Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia cảm thấy có người từ phía sau ấn bờ vai của cậu, dùng một lực đạo không chấp nhận phản kháng ngăn cản cậu.Cậu còn chưa kịp lấy lại tinh thần lập tức bị người phía sau đè lên tường, người đàn ông cao hơn cậu nửa đầu đem cậu hoàn toàn bao phủ ở trong thân thể, biểu tình cấp bách, ánh mắt khẩn trương rồi lại mờ mịt mà nhìn cậu.
Hô hấp hắn phát run mà thở gấp, nhìn chằm chằm đồng tử Nhiếp Gia đang run lê
Nhiếp Gia nguyên bản có chút giận, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt của người đó, bỗng chốc ngây ngẩn cả người, ngay cả trái tim lồng ngực kia đều hỗn loạn mấy nhịp.
Thời Kham.
Nhiếp Gia ở sâu trong nội tâm cho tới nay thấp thỏm tại một khắc này hóa thành một dòng nước xuân ấm, từ lòng bàn chân chạy qua cả người cậu. Tuy rằng đời trước Nhiếp Gia nói với Thời Kham rất tiêu sái, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn luôn bất an, cậu căn bản không tiêu sái, cậu rất sợ hãi rất lo lắng Thời Kham sẽ chú ý mình đã thay đổi, lo lắng Thời Kham đời này sẽ không đến tìm cậu nữa......
"Nói cho tôi cậu là ai." Sư Tư nhìn thanh niên trong mắt bỗng nhiên tràn một tầng hơi nước mờ mịt, trái tim tức khắc bị nắm lên.
Trước mắt thanh niên không chỉ đeo khẩu trang, trên đầu còn đội mũ choàng áo hoodie, cũng chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng chính đôi mắt linh động này, buộc cả người hắn chặt chẽ.
Khoảnh khắc đối diện cậu, Sư Tư cơ hồ cảm giác được linh hồn rùng mình.
Cảm xúc của Nhiếp Gia từ khi nhận ra hắn căn bản thu không được, mỗi lần hít thở công phu nước mắt liền chất đầy hốc mắt, cậu duỗi tay ôm lấy eo Sư Tư quăng hắn vào trong lòng ngực, lúc khóc một tia thanh âm cũng không phát ra, Sư Tư lại cảm nhận được cổ mình nhanh chóng bị làm ướt hết.
Thư ký ở nơi thật xa nhìn, mục trừng cẩu ngốc, không biết làm sao.
(?): dịch thô là "nhìn ngu như chó":))))
"Đừng khóc." Thanh âm Sư Tư nghe ôn nhu cực kỳ, một tay ôm lấy eo thanh niên, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cái gáy của cậu.
Phòng bệnh cao cấp người rất ít, hành lang cũng không có bao nhiêu người đi lại, hai người cứ vậy lẳng lặng ôm nhau đứng ở trong hành lang dài, thẳng đến di động trong túi Nhiếp Gia vang lên.
Nhiếp Gia như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng lau hai hàng nước mắt, đang muốn nhận điện thoại của Tiểu Lưu bỗng nhiên chú ý tới vết máu trên mặt đất, cậu nhíu mày nói: "Chân anh làm sao vậy?"
Nhiếp Gia lập tức muốn ngồi xổm xuống xem xét, lại bị Sư Tư túm lên, hắn nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, trước gặp một chút tai nạn, không nghiêm trọng."
Thư ký thấy bọn họ tách ra chạy nhanh vọt lên, "Ông chủ, miệng vết thương của ngài lại nứt ra rồi, tôi vừa thông tri bác sĩ, ngài nhanh lại kiểm tra một chút đi."
"Tôi đưa anh đi." Nhiếp Gia trực tiếp cắt đứt điện thoại của Tiểu Lưu, thần sắc lo lắng nắm tay Sư Tư nói.
Động tác nhỏ của đứa trẻ ngoan này làm trong lòng Sư Tư vui mừng, trực tiếp cùng cậu hai tay nắm nhau. Nhiếp Gia kỳ thật cũng không phải muốn nắm hắn tay, chỉ là muốn lặng lẽ dùng dị năng cầm máu cho hắn, kết quả Sư Tư hiểu lầm ngược lại mười ngón tay đan vào nhau không chịu thả ra.
KK che lại đôi mắt hưng phấn mà ồn ào lên: 【 ai da ~ nha ~ nha ~ nha ~】
Lỗ tai Nhiếp Gia có chút khống chế không được đỏ lên, nhưng cũng không tránh ra, bồi Sư Tư xuống lầu một lần nữa khâu lại miệng vết thương bị hở.
Sư Tư không có việc gì Nhiếp Gia mới buông tâm, đến hành lang gọi điện lại cho Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu vội nói: "Phi ca, tổ tiết mục bên kia đã liên hệ xong,anh hiện tại ở đâu? Phòng Phòng bọn họ đi bệnh viện đón anh, nói anh không ở bệnh viện."
"Tôi đã biết, đợi lát nữa tôi tự mình qua." Nhiếp Gia nói.
"Vâng, chúng em đến đài truyền hình chờ anh."
Sau khi cắt điện thoại Nhiếp Gia nhìn thoáng qua thời gian, không còn sớm, nháy mắt đã sắp đến giờ ăn cơm trưa, chạy nhanh đến đài truyền hình.
"Tôi có chút việc đến đi rồi, tôi sẽ lại tìm anh, anh có danh thiếp không?" Nhiếp Gia trở lại phòng bệnh nói với Sư Tư.
Đôi mắt Sư Tư đen nhánh, nói thư ký: "Bút."Thư ký nhanh chóng từ túi áo tây trang lấy ra bút máy đưa cho hắn, Sư Tư kéo tay Nhiếp Gia, đem dãy số riêng của mình viết ở lòng bàn tay Nhiếp Gia, khẽ cười nói: "Tôi không có danh thiếp, bất quá cậu tùy thời đều có thể gọi số tìm tôi."
Nhiếp Gia cười, vừa muốn rút tay về tới lại bị Sư Tư bắt được đầu ngón tay, trong mắt hắn mang theo ý cười ôn nhu chói lọi nhìn Nhiếp Gia: "Cậu vẫn chưa nói cho tôi tên của cậu."
"Tôi kêu Nghê Phi."Cậu cười hỏi: " Còn anh?"
"Sư Tư."
"Miệng vết thương của anh rất nghiêm trọng đừng tùy tiện xuống đất, càng đừng đụng nước. Tôi phải đi rồi, tối nay liên hệ anh, chào nhé." Nhiếp Gia quỳ một gối ngồi ở trên giường bệnh tới gần Sư Tư, nhịn không được túm khẩu trang của mình xuống ở trên mặt Sư Tư hôn một cái, sau đó chạy một mạch đào tẩu.
Sư Tư ngẩn người, theo sau nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gãi gãi nơi bị hôn qua, ánh mắt đăm đăm, tựa hồ đang hồi tưởng xúc cảm mềm mại khi thanh niên dán cánh môi lên.
"Ông chủ, đứa nhỏ này tiếp cận ngài là có mục đích đi?"Thư ký lá gan lớn nhắc nhở nói.
"Hử?" Sư Tư từ trạng thái xuất thần tỉnh táo lại, khôi phục bình thường đạm mạc, nhìn thư ký nói: "Em(?) ấy sao có thể biết tôi là ai."
(?): Vì nói chuyện riêng nên mị để xưng hô em nhé, nghe cảm giác trân trọng sao ấy hmi hmi.
Thư ký trợn tròn mắt, "Ông chủ, ngài không nghe cậu ta nói cái gì?Cậu ta là Nghê Phi đó, chính là một trong các thành viên của nhóm nam có Sư Duyên thiếu gia, cậu ta sao có thể không biết ngài là ai?" Bất quá ông chủ hắn không biết Nghê Phi là ai, thư ký cũng rất khiếp sợ, không nói danh khí Nghê Phi có bao nhiêu lớn, trong khoảng thời gian này tên của cậu động hay bất động đều nằm trên các trang đầu của mấy trang lớn, thế nhưng ông chủ không hề chú ý qua.
"Em ấy ở nhóm D?" Mày Sư Tư bỗng chốc nhíu lại, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt trong nháy mắt trở nên thập phần khó coi.
Thư ký nhanh nhẹn từ trong lòng ngực móc ra máy tính bảng đem tin tức có liên quan nhóm D tìm ra đặt ở trước mặt Sư Tư.
Thần sắc Sư Tư bất biến xem một hồi, trong mắt sóng ngầm kích động, "Sư Duyên hiện tại ở đâu?"
"Sư Duyên thiếu gia gần đây đang quay một gameshow, hẳn là ở đài truyền hình." Thư ký nói.
Sư Tư trầm mặc xuống, không nói một lời mà xem tin tức có liên quan thanh niên, hết bài này đến bài khác nhục mạ chiếu vào trong mắt, làm sắc mặt của hắn càng thêm khó coi. Thư ký đi theo bên người Sư Tư nhiều năm, chưa bao giờ gặp qua hắn tức giận bừng bừng như vậy, đứng ở bên cạnh nhất thời cũng không dám lên tiếng.
Bên ngoài Nhiếp Gia ra bệnh viện sau đó lái xe thật nhanh đến đài truyền hình, cậu ở trong xe đem số của Sư Tư nhập vào danh bạ, lại luyến tiếc lau lòng bút tích trong lòng bàn tay. . Kiếm Hiệp Hay
Khi Nhiếp Gia xuống xe, đoàn trợ lý chạy nhanh trước các phóng viên một bước xông tới đem cậu vây quanh ở giữa đi vào trong.
Sau khi người đại diện Hạng Hiển Dân cùng tổ tiết mục thương lượng tốt, tổ tiết mục hạ một cú điện thoại đánh tiếng đem tin tức Nghê Phi muốn về nhóm thả ra ngoài, không biết tăng bao nhiêu nhiệt độ cho tiết mục, fan Phi bởi vì tin tức này bùng nổ, chờ ở trường quay vì idol điên cuồng thét chói tai.
Only fan người tuy rằng không thích Nghê Phi nhưng lúc này cũng hưng phấn dị thường, nhóm D lần này thắng chắc, Nghê Phi lúc này trở về xem như cậu ta còn có chút lương tâm!
Sau khi đoàn trợ lý ngăn Trường thương. Đoản. Pháo của nhóm phóng viên giải trí tiến vào của lớn đài truyền hình cuối cùng cũng được nghỉ, chỉ có người quay phim của tổ tiết mục cùng một ít người chụp hình. Tổ tiết mục thực tâm cơ, tuy rằng tiết mục sẽ ở trên official website đài truyền hình lộ ra một ít tin ngoài lề, nhưng trước nay không như vậy,từ lúc vào cửa đã có người đi theo chụp, ai cũng biết Nghê Phi trên người nhiều tin hot, huống chi đây là gameshow đầu tiên Nghê Phi tham gia, tổ tiết mục đã sớm chờ mong ngày này.
Tiểu Lưu ở phía trước dẫn đường đến phòng tập luyện, Phòng Phòng tiếp nhận ba lô Nhiếp Gia rồi xách theo, hỏi: "Phi ca anh sao đột nhiên muốn lại đây? Eo anh còn chưa có lành đâu."
"Vinh dự của tôi, tôi tự mình bảo vệ." Lúc này ngọt ngào trong mắt cùng tình yêu của Nhiếp Gia sớm đã như thủy triều rút đi, hai tay cậu đút ở trong túi bước nhanh đến phòng tập luyện, tư thái kiêu căng, ánh mắt băng liệt, cuồng ngạo đến không ai bì nổi.
Phòng Phòng gần gũi nhìn vô hạn tô nhan(?) của lão đại bọn họ, tâm thiếu nữ bang bang cơ hồ muốn nổ tung.
(?): nhan sắc vô hạn
Đẩy ra cửa phòng tập luyện, bên trong ba thanh niên tuấn mỹ đang luyện nhảy đã ra một thân mồ hôi đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa.
Trong đó Sư Duyên nhuộm một đầu tóc đỏ hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Vài giờ? Cậu sao không dứt khoát ngày mai chương trình bắt đầu quay mới đến nhỉ?"