Editor: Gấu Lam
Thời Kham đã trở lại, các tướng quân nhanh chân té ngã lộn nhào chạy ra ngoài.
Nhiếp Gia bật cười, cho Huyền Giáp bên cạnh lui xuống, vẫy vẫy Thời Kham lại.
Thời Kham giơ giơ nắm tay về phía bóng dáng các tướng quân chật vật chạy trốn mới buông rèm xuống, bưng thức ăn uy Nhiếp Gia ăn.
Hai người nói chuyện một lát, sau khi ăn xong thể lực của Nhiếp Gia đã khôi phục không sai biệt lắm, Thời Kham dắt cậu xuống giường tản bộ trong quân doanh. Hai người tất nhiên có vô số điều nói muốn nói, cũng không cho người đi theo, tiện nắm tay nhau trò chuyện, dọc theo đường đều bắt gặp những ánh mắt sùng bái của các binh lính.
"Sức mạnh của tín ngưỡng rất lớn, trận này, Triệu Vô Thương thua rồi." Thời Kham vuốt ve đầu ngón tay của Nhiếp Gia, dẫn Nhiếp Gia đến tản bộ ở gần sông Kỳ Lân tiêu thực.
"Tề Cẩm Vũ còn ở trên tay ta, hắn đương nhiên không thắng được." Nhiếp Gia cười, ngửa đầu nhìn mặt nghiêng của Thời Kham, nhẹ nhàng nói: "Ngươi tựa hồ lớn lên không giống như lúc nhỏ."
Thời Kham dựa vào bên tảng đá cạnh bờ sông, kéo Nhiếp Gia qua ôm vào trong ngực, cằm đặt lên trên vai cậu, giống như con chó lớn ăn không no, "Ngươi cũng đâu có giống hồi nhỏ."
Nhiếp Gia có chút chột dạ hơi hơi nhấp môi, ghé vào trên vai hắn không nói chuyện nữa, chỉ cảm thấy Thời Kham ôn nhu ôm sát sau eo cậu, thanh âm trầm thấp ở bên tai vang lên, "Đại bảo bối nhi của ta rốt cuộc cũng biết cắn người."
Nói đoạn bàn tay to lớn sờ sờ cái gáy của Nhiếp Gia, một bộ lão cha rất vui mừng.
Nhiếp Gia rốt cuộc thư thái cười rộ lên, quay đầu chụt lên mặt Thời Kham một ngụm, nhẹ nhàng nói: "Ta yêu ngươi."
Thời Kham nhìn hắn, "Không đủ, nói thêm hai câu nữa."
Nhiếp Gia liền ghé vào trên vai hắn thì thầm nửa buổi tối.
Bên bờ sông kỳ lân hai người tình ý nồng nàn, Quân Trường Duyệt bị tạm giam trong Khải Toàn thành, Đại vương cũng không hạ lệnh giết hắn nên cũng không biết phải xử quyết muốn như thế, trong khoảng thời gian Quân Trường Duyệt bị giam lỏng ở Tây Bắc vương phủ vẫn luôn ăn ngon uống tốt còn được hầu hạ, chẳng qua không thể bước ra cửa phòng thôi.
Lòng hắn nóng như lửa đốt, hiện giờ dân tâm mất hết nhưng hắn cũng không lo cho mình, điều hắn lo chính là Tư Không Hàn ở Trác Lộc xa xa kia. Ai có thể nghĩ đến máu của Vương huynh hắn lại có công hiệu như vậy, có thể kéo người chết từ địa ngục ra. Hiện tại Khải Toàn thành cùng Tây Bắc quân đều coi hắn là chân long hạ phàm, cái tên Tư Không Hàn đã sớm bị quên lãng, nhưng hết thảy Tư Không Hàn đều không thể nào biết được.
Nên làm cái gì bây giờ......
Quân Trường Duyệt trắng đêm không ngủ, sốt ruột đến yết hầu như bốc hoả. Lúc này bên người hắn không có ai để dùng, buổi chiều lừa lừa một tôi tớ ở Tây Bắc vương phủ tìm cho một con bồ câu đưa tin, vài nét bút đơn giản đã kể hết tình huống, thả con bồ câu đưa tin chở theo hy vọng của hắn ra ngoài.
Nhưng bồ câu đưa tin chưa bay ra Tây Bắc vương phủ, đã bị một mũi tên đen nhánh đột nhiên bắn thủng trái tim, khiến mặt Quân Trường Duyệt ngỡ ngàng.
Lão Cửu Huyền Giáp thu hồi cánh tay, mặt vô biểu tình thả ống tay áo xuống che khuất cơ quan tinh xảo trên cổ tay.
Cơ Giai Dung đi qua nhặt bồ câu đã chết lên, trong mắt hàm chứa ngọn lửa nhìn qua.
Quân Trường Duyệt sắc mặt tái nhợt, đột nhiên lui về phía sau cánh cửa bị đóng lại. Một kẻ yếu ớt như vậy, nào chống đỡ được Cơ Giai Dung, Quy Đức tướng quân nhấc chân một cái đá văng cánh cửa, sợ tới mức Quân Trường Duyệt kêu lên sợ hãi, lá gan như muốn nứt ra.
"Ta thật sự không rõ, ngươi đường đường là Tĩnh Vương, Đại vương từ trước đến nay luôn yêu thương ngươi có thừa, ngươi vì cái gì nhất định phải làm việc cho kẻ lòng lang dạ sói, cấu kết phản tặc, mưu triều soán vị, Đại vương đối với ngươi chưa đủ tốt sao?" Cơ Giai Dung tức giận bừng bừng quăng bồ câu đã chết ngay bên chân Quân Trường Duyệt.
Quân Trường Duyệt bị trấn trụ, không né tránh, không nói chuyện.
"Nếu không phải Đại vương Vẫn chưa dự tính xử trí, ta nhất định chém ngươi ra làm hai!" Cơ Giai Dung cả giận nói.
"Hắn bất quá chỉ cứu người......" Quân Trường Duyệt không cam lòng nói: "Nhưng hắn giết bao nhiêu người ngươi có biết không?"
"Người mưu nghịch phạm thượng, tự nhiên đáng chết." Cơ Giai Dung tiến lên một bước, rõ ràng là mỹ diễm nữ tử, nhưng một thân khí thế hổ lang lại là chấn trụ Quân Trường Duyệt làm hắn liên tục lui về phía sau, "Ngươi không có tư cách tới bình phán Đại vương, ngươi trưởng thành bình an dưới cánh chim của Đại vương, khi còn bé Đại vương thậm chí vì ngươi mà hai chân bị phế, mặc dù Đại vương là người ác độc nhất trên đời này, ngươi cũng không có tư cách chỉ trích một cậu. Bạch nhãn lang giống như ngươi, ở Khải Toàn thành chắc chắn bị lột da rút gân!"
Quân Trường Duyệt nhìn bồ câu đã chết trên mặt đất, không nói chuyện, Cơ Giai Dung hạ lệnh đánh chết tôi tớ đưa bồ câu cho hắn, quận chúa rất lâu không về, vừa trở về đã nổi giận, Tây Bắc vương Cơ Chính Vũ sợ tới mức chưa dám lắm miệng hỏi nàng có quen với sinh hoạt trong quân hay không.
Buổi tối bức thư Quân Trường Duyệt viết cho Tư Không Hàn đã tới tay Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia mở ra, nhìn lướt qua rồi đem đi thiêu bỏ.
"Đại vương tha cho Tĩnh Vương sao?" Cơ Giai Dung nhịn không được hỏi, nàng thật sự không biết Đại vương còn giữ tên bạch nhãn lang đó để làm gì.
"Người đã chết, cũng chẳng cần quan tâm nữa." Nhiếp Gia nhàn nhạt nói.
Cơ Giai Dung cũng không hiểu lắm, nhưng thức thời không nói chuyện nữa.
Thời Kham dẫn thiết kỵ tuần tra thay Nhiếp Gia, lúc này không ở trong trướng, Vân Huy tướng quân mới cả gan nói: "Đại vương, vi thần có chút nghi ngờ không biết có tiện nói hay không."
"Ngươi cảm thấy không tiện thì đừng nói." Nhiếp Gia nói.
Vân Huy tướng quân ngạnh cổ nói: "Vậy vi thần liền nhất định phải nói. Ngày ấy Đại vương hôn mê, vi thần vô cùng lo lắng cho long thể của Đại vương nhưng lại bị Thời thống lĩnh chặn bên ngoài, dù là quân y cũng không cho tiến vào. Vi thần cảm thấy, Đại vương có phải đã ủy quyền quá mức cho Thời thống lĩnh không? Nếu có một ngày Thời thống lĩnh trở thành Tư Không Hàn thứ hai, hắn nếu làm gì Đại vương, chỉ sợ vi thần cũng không biết."
Nhiếp Gia nghe xong cười nhạt, sắc cười bên môi không phải như tỉnh ngộ, ngược lại tràn ngập ngọt ngào không thể che dấu.
"Để ngươi nhọc lòng, các ngươi dù có phản hắn cũng sẽ không phản, đi ra ngoài đi, Thời Kham cũng sắp trở lại, coi chừng hắn lại chém các ngươi." Nhiếp Gia nói.
Vân Huy tướng quân còn muốn nói gì thêm, vừa nghe câu sau nhất thời đứng lên chạy biến.
Cơ Giai Dung nhịn không được cười nói: "Vi thần cáo lui."
Khi đi ra ngoài vừa lúc bắt gặp thân ảnh cao dài đi dưới màn đêm, có sự uy hiếp gay gắt, nếu là địch, nhất định trong chớp mắt đầu rơi xuống đất.
Cơ Giai Dung nghiêng người nhường hắn, Thời Kham căn bản không chú ý tới nàng, mãn tâm mãn phế đều là lão bà hắn, trong tay ôm một túi quả dại hưng phấn chui vào trướng, vui sướng ồn ào: "Gia Gia ta ở trong rừng tìm thấy cái này, ngươi xem có độc không?"
Thanh âm trầm thấp của Đại vương truyền đến: "Ngươi không phải đi tuần sao?"
"Nửa đường nhớ ngươi, nên trở về."
Cơ Giai Dung cười lắc lắc đầu, đuổi theo bước chân của Vân Huy tướng quân.
Lúc này Triệu Vô Thương suất binh đuổi đến Lộc Đài, chiến tranh tất nhiên chạm vào là nổ ngay.
Không bao lâu từ Thanh Hào Quan truyền đến tin Trác Lộc thành bị chiếm đóng, Đỗ Vũ Hiền đã từng là Tả tiên phong cùng Khánh Quốc Công cấu kết mưu phản, thừa dịp Đại vương thân chinh chiếm giữ Trác Lộc thành. Lúc này các tướng lĩnh mới phát hiện lương thảo sắp khô kiệt, còn lương thảo của đại quân sớm đã bị chặt đứt.
Tin tức truyền khắp quân doanh nhất thời đại quân mơ hồ hoảng sợ, nhưng càng nhiều hơn là phẫn nộ.
Nhiếp Gia tự mình bước lên Phong Hoả đài, đứng ở dưới vương kỳ tung bay, thanh âm lãnh túc truyền khắp toàn quân: "Lương thảo khô kiệt, nếu không chiếm được Lộc Đài hẳn phải chết, trong lòng các ngươi có tín niệm gì đều giải phóng ra ngoài, hiện giờ ta chỉ cần các ngươi rút đao, chiến đấu vì ta!"
Cậu lúc này phảng phất không phải là vua Yến quốc, mà là người đứng đầu toàn quân.
Toàn quân nhìn chăm chú vào tín ngưỡng của bọn họ, tiếng hô chấn động Khải Toàn thành.
Triệu Vô Thương rốt cuộc kìm nén không được dẫn quân khiêu chiến dưới thành, xa xa nhìn thấy, toàn là đầu người đen nghìn nghịt.
Nhiếp Gia trấn cửa ải vài ngày liền giải Tề Cẩm Vũ sớm đã hỏng mất đến trước trận, kiêu ngạo kêu: "Triệu Vô Thương ở đâu? Tới đón chủ tử ngươi về nhà!"
Nói xong ngồi trên lưng ngựa, đạp lên vai Tề Cẩm Vũ, Tề Cẩm Vũ suýt nữa té ngã đột nhiên lảo đảo đi về phía trước vài bước.
Nhiếp Gia nói: "Lăn."
Tề Cẩm Vũ không bị trói, hắn kinh sợ quay đầu nhìn thoáng qua bạo quân Yến quốc, sợ hãi đến nỗi hô hấp dồn dập, sau đó quay đầu từng bước một đi đến chỗ quân Tề quân. Hắn bước đi cứng đờ, nhìn hắc ảnh phía đối diện giục ngựa chạy về phía trước như điên tưởng như bọn tặc chặn đường cướp của, biết đó là đại tướng quân Triệu Vô Thương, lại không có nửa phần kinh hỉ, trong lòng chỉ có khủng hoảng cùng mờ mịt.
Bạo quân kia thật sự dễ dàng thả hắn như vậy sao?
Trong lúc nghĩ ngợi Tề Cẩm Vũ đã đi được một đoạn đường, hắn bỗng nhiên cảm thấy cẳng chân đau xót, mờ mịt cúi đầu nhìn, một mũi tên đen nhánh cắm ở bên chân hắn, cẳng chân dần đổ máu. Hắn không biết làm sao quay đầu lại, liền nhìn thấy bạo quân lại không chút để ý đặt một mũi tên mới lên cung tên, đang kéo căng dây ngắm bắn mình.
Tong nháy mắt Tề Cẩm Vũ minh bạch ý đồ của cậu, tức khắc lá gan như sắp vỡ, khủng hoảng hét lên một tiếng chạy về phía Triệu Vô Thương.
Từ khi mũi tên đầu tiên bắn ra Triệu Vô Thương đã phẫn nộ đến hốc mắt muốn nứt ra, trực tiếp quất một roi giục ngựa chạy như điên muốn đi cứu chủ.
"Tướng quân trở về! Đừng mắc mưu!" Quân sư rống lên, nhưng Triệu Vô Thương đã như mũi tên rời dây cung xông ra ngoài.
Quân sư vung tay lên lệnh thân binh đi theo, chỉ mong đại tướng quân có thể kịp thời mang Thái Tử điện hạ trở về.
Đối diện xa xa chạy tới mười bảy mười tám người, Nhiếp Gia không vui nhíu nhíu mày, "Vướng bận." Cậu buông lỏng tay, mũi tên bắn cực nhanh, trực tiếp xuyên qua vai Tề Cẩm Vũ, làm hắn ngã nhào xuống trên mặt đất, không biết sống chết.
"Thái Tử điện hạ!!" Triệu Vô Thương hết lên, quất chiến mã đến máu tươi đầm đìa chạy như bay lên chiến trường, tính toán khoảng cách.
"Ta cho ngươi lên đường, dọn rác rưởi sạch sẽ một chút." Thời Kham kẹp bụng ngựa, thong thả ung dung rút ra Tu La đao bên hông, lẻ loi một mình nghênh đón.
Tề Cẩm Vũ đau đến hô to, khát vọng sống mãnh liệt khiến hắn rốt cuộc triệt triệt để để phục hồi tinh thần lại, trên vai còn cắm một mũi tên, cũng mặc kệ máu chảy như thác ra sức chạy đến bên ngươi Triệu Vô Thương.
Quá xa, mũi tên của Nhiếp Gia bắn không tới, liền ném cây cung trong tay cầm cây nỏ lên. Cậu mở cơ quan, một lần nữa nhắm ngay Tề Cẩm Vũ.
Hắn cách Triệu Vô Thương càng ngày càng gần, không đúng, là Triệu Vô Thương càng ngày càng gần hắn.
Chiến mã của Triệu Vô Thương trong khoảng thời gian ngắn bộc phát ra tốc độ khó có thể tưởng tượng, chỉ kém một bước thôi Triệu Vô Thương đã đến bên Tề Cẩm Vũ, lại bị mũi tên của Nhiếp Gia nhanh hơn đục một lỗ ngay trái tim hắn.
Hai người đều sửng sốt, Tề Cẩm Vũ phun ra một búng máu, cúi đầu nhìn lỗ máu trên ngực mình, sau đó ngã xuống.
"Thái Tử! Thái Tử!!" Triệu Vô Thương nhảy xuống chiến mã quỳ bên người Tề Cẩm Vũ nâng hắn dậy, hô hấp phát run ấn huyết động trước ngực hắn.
"Đại tướng quân...... Cứu, cứu ta......" Tề Cẩm Vũ vừa phun máu vừa nói từng chữ một, cổ họng kịch liệt run rẩy, sau đó hai chân duỗi thẳng, mệnh quy thiên.
"Thái Tử? Thái Tử!" Triệu Vô Thương gào rống, cuối cùng xác nhận Thái Tử Tề quốc Tề Cẩm Vũ bỏ mình.
Hắn đỏ cả mắt trừng bảo quân Yến quốc, chỉ thấy thiếu niên hắc y thị huyết còn treo một nụ cười tà ác bên môi, một mình giục ngựa vọt tới.
Triệu Vô Thương bị kích thích, căn bản không chú ý tới hơn mười chiến tướng bên người đã trở thành thi thể nằm đầy đất, trên người nam nhân cầm Tu La đao không dính tí máu, khí định thần nhàn, hắn một tay chống cằm lên đầu ngựa, một tay lau khô đao lên đùi mình, chờ bạo quân trẻ tuổi tới, ném Tu La đao đã lau sạch sẽ qua, cười khẽ một câu: "Chơi đi."
"Quân Trường Sinh, toàn bộ Yến quốc đều sẽ vì hành vi của ngươi trả giá đại giới!" Triệu Vô Thương cung kính đặt xác Tề Cẩm Vũ lên mặt đất, sau đó đứng lên, trong mắt đều là huyết tinh và sát ý.
Nhiếp Gia nhảy xuống ngựa, cười nói: "Nghe nói ngươi là đệ nhất mãnh tướng của ngũ đại quốc, rút đao đi, để ta kiến thức một chút."