*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ Bình Sinh vung kiếm, cắt đứt cổ người trước mặt dễ như trở bàn tay.
Da thịt bị cứa đứt, đầu bay ra ngoài, hắn ta cầm dây cột tóc màu xanh ngọc bị nhuốm màu máu chỉ trong nháy mắt, giẫm lên lưng thi thể không đầu, vung kiếm Ngư Trường ở tay bên kia lên, máu nhỏ ào ào lên trụ Thông Thiên.
Tay Từ Bình Sinh cầm đầu người, kiếm hoa xoay vòng quanh người, sát khí bừng bừng, mấy chục đệ tử mặc trang phục Phong Lăng Sơn vây quanh hắn ta nhưng không dám tiếp cận.
Hắn ta có đôi mắt đen xám nhuốm vẻ đáng sợ, trường bào trắng hoa văn cành trúc loang lổ máu đỏ, những đóa hoa đỏ tươi dần bung nở thật to.
“Bảo Cửu Chi Đăng... cút ra đây!” Hắn ta khẽ gầm: “Trả lại đệ đệ cho ta!”
Cổ họng hắn ta như nuốt phải than, tiếng gào không còn giống tiếng người nữa.
“Ai là đệ đệ ngươi?” Một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ phía trên: “Không phải khi đó ngươi luôn miệng nói không quen biết sư huynh sao?”
Nghe câu đó, đầu tiên Từ Bình Sinh có biểu cảm khó chịu như nuốt phải kim, khi hắn ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy rõ người phía trên là ai, trong mắt dấy lên ánh lửa hừng hực.
Hắn ta tung người nhảy lên, bước mấy bước lên trụ Thông Thiên, vững vàng bước lên thân trụ khắc phù điêu tám vị tiên, dùng phong thái đạp gió bay thẳng tới chỗ Cửu Chi Đăng.
Cửu Chi Đăng cụp mắt nhìn Từ Bình Sinh, ngón tay cái nâng chuôi kiếm lên, thanh kiếm lạnh lẽo lóe lên rồi chui ra khỏi vỏ.
Thân kiếm mỏng manh phản chiếu đôi mắt đầy tơ máu và ngập tràn sát ý của Từ Bình Sinh.
Nhưng không chờ toàn bộ thanh kiếm của Cửu Chi Đăng được rút ra khỏi vỏ, một luồng kiếm khí dữ dội đã chém ngang tới đập vào trụ Thông Thiên, bắ n ra hàng nghìn hàng vạn tia sáng, nhưng nó chẳng thể cắt ngang đường đi của Từ Bình Sinh.
Thấy thế, Cửu Chi Đăng buông ngón tay ra, lưỡi Nhậm Kiếm lại trượt vào vỏ kiếm, dây buộc tóc màu xanh lam nhạt vốn bị sát ý cuộn tung lên lại nhẹ nhàng rủ xuống tấm lưng thẳng tắp như tùng.
Thấy rõ người điều khiển kiếm, Từ Bình Sinh trợn trừng mắt lên: “Tạp Tứ! Con mẹ nó...”
Hắn ta chưa nói dứt lời, bụng hắn ta bị đạp một phát.
Tạp Tứ đá bay hắn ta khỏi trụ Thông Thiên, cơ thể Từ Bình Sinh rơi xuống đất mà không có bảo vệ gì, đập mạnh vào tảng đá xanh khiến nó nứt ra mấy đường.
Bội kiếm của Tạp Tứ vẫn cắm ở cạnh sườn trụ Thông Thiên, tiếng ong kêu từng đợt, vung kiếm tung người nhẹ nhàng đứng trên đó, khoanh tay nhướng mày, bắt chuyện với Cửu Chi Đăng đứng trên cao: “Tiểu công tử, dạo này vẫn khỏe chứ?”
Cửu Chi Đăng không thích nói chuyện, lạnh lùng chỉ đệ tử của môn phái ngã dưới đất: “Ngươi tới để thăm hỏi sao?”
Tạp Tứ buông tay xuống, cười khanh khách giải thích: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ta tới vì hắn.” Hắn ta chỉ vào Từ Bình Sinh bị hàng tầng hàng lớp đao kiếm ép không cử động được: “Hắn trốn ra ngoài. Ta chỉ đến bắt con chó mà ta nuôi về thôi.”
“Vậy sao? Vì sao phải động đến đại trận phòng thủ của Phong Lăng?”
“Vui á.” Tạp Tứ hùng hồn cười nói: “Không phải ngươi không biết, ta luôn tò mò với mọi thứ. Nghe nói đại trận phòng thủ của Phong Lăng được lập theo phong cách cổ xưa, theo quỷ đạo, có rất nhiều cơ quan thay đổi khác nhau, ở mắt trận thì kiếm đổ xuống như châu chấu, vì thế ta muốn tới thử cho biết.”
Cửu Chi Đăng nhìn chằm chằm Tạp Tứ, Tạp Tứ cũng không sợ hãi chút nào, cười híp mắt nhìn lại.
Tạp Tứ là đệ đệ của Nhập Tái, cháu của sát thần ma đạo Tạp La, cũng là người thân duy nhất của Tạp La còn trên đời này.
Từ nhỏ hắn ta đã lớn lên bên cạnh Tạp La, đam mê kiếm thuật, không tuân theo quy tắc thế gian, ngay cả khuôn mặt, dáng người, thậm chí đôi mắt màu xám xanh cũng cực kỳ giống Tạp La.
Nhưng điểm khác biệt nhất của hắn ta và Tạp La là hắn ta không khát máu ham chém giết.
Cũng vì điều này mà năm đó hắn ta mới có tư cách được Từ Hành Chi coi là bạn, vì qua lại thân thiết với hắn ta mà Từ Hành Chi từng bị đánh.
“Không có lần sau.” Cửu Chi Đăng nhíu chặt mày lại: "Ta đã bảo đệ tử đóng đại trận phòng thủ lại rồi, lần sau mà tự ý xông vào trận pháp nữa sẽ không còn giữ được toàn thây đâu, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Tạp Tứ cực kỳ tiếc nuối “Ơ” một tiếng, dùng vỏ kiếm rỗng gãi đầu: “Chẳng thú vị gì cả, ta vừa mới phá được phong ấn ở rìa ngoài mà trận pháp đã ngừng rồi.”
Cửu Chi Đăng không định tiếp lời hắn ta: “Chó của ngươi hay tới gây chuyện với Phong Lăng ta, nói năng điên cuồng, vừa nãy còn giết đệ tử ta. Chuyện này phải tính thế nào?”
Tạp Tứ cúi đầu nhìn về phía Từ Bình Sinh, tung người nhảy xuống, tiện tay rút kiếm ra, nhanh nhẹn chạm đất, vừa khéo đứng ở bên cạnh Từ Bình Sinh.
Hắn ta nở nụ cười ngả ngớn thường ngày: “Nhẫn nhịn đi.”
Không chờ Từ Bình Sinh đáp lại, Tạp Tứ vung kiếm chém xuống, cứa vào cổ Từ Bình Sinh, dứt khoát chém đầu hắn ta, máu đen tóe ra.
Các đệ tử vốn cảnh giác Từ Bình Sinh, lo lắng hắn ta vùng lên bất cứ lúc nào, họ thấy thế thì dồn dập tránh xa ra, không ai ngờ Tạp Tứ lại xuống tay độc ác như thế.
Mắt Từ Bình Sinh vẫn trợn tròn, đôi mắt màu xám xanh và màu đen một sáng một tối nhìn lên bầu trời. Mái tóc đen xen trắng của hắn ta được Tạp Tứ nhặt lên như nhặt rác, lắc qua lắc lại cho Cửu Chi Đăng xem: “Này, nhìn đi. Như vậy ngươi đã bớt giận chưa?”
Mùi máu tanh nồng nặc bay lên trên, biểu cảm của Cửu Chi Đăng không chút thay đổi, bình thản nói: “Ta lấy đầu người chết làm gì.”
Tạp Tứ ngồi xổm xuống đất, cười tủm tỉm ngẩng đầu lên nhìn hắn ta: “Không phải giúp ngươi hả giận sao? Năm đó ngươi mới về ma đạo, Hành Chi tới tìm ta nói với ta rằng tính cách ngươi khép kín, bảo ta chọc ngươi nhiều hơn để ngươi đừng giấu hết mọi chuyện trong lòng. Ta đồng ý với hắn sẽ chăm lo cho ngươi... Sao nào, như thế ngươi có hả giận chưa?”
Nhắc tới người kia, chỉ trong thoáng chốc ánh mắt Cửu Chi Đăng như biến thành mặt hồ sóng nước dập dềnh.
Sư huynh.
Sự dịu dàng ấy chỉ thoáng hiện lên trong khoảnh khắc rồi lại phủ một tầng sương lạnh.
Cửu Chi Đăng vươn tay ra: “Giao thi thể hắn cho ta.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
“Cái này thì không được.” Tạp Tứ dùng giọng điệu chơi xấu nói: “Ta cũng đã đồng ý với Từ Hành Chi, ta sẽ bảo vệ người mà hắn quan tâm thật tốt.”
“Vậy thì ngươi chọn nhầm người rồi.” Cửu Chi Đăng cười khẩy: “Đó là kẻ không xứng đáng được sư huynh quan tâm nhất.”
Tạp Tứ ngẩn người, dùng giọng điệu nghĩ thoáng nói ngay: “Chọn sai thì thôi. Nuôi thêm mấy năm nữa, dù là chó mèo cũng sẽ có ít tình cảm thôi.”
Cửu Chi Đăng nhìn Tạp Tứ.
Qua nhiều năm, hắn ta vẫn mang điệu bộ ấy, cười không lo không nghĩ, cứ như khắp trời đất bao la, không có bất cứ thứ gì đáng để hắn ta nhọc lòng sầu lo.
Cửu Chi Đăng nhớ vào năm đầu tiên hắn ta quay về tổng đàn, mượn cớ bị bệnh đóng cửa mấy ngày, Tạp Tứ tới gõ cửa nhà hắn.
Cửu Chi Đăng không muốn mở cửa, giả bộ không nghe thấy, lặng lẽ xem gia phả năm gần đây của ma đạo, nhớ kỹ tên của những người chưa từng gặp mặt.
Không lâu sau, cửa sổ đối diện hắn đột nhiên bị ai đó mở ra, gương mặt với nụ cười chẳng quan tâm chuyện gì trên đời của Tạp Tứ đột ngột xuất hiện ở đó.
Hắn ta chào hỏi một cách lưu loát: “Chào tiểu công tử. Theo vai vế thì ta miễn cưỡng có thể xem là biểu ca của ngươi.”
Cửu Chi Đăng không có hứng thú với hắn ta nhưng vẫn đứng dậy vái chào theo phép lịch sự: “Biểu ca. Thứ lỗi tai ta không được thính cho lắm, không nghe thấy tiếng gõ cửa.”
Cái đinh mềm này, Tạp Tứ không để ý chút nào, cười híp mắt trả lời: “Chắc là trước kia ngươi chưa gặp ta bao giờ đâu, trong mấy năm ngươi sinh ra rồi bị đưa đi, đúng lúc đó ta đang bế quan tu luyện, nghiên cứu đạo thuật sâu xa. Nhưng ta nghĩ chắc ngươi từng nghe qua tên ta rồi... Ta là Tạp Tứ.”
Cửu Chi Đăng đang lục tìm tên mấy biểu ca trong đầu, nghe vậy thì sửng sốt: “Là ngươi?”
Tạp Tứ chống vào khung cửa, cười nói: “Hành Chi bảo ta tới. Hắn đồng ý với ta chỉ cần ta cứ hai ngày về tổng đàn thăm ngươi một lần, nói chuyện với ngươi nửa canh giờ, tháng sau hắn sẽ nhân lúc ra ngoài phục yêu, mỗi ngày đều đọ kiếm với ta.”
Cứ như “đọ kiếm” là một chuyện rất tốt đối với hắn ta, hắn ta vui tới mức cười hở cả răng nanh: “Hắn nói không cần lo thời gian dài hay không, do ngươi quyết. Nếu ta tới đây lâu hơn có khi ngươi còn thấy ta phiền.”
Nghe thấy hai chữ “Hành Chi” từ miệng người khác, Cửu Chi Đăng cố gắng tỏ ra thong dong nhưng giọng nói vẫn xúc động hơi run lên: “Sư huynh...”
Nếu không có hắn ta bầu bạn, khoảng thời gian Cửu Chi Đăng ở tổng đàn ma đạo sẽ khó khăn gấp vô số lần.
Bây giờ nhìn gương mặt luôn vương ý cười ấy, lại thêm cái đầu Từ Bình Sinh mà hắn ta cầm trong tay, Cửu Chi Đăng dịu giọng xuống: “Không được có lần sau, nếu hắn không mời mà đến nữa...”
Tạp Tứ cười: “Không đến, không đến nữa đâu... À mà bây giờ Hành Chi thế nào rồi?”
Lúc này nghe hắn ta nhắc tới “Hành Chi”, vẻ mặt thoáng buông lỏng của Cửu Chi Đăng lại căng ra, tràn đầy cảnh giác: “Ngươi chỉ tới bắt chó thật chứ? Hay là muốn mang sư huynh đi?”
Tạp Tứ thừa nhận thẳng: “Hắn là bạn cũ của ta. Mười ba năm không gặp, ta muốn tới thăm thôi. Đó không phải chuyện rất đỗi bình thường à?”
Cửu Chi Đăng lạnh lùng từ chối luôn: “Không cần. Sư huynh không gặp ai hết.”
Tạp Tứ huýt sáo: “Đúng là không nể tình.”
“Mau dẫn hắn đi đi.” Cửu Chi Đăng buồn bực quay người đi: “Nếu để ta thấy hắn lần nữa, hắn sẽ không chỉ chịu nỗi đau ngoài da đơn giản như thế đâu.”
Tạp Tứ cõng thi thể không đầu của Từ Bình Sinh xuống núi.
Áo hoa văn cành trúc của hắn ta bị máu thấm ướt hết, cơ thể vẫn còn co giật như dây đàn sắp đứt, giật giật như cố gắng hết sức phản kháng lại vận mệnh đang đến.
Tạp Tứ xách đầu, cõng cơ thể không còn lành lặn của hắn ta đi tới một nhà cỏ bỏ hoang của Phong Lăng Sơn.
Tạp Tứ biết trước kia nhà cỏ này được Từ Hành Chi sửa sang lại.
Hắn ta còn từng hỏi y, vì sao tự dưng lại nổi hứng muốn sửa sang thứ như vậy, Từ Hành Chi đáp, vốn dĩ có người định tới ở nhưng bây giờ người đó không tới được nữa.
Tạp Tứ tò mò, nếu người đó không ở nữa, thế y sửa làm gì.
Từ Hành Chi nói, sửa một căn nhà cỏ thì có gì đâu, cũng không khó khăn gì, coi như thực hiện một ước muốn của mình thôi.
Lúc đó Tạp Tứ cười nhạo y, người có thiền tâm như Từ Hành Chi, sao không đi tu phật.
Không ngờ bao nhiêu năm rồi, căn nhà cỏ trải qua gió mưa vẫn rất hữu ích.
Tạp Tứ ném người vào góc mọc đầy rêu, than thở “nặng chết đi được”, ngay sau đó hắn ta rút một bộ kim châm ra.
Đó là kim thêu thùa mà chỉ có phụ nữ mới dùng, kim rất nhỏ chỉ như sợi chỉ, dụng cụ nhỏ xíu ấy chẳng hề xứng đôi với đôi tay cầm kiếm, nhưng cây kim đó trong tay Tạp Tứ lại như ngựa chạy đường quen, xoay chuyển như rồng.
Chỉ chốc lát sau, cổ Từ Bình Sinh đã nối liền với thân thể hắn ta... nhờ vào một đường khâu lộn xộn.
Sau khi đầu Từ Bình Sinh quay về với cơ thể, Tạp Tứ vươn tay vuốt tròng mắt cứng đờ của hắn ta, cảm nhận được vật hình cầu ấy bắt đầu mềm ra rồi chuyển động qua trái phải rồi mới rút tay về.
Từ Bình Sinh ngồi dậy, giơ tay vuốt đường khâu ở cổ, nhìn Tạp Tứ với ánh mắt mê man.
Tạp Tứ đạp cho hắn ta một phát: “Chuyện gì đây, sao lại phát bệnh thế hả?”
Từ Bình Sinh hơi nghiêng đầu như không hiểu Tạp Tứ đang nói gì.
Tạp Tứ chỉ hận mài sắt không nên kim, chọc gáy hắn ta: “Lần trước mất cánh tay, lần trước nữa gãy chân, đều do ông đây đi xung quanh nhặt xác về rồi ghép hoàn chỉnh lại cho ngươi... Lần này lại là đầu, lần sau ngươi định chém bỏ gì nữa? Hả?”
Hắn ta liếc nhìn hai chân Từ Bình Sinh, vươn tay túm lấy: “Nếu thứ này không còn nữa thì náo nhiệt lắm đây.”
Cuối cùng Từ Bình Sinh cũng có phản ứng: “Bỏ ra.”
Có lẽ vì cổ và đầu tách nhau quá lâu, giọng Từ Bình Sinh hơi khàn nghẹn, cuống họng như bị thanh sắt nung làm bỏng.
Chọc Từ Bình Sinh xong, tâm trạng Tạp Tứ tốt lên không ít, rút tay về, nghĩ tới đường kim khâu trên cổ Từ Bình Sinh, hắn ta hài lòng nói: “Hành Chi nói đúng, cầm kiếm nặng được thì phải cầm được kim khâu. Luyện tập thêm mấy lần nữa, ta có thể khâu tỉ mỉ bớt lộ hơn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Nghe thấy hai chữ “Hành Chi”, Từ Bình Sinh xúc động, thử đứng dậy.
Tạp Tứ ấn chặt bàn tay đang đặt dưới đất của hắn ta: “Làm gì thế?”
Từ Bình Sinh: “Hành Chi... đệ đệ.”
Tạp Tứ vỗ đầu hắn ta một cái, vỗ xong mới nhớ ra cái đầu này rất mỏng manh bèn thuận thế xoa nhẹ mấy cái: “Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không gặp được đâu... Ngay cả ta còn chẳng gặp được.”
Mắt Từ Bình Sinh đỏ bừng lên, gằn từng chữ: “Hắn ta là đệ đệ của ngươi. Ngươi, cầu xin hắn ta, hắn ta cho ngươi gặp.”
Tạp Tứ lập tức rũ sạch quan hệ: “Biểu đệ. Biết thế nào là họ hàng nhà ngoại xa cách muôn trùng không hả.”
Từ Bình Sinh trừng mắt nhìn hắn ta, mắt trái xanh xám, mắt phải đen thui, giữa ánh sáng mờ mịt trong nhà cỏ hiện rõ đôi mắt hai màu một sáng một tối, y như con mèo nổi giận: “Hắn ta phải trả Hành Chi, cho ta.”
Tạp Tứ bất đắc dĩ: “Đừng nghĩ tới Từ Hành Chi nữa. Mau ngủ đi, chỉ cần ngủ một giấc là có thể quên hắn.”
Từ Hành Chi cố chấp: “Hành Chi ở chỗ của hắn ta. Không tốt. Hắn ta sẽ hại... Hành Chi.”
Tạp Tứ hơi nôn nóng: “Ngươi có biết ở bên ngoài có bao nhiêu người muốn lấy mạng Từ Hành Chi không? Để hắn đi ra ngoài, chẳng thà cứ ở với Cửu Chỉ Đăng còn hơn.”
“Không được.” Từ Bình Sinh lặp lại: “Không được. Đệ đệ, là của ta. Mẫu thân nói, chăm sóc tốt cho hắn...”
Tạp Tứ cất cao giọng: “Nghe lời đi!”
Từ Bình Sinh ngơ ngác nói: “Lúc còn bé, ta dẫn hắn theo. Ta bảo hắn cút đi; hắn gọi ta, ca ca. Ta phải tìm hắn về.”
“Con mẹ nó ta chưa từng gặp tỉnh thi nào như ngươi, nói gì cũng không chịu nghe.” Tạp Tứ thấy quát lớn không có tác dụng, tức giận ấn vào gáy hắn ta: “Năm đó ông đây không nên nhặt ngươi từ trên núi về.”
Lúc này Từ Bình Sinh thoát khỏi hồi ức: “Không cần ngươi lo.”
“Nếu không phải vì ngươi cũng họ Từ thì ta chẳng thèm lo.” Tạp Tứ nói: “Đi theo ta, nếu ngươi dám trốn đi lần nữa, ta sẽ đánh gãy chân ngươi... Thôi vậy, có đánh gãy chân thì ngươi cũng không biết đau.”
“Đi đâu?” Từ Bình Sinh lao lực suy nghĩ: "... Đi tìm Nguyên sư muội sao?”
Tạp Tứ biết hắn ta hết sức lực để tỉnh táo sẽ bắt đầu rơi vào mơ hồ, như nhặt được đại xá, dụ dỗ hắn ta: “Ừ ừ, Nguyên sư muội Nguyên sư muội.”
Từ Bình Sinh nhíu mày, nhìn xung quanh: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Tạp Tứ mở miệng nói bừa luôn: “Một ngọn núi hoang.”
Từ Bình Sinh: “Vì sao lại tới đây?”
Tạp Tứ nhìn mặt Từ Bình Sinh: “Có ma mới biết vì sao phải tới đây.”
Từ Bình Sinh chống tường muốn dậy, cúi đầu nhìn thấy vết máu dính đầy người mình, vô thức nhíu mày lại, Tạp Tứ cũng lười giải thích, kéo áo bào cũng bị nhuốm bẩn của mình ra, ném vào mặt Từ Bình Sinh, nói thẳng: “Đừng nói gì hết, c ởi đồ bẩn ra, mặc ngược lại.”
Áo ngoài của Tạp Tứ cũng dính đầy máu chảy ra từ cổ Từ Bình Sinh, may mà áo ngoài của hắn ta dày, mặt trong lại là màu đen, mặc vào không nhìn ra điều gì khác thường.
Từ Bình Sinh đối mặt với Tạp Tứ, cởi áo xuống, tầng lớp y phục trượt theo đôi chân thon dài rơi xuống đất nhưng hắn ta không hề cảm thấy xấu hổ.
Tạp Tứ ngồi xổm dưới đất, ngửa đầu lên nhìn Từ Bình Sinh.
Hai bên vai, phần eo, bắp đùi và hai đầu gối Từ Bình Sinh đều dấu khâu dày kín, giống hệt như từng bị ngũ mã phanh thây, cũng giống con rối bị người ta chắp vá qua loa mà thành.
Mặc xiêm y xong, Từ Bình Sinh nói: “Đi thôi.”
Hắn ta vừa dứt lời thì ngã về phía trước, ngã bụp xuống đất kêu cái đùng.
Lúc này Tạp Tứ mới thấy cẳng chân trái của hắn ta nghiêng chệch qua một bên với hình dáng không bình thường, vừa nãy đứng dậy dùng toàn bộ sức từ chân phải.
Chắc là bị thương lúc rơi từ trụ Thông Thiên xuống nhưng Từ Bình Sinh đã mất cảm giác đau từ lâu, không biết gì cả.
Con mẹ nó thật phiền phức mà.
Tạp Tứ hung tợn nghĩ.
Thấy Từ Bình Sinh muốn bò dậy, Tạp Tứ cúi người xuống, khiêng hắn ta lên vai: “Nằm im đừng nhúc nhích, mẹ kiếp cứ hở ra là ngã, rơi mất đầu thì ta lại phải khâu cho ngươi lần nữa, chưa đủ phiền đúng không.”
Từ Bình Sinh không vui: “Bỏ ta xuống.”
Tạp Tứ không để ý tới hắn ta, khiêng hắn ta ra khỏi ngôi nhà cỏ đổ nát: “Mọi người đều nói lúc nào hay ở đâu tỉnh thi cũng nghe lời chủ nhân, bảo đi về phía đông không dám rẽ sang phía tây. Ngươi thì hay rồi, chỉ toàn nhe răng trợn mắt với ta thôi.”
Tỉnh thi là dùng thi thể người đã chết luyện hóa thành nô bộc, tỉnh thi vẫn có đầu óc, ý thức của mình nhưng khác với lúc còn sống là không phân biệt được yêu hay ghét, trắng đen lẫn lộn, không biết sáng tối, đảo ngược nóng lạnh.
Nhưng mười ba năm trước Tạp Tứ nhặt được Từ Bình Sinh, nói đúng ra bán tỉnh thi, giống như luyện hóa không thành công nên bị người ta vứt bỏ.
Hắn ta lúc thì có nhận thức, lúc lại vô tri khôn cùng, khi tỉnh táo, hắn ta sẽ không quản đường xa ngàn dặm chạy tới Phong Lăng Sơn, bắt Cửu Chi Đăng trả lại đệ đệ Từ Hành Chi cho mình.
Nhưng sau khi ngủ một giấc dậy, hắn ta lại quên hết chuyện trước đó, thỉnh thoảng nhắc tới một vài cái tên quen thuộc.
Bết bát nhất là hắn ta không giống tỉnh thi bình thường, dù nhận Tạp Tứ làm chủ nhân nhưng hắn ta chỉ nghe lời Tạp Tứ lúc tâm trạng tốt.
Cuối cùng, vẫn phải để kẻ làm chủ nhân Tạp Tứ khiêng Từ Bình Sinh xuống núi.
Từ Bình Sinh buồn ngủ cực kỳ, nằm trên bả vai Tạp Tứ ngủ gà ngủ gật.
Trong cơn mơ, hắn ta ậm ờ nói mớ: “Đệ đệ...”
Tạp Tứ hít một hơi thật sâu, nhìn Phong Lăng Sơn đã chìm giữa trời chiều mênh mông: “Nếu để bụng như thế, sao lúc trước lại làm vậy.”
Bây giờ, mọi việc của bốn môn phái và ma đạo đều do một tay Cửu Chi Đăng quản lý, trước kia Tạp Tứ là một người nhàn tản, chưa bao giờ nhúng tay vào việc trong ma đạo, bây giờ càng không thể xen vào hành động của Cửu Chi Đăng.
Việc hắn ta có thể làm chỉ là dẫn Từ Bình Sinh đi cách Phong Lăng càng xa càng tốt.
Còn đến lúc khôi phục ý thức lần tới Từ Bình Sinh có chạy tới Phong Lăng Sơn gây sự nữa hay không...
Tính sau đi.