Chu Bắc Nam bỗng sầm mặt, đột nhiên rút đoản thương bên hông ra, Chu Huyền cũng thông minh nhanh nhạy giống hắn ta, rút đoản thương trên lưng ra gần như cùng một lúc, ném về phía Từ Hành Chi!
Hai luồng sáng tụ lại giữa không trung, giao nhau thành chữ thập, đâm vào cột đá như xuyên qua mây phá nứt đá, vừa khéo đỡ hai bên eo Từ Hành Chi để tư thế rơi xuống không làm gãy nát cánh tay phải của y.
Khúc Trì bay lên, cưỡi gió đạp bụi, bay thẳng tới trước người Từ Hành Chi, muốn kéo y ra khỏi cột đá nhưng mấy luồng linh lực trong suốt đâm xuyên qua cánh tay Từ Hành Chi vô số lỗ thủng, ghim chặt y trên cột, hắn cảm thấy nếu muốn kéo Từ Hành Chi ra khỏi đó một cách thuận lợi thì cách duy nhất là cắt nửa cánh tay của y xuống.
Hắn đành phải đỡ eo Từ Hành Chi, dùng tay áo lau máu đen chảy ròng ròng ở khóe môi y: “Hành Chi, Hành Chi!”
Từ Hành Chi thì thào: “Tay của ta...”
Khúc Trì cúi đầu nhìn chỉ thấy tay phải y như đám bông bị hỏng, uốn éo co rúm rũ xuống, trông như mềm nhũn ra.
Từng đợt máu nóng cuộn trào bị nghẹn lại khiến mắt Khúc Trì cay cay: “Hành Chi, ta nghĩ cách thả ngươi xuống, ngươi cố chịu thêm một lát...”
Từ Hành Chi nhỏ giọng hỏi: “Sao ta không nhìn thấy gì cả?”
Khúc Trì nhìn đệ đệ mình quen biết mười mấy năm, từ trước tới nay luôn hoạt bát phóng khoáng, môi run rẩy dữ dội: “Không sao hết, dựa vào ta, đừng sợ, nhé.”
“Huynh trưởng...” Cảm giác đau đớn tay đứt ruột xót ngày càng lan ra trong cơ thể, Từ Hành Chi đau đớn vặn vẹo, liều mạng đập đầu vào cột đá phía sau: “Cứu ta...”
Khúc Trì tay chân luống cuống nhìn cánh tay phải thủng trăm nghìn lỗ của y.
Linh lực thuần khiết của tu sĩ Nguyên anh tỏa sáng rực rỡ theo vết thương chảy máu ròng ròng của y, bị linh lực mạnh mẽ đó kìm hãm, hắn không biết nên cứu Từ Hành Chi ra thế nào.
Hắn rút trường kiếm bên eo ra, nhắm mũi kiếm vào vai phải Từ Hành Chi.
Liệu cắt bỏ toàn bộ cánh tay phải của y có thể làm giảm bớt đau đớn cho y không?
Từ Hành Chi không hề hay biết, dựa vào người hắn, tay trái cử động được bám chặt vào cánh tay hắn: “Huynh trưởng...”
Khúc Trì cầm kiếm nhiều năm, lần đầu tiên trong đời bị tình trạng run tay hoa mắt không nhắm chuẩn.
Giây lát sau, hắn dùng một tay ôm chặt Từ Hành Chi, cất kiếm về vỏ.
Hắn trút hết toàn bộ linh lực của mình vào cơ thể Từ Hành Chi, ôm lấy đầu y, run rẩy an ủi: “Huynh trưởng ở đây rồi, huynh trưởng không đi.”
Trước khi chuyện bất ngờ xảy ra, các đệ tử Phong Lăng Sơn có người chưa lấy lại tinh thần, có người không tin Từ Hành Chi là quỷ tu, mãi tới tận khi tận mắt thấy Từ Hành Chi chịu hình phạt kỳ dị kia mới đua nhau hoảng hốt, bỗng chốc quỳ rạp xuống hết cả.
Nguyên Như Trú dẫn đầu quỳ lạy, nức nở hét to: “Sư huynh bị oan! Có kẻ gian hãm hại sư huynh!”
Ngay sau đó, đệ tử Phong Lăng, bao gồm rất nhiều đệ tử của ba môn phái khác ập tới như núi thét biển gầm: “Sư huynh bị oan! Bị oan!”
Các đệ tử quỳ rạp ra, Ôn Tuyết Trần chống hai tay lên tay vịn xe lăn, hai chân run rẩy đứng dậy, đẩy mạnh xe lăn ra sau, thuận thế dập đầu gối mình xuống nền đất lạnh lẽo cứng rắn.
Vì lý do sức khỏe, từ trước tới nay Ôn Tuyết Trần luôn được đặc cách không cần quỳ hành lễ nhưng lúc này, hắn ta dùng hết toàn bộ sức lực, gần như dồn nén mỗi một chữ trong lồ ng ngực khiến từng chữ đều ngập tràn phẫn nộ: “Thanh Tĩnh Quân, Quảng Phủ Quân! Việc này chưa được đưa ra xét xử, cũng chưa tra hỏi rõ ràng, hai người đã vội vàng trừng phạt Từ Hành Chi là đạo lý gì hả? Qua loa như thế, sao có thể khiến người ta tin phục!”
Chu Huyền cũng quỳ xuống theo hắn ta, nước mắt đầy mặt, không nói chữ nào.
Chu Bắc Nam thấy máu của Từ Hành Chi, giận dữ dồn lên não, không thèm quỳ xuống: “Thanh Tĩnh Quân, Quảng Phủ Quân, trước giờ vãn bối luôn nói Từ Hành Chi làm gì cũng hoang đường không biết kiêng dè, hôm nay lại thấy đó là vì trên làm dưới theo!”
Chủ Ứng Thiên Xuyên Chu Vân Liệt tái mặt: “Bắc Nam, lui xuống! Không được nói bậy!”
Chu Bắc Nam nóng máu lên, không nghe ai cả: “Phụ thân, hai vị quân trưởng của Phong Lăng Sơn xem mạng người như cỏ rác, người và mấy vị tôn trưởng là bạn thân nhiều năm, không tiện chỉ trích thẳng mặt thì cứ để con nói!”
Hắn ta quay qua Thanh Tĩnh Quân, tiếng nào cũng mãnh liệt cứng rắn: “Đừng trách vãn bối càn rỡ, hôm nay ngài không đưa ra được lý do trừng phạt Hành Chi, Chu Bắc Nam này tuyệt đối không chịu để yên!”
Quảng Phủ Quân không ngờ lại có phản ứng ngược mãnh liệt như thế, cũng không ngờ sư huynh lại đóng Từ Hành Chi lên cột đá trắng trước điện.
Như bình thường, chỉ cần dùng chuông đánh cho tay phải y gãy xương, tước bỏ khả năng cầm bút viết chữ của y, định tội y rồi âm thầm từ từ xử lý là được, cần gì phải trừng phạt y ngay trước mặt đám đông khiến sự việc khó xử lý thế này?
Dù như thế, Quảng Phủ Quân vẫn biện hộ cho hành vi của Thanh Tĩnh Quân theo thói quen: “Từ Hành Chi che giấu thân phận quỷ tu của mình, có ý đồ gây rối, có tư tưởng xấu! Sư huynh xử lý kịp thời, đó là trừng phạt thì có gì không đúng?”
Lục Ngự Cửu nghe Quảng Phủ Quân chỉ trích Từ Hành Chi như thế, vành mắt ửng đỏ, không kịp chạy tới bên cạnh Ôn Tuyết Trần, gào khóc giữa những tiếng kêu oan: “Không phải! Dấu ấn quỷ tộc không giống như cái của Từ sư huynh! Huynh ấy... ưm!”
Lục Ngự Cửu hoảng sợ nhận ra mình không nói ra được câu nào.
Cậu ta bị cấm ngôn!
Ai? Ai thế? Lục Ngự Cửu hoảng hốt nhìn xung quanh, chỉ chốc lát sau, trong lòng cậu ta lóe lên một suy nghĩ, dùng ánh mắt mờ mịt ngấn lệ nhìn về phía Từ Hành Chi bị ghim không cử động được.
Từ Hành Chi nằm trên vai Khúc Trì, tinh thần hồi phục được một chút, cụp mắt xuống, người khác không thể nhìn rõ y đang nhìn về phía nào nhưng Lục Ngự Cửu vô thức cảm thấy y đang nhìn mình.
Ngón tay trái của y đặt trên vai Khúc Trì hơi co lại, đầu ngón tay lóe lên tia sáng như đóa hoa nhỏ.
Là Từ sư huynh thật sao? Từ sư huynh nghe tiếng la hét của mình?
Nhưng... tại sao? Tại sao không để mình giải thích cho y?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lát sau, cậu ta nhìn thấy môi Từ Hành Chi hơi mấp máy.
Y không phát ra âm thanh gì cả nhưng Lục Ngự Cửu có thể nhìn rõ từng chữ mà y nói ra khỏi miệng: “Tiểu Lục, ai cũng có thể biện giải cho ta, chỉ có ngươi không thể nói.”
Y run rẩy búng ngón tay của mình: “Chúng ta giao hẹn rồi.”
Lục Ngự Cửu sững sờ tại chỗ, dần dần hiểu ra.
Lúc này Từ Hành Chi đã bị cưỡng ép gán cho tội danh đó, Lục Ngự Cửu cãi lại sẽ bị ép hỏi tại sao biết rõ về dấu ấn quỷ tộc như thế, nếu cậu ta không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, rất có thể bị bắt cùng đưa đi thẩm vấn với Từ Hành Chi.
Dấu ấn quỷ tu trên người Từ Hành Chi là giả nhưng thứ trên người Lục Ngự Cửu lại là ván đã đóng thuyền.
Y có thể chịu nổi tra xét nhưng Lục Ngự Cửu không thể.
Không cho cậu ta cãi lại chỉ vì lý do đơn giản như thế.
Từ lần gặp đầu tiên ở núi Thái Sơn, cậu ta và Từ Hành Chi đã giao hẹn với nhau, y đảm bảo vĩnh viễn không để lộ thân phận quỷ tu của cậu ta.
Lục Ngự Cửu òa khóc, che mặt ngồi xổm xuống giữa đám người hỗn loạn.
Tạp La thưởng thức hỗn loạn bên dưới do mình gây ra, dùng tay xoa môi để che giấu ý cười khó kìm nén được.
Đám người tiên môn này, dù là mấy chục năm trước hay mấy chục năm sau đều buồn cười như nhau.
Giọng nói trong cơ thể khàn khàn lên tiếng: “Thả... Hành Chi ra.”
“Ta không thả đó, ngươi làm gì được?” Tạp La trêu tức tự hỏi: “Ngươi đau lòng à?”
Dứt lời, hắn ta vê ngón cái và ngón trỏ bên tay trái của mình lại, thúc giục linh lực, Từ Hành Chi nửa tỉnh nửa mê trên cột đá lại hộc máu lần nữa. Linh lực vốn nằm yên lại co giật như mũi khoan trong cơ thể Từ Hành Chi, khiến xương ngón tay phải vốn đã gãy vụn của y nát tan hoàn toàn.
Chính bàn tay đó vừa nãy cầm một con dao găm đặt trên cổ Tạp La.
Khi đó Tạp La đang tranh giành cơ thể với Thanh Tĩnh Quân, đối phó người này cũng chỉ tiện tay mà thôi. Nhưng dù như thế, hắn ta cũng không thể tha thứ khi mình thua trận, nhất là thua bởi thằng nhãi hậu bối to gan cưỡi lên đầu hắn ta!
Nếu không phải vì Thanh Tĩnh Quân đang ở trong cơ thể rồi dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, cứ bám chặt lấy hắn ta thì vừa rồi hắn ta đã dùng linh lực ẩn giấu trong chuông lục giác kia xuyên thẳng vào tim Từ Hành Chi, xoắn nát xương toàn thân y rồi!
Tạp La nghĩ tới gì đó, cười nham hiểm nói: “Từ Hành Chi làm ngươi rồi à?”
“...”
“Chắc là không đâu.” Tạp La ác ý giễu cợt: “Ngươi có biết ngươi chặt cỡ nào không?”
“...”
Với lời nói sỉ nhục của Tạp La, Thanh Tĩnh Quân không thèm đáp lại, điều này lại khiến Tạp La nóng nảy: “Nói đi.”
Thanh Tĩnh Quân vẫn im lặng.
Sự u ám trên mặt Tạp La ngày càng nồng đậm: “Ngươi có ý gì? Hắn từng chạm vào ngươi rồi? Nói đi!”
Đối mặt với sự im lặng ấy, Tạp La chỉ cảm thấy mình bị khinh thường, cười khẩy nói với thân thể này: “Không nói? Giỏi lắm, ta có cách khiến ngươi...”
Tiếng nói vừa cất lên, hắn ta cảm thấy vùng đan điền tê dại, vô thức sầm mặt: “Ngươi muốn làm gì?”
Ngay sau đó, hắn ta hiểu ra: Người này muốn tự bạo linh thể!
Mấy kẻ tu tiên này sĩ diện thế sao? Mới nói có hai câu đã muốn tự sát rồi?
Hắn ta chẳng còn tâm trí gì nói chuyện phiếm với Thanh Tĩnh Quân nữa, thầm mắng một tiếng, sử dụng sức mạnh Nguyên anh trong cơ thể đánh nhau với ông.
Trong lúc hai người đánh nhau long trời lở đất trong cùng một thân xác, Phù Diêu Quân ở cạnh thấy Ôn Tuyết Trần quỳ một lúc lâu, trong lòng cũng không nỡ bèn tiến lên khuyên nhủ: “Thanh Tĩnh Quân, chúng ta chứng kiến đứa nhỏ Hành Chi này trưởng thành. Mặc dù tính cách hắn không thích bị trói buộc, đôi lúc nói lời bất kính vô lễ nhưng nếu chỉ dựa vào một dấu ấn quỷ tộc chưa được kiểm chứng mà tuyên bố hắn là quỷ tu thì có hơi... Thanh Tĩnh Quân?”
Ban đầu ông ấy thấy Thanh Tĩnh Quân cau chặt mày lại, tưởng rằng ông buồn rầu vì chuyện của Từ Hành Chi, ai ngờ ông ấy nói được một nửa lại thấy Thanh Tĩnh Quân vươn tay phải lên, run rẩy nắm chặt ngón trỏ bên tay trái của mình.
Sau đó, ở vị trí sát gốc ngón trỏ truyền ra âm thanh gãy vụn vang dội.
Nguồn gốc duy trì linh lực đứt đoạn, linh lực khiến một nửa cơ thể Từ Hành Chi không còn hình người cũng tan biến theo.
Từ Hành Chi nặng nề khụy xuống, dựa vào người Khúc Trì.
Phù Diêu Quân sợ hãi không thôi: “Thanh Tĩnh Quân! Ngài...”
Mồ hôi lạnh trên trán chảy dọc xuống theo gò má tái nhợt của ông, nhân lúc sơ hở chốc lát ông đã giành lại thân thể, dùng ngón tay khóa mấy huyệt quan trọng của mình lại, xác định ngay cả bản thân ông cũng không thể phá vỡ mấy phong ấn này trong nửa canh giờ mới kiệt sức nghiêng qua một bên, thể xác cạn kiệt sức lực ngất xỉu.
Quảng Phủ Quân thấy Thanh Tĩnh Quân ngã xuống thì tinh thần chấn động, đỡ lấy eo ông, luống cuống gọi hai tiếng “sư huynh”.
Thanh Tĩnh Quân nghiến chặt răng, mặt mày tái mét.
Quảng Phủ Quân lo lắng cho Thanh Tĩnh Quân, gằn giọng quát: “Đệ tử Phong Lăng! Bắt Từ Hành Chi lại, tạm thời giam giữ!”
Đệ tử Phong Lăng bên dưới không ai động đậy.
Quảng Phủ Quân sầm mặt: “Các ngươi định làm gì? Phản lại sư môn hả?”
Bên dưới vẫn không có ai trả lời, ngay cả Nguyên Như Trú từ trước tới nay luôn nghe lời ông ấy cũng nắm chặt hai tay, nhìn ông ấy với vẻ nghi hoặc và không cam lòng.
Nhưng mà Từ Hành Chi lại có thế lực và ủng hộ đến mức đó sao?
Quảng Phủ Quân cố kìm nén hoảng hốt trong lòng, quay sang Khúc Trì, tạm lùi một bước: “Khúc Trì, giam hắn vào địa lao Phong Lăng. Ngươi trông coi hắn, không được để hắn bỏ chạy.”
Khúc Trì đang ôm Từ Hành Chi không thèm quay đầu lại nhìn, với một người trước giờ luôn tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt như Khúc Trì, hành vi này gần như chưa từng xuất hiện trên người hắn.
Hắn kiềm chế nói: “Hành Chi bị thương nặng, cần chữa trị. Hắn không chịu được khí lạnh ở địa lao, ta sẽ đưa hắn về điện của hắn để nghỉ ngơi.”
Quảng Phủ Quân có toan tính riêng: “Được, trách nhiệm trông coi hắn sẽ giao cho ngươi. Nếu hắn chạy thoát...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lúc này Khúc Trì mới xoay người lại nói: “Trước khi nỗi oan của hắn được làm rõ, hắn sẽ không đi, ta cũng không đi.”
Quảng Phủ Quân bực dọc: “Mặc kệ ngươi.”
Vừa nãy nhìn thấy Từ Hành Chi bị ghim trên cột đá, Từ Bình Sinh mềm nhũn hai chân, ngã ngồi trên đất, ngây ngốc nhìn máu tươi ròng ròng uốn lượn chảy xuống theo thân cột.
Thấy ở trên đài Quảng Phủ Quân ôm Thanh Tĩnh Quân hôn mê định đi, Từ Bình Sinh như vừa mới tỉnh mộng, lảo đảo nhào tới, thảm thiết kêu to: “Không... Không! Hành Chi... là đệ đệ ta, hắn là đệ đệ ta! Ta thừa nhận, sư phụ! Từ Hành Chi là đệ đệ ruột của ta, hắn không phải quỷ tu! Hắn không phải! Cầu xin người tha cho hắn! Đệ tử cầu xin người!”
Nhóm người vốn yên lặng lại trở nên rối loạn vì mấy câu đau thấu tim gan này của hắn ta.
Quảng Phủ Quân không thèm để ý tới mấy lời cầu xin của hắn ta, vội vàng tuyên bố cuộc thi tạm dừng rồi phất tay áo, bế Thanh Tĩnh Quân đi mất.
Khúc Trì không dám sơ suất, cũng bế Từ Hành Chi mê man không còn tỉnh táo cưỡi gió mà đi.
Thậm chí Chu Bắc Nam còn không kịp đánh Từ Bình Sinh, hắn ta đỡ Ôn Tuyết Trần dậy, cùng Chu Huyền vội vã chạy về điện của Từ Hành Chi.
Các vị quân trưởng tâm sự nặng nề nghĩ mãi không ra bèn ai về biệt quán của người nấy chờ tin tức.
Sau khi các vị tôn trưởng lần lượt đi khỏi, các đệ tử mới ầm ầm thảo luận. Vô số ánh mắt xem thường bắn về phía Từ Bình Sinh.
“Hắn là huynh trưởng của sư huynh thật sao? Thế sao vừa nãy hắn không nói?”
“Từ sư huynh bị thương như thế, hắn giả bộ làm gì?”
“Trông có vẻ tay Từ sư huynh phải phế bỏ mất thôi...”
“Sao thế được?”
“Ta đứng gần nhìn thấy rất rõ, xương tay huynh ấy nát hết...”
Từ Bình Sinh ôm đầu nhưng không thể ngăn cách hoàn toàn những âm thanh đó, hắn ta chật vật cúi người nằm xuống, đập trán xuống đất khiến đất, bụi, tóc rối và máu hòa trộn vào nhau, bết lại từng cọng.
Sao lại thành ra thế này...
Không phải từ trước tới nay Thanh Tĩnh Quân luôn yêu thương Hành Chi sao? Sao lại...
Từ Bình Sinh bịt lỗ tai ù ù, một trận gió mưa thổi qua, bao bọc cả người hắn ta lại, hắn ta tuyệt vọng khóc lóc thảm thiết, mong cơn mưa lạnh có thể khiến cơn ác mộng này bừng tỉnh.
Chờ hắn ta tỉnh lại, hắn ta sẽ chạy tới điện của Hành Chi, nói cho y biết hắn ta nhận người đệ đệ này, Hành Chi sẽ cảm thấy buồn cười, sẽ cười hắn ta vì một giấc mơ mà nước mắt nước mũi tèm nhem như thế, nhưng y vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận, vẫn chấp nhận sự ghen tị, tố giác và lạnh lùng của hắn ta như trước kia, y vẫn luôn chấp nhận mọi thứ của mình.
Tỉnh dậy đi, mau lên.
Phong Lăng lúc chạng vạng không có ráng hồng, núi sông u tối, mưa trút xuống, các đệ tử bốn môn phái lần lượt tản đi nhưng không ai rời khỏi Phong Lăng.
Võ đài bị dẹp bỏ, đài cao cũng không còn, chỉ có bãi máu dưới cột đá trước điện cách đó không xa đang không ngừng hòa tan dưới mưa, mấy đệ tử Phong Lăng vừa khóc vừa lau sạch máu đen loang lổ trên cột.
Trong lúc các đệ tử im lặng làm việc, cửa điện Thanh Trúc được mở ra.
Quảng Phủ Quân từ trong đi ra, nhìn thấy mấy bóng người trong mưa thì hỏi: “Từ Hành Chi tỉnh chưa?”
Một người trong số đó đáp: “Đệ từ vừa tới xem, sư huynh tỉnh rồi. Nguyên sư tỷ đang chăm sóc cho huynh ấy.”
Quảng Phủ Quân cau mày: “Bắt đầu từ hôm nay, Từ Hành Chi không còn là sư huynh của các ngươi nữa.”
Tất cả mọi người đều dùng sự im lặng để trả lời ông ấy.
Quảng Phủ Quân không muốn so đo với mấy đệ tử trẻ tuổi này: “Các ngươi tới điện của hắn truyền lời, bảo Khúc Trì đưa Từ Hành Chi tới điện Thanh Trúc, Thanh Tĩnh Quân muốn đích thân thẩm vấn hắn.”
Lúc này, dưới chân Phong Lăng Sơn, hai đệ tử gác cổng Nam Sơn cũng đang thảo luận về chuyện hôm nay.
Một người trong số đó đang nói hăng say thì bị đệ tử còn lại dùng chuôi kiếm đụng vào cánh tay.
Trong màn mưa hiện ra mấy bóng người mặc trang phục Phong Lăng, bị màn mưa che khuất, mãi tới tận khi đội ngũ đi tới gần, hai đệ tử gác cổng mới nhận ra, người dẫn đầu là Mạnh Trọng Quang.
Hôm nay quá rối loạn, gần như tất cả mọi người đều quên mất Phong Lăng còn một nhóm đệ tử tới thung lũng Nam Sơn bắt giết thi quỷ chưa trở về, đương nhiên không có ai nói chuyện hôm nay cho họ biết.
Sau khi nhìn thấy Mạnh Trọng Quang, một đệ tử ngạc nhiên nói: “Hắn về rồi.”
Tên khác nói: “Hắn về thì làm được gì? Ngoại trừ khóc ra hắn làm được gì chứ?”
Giọng hai người đó không nhỏ, Mạnh Trọng Quang cũng nghe được nhưng hắn không bao giờ để ý nghe lời bàn tán của người khác về hắn.
Trong mắt hắn, những kẻ đó không khác gì đám gà trống gáy sáng.
Hắn cúi đầu, chỉ mải nghĩ vì sao hôm nay sư huynh chưa gửi linh hàm cho mình.
Rõ ràng mấy ngày trước, dù bận rộn cỡ nào ngày nào cũng có một hai linh hàm gửi tới, hoặc là kể chuyện phiếm thường ngày, hoặc là dỗ mình, hỏi mình đã bớt giận chưa, hôm nay lại chẳng có chữ nào, đúng là kỳ lạ.
Lúc Mạnh Trọng Quang bước vào sơn môn, đúng lúc thấy Khúc Trì đỡ một thanh niên khác, đi song song với nhau tới trước cửa điện Thanh Trúc, Khúc Trì gõ cửa, cửa mở, Quảng Phủ Quân đi ra, đẩy thanh niên kia vào trong điện, bản thân ông ấy và Khúc Trì đi ra khỏi điện Thanh Trúc.
Trước khi đi, Khúc Trì có vẻ không tình nguyện lắm, cứ ngoái lại nhìn mãi.
Trên trời không trăng không sao, Mạnh Trọng Quang không nhìn rõ, chỉ cảm thấy bóng người bị đẩy vào điện Thanh Trúc trông hơi giống sư huynh.
Nhưng có lúc nào bóng lưng sư huynh suy yếu bất lực như thế đâu?
***
Lời tác giả:
Mạnh Trọng Quang chỉ cho rằng mình nhìn nhầm, quay người đi thẳng về phía điện Từ Hành Chi.
Đệ tử phía sau gọi hắn: “Mạnh sư huynh, chúng ta phải đi gặp sư phụ và sư thúc trước, báo cáo nhiệm vụ ở thung lũng Nam Sơn lần này trước đã.”
Mạnh Trọng Quang không quay đầu lại, lời ít ý nhiều nói: “Các ngươi đi trước đi. Ta đi tìm sư huynh.”