Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia chậm rãi nâng lên một tay khác, nắm thành quyền, trước mắt hung ác nham hiểm nhìn Lâm Hạo Nhiên đỏ cả mặt.
"Gia Gia!"
【 Ngài Nhiếp! 】
Cơ hồ thanh âm của Thời Kham cùng KK đồng thời vang lên, cảm giác rất gấp, phảng phất như nêus Nhiếp Gia nện một quyền này xuống sẽ khiến mọi chuyện không thể vãn hồi.
Tuy là thế cũng không thể ngăn cản Nhiếp Gia, cậu tựa như không nghe thấy, càng dùng sức đè ép trên cổ Lâm Hạo Nhiên, làm hắn ho cũng chẳng thể ho.
Nếu mi có sát tâm với Thời Kham, chi bằng tao giết mi trước.
Lúc này sát khí trong mắt Nhiếp Gia ngày càng nồng đậm, chỉ có Lâm Hạo Nhiên thấy rõ. Hắn nhìn Nhiếp Gia nắm chặt quyền như sắp nện xuống, tròng mắt không khống chế được mà co lại.
May mà trước khi Nhiếp Gia động thủ, Thời Kham kịp thời từ phía sau giữ lấy tay Nhiếp Gia.
Thanh âm hắn vẫn cực kỳ ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Gia Gia, chúng ta sắp muộn rồi."
Nhiếp Gia bỗng dưng lấy lại tinh thần, cậu quay đầu nhìn Thời Kham, phảng phất như mới tỉnh dậy từ trong mộng, hơi thở gấp gáp, sau đó đột nhiên buông lỏng Lâm Hạo Nhiên.
"Chúng ta đi thôi." Thời Kham không nhiều lời, một lần nữa ôm lấy eo Nhiếp Gia mang cậu đi mất.
Lâm Hạo Nhiên sau khi thở được liền kịch liệt ho khan, chẳng kịp nói gì, hắn khụ đến độ tròng mắt đều là nước mắt, vẫn không cam lòng muốn đuổi theo Nhiếp Gia, lại bị Diệp Anh túm về.
"Thật vất vả bò tới vị trí hôm nay, kế thừa Lâm gia, hiện giờ lại được Thời lão coi trọng, nói vậy một đường này cậu đi cũng rất vất vả." Diệp Anh câu môi cười lạnh: "Đi đến ngày hôm nay không dễ dàng, khuyên cậu phải thật quý trọng, nếu không thật thành chẳng phải trong hồ Nam Loan lòi ra một xác chết trôi, vậy thì quá đáng tiếc?"
Dứt lời Diệp Anh liền đuổi theo bước chân của hai người.
Lâm Hạo Nhiên trơ mắt nhìn Nhiếp Gia rời đi cùng những người khác, trong lòng cực kỳ bi thương. Hắn hối hận vì mình đã đối xử với Nhiếp Gia như vậy, thế cho nên bây giờ cậu chẳng thèm liếc nhìn hắn một cái. Đồng thời đối với việc hắn không thể khống chế Nhiếp Gia mà cảm thấy khủng hoảng, hắn vốn định nếu Nhiếp Gia không chịu tha thứ mình, vậy sẽ không từ thủ đoạn bắt cậu ở bên, cùng lắm thì ngày sau lại chậm rãi dỗ dành......
Bọn họ cũng từng có quá khứ tốt đẹp, Lâm Hạo Nhiên không tin trong lòng Nhiếp Gia thật sự không còn yêu, chỉ cần có thể giữ cậu ở bên, tin rằng ngày rộng tháng dài Nhiếp Gia nhất định có thể nhìn thấy chân tình của mình.
Lại trăm triệu không nghĩ tới, cậu lại ở bên người khác nhanh như vậy.
" Cậu gì ơi, cậu không sao chứ?" Có người lại đây dò hỏi tình huống của Lâm Hạo Nhiên, bởi vì hắn thoạt nhìn có vẻ không tốt lắm.
Lâm Hạo Nhiên đẩy ra người xa lạ thiện ý, ho khan thật mạnh vài tiếng, sắc đỏ trên mặt chậm rãi biến mất, nhưng bi thương hối hận trong mắt lại càng thêm đậm.
Bên kia Thời Kham đang cúi đầu thắt đai an toàn cho Nhiếp Gia, Diệp Anh giẫm chân gà, lao về nhà cũ Thời gia như bão táp.
"Hắn sẽ phải trả giá." Nhiếp Gia cắn răng thấp giọng nói.
"Ai? Lâm Hạo Nhiên?" Thời Kham hỏi.
Nhiếp Gia vẫn nắm chặt nắm tay, tựa hồ hơi khó thở, " Em sẽ không để hắn làm phiền anh."
Thời Kham thật lâu không nói chuyện, chỉ nhìn Nhiếp Gia, nhìn cặp mắt xinh đẹp lại lộng lẫy của cậu hiện giờ lại tràn đầy cảm xúc lạnh băng âm u.
"Gần đây công ty có phải rất bận hay không?" Thời Kham không trả lời Nhiếp Gia, nói lái sang chuyện khác.
" Phải, lập hạng mục mới, phải chuẩn bị rất nhiều." Nhiếp Gia không nói đến vấn đề tài chính, cũng không cần phải nói, cậu có biện pháp ứng đối. Chỉ là nói mấy chuyện râu ria với Thời Kham, lệ khí trong lòng cậu rốt cuộc tiêu tán từng chút một.
" Em chỉ cần quan tâm chuyện công ty thôi, làm chuyện mà em muốn làm ấy, chuyện khác không cần quản." Thời Kham dựa lại gần Nhiếp Gia, một tay vén mái tóc Nhiếp Gia, trán hai người áp sát nhau, cười khẽ nói: " Anh hy vọng em có thể luôn vui vẻ, đừng dính dáng đến Lâm Hạo Nhiên nữa, được không?"
Nhiếp Gia từ trong ánh mắt của Thời Kham nhìn ra một tia lo lắng, cậu nhịn không được giật mình.
【 Vừa rồi tôi có phải lại......】
【 Ngài mất khống chế. 】 KK lời ít ý nhiều.
Cho nên vừa rồi Thời Kham cũng không phải ngăn cậu giáo huấn Lâm Hạo Nhiên, mà đang ngăn cản cậu phát bệnh.
" Tôi đã biết."Thanh âm Nhiếp Gia trở nên mềm mại, nghe lời đáp lại.
Cậu ngã vào trong lòng ngực Thời Kham, cảm nhận nụ hôn của Thời Kham rơi ở sườn mặt cậu, Nhiếp Gia nhịn không được nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
"Chúng ta tới rồi." Diệp Anh lái xe vào nhà cũ trực tiếp ngừng ở trong viện của lão phu nhân.
Thời Kham buông Nhiếp Gia thuận thế mở cửa xe cho cậu, Nhiếp Gia dẫn đầu xuống xe, Thời Kham thanh sắc băng liệt phân phó một câu: " Đưa Lâm Tiện tới Tần Thành." Sau đó mới xuống xe.
" Vâng ông chủ." Diệp Anh lên tiếng, lập tức liên lạc bảo tiêu bên Thập Lí đi làm việc.
Mẹ Thời Kham tên Cố Cẩm Đường, là tiểu thư thư hương dòng dõi gia, vốn dĩ thể chất nhu nhược, sau khi sinh hạ con trai nhỏ Thời Kham, thân thể ngày càng suy yếu. Thời lão lại không biết thương tiếc vợ mình, tuổi trẻ lực tráng chơi cả trai lẫn gái, Cố lão thái thái tức đến trở bệnh, vẫn luôn nằm không dậy nổi. Theo tuổi dần dần tăng, thân thể một ngày không bằng một ngày.
Lúc Nhiếp Gia gặp bà, chỉ có thể nhìn thấy một thân thể gầy yếu mảnh khảnh trên giường, đến gần mới thấy rõ đó là lão thái thái đang dần suy yếu.
"Thời Kham......" Lão thái thái nhìn con trai mình, lập tức lộ ra nụ cười yếu ớt, vươn tay dùng thều thạo gọi hắn một tiếng.
"Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?" Thời Kham nắm lấy bàn tay gầy gò của bà, ngồi bên giường bệnh.
Nhóm nhân viên y tế trong phòng lập tức lần lượt đi ra ngoài.
"Thoải mái hơn rồi." Lão thái thái suy yếu vô lực, cố nâng tinh thần nói chuyện với cậu, chú ý tới Nhiếp Gia đứng ở bên cạnh hắn, ôn ôn nhu nhu hỏi: "Đứa nhỏ này sao chưa từng thấy qua?" Bà thấy Diệp Anh cũng ở đây, không giống như là thư ký mới.
"Em ấy tên Nhiếp Gia, là người yêu của con, hôm nay cố ý dẫn tới gặp mẹ." Thời Kham nói.
" Chào bác." Nhiếp Gia lập tức ngoan ngoãn thăm hỏi, có hơi khẩn trương.
Lão thái thái nghe vậy hơi hơi mỉm cười, nhẹ than: "Thật là đứa trẻ xinh đẹp...... Các con ở bên nhau, quan trọng nhất là vui vẻ hạnh phúc, biết không."
Nhiếp Gia vâng lời, cậu ngồi ở bên Thời Kham trộm chạm vào ngón tay lão thái thái, vốn định giúp lão thái thái khôi phục thân thể, lại phát hiện thân thể bà suy yếu là một chuyện, mấu chốt nhất chính là bà vốn không có khát vọng sống......
Nhiếp Gia khiếp sợ, kịp thời thu tay lại, người không muốn sống cậu cũng không cứu được.
" Mọi chuyện có tốt không?" Lão thái thái hỏi.
" Vâng, đều rất tốt." Thời Kham hạ nhẹ thanh âm nói: "Chân của ba dạo này đã khá hơn nhiều, có thể đi đứng rồi. Chị và Hạo Nhiên gần đây cũng tới Tần Thành phát triển, thừa dịp thân thể ba còn chưa khoẻ, đã tự an bài nó kế thừa công việc. Con gái nhỏ của Lâm Tiện Lộ Lộ mẹ còn nhớ rõ chứ? Tháng trước vừa qua sinh nhật, con bé lại cao hơn không ít......"
"Hạo Nhiên nháy mắt sẽ đến tuổi có thể kế thừa gia tộc." Lão thái thái nhìn Thời Kham, ánh mắt có chút đau lòng, "Con đó, từ nhỏ đã không tranh không đoạt......"
Thời Kham cười: "Ba coi trọng Hạo Nhiên nguyện ý đem Thời gia giao cho nó đương nhiên là có nguyên nhân của ông, Hạo Nhiên cũng có năng lực này. Mấy năm nay công ty cũng phát triển, con không cần phải cạnh tranh gì, mẹ cũng đừng lo cho con."
Nhiếp Gia yên lặng nghe Thời Kham kể hết mọi thứ tươi đẹp cho lão thái thái nghe, trong lòng ẩn ẩn đã nhận ra gì đó.
Lão thái thái hy vọng trong nhà hòa thuận, hết thảy đều yên ổn, nhưng chỉ có Thời Kham vẫn luôn yên lặng nén giận, bởi vậy không muốn xung đột với Thời lão, Thời Nghệ Viện, rồi lại truyền tới tai lão thái thái khiến bà khổ sở.
Diệp Anh thấy thế không ở trong phòng quấy rầy nữa, yên lặng lui ra ngoài đóng cửa, mới vừa đóng lại, nhìn thấy Thời Nghệ Viện ở hành lang dài xa xa đang nghênh ngang đi tới. Diệp Anh dịch qua bên cạnh một bước, vừa vặn chặn cửa lại, sau đó mỉm cười.
" Ông chủ đang nói chuyện với lão phu nhân, đại tiểu thư đợi lát nữa hẳn vào." Diệp Anh nói.
Thời Nghệ Viện nói: " Tôi không tìm Thời Kham, tôi tìm cô."
" Hả?" Diệp Anh vẫn cười như cũ: "Đại tiểu thư tìm ta có việc sao?"
"Diệp tiểu thư, tôi không quanh co lòng vòng với cô. Cô đả thương bảo tiêu Thời gia bồi dưỡng, tôi thực kinh ngạc, cho nên có điều tra bối cảnh của cô một chút." Thời Nghệ Viện nói.
Một thư ký đi theo một thương nhân, nhưng có thể trong thời gian ngắn hạ gục bảo tiêu Thời gia bồi dưỡng nhiều năm, một thư ký, chứ không phải sát thủ!
"Ngài tra ra cái gì?" Diệp Anh không chút hoang mang hỏi.
" Tôi rất tò mò, Thời Kham đến tột cùng cho cô cái gì, có thể làm cho một lính đánh thuê khi trước vì ám sát tổng thống Nga mà chịu thẩm ở Hải Nha lại buông súng, trung thành và tận tâm làm một thư ký cho nó?" Giữa mày Thời Nghệ Viện khẽ nhúc nhích, có chút ngạo mạn.
"Ngài thật đúng là tra rất cẩn thận." Diệp Anh điềm mỹ cười cười, như là nói chuyện với chị em trong nhà, " Ông chủ cũng không hứa hẹn gì với tôi, chẳng qua đây là công việc này nhẹ nhàng lại lương cao thôi, cũng không tồn tại sự trung thành và tận tâm gì đó, ngài nên ít xem phim thì hơn."
Thời Nghệ Viện kiềm chế cơn giận nói: "Đúng không, Thời Kham ra bao nhiêu tiền, tôi có thể ra gấp mười lần, chỉ cần cô từ chức tới phụ tá Hạo Nhiên."
Diệp Anh nhịn không được cười phốc một tiếng, "Đại tiểu thư ngài hiểu lầm, công việc này trước là lương cao, nhưng nhẹ nhàng mới là quan trọng nhất. Tôi là người sợ phiền toái, đầu óc lại không linh hoạt để ứng đối với cấp trên, ngài và tôn thiếu gia thì miễn đi, tôi thấy mấy người hơi ngu đấy. Một hai phải để tôi thấy bộ dáng ngu xuẩn của hai người, có khi tôi không vui một cáu, lại rút súng bắn nát mấy người."
" Cô!" Thời Nghệ Viện tức giận lại khuất nhục, bà là Thời Nghệ Viện! Lớn đến từng tuổi này, trước nay châu từng bị vũ nhục, cũng chưa thấy qua hạng người không biết điều như Diệp Anh!
" Tôi khuyên bà một câu," Tươi cười trên mặt Diệp Anh biến mất, "Nhiều năm như vậy ông chủ bận tâm đến thân thể của lão phu nhân nên không có hành động gì, nhưng không đại biểu hàm răng của hắn không sắc nhọn. Hiện tại ông chủ rất thương ngài Nhiếp, bà tốt nhất coi chừng thằng con ngốc nghếch của bà, đừng để thằng nhãi tới phiền ngài Nhiếp, nếu không, hắn sẽ gặp chuyện không may đấy."