Editor: Gấu Lam
(): Cụm từ trên nhan đề xuất phát từ bài hát "Aurora" do Trương Thiều Hàm thể hiện, câu gốc là "爱是一道光如此美妙,指引我们想要的未来 " nghĩa là: "Tình yêu là một thứ ánh sáng đẹp đẽ, hướng dẫn tương lai mà chúng ta muốn", nhưng mà sau đó nó lại dùng ám chỉ đến đội mũ xanh á, mọi người nếu muốn biết thêm vì sao thì có thể tìm hiểu. Nhưng vẫn có thể hiểu là tình yêu đẹp nhỉ?
Sau khi lập vương thành khác, Nhiếp Gia chưa từng trở về Trác Lộc.
Hành vi tàn bạo của Yến Vương truyền khắp thiên hạ, cậu dùng thực lực tuyệt đối hoàn toàn áp chế hoài nghi cùng phỏng đoán, thực hiện bá quyền.
Ở cái thế giới mà vương quyền là tối thượng, lợi dụng quy tắc của thời đại, cậu hoàn mỹ hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ Quân Trường Sinh. Nhưng cuối cùng Nhiếp Gia cũng không thể đánh giá được hành vi của mình, mặc dù Thời Kham tán thành, nhưng trong lòng cậu cũng có chút mê mang khác thường.
Khi Yến Vương còn sống trên đời không người nào dám phạm đến biên cảnh Yến quốc, hai nước Lương Sở thông minh dị thường. Thẳng đến Yến Vương ly thế, Huyền Giáp cũng mai danh ẩn tích, vùng đất mấy chục năm không thấy khói thuốc súng lại lần nữa bốc lên khói lửa chiến tranh.
Thời Kham rút số liệu cá nhân của Nhiếp Gia từ trong thế giới ra, cũng không để cậu tự mình bảo trì ý thức.
Hắn mang theo Nhiếp Gia đi vào bug bị hắn xé, để KK giám sát trạng thái tinh thần của cậu, dùng giấc ngủ ôn dưỡng nội tâm gần như mất khống chế của cậu.
" Em ấy thật sự hoàn toàn thay đổi." Thời Kham vô số lần nhìn bộ dáng ngủ say của Nhiếp Gia, trong lòng ngũ vị tạp trần, tràn ngập thương tiếc cùng cừu hận.
KK bất an nói: 【 Nhưng ngài nói cậu ấy đúng. 】
"Ta không thể phủ định em ấy, em ấy chịu không nổi." Thời Kham vuốt ve sợi tóc mai bên sườn má Nhiếp Gia, ánh mắt có chút đau đớn.
Hắn biết rõ Nhiếp Gia căn bản không để bụng ánh mắt cùng ý nghĩ của người khác, ai làm em ấy không thoải mái em ấy có thể trực tiếp vặn gãy cổ đối phương, nhưng người này không thể là chính mình. Phàm là hơi có ý hoài nghi hay phủ định Nhiếp Gia, chỉ sợ đoạn tình yêu này của bọn họ cũng sẽ cứ thế kết thúc.
Hắn hoàn toàn có thể đoán được Nhiếp Gia sẽ có phản ứng gì, cậu sẽ chạy trốn, sẽ tránh né, như một kẻ nhát gan.
KK được tháo dỡ nguy hiểm bỗng nhiên to gan dám tranh luận với lãnh đạo của nó: 【 Ta không rõ ý tứ của ngài, ta cảm thấy Nhiếp tiên sinh cũng không làm gì sai, trước đó ngài không phải cũng rất vui mừng vì Nhiếp tiên sinh sẽ ' cắn người ' sao? 】
"Ngươi câm miệng cho ta." Thời Kham nhàn nhạt mắng một tiếng.
KK khẩn trương che miệng, lại tức giận bất bình lắm miệng một câu: 【 Ngài cảm thấy Nhiếp tiên sinh hoàn toàn khác trước kia nên thất vọng sao? 】
Thời Kham cau mày quắc mắt sách một tiếng: "Nhãi ranh như mi đoán mò cái gì? Mi nếu dám nói bậy ở trước mặt Gia Gia, ta sẽ xé mi!"
KK tức khắc không dám nhiều lời thêm câu nào.
Thời Kham tự mình điều động số liệu kéo dài tốc độ thời gian chảy, tạo cho Nhiếp Gia nhiều thời gian hơn để tu dưỡng, quát KK xong hắn khôi phục thần sắc đối mặt với người mình thương khó hơi lộ ra ôn nhu, nhẹ nhàng xoa giữa mày vô thức nhăn lại của Nhiếp Gia, lẩm bẩm một câu: " Em đã làm rất tốt, lại kiên trì chút nữa thôi, rất nhanh sẽ kết thúc."
————————————
Nhiếp Gia ở trong khu vực bug nghỉ ngơi gần như một năm, đoạn ký ức này cậu không có, ở trong ý thức của cậu là trực tiếp từ cung điện nguy nga trang trọng nhảy tới hội sở thương vụ xa hoa truỵ lạc dâm mỹ.
Bên tai là tiếng cười to không rõ của đám đàn ông, đầu Nhiếp Gia hơi choáng váng, gương mặt còn đau nhức, cậu phục hồi tinh thần lại nhẹ nhàng tê một tiếng, đẩy bàn tay đang du tẩu trên vòng eo của cậu.
Bên cạnh lập tức truyền đến một tiếng tràn ngập hứng thú trêu đùa của một người đàn ông: "Nha, vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn à? Lâm tổng, thỏ con ngài mang đến này tính tình cũng thật cứng nhỉ."
Nhiếp Gia ngẩng đầu, nương theo ánh sáng le lói nhìn rõ bên cạnh mình là người đàn ông trẻ tuổi tây trang giày da lại cực kỳ đáng khinh. Người này vừa lúc cũng nhìn qua, liếc Nhiếp Gia một cái, bên môi câu lấy một nụ cười đáng khinh, hắn duỗi tay nắm người, Nhiếp Gia theo bản năng muốn tát bay tay hắn ta lại phát hiện trên người không chỉ khô nóng còn không có nửa phần sức lực, căn bản không động thủ nổi, bị người này bắt lấy ấn vào trong trong lòng ngực, còn bị hắn chon vùi ở cổ gian hung hăng hôn mấy cái, trong phòng tức khắc vang lên thanh âm vui cười.
Ánh mắt Nhiếp Gia mê ly trong giây lát thanh minh lạnh nhạt dần.
Cậu ý thức được thân thể này đã bị hạ dược, nói vậy trên má đau nhức cũng là vì giãy giụa nên bị thưởng mấy cái tát.
Phía sau vang lên thanh âm trầm thấp hờ hững của mọt người đàn ông: "Vậy chắc chú có thể đã hiểu lầm cậu ta rồi, cậu ta giãy giụa, chứng tỏ chú chưa đưa đủ tiền cho cậu ta. Rốt cuộc hiện tại cậu ta đang rất thiếu tiền mà, đúng không, Nhiếp đạo?"
Nhiếp Gia đem hết toàn lực tránh gã lưu manh này sau đó ngã lên trên sô pha, cậu nhanh chóng điều động dị năng khôi phục thân thể của mình, trong lúc ngẩng đầu nhìn lại, khí chất của người đàn ông ngồi đối diện hoàn toàn bất đồng với những người khác trong phòng, hắn niết nhẹ ly rượu, khí thế kiêu căng giống như quý tộc, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp Gia tựa như đang nhìn cái nùi giẻ, toàn là ghét bỏ cùng căm hận.
Tình huống nguy cấp, Nhiếp Gia căn bản không kịp cẩn thận đọc tư liệu của thế giới, KK chỉ có thể nhanh chóng nhắc nhở cậu: 【 Hắn gọi là Lâm Hạo Nhiên là vai chính công của thế giới này, Nhiếp tiên sinh, gút mắt giữa nguyên chủ cùng hắn một chốc một lát khó nói rõ, tình cảnh trước mắt đối với ngài rất bất lợi, ngài tốt nhất mau rời khỏi nơi này, đừng xung đột với hắn. 】
Phải không? Nhiếp Gia cười lạnh ở trong lòng một tiếng, không sợ chút nào nhìn chằm chằm Lâm Hạo Nhiên.
Lưu manh bên cạnh lại muốn ôm Nhiếp Gia vào trong lòng, trong miệng vui cười nói: "Tiền ta có rất nhiều, chỉ cần Nhiếp đạo ở trên giường có thể ngoan ngoãn nghe lời, ngủ với tôi một lần bảo đảm cậu kiếm được nhiều hơn là quay mười bộ điện ảnh."
"Ở chỗ này chch cậu ta đi, chúng ta cũng ra tiền, phí quan sát!"
"Ha ha ha ha!"
Khắp căn phòng đều là nhục nhã cùng nhạo báng hết đợt này đến đợt khác, Nhiếp Gia đảo mắt một vòng, ngay cả Lâm Hạo Nhiên vẫn luôn làm bộ quý tộc cũng cong lên khóe môi lộ ra một tia cười nhạo khoái ý, phảng phất nhìn thấy cậu bị nhục nhã là chuyện vui nhất thiên hạ.
Lúc này thuốc còn sót lại trong cơ thể Nhiếp Gia đã hoàn toàn thanh trừ, cậu cũng không quản bàn tay đang quấn lên đó, chỉ là quay đầu hờ hững nhìn gã lưu manh không biết sống chết, sau đó nắm tóc hắn ta kéo về sau, lực đạo hung ác cơ hồ muốn chặt đứt cổ hắn.
" Cháu ngoan, biết mình đang nói chuyện với ai không?" Trước mắt bao người, nguyên bản Nhiếp Gia thân thể mềm mại,đầy mặt xấu hổ và giận dữ bỗng nhiên túm đầu tóc Hoàng Nhất Kiệt, đứng lên một chân đạp lên sô pha cầm bình rượu đập lên đầu Hoàng Nhất Kiệt!
Răng rắc một tiếng, rượu vang đỏ bắn tung toé, Hoàng Nhất Kiệt bị đánh ngơ ra, trực tiếp hôn mê.
Động tác của Nhiếp Gia thật sự quá nhanh, đừng nói Hoàng Nhất Kiệt không kịp phản ứng, tất cả mọi người ở đây cũng không phản ứng kịp.
Thẳng đến Nhiếp Gia ném nửa bình rượu qua một bên, Lâm Hạo Nhiên mới giật mình một cái lấy lại tinh thần, đứng lên cả giận nói: "Nhiếp Gia, mày điên rồi sao!"
Những người khác cũng lấy lại tinh thần, lần lượt giận dữ không thể kiềm chế, một món đồ chơi lại dám động thủ trước mặt bọn họ, phản rôi! Vài người tức khắc mắt lộ ra hung quang muốn đi lên giáo huấn cậu.
"Nhiều chuyện." Ánh mắt của Nhiếp Gia như sói, cầm lên bình rượu thứ hai trên bàn. Có mấy người vọt tới cậu, đều là tuổi trẻ khí thịnh trong đó còn có người học tán đả mấy năm, nhưng tới trước mặt Nhiếp Gia đừng nói là giáo huấn cậu, chúng giống như gà con bị Nhiếp Gia chộp trong tay đến đường sống giãy giụa cũng không có, một đám bị cậu dùng chai rượu mấy vạn đập cho ngáo ngơ.
Cả căn phòng phòng đều là rượu vang đỏ, mảnh nhỏ đầy đất, thanh niên vừa rồi còn mặc người xâu xé, lúc này giống như vào lão hổ nhào vào bầy dê, hung ác vô cùng.
Nhiếp Gia lại cầm lên một chai rỗng ước lượng ở trong tay, mặt vô biểu tình đi về phía Lâm Hạo Nhiên.
" Mày muốn làm gì?" Lâm Hạo Nhiên rốt cuộc mất đi bình tĩnh vốn có, nhìn thanh niên nhẹ nhàng hạ gục tất cả bọn họ, hoàn toàn không biết trong mắt mình đã nhiều thêm một tia kinh sợ.
"Muốn đánh người đó, bộ nhìn không ra sao? Là đánh mày đó." Nhiếp Gia bước một bước gần, trước mắt cậu còn không biết nguyên chủ cùng vai chính rốt cuộc có mâu thuẫn gì, nhưng chỉ bằng hắn đem mình tới cái nơi này thâm chí cho người hạ dược nhục nhã cậu, cũng đủ để Nhiếp Gia ghi thù.
"Ngươi cũng đừng quên, nửa năm nữa mày phải nhổ ra cổ phần của Thế Gia Media trong tay mày, đến lúc đó mày cái gì cũng chả phải." Lâm Hạo Nhiên kiên cường làm bộ trấn định, nhắc nhở nhược điểm lớn nhất của cậu đang bị hắn nắm chặt.
Cổ phần của Thế Gia Media vẫn luôn là ác mộng của Nhiếp Gia, nếu không sao câuh có thể cam tâm tình nguyện đến một nơi như vậy, chẳng sợ không đề cập tới công ty, Nhiếp Gia người này cũng coi như chả là thứ gì, chính mình thực sự không cần phải sợ cậu. Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Hạo Nhiên liền trấn định hơn, dù cho hôm nay không có mang bảo tiêu, nhưng hắn cũng không tin Nhiếp Gia dám thật sự động thủ, hắn hiện tại cầu còn không kịp đây này.
Suy nghĩ xong, Lâm Hạo Nhiên mới vừa bình tĩnh lại, chai rượu của Nhiếp Gia đã đập lên trán hắn trán.