Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia nghe xong liền lạnh mặt, không nói một lời vòng qua Cơ Giai Dung đi vào nơi của thương binh.
Các tướng lĩnh đều cuống quít khuyên cản, tình hình bệnh dịch đột nhiên thế tới rào rạt, Đại vương sao có thể đến nơi như thế, vạn nhất có chyện gì bất trắc thì phải làm sao!
Nhiếp Gia căn bản không nghe, sải bước, Thời Kham cũng không ngăn trở cậu mà cùng cậu tiến vào thương binh doanh.
Các tướng lĩnh không thể ngăn, chỉ có thể theo sát.
người, bệnh tình có nhẹ có nặng, đều bị cách ly chung với nhau. Nhiếp Gia đi vào nhìn thấy binh lính nằm đầy đất, bệnh nhẹ một chút chỉ là sắc mặt xám trắng ngồi yên đó, bệnh nặng thì hai mắt đỏ máu, miệng mũi xuất huyết, đích xác khó có thể sống lâu.
Đại vương tới, binh lính còn ý thức cố gắng quỳ xuống đất gian nan hành lễ. Nhiếp Gia cũng không ngăn đón, chỉ là nén giận nhìn quét một vòng, phát hiện thủ hạ của Cơ Giai Dung Tả tướng quân cũng nhiễm ôn dịch.
"Đứng lên trả lời ta." Nhiếp Gia dùng đầu ngón tay nắm tên tướng quân bên trái.
Tả tướng quân ngược lại lui về sau hai bước, che mặt ho khan nói: "Vi thần bất hạnh nhiễm bệnh, thỉnh Đại vương đừng nên tới gần vi thần, sớm rời nơi này. Đại vương nên xem trọng long thể hơn, ngàn vạn không thể để tiện mệnh như chúng ta liên lụy."
Binh lính còn chút sức cũng tự giác biết không thể cứu, khẩn cầu Đại vương rời đi.
"Đều câm mồm hết!" Giữa mày Nhiếp Gia vẫn phẫn nộ, nói với Tả tướng quân hỏi: "Khi nào thì nhiễm?"
"Ước chừng , ngày trước, vi thần sáng sớm ho khan không ngừng nên có quân y tới xem qua thì phát hiện." Tả tướng quân đem cả khuôn mặt đều giấu ở sau tay áo, đầu cúu xuống cung kính nói.
, ngày trước...... Vừa lúc Quân Trường Duyệt tới đại doanh!
Giữa hô hấp Nhiếp Gia nổi hoả, càng nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, vừa rồi Vân Huy tướng quân cũng nói qua, bởi vì đại quân cũng không biết chuyện có ôn dịch nên chỉ biết Đại vương vừa tới Khải Toàn thành đã giết hơn một trăm người bệnh, cho nên khi có bệnh trạng những binh lính đó không nghĩ tới chính mình đã bị lây bệnh, vì thế đều gạt nhau, chỉ không nghĩ muốn bị Đại vương giết. Không nghĩ tới lúc trước Đại vương giết người chỉ bởi vì những người đó voi phương cứu, thứ có thể cướp tính mạng người chính là tình hình bệnh dịch hung hãn này.
Nếu ôn dịch có liên quan Quân Trường Duyệt, từ khi lây bệnh đến khi phát bệnh rồi tử vong, thời gian bốn năm ngày không khỏi quá nhanh.
Lúc này hai gã Huyền Giáp vào thương binh doanh, quỳ một gối xuống đất nói: "Đại vương, nguyên do xảy ra dịch đã tra được."
Nhiếp Gia hờ hững nói: "Nói."
Ánh mắt Huyền Giáp nghiêm túc nói: "Lúc trước ngài hạ lệnh đem binh lính bị nhiễm ôn dịch ở Khải Toàn thành giết ngay tại chỗ, ngay lúc đó Tả tiên phong Đỗ Vũ Hiền e sợ ôn dịch sẽ ảnh hưởng quân tâm cho nên phong tỏa tin tức, trừ bỏ mấy vị tướng quân những người khác hoàn toàn không biết gì về ôn dịch. Đốt thi thể ở Yến quốc bị coi là kiêng kị, sinh hồn vĩnh viễn không ngày nào yên tĩnh, cho nên khi đem thi thể vận chuyển ra khỏi thành đốt, có một người bạn tốt lúc sinh thời của một sĩ binh đã lén trộm thi thể đi, lặng lẽ vùi lấp ở sườn núi hạ du sông Kỳ Lân, thời tiết nóng lên nên thường xuyên có binh lính dùng nước ở hạ du sông Kỳ Lân."
"Người đâu?" Thời Kham cầm tay Nhiếp Gia thật chặt.
Huyền Giáp áp giải hai gã binh lính sắc mặt tái nhợt đến, hai gã binh lính kia quỳ rạp trên mặt đất tuyệt vọng xin tha, "Đại vương tha mạng! Nô tài không biết Khang tử chết vì ôn dịch, nếu biết nô tài dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đi trộm thi thể càng không dám hạ táng gần nguồn nước!"
Lúc này tất cả tức giận tận trời nói: "Các ngươi còn dám cầu Đại vương tha thứ? Ngẩng đầu nhìn xem binh lính vô tội kia, các ngươi từ đâu có lá gan để xin tha chứ!"
Hai gã binh lính tức khắc im tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, bả vai run lên, sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Mà những bọn lính khác ngay lúc này mới hiểu được, Đại vương đến Khải Toàn thành đã giết người là vì ngăn chặn ôn dịch, vốn là cứu toàn bộ Khải Toàn thành...... Mà khi đó bọn họ lại oán hận Đại vương ngoan độc, thầm mắng hắn là thị huyết bạo quân, thẳng đến khi hắn suất binh liên tiếp đánh thắng thậm chí còn bắt sống Thái Tử Tề quốc, bọn họ mới đem chuyện này bỏ sau đầu.
Nhưng trên thực tế đây là Yến quốc vương, mặc dù không có quân công, sao có thể dung cho những thứ dân như bọn họ tùy ý chửi bới chứ! Nửa tháng nay mọi người đều xưng tụng hắn là linh hồn của Yến quốc, là tín ngưỡng của các tướng sĩ, nhưng bọn họ lại bôi nhọ tín ngưỡng của mình.
Lúc này, dù là binh lính nhiễm bệnh đều áy náy, không có tâm tình đi truy cứu nguyên nhân bệnh dịch, thậm chí rất nhiều người quỳ xuống khẩn cầu Đại vương giết những binh lính nhiễm bệnh, đặng trừ hậu hoạn!
Trường hợp này thật khiến người động dung, trong mắt các tướng lĩnh nổi lên từng đợt nước mắt, quay người đi không đành lòng nhìn tiếp.
Nhiếp Gia lại lãnh khốc vô tình phất tay áo giận mắng: "Đều câm miệng, đừng làm phiền ta!"
Bọn lính an tĩnh lại, có người quỳ, có người khóc rống có người làm bộ muốn lấy đao tự sát may mà bị người bên cạnh cản lại.
Đầu Nhiếp Gia như phình ra, chỉ Cơ Giai Dung, "Phái người nhìn bọn họ, đừng để bọn họ không có chuyện làm lại đi tìm chết, bổn vương có biện pháp trị."
Mọi người sửng sốt, Cơ Giai Dung lên tiếng, cũng biểu tình mờ mịt.
Huyền Giáp tới thông truyền, Tĩnh Vương đã bị Vân Huy tướng quân mang tới.
Nhiếp Gia vừa nghe lập tức cùng Thời Kham rời thương binh doanh, trên đường trở về trướng vua vừa lúc gặp được Quân Trường Duyệt tiến vào thương binh doanh, ánh mắt Nhiếp Gia lãnh duệ quét qua Quân Trường Duyệt, cũng không phản ứng hắn, chỉ là nói với Vân Huy tướng quân một câu: "Ở thương binh doanh chuẩn bị một lu nước, lớn một chút, đủ chén."
Nói xong liền trực tiếp đi mất.
Vân Huy tướng quân mờ mịt đáp lại, đưa Quân Trường Duyệt vào trướng vua sau đó đi chuẩn bị.
"Nghe nói tình huống hung hiểm thật sự, Vương huynh không cho thần đệ xem sao?" Trong lòng Quân Trường Duyệt thấp thỏm, trên mặt lại ngụy trang thập phần bình tĩnh, "Thần đệ đối với ôn dịch, tuyệt đối nắm chắc."
Nhiếp Gia vẫn không nói chuyện, chỉ là hai tay đặt ở phía sau eo đi qua đi lại trong trướng, cực kỳ trầm ổn. Cũng chỉ có Thời Kham biết, cậu đang điều tiết cảm xúc của mình, nếu không cậu sẽ khó thở, chỉ sợ vừa mở miệng đã chửi Quân Trường Duyệt.
Quân Trường Duyệt thấy cậu trầm mặc không nói, còn m tính nói gì, Thời Kham nhìn hắn lạnh lùng nói: "Câm miệng."
Trên mặt Quân Trường Duyệt đỏ lên, không nói chuyện.
Thật lâu sau Nhiếp Gia mới hoà hoãn lại, xoay người nhìn Quân Trường Duyệt cố tình làm bộ quý công tử nho nhã, lạnh lùng cười: "Quân Trường Duyệt, ngươi sớm nắm chắc thì sao, kéo dài tới hiện tại là đang đợi ta cầu ngươi à? Ta hỏi ngươi, ngươi có phải đã đi một bước cờ hiểm, ôn dịch là ngươi mang vào, ngươi nghĩ ta vì sao lại bước?"
Quân Trường Duyệt thay đổi sắc mặt, quỳ xuống, "Vương huynh, tội lớn cỡ này thần đệ không dám gánh, nếu Vương huynh nhất định phải bôi nhọ thần đệ, vậy thần đệ đành phải lấy chết tự chứng trong sạch."
"Ngươi dùng tánh mạng của mình tới uy hiếp ta, sai thế, ngươi tưởng rằng ta thật sự quý trọng mạng ngươi sao?" Nhiếp Gia rút tiểu đao bên hông Thời Kham, leng keng ném ở trước mặt Quân Trường Duyệt, trong nụ cười mang theo ác ý, "Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội, không phải muốn tìm chết sao, đâm đi."
Quân Trường Duyệt cắn cắn môi dưới, quật cường nói: "Vương huynh muốn thần đệ chết, thần đệ không dám không từ, nhưng cầu Vương huynh cho thần đệ đi xem binh lính nhiễm bệnh, Vương huynh cũng không muốn hơn tám trăm người vô tội phải bỏ mạng đâu?"
Một câu ám chỉ, đã đủ để Nhiếp Gia chắc chắn ôn dịch đột phát hung mãnh, chính là do Quân Trường Duyệt ra tay.
Thi thể chôn ở bờ sông Kỳ Lân là từ Khải Toàn thành, dù lan tràn ở Khải Toàn thành cũng không nhanh bằng virus từ Đan Dương Quận, nếu binh lính trong thương binh doanh ngay từ đầu đã nhiễm ôn dịch, thì muốn đạt tới tình trạng như hôm nay, ít nhất cần một tháng. Mà Đan Dương Quận, mười ngày đã đủ rồi.
Quân Trường Duyệt đem ngọn lửa mỏng manh hoá thành hỏa long, chỉ sợ hắn nếu đi đến thương binh doanh một chuyến, cũng sẽ bị dọa nhảy dựng, tình hình bệnh dịch so với Đan Dương Quận còn hung mãnh hơn, dù thực sự có biện pháp trị, cũng không còn kịp rồi.
Nhiếp Gia lạnh lùng cười: "Sống chết của người hèn mọn, ngươi cảm thấy ta sẽ để ý sao? Chết thì chết,hoặc ta còn có thể giết thêm người nữa, cho chẵn ."
Quân Trường Duyệt không cảm thấy việc Vương huynh coi thường tánh mạng người khác là đang nói giỡn với mình, nhất thời đại kinh thất sắc, có chút hoảng loạn lên, "Nhưng, nếu huynh thật giết bọn họ, không sợ khiến tâm các tướng sĩ rết lạnh sao? Trong quân có ôn dịch, huynh giết người bị nhiễm có tác dụng sao? Một khi quân tâm rung chuyển, nếu Triệu Vô Thương công thành, chẳng phải là trăm họ lầm than!"
"Những việc đó không tới phiên ngươi lo lắng." Nhiếp Gia căn bản không theo hắn, cậu nắm chặt cổ áo Quân Trường Duyệt nhấc hắn từ trên mặt đất lên, đem lưỡi đao nhẹ nhàng gác ở trên cổ Quân Trường Duyệt, "Ngươi không cần lo, vừa chết sẽ có người chôn cùng ngươi, bảo đảm ngươi trên đường xuống hoàng tuyền nhất định phong quang."
Quân Trường Duyệt hoàn toàn thay đổi sắc mặt, cảm thụ lưỡi đao lạnh lẽo, đuôi mắt đã bắt đầu ươn ướt.
Nhiếp Gia cười lạnh tan, ném Quân Trường Duyệt, trợn mắt giận dữ nói: "Ta biết ngươi vì sao phải làm như vậy, muốn lấy việc này ép ta đưa cho ngươi phương thuốc trùng tu gân cốt phải không? Ngươi thật sự si tình với Tư Không Hàn, từ trước đến nay quảng bá rùm beng mình là y giả nhân tâm, nay lại vì bàn tay của Tư Không Hàn mà đánh đổi tám trăm mạng người!"
Quân Trường Duyệt cả người rét run nhìn cậu: "Huynh, sao huynh biết hắn......"
"Ta không chỉ biết Đỗ Vũ Hiền chính là Tư Không Hàn, ta còn biết lúc này Tư Không Hàn đã không còn ở trong quân mà sớm đã chạy về Trác Lộc, hắn cùng Khánh Quốc Công cấu kết lập binh tạo phản, cắt đứt đường lui của ta, chỉ chờ ta cùng mười vạn đại quân đói chết ở Khải Toàn thành hoặc chết dưới kiếm của Triệu Vô Thương."
Ngữ khí của cậu vô cùng bình tĩnh, lông tơ của Quân Trường Duyệt lại dựng đứng, ánh mắt hoảng sợ giống như thấy quỷ, "Huynh đã sớm biết? Cho nên huynh mới luôn nhằm vào hắn, còn phế đi tay của hắn!"
"Không sai, ta từ lúc bắt đầu đã biết." Nhiếp Gia câu môi cười: "Ta không giết Tư Không Hàn là bởi vì hắn chỉ là con kiến không cần ta tự mình động thủ, ta không giết ngươi, chính là bởi vì ta tin ngươi có thể trị hết ôn dịch, tí giá trị còn sót lại của ngươi vậy mà cũng không biết quý trọng, ngu xuẩn."
Quân Trường Duyệt quay đầu nhìn lại, thì ra bọn họ từng bước dẫm vào hồ sâu mà cũng không biết!
"Huynh đến tột cùng...... Là người hay quỷ......" Quân Trường Duyệt sợ, lúc trước dựng nên hy vọng vậy mà trong một khắc lại bị hắn bóp nát hết tất cả, hắn vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng được ngay cả Trác Lộc thành luân hãm cũng nằm trong mưu kết của hắn, nước cờ hiểm như thế cũng dám đi...... Hắn thật sự là người sao!
Lúc này Vân Huy tướng quân bước vào trướng nói: "Đại vương, đã chuẩn bị hảo xong."
Nhiếp Gia đạp lên vai Quân Trường Duyệt, Quân Trường Duyệt kêu lên sợ hãi ghé vào bên chân Vân Huy tướng quân.
"Mang hắn đi." Nói xong cậu liền trở về thương binh doanh, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên quay đầu thiếu chút nữa đụng vào Thời Kham đi phía sau. Cậu do dự mà nói: "Thời Kham, ngươi đừng đi, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta rất mau sẽ trở về."
Thời Kham nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, gật đầu đáp ứng, đứng ở trước trướng nhìn thân ảnh Nhiếp Gia đi xa.
Thương binh doanh vẫn mang không khí cực kỳ bi thảm, các tướng lĩnh đều ở đó, Đại vương đã dẫn Tĩnh Vương điện hạ trở về, khiến không ít người bốc cháy lên hy vọng.
"Trị, chỉ cần ngươi có thể trị được một người, ta sẽ lưu cho ngươi một mạng." Nhiếp Gia hướng về phía Quân Trường Duyệt té lăn trên đất phân phó.
Trong thương binh doanh tiếng ho khan không ngừng, Quân Trường Duyệt lại chỉ ngơ ngác nhìn, trong đầu oanh một tiếng tràn đầy khiếp sợ, nhiều hơn là tuyệt vọng.
Sao có thể nghiêm trọng như vậy! Chuyện này không có khả năng, rõ ràng , ngày nữa mới chuyển biến đến trình độ này......