Editor: Gấu Lam
"Đừng để kẻ nào tiến vào phòng ông chủ, có việc cũng đừng tìm phó tổng, tìm tôi là được." Sản xuất trước khi đi dặn dò thư ký bên cạnh tổng tài, lo lắng hãi hùng rơi mồ hôi lạnh. Phó tổng là người của vị tổ tông Lâm Hạo Nhiên kia, này nếu để Lâm Hạo Nhiên biết ông chủ dẫn người vào công ty còn công nhiên đội nón xanh cho hắn......
Sản xuất thở dài.
Nhiếp Gia lại không nghĩ nhiều như vậy, hôm nay Thời Kham tới công ty, không cần sản xuất giấu diếm, không đến một phút đã truyền tới tai Lâm Hạo Nhiên, Thế Gia Media sớm đã quy phục Lâm Hạo Nhiên. Huống chi, Nhiếp Gia cũng không tính giấu.
Đang xem danh sách, Nhiếp Gia lật qua một tờ bỗng nhiên hơi dừng lại, nhìn tư liệu của một người, nhẹ giọng hỏi: " Anh xem người này, có phải lớn lên rất giống em không?"
Thời Kham đặt kịch bản đặt qua một bên nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tư liệu có một tấm ảnh của thanh niên tuấn mỹ dị thường, lớn lên có bốn năm phần tương tự Nhiếp Gia, chỉ là không có loại âm u hờ hững khiến người sợ hãi của Nhiếp Gia, ngược lại thoạt nhìn có chút ôn nhu, nếu cặp con ngươi đen nhánh kia cũng xán lạn như sao trên trời, chỉ sợ có thể giống đến bảy tám phần.
Thời Kham lại chỉ nhìn thoáng qua, không hề hứng thú nói: " Giống chỗ nào, một chút cũng không giống."
Nhiếp Gia cười rộ lên, hôn lên môi hắn một cái.
Đây là Thẩm Tư Vũ, sau khi nguyên chủ chết thì trở thành thế thân của cậu, hắn trước mắt là người mới của Thế Gia, chưa có tác phẩm cũng không có danh khí. Kỹ thuật diễn tuy không tính là xuất sắc, lại cũng đủ so với diễn viên tuyến hai. Ngày sau dựa vào Lâm Hạo Nhiên mở ra tài nguyên cho hắn cùng với gương mặt tuấn mỹ cực kỳ tương tự Nhiếp Gia mà bộc lộ tài năng, một bước lên trời.
Nhiếp Gia đối với Thẩm Tư Vũ
không có bất luận địch ý gì, dù sao hắn không có quan hệ với mình.
Thẩm Tư Vũ có nhan sắc có kỹ thuật diễn, lại là nghệ sĩ ký hợp đồng của công ty mình, Nhiếp Gia tỏ vẻ không hề bất công chỉ định Thẩm Tư Vũ làm nam chính, trực tiếp thông tri sản xuất, quay thử cũng chẳng cần, bảo Thẩm Tư Vũ chuẩn bị thật tốt.
Lại ký mấy bản văn kiện, sau đó Nhiếp Gia dọn dẹp bàn làm việc, chuẩn bị sửa kịch bản.
Nguyên chủ đã sớm viết xong kịch bản, hoàn toàn có thể giao cho đạo diễn quay luôn, nhưng sau khi Nhiếp Gia đọc qua một lần thì bắt đầu sinh ra một ý tưởng khác. Sửa vài tình tiết không hợp lý chỉ là thứ yếu, cậu còn muốn sửa cả cốt truyện.
Thời Kham không đi quấy rầy cậu, tự mình ngồi trên sô pha trầm tư. Sau khi xem xong kịch bản, trong lòng Thời Kham cũng đã minh bạch, lấy hoàn cảnh hiện tại Thế Gia căn bản không có tiền quay. Quyền đi trước đầu tư ở trong tay Lâm Hạo Nhiên, chỉ cần hắn nắm chặt không buông sản xuất cũng không thể lôi kéo đầu tư khác. Trên lưng Nhiếp Gia lại đeo một bản hiệp nghị đánh cuộc sắp hết hạn, cổ phần không thể động được, đã như trứng chọi đá, vậy mà cậu vẫn không rên một tiếng muốn tự mình gánh vác.
Thời Kham ngẩng đầu nhìn qua, Nhiếp Gia đang an tĩnh nằm trên bàn làm việc xử lý kịch bản, mưa to dầm dề ở phía sau cậu mơ hồ phát sáng, bộ dáng nghiêm túc lại ngoan ngoãn cực kỳ.
"Gia Gia, chúng ta về nhà đi." Thời Kham nói.
Mưa rơi mịt mù, Lâm Hạo Nhiên nguyên bản bị vây ở chỗ Thời Kham, di động cũng không mang, may là Phí Anh lái xe qua, đến nhà Tần Hoài.
Tần Hoài cùng Phí Anh là người địa phương Tần Thành, ở Hạ Thành nhận thức Lâm Hạo Nhiên cũng không quá dài, lại bởi vì thân phận ba người gần nhau, đều là người thừa kế danh môn thượng lưu, sau khi quen biết thì rất nhanh như hình với bóng.
Tần Hoài ở hội sở bị Nhiếp Gia bóp cổ ấn trên mặt đất, hôn mê giữa trận, khi tỉnh lại không chỉ não bị chấn động nhỏ, cổ còn bị vặn thương, đeo gạc cổ nằm ở trên giường ồn ào với Lâm Hạo Nhiên: " Cậu có chuyện gì hả, sao lại qua chào hỏi ba tôi bảo đừng động Nhiếp Gia, dựa vào năng lực của cậu, thằng nhãi đó đánh tôi thành như vậy không tính sổ được với nó sao?"
"Hạo Nhiên nói Nhiếp Gia đã chạy với người ta rồi." Phí Anh nói một câu.
Lâm Hạo Nhiên ngồi ở bên cửa sổ không nói chuyện, sắc mặt âm trầm so với thời tiết lúc này còn đáng sợ hơn.
Tần Hoài sửng sốt, "Chạy với ai?"
"Cậu của cậu ta." Phí Anh nói.
Tần Hoài hứng thú: " Cậu còn có cậu à? Thời lão có con trai sao, sao tôi chưa từng nghe thấy?"
" Tôi cũng chưa từng nghe." Phí Anh bĩu môi, nhỏ giọng nói với hắn: "Phỏng chừng cũng chẳng gây ra sóng gió gì, bằng không sao Thời gia còn có phần của Hạo Nhiên?"
Tần Hoài trầm mặc một hồi, hướng Lâm Hạo Nhiên hô: "Hạo Nhiên, tình nhân của cậu đến cậy nhờ cậu của cậu, công nhiên ngoại tình rồi, người cậu đó thế mà dám nhận, ông ngoại của cậu hiện tại đang chuẩn bị nhường ngôi, lẽ nào cậu của cậu không có tâm tư khác? Cậu nên cẩn thận một chút, đừng để mình bị xoay mòng mòng."
"Rốt cuộc tôi nên làm thế nào mới có thể mang Nhiếp Gia về?" Lâm Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi nắm chặt năm ngón tay.
"Người ta đã quẳng cậu rồi rồi, cậu còn nghĩ đến thằng nhãi đó?" Cổ Tần Hoài chợt đau, kích thích đến tâm tình bực bội của hắn.
Phí Anh nghe xong Lâm Hạo Nhiên nói, lại có chút hơi giật mình, trầm tư, thật lâu sau mới mở miệng nói: " Tôi sao cũng cảm thấy không thích hợp? Hạo Nhiên, ba Tần Hoài cùng ông nội của tôi cũng không phải chỉ bằng một câu của cậu thì sẽ tha người, nhà Tần Hoài cùng ông ngoại của cậu trừ bỏ giao tình còn có vài lần sinh ý, ba cậu ta không nói, nhưng ông nội của tôi thì...... Khi tôi mang cái đầu quấn đầy băng về, ông nội của tôi chính thiếu chút nữa tức điên lên, sao ông có thể tha Nhiếp Gia?"
Tần Hoài hậu tri hậu giác mà nói: "Ba tôi cũng đúng vậy, tối hôm qua lập tức kêu người đi làm việc rồi, người đánh tôi thành như vậy chính là tình nhân của cậu lại không phải cậu, ba tôi cũng không đến mức vì mối quan hệ hợp tác này mà để một tình nhân bò lên đầu tôi giương oai."
Phí Anh cùng Tần Hoài liếc nhau, đều cảm thấy có chút không thích hợp, "Nhiếp Gia hiện tại đang ở bên cậu của cậu? Người cậu đó rốt cuộc là ai, Tần gia cùng Phí gia chúng ta muốn bắt người, sao đến bây giờ cũng chưa có tin tức?"
"Ổng chỉ là một thương nhân, thuộc hạ ở nước Pháp, có hai công ty nhỏ, không đáng để cảnh giác, ông ngoại tôi cũng không thích ổng." Lâm Hạo Nhiên nói.
"Thật sự chỉ là một thương nhân nhỏ sao, đến Tần gia cùng Phí gia chúng ta cũng không thể bắt người về à?" Tần Hoài lãnh mặt xuống, hô lớn: "Quản gia, quản gia!"
Không lâu sau có tiếng bước chân truyền đến, một cái người phụ nữ lớn tuổi ăn mặc tinh xảo đẩy cửa tiến vào, "Thiếu gia, ngài có gì không thoải mái sao?"
"Tôi hỏi bà, ba tôi tối hôm qua phân phó tìm người, có tin tức gì chưa?" Tần Hoài hỏi.
Quản gia lắc lắc đầu, quy củ trả lời: "Không có, người cũng chưa thấy trở về."
Trong phòng lập tức yên lặng, Tần Hoài vừa muốn nói gì, quản gia bỗng nhiên nói: "Lâm thiếu gia, dưới lầu có vị gọi là Xa Quân tiên sinh đến tìm ngài, nói là Thời lão phân phó."
Mày Lâm Hạo Nhiên nhíu lại, tuy rằng tâm tình không tốt, còn tính nói chuyện với bạn bè một lát, nhưng nếu ông ngoại tìm hắn thì không thể chần chừ.
"Gọi điện thoại." Lâm Hạo Nhiên đứng dậy rời đi.
Quản gia cũng không đi theo, mà lại mỉm cười nhìn Phí Anh, nói: "Phí thiếu gia, mới vừa rồi ông của ngài Phí lão tiên sinh cũng điện lại đây, kêu ngài trở về."
"A?" Phí Anh không hiểu ra sao cào cào băng gạc trên đầu, không có biện pháp, quản gia nhà Tần Hoài cũng sẽ không nói dối, chỉ có thể theo Lâm Hạo Nhiên rời đi.
Hai người đi rồi, quản gia thu hồi tươi cười, sắc mặt nghiêm túc nói với Tần Hoài nằm trên giường: "Thiếu gia, vì an toàn của nhân thân ngài, đề tài vừa tuyệt đối không được nhắc tới nữa. Đặc biệt là người con trai mà Thời lão không muốn ai biết ấy, ngài ngàn vạn đừng nổi lên tâm tư tò mò. Với lại sau này cũng đừng quá gàn gũi với người thừa kế Thời gia."
"Có ý gì?" Tần Hoài cau mày.
"Lão gia tử đang cố về Tần Thành, ngài ngày sau sẽ biết." Quản gia không hề nhiều lời, đẩy cửa đi ra ngoài.
" Ông cũng tới?!" Tần Hoài hoảng sợ, nhưng quản gia đã đi rồi, chỉ còn lại căn phòng yên tĩnh cùng bất an.
Tần Hoài ẩn ẩn cảm thấy sự tình giống như càng ngày càng không đúng, rốt cuộc chuyện gì có thể kinh động đến ông của hắn......?
Buổi tối mưa to còn chưa dứt, chỉ là mưa đã dần nhỏ xuống.
Nhiếp Gia ở bên ngoài ăn cơm chiều với Thời Kham xong mới về nhà, hai người dựa vào nhau nói chuyện phiếm, Thời Kham không có chủ động hỏi Nhiếp Gia chuyện thiếu tài chính, chỉ là vẫn lưu ý, Nhiếp Gia vẫn chưa thật sự gặp khó khăn, có lẽ cậu có thể tự mình giải quyết, hiện tại duỗi tay muốn hỗ trợ, không chừng sẽ đả thương lòng tự trọng của cậu.
Hơn giờ Diệp Anh nhận một cuộc điện thoại sau đó đi ra ngoài.
Hôm nay Nhiếp Gia thức dậy sớm, cùng Thời Kham nhĩ tấn tư ma không bao lâu thì mệt mỏi, bị Thời Kham ôm vào phòng ngủ.
giờ rưỡi, bên ngoài mưa to như trút nước, sấm sét ầm ầm, Diệp Anh dẫn theo một người đàn ông trở lại. Chân trái của người đàn ông kia bị thọt, theo Diệp Anh đi vào, biểu tình có vẻ khẩn trương.
Diệp Anh tùy ý nói: "Ngồi đi."
Lâm Tiện gật gật đầu, nhìn quét một vòng lại không biết mình nên ngồi nơi nào mới thích hợp.
Diệp Anh đi theo Thời Kham đã lâu theo thói quen gõ cửa liền đi vào, cũng không đợi bên trong đáp lại, nhất thời không suy xét đến bây giờ có thêm Nhiếp Gia, vừa đẩy cửa ra đã nghe tiếng tiếng nước. Diệp Anh nhanh nhạy từ trong tiếng nước nghe ra thanh âm ướt át rên rỉ, cô ngẩng đầu, thấy hằn trên kính thuỷ tinh là một dấu bàn tay......
Dấu tay kia tựa hồ chịu không nổi nắm tay lại, chống lên tường, chậm rãi trượt xuống, truyền đến hơi thở càng thêm rõ ràng.
Diệp Anh ngừng thở rón ra rón rén lui ra ngoài, sau đó lặng im đóng cửa phòng lại, phảng phất như mình chưa bao giờ đi vào, đổi một gương mặt khách khí tươi cười nói với Lâm Tiện: " Ông chủ đang bận, cậu chờ một lát."
Lâm Tiện vô tri vô giác đứng tại chỗ, lo lắng đề phòng.
Bên ngoài mưa rất lớn, lúc hai người trở về từ sân bay, đều dính một chút nước mưa, Diệp Anh mời hắn ngồi xuống, lại đi pha một ly trà nóng sưởi ấm cho hắn.
Lâm Tiện kinh sợ nhận lấy, thở cũng không dám thở mạnh.
Diệp Anh nói: " Cậu không cần khẩn trương, ông chủ không ăn thịt người đâu."
Không cần khẩn trương? Trong lòng Lâm Tiện cười khổ, hắn là con trai cả trong hào môn Hạ Thành, lại không được cha mẹ coi trọng, thậm chí bị em trai đánh gãy một chân cũng không chỗ giải oan, rõ ràng là con trai danh gia, lại nghẹn khuất uất ức hơn rất nhiều người. Người cậu Thời Kham này hắn cũng không gặp qua bao lần, quan hệ của mẹ hắn Thời Nghệ Viện và cậu không tốt, cũng không được ông ngoại yêu thích, còn tưởng rằng cũng giống như mình, ai biết, trong tay lại nắm tập đoàn lính đánh thuê quy mô lớn nhất thế giới......
Thứ hắn nắm giữ, cũng không phải là chi phối công trình như trong nhà mình.
Thứ Thời Kham chi phối, là chiến tranh.
Nếu so ra, Lâm gia, Thời gia, chả là cái đinh gỉ gì.
Hắn chưa bao giờ tiếp xúc với cậu, chợt bị người gọi đến, sao hắn có thể không khẩn trương!