Editor: Gấu Lam
Chiến thần Tư Không Hàn bị một mũi tên của tiểu quốc quân ghim chặt vào cổ, máu phần phật trào ra như suối phun tung toé đầy đất, sau khi chết trên mặt còn lưu lại biểu tình kinh ngạc, phảng phất không dám tin mình thật sự sẽ chết hoặc khiếp sợ với tiểu quốc quân thâm tàng bất lộ. Bông tuyết dừng ở trong mắt hắn, chợt cùng máu loãng dung hoà với nhau.
Đao phủ sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, sợ tiểu quốc quân muốn nhân hắn làm việc bất lợi cũng bắn một mũi tên giết chết hắn.
Pháp trường một mảnh yên tĩnh, thị vệ quỳ xuống đất cũng chưa từng đứng lên, quan giám trảm(?) cũng quỳ, máu Tư Không Hàn chạy tới tầm tay hắn cũng không dám tự tiện vọng động. Nhiếp Gia tự nhiên không để ý đến những người này, phất tay bảo người hầu kéo Quân Trường Duyệt xuống, theo đường cũ hồi cung.
(?): Hiểu nôm na là người giám sát việc xử trảm.
Một đám người quỳ trên pháp trường lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cái chết của chiến thần khiến người ta thương tiếc, nhưng mới vừa rồi tiểu quốc quân thoáng lộ ra một tia sát ý lại làm kinh sợ nhân tâm. Quan giám trảm đứng lên xoa xoa máu trên tay, nhìn bộ dáng Tư Không Hàn chết không nhắm mắt thở ngắn than dài mà lắc lắc đầu, chỉ huy thị vệ nâng thi thể treo lên cửa thành.
Đường về tẩm cung vốn xa, Nhiếp Gia còn phân phó bọn thái giám nâng bộ liễn ở vương cung đặng tùy tiện du đãng, nhìn xem Thời Kham có ở vương cung hay không.
Hôm nay tuyết lớn bay tán loạn, phá lệ cực kỳ lạnh, cung nhân quét tuyết trong vương cung nội cũng không thấy mấy ai.
Quân Trường Sinh tuy thô bạo lại không hoang dâm hoành liễm, nhưng hắn cũng không vì ích lợi mà giết người, cũng không hưởng thụ xa hoa dâm dật, tiền quyền nữ nhân, hắn đều không để bụng, từ khi hai chân bị phế cho tới nay sống giống như cô hồn dã quỷ, một quân vương như vậy tự nhiên cũng không có quan lại nguyện ý đưa nữ nhi vào trong vương cung. Con nối dõi của vương thất Yến quốc đơn bạc, tiên vương cùng vương hậu mất sớm, lại bị bạo dân cướp sạch, hiện giờ vương cung to như vậy chỉ có hai vị chủ tử Quân Trường Sinh cùng Quân Trường Duyệt, trống trải tiêu điều đến cực điểm, cũng đáng thương đến cực điểm.
Tất cả đều là vì mất nước mà ra.
Tâm tình Nhiếp Gia nặng nề, quá khứ của Quân Trường Sinh, thật sự quá giống cậu.
Cậu vươn tay, lòng bàn tay tái nhợt liền rơi đầy bông tuyết.
"Thật lạnh." Nhiếp Gia chậm rãi nói, lạnh đến nỗi tưởng chừng đầu ngón tay đều đông lạnh hết.
Cậu nhớ tới đời đời kiếp kiếp trước Thời Kham luôn chấp nhất hôn đầu ngón tay cậu, không biết hắn hiện tại ở nơi nào, liệu có đi vào thế giới này không? Tâm tình nặng nề càng khiến Nhiếp Gia thấp thỏm bất an.
Ở trong vương cung tiêu điều ước chừng xoay hết một vòng, sau eo Nhiếp Gia đông lạnh đến độ sắp tê rần mới thất vọng trở về tẩm cung.
Sau khi Nhiếp Gia trở lại tẩm cung con ngươi u sầu đã hoàn toàn thối lui, lạnh giọng phân phó
xuống: "Chiêu cáo thiên hạ, Tư Không Hàn ý đồ mưu phản một tay che trời, ban chết, treo cửa thành thị chúng răn đe cảnh cáo, kẻ nào can đảm dám tế bái hắn giết không tha."
Phía dưới vâng lệnh tức khắc đi làm.
Trong nguyên tác Quân Trường Sinh chém đầu Tư Không Hàn xẻo sống Tư Không nhất tộc sau đó mọi việc thế là xong, dù sau thế trận Tư Không Hàn tạo phản còn chưa kịp giơ lên, đã bị thống lĩnh Huyền Giáp một đòn đánh tan tác. Bá tánh trong thiên hạ chỉ biết Đại vương giết chiến thần Tư Không, lại không biết vì sao phải giết. Tư Không Hàn chết chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, triều thần tức giận khó bình, tiếng oán than của bá tánh dậy đất, cho nên cuối cùng Quân Trường Sinh bị giết chết quả thực là khắp chốn mừng vui.
Đương nhiên, hiện tại Nhiếp Gia chiêu cáo thiên hạ nguyên nhân Tư Không Hàn chết, nói vậy triều thần cùng bá tánh cho dù không muốn tin tưởng, hoặc là nói bọn họ có biết âm mưu phản nghịch của Tư Không Hàn chưa thành đã chết, hắn vĩnh viễn là chiến thần trong lòng bá tánh, vì dân mà chết, chết dưới sự độc tài của bạo quân, đáng là anh hùng lưu danh sử sách.
Sáng hôm sau, Nhiếp Gia truyền người tới hỏi chuyện: "Đêm qua có người dưới tường thành trộm bái tế nghịch tặc Tư Không?"
Thị vệ quỳ xuống đất nói: "Hồi Đại vương, chưa phát hiện bất luận dấu vết gì."
Nhiếp Gia lười biếng vung tay lên, xoay người ngủ, thị vệ vội thối lui.
"Dân." Nhiếp Gia châm chọc câu môi cười.
Anh hùng của các ngươi bị treo ở ngoài cửa thành, chịu cảnh dãi nắng dầm mưa ưng điểu mổ thịt, mấy chục vạn bá tánh Trác Lộc thành tới lá gan tế bái sinh hồn cũng không có, lại treo lòng tôn trọng tiếc hận ở ngoài miệng cái rắm ấy.
Lòng Nhiếp Gia tràn đầy lệ khí, nằm một hồi lại ngủ mất.
Hôm nay tuyết ngừng, trời nắng hơi ấm áp chút, chân Nhiếp Gia cuối cùng không còn đau nữa. Chuông bạc trong tẩm điện cũng bị tháo xuống hết, toàn bộ nội điện tức khắc chỉ còn một cái giường, trống trải lạnh băng đến độ nói chuyện có hồi âm lại cũng cực kỳ lạnh, Nhiếp Gia nửa đêm vì hai đầu gối đau mà tỉnh lại nhịn không được gọi người nâng hai cái lò đặt ở mép giường, lúc này khó khăn lắm mới nằm tới sáng ngày hôm sau.
Cậu nằm ở trên giường một hồi lâu, không ngủ, cũng không đứng dậy, nằm đó lẳng lặng nghe thanh âm thiêu đốt trong lò than mà không biết suy nghĩ cái gì.
Lúc này lão thái giám đi vào, quỳ xuống đất nói: "Khởi bẩm Đại vương, Tĩnh Vương điện hạ cầu kiến."
Nhiếp Gia lạnh nhạt chuyển động đôi mắt nhìn qua, "Nó không phải muốn tự sát tuẫn tình sao, còn chưa chết à?"
Lão thái giám nhất thời ngơ ngẩn, không nghĩ tới tiểu quốc quân ngày thường cực kỳ thiên vị đệ đệ duy nhất Tĩnh Vương điện hạ lần này lại thờ ơ với sinh tử của Tĩnh Vương m.
" Bảo nó lăn đi." Nhiếp Gia không kiên nhẫn chau mày lại.
Lão thái giám không dám cãi hắn, vừa thấy biểu tình chủ tử không vui, nhất thời một câu cũng không dám khuyên vội vàng rời khỏi tẩm điện.
Nhiếp Gia phiền lòng thật sự, vừa lăn long lóc vừa lật lật, đưa lưng về phía cửa điện phát ngốc. Bên ngoài nắng đã lên tận ba sào, cậu cũng không đứng dậy càng không ăn sáng, chỉ ở trên giường lăn qua lộn lại một buổi sáng, hơi hơi nhăn lại mày dài không hề lơi lỏng.
Không bao lâu, Nhiếp Gia tựa hồ nghĩ tới cái gì, cắn răng nói: "Người đâu."
Một tiếng này của cậu gọi cực nhẹ, người hầu đứng ở ngoài điện căn bản không nghe được, lúc này lại có mấy đạo hắc ảnh bỗng chốc từ hạ xuống, dàn thành hàng ngang quỳ một gối trước giường, tư thế khom lưng uốn gối nghe lệnh cũng tràn ngập huyết tinh nồng đậm, vừa nhìn đã biết là năm tên sát phôi(?).
"Đại vương có gì phân phó?" Một bóng đen trong đó nói.
Nhiếp Gia chống thân thể, ánh mắt theo thứ tự đảo qua mặt năm tên Huyền Giáp trước mắt, sau đó khe khẽ thở dài. Huyền Giáp thân mặc võ y đen nhánh, eo đeo lãnh binh, trên mặt mang theo bịt mặt che khuất miệng mũi, thấy không rõ bộ dáng nhưng chỉ cần nhìn hai mắt bọn họ Nhiếp Gia là có thể phân rõ ra mỗ một người có linh hồn Thời Kham hay không.
Trước mắt năm người này không có.
Nhiếp Gia thất vọng rất nhiều, trong lòng bất an càng nặng nề hơn.
"Rửa mặt đi." Nhiếp Gia nhẹ giọng nói.
Cậu suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy Thời Kham rất có khả năng chính là một trong những Huyền Giáp. Huyền Giáp tổng cộng có người, trong đó năm người lưu ở vương cung bảo vệ an toàn của cậu, còn lại mười sáu người chia ra nghiêm giữ ở các biên quan ranh giới Yến quốc. Trong triều các võ tướng khác cùng Tư Không Hàn nếu so ra đều là hạng người hời hợt, Tư Không Hàn vừa chết người có thể trấn trụ quân đội dưới trướng hắn cũng cũng chỉ có Huyền Giáp.
Nhiếp Gia lúc này là không tiện triệu các Huyền Giáp khác tới, để cho năm người chân tay vụng về mặc quần áo cho cậu sau phân phó nói: "Các ngươi đến biên quan, bảo những người khác trở về, càng nhanh càng tốt."
Năm tên Huyền Giáp sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt của nhau đọc ra một tia quẫn bách. Đại vương đây là ngại năm người bọn họ hầu hạ không chu toàn? Nhưng bọn họ đối với lột da rút gân thật ra rất lành nghề nha, hầu hạ một đứa trẻ gầy yếu thì lại là lần đầu tiên, đã vậy còn bị ghét bỏ......
" Vâng." Năm người vâng lệnh, sau đó lại chân tay vụng về hầu hạ tiểu quốc quân dùng ngọ thiện(?), lưu lại một người, bốn người khác hướng về biên quan.
(?): ăn trưa
"Đại vương, chưởng sự trong cung Tĩnh Vương điện hạ tới, nói là có việc bẩm báo." Sau khi ăn xong Nhiếp Gia phơi nắng ở hành lang, lão thái giám vội vàng lại thông truyền qua lỗ tai.
Nhiếp Gia mở to mắt, ánh mặt trời chiếu vào nơi hàn ý sâu nhất trong mắt cậu, chiết xạ ra lệ khí lành lạnh.
Lão thái giám tức khắc cả kinh đổ đầy mồ hôi lạnh, liền chậm rãi lui xuống một bước.
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói: " Gặp."
Lão thái giám vội vàng đi thông truyền, không bao lâu một chưởng sự thái giám cúi đầu tiến vào, bái lạy trên hành lang nói: "Bẩm Đại vương, Tĩnh Vương điện hạ hôm qua cảm lạnh nhiễm phong hàn, lúc này sốt cao không lùi, nên nô tài đến thỉnh Đại vương đến vấn an."
" Nhiễm phong hàn thì đi thỉnh y quan, tới thỉnh bổn vương làm cái gì, bổn vương biết xem bệnh sao!" Nhiếp Gia giận mắng một tiếng.
Thái giám kia vẫn luôn quỳ không đứng dậy, lúc này lại lạnh run run lên.
" Nó rời cung?" Nhiếp Gia cười lạnh một tiếng.
Thái giám dường như run rẩy, không dám lừa gạt, "Đúng vậy."
" Đến nhìn Tư Không Hàn treo ở trên tường thành?" Nhiếp Gia hỏi tiếp.
Thái giám run run ứng tiếng: "Đúng vậy."
Nhiếp Gia tiếp nhận trà nóng cung nhân dâng lên nhẹ nhàng thổi thổi làn khói mờ mịt, đôi con ngươi tức khắc ôn hòa rất nhiều, "Thế à, vậy đi nhìn một chút."
Cung nhân nâng bộ liễn hướng đến nơi Quân Trường Duyệt ở Xích Dương cung. Sáng nay thời điểm Quân Trường Duyệt cầu kiến Nhiếp Gia đã đoán được, khi đó lòng cậu tràn đầy lệ khí không rãnh để ý tới, không nghĩ tới Quân Trường Duyệt ngược lại không thuận theo không chịu buông tha.
Mới vừa tiến vào cửa Xích Dương cung, liền nghe thấy tiếng khóc đau thương truyền từ bên trong.
Sau khi cung nhân thông truyền cho Quân Trường Duyệt, lập tức rơi lệ đầy mặt vọt ra, ánh mắt hắn nhìn Nhiếp Gia tràn ngập oán hận, bất mãn, chán ghét, nhưng vẫn quỳ xuống, dập đầu nói: "Vương huynh, huynh giết cũng giết, liệu thần đệ có thể an táng hắn không?"
Nhiếp Gia ôm lò sưởi tay chôn ở trong bộ liễn căn bản không để ý đến hắn, bảo cung nhân nâng trực tiếp vào nội điện.
Quân Trường Duyệt nhanh chóng kéo theo vạt áo đứng lên chạy vào, hắn từ ngày hôm qua khóc đến ngất tỉnh lại tiếp tục khóc, trong lúc đó chưa uống một giọt nước, cả người yếu ớt phảng phất như tùy thời sẽ mất mạng.
"Không phải bị bệnh sao?" Nhiếp Gia mặt vô biểu tình, hai ngón tay nhẹ nhàng miết nhẹ một cành hoa.
Y quan bị hắn mang lại đây lập tức tiến lên một bước xem bệnh tình cho Quân Trường Duyệt, Quân Trường Duyệt một tay đẩy y quan ra quỳ trước mặt Nhiếp Gia, đầu ở dưới đầu gối cậu đáng thương khẩn cầu: "Vương huynh, thần đệ chỉ có một cái yêu cầu như thế, huynh đáp ứng đệ được không? Ngày sau đệ không bao giờ chọc huynh sinh khí, cũng không ra cung kiến phủ, sẽ luôn bồi ở bên người huynh, nơi nào cũng không đi, có được không?"
Hắn khẩn cầu đến khẩn thiết, hạ nhân Xích Dương cung đều yên lặng rơi lệ, đồng tình trước tao ngộ của chủ tử. Biểu tình Nhiếp Gia lại không hề gợn sóng duỗi tay nhẹ nhàng đặt lên trán gắn, nhướng mày nói: "Không nóng, đệ không bệnh?"
Bản thân Quân Trường Duyệt là thần y tái thế, ngày thường rất chú trọng dưỡng sinh, đừng nhìn chỉ là thiếu niên vóc người mảnh khảnh, thể chất lại cường tráng hơn mấy lần so với Quân Trường Sinh, hôm qua tùy tiện ở trên nền tuyết một khóc hai nháo ba thắt cổ, sao có thể dễ dàng phong hàn.
Y quan cũng thừa dịp Quân Trường Duyệt ngây người dò mạch thử một lần, sau đó chắp tay thi lễ với Nhiếp Gia nói: "Bẩm Đại vương, Tĩnh Vương điện hạ chỉ là bi thương quá độ tinh thần sa sút, thân thể không đáng ngại."
"Vương huynh......?" Quân Trường Duyệt ngơ ngác nhìn Nhiếp Gia, Vương huynh còn để ý thân thể hắn tự nhiên là vẫn quan tâm hắn, nhưng vì sao vẫn luôn bỏ mặc mình chứ.
Nhiếp Gia cảm thấy lạnh, nhịn không được ôm chặt lò sưởi, ngữ khí giống như là từ trong hàn đàm vớt ra, lạnh băng khiếp người, "Mới vừa rồi là ai hướng bổn vương thông truyền rằng Tĩnh Vương điện hạ nhiễm phong hàn?"
Chưởng sự thái giám Xích Dương cung tức khắc run run quỳ xuống đất, run run rẩy rẩy đáp: " Dạ, dạ là nô tài."
"Nói dối bệnh tình của Tĩnh Vương, trêu chọc bổn vương, kéo ra ngoài, băm." Nhiếp Gia vừa dứt lời, thị vệ lập tức đem thái giám trong mắt lộ ra tuyệt vọng kéo ra ngoài.
"Không, đừng!" Quân Trường Duyệt nóng nảy, kia chính là tâm phúc từ nhỏ vẫn luôn chiếu cố cuộc sống hàng ngày của hắn, như là thân hữu, hắn như thế nào có thể trơ mắt nhìn hắn ta bị giết. Nước mắt thoáng khô cạn của Quân Trường Duyệt tức khắc lại bừng lên, vội vàng phe phẩy cánh tay Nhiếp Gia khóc rống cầu tình nói: "Vương huynh đừng mà, là đệ bảo hắn nói dối để mời huynh lại đây, không liên quan đến hắn!"
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết dồn dập, Quân Trường Duyệt đột nhiên cứng lại.
Hai ngón tay Nhiếp Gia nhéo cằm hắn, âm trắc trắc nói: "Nhớ kỹ, trêu đùa quân vương là tử tội, ngày sau đệ nếu còn dám chọc ta khó chịu, tới đệ huynh cũng giết!"
Quân Trường Duyệt đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt sợ hãi nhìn quốc quân trên bộ liễn.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhiếp Gia: Bổn vương biết xem bệnh sao!
???
Ông nội ơi...... Cậu thật sự biết mà......