Chương 1 - Deculein (1)
“Thật yên tĩnh, đáng lí chúng ta nên thấy thoải mái, nhưng... tôi càng thấy lo lắng là sao chứ?”
Bầu không khí trong lâu đài Yukline gần đây quá mức yên tĩnh. Sự im lặng có thể coi là điều bất thường trong tòa lâu đài tráng lệ được coi là một trong những nơi tuyệt nhất trên thế giới này.
“Này, đừng nói lung tung. Lo lắng về mấy cái đó làm gì. Chúng ta chỉ cần chỉ cần ở yên. Ở yên thôi, hiểu chứ?”
Sự tĩnh lặng đầy khác thường khiến những người giúp việc nam và hầu gái trong dinh thự cảm thấy lúng túng, nhưng sau một tuần, họ đã có thể thích nghi với nó.
"A, cô có nghĩ rằng điều này là do mọi chuyện với quý cô Freyden đang diễn ra tốt đẹp không?"
Trước câu hỏi của cô hầu gái trẻ, người hầu gái còn lại lắc đầu.
“Trời. Cô nghĩ vậy thật á? Tôi thì nghĩ ngược lại cơ.”
"Thật ư? Tôi khá bối rối vì tôi mới bắt đầu công việc được một tuần, và chẳng có ai kiểm tra việc dọn dẹp cả."
“Hãy tranh thủ tận hưởng đi. Chúng ta chẳng biết việc này sẽ kéo dài được bao lâu đâu...”
Những người hầu trong tòa lâu đài đang bàn về những thay đổi kì lạ đối với chủ nhân của nó.
"Việc này đã xảy ra bao giờ chưa?"
"Chà. Đã 10 năm kể từ khi Ngài Deculein lên nắm quyền...”
Chủ nhân của bọn họ là một người nổi tiếng và vô cùng nhạy cảm, vậy nên có rất nhiều những câu chuyện về gã xuất hiện trong tâm trí hai cô hầu khiến cho hướng đi của cuộc trò chuyện hoàn toàn bị thay đổi.
Đúng lúc đó.
Cót két.
Cánh cửa chính mở toang và theo sau đó là tiếng giày vang vọng khắp đại sảnh.
Cạch, cạch.
Tiếng vang đầy lạnh lùng mang theo điềm gở.
Những người hầu gái vội vã xếp thành hàng chào đón vị khách không mời mà đến.
“... Anh ta đâu?”
Vị khách quan trọng, người đặt ra câu hỏi gay gắt này là một người đẹp với mái tóc đen tuyền được cắt ngắn.
“Vâng, hiện tại chủ nhân đang...”
Yeriel, em gái chủ nhân bọn họ, cũng nổi tiếng là người nhạy cảm không kém gì anh trai mình. Sự hiện diện của cô khiến những người hầu gái phải cúi thấp đầu.
“Dẫn đường.”
Những người hầu gái dẫn cô đi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Họ cùng leo lên cầu thang ngay trung tâm của tòa lâu đài và cuối cùng đứng trước cánh cửa của tầng cao nhất nơi này, được sử dụng hoàn toàn làm phòng đơn.
Cốc, cốc.
Yeriel gõ nhẹ vào cánh cửa mà mọi người ở đây đều khiếp sợ.
Cốc, cốc.
Không có câu trả lời.
Cốc, cốc! Cốc, cốc!
Yeriel thử thêm vài lần nữa, nhưng cuối cùng mất hết kiên nhẫn và bật tung cánh cửa.
"... Này!"
Trong căn phòng bày trí gọn gàng, một người đàn ông với khuôn mặt đẹp trai đang thất thần nằm đó.
Mái tóc anh sáng lên thứ ánh sáng huyền ảo như pha lê đen, và làn da trắng không tì vết cùng những đường nét sắc bén, thông minh của anh hôm nay u ám khác mọi ngày.
Khung cảnh này đủ để làm rung động trái tim của bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng Yeriel lao ngay sang mà chẳng bận tâm những cái đó.
"Anh đang làm cái quái gì vậy?!"
Cách ăn nói xấc xược của Yeriel làm những người hầu run lên.
Tuy nhiên, chủ nhân của tòa lâu đài rộng lớn này chỉ thều thào bằng một chất giọng trầm.
“... Mình đã tưởng là chỉ cần ngủ thêm vài lần nữa mình sẽ có thể tỉnh dậy khỏi giấc mơ này. Đoán rằng mình vẫn đang nằm mơ."
Ngay khi vừa dứt lời, ánh mắt những cô hầu nhìn anh trở nên đầy lạ lùng.
Chuyện với quý cô Freyden tồi tệ đến mức nào vậy chứ?!
"Và..."
Yeriel cau mày, hẳn cô ấy hiểu những lời anh trai mình nói theo một cách tương tự với những cô hầu.
Ngay bây giờ, trong tâm trí tất cả mọi người trừ Deculein, cái tên “Julie von Deya-Freyden” đều hiện lên.
Đứa con gái thứ hai thuộc gia đình Freyden phía Bắc. Vị hôn thê hiện tại của "Deculein von Grahan-Yukline".
Bề ngoài, tuy cả hai đã hứa hôn với nhau, nhưng tình cảm của họ dành cho đối phương thì lại khác nhau khủng khiếp.
Deculein yêu Julie bằng cả trái tim, nhưng tình cảm của cô dành cho anh lại gần như là ghê tởm.
Đây còn chẳng phải là suy đoán, thực ra đây còn là một sự thật được biết đến rộng rãi.
“Anh có thể ngừng nghĩ về cô ta không vậy? Anh nghĩ mình đang làm cái quái gì thế, thậm chí hủy hết tất cả những bài giảng đã lên lịch của mình?!”
"... Bài giảng?"
"Đúng vậy!"
Yeriel lấy một mớ xấp tài liệu ra khỏi chiếc túi clutch sang trọng của mìng. Và cô ném hết đống giấy đó xuống giường.
“Anh đã nói là anh sẽ tự đi dạy. Nếu anh còn tiếp tục nằm đây như một tên ngốc, anh sẽ chẳng làm gì ngoài mang lại nỗi nhục cho gia đình này. Anh thấy ổn với việc làm vậy hả?”
“.....”
“Có một sự kiện đang diễn ra tại trường đại học, nên hãy nhớ tham dự đó! Ít nhất nếu như anh không muốn mất cái chức Giáo sư mà anh rất tự hào!”
“Em… rất can đảm.”
Deculein nhếch mép. Yeriel nổi giận ngay lập tức. Trên thái dương nhợt nhạt của cô thậm chí còn nổi gân xanh.
“Tôi không có can đảm, do anh là đồ ngốc mới đúng! Ngu ngốc!"
Những câu chửi thề vô cùng gay gắt. Những người hầu gái run rẩy, nhưng chủ nhân của họ không buồn phản ứng dù chỉ là một chút.
Nếu là anh ấy của mọi khi, thì mình đã bị trừng phạt rồi. Làm thế nào mà anh ta lại có thể thờ ơ như vậy?
Mình mong ảnh có thể trở lại bình thường.
“... Được rồi, ra ngoài đi.”
"Hừm."
Yeriel khịt mũi và đi ra khỏi cửa.
Cô không muốn nhìn thấy tên ngốc đó thành ra thế này chỉ vì bị một người phụ nữ ruồng rẫy.
“Ye, Ye, Yeriel-nim. Tiểu thư có muốn ở lại dùng bữa không ạ?”
"Tôi phải đi rồi."
“Nhưng Tiểu thư đã phải đi một chặng đường đường dài. Khoan, khoan đã!”
"Tôi phải đi rồi!”
Những người hầu vội vàng đuổi theo đằng sau cô.
Tâm trạng chủ nhân hôm nay có vẻ không được tốt lắm, tốt nhất là nên tránh xa khỏi tầm mắt ngài ấy...
* * *
“... Bài giảng, nhỉ?”
Tôi xem xét các tài liệu do Yeriel, em gái của Deculein, đưa cho tôi.
Tiêu đề của bài giảng là: “Giáo sư cấp cao của Đế quốc Deculein: Hiểu biết cơ bản về Ma thuật và quan điểm về Mana”.
Theo sau đó là phần mục lục.
1. Sự khác nhau về Ma pháp giữa thuộc tính và hệ.
2. Sơ lược về vòng tròn của từng nhánh pháp thuật, ví dụ về hệ Hủy diệt, Hỗ trợ, Triệu hồi và Tinh linh.
3. Các cách dùng Mana hợp lý...
"Hệ thống ma thuật này rộng thật đấy?"
Khoa học đã đi đâu trong một thế giới mà pháp thuật quá mức phát triển như nơi này?... Tôi nhớ có người đã nói rằng khoa học khi phát triển đến mức nhất định cũng sẽ không khác biệt nhiều so với ma thuật lắm.
Tôi nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ.
“... Haa.”
Một tuần đã trôi qua.
Trước cả khi tôi kịp nhận ra, một tuần đã trôi đi chỉ trong một cái chớp mắt.
Tôi không thể tìm ra lý do tại sao tôi vẫn đang mắc kẹt ở đây ngay cả sau ngần ấy thời gian.
Ban đầu tôi nghĩ đây chỉ là một giấc mơ bình thường, nhưng không phải vậy. Sau đó, tôi nghĩ đây có lẽ là một giấc mơ sáng suốt, nhưng không phải vậy. Sau đó nữa, tôi nghĩ đây hẳn phải là một trò chơi VR, nhưng cũng không phải vậy.
Lý do thuyết phục nhất là tôi bị sét đánh, và những gì tôi đang trải qua chính là kiếp sau của tôi.
Dù sao chăng nữa, tôi đã trở thành nhân vật của trò chơi khốn nạn mà tôi được lấy làm hình mẫu - “Deculein von Grahan-Yukline”.
Nhân nhắc đến, Deculein là một liên kết kết nối toàn bộ trò chơi lại với nhau, đối thủ không đội trời chung với nhiều nhân vật “được đặt tên”, hay còn được người chơi gọi là mid-boss, một Nhân vật phản diện “được đặt tên”.
Kẻ thù của cha mẹ chính gã, kẻ thù của người gã yêu, kẻ thù của quê hương gã, kẻ thù đối với thế hệ đồng lứa và vân vân.
Thêm vào danh sách trên, tôi chắc chắn rằng có rất nhiều người khác cũng mang mối hận thù với gã ta, một kẻ phản diện được tạo ra chỉ để đón chờ cái chết và những khó khăn gian khổ.
Lane nói rằng sẽ có một chút thay đổi đối với nhân vật này, nhưng ý của anh ta về sự thay đổi nghĩa là việc tôi sẽ sở hữu cơ thể gã ta?
"Hầu như đi route nào hắn ta cũng chết."
Cái chết của tên phản diện này gần như là không thể tránh khỏi, hắn ta sẽ chết như một nhân vật phản diện nên vậy.
Cho dù là người chơi tự tay giết gã, hay gã bị giết bởi mối thù của một Nhân vật “được đặt tên”, hay ngẫu nhiên vướng vào một vụ ẩu đả và bị giết, hoặc bị ám sát hay chết theo nhiều cách khác.
Cũng như gã tóc tím trong bộ phim siêu anh hùng nổi tiếng tôi từng coi.
“Trên hết, đây là…”
Tôi sắp xếp lại đống giấy tờ mà Yeriel đã ném.
Tôi cầm xấp giấy bằng một tay và liếc nhìn nội dung trên đó, bài giảng được lên lịch vào hôm nay.
"... Mình phải đi thôi."
Đây sẽ là lần đầu tiên tôi diễn thuyết trước đám đông, nhưng tôi không thể ngồi yên lâu hơn. Giờ là lúc để kết thúc sự lười biếng mấy ngày này.
Tôi phải thu thập thông tin bằng mọi cách, như vậy có lẽ tôi sẽ biết liệu mình còn cơ hội quay trở lại hay không...
[Mục Tiêu Sinh Tồn Hàng Đầu: Là một nhân vật cần thiết của trò chơi.]
[Nhiệm Vụ Phụ: Diễn thuyết tại đại học]
Tiền Tệ Cửa Hàng +0,5
Những câu chữ kỳ lạ này hiện lên trong không khí trước tầm mắt tôi.
Tôi quyết định thực hiện những hành động hằng ngày một phần vì Yeriel và một phần là vì thứ này. Yeriel là một trong những “Death Flag” của tôi, còn “Tiền Tệ Cửa Hàng” là một vật rất quan trọng.
May mắn thay, kiến thức, thái độ hay kinh nghiệm để thực hiện một bài diễn thuyết không phải vấn đề gì lớn.
[Thông Hiểu]
Đánh giá
: Độc nhất
Công dụng
: Khả năng thông hiểu vấn đề. Tiêu thụ Mana để kích hoạt.
Trước khi bị mắc kẹt trong thế giới này, tôi đã thêm [Thông Hiểu] vì nhầm lẫn nó với tính cách nghe có vẻ tương tự là [Thông Cảm].
Dù sao thì, tôi tin tưởng vào đặc tính của kỹ năng này.
Đây là một kĩ năng thuộc hạng độc nhất. Đó là thứ hạng chỉ xuất hiện bắt đầu từ nửa sau của trò chơi và nhân vật tôi chơi trước đó thậm chí còn không có kĩ năng độc nhất nào.
“Hãy tắm rửa đã...”
Tôi xuống giường và đi vào phòng tắm. Tôi cởi đồ của mình ra và bật vòi sen lên.
Một môi trường sạch sẽ, nước nóng và vòi hoa sen với áp lực nước vừa phải. Tất cả đều là những thứ tôi thích.
Sau khi tắm xong, tôi mở cửa phòng thay đồ. Căn phòng thậm chí còn lớn hơn căn hộ của tôi này chứa đầy các loại trang sức và quần áo đắt đỏ.
Tôi chọn đồ bằng cách tin tưởng vào bản năng của mình.
Một chiếc áo sơ mi trắng và bộ vest hải quân quý phái. Cà vạt xanh và cặp kính gọn nhẹ. Tôi choàng thêm một chiếc áo khoác ngoài, xịt nước hoa toàn thân và vuốt tóc gọn gàng, không để sót dù chỉ một sợi.
Sau khi hoàn thành, tôi nhìn vào bản thân mình trong gương.
“.....”
Thành thật mà nói thì cái phong cách này trông buồn nôn gớm, nhưng nó có vẻ khá thanh lịch. Cái tôi đó tràn đầy sự kiêu ngạo, nhưng hòa vào với đó là phẩm giá thanh lịch.
Đây hẳn là tác phẩm của [Thanh Nhã], [Khiếu Thẩm Mỹ] và [Cử Chỉ Quý Tộc].
Trên thực tế, tôi không thể nói hay làm bất cứ điều gì trái với lễ nghi. Dù đói đến đâu, tôi cũng không thể ăn một cách tùy ý, tôi cũng không thể nói tục và luôn cư xử thanh lịch và có học thức.
Giờ thì tôi có thể làm những điều đó một cách hoàn toàn tự nhiên. Như thể tính cách của tôi đã hoàn toàn thay đổi, cảm giác tôi đã quen với nó như là quen với việc hít thở vậy.
Cho dù chỉ chứng kiến những hành vi thô thiển hay thiếu tinh tế thôi, tôi cũng sẽ ngay lập tức cảm thấy bản thân trào dâng sự khinh miệt và coi thường.
“... Mình sẽ không để bị nuốt chửng.”
Nhân vật này có rất nhiều đặc điểm, đặc biệt là trong danh mục "Tính cách".
Những gì được viết trong khung hệ thống hiện tại là: [Cử Chỉ Quý Tộc], [Ưu tú], [Bệnh Sạch Sẽ], [Quyền Lực], [OCD].
Những đặc điểm tính cách đó chắc chắn đã được chuyển sang tôi.
Đó là lý do tại sao “nghĩa vụ” phải thực hiện bài diễn thuyết cũng vô cùng tự nhiên đối với tôi. Tôi là một quý tộc xuất chúng và cao quý… đúng là tào lao.
"Woojin."
Tôi nhìn vào ảnh phản chiếu người đàn ông đẹp trai trong gương.
"Kim Woojin."
Tôi sẽ không đánh mất chính mình.
Tôi sẽ không để mình bị nhân vật ngu ngốc này nuốt chửng.
"Đó là tên mày."
Woo trong “Nhà” và Jin trong “Sự thật”.
Nói một cách khách quan, thì tôi là một người đàn ông Hàn Quốc khỏe mạnh, cao ráo, đẹp trai, nhưng trong lời của người khác thì là, tên thất bại.
"Một thằng lười biếng khốn nạn."
Đó là mình.
Bốp!
Tối tát lên má mình rồi sau đó ra khỏi cửa.
* * *
Táp, táp.
Tiếng bước chân thanh thúy và đều đặn. Đôi chân dài bước đi một cách uyển chuyển.
Thật là một dáng đi thanh nhã và có quy luật.
Tôi dừng bước trước một chiếc xe hơi đâu trong sân vườn, chiêm ngưỡng phong cách cổ điển của nó.
"Chúc ngài một ngày tốt lành.”
Chiếc xe hơi với thiết kế cổ điển chỉ có thể được tìm thấy trong thời kỳ xe Ford cận đại. Đối với thế giới này, đây là một biểu tượng của sự giàu có.
"Chuẩn bị ra ngoài."
"Thưa vâng!"
Người hầu mở cửa sau xe cho tôi, và khi leo lên xe tôi thấy một anh bạn nhỏ đã ngồi sẵn ngay ghế bên cạnh chỗ tôi ngồi.
“...?”
Bên dưới chiếc mũ áo choàng trùm đầu, tôi có thể thấy một khuôn mặt dễ thương nhưng đang căng thẳng.
“Giáo, Giáo sư! Chúc một ngày tốt lành! Của, của Ngài đây ạ!”
Thằng nhỏ nói với một giọng điệu vô cùng căng thẳng và giao cho tôi một cái gì đó. Thứ đó là một xấp tài liệu.
“... Ngươi là, một pháp sư?”
"Dạ? Thưa, vâng. Đúng vậy thưa Ngài… Tôi, ưm, tôi đã làm việc cho Giáo sư được ba năm rồi...”
"Ta chỉ đùa thôi."
Tôi cười một cách thanh lịch và bắt đầu lật xem qua các tài liệu.
Tôi đã nghĩ nó bao gồm các thông tin về buổi diễn thuyết, nhưng nó trông như một xấp kịch bản vậy. Một kịch bản chứa đựng tất cả chủ đề từ đầu đến cuối bài giảng.
Hỏi nhanh, Deculein đã chuẩn bị cho những tiết học của mình như thế nào?
Thực ra, gã ta chỉ có cái vỏ ngoài tài năng mà thôi.
Đặc điểm mà tôi đang sở hữu không phải là “Thiên Tài” cũng như “Phi Thường”, mà là “Tài Năng Pháp Thuật Tầm Thường” nên cái kịch bản này là một vật cần thiết với tôi.
"Tốt lắm."
"... Vâng?"
Khi tôi khen thưởng nhóc pháp sư làm tốt lắm, thì cậu ta ngay lập tức trở nên xấu hổ.
Sự thật là, khi lời khen ngợi đó thoát ra khỏi miệng tôi, tôi thấy dịch dạ dày mình như muốn trào ngược lên vậy. Đó là ảnh hưởng đến từ “tính cách” nhân vật, nhưng tôi phải vượt qua những hạn chế này.
Tôi khép mắt lại trong khi khen cậu ta thêm vài từ nữa.
"Ngươi đã làm rất tốt, hãy cứ nghỉ ngơi cho đến khi chúng ta đến nơi.”
“Vâng, vâng! Vâng! Đã hiểu, thưa ngài!”
Nhóc pháp sư gục đầu xuống và giữ im lặng như xác chết vậy. Dù vậy, dưới chiếc mũ trùm đầu, cậu ta dường như đã cười một ít, có vẻ cậu ta thật sự rất vui với lời khen của tôi.
“.....”
Tôi đọc xấp kịch bản cầm trên tay. Nhưng mấy tờ giấy này làm tôi cảm thấy khó chịu. Tôi nghĩ chúng nó thật dơ bẩn. Lần tới, tôi phải mang găng tay của mình vào… Không, không được.
Tôi cần xuất phát từ điểm này.
Tuy tôi hiểu về các thiết lập của trò chơi đến một mức độ nhất định, nhưng nhờ có khả năng [Thông Hiểu], tôi có thể nhanh chóng nắm được toàn bộ nội dung kịch bản này.
Khoảng 30 phút trôi qua khi tôi vẫn đang chuẩn bị cho tiết dạy học.
“.....?”
Một khung cảnh đáng kinh ngạc lướt qua ngoài cửa kính xe hơi.
Tôi quay sang nhìn ra ngoài.
Tôi vô thức mỉm cười trước cảnh tượng đó.
Những ánh sáng vàng huyền ảo toả ra từ mặt trời ban trưa chiếu rọi rực rỡ khung cảnh bên ngoài.
Những cánh hoa rơi và những cành cây lay động trong gió bao quanh con đường dẫn vào cổng chính, nơi bức tượng của vị Hoàng đế đầu tiên đứng thẳng đầy cao lớn.
Những vùng đất rộng lớn đứng những tòa nhà khổng lồ, nơi được dịu dàng phủ lên những tia sáng rơi xuống từ trên bầu trời cao thật cao.
Cả bức tranh rộng lớn này được gọi vắn tắt là, “Đại học Đế quốc”.
Nơi này là nơi cơ thể này, Deculein đang công tác.
Tất cả mọi thứ được phản chiếu trong mắt tôi vào lúc này, chân thật hơn cả những hình ảnh 3D… đều là thành quả thiết kế của tôi.