*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng ồn ào rối loạn, thỉnh thoảng có ai gọi “Chu công tử”, “Chu công tử, ngài đi chậm thôi”, thoắt cái, tiếng bước chân đã tới cửa phòng.
Chu Bắc Nam đạp cửa: “Từ Hành Chi!”
Từ Hành Chi chậc một tiếng: “Ngươi đi đầu thai hả. Nếu ngươi đạp hỏng cửa, ngươi phải sửa cho ta mới được đi.”
Chu Bắc Nam liếc nhìn Cửu Chi Đăng nghỉ ngơi trên giường, vẻ tái nhợt trên mặt đã giảm bớt, lời chất vấn sắp thốt ra khỏi miệng cũng bị hắn ta nuốt ngược trở lại, nghẹn họng khiến hắn ta trừng mắt: “Ra đây!”
Từ Hành Chi quét nốt chỗ mảnh vỡ còn lại vào đồ hốt rác: “Ra ngay đây. Gọi linh tinh gì chứ.”
Cửu Chi Đăng im lặng nhìn bóng lưng Từ Hành Chi, mãi cho tới khi nó bị cánh cửa che mất, hắn ta vẫn lưu luyến nhìn về nơi bóng lưng ấy biến mất.
Cuối cùng cũng túm được Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam mở miệng chất vấn ngay tức khắc: “Từ Hành Chi, ngươi bị làm sao thế hả? Sao ngươi chạy khỏi đại điển Nguyên Anh?”
“Chạy thì chạy thôi chứ có gì đâu, chuyện nhỏ nhặt này mà đáng để Chu đại công tử cách ngàn dặm xa xôi chạy tới đây à.” Từ Hành Chi dửng dưng như không.
“Việc nhỏ cái quần ấy!” Chu Bắc Nam tức tới mức đau cả não, “Lễ quan mang quà từ Ứng Thiên Xuyên đến Phong Lăng nói với ta rằng giữa chừng Cửu Chi Đăng hóa ma, thế mà ngươi lại ôm hắn đi ngay trước mặt mọi người? Ngươi và hắn có quan hệ gì?”
Từ Hành Chi rất vô tội: “Sư huynh đệ. Nếu không thì sao.”
Chu Bắc Nam thở hắt ra: “Ta tin nhưng người khác tin sao? Đó đâu đơn thuần chỉ là đại điển Nguyên Anh chứ! Là lễ đề cử người làm người kế nhiệm vị trí chủ Phong Lăng đời tiếp theo! Con mẹ nó ngươi nói chạy là chạy, còn mang theo tên ma đạo kia chạy cùng? Ngươi biết bên ngoài đã đồn thổi những lời không sạch sẽ gì không?”
Từ Hành Chi cười hì hì: “Do bọn họ nghĩ xấu, liên quan gì tới ta.”
Chu Bắc Nam bị chọc tức ngã ngửa: “Ngày nào ngươi cũng chỉ biết gây chuyện thôi! Sớm muộn gì ngươi cũng phải ngã một lần mới biết đau hay không!”
Nói tới đây, bên ngoài lại có tiếng bước chân nhưng lần này lịch sự hơn nhiều.
Có tiếng đệ tử dẫn đường: “Khúc sư huynh, bên này.”
Chu Bắc Nam bỗng cảm thấy phấn chấn, nhảy bật lên: “Khúc Trì, mau tới đây!”
Khúc Trì mặc áo đỏ bước qua cửa vòm tròn. Trên trán hắn có lớp mồ hôi mỏng, xem ra nhận được tin tức đã chạy tới đây không ngừng nghỉ.
Khúc Trì nhìn về phía Từ Hành Chi, không hiểu hỏi: “Không có sao chứ.”
Hắn hỏi Từ Hành Chi có sao không, cũng hỏi Cửu Chi Đăng có sao không.
Từ Hành Chi nói ngắn gọn: “Không sao hết.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đầu Quả Tim
2. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
3. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
4. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
=====================================
Khúc Trì thở phào: “Tốt, vậy thì tốt.”
“Không phải... Thế là hết rồi?” Chu Bắc Nam mắc nghẹn: “Khúc Trì, ngươi lớn tuổi nhất, dạy dỗ hắn mấy câu đi chứ.”
Khúc Trì đi tới bên cạnh, chậm rãi nói: “Mắng hắn thì có lợi ích gì đâu. Chuyện đã rồi, chi bằng nghĩ xem tiếp theo phải làm gì.”
Ba người ngồi xuống bậc thềm, Khúc Trì và Từ Hành Chi kẹp Chu Bắc Nam thở phì phò ở giữa.
Chu Bắc Nam tức giận: “Nói đi nói đi, tiếp theo phải làm gì? Cứ để Cửu Chi Đăng ở Phong Lăng Sơn sao?”
Từ Hành Chi nhặt một cành mai, nhàm chán vẽ vời trên đất: “Không thì sao?”
“Cũng phải.” Chu Bắc Nam lẩm lẩm: “Nhập Tái đột ngột qua đời, hai đứa con trai của hắn tranh giành như chó cắn nhau, náo nhiệt lắm. Tên nhóc họ Cửu này không có thế lực ở ma đạo, nhằm lúc này đưa hắn về thì chẳng phải đòi mạng hắn sao.”
Khúc Trì hơi nghi ngờ: “Nhưng ma đạo sẽ bỏ qua cho hắn sao? Chuyện hôm nay ầm ĩ quá, chắc ma đạo cũng nghe được chút phong thanh, không thể giấu được chuyện huyết thống của hắn đã thức tỉnh. Chẳng may hai huynh trưởng của hắn cho rằng Cửu Chi Đăng là một mối nguy hại...”
Chu Bắc Nam nhíu mày: “Thế thì sao? Bọn họ dám xông vào Phong Lăng Sơn chắc?”
“Không biết.” Từ Hành Chi chống cằm trầm ngâm: “Bốn môn phái và ma đạo ngừng chiến đã lâu, nếu Tiểu Đăng không muốn quay về đó, bọn họ sẽ không ngu ngốc tới mức tới cửa khiêu khích, tự tìm đường chết. Khúc Trì và ta lo lắng chuyện khác.” Nói xong, hai người nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Mẫu thân của Cửu Chi Đăng.”
Chu Bắc Nam chợt cảm khó giải quyết: “Cũng đúng. Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Nhiều năm trước, ta và Khúc Trì từng đi tới tổng đàn ma đạo một lần, đưa thư nhà giúp Tiểu Đăng.” Từ Hành Chi không ngẩng đầu lên, dùng cành mai vẽ gì đó: “Lát nữa ta định đi một chuyến nữa.”
Chu Bắc Nam bỗng đứng phắt dậy: “Ngươi muốn cướp người? Từ Hành Chi, ngươi...”
“Sao nói khó nghe thế. Ta chỉ đi đón mẫu thân của Tiểu Đăng tới sum họp với hắn.” Từ Hành Chi bổ sung: “Đồng thời cũng thay Tiểu Đăng thể hiện rằng hắn không muốn tham gia vào lần tranh đấu này. Đến lúc đó sửa một căn nhà cỏ ở Phong Lăng Sơn, cho mẫu thân của Tiểu Đăng ở đó, mẹ con họ có thể gặp mặt mọi lúc.”
Chu Bắc Nam: "Nếu bọn họ không chịu thì sao?”
Từ Hành Chi hờ hững: “Hờ, thế thì đành cướp thôi chứ sao.”
Chu Bắc Nam: “...”
Từ Hành Chi hơi ngừng động tác lại, ngẫm nghĩ một lúc lâu, y đang định hỏi Khúc Trì gì đó, Khúc Trì vòng qua Chu Bắc Nam, cầm lấy cành mai trong tay Từ Hành Chi, hoàn thành bức vẽ trên mặt đất của Từ Hành Chi: “Sau khi đi qua Minh Đường thì tới đây rẽ trái.”
Từ Hành Chi hơi ngạc nhiên: “Ngươi vẫn nhớ à.”
Khúc Trì cúi đầu nói: “Mười mấy năm trước ta đi đưa thư với ngươi đã đi qua điện Vân Lộc của Thạch phu nhân. Trí nhớ ta khá tốt, nếu ngươi không nhớ đường lắm thì ta đi theo ngươi thêm lần nữa là được.”
Từ Hành Chi khoác cổ Khúc Trì, cười nói: “Khúc sư huynh, ta rất muốn hôn huynh một cái.”
Khúc Trì dịu dàng nói: “Đừng quậy.”
Chu Bắc Nam trừng mắt: “Khúc Trì, ngươi không sợ bị phạt sao? Lần trước ngươi và hắn tới tổng đàn ma đạo, ngươi bị cấm túc tròn ba tháng...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Dường như Khúc Trì không để ý tới khả năng bị phạt, khoan dung nói: “Không sao, không sao. Cùng lắm lần này bị cấm nửa năm, một năm gì đó, đúng lúc ta muốn nhân cơ hội này tập trung tu luyện. Chờ tới lúc xuất quan, có khi tu vi sẽ đuổi kịp Hành Chi.”
Từ trước tới nay tính cách Khúc Trì đã luôn như thế rồi, âm thầm đóng góp, hiền hậu với người khác. Cũng vì thế, trong số đệ tử đứng đầu của bốn môn phái, người được tin yêu nhất không phải Ôn Tuyết Trần lạnh lùng kiêu căng, cũng không phải Từ Hành Chi thoát khỏi vô thường mà là Khúc Trì trông hiền lành thuần hậu, không bao giờ nổi cáu.
Chu Bắc Nam nhìn hai người sóng vai tính kế với nhau, khó chịu vô cùng, vô thức nghiêng người tới, nghe bọn họ thảo luận, thỉnh thoảng chen vào đôi câu.
Bọn họ vừa bàn bạc xong thì có ai đó đột nhiên chen vào: “Từ sư huynh.”
Từ Hành Chi ngẩng đầu lên thấy người đến là Từ Bình Sinh.
Từ Bình Sinh hờ hững nhìn chằm chằm y, vái chào đúng lễ nghi, giọng điệu bình thản: “Từ sư huynh, sư phụ bảo ta tới hỏi, Cửu Chi Đăng có ở chỗ ngươi không.”
Từ Hành Chi gật đầu.
“Vậy thì mời hắn tới trụ Thông Thiên trước cổng sơn môn.” Từ Bình Sinh nói: “Có một vị phu nhân tên là Thạch Bình Phong đợi hắn ở trụ Thông Thiên.”
Không chờ Từ Hành Chi nghĩ xem “Thạch Bình Phong” là ai thì cửa điện phía sau họ bỗng ầm một tiếng, mở rộng sang hai bên.
Cửu Chi Đăng bước ra khỏi ngưỡng cửa: “Bà ấy tới sao?”
Từ Bình Sinh bị đồng tử đỏ au của hắn ta dọa lùi về sau nửa bước, cau mày đáp: “Không sai. Là Thạch phu nhân.”
Từ trước tới nay Cửu Chi Đăng luôn xử sự hờ hững bỗng khó nén kích động, vội vàng đi ra nhưng vẫn không quên lễ nghi quy tắc, lần lượt cúi chào Khúc Trì và Chu Bắc Nam, quay sang Từ Hành Chi, môi run rẩy: “Sư huynh, ta muốn thay bộ quần áo khác.”
Từ Hành Chi lấy lại tinh thần, vung tay: “Ngươi đi đi.”
Chờ Cửu Chi Đăng và Từ Bình Sinh đồng loạt xin cáo lui, Chu Bắc Nam mới ngạc nhiên nói: “Thạch phu nhân? Chúng ta còn chưa đi, mẫu thân hắn tự đến rồi?”
Khúc Trì tự lẩm bẩm: “Sao ta cảm thấy hơi sai sai nhỉ?”
Từ Hành Chi không nói gì, sắc mặt u ám, cất bước đi thẳng tới cổng môn phái.
Chu Bắc Nam vội vươn người nhảy lên, đuổi theo Từ Hành Chi, vừa đuổi theo vừa quay đầu nhìn cửa điện chưa kịp đóng.
Vừa rồi Cửu Chi Đăng đã ở đó nghe được bao lâu rồi?
Suy nghĩ này chỉ thoáng hiện lên trong lòng Chu Bắc Nam, bị hắn ta gạt đi rất nhanh.
Nghe cũng được, để tên nhóc ma đạo này biết Từ Hành Chi quan tâm tới hắn ta cỡ nào, sau này dốc lòng ở cạnh Từ Hành Chi, yên ổn đừng gây chuyện, như thế là tốt nhất.
Mười mấy năm trước, Từ Hành Chi tới tổng đàn ma đạo đưa thư cũng không thể nhìn thấy Thạch Bình Phong, chỉ thấy được bóng dáng lờ mờ cách một cái bình phong thêu hình uyên ương.
Qua mười mấy năm, cách mấy chục thước, cuối cùng Từ Hành Chi cũng nhìn thấy Thạch Bình Phong - Thạch phu nhân, mẫu thân của Cửu Chi Đăng.
Dưới gốc cây tùng trăm năm, loáng thoáng bóng dáng một mỹ nhân đẹp như tranh. Trên người Thạch phu nhân toát ra vẻ yếu đuối mỏng manh, cứ như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay bà ấy đi, bà ấy có cặp lông mày vòm cung, mũi tròn, tách ra thì rất xinh đẹp nhưng gộp lại một chỗ rất căng chặt thì ngũ quan vốn có hình dáng đẹp lại chắp vá ra tướng mạo khốn khổ.
Bà ấy chống thân cây, đôi môi mỏng hơi hé mở, hàm răng lập cập vì căng thẳng.
Cửu Chi Đăng mặc bộ đồ mới nhất thường ngày của Phong Lăng Sơn, từ trên xuống dưới các trang sức phối cùng đều là thứ mới nhất, tốt nhất, ra tới cổng gần như ngay sát bước chân Từ Hành Chi.
Khi hắn ta và người phụ nữ kia chạm mắt nhau, người phụ nữ như bị gì đó đập vào eo, cơ thể hơi chúi xuống, lệ nóng tràn mi.
“Tiểu Đăng.” Bà ấy dịu giọng gọi.
Cửu Chi Đăng hiếm khi giãn mặt mày ra, không chút nghĩ ngợi gì, cất nước đi xuống mấy bậc thang.
Nhưng đến lúc hắn ta ngẩng đầu lên nhìn thêm lần nữa, nét mặt bỗng cứng đờ, bước chân khựng lại giữa không trung.
Năm đó Lục Vân Hạc đưa hắn ta tới cửa Phong Lăng Sơn rồi dứt áo ra đi, giống y như mười mấy năm trước, gã đứng sau lưng mẫu thân hắn ta, mặc một bộ trường bào màu xanh lơ bị gió núi thổi tung bay, phát ra tiếng vang lành lạnh như cắt kim loại.
Nụ cười trên mặt Cửu Chi Đăng dần biến mất, bị sự tái nhợt dần xâm chiếm lấn át hết.
Lục Vân Hạc là người mà Nhập Tái tin tưởng nhất.
Nhập Tái chết đột ngột, hai đứa con tranh giành nhau, ma đạo gió nổi mây vần, lục đục dữ dội. Lúc này, Lục Vân Hạc dẫn mẫu thân Cửu Chi Đăng tới Phong Lăng Sơn có mục đích gì đã vô cùng rõ ràng.
Xem ra, gã không vừa lòng với hai đứa con dã tâm bừng bừng kia.
Nếu có thể nâng đỡ Cửu Chi Đăng lưu lạc bên ngoài thành ma tôn, Lục Vân Hạc cây cao rễ sâu trong ma đạo sẽ có một con rối tuyệt vời để nắm quyền.
Bây giờ gã tới đón con rối của mình, dùng mẫu thân của con rối làm đồ cá cược.
Nếu Cửu Chi Đăng không theo gã về, không khó để suy ra kết cục của người phụ nữ yếu đuối, một cơn gió có thể thổi bay kia.
Ba người đứng đằng sau hắn ta cũng hiểu ra.
Từ Hành Chi bạnh người thành một miếng sắt, nổi giận hiếm có, khóe môi cũng không nhịn được mà run lên.
Chu Bắc Nam liếc mắt nhìn Từ Hành Chi, thấy vẻ mặt y thay đổi thì khó chịu ôm bả vai y, vỗ mấy cái thật mạnh, ghé tai vào nói: “Nếu muốn lên thì gọi ta một tiếng, ba chúng ta cùng nhau ra tay, không sợ không đánh chết gã.”
“Không được.” Khúc Trì có nhãn lực rất tốt quả quyết nói: “Trên cổ tay Thạch phu nhân có một sợi chỉ đỏ, chắc đã bị kẻ kia làm gì rồi... Có lẽ đó là dấu ấn của phù chú cùng sống cùng chết.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Lưng Từ Hành Chi đột nhiên như bị lũ quét qua, vô vọng ỉu xìu xuống.
Phù chú cùng sống cùng chết của ma đạo, cực kỳ tà ma, sống chết nối liền. Chỉ có người tạo ra phù chú ấy mới có thể tháo bỏ, người trúng phù không biết cũng không có cảm giác gì, một khi bùa chú bị gieo xuống, hai bên dùng chung một mạng, nếu người tạo chú chết thì người trúng chú cũng chết.
Điều này có nghĩa rằng, đám Từ Hành Chi mà ra tay với Lục Vân Hạc sẽ giống như tiễn mẫu thân Cửu Chi Đăng vào cõi chết.
Nếu Cửu Chi Đăng không nghe lời, có thể dự tính được kết quả cũng như thế.
Nhưng người phụ nữ dịu dàng ngu dốt kia không biết trên người mình bị buộc cái gì, bà ấy thấy Cửu Chi Đăng chùn bước thì rất ngạc nhiên, thậm chí còn tuôn trào giọt nước mắt ấm ức và xúc động.
“Tiểu Đăng, con không nhớ ta sao? Là ta đây, mẫu thân đây mà.”
Cửu Chi Đăng nhìn bà ấy từ xa, môi run rẩy.
Trước kia, nếu không có bà ấy, e rằng Cửu Chi Đăng chẳng sống nổi mà bước vào Phong Lăng Sơn.
Bây giờ, có bà ấy, Cửu Chi Đăng sẽ phải bỏ Phong Lăng Sơn mà đi.
Cổ chân Cửu Chi Đăng như đeo chì, cứ như bước xuống thêm một bước, hắn ta sẽ ngã xuống nơi sâu không thấy đáy, không thể nhìn thấy mặt trời nữa.
Nhưng hắn ta không thể không đưa ra lựa chọn.
Hắn ta nhất định phải chọn lựa.
Cửu Chi Đăng đứng ở bậc thang đá xanh mà hắn ta đã đi qua vô số lần, bước xuống một bậc, rồi lại thêm một bậc nữa.
Trông mỗi bước đi đều cực kỳ gian nan nhưng thật ra lại rất dễ dàng, cứ như bị mỗi một bậc đá kéo xuống vực sâu, vốn tưởng sẽ tan xương nát thịt, tan nát cõi lòng nhưng không ngờ, lúc rơi xuống đất, cũng chỉ hời hợt nảy lên hai lần thôi.
Hắn ta bước từng bước một đi về phía Lục Vân Hạc, từng bước rời xa Từ Hành Chi.
Sau khi đi xuống năm bậc, hắn ta bỗng quay người lại, quỳ sụp xuống, tay áo phấp phới như mây trôi.
Hắn ta đập đầu thật mạnh xuống thềm đá, từng câu từng chữ đều cắn đầu lưỡi, cứ như chỉ khi sử dụng sức lực mạnh mẽ ấy mới có thể nói ra khỏi miệng được: “Ma đạo Cửu Chi Đăng, cảm tạ công ơn sư huynh chăm sóc nhiều năm. Lần này... Quay về tổng đàn, một khi đi sẽ không thể quay lại nữa, mong sư huynh sau này ăn nhiều hơn, chăm sóc bản thân, đừng...”
Nói đến đây, Cửu Chi Đăng dùng hết sức lực toàn thân, ép trán xuống đất, hận không thể chết ở đây luôn.
May là cuối cùng hắn ta cũng nói lời nên nói ra được: “Đừng để bị cảm lạnh.”
Mười mấy năm mà chỉ như lửa lóe ra từ đá, ngựa phi qua khe rãnh, người chìm trong giấc mộng ngắn ngủi.
Tỉnh giấc thoát khỏi cơn mơ là lúc phải rời đi.
Từ Hành Chi dùng sức mở to mắt.
“Đi đi.” Từ Hành Chi thở dài, giọng nói ngậm ý cười: “Không sao đâu, đi đi.”
Y cúi người, kéo Cửu Chi Đăng dậy, phủi bụi bặm trên đầu gối cho hắn ta, vươn tay chạm nhẹ vào bên ngực trái hắn ta, ấn một cái: “Giữ vững ý nguyện ban đầu, đạo nào cũng vậy.”
Cửu Chi Đăng không dám nhìn vào mắt Từ Hành Chi, thậm chí không thể đáp lại lời nào, vội vàng quay lưng đi, nhắm thẳng chỗ cây tùng phía trước mà đi.
Từ Hành Chi cũng quay người, đi vào trong môn phái.
Hai người quay lưng lại với nhau, cùng tiến về trước.
Cửu Chi Đăng đi được mười mấy bước, nghĩ gì đó bỗng quay đầu lại nhưng chỉ thấy được dây cột tóc xanh lam nhạt nhẹ nhàng bay của Từ Hành Chi.
Hắn ta muốn gọi một tiếng “Sư huynh” nhưng hai chữ này nặng hơn nghìn cân, chặn giữa yết hầu hắn ta, không nói ra được mà nuốt vào cũng không xong.
Hắn ta xin sư huynh giữ mình lại, sư huynh đồng ý ngay không chút do dự.
Giây phút này hắn ta phải đi, sư huynh cũng cười nói, đi đi.
Sư huynh bao dung hắn ta tất cả mọi thứ nhưng hắn ta cho sư huynh cái gì chứ.
Cửu Chi Đăng nghĩ đến đây mà cả người lạnh run nhưng Thạch Bình Phong không đợi được nữa, nhanh chân bước về trước, ôm Cửu Chi Đăng vào lòng, dịu dàng nói: “Con đấy, Vân Hạc chỉ nói dẫn ta tới thăm con thôi, không nói muốn cho ta dẫn con về.”
Lướt qua bờ vai nhỏ bé của Thạch Bình Phong, Cửu Chi Đăng nhìn về phía Lục Vân Hạc.
Lục Vân Hạc hơi nhếch môi lên, trong ánh mắt gã là vẻ ngạo nghễ chắc chắn muốn gì được nấy, nó khiến biểu cảm của Cửu Chi Đăng dần dần u ám lạnh lẽo.
Mấy năm không gặp, Thạch Bình Phong có vô vàn lời muốn nói với con mình. Bà ấy nắm bàn tay chai dày của Cửu Chi Đăng, nói: “Vân Hạc nói với ta rằng huyết thống ma đạo của con đã thức tỉnh rồi, ta thật sự ngồi không yên nên xin hắn dẫn ta tới thăm con. Mấy năm qua con sống ở đây không tốt chút nào đúng không, năm đó mẫu thân yếu đuối, không bảo vệ con được...”
“Rất tốt.” Lần đầu tiên trong đời Cửu Chi Đăng ngắt lời Thạch Bình Phong: “Con ở Phong Lăng, mọi thứ đều ổn.”
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời xanh đen đổ xuống.
Lúc Cửu Chi Đăng theo Thạch Bình Phong xuống núi, thầm nghĩ, có lẽ hắn ta không còn cơ hội nhìn thấy bầu trời Phong Lăng Sơn nữa.
Vì có nỗi nhớ nhung ấy, hắn ta ngửa đầu ngắm trời mây, nhưng mãi tới khi hắn ta rời khỏi khu vực Phong Lăng mới thấy mây đen trên trời kéo tới rất dày, như sắp mưa rồi.
Cuối cùng hắn ta vẫn không thể nhìn thấy bầu trời sao tối nay của Phong Lăng.
Bóng đêm phủ dày, mưa bụi tí tách rơi xuống.
Thanh Tĩnh Quân thích ngắm mưa uống rượu, vì thế, sau khi bàn bạc công việc hồi tối với Quảng Phủ Quân xong, ông cầm ô đi về điện Phù Danh, nhưng từ xa đã thấy có bóng ai nghiêng người dựa vào trụ hành lang.
Ông thở dài, chậm rãi đi tới.
Người kia nghe tiếng bước chân, chậm rãi mở đôi mắt mệt mỏi nặng trĩu ra, lắc bình rượu cạn đáy của mình, khẽ cười nói: “Sư phụ, người còn rượu không?”