những đệ tử này chịu ở lại phòng thù sau biến cố chỉ vì có tình nghĩa với bốn môn phái, xuất phát từ ơn nghĩa nhân tính, không muốn chết uổng, bây giờ có cách cứu vãn, đương nhiên bọn họ sẽ vui vẻ nghe theo.
Nhưng các đệ tử như rắn mất đầu, cần một người có danh tiếng, có trình độ và kinh nghiệm dẫn dắt mới có thể thành công.
Suy xét tới việc trước kia Quảng Phủ Quân và Cửu Chi Đăng có đủ loại mâu thuẫn và bất hòa, ông ấy ở lại thì không ổn cho lắm. Vì thế hai người thỏa thuận, Khúc Trì ở lại, mở cửa Đan Dương đầu hàng, công việc ở Phong Lăng do Nguyên Như Trú xử lý, Quảng Phủ Quân phụ trách dẫn dắt đệ tử hai môn phái nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ cơ hội để hành động.
Hắn nói lại đầu đuôi kế hoạch cho các đệ tử nghe, bên ngoài đột nhiên có đệ tử tới báo: “Lâm sư huynh, người kia tỉnh rồi?”
Lâm Hảo Tín ừ một tiếng: “Hắn không sao chứ?”
“Hết sốt rồi.” Đệ tử tới thông báo có phần dở khóc dở cười: "Nhưng hắn vẫn nói muốn bái sư.”
Khúc Trì hơi tò mò: “Bái sư? Ai?”
Lâm Hảo Tín chắp tay bẩm báo: “Sư huynh, lúc xảy ra chuyện vào ngày mùng ba tháng ba, có một phàm nhân ngược dòng leo núi mà lên, nói muốn bái nhập vào Đan Dương. Lúc đó huynh đang nghiên cứu kế sách chống lại ma đạo nên đệ không báo chuyện này lên quấy rầy huynh.”
Khúc Trì trầm ngâm: “Lúc này?”
Lâm Hảo Tín nói: “Đúng vậy. Ai nấy đều vội vàng xuống núi nhưng lại có người lên núi vào lúc sống còn này, đệ cảm thấy kỳ lạ nên nói lại tình hình trước mắt cho hắn nghe, nhưng hắn chỉ hỏi huynh thế nào, có bị thương không. Đệ nghi ngờ hắn tìm hiểu cặn kẽ như thế có khi lại là thám tử của ma đạo nên nhốt hắn lại. Ai ngờ hắn không chịu nổi gió, bị nhốt chưa được hai ngày đã sốt ốm. Đệ bảo Mẫn Vĩnh chăm sóc hắn mấy ngày, xem ra bây giờ hắn đã không còn gì đáng lo nữa.”
Khúc Trì thong thả đặt cuốn danh sách làm bằng trúc xuống bàn gỗ đàn hương trước mặt.
Chỉ động tác ấy thôi Lâm Hảo Tín hiểu ra Khúc Trì không vui, hắn ta quỳ xuống ngay lập tức, bẩm báo: “Sư huynh, đệ tử thật sự không có ý gây khó dễ cho phàm nhân nhưng vì sợ bóng sợ gió, hắn tự dưng chạy lên núi, thế này...”
“Ta đi xem thế nào.” Khúc Trì đứng lên, vung tay áo bên phải, một tay chắp sau lưng đi ra ngoài.
Lúc đi xuống bậc thềm, hắn nhớ ra gì đó, quay lại nhìn Mẫn Vĩnh tới thông báo: “Đệ nói hắn hỏi thăm về ta?”
Mẫn Vĩnh đáp: “Hắn nói trước kia từng gặp sư huynh một lần, rất lo lắng cho huynh.”
“Hắn tên là gì?’
Mẫn Vĩnh nghĩ ngợi chốc lát, tỏ vẻ khó xử: “Thưa sư huynh, mấy ngày nay công việc phức tạp, đệ không nhớ lắm. Nhưng người này trông rất ẻo lả, cứ như con gái ấy, còn hơi nói lắp nữa. Không biết huynh từng gặp người này bao giờ chưa?”
Khúc Trì suy nghĩ một lát, nói: “Dẫn ta đi gặp hắn.”
Đan Dương Phong đã không còn quang cảnh ngày xưa, trở nên tiêu điều vắng vẻ. Khúc Trì đi tới cửa của gian bên cạnh điện đệ tử, đẩy cửa đi vào.
Ánh mặt trời ngày xuân chiếu vào, căn phòng sáng lên, người nằm trên giường híp mắt lại, ngọ nguậy ngồi dậy.Nhìn gương mặt dần kích động hơn của người đó một lúc, Khúc Trì hơi nhíu mày lại, lát sau, khuôn mặt mịn màng như ngọc giãn ra như gió xuân lướt qua.
Hắn gọi ra tên của người trước mặt một cách chính xác: “Ngươi là Đào Nhàn ở núi Đại Ngộ?”
Nhất thời thiếu niên kia nói cũng không nói rõ ràng được: “Khúc, Khúc sư huynh, huynh vẫn... Vẫn nhớ ra đệ sao?”
Trong tầm mắt cậu ấy, thanh niên chính trực thẳng thắn đó cầm phất trần trong tay, chậm rãi đi tới bên giường cậu ấy rồi ngồi xuống, ôn tồn nói: “Trí nhớ ta khá tốt. Qua mấy năm mà ngươi cũng không thay đổi gì nhiều.”
Đào Nhàn vốn không biết ăn nói, lúc này ngay cả câu đầy đủ cũng không nói lưu loát được: “Đệ đến, đến, Đan Dương... Đan Dương...”
Khúc Trì cụp mắt xuống khẽ cười, vươn tay sờ trán cậu ấy.
Xuyên qua gương mặt Đào Nhàn, Khúc Trì như nhìn thấy quán trà trong mưa và những bóng người ngồi hoặc đứng trong đó.
Hắn ngẩn ngơ một lúc mới nói: “Đừng gấp. Từ từ mà nói.”
Nhờ Khúc Trì động viên, cuối cùng Đào Nhàn cũng nói rõ tình hình của mình một cách rõ ràng trọn vẹn.
Khúc Trì giành lại thi thể của huynh trưởng cậu ấy về, giúp an táng thỏa đáng, Đào Nhàn ở lại quán trà trong trấn Đại Ngộ làm công, nhưng lúc nào cậu ấy cũng nhớ tới thanh niên cầm phất trần ngọc, mặc áo bào đỏ thắt lưng trắng ấy, ngưỡng mộ không thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Mất mấy năm nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng cậu ấy cũng biết áo đỏ là trang phục của đệ tử Đan Dương Phong – một trong bốn môn phái chính đạo.
Để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của chủ quán, cậu ấy làm việc ở quán trà tới tận khi thành niên mới chào từ biệt chủ quán. Ông chủ lương thiện, biết cậu ấy muốn đi báo ơn nên đưa cho cậu ấy thêm ít ngân lượng, ở nhà nghèo ra đường giàu, để cậu ấy đi đường bớt khó khăn.
Cậu ấy không mua nổi ngựa hay lừa, cũng không biết cưỡi, đành ngày đi đêm nghỉ, đi bộ ròng rã nửa năm mới tới chân núi Đan Dương Phong.
Ai ngờ cậu ấy vừa đến đã bị nghi ngờ là mật thám của ma đạo rồi bị bắt.
Nhưng khi nhìn thấy Khúc Trì, trong lòng cậu ấy không còn chút xíu ấm ức nào nữa, sốt sắng túm chăn, nhìn hắn bằng đôi mắt trong trẻo.
Khúc Trì khẽ thở dài.
Cậu ấy đến thật sự không đúng lúc.
Đan Dương Phong còn khó giữ mình, đâu thể làm ngôi nhà có thể cho cậu ấy sống yên ổn?
Hắn bèn hỏi: “Ngươi có biết nơi này xảy ra chuyện gì không?”
Đào Nhàn lắc đầu, do dự một lát lại khẽ gật đầu: “Các đệ tử, giữ kín như bưng, chưa từng nói cho đệ biết. Nhưng đệ, có thể đoán ra một ít. Vì thế, đệ nghĩ...” Cậu ấy tha thiết nhìn Khúc Trì: “Khúc sư huynh, đệ, đệ có thể làm gì để giúp huynh?”
Khúc Trì nói: “Đan Dương Phong đã như ngọn đèn tàn trước gió, chuẩn bị đầu hàng ma đạo. Sau khi đầu hàng, bị giết hay vào ngục còn chưa biết, thật sự rất nguy hiểm. Ngươi ở lại đây cũng chẳng làm được gì.”
“Đệ không có chỗ nào, để đi cả.” Đào Nhàn không dao động.
Khúc Trì bật cười.
Chắc là đứa nhỏ này không hiểu ma đạo tấn công là thế nào.
Hắn nắm lấy tay cậu ấy một cách dịu dàng, đẩy khẽ: “Xuống núi đi. Nghe lời.”
Đào Nhàn cúi đầu nhìn bàn tay phải da dẻ mịn màng của hắn, vết chai mỏng trong lòng bàn tay cọ nhẹ khiến hai má cậu ấy nóng bừng lên.
Đào Nhàn rầu rĩ rất lâu mới mở miệng: “Đan Dương Phong, là nơi đệ muốn tới, từ trước tới nay. Đệ muốn gặp Khúc sư huynh, cảm ơn huynh năm đó đã giúp đỡ đệ.”
Khúc Trì tưởng rằng mình đã khuyên cậu ấy được, tinh thần thả lỏng hơn nhưng hắn lại chợt nghe Đào Nhàn nói tiếp: “Khúc sư huynh, giúp đỡ đệ, trong lúc đệ nguy nan, bây giờ, Khúc sư huynh gặp khó khăn, đệ, không thể đi.”
Khúc Trì nhìn mặt Đào Nhàn, dưới ánh mắt chăm chú ấm áp của hắn, mặt Đào Nhàn đỏ ửng lên nhưng cậu ấy kiên trì chịu đựng, ánh mắt không né tránh, quật cường cố chấp nhìn lại hắn.
Khúc Trì nhìn chằm chằm cậu ấy. Một lúc lâu sau, hắn hỏi: “Ngươi làm được gì?”
Đào Nhàn: “Đệ biết pha trà, nấu cơm, thêu thùa may vá rất giỏi, biết làm quần áo cho cả bốn mùa trong năm... Đệ còn biết hát hí khúc, mặc dù không hay cho lắm... Dù sao đệ cũng sẽ có thể làm gì đó.”
Khúc Trì hơi cụp mắt xuống, mãi một lúc sau mới bật cười bất đắc dĩ: “Ngươi... thật là.”
Nghe Khúc Trì nói vậy, Đào Nhàn tái mặt, túm chặt đệm bên dưới: “Đừng ném đệ xuống núi, cầu xin Khúc sư huynh. Đệ chỉ muốn, chỉ muốn ở bên cạnh Khúc sư huynh, làm một người hầu thân cận. Đệ không sợ ma đạo, bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ nói lý lẽ mà. Không đúng sao?”
Nếu Khúc Trì là Từ Hành Chi, với người nói mãi không hiểu thế này, chắc chắn hắn sẽ sai người ném người này ra xa ngàn dặm, để tránh trận tai bay vạ gió này.
Nhưng nhìn vào mắt cậu ấy, Khúc Trì bỗng hơi mềm lòng.
Từ trước tới nay, hắn vốn có tính không cưỡng ép người khác, nếu người này cho rằng đây là nhà, không muốn đi thì hắn cần gì phải ép cậu ấy đi chứ?
Dù gì số người phải che chở chỉ tăng từ một trăm bốn mươi bảy lên một trăm bốn mươi tám thôi.
Nghĩ vậy, Khúc Trì dịu giọng hỏi: “Ngươi vào núi từ ngày mùng ba tháng ba, đúng không?”
Đào Nhàn vẫn chìm trong nỗi sợ hãi sẽ bị vứt bỏ như cái giày rách, dè dặt gật đầu.
Khúc Trì nói: “Hôm nay là ngày mùng chín tháng ba... Không, mùng mười rồi. Ta coi như đệ vào núi từ mùng ba, được không?”
Đôi mắt phượng xanh biếc trong trẻo của Đào Nhàn lóe lên vẻ nghi hoặc: “Hả?”
Khúc Trì kiên nhẫn giải thích cho cậu ấy: “Sau này ghi tên vào sổ, tính tư lịch, đều phải dùng tới những thứ này.”
Đào Nhàn mừng rỡ: “Khúc sư huynh!”
Khúc Trì không sửa lại xưng hô của cậu ấy, ấm áp trách mắng: “Đệ đó.”
Tổng đàn ma đạo, đệ tử đi lại như thoi đưa, ai nấy đều vui mừng hớn hở.
Phong Lăng và Đan Dương đều tự tháo chạy hết rồi!
Khúc Trì tạm thời thay thế phong chủ Đan Dương Phong, thứ đồ Nguyên Như Trú của Quảng Phủ Quân Phong Lăng Sơn noi theo Chu Vân Liệt của Ứng Thiên Xuyên dẫn dắt người bên mình đầu hàng ma đạo!
Năm đó Tạp La tuyên chiến thẳng mặt, mạnh mẽ tấn công bốn môn phái, bốn môn phái phản ứng nhanh chóng, có Thanh Tĩnh Quân trấn giữ, chỉ với một chiêu kiếm đã đánh bại Tạp La, ma đạo chấn động không thôi, trận tuyến tự rối loạn nên mới thua.
Sau đợt đó, người ma đạo hạ mình tránh chọc giận chính đạo, đưa con tin tới đó để thể hiện tấm lòng hữu nghị.
Bây giờ con tin mà ai cũng coi thường ấy lại dẫn dắt ma đạo hoàn thành sự nghiệp thống trị mà năm đó Tạp La không thể hoàn thành, khiến bọn họ hãnh diện, hăng hái làm việc!
Cuối cùng bọn họ cũng có thể bước ra khỏi mảnh đất nhỏ hẹp này.
Một đệ tử ma đạo đang hớn hở đi về phía trước đột nhiên bắt gặp Ôn Tuyết Trần áo xanh vấn tóc gọn gàng di chuyển xe lăn lộc cộc tới gần.
Sắc mặt gã thay đổi, nghiêng người định đi nhưng bị Ôn Tuyết Trần gọi lại: “Cửu Chi Đăng ở đâu?”
Lúc này tên đệ tử đó mới gượng ép quay đầu lại.
Dù Cửu Chi Đăng đã dặn dò nhiều lần, ở đây Ôn Tuyết Trần có địa vị cao, giữ vị trí hộ pháp nhưng trước kia đệ tử này từng đánh mấy trận với Ôn Tuyết Trần lúc còn sống, nhìn thấy khuôn mặt này, gã vẫn không nhịn được mà bắp chân nhũn ra.
Gã hít sâu, đáp: “Thưa Ôn sư huynh, tôn chủ ở sảnh trước.”
Ôn Tuyết Trần “Ừ” một tiếng lạnh lùng như sương giá rồi tự quay xe lăn đi về phía đó. Lời nói, dáng vẻ hay hành động đều giống hệt như khi còn sống.
Ở sảnh trước, Cửu Chi Đăng đang vùi đầu viết gì đó, nghe tiếng cánh cửa vang lên, hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Tuyết Trần thì vẻ mặt nhăn nhó ngay tức khắc.
Dù người này là tỉnh thi do hắn ta luyện thành nhưng tới tận hôm nay, hắn ta vẫn không thể quen với việc Ôn Tuyết Trần đi lại ở tổng đàn ma đạo của hắn ta tự nhiên thoải mái như thế.
Ôn Tuyết Trần đóng cửa lại rồi nói: “Ta đi gặp Thạch phu nhân rồi.”
Nghe hắn ta nhắc tới mẫu thẫn, ánh mắt Cửu Chi Đăng mới trở nên mềm mỏng: “Tình trạng bà ấy thế nào?”
Ôn Tuyết Trần đáp: “Vẫn bệnh nặng lắm. Không nhận ra người khác. Bà ấy kéo ta gọi tên ngươi, kể rất nhiều chuyện khi ngươi còn bé.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Cửu Chi Đăng: “Kể chuyện gì?”
Ôn Tuyết Trần không nói kỹ, chỉ sờ vòng âm dương, giọng điệu có chút trào phúng: “Ngươi lúc còn bé thật nhàm chán.”
Cửu Chi Đăng chẳng ừ hử gì cả.
Hắn ta nhàm chán đến mức nào, hắn ta tự biết.
Còn người trước mặt, xóa nhiều ký ức như thế lại có phần chua ngoa hơn trước.
Cửu Chi Đăng không muốn so đo mấy chuyện nhỏ nhặt với hắn ta, hỏi: “Đan Dương và Phong Lăng đầu hàng rồi, ngươi đã biết chưa?”
Ôn Tuyết Trần hỏi ngược lại: “Đầu hàng rồi sao?”
Cửu Chi Đăng nói: “Ta biết đây là kế hoãn binh của bọn họ. Nhưng trong mắt đạo giáo tán tu trên thiên hạ, hành vi tháo chạy của bọn họ thể hiện rằng lần này ma đạo thắng rồi.”
“Ngươi định làm gì những người đầu hàng?”
Cửu Chi Đăng trầm ngâm.
Trước đó, Chu Bắc Nam bị bắt nhưng thà chết không đầu hàng, kết thù kết oán với không ít đệ tử ma đạo, luôn hô hào đòi giết hắn ta, lấy máu hắn ta tế Ma Tổ, mãi tới tận khi Cửu Chi Đăng đưa ra quy định tù binh không đầu hàng sẽ bị đày vào Man Hoang mới dẹp được lời kêu gào giết tù binh trong ma đạo.
Cửu Chi Đăng nói: “Nếu họ đã bằng lòng quy thuận, ta cần gì phải giết họ cho thêm nghiệp chướng.”
“Khúc Trì thì sao?”
“Khúc Trì...” Cửu Chi Đăng cụp mắt xuống: “Hắn và ta có ơn nghĩa với nhau. Nếu hắn đầu hàng, ta sẽ giữ hắn và ngươi ở bên cạnh mình.”
“Giữ hắn lại?” Ôn Tuyết Trần như nghe được chuyện hài hước nào đó: “Tính cách Khúc Trì ôn hòa nhưng ý chí kiên cường, không phải một người dễ thỏa hiệp. Ta nghi ngờ hắn có ý đồ khác.”
“Thế nên làm thế nào?”
Cửu Chi Đăng vừa hỏi xong thì một đệ tử hào hứng vào báo: “Tôn chủ, bọn ta làm theo dặn dò của Ôn sư huynh, theo dõi suốt một đường, Nhạc Vân Khê không hề phát hiện ra bọn ta, hiện giờ đã dừng chân ở núi Thương Nam!”
Trên mặt Cửu Chi Đăng bỗng ngưng tụ mây lạnh, đứng phắt dậy, sải bước đi ra ngoài.
Lúc đi lướt qua Ôn Tuyết Trần, hắn ta nói: “Việc Đan Dương Phong đầu hàng giao cho ngươi sắp xếp. Nhưng Khúc Trì có tiếng nói rất cao, nếu hắn không phản kháng thì không được tổn hại tới tính mạng hắn.”
Ôn Tuyết Trần lạnh nhạt đáp lại một tiếng, chờ Cửu Chi Đăng đi khỏi đó, hắn ta mới hỏi đệ tử bên cạnh: “Có chủ chi nhánh nào đang ở tổng đàn không?”
Tin tức người tiếp nhận đầu hàng của ma đạo đến đã lan truyền khắp trên dưới Đan Dương Phong, vì toàn bộ người ở đây chỉ có trăm người, Khúc Trì tập trung đệ tử lại, chờ ở điện chính chỉ mất nửa nén hương là xong.
Người đến tiếp nhận đầu hàng như cố tình ra vẻ, cổng Đan Dương Phong mở suốt một canh giờ, một tên ma đạo mặt vàng râu quai nón dày rậm mới bước qua bậc cửa, dáng vẻ hung hăng cao giọng cười to khiến tai và mắt mọi người đều đau đớn.
Hầu hết đệ tử Đan Dương Phong đều học theo phẩm chất đạo đức hiền hòa của Khúc Trì, trước đó còn được Khúc Trì ân cần dạy bảo nhiều lần, vì thế đối diện với sự chế nhạo ấy, chỉ có mấy đệ tử sầm mặt xuống, những người khác đều cúi đầu không nói gì.
Thấy người đến không phải Cửu Chi Đăng, Khúc Trì cảm thấy có gì đó không đúng.
Dù trong lòng hơi bất an, Khúc Trì vẫn nho nhã cầm phất trần, đi lên trước, hành lễ đúng mực: “Ta là Khúc Trì, người thay mặt sơn chủ của Đan Dương Phong.”
“Ta biết ngươi là Khúc Trì.” Người kia cười một tiếng đầy quái dị: “Khúc Trì, ngươi có nhớ ta là ai không?”
Mặc dù Khúc Trì không có tài năng gặp là nhớ như Từ Hành Chi nhưng vẫn khá giỏi nhớ mặt người khác, từ xa hắn đã thấy người này hơi quen, bây giờ nhìn gần, trong lòng rõ ràng hơn hẳn: “Bảo chủ Át Vân Bảo, đã lâu không gặp.”
Bảo chủ Át Vân Bảo liên tục cười khẩy, chắp tay sau lưng đi quanh Khúc Trì mấy vòng, nhìn hắn như đánh giá một món hàng rẻ tiền: “Đã lâu không gặp. Quả nhiên là đã lâu không gặp. Trước kia ngươi giết ba trăm đệ tử của ta, có từng nghĩ đến một ngày rơi vào tay ta không?”
Khúc Trì hơi mím môi, không muốn nói với gã về chuyện trước kia: “Dẫn ta đi gặp tôn chủ hiện giờ của ma đạo đi.”
“Được thôi.” Bảo chủ Át Vân Bảo nhe hàm răng trắng sáng ra: “Ta dẫn ngươi đi gặp. Dẫn ngươi đi ngay đây.”
Khúc Trì đứng tại chỗ như cây tùng đang định cất bước thì cảm thấy sau đầu có tiếng gió vụt tới.
Sau đầu Khúc Trì đau nhói, hắn đi lên trước hai bước, chỉ cảm thấy trước mắt hiện ra từng mảng máu to, chấn động mạnh khiến hắn không cẩn thận cắn chảy máu lưỡi, máu tanh tràn ngập trong miệng hắn.
Bảo chủ Át Vân Bảo rút vỏ kiếm khảm ngọc nạm vàng về, liếc một cái, đám đệ tử âm thầm bao vây từ lâu bèn ập tới như đám sói lợn, không dùng linh lực, cũng không dùng binh khí, chỉ dùng quyền cước “chăm sóc” cơ thể Khúc Trì.
ngực, đầu gối và xương sườn tự dưng trúng mấy phát, bị mấy binh sĩ chỉ có tu vi Luyện khí kỳ đánh đập, người thuần hậu như Khúc Trì cũng hiện lên một tầng tơ máu trong mắt, bảo kiếm bên hông kêu ong ong, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể ra khỏi vỏ.
Lúc hắn đang định vươn tay sờ vào cán kiếm, bảo chủ Át Vân Bảo cười khẩy, dùng giọng nói thong dong nhưng đủ để Khúc Trì nghe được mà nói: “Đánh cho ta! Nếu đệ tử Đan Dương bạo động thì bẩm báo với tôn chủ rằng Đan Dương Phong không thật lòng đầu hàng, kẻ nào là đệ tử Đan Dương đều chết hết!”
Tay Khúc Trì cứng đờ giữa không trung.
Chỉ thoáng cái, hắn đã bị mấy cái chân đồng loạt đạp vào đầu gối.
Con người như tùng bách ấy lảo đảo, ngã sang một bên.
“Sư huynh!” Đào Nhàn vừa mới được mặc bộ quần áo của đệ tử Đan Dương Phong không ngờ lại xảy ra chuyện này, đau buồn gào to: “Khúc sư huynh!”
Đệ tử Đan Dương Phong bị tước vũ khí thấy thế, ai nấy đều trợn tròn mắt như sắp nứt ra nhưng trước đó không lâu Lâm Hảo Tín và các đệ tử khác đã bàn bạc với Khúc Trì, nếu có tình huống đột xuất thì phải làm thế nào, bọn họ phải nghiến răng chảy máu, nhắm chặt mắt không nhìn, im lặng kiềm chế cơn nóng nảy rối loạn.
Nhưng sự xúc động phẫn nộ của tập thể đã đạt tới đỉnh điểm, trong lòng bọn họ Khúc Trì như thần linh, sao hắn có thể bị đám xấu xa ti tiện ấy sỉ nhục chứ, sao thế được!
Khi đệ tử đầu tiên không quan tâm tới sự ngăn cản của Lâm Hảo Tín, muốn rút kiếm cứu viện, trong tiếng trầm lặng khi da thịt bị đánh đấm, Khúc Trì khàn giọng gào lên: “Không ai được qua đây!”
Một bàn tay máu me be bét lúc ẩn lúc hiện giữa đống cẳng chân chi chít, nắm một vốc bùn xuân ẩm ướt.
Giọng nói ấy cực kỳ kìm nén nhưng ngậm máu nồng đậm: “Không được làm bừa!”
Khúc Trì vừa nói xong câu đó thì cảm thấy như có vật nặng gì đó nện mạnh một phát vào sau đầu.
Sau một tiếng nứt khẽ, hắn chìm vào bóng tối vô biên như khu rừng rậm cổ xưa.