Editor: Gấu Lam
Mặc kệ Tư Không Hàn suy nghĩ sâu xa như thế nào, vừa đến trưa tiểu quốc quân quả thực rời cung tiến Tây Bắc.
Cơ hội tốt ở trước mặt, Tư Không Hàn căn bản không muốn nghĩ nhiều, nghĩ nhiều một giây đều là lãng phí!
Lúc xuất chinh, bá tánh Trác Lộc thành đưa tiễn đầy đường, nhìn thiếu niên mặc huyền hắc kính trang đi phía trước đội ngũ kia, toàn thành quỳ lạy, hô to Đại vương nhất định chiến thắng trở về, nhưng từng người cúi đầu xuống lại kích động mừng thầm.
Trên đời căn bản không ai có thể lý giải cảm giác vui sướng khi mắt thấy bạo quân rời khỏi Trác Lộc thành của các bá tánh, trong lòng là loại hạnh phúc tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nhiếp Gia cưỡi ngựa đi đằng trước, bên người là Huyền Giáp vây chung quanh, đừng nói là thích khách dù cho là một con ruồi cũng khó có thể tiếp cận cậu.
Phía sau mới là Tây Bắc quân cùng các tướng lĩnh thiết kỵ Nam Di, đi dưới nắng hè chói chang.
Nhiếp Gia cưỡi ở trên lưng ngựa, hơi hơi nheo lại đôi mắt ngẩng đầu nhìn nắng gắt như lửa đốt. Loại thời tiết oi bức như thế, rất dễ lan ôn dịch.
"Muốn vào trong xe ngựa nghỉ ngơi một chút không?" Thời Kham ném dây cương của chiến mã cho Huyền Giáp bên cạnh, tiếp theo bay đến ngồi lên lưng ngựa của Nhiếp Gia cầm cây quạt che nắng cho cậu.
Nhiếp Gia cũng không chê nóng, dựa vào trong lòng ngực hắn nhắm mắt lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đan Dương Quận lúc này có ôn dịch, dù chưa lan tràn, nhưng chờ chúng ta tới cũng không sai biệt lắm."
Đan Dương Quận chính là nguyên do Tư Không Hàn cùng Vân Huy tướng quân đại thắng trở về, bọn họ dẹp xong tiểu thành Đan Dương Quận ở biên quan Tề quốc, kỳ thật chỉ là một trận thắng nhỏ thôi, nhưng vài thập niên tới Tây Bắc Yến quốc giữ nghiêm chiến tuyến đặc biệt là Tư Không Hàn đảm nhiệm Trấn Bắc đại tướng quân sau đó lại chiến với mãnh tướng Tề quốc, cũng chưa từng để Tây Bắc bị phá thủng, nhưng đồng dạng Tư Không Hàn tuy bảo vệ được Tây Bắc chưa từng để Tề quốc xâm lược nhưng cũng không thể thắng Tề quốc, hai bên phân cao thấp mấy năm, vì thế chiếm được Đan Dương Quận Tề quốc, tiểu thắng liền biến thành đại thắng.
Mà trên thực tế, đây chỉ là một hồi âm mưu của Thái Tử Tề quốc.
Trước khi Tư Không Hàn đánh hạ Đan Dương Quận, Đan Dương Quận đã xuất hiện bá tánh chết vì dịch bệnh, quân y hoàn toàn bó tay không có biện pháp đoán trước họa lớn, liền khuyên nhủ Thái Tử Tề quốc triệt binh trở về Lộc Đài cách ly Đan Dương Quận. Ai ngờ Thái Tử Tề quốc trực tiếp từ bỏ bá tánh Đan Dương Quận, giả ý khiến binh lính Yến quốc tiến vào Đan Dương Quận.
Ở nguyên thế giới trận ôn dịch này khiến Yến quốc thương nặng, binh lính cùng bá tánh thương vong vô số, suýt nữa phá thành, trong thời khắc nguy cấp đó Quân Trường Duyệt nghiên cứu được biện pháp trị liệu ôn dịch, nhanh chóng khống chế được bệnh tình lan tràn. Binh lính cùng bá tánh không chết trải qua Quân Trường Duyệt cứu trị đều sôi nổi ở lại đây, sau khi khỏi hẳn cơ hồ tôn sùng Quân Trường Duyệt là thần minh, vì để hắn ngày sau bước lên vương tọa đã dựng nên uy vọng vô cùng vững chắc.
Mà lúc này, ôn dịch đang lặng lẽ lan tràn ở Đan Dương Quận, binh lính một người lại một người ngã xuống, quân y vẫn chưa thể tra ra được, chỉ nghĩ rằng binh lính sợ nóng, rất nhanh ôn dịch sẽ lây lan cả quân Tây Bắc ở Khải Toàn thành, cơ hồ tàn sát nửa thành trì.
Nhiếp Gia nói cái gì Thời Kham cũng tin, không hỏi nhiều, nghe cậu nói như vậy chỉ thở dài một tiếng nhăn lại mày nói: "Đan Dương Quận sau khi bị đánh hạ, Tống Ngọc Uy đóng quân ở bên kia không ít."
"Nên giết đều phải giết, nếu không sẽ chết càng nhiều người." Nhiếp Gia nói.
Cậu cùng Thời Kham thương lượng một đường, ở quân đội trước mắt chừa một con ngựa, buổi tối thậm chí còn có một gian xe ngựa để nghỉ ngơi, không biết là ai truyền rằng Đại vương nằm dưới hầu hạ thống lĩnh Huyền Giáp mới có thể bảo đảm vương vị, đủ loại đồn đãi khó coi vớ vẩn mau chóng lưu truyền trong đám binh lính. Tây Bắc quân vốn bất mãn với Đại vương đã lâu, lại nghe loại lời nói này, trong cừu hận nhiều thêm một tia khinh miệt.
Tình huống xa xa ở Đan Dương Quận trong lòng Nhiếp Gia đều rõ ràng, huống chi là việc ở dưới mí mắt, nhưng cậu không những không cẩm thấy xấu hổ ngược lại càng thêm quang minh chính đại cùng Thời Kham nhĩ tấn tư ma lên. Một đám quân Tây Bắc phỉ nhổ không ngừng, lại không ai dám nói rõ.
Người trong lòng thật sự khinh miệt lại chính là Nhiếp Gia.
Không quá mấy ngày, cách Khải Toàn thành không bao xa, tối đó đại quân hạ trại nghỉ ngơi, vào lúc ban đêm thiết kỵ Nam Di cùng Tây Bắc quân không biết như thế nào mà nổi lên xung đột, mấy chục quân Tây Bắc ẩu đả, không ít người không gãy tay thì gãy chân, mặt mũi bầm dập còn trật khớp cằm, vừa nói chuyện nước miếng chảy ròng ròng đau đến ngao ngao tru lên. Cũng không ai dám bẻ, quân y đi cùng chỉ có Quân Trường Duyệt, chỉ có thể ủy khuất Tĩnh Vương điện hạ, khám cho Tây Bắc quân, một ngày hành hạ suýt nữa mệt chết.
Mà nhóm thiết kỵ đánh người chỉ bị "Nghiêm khắc" răn dạy, xong liền thôi.
Ít lâu sau đó một vạn Tây Bắc quân từng đồn đãi vớ vẩn về Đại vương hoàn toàn yên lặng, không ai dám nói đến nữa.
Thời Kham ấn đao canh giữ ở bên người Nhiếp Gia đang ngủ say, lúc này lệ khí trong lòng mới tiêu tán không ít.
Tới Khải Toàn thành, Tây Bắc vương Cơ Chính Vũ suất quân nghênh giá. Các tướng lĩnh chiến thắng trở về quỳ gối phía sau Cơ Chính Vũ, nhìn thiếu niên xa xa giục ngựa mà đến trong lòng không hẹn cùng cảm thấy một tia chấn động, thiếu niên hắc y trong gió cát ánh mắt như đao, mặc phát ở trong gió tung bay, phiêu dật giống như đao khách quân tử trong chốn giang hồ, nhưng trong khí thế đó là uy nghiêm đế vương không thể nghi ngờ.
Quốc chủ Yến quốc Quân Trường Sinh bạo ngược vô đạo, hai chân tàn tật, thân thể gầy yếu vô lực, đâu ra khí thế hồng siêu thần phong như người trước mặt?
"Cơ Chính Vũ ở đâu!" Đế vương trẻ tuổi ghìm dây cương, chiến mã tê một tiếng ngừng ở trước mặt tướng lãnh đang quỳ xuống đất tiếp giá.
"Thần Cơ Chính Vũ, bái kiến Đại vương!" Tây Bắc vương nhanh chóng lên tiếng, "Thần đã vì Đại vương chuẩn bị đồ ăn nước ấm, thỉnh Đại vương hạ mình nghỉ tạm để tránh lặn lội đường xa mà mệt nhọc."
Chiến mã vó ngựa không ngừng đạp tới trước mặt đám người, trên mặt Nhiếp Gia bừng bừng phẫn nộ, xoay người xuống ngựa, giận dữ hỏi: "Đan Dương Quận lúc này tình hình bệnh dịch như thế nào? Có làm gì khống chế hay không?"
Cơ Chính Vũ nghẹn họng, một câu cũng đáp không được, hắn thậm chí không biết Đan Dương Quận truyền bệnh dịch gì.
"Hồi Đại vương, nguồn nước ở Đan Dương Quận không đủ khiến cho binh lính cùng bá tánh quá nóng, ngã bệnh không ít, đã nhiều ngày vẫn luôn vận chuyển nước từ Khải Toàn thành đến Đan Dương Quận cũng không thấy khởi sắc." Cơ Chính Vũ nghẹn lời không nói chuyện, đáp lời chính là một đốc quân, ngừng một chút lại hỏi: "Không biết Tĩnh Vương điện hạ có theo Đại vương đến hay không?"
Nhiếp Gia xem như không thấy hắn, trực tiếp cần roi quất lên mặt Cơ Chính Vũ, trách mắng: " Tây Bắc vương như ngươi làm cái gì không biết, đại sự thế này lại hoàn toàn không biết gì cả!"
Một roi này tử trực tiếp làm rách mặt Cơ Chính Vũ, cảm giác nóng bỏng đau đơn làm Cơ Chính Vũ hô lên, cũng khiến các tướng lĩnh Tây Bắc đầu tiên là kinh ngạc sau đó là tức giận. Tiểu quốc quân cũng chưa tiến vào Khải Toàn thành, không phân xanh đỏ đen trắng đã quất Tây Bắc vương một roi, hắn tới khiêu khích sao!
Tây Bắc không có quốc quân, chỉ có Tư Không Hàn, sau một roi này lập tức các tướng lĩnh tại đây đã sớm không đem tiểu quốc quân để vào mắt, thậm chí có người âm thầm sờ sờ bội đao bên hông.
Nhưng mà không đợi có người làm cái gì, Huyền Giáp phía sau tiểu quốc quân đột nhiên rút đao, khí tức huyết tinh nháy mắt tràn ngập toàn bộ Khải Toàn thành, làm vài người vừa mới sờ đao hãi hùng khiếp vía.
Tư Không Hàn cùng Quân Trường Duyệt ở phía sau căn bản không nghe thấy đối thoại trước đó, chỉ nhìn thấy tiểu quốc quân quất Cơ Chính Vũ một roi, sau đó Huyền Giáp liền rút đao, xung đột đến độ chạm vào là nổ ngay!
Vân Huy tướng quân bị dọa thảm, nhanh chóng giục ngựa tiến lên.
Trong lòng Tư Không Hàn cười lạnh không ngừng, tới Tây Bắc rồi còn tưởng đang ở vương cung sao? Kiêu ngạo vô độ mhư thế, hắn ta sợ là thật sự không nghĩ tới phải về Trác Lộc nhỉ.
" Khải Toàn thành có người nào nóng lên sinh bệnh giống như người ở Đan Dương Quận không?" Nhiếp Gia dùng roi ngựa chà vào lòng bàn tay mình, ánh mắt cưỡng bách đốc quân vừa nãy mới đáp lời.
"Hồi Đại vương, có mấy binh lính dạo gần đây đi tới đi lui Đan Dương Quận đưa nước đích xác đã bị bệnh." Đốc quân nhìn Huyền Giáp nối thành một mảnh lưỡi đao sắc bén, chảy mồ hôi lạnh ròng ròng nói.
Nhiếp Gia chau mày, một chút cũng không chậm trễ lập tức hạ lệnh nói: "Phong tỏa Đan Dương Quận, người xuất hiện bệnh trạng này giết ngay tại chỗ, vô luận thân phận hay tuổi tác, bao gồm người ở Khải Toàn thành, đem thi thể ra ngoài thành đốt cháy, lập tức chấp hành, không được có sai lầm!"
Tiếng nói vừa dứt, Vân Huy tướng quân vừa mới đuổi kịp tới liền phát ngốc, các tướng lĩnh quỳ trên mặt đất tiếp giá cũng ngốc theo, sau đó trong mắt đều là ánh lửa ngập trời!
Nhưng có lưỡi đao của Huyền Giáp áp chế, nhất thời tất cả mọi người oán giận không ngừng lại thật sự không dám ở trước mặt tiểu quốc quân tàn bạo nói cái gì, bọn họ không có quên, chiến thần Tư Không Hàn chính là bị nhóm người này vặn gãy tứ chi đưa lên đoạn đầu đài!
Vừa hận, vừa kiêng kị.
"Còn không mau nghe Đại vương phân phó đi làm việc!" Lúc này Vân Huy tướng quân tiến lên thét ra lệnh một tiếng.
Tây Bắc vương Cơ Chính Vũ chính là linh vật, uổng có cái tên, quyền lực phiên vương đã sớm bị Tư Không Hàn giành lấy, Tư Không Hàn cùng tiên phong đại tướng Kỳ Phong vừa chết, ở Tây Bắc có quyền lên tiếng nhất chính là Vân Huy tướng quân, sau đó mới đến Tả tiên phong Đỗ Vũ Hiền.
Lúc này Vân Huy tướng quân vừa ra lệnh, các tướng lĩnh dù oán giận cũng không thể không tòng mệnh, sôi nổi đứng dậy trở về thành ra mệnh lệnh kiểm kê binh lính sinh bệnh trong thành.
Hai quân vào thành, Đại vương đích thân tới Khải Toàn thành, Tây Bắc quân nhảy nhót theo Tĩnh Vương điện hạ trở về thành, truyền khắp toàn quân Tả tiên phong đã trở lại, cũng không có người đem việc Đại vương đích thân tới Khải Toàn thành xem như chuyện gì đáng giá nói. Thực mau, tin tức binh lính trong thành sinh bệnh bị mang đi, Đan Dương Quận cũng bị phong tỏa tràn ngập khắp quân Tây Bắc.
Nghe nói Đại vương muốn giết binh lính sinh bệnh ở trong thành?
Đại vương là ai? Dựa vào cái gì tới Tây Bắc giết người!
Trong lúc nhất thời quần chúng xúc động, quân sĩ bất mãn.
Nhưng lúc này Nhiếp Gia đã cùng Thời Kham giục ngựa chạy tới Đan Dương Quận, cậu muốn nhìn binh lực tổn thương tới trình độ gì rồi.
Ở Khải Toàn thành đã có binh lính sinh bệnh, Vân Huy tướng quân liền giám sát tập trung họ lại một chỗ, nhưng các tướng lĩnh không nghe lệnh Đại vương rằng binh lính dính ôn dịch phải giết ngay tại chỗ, mà là mời Tĩnh Vương điện hạ.
Quân Trường Duyệt cau mày xem mạch ba người, sắc mặt tái nhợt rời khỏi trại tập trung nói Vân Huy tướng quân: "Là ôn dịch! Không thể để những người này lưu trong thành, Vương huynh không phải kêu các ngươi giết ngay tại chỗ sao? Còn chờ cái gì!"