Mạnh Trọng Quang vốn đang loay hoay nghịch ống đũa, bỗng nhiên ánh mắt u ám như sắp chảy ra nước.
Thiếu nữ hiểu ý, thẹn thùng quay người chạy mất, một lúc sau lại bưng một bát mì mới ra, mì sợi nhỏ mềm, đồ ăn kèm phong phú, một giọt dầu mè nở thành một đóa hoa đối xứng trên nước mì, hương thơm nức mũi.
Thiếu nữ nhỏ nhẹ nói: “Khách quan, tặng huynh đó.”
Từ Hành Chi không từ chối, cười cong mắt đáp: “Cảm ơn.”
Thiếu nữ ngượng ngùng quay người đi, đi được mấy bước, nàng ấy quay đầu lại nhìn thì thấy Từ Hành Chi dùng một tay chống má khẽ cười nhìn mình.
Chờ thiếu nữ chạy về bếp với trái tim rối bời, cúi đầu nhóm lửa, Từ Hành Chi mới không nhìn theo nữa, đẩy bát mì Tam Tiên nhiều đồ ăn tới trước mặt Mạnh Trọng Quang: “Trọng Quang, ăn cái này đi.”
Mạnh Trọng Quang ngó lơ y, cúi đầu không biết hí hoáy nghịch cái gì, miệng còn lẩm bẩm.
Từ Hành Chi nhìn qua mặt bàn trống không, không thấy đũa đâu: “Đưa đũa cho ta.”
Mạnh Trọng Quang chuyên chú cúi đầu xuống nhìn giữa hai ch@n mình ngây người, không để ý tới y.
Từ Hành Chi không tức giận, dù sao thì tên nhóc này hục hặc một lúc thôi rồi lát lại sáp tới cọ ống quần, vì thế y vươn tay lấy hai đôi đũa ở bàn khác, ai ngờ y chưa cầm chắc đũa trong tay đã bị hắn rút mất.
“Ơ!”
Một lúc sau, Mạnh Trọng Quang cười rất vui, bỏ ống đựng đũa mình vừa nghịch lên bàn.
Khoảng hai mươi chiếc đũa lúc đầu trong ống đều bị bẻ gãy thành ba đoạn.
Từ Hành Chi giật mình trợn tròn mắt.
Mạnh Trọng Quang vẫn rất vui, cầm chiếc đũa vừa giành được, bẻ gãy tiếp kêu cái rắc, ném vào ống đựng đũa: “Sư huynh không thích nàng ta.”
Từ Hành Chi: “?”
Lại có thêm tiếng đũa trúc bị bẻ gãy nữa vang lên: “Sư huynh thích nàng ta.”
Cuối cùng Mạnh Trọng Quang chỉ còn một đoạn đũa nhỏ, giơ lên cho Từ Hành Chi xem, vui vẻ đến mức vẫy cả đuôi: “Sư huynh không thích nàng ta.”
Từ Hành Chi: “...”
Nếu không phải vì họ đang ở bên ngoài, Từ Hành Chi thật sự muốn xách tên ấu trĩ này lên đánh cho một trận no đòn.
Y che ống đựng đũa lại, quay lại nhìn thiếu nữ đang tiếp khách, thấy nàng ấy không chú ý tới hành vi của Mạnh Trọng Quang mới thở phào một hơi: “Ngươi làm gì thế hả?”
Mạnh Trọng Quang không hề có tự giác khi làm sai, nhìn chằm chằm Từ Hành Chi bằng đôi mắt trong veo sáng ngời như động vật nhỏ.
Chút xíu tức giận của Từ Hành Chi biến mất theo, đành phải nhỏ giọng mắng hắn: “Ngươi làm hỏng đồ rồi, ta phải bồi thường cho người ta đấy. Có biết sống cho đúng không hả tên phá của?”
Mạnh Trọng Quang nắm tay trái y, ngón tay vừa bẻ gãy mười mấy đôi đũa một cách dễ dàng ngoan ngoãn xoay quanh lòng bàn tay y: “Sư huynh...”
Từ khi thân phận thiên yêu bị lộ, Mạnh Trọng Quang không giả bộ ngoan ngoãn ở trước mặt Từ Hành Chi mọi lúc mọi nơi nữa, cơn ghen ập tới thật sự không lo gì khác, hôm trước vì y luyện kiếm lâu hơn, không trò chuyện với hắn, hắn còn lén lút phong ấn Bút nhàn rỗi lại, giấu vào lu gạo, hại y tìm hơn một canh giờ. Nhưng mỗi lần bị phát hiện, nhóc nghịch ngợm này lại nhận sai rất nhanh, vừa quỳ vừa ôm vừa quấn, làm đủ dáng vẻ của cô vợ nhỏ. Mà Từ Hành Chi lại thua bởi dáng vẻ này của hắn, cuối cùng thường không giải quyết được gì.
Thấy Từ Hành Chi chỉ mắng mình một câu rồi thôi, cái đuôi vốn đang cụp lại yên ổn của Mạnh Trọng Quang lại lắc lư như chong chóng: “Biết ngay sư huynh không nỡ giận Trọng Quang mà.”
Từ Hành Chi rút tay ra, giấu ống đựng đũa lộn xộn xuống dưới bàn, nói tiếp: “Giận thì sao? Ta lại không biết ngươi chắc, một thích khóc, hai thích quấy nghịch, ba thích làm nũng.”
Điều chết người nhất là ba kiểu đó y không chịu nổi cái nào cả.
Nghe Từ Hành Chi nói vậy, Mạnh Trọng Quang ngồi nhích tới gần y, nhân lúc người khác không để ý, dán sát vào tai Từ Hành Chi, dùng giọng gió ấm áp nói: “Sư huynh, huynh đổ oan cho ta rồi. Rõ ràng ta thích huynh nhất.”
Cơ thể Từ Hành Chi mềm nhũn, cấu eo Mạnh Trọng Quang: “Dẻo miệng.”
Mạnh Trọng Quang không biết xấu hổ, cười híp mắt: “Sư huynh, lưỡi ta bôi mật đó, huynh muốn thử không?”
Từ Hành Chi liếc nhìn qua chỗ khác, thấy trời sắp tối, người đi trên đường dần nhiều hơn, đi tới đi lui như mắc cửi, bàn gần chỗ bọn họ cũng có mấy người tới ăn cơm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Để ý thấy tầm mắt của Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang suồng sã xoa đùi Từ Hành Chi ở dưới bàn: “Sư huynh xấu hổ thật...”
Hắn chưa nói hết câu, Từ Hành Chi không quay đầu lại, lấy một quyển truyện vừa mua ở tiệm sách trong túi giấy đặt bên cạnh ra, giơ lên che mặt hai người lại rồi hôn lên môi hắn.
Mắt Mạnh Trọng Quang bỗng trợn to lên.
Nụ hôn của Từ Hành Chi không có vẻ chiếm đoạt mạnh mẽ như Mạnh Trọng Quang, chỉ thuần túy môi chạm môi nhưng mỗi lần đều có thể tạo ra tiếng vang dịu dàng nhỏ nhẹ, môi trên, môi châu, khóe môi của hắn đều được đôi môi mềm mại hơi lạnh của y chạm qua một cách tỉ mỉ.
Sau khi Mạnh Trọng Quang lấy lại tinh thần, Từ Hành Chi buông sách xuống, ngồi yên tự nhiên, dùng tay trái lấy đôi đũa mới, bình thản bình luận: “Xong rồi, ngọt lắm.”
Có nụ hôn ấy khai vị, Từ Hành Chi ăn rất vui vẻ, chỉ cảm thấy nước mì trong vắt mà ngon miệng, đậm đà tươi ngon.
So ra thì Mạnh Trọng Quang không biết ngon dở thế nào, hai chân dưới bàn kẹp chặt rồi cọ xát suốt một khắc, kìm nén đến mức mặt trắng bệch, trong mắt thì lửa cháy hừng hực, nhìn chằm chằm Từ Hành Chi không dời.
Thiếu nữ của quán mì bận rộn một hồi lâu, tới lúc được rảnh rang quay lại nhìn họ thì thanh niên tuấn tú và người đi cùng y đã đi khỏi đó từ bao giờ không hay.
Trên bàn mất ống đựng đũa nhưng có thêm nửa xâu tiền, vượt qua giá hai bát mì.
Sau khi về đến nhà, uy lực của nụ hôn vừa nãy vẫn còn, Mạnh Trọng Quang kéo Từ Hành Chi thân mật, không ngoan chút nào.
Sao Từ Hành Chi không nhìn rõ suy nghĩ của hắn cho được: “Xuống.”
Mạnh Trọng Quang ngồi trên đùi y mà cọ, đôi mắt long lanh ánh nước quyến rũ người ta.
Từ Hành Chi cười hắn: “Sao cứ y như chó con thế hả?”
Mạnh Trọng Quang mềm mại kêu: “Gâu.”
Từ Hành Chi cười phá lên, vén tóc trán hắn ra rồi hôn lên trán hắn, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Đừng nghịch. Xuống đi, ta đi tắm đã.”
Mạnh Trọng Quang hăng hái nói: “Ta kỳ lưng giúp sư huynh.”
Mấy ngày nay, Từ Hành Chi dần quen với việc không có tay phải, tay trái cầm đũa hay vũ khí đều là chuyện nhỏ, chỉ có tắm rửa không được tiện cho lắm nên mỗi lần đi tắm sau lưng Từ Hành Chi đều có thêm cái khăn tắm nhỏ mang tên Mạnh Trọng Quang.
Nhưng cái khăn tắm này rất dính người, kỳ lưng được một lúc đã chui vào bồn tắm nhỏ hẹp của Từ Hành Chi mà chỉ mặc cái áo lót mỏng, rồi hôn y, cọ y không chịu tách ra.
Áo Mạnh Trọng Quang đã ướt sũng, dán chặt vào da, trông rung động gấp vô số lần so với ngày trước.
Từ Hành Chi không tu đạo tuyệt tình, nếu y đã quyết định ở bên Mạnh Trọng Quang, kết đôi làm đạo lữ với hắn, trong lòng y đã ước hẹn một đời một kiếp với hắn từ lâu rồi. Giờ khắc này rung động dâng trào khó mà tiêu tan.
Nhưng dù gì cũng là lần đầu tiên, Từ Hành Chi hơi căng thẳng, vươn tay mò vào trong áo lót ướt sũng của Mạnh Trọng Quang, xoa ấn từng đốt cột sống hơi nhô lên của hắn từ trên xuống dưới: “Trọng Quang, chậm một chút... Ta sợ ngươi không chịu nổi.”
Mạnh Trọng Quang nghe vậy thì đôi môi đang hôn vành tai y loáng thoáng phát ra tiếng cười khẽ không biết có ý nghĩa gì nhưng hắn không nói, chỉ lo làm việc của mình, cọ tới cọ lui với Từ Hành Chi.
Trong lúc hơi nóng bốc lên, mùi cây cỏ thơm mát trang nhã hòa lẫn trong đó, chậm rãi leo lên theo cơ thể hai người.
Có lẽ cơ thể chưa phục hồi hoàn toàn, hoặc là do làm chuyện này trong không gian hơi nóng lượn lờ quá tốn thể lực, không biết tại sao Từ Hành Chi bị dày vò mất hết sức lực, chân bủn rủn không có sức, cuối cùng được Mạnh Trọng Quang vớt lên khỏi nước, bế về phòng.
Khăn tắm được giặt qua nước đun từ cành hoa dành dành sao khô, phơi ở sân suốt một ngày, hấp thụ đủ ánh mặt trời, lau lên người vô cùng mềm mại và ấm áp, cơ thể Từ Hành Chi mềm như không xương, y bèn híp mắt lại yên tâm hưởng thụ, mặc hắn nghịch tay chân mình.
Mãi tới tận khi hai cổ tay y bị một bàn tay túm chặt giơ lên đ ỉnh đầu, Từ Hành Chi mới mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ: “Trọng Quang?”
Mạnh Trọng Quang không nói gì, đôi môi bị nước bọt thấm ướt trơn bóng ngoan ngoãn mím chặt lại, dùng đôi mắt đẹp đẽ ướt át nhìn y chằm chằm.
Nhưng dù hắn ngoan ngoãn tới mức nào, Từ Hành Chi cũng cảm thấy phía sau mình là lạ.
Đệt?
Từ Hành Chi vừa hoảng vừa sợ, kéo dài giọng “Ưm” một tiếng: “Tên họ Mạnh kia! Ngươi làm gì vậy hả?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Mạnh Trọng Quang chen đầu gối vào giữa phần háng khó khăn lắm mới cạy mở được, không cho y khép chân lại, nhỏ giọng dỗ y: “Sư huynh, sư huynh, đừng sợ...”
Từ Hành Chi đâu có sợ, y chỉ không ngờ thằng nhóc này lại có ý đồ này, nhất thời mặt mũi tái mét, giơ chân lên đạp hắn: “Mạnh Trọng Quang! Con mẹ nó ngươi xuống mau!”
Mạnh Trọng Quang ung dung túm lấy cổ tay y, khẽ hôn y một cái, làm nũng bằng giọng có chút xíu âm mũi: “Sư huynh...”
Biết rõ bây giờ không phải lúc mềm lòng nhưng Từ Hành Chi nghe hắn gọi mình như thế, trong đầu tê rần ngay tức khắc, mềm nhũn như con chi chi, nhưng lý trí còn sót lại khiến y nỗ lực giãy khỏi Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang dán sát vào tai y, từ từ thổi hơi nóng ra: “Sư huynh, chúng ta đã là người sống chết có nhau từ lâu rồi, cần phải phân rõ như thế sao?”
Từ Hành Chi chỉ hận vừa nãy lăn lộn với Mạnh Trọng Quang khiến eo mềm oặt, hệt như uống rượu say, đâu thể khống chế phản ứng của cơ thể được nữa, bức bối đến mức hoa cả mắt, nghe Mạnh Trọng Quang nói mấy câu mê hoặc dịu giọng khẽ khàng như thế, y cảm thấy hơi đúng.
Hơn nữa y hoảng hốt nhận ra mình không đánh lại Mạnh Trọng Quang.
May mà Mạnh Trọng Quang không dùng nhiều sức, giọng điệu nhẹ nhàng, cố gắng hết sức chọn những lời hay: “Sư huynh tốt nhất. Lần này chiều theo Trọng Quang một lần được không? Lần sau đổi thành sư huynh ở trên...”
Từ Hành Chi cảm thấy con mẹ nó mình chẳng có tiền đồ gì cả, Mạnh Trọng Quang chỉ nói mấy câu mà mình đã bị thuyết phục sắp xuôi hẳn rồi nhưng trong lòng vẫn còn một chút không cam tâm quấy phá.
Y giãy mấy cái, lại nghe Mạnh Trọng Quang thì thầm thật khẽ: “Còn nữa, sư huynh, ta, ta sợ đau...” .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Từ Hành Chi: “...”
Ba chữ ấy vừa được thốt ra, trái tim Từ Hành Chi hoàn toàn mềm nhũn.
Đến bước này rồi, dừng lại thì quá mất hứng, Từ Hành Chi bèn nhắm mắt lại, cứng miệng nói: “Đừng để ta nhìn thấy bản mặt của ngươi.”
Khi vừa được hôn vừa bị lật người lại, Từ Hành Chi tự an ủi mình rằng không sao, coi như ông đây dỗ con trai.
Không ngờ lần dỗ này mãi không thấy điểm kết thúc, ban đầu Từ Hành Chi còn gắng gượng nhẫn nhịn, rất nhanh sau đó không nhịn nổi nữa, thoải mái tới mức kêu lên nhưng lại ngại mất mặt, đành phải cố tình soi mói, lăn qua lộn lại mắng hắn làm quá kém, còn nhân cơ hội kêu đau mà rên hừ hừ mấy tiếng.
Kết quả người từng bị Từ Hành Chi mắng mấy trăm lần rằng kiếm thuật quá kém lại bị mấy câu giận hờn này chọc cho nước mắt lưng tròng, khiến Từ Hành Chi mềm lòng không chịu nổi, còn phải dỗ ngược lại hắn.
Trong lúc trời tối đen, Từ Hành Chi cảm thấy mình như tan ra, hòa vào giường và hắn thành một thể, mây nước dập dềnh, cạn sâu chìm nổi, mê man không biết đang ở nơi nào, mãi tới tận khi Mạnh Trọng Quang ngừng lại, ôm lấy y, sến sẩm gọi “sư huynh ơi sư huynh à”, Từ Hành Chi mới có chút ý thức, hỏi: “Giờ nào rồi?”
Y vừa dứt lời thì tiếng gà gáy sáng vang lên.
Từ Hành Chi bỗng tê cả da đầu, cố mở mí mắt ra, thấy ánh sáng bình minh đã lờ mờ hắt vào cửa sổ gian phòng
Trời sáng rồi ư?
Bọn họ làm tới tận hừng sáng?
Mạnh Trọng Quang lại kiêu ngạo thỏa mãn cực kỳ, ở sau lưng y nhẹ nhàng cọ làm y, đắc ý: “Sư huynh từng nói, nếu có một ngày công lực của Trọng Quang tiến bộ nhanh, đánh thắng sư huynh thì sư huynh sẽ để mặc ta muốn làm gì thì làm.”
Mắt Từ Hành Chi tối sầm xuống, mắng một câu đồ khốn vô cùng sống động.
Trước khi làm thì nói “Sư huynh tốt nhất”, làm xong thì mẹ nó chứ hùng hồn nói “mặc ta làm gì thì làm”, đúng là không biết xấu hổ.
Từ Hành Chi không biết mình mù quáng đến mức nào mới tin vào mấy lời ngon tiếng ngọt của hắn, nhưng y còn chẳng có sức để mà hối hận nữa.
Thấy Từ Hành Chi mệt không mở nổi mắt, Mạnh Trọng Quang siết chặt vòng tay: “Sư huynh ngủ đi. Trọng Quang không đi đâu hết, chỉ ở bên cạnh bảo vệ huynh.”
Dứt lời, một tay hắn chậm rãi trượt theo cánh tay đầy dấu vết của y xuống, nắm chặt lấy tay trái y, chậm rãi x0a nắn.
Bắt đầu từ hôm nay, Từ Hành Chi đã trở thành Từ Hành Chi thuộc về một mình Mạnh Trọng Quang.
Hắn phải ở bên cạnh y mãi mãi, không bao giờ rời xa y.