Chu Bắc Nam đi khỏi đó, Từ Hành Chi cảm thấy cái trán ấm áp chạm vào mũi mình, thân mật cọ xát: “Cảm ơn sư huynh nói chuyện giúp ta.”
Từ Hành Chi mở mắt ra, hàng mi mắt dày mảnh như cánh ve giao hòa với mi mắt hắn: “Rồi sẽ có một ngày ngươi phải nói hết những điều ngươi biết cho ta nghe.”
“Ừ.” Mạnh Trọng Quang chậm rãi di chuyển trán xuống dưới, chuẩn xác tìm được môi Từ Hành Chi, chậm rãi hôn y, không luồn sâu vào trong như trước mà chỉ nhấp nháp hương vị ấm áp ở môi.
“Dẫn bọn họ tới Vùng biển không đầu thì động tĩnh lớn quá. Ưm...” Từ Hành Chi bị hôn có chút không thở nổi, khó chịu uốn éo người: “Hay là, hay là dẫn bọn họ về tháp trước, sắp xếp cho Đào Nhàn và đệ tử các môn phái ở đó rồi chúng ta đi tới Vùng biển không đầu, cũng có thể, cũng có thể giảm bớt sức lực, tránh cho Đào Nhàn bị thương... Ưm hơ~”
Một khi cơ thể được mở ra, chỉ hôn môi không thôi cũng khiến y nổi lên h@m muốn.
Từ Hành Chi quay đầu qua chỗ khác, môi răng cắn chặt tấm thảm mỏng mới được thay: “Đừng hôn nữa.”
Mạnh Trọng Quang cọ qua chính diện Từ Hành Chi, một tay luồn xuống dưới vỗ về y, một tay nhẹ nhàng xoa nốt ruồi dưới mắt Từ Hành Chi, hiểu ý nói: “Sư huynh, ta xoa dịu giúp huynh.”
Từ Hành Chi ngừng lại chốc lát: “Xoa dịu cái... Tên khốn nhà ngươi chặn ta như thế là sao?”
Mạnh Trọng Quang tỏ vẻ hồn nhiên không hiểu chuyện, ngón tay lại giở trò xấu cọ xát trêu chọc phần đầu trơn nhẵn, chọc cho Từ Hành Chi khó chịu đựng được, đôi chân dài vung vẩy đạp lung tung trên chiếc giường được làm bằng gỗ bần, vừa tức vừa buồn cười: “Không phải nói ngày mai sẽ xuất phát sao...”
“Gần đây sư huynh không được khỏe, mai ta cõng sư huynh đi, hợp tình hợp lý.” Chó con Mạnh Trọng Quang m út chặt môi châu của Từ Hành Chi: "Hơn nữa, sư huynh hơi sốt, bây giờ ta giúp sư huynh ra mồ hôi, không tốt sao?”
Từ Hành Chi cười mắng: “Nhóc lưu manh. Chờ ta ra ngoài sẽ báo quan bắt ngươi lại.”
Mạnh Trọng Quang bắt đầu c ởi quần áo của hai người: “Không phải lần nào sư huynh cũng túm chặt lấy Trọng Quang sao? Nếu không...” Hắn ngồi quỳ xuống, cúi thấp người: “Sư huynh dùng nó giam cầm Trọng Quang cả đời được không?”
Từ Hành Chi giận tới bật cười: “Ngươi nghĩ thì hay.”
Mạnh Trọng Quang hôn dọc theo đường nhân ngư của Từ Hành Chi, dùng miệng và môi lột s@ch Từ Hành Chi, để mặc Từ Hành Chi dùng móng tay được cắt tỉa tròn mỏng bấm ra những vết đỏ trên sau lưng hắn.
Hắn vừa c ởi quần áo y vừa ậm ờ nói: “Sư huynh phải đồng ý với ta một chuyện. Ra khỏi đây, huynh phải ở cạnh ta một tấc cũng không được cách xa... Một tấc cũng không được cách xa.”
Từ Hành Chi làm sao để ý tới mấy cái này được nữa, đáp bừa một tiếng, liếc mắt qua, bỗng nổi da gà.
Cửa điện vẫn chưa đóng!
Từ Hành Chi hoảng hốt nói: “Cửa, cửa.”
Mạnh Trọng Quang hơi nghiêng đầu, biết rõ nhưng cố hỏi: “Đóng cửa làm gì?”
Từ Hành Chi thấy ba đệ tử Đan Dương Phong đang đi từ xa tới, có vẻ định vào thăm hỏi, y nhìn dáng vẻ thong dong của Mạnh Trọng Quang, biết ngay hắn đang trêu đùa mình, y bèn thả lỏng vai vô cùng thành thạo chủ động c ởi đồ xuống, để lộ hai vai có bắp thịt cân xứng và xương quai xanh hình bán nguyệt.
Lần này tới lượt Mạnh Trọng Quang ngây người.
Hắn trợn mắt đảo một vòng, đột nhiên giơ tay lên, đóng cửa điện lại từ phía xa, đặt thêm một tầng ánh sáng, ngăn cách toàn bộ âm thanh ở bên ngoài.
Từ Hành Chi lười biếng biết rõ còn hỏi: “Đóng cửa làm gì?”
Mạnh Trọng Quang cắn răng: “Chẳng lẽ sư huynh muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy dáng vẻ quần áo xộc xệch này của huynh sao?”
Từ Hành Chi cảm thấy cơn đau đầu giảm bớt, khóe môi nhếch lên đầy ph óng đãng: “Sao? Không được à?”
Mạnh Trọng Quang như bị chọc giận, đột nhiên áp sát vào Từ Hành Chi, một khuỷu tay chắn trước lồ ng ngực y, một tay vung lên, nắm đấm rơi vào bên mặt Từ Hành Chi, ầm một tiếng, Từ Hành Chi nghe tiếng gối gỗ nứt vỡ, hoảng hốt nghiêng đầu.
Mạnh Trọng Quang nhìn chằm chằm vào y, lạnh lùng nói: “Của ta, không cho phép bọn họ xem.”
Bọn họ kính trọng, sùng bái, nhìn thấy nhưng không với được sư huynh, sư huynh là của ta.
Từ Hành Chi bật cười.
Thằng nhóc chết bầm này ngày nào cũng ghen tuông mà không sợ no.
Nhưng nghĩ lại thì bây giờ Từ Hành Chi đang rơi vào bước đường dựa vào vui thích để quên đi nỗi sầu, đâu thể nói lý lẽ được. Nhưng mà may là rất thoải mái.
Ngày hôm sau, Từ Hành Chi vô liêm sỉ yên ổn nằm bò trên lưng Mạnh Trọng Quang, được hắn cõng đi.
Chu Bắc Nam trơ mắt nhìn Từ Hành Chi được cõng hai ngày mà vẫn chưa chịu để chân chạm đất, không nhịn được nói: “Con mẹ nó ngươi tàn phế rồi à? Hai chân của ngươi dùng để trang trí sao?”
Từ Hành Chi lười biếng nói: “Thoải mái lắm, ngươi cõng Tiểu Lục nhà ngươi đi rồi biết.”
Chu Bắc Nam chau mày, không hiểu sao đề tài này lại vòng tới Lục Ngự Cửu: “Hả?”
“Ngươi phải thương yêu người ta nhiều vào.” Từ Hành Chi cỗ vũ: “Tiểu Lục là quỷ tu, chuyên tu tâm pháp, không tu thể thuật, suốt ngày đi cùng chúng ta, chân mọc bao nhiêu nốt phồng rộp rồi?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Nghe thấy câu cuối cùng, sắc mặt Chu Bắc Nam hơi thay đổi: “Thật thế ư?”
Từ Hành Chi đáp: “Ta lừa ngươi làm gì.”
Chu Bắc Nam nghe vậy thì quay người đi tìm Lục Ngự Cửu ngay lập tức.
Từ Hành Chi có thể thấy lần này không tìm thấy đệ tử Thanh Lương Cốc khiến Lục Ngự Cửu rất tổn thương.
Trước kia trong số nhóm bọn họ, Chu Bắc Nam và Chu Vọng có thể tính là cùng ở Ứng Thiên Xuyên, Đào Nhàn và Khúc Trì là đệ tử Đan Dương Phong, ngay cả Mạnh Trọng Quang cũng có Nguyên Như Trú theo cùng, chỉ có một mình cậu ta là đệ tử Thanh Lương Cốc cô đơn lẻ bóng.
Nếu không có Chu Bắc Nam, chắc cậu ta ra rìa thật.
Từ Hành Chi giật dây Chu Bắc Nam đi dỗ cậu ta cũng vì muốn cậu ta vui vẻ hơn.
Hai người chụm đầu nói gì đó, Lục Ngự Cửu vừa xấu hổ vừa tức giận, cổ đỏ ửng lên, đẩy Chu Bắc Nam mấy lần rồi bị Chu Bắc Nam không nói gì bế ngang lên, dùng bắp thịt mềm mại ở vai đệm eo cho cậu ta, không quan tâm tới sự giãy dụa của Lục Ngự Cửu, cứ đi thẳng về trước khiến mười mấy đệ tử trêu chọc và cười đùa thiện ý.
Có những người này, đội ngũ vốn thưa thớt trở nên náo nhiệt hẳn.
Từ Hành Chi cũng cười theo thầm nói: “Tên chó ngốc ấy, sao cứ như cướp đoạt dân nữ một cách trắng trợn vậy chứ.”
Mạnh Trọng Quang nắm lấy mu bàn tay Từ Hành Chi, khẽ hôn một cái: “Ta sẽ không làm thế với sư huynh.”
Từ Hành Chi cười nói: “Ngươi dám lắm đấy.”
“Không dám.” Mạnh Trọng Quang tham lam đưa mu bàn tay Từ Hành Chi lên má rồi cọ: "Không nỡ làm thế.”
Sau khi đi được ba ngày, nhóm người bàn bạc tối nay tạm nghỉ ở khu đất đá nham thạch trước mắt luôn hay đi tiếp về trước, xem có hang núi rộng cho nhiều người nghỉ ngơi hay không, không biết ai quay đầu nhìn về sau, ngạc nhiên tới mức suýt thì không giữ vững bội kiếm bên hông: “Nhìn kìa! Từ sư huynh, Khúc sư huynh, các huynh mau nhìn kìa!”
Nhìn theo hướng đệ tử đó chỉ, Từ Hành Chi cũng trợn to mắt.
Dẫn theo một đám người, lại suy xét tới cơ thể Từ Hành Chi không chịu được xóc nảy, bọn họ bèn đi bộ, tốc độ đi ngày càng chậm hơn, sau ba ngày mới đi cách đầm lầy Vùng đất hoang vu hơn trăm dặm.
Mọi người trợn trừng mắt nhìn một người khổng lồ căn nguyên mà cách trăm dặm rồi vẫn nhìn rõ thân hình của nó xuất hiện ở gần đầm lầy, bước một bước vào trong đầm lầy rồi cứ thế chậm rãi đi vào.
Mà nơi nó vào, đúng lúc là nơi bọn họ đến.
Chu Bắc Nam không nhịn được hít sâu, vươn tay vỗ mạnh vào vai Từ Hành Chi hai phát: “May mà ngươi bảo xuất phát ngay lập tức...”
Từ Hành Chi không nói gì, nghiêng đầu hờ hững nhìn Mạnh Trọng Quang.
Ai ngờ Mạnh Trọng Quang lại chẳng có vẻ mặt vui thích gì, ngược lại hắn còn căng thẳng hơn lúc bọn họ tới Vùng đất hoang vu.
Suy đoán và cảm giác này rõ rệt hơn hẳn khi nhóm người xuất phát lần nữa.
Mạnh Trọng Quang không chịu mạo hiểm, không chịu tăng tốc, ngày nào cũng đi được ba bốn canh giờ rồi đòi nghỉ, thậm chí không cho Từ Hành Chi rời khỏi tầm mắt mình, dù lúc y đi vệ sinh hay tắm rửa cũng không rời.
Dáng vẻ ấy khiến Từ Hành Chi có suy nghĩ hơi hoang đường: Mạnh Trọng Quang cứ như đọc được một quyển sách nói về bọn họ sẽ mạo hiểm trong Man Hoang thế nào, biết dọc đường đi sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng hắn mới đọc được một nửa quyển sách này.
Còn bây giờ hắn không biết sau khi rời khỏi Vùng đất hoang vu, rốt cuộc bọn họ sẽ đối diện với điều gì.
Không quan tâm tới kháng nghị của Chu Bắc Nam, tốc độ của nhóm người càng ngày càng chậm, vất vả trên đường gần một tháng, mọi người mới thấy đỉnh của tháp cao một lần nữa.
Thấy sắp về tới nhà, ai nấy đều bước nhanh chân hơn, ngay cả Mạnh Trọng Quang luôn cẩn thận suốt cả dọc đường cũng thả lỏng hơn không ít.
Càng tới gần tháp, Chu Vọng càng mừng rỡ.
Mấy ngày ở chung, cô nhóc và mấy đệ tử Ứng Thiên Xuyên đã thân với nhau hơn, lúc này cô nhóc chỉ lo kéo bọn họ, kể tỉ mỉ nhà cô nhóc tốt thế nào, mãi tới tận khi nhóm Chu Bắc Nam đi đầu đột nhiên đứng lại, cô nhóc mới nhận ra điều không đúng, lên tiếng hỏi: “Cữu cữu ơi, sao thế?”
Không ai đáp lại cô nhóc, Khúc Trì, Chu Bắc Nam, Từ Hành Chi, bao gồm cả Lục Ngự Cửu và Nguyên Như Trú đều nhìn chằm chằm về phía trước.
Phản ứng đầu tiên của Chu Vọng là rút hai thanh đao sau lưng ra ngăn địch nhưng tới lúc cô nhóc giương mắt lên nhìn cũng sững sờ theo.
Có một người tóc trắng như tuyết đang ngồi trước tháp.
Người này quay lưng về phía họ, mái tóc bạc trắng được buộc gọn bởi quan đỉnh bằng ngọc, vòng tay âm dương* làm bằng gỗ táo bị sét đánh xoay tròn trên đầu ngón tay, mái tóc bạc bị gió dữ ở Man Hoang thổi rối tung hết cả lên, dưới khung trời màu chì, người đó trông như được tuyết gột rửa, từ trong ra ngoài đều toát ra sự lạnh lẽo thấu tim.
*Vòng tay âm dương: kiểu vòng tay có hai cái vòng đơn lồ ng vào nhau
Từ Hành Chi khẽ nhíu mày, chẳng biết vì sao, y thấy người này hơi quen.
Hơn nữa, không chỉ có một mình y thấy thế.
Khúc Trì lẩm bẩm phá vỡ sự im lìm như nghẹt thở: “Tuyết Trần? Là Tuyết Trần sao?”
Chu Bắc Nam nhìn bóng lưng rối loạn ấy, chỉ cảm thấy mắt bỗng mờ đi, hắn ta dụi mắt thật mạnh mấy lần, thế mà lại lau được dòng nước ấm.
Không biết xuất phát từ cảm xúc gì, hắn ta cật lực cãi lại: “Không phải hắn, tóc Tuyết Trần không như thế...”
Người kia nghe được âm thanh vang lên từ sau lưng, kéo một bên bánh xe lăn, xoay người lại.
Có lẽ hành động ấy quá quen thuộc, hắn ta chỉ làm động tác nâng tay lên đổi quay xe lăn lại thôi mà như lăn đè qua lồ ng ngực Từ Hành Chi, Khúc Trì và Chu Bắc Nam một vòng.
Là hắn ta.
Đúng là hắn ta.
Chu Vọng không hiểu: “Đó là...”
Cô nhóc chưa nói hết câu, Chu Bắc Nam đã muốn kéo cánh tay Chu Vọng, túm mấy lần mà không với tới, sốt ruột tới mức giọng run lên: “A Vọng, phụ thân ngươi... Đó là phụ thân ngươi đó.”
Gió lạnh như cái thớt gỗ, cắt nhỏ tiếng nói của Chu Bắc Nam ra.
Thoáng chốc Chu Vọng không hiểu ý mà hắn ta nói nhưng cô nhóc chưa từng thấy Chu Bắc Nam vừa đau lòng vừa hạnh phúc thế này, cứ như hận không thể xông thẳng tới chỗ người kia.
Nhưng không ai ngờ được, người đầu tiên cất bước chạy về phía Ôn Tuyết Trần lại là Lục Ngự Cửu.
Lục Ngự Cửu quên mất mình có linh lực, cứ chạy bộ về phía người đang ngồi đó, ngã lăn xuống đất lại lảo đảo bò dậy, cả người dính đầy bụi bặm, nước mắt tan trong gió.
Dường như cậu ta đã tốn rất nhiều năm mới tới gần người mà mình kính mến, tôn sùng, dù cho người đầy bụi bẩn, vô cùng nhếch nhác, trong lòng cậu ta vẫn tràn đầy hạnh phúc.
Lúc cách Ôn Tuyết Trần tầm mười bước, cậu ta bỗng quỳ sụp xuống, nghiến ê cả răng, cúi lạy cất lời đau thương: “Ôn sư huynh, sư huynh... Ôn sư huynh...”
Giọng nói khàn khàn yếu ớt của Ôn Tuyết Trần băng qua gió mạnh truyền tới tai Từ Hành Chi, tiếng rất nhỏ nhưng lại khiến Từ Hành Chi nghe ra sự quen thuộc: “Lục Ngự Cửu. Ta hỏi ngươi, ngươi có bôi nhọ thanh danh Thanh Lương Cốc không?”
Trái tim Từ Hành Chi bỗng đập loạn một nhịp, y như bị một đứa trẻ con véo mạnh một cái.
Y không nói rõ được tại sao mình lại có cảm giác đó.
Mắt Lục Ngự Cửu ầng ậng nước, nghe tiếng xe lăn lộc lộc, cúi người lạy: “Đệ tử ở Man Hoang mười ba năm, không làm chuyện ác, không giết người lương thiện, chưa từng bôi nhọ thanh danh Thanh Lương Cốc!”
“Thật sao?”
Hai chữ ấy truyền tới tai Từ Hành Chi khiến tay chân y bỗng tê buốt, máu nóng cuồn cuộn vọt thẳng lên đầu.
Y nhớ ra giọng nói này là của ai rồi!
Là “Nhận thức của thế giới”! Tên quỷ ho lao yếu ớt đó!
Y không bình tĩnh ngẫm nghĩ xem tại sao Ôn Tuyết Trần lại đóng giả làm Nhận thức của thế giới, hét lớn lên: “Lục Ngự Cửu! Chạy đi! Hắn...”
Lúc Từ Hành Chi hét to lên, Ôn Tuyết Trần đã đi tới trước mặt Lục Ngự Cửu, chậm rãi nâng cằm cậu ta lên, biểu cảm lạnh lùng khiến người ta tê tái: “Mười ba năm trước, ngươi đã bị gạch tên khỏi Thanh Lương Cốc rồi. Thanh Lương Cốc ta không có đệ tử như ngươi.”
Lục Ngự Cửu không nói gì, chỉ thấy dạ dày quặn đau.
Cậu ta cúi đầu xuống thì thấy tay phải Ôn Tuyết Trần cầm con dao song tô, đâm mũi dao vào dạ dày ở giữa xương sườn cậu ta, lúc này chỉ còn phần chuôi gỗ ở bên ngoài.
Ôn Tuyết Trần nắm chặt chuôi dao, chậm rãi chuyển động, từng đợt máu tươi tung tóe lên đất cát, làm bừng tỉnh hàng nghìn đốm lửa nhỏ, chỉ trong nháy mắt từng đợt sóng trận pháp lan ra ngoài, phạm vi lan ra cả trăm dặm, vây nhốt cả nhóm hơn hai mươi người lại trong đó.
Giọng Ôn Tuyết Trần lạnh như đao, sắc bén hơn cả lưỡi dao khiến dạ dày cậu ta xoắn thành bánh quai chèo, đâm thẳng vào trái tim vừa hồ đồ vừa sợ hãi của Lục Ngự Cửu: “Lục Ngự Cửu, cho ngươi làm vật tế để mở trận pháp của ta đúng là vấy bẩn trận pháp của ta.”
...
Lời tác giả:
*Bắt nguồn tên của Ôn Tuyết Trần:
“Canh lậu tử: Viết vào một hôm trời tuyết tới dự buổi tiệc của Hàn Thúc Hạ” – Hướng Tử Nhân
Tiểu song tiền, sơ ảnh hạ. Loan kính lộng trang sơ bãi. Mai tự tuyết, tuyết như nhân. Đô vô nhất điểm trần.
Mộ giang hàn, nhân hưởng tuyệt. Canh trứ mông lung vi nguyệt. Sơn tự ngọc, ngọc như quân. Tương khán nhất tiếu ôn.
Dịch nghĩa:
Trước khung cửa sổ nhỏ, dưới bóng râm loang lổ. Nàng soi gương trang điểm chẳng hề cầu kỳ. Mai như tuyết, tuyết như người. Đều không dính một hạt bụi nào.
Chiều buông sông lạnh, người cất tiếng. Dưới ánh trăng mờ ảo lại càng lạnh hơn. Núi như ngọc, ngọc như chàng. Nhìn nhau mỉm cười ấm áp.
**Bắt nguồn tên của Chu Bắc Nam và Lục Ngự Cửu:
“Châu Kiều” – Phạm Thành Đại
Nam vọng Chu Tước môn, Bắc vọng Tuyên Đức lầu, giai cựu ngự lộ dã.
Nam bắc thị thiên nhai, phụ lão niên niên đẳng giá hồi.
Nhẫn lệ thất thanh tuân sứ giả: “Kỷ thì chân hữu lục quân lai?”
Dịch nghĩa:
Nhìn về phía Nam thấy cổng Chu Tước, nhìn về phía Bắc thấy lầu Tuyên Đức, đều là những con đường cũ dành cho vua đi.
Phía nam phía bắc cầu Châu đều là đường kinh, đã nhiều năm bô lão chờ xe vua trở về.
Nuốt lệ nghẹn lời hỏi đoàn sứ: “Bao giờ lục quân mới về thật?”