Editor: Gấu Lam
Tiên phong đại tướng Kỳ Phong bất quá là vì cầu tình cho hộ quốc công thần, liền bị giết ngay tại chỗ.
Vài tên binh lính bé nhỏ không đáng kể, dùng ô ngôn uế ngữ vọng nghị vương thượng, lại dễ dàng được tha tội chết.
Bất luận là ai, cậu muốn người đó chết thì phải chết, cậu muốn người đó sống họ phải sống, đây mới là quyền sinh sát chân chính.
Cơ Giai Dung tựa hồ như đã hiểu, lại tựa hồ không hiểu, chỉ là nhìn quân vương thiếu niên trước mắt trong lòng nhịn không được chấn động không thôi, tựa hồ hắn là tín ngưỡng, là linh hồn của Yến quốc. Vân Huy tướng quân ở một bên cũng ngơ ngẩn một lát, thẳng đến khi Đại vương cùng thống lĩnh đi xa, hắn và Cơ Giai Dung nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
————————————————————————————
Trước đó có Đại vương đặc xá, nhóm Huyền Giáp lúc thi hành mệnh lệnh của thống lĩnh cũng không hạ tử thủ, trong lòng đều hiểu rõ, nhưng đùng một cái
tát một ngàn, người tuy rằng không chết cùng phế, mặt bị trúc bản đánh đến nát nhừ, hàm răng bị bẻ gãy toàn bộ, mắt thấy thời tiết càng ngày càng nóng nếu có thể may mắn sống sót thì cũng sống không bằng chết.
Quân doanh bởi vậy một trận rung chuyển, Đại vương chọn một trăm binh đến con sông trong rừng rậm không biết làm gì, cả ngày vẫn không trở về, các tướng sĩ trong quân doanh cũng bởi vì quân vương không ở mà lén khe khẽ thảo luận không thôi, chỉ là không ai dám nói trước mắtk.
Các tướng lĩnh đối với việc này đều mở một con mắt nhắm một con mắt, bọn họ vốn dĩ không phục với tiểu quốc quân đến lông còn chưa dài, mặc dù hắn mới đến đã giúp Khải Toàn thành khỏi tai hoạ ôn dịch, nhưng không có người nào quên, hắn đã giết tín ngưỡng của bọn họ, giết chiến thần của Yến quốc.
Bọn lính căn bản không biết còn có chuyện ôn dịch, nên oán giận càng sâu.
Khi Nhiếp Gia dẫn người về đã nhận ra loại biến hóa rất nhỏ này, hầu hạ bên người cậu đều là thiết kỵ tinh nhuệ dưới trướng Thời Kham, bọn họ thật ra không có biểu hiện gì, nhưng ở những nơi cậu đi ngang qua quân Tây Bắc đều hận không thể quỳ rạp trên mặt đất vấn an, sợ có chỗ nào làm tức giận cậu.
Lấy quân Tây Bắc làm tâm trung, chỉ sợ cậu đã biến thành tên bạo quân vô đạo giết người làm vui đi.
Nhưng mặc kệ là Quân Trường Sinh hay là Nhiếp Gia, đích xác đều biểu hiện ra một bộ bạo quân. . Truyện chính ở ~ T RUMtruyen.c o m ~
Nhiếp Gia không để bụng việc này, cậu không rảnh quản đồn đãi vớ vẩn trong quân, từ sau khi trở về sông Kỳ Lân, bởi vì thời tiết oi bức nên ở trong trướng vua cả ngày không ra. Giữa cậu cùng Thời Kham cũng không ngại tránh, từ ngày đầu tiên đến đã ở trong trướng vua cùng nhau, trong quân đại sự gì đều là Thời Kham xem qua, việc nhỏ thì đưa tới tay Cơ Giai Dung.
Trong lúc nhất thời, bất luận là tiền tuyến hay là Khải Toàn thành, trong ngoài cũng chưa biết chuyện Tả tiên phong Tư Không Hàn. Hắn ở dưới trướng Cơ Giai Dung, nhưng Cơ Giai Dung lại chán ghét hắn, không có việc gì thì sẽ không tìm hắn làm việc. Tả tiên phong vốn chỉ là chức quan lâm thời, Cơ Giai Dung trực tiếp bãi miễn hắn, nhất thời Tư Không Hàn từ Tả tiên phong rất có uy vọng lại biến thành một binh lính bình thường.
Tư Không Hàn tuy rằng cảm thấy khuất nhục, nhưng cũng chưa từng nôn nóng, biết chính mình bị nhằm vào sau đó thu liễm bản thân trở thành một tiểu binh, một ánh mắt không vui cũng không có.
Trong quân bất mãn tức khắc đạt tới đỉnh điểm, Đại vương hoa mắt ù tai, chính mình dâm loạn quân doanh còn tùy ý một nữ tử chèn ép nhân tài, trận chiến này rốt cuộc phải đánh như thế nào!
Không phải không có người nghĩ tới dứt khoát dựa vào cơ hội tốt này thứ vương sát giá, nhưng đừng nói đến gần Đại vương, trừ bỏ Vân Huy tướng quân cùng Quy Đức tướng quân, ai cũng không thể tiếp cận trướng vua, thức ăn của Đại vương đều do Huyền Giáp chuẩn bị tất cả, thứ vương sát giá quả thực còn khó hơn công chiếm Lộc Đài.
Thời tiết càng ngày càng nóng, thực vật sum suê, nhân tâm trong quân càng nóng nảy.
Đêm nay lòng Nhiếp Gia có sở cảm, không hề dự triệu chọn binh hai trăm binh mai phục ở sông Kỳ Lân đối diện rừng rậm.
Trong rừng muỗi nhiều, Thời Kham voins không muốn để cậu tự mình lại đây, nhưng thấy cậu rất hưng phấn cũng không nhiều lời, chỉ là trước khi đi thoa thuốc ngay cổ tay áo.
Bọn lính mai phục trong bóng đêm, kiên nhẫn đợi mệnh, ngược lại tướng lãnh đi theo lại không kiên nhẫn, thật sự không biết vì sao Đại vương lai muốn mai phục bờ bên kia rừng rậm, trước không nói quân địch đêm nay có dạ tập hay không, thật sự là vậy thì cũng nên vào trong rừng rậm mai phục để khiến chúng trở tay không kịp...... Mấu chốt nhất chính là, Đại vương chỉ dẫn theo hai trăm người, hai trăm người thì có thể làm gì!
"Đại vương sao biết quân địch sẽ dạ tập?" Một Tả tướng quân ngồi xổm trên cây dựa vào nhánh cây chống đỡ mình thấp giọng hỏi.
"Đoán." Thời Kham mặt vô biểu tình trả lời hắn như thế. Nhiếp Gia nằm ở trên cỏ, dựa vào bên người Thời Kham chợp mắt, trăm người khẩn trương đề phòng, cậu ngược lại thích ý đến độ ngủ mất.
Tả tướng quân nghẹn lời, Cơ Giai Dung nói: "Thời tiết nóng, mực nước giảm xuống, mấy ngày trước đây Đại vương dẫn ta cùng Tống tướng quân tới đã phát giác sông Kỳ Lân khô cạn, ngươi nếu là quân địch ngươi có nhân cơ hội này tiến vào đốt đại doanh hay không?"
Tả tướng quân kia gật gật đầu, sông Kỳ Lân đối diện đại doanh Tây Bắc, nguyên nhân chính là vì có sông Kỳ Lân chắn ở chỗ này ngược lại không cần quá nhọc lòng, phòng ngự bạc nhược chỉ sai một tiểu đội thủ để ngừa quân địch qua sông, một khi khô cạn đó là cơ hội tuyệt hảo, hắn nếu là Tề Cẩm Vũ nói không chừng đã sớm đi qua.
Hắn còn muốn hỏi lại vì sao dám xác định là đêm nay, tiếp xúc đến ánh mắt không vui của Thời Kham, liền câm miệng.
Không bao lâu ngoài bìa rừng truyền đến tiếng vó ngựa đạp nước mơ hồ, có mấy do thám tiến vào rừng cây, chủ tướng đối phương tựa hồ hoài nghi có người mai phục trước phái vài người tiến vào địa thế không rõ để tra xét, vừa vặn bước vào vòng mai phục của Nhiếp Gia.
Tả tướng quân cùng Cơ Giai Dung đều thầm than đối phương giảo hoạt, tối nay sợ là tính sai.
Kết quả sau khi mấy thám tử tiến vào, từ trong tay áo Thời Kham rút ra một tiểu đao mỏng như cánh ve, một mình tiến lên, tránh ở trong bóng cây vô thanh vô tức cắt cổ quân binh, máu chưa thấm đã trở lại.
Cơ Giai Dung cùng tả tướng quân đều kinh diễm tán thưởng, không chờ bọn họ nói gì, ở bên kia trạm gác, tiếng vó ngựa đạp nước tức thì rườm rà hỗn tạp, dưới ánh trăng mông lung xa xa vừa nhìn,!rất nhiều bóng đen, có hơn ngàn người!
Hai người lập tức nghĩ đến nửa tháng trước, Đại vương hạ lệnh giết chết hơn một trăm binh lính nhiễm ôn dịch ngay tại chỗ, Tề Cẩm Vũ phái số lượng người dạ tập quân doanh nhiều như thế, sợ là vì tưởng Khải Toàn thành đã chìm trong ôn dịch.
Nếu không sao dám gióng trống khua chiêng như thế...... Bọn họ muốn bắt vua sao?
" Do thám của chúng ta nói vậy cũng đã bị giết." Cơ Giai Dung âm thầm nắm chặt bội đao, đôi mắt đẹp tiết ra hung quang như hổ sói. May mà Đan Dương Quận có ôn dịch chỉ có các tướng lĩnh tay cầm binh quyền biết được, do thám ở tiền tuyến cũng không biết tình hình gần đây của Khải Toàn thành, nếu không sợ là Tề Cẩm Vũ cũng không dám phái nhiều người như vậy tiến vào.
Mắt thấy quân Tề tranh nhau qua sông Kỳ Lân lần theo rừng rậm hướng vào đại doanh, Tả tướng quân nhất thời tình thế cấp bách nhảy xuống cây rút đao, lại bị một bàn tay tinh tế lại hữu lực bóp chặt sau cổ nhấn toàn bộ đầu hắn vào bùn đất.
"Hoảng cái gì." Nhiếp Gia không nhanh không chậm buông hắn ra, thanh âm vẫn nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
Cơ Giai Dung kéo tóc của hắn lôi đầu Tả tướng quân từ trong đất ra, nói: "Ngươi thận trọng đi, đừng xúc động."
Mắt thấy tất cả quân địch tiến vào rừng rậm, đi phía trước nửa dặm nữa chính là đại doanh, nhưng Đại vương vẫn mai phục không động đậy chút nào, Tả tướng quân gấp đến độ mồ hôi lạnh đều tuôn ra. Sau đó nhìn xem, bọn lính cũng có chút lo sợ, dù sao đối phương thô sơ giản lược phỏng chừng cũng có một ngàn người, phía mình chỉ có hai trăm, còn phải điều ra nhân thủ bảo hộ Đại vương.
Tả tướng quân sứt đầu mẻ trán nghĩ đối sách, trong rừng rậm m bỗng nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương dày đặc.
"Có mai phục! Có mai phục!"
"Tướng quân trúng tên...... Tướng quân chết, tướng quân đã chết!!!"
Trong rừng rậm tiến kêu thảm thiết liên miên không dứt, lại không có ai nghe ra âm thang đao kiếm chạm vào nâu, chỉ có gào thét kinh hoảng sợ hãi.
Tả tướng quân ghé vào trong bụi cỏ nghe mơ hồ có chút sợ hãi, lại thập phần khó hiểu, rừng rậm phía trước đó Đại vương cũng thiết lập mai phục sao?
" Giết!" Nhiếp Gia từ khi tiếng kêu thảm thiết bắt đầu vang lên đã đứng ở dưới ánh trăng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bờ bên kia rừng rậm.
Mấy chục người nhìn biển máu đó liền bị doạ trốn chạy ra rừng rậm, cậu ra lệnh một tiếng, Cơ Giai Dung lập tức suất quân vây giết!
Tả tướng quân đến bây giờ vẫn ngốc, trong rừng rậm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hơn một ngàn người đi vào không đến nửa nén hương thời gian, thế nhưng chỉ có bốn năm chục người chạy ra! Những người khác, thật sự đều đã chết sao......
Hắn nhìn rừng rậm đen thăm thẳm đã an tĩnh lại, nắng hè chói chang lại có chút không rét mà run.
Mấy chục quân Tề chạy ra đều bị thương, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều trúng mũi tên, căn bản không cần Nhiếp Gia cùng Thời Kham ra tay đã bị Cơ Giai Dung vây giết sạch sẽ. Có mấy binh lính thân thủ tốt giục ngựa trốn vào sông Kỳ Lân, Nhiếp Gia bỗng ấn mũi tên của Cơ Giai Dung xuống.
"Đại vương?" Cơ Giai Dung khó hiểu vì sao phải thả người trở về báo tin.
"Đó là thất kim vũ vệ của Tề quốc vương, nói vậy Tề Cẩm Vũ cũng ở gần đây." Thời Kham đem cây đao dính máu trong tay thu hồi vào trong tay áo, nhìn Nhiếp Gia ôn nhu nói: "Đại vương, truy không?"
"Đương nhiên phải truy." Trong nụ cười của Nhiếp Gia mang theo một tia khát máu.
"Đại vương, sông Kỳ Lân hà hung hiểm vô cùng, nào biết có phải mưu kế của Tề Cẩm Vũ hay không, mong Đại vương suy nghĩ lại." Tả tướng quân vội khuyên nhủ.
Cơ Giai Dung cũng cảm thấy tùy tiện truy quân giặc rất hung hiểm, cũng muốn khuyên một câu, lại thấy Đại vương đặt một chân lên vai tướng quân, xoay người lên ngựa.
Hắn rút ra Tu La đao bên hông, ánh sắc lạnh của lưỡi đao hiện ra khiến người kinh sợ, trong giọng nói lạnh lẽo không cho bừa bãi, " Huyền Giáp!"
Thân ảnh đen nhánh từ các nơi hiện thân, ngay cả Thời Kham ở bên người cậu cũng thành kính quỳ một gối xuống.
"Vi thần, xin nghe lệnh."
" Theo bổn vương, giết Lộc Đài!"
Sông Kỳ Lân xuyên qua khe núi, trong hạp cốc có một ngàn hai thiết kỵ, Thái Tử Tề quốc Tề Cẩm Vũ cưỡi ngựa chờ ở phía trước, nhìn một hàng đen nhánh đó ngưng mày trầm mặc.