Editor: Gấu Lam
"Thái thái, Yến Tô tiên sinh cũng đã thu thập xong vật phẩm." Bảo mẫu xách theo một rương hành lý đặt xuống dưới chân An Na.
Yến Tô hai năm trước tuy rằng vẫn luôn ở nơi này, nhưng đồ vật lưu lại thật không nhiều lắm, bất quá là hai bộ quần áo tắm rửa cùng một ít vật dụng hàng ngày đơn giản mà thôi, một cái hành lý tấc cũng không có chứa đầy, giống như tùy thời chuẩn bị rời đi căn nhà này.
Mũi An Na không ngừng chua xót, Tô Tô của bà thật là nhận hết ủy khuất. Bà biết con trai ở Nguyệt Thành có bất động sản, vẫn luôn ở tại Giang gia là vì có thể thường xuyên bồi bồi mình, nơi này căn bản lại không phải nhà nó, càng như là cái động để dung thân thôi.
Hiện giờ Tô Tô có người yêu, sắp tạo cho mình một gia đình, An Na đã đau lòng lại cảm động, nhìn rương hành lí nho nhỏ mà hốc mắt có chút ửng đỏ.
Tạ Á xem ở trong mắt lại cho rằng An Na hối hận sắp rời khỏi hào môn tuyệt vọng, ả ta đắc ý nhích lại gần, nói với bảo mẫu: "Bà kêu ai thái thái? Nữ chủ nhân nhà này hiện tại là Tạ Á tôi."
Bảo mẫu Trần tỷ ở cái nhà này làm mười mấy năm, An Na cũng chưa làm giá với bà như vậy, lập tức lãnh lãnh đạm đạm nói: "Cô có phải nữ chủ nhân nơi này hay không cùng tôi có quan hệ gì chứ? Tôi đây đi theo thái thái, lại không phải bán mình cho Giang gia, tiện nhân làm kẻ thứ ba leo cột mà lên có cái gì hãnh diện."
An Na phát ra một tiếng cười nhạo thấp thấp.
"Bà lặp lại lần nữa!" Tạ Á bị dẫm cái đuôi, lập tức liền tạc, ả trợn tròn đôi mắt cọ mà liền đứng lên, biểu tình hận không thể ăn sống bảo mẫu. Cuộc đời ả hận nhất người khác nói mình là kẻ thứ ba, lúc trước ở khu thương trường Tần Diệc Nhiên mắng ả một trận lập tức khiến cho toàn bộ nhân viên công tác ở đó biết ả sinh con cho đàn ông có vợ, là Tuesday phá hư gia đình người khác, làm hại ả bị cấp dưới ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ ả!
Giang Triệu Lân cùng An Na đã sớm không có cảm tình, ả như thế nào chính là kẻ thứ ba!
"Nói nhao nhao cái gì?" Giang Triệu Lân mang theo Giang Văn Bác xuống dưới thì nhìn thấy Tạ Á tức giận đến thở gấp gáp, thấy ông lập tức liền khóc, còn tưởng rằng là bị An Na khi dễ, Giang Triệu Lân đen mặt đối An Na nói: "Bà như thế nào còn không đi? Từ giờ trở đi bà cùng Giang gia không có nửa phần quan hệ, trong nhà có chuyện gì cũng không cần bà hỏi đến."
"Mẹ!" Giang Văn Bác nhìn Tạ Á đỏ mặt lên cũng cùng Giang Triệu Lân nghĩ giống vậy, lập tức chạy tới bên người Tạ Á, tràn ngập địch ý trừng mắt An Na. Tuổi tác mười bảy mười tám tuổi, đang thanh xuân xao động, giống như té ngã không thể chọc chó săn, "Bà dám động một cọng tóc của mẹ tôi, tin tôi giết bà không!"
Mẹ hắn vì cái danh kẻ thứ ba nhận hết các loại ủy khuất, Giang Văn Bác đã sớm đối An Na ghi hận trong lòng.
"Giết ai thế?" Một đạo thanh âm trong trẻo lười biếng từ bên ngoài truyền vào, vài người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra hai thân ảnh thon dài đĩnh bạt dưới ánh sáng ngược tản bộ đi vào, khí thế áp người thật sự, không lý do khiến người cảm thấy tự thân lùn một đầu.
Nhiếp Gia ăn mặc một kiện áo gió đen nhánh mắt dài nhìn thẳng đi đến ngồi xuống bên người An Na, ánh mắt hờ hững đảo qua trên người Giang Văn Bác cùng Tạ Á, "Mẹ, có người khi dễ mẹ à? Là hai kẻ không có mắt này sao?"
Giang Văn Bác tiếp xúc đến ánh mắt bốn phía sát khí củ đối phương cổ nổi giận đùng đùng của hắn lập tức liền bẹp xuống, thậm chí nhịn không được lui nửa bước.
"Hoắc tiên sinh...... Ngài sao lại tới......" Giang Triệu Lân nhìn thấy Hoắc Thanh đã bị dọa ngốc.
"Mẹ đùa giỡn vui một chút, không có việc gì, đồ vật con lưu lại mẹ kêu chị Trần thu thập đơn giản cho con, nhìn xem có thiếu cái gì không." An Na vừa thấy con trai cùng con dâu tương lai lập tức liền cười lớn, "Hoắc Thanh cũng tới, Tô Tô tới đón mẹ là được, đều tới làm gì chứ."
Ánh mắt Giang Triệu Lân bỗng chốc có chút kinh tủng, sau khi Hoắc Thanh triệt tư ông cho rằng đời này cũng không thể cùng nhân vật như Hoắc Thanh leo lên quan hệ, kết quả giây tiếp theo An Na liền dùng loại khẩu khí cực kỳ quen thuộc gọi thẳng tên của Hoắc tiên sinh...... Sao lại thế này?
"Đây là con nên làm, mẹ, mẹ không cần cùng con khách khí." Hoắc Thanh ôn nhu mà cười cười.
Giang Triệu Lân cùng Tạ Á đã hoàn toàn choáng váng tại chỗ, Hoắc tiên sinh vừa rồi kêu An Na là mẹ? An Na như thế nào thành mẹ Hoắc Thanh?!
"Ông chủ, văn kiện chuẩn bị tốt rồi." Vương Tông từ phía sau lại đây, đem một chồng văn kiện giao cho Hoắc Thanh.
Hoắc Thanh trong ánh mắt ngu xuẩn trừng chó của Giang Triệu Lân tự mình khom lưng đem văn kiện đặt trước mặt An Na, trong thanh âm trầm thấp mang theo sự thuận theo cùng tôn trọng, dường như An Na là mẹ đẻ của hắn, "Mẹ, đây là thư chuyển nhượng cổ phần Giang thị, mấy chỗ này cần mẹ ký tên. Tô Tô an bài thời gian cho mẹ tương đối gấp, ở chỗ này đem văn kiện ký đi, con phân phó Vương Tông đi làm việc, mẹ sau đó lại quay về xử lý."
An Na kinh ngạc nói: "% cổ phần? Này như thế nào......"
"Mẹ nhận lấy đi, Hoắc Thanh đưa quà sinh nhật cho mẹ, với anh ấy mà nói không đáng giá mấy đồng tiền, mẹ nếu không thích thì để tổng tài quản cho mẹ." Nhiếp Gia ở một bên ôm vai An Na thân thiết nói.
Tạ Á vừa nghe liền ngốc, lập tức nhìn về phía người chồng không hợp pháp của ả: "Triệu Lân, như thế nào, sao lại thế này?" An Na không phải không rời nhà sao! Vì cái gì sẽ có nhiều cổ phần như vậy ở trong tay con trai bà ta? Mà hiện tại đang muốn tặng cho bả (bà ta)...... Vậy về sau Giang thị chẳng phải là An Na?! Ả vừa mới ở trước mặt An Na tự xưng là nữ chủ nhân Giang gia...... Nháy mắt người ta đã thành chủ nhân toàn bộ Giang thị!
Giang Triệu Lân nào biết được, nhịn không được hỏi: "Hoắc tiên sinh, đây là có chuyện gì?"
An Na ở chỗ Hoắc Thanh chỉ ký tên của mình.
Hoắc Thanh đem văn kiện giao cho Vương Tông, Vương Tông hờ hững nói: "Giang thị đổi chủ, đống tòa nhà này hiện tại ở dưới danh nghĩa An Na phu nhân, phu nhân nếu nguyện ý nói, các người hiện tại nhất định phải dọn đi, nguyên nhân cụ thể ông có thể chờ Giang Dương tỉnh rồi hỏi hắn đi."
"Cái gì?!" Tạ Á không thể tin tưởng mà kinh hô, vội vàng chạy hướng Giang Triệu Lân, hoàn toàn vô pháp lý giải hiện trạng trước mắt, ả rõ ràng hôm nay mới dọn vào như thế nào đột nhiên lại không có tư cách vào ở?
"Này không...... Này......" Giang Triệu Lân tốt xấu cũng hơn tuổi, giáng đòn nghiêm trọng như thế khiến ông có dấu hiệu té xỉu.
"Ông hiện tại giật mình cái gì, Giang thị vì cái gì có hôm nay chính ông không rõ ràng à?" Nhiếp Gia cười lạnh nói: "Ông năm đó vì cái gì cùng mẹ kết hôn? Còn không phải coi trọng tài sản trong tay mẹ có thể giúp Giang thị vượt qua nguy cơ sinh tử sao, ông cùng Giang Dương không hổ là cha con, đều nghĩ dựa vào lừa hôn mà muốn đứng vững gót chân ở thương trường, đạt thành mục đích sau đó xuất quỹ ly hôn, không có chút tâm cảm thông. Mẹ tôi lúc trước nếu không lấy ra toàn bộ tài sản giúp ông, đâu ra Giang thị hôm nay? Hiện tại bất quá là đem những gì của mẹ tôi lấy về mà thôi."
Toàn bộ đầu Giang Triệu Lân thoáng chốc trở nên đỏ bừng, hai tay run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.
"Rồi, chúng ta đi thôi, cái nhà này mẹ cũng ở đủ rồi." An Na kéo cánh tay Nhiếp Gia đứng lên, sửa sửa vạt áo chính mình, nhẹ nhàng đối sắc mặt trắng bệch của Tạ Á nói: " Đồ vật nơi này rất nhiều, cho các người ba ngày dọn đi, Tiểu Vương ba ngày sau tới giúp tôi nghiệm thu một chút nhé?"
"Dạ phu nhân." Vương Tông gật đầu.
"Giang Triệu Lân, buổi chiều ba giờ gặp nhau ở Cục Dân Chính." An Na mỉm cười rời đi căn nhà ở hơn hai mươi năm.
Bóng dáng thoạt nhìn khí định thần nhàn, gợn sóng bất kinh, Giang Triệu Lân không biết bà cũng từng bởi vì phát hiện chồng xuất quỹ mà tê tâm liệt phế khóc rống, giờ đâu phong thuỷ thay phiên chuyển, bất quá đều là nhân quả báo ứng.
"Chúng ta cũng đi thôi." Hoắc Thanh một tay ôm lấy vòng eo Nhiếp Gia, cúi đầu trong mắt nhu tình mà nhìn cậu.
Vương Tông xách lên rương hành lý nho nhỏ đi theo phía sau hai người cùng rời khỏi Giang gia, đến chị Trần cũng đi theo rồi, Giang gia lập tức nói không nên lời có bao nhiêu quạnh quẽ.
Giang Triệu Lân nhìn mấy người rời đi, mặt nghẹn đến mức càng ngày càng hồng, cuối cùng cả người đều run run lên ngã quỵ trên mặt đất.
Giang Văn Bác khẩn trương mà kêu ba ba ngồi xổm bên người Giang Triệu Lân.
Tạ Á ngã ngồi ở trên sô pha, cả người tựa hồ như bị bớt thời giờ, ả rõ ràng là đắc ý dào dạt mà tiến vào, không nghĩ tới biệt thự cao cấp thế lại lông gà đầy đất chờ ả tới quét......
Ba tháng sau Mạnh Khiêm cùng Phương Nghiên bị xử bắn.
Nghe nói Yến Tô cùng Hoắc Thanh hai tháng trước đã kết hôn, hiện tại định cư ở nước ngoài...... Đúng vậy, cậu trở về chính là vì trả thù cho chính mình, hiện tại đã đạt mục đích, cũng không phải nên về sân nhà của mình sao. Giang Dương suy sụp tinh thần cười lạnh một tiếng, không nghĩ tới chính mình lưu lạc đến loại tình trạng này mới biết được quan hệ của bọn họ.
Khuôn mặt hắn tiều tụy râu ria xồm xàm nằm ở trên giường nhìn máy tính, màn hình đang phát sóng phỏng vấn buổi tiệc từ thiện buổi tối, nữ chủ nhân yến hội đúng là vợ trước hắn Tần Diệc Nhiên. Cô đối mặt màn ảnh phong tư yểu điệu, tự tin ưu nhã, hoàn toàn không có ôn nhu nội liễm như khi kết hôn với hắn, lúc này giống như nữ hoàng một đế quốc kiêu căng cao quý.
Nếu hắn không có gặp được Mạnh Khiêm, không có bởi vì Mạnh Khiêm ly hôn Tần Diệc Nhiên...... Hiện tại hết thảy có phải đều sẽ không giống nhau hay không.
Giang Dương mặt vô biểu tình nhìn Tần Diệc Nhiên trong màn hình, an tĩnh hồi lâu, bỗng nhiên ném máy tính một phen, nện vào bảo mẫu vệ sinh đang tiến vào quét tước.
"Cút đi! Lăn!" Giang Dương điên cuồng đấm giường hướng bảo mẫu kích động rống to kêu to.
Bảo mẫu là cô nhóc còn trẻ, bị ném một chút tức khắc bực, trực tiếp ném thùng tưới trong tay đi ra ngoài cả giận với Tạ Á nói: "Tôi không làm nữa! Kết cho tôi chút tiền lương đi, tôi hiện tại muốn đi!"
Đây đã là bảo mẫu thứ năm bởi vì chịu không nổi tính tình Giang Dương mà nghỉ việc, Tạ Á chỉ có thể kết tiền lương, theo sau đứng ở cửa phòng Giang Dương mắng: "Ba cậu hiện tại còn nằm ở bệnh viện, tôi đây phải chạy hai đầu hầu hạ cha con các người, cậu ăn của tôi ở của tôi, tính tình còn rất lớn. Có bản lĩnh chính mình từ cửa sổ bò xuống đi, chết rồi, nói không chừng Tần chủ tịch người ta biết cậu đã chết còn có thể lưu hai giọt nước mắt đấy, chính mình ở đây phát tính tình người khác, đêm nay cậu đừng hòng ăn!"
"Cô cút cho tôi!" Giang Dương tròng mắt đỏ đậm trừng mắt Tạ Á.
Hắn lại hung cũng bất quá là kẻ liệt nửa người, Tạ Á như thế nào sẽ sợ hắn, đứng ở cửa ngạnh sinh sinh mắng đến khi Giang Văn Bác tan học về nhà rửa tay nấu cơm mới thôi.
F quốc lúc này là đêm khuya giờ, Nhiếp Gia mới vừa cùng Hoắc Thanh nên đang nghỉ ngơi, đầu dính gối sắp ngủ rồi, hệ thống bỗng nhiên lên tiếng.
KK che lại đôi mắt pha ngượng ngùng mà nói: "Chúc mừng ngài Nhiếp tiên sinh, ngài thành công đạt thành tâm nguyện của nguyên chủ, kế tiếp ngài có thể lựa chọn ở lại đây thế giới dừng lại một đời hoặc hiện tại tiến vào thế giới tiếp theo cái."
Nhiếp Gia ngẩn người, mở to mắt nhìn Hoắc Thanh khoác áo sơmi tính đi tắm rửa, nguyên bản ánh mắt sắc bén kiêu căng bỗng nhiên trở nên mềm yếu.
"Làm sao vậy?" Hoắc Thanh vừa muốn đi bỗng dưng cảm nhận được người yêu khủng hoảng cùng thấp thỏm, hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy Nhiếp Gia ghé vào gối đầu đôi mắt ướt át nhút nhát mà nhìn hắn.Trong lòng Hoắc Thanh ôn nhu một mảnh, cúi người qua hôn hôn cậu, nhẹ giọng nói: "Trước đừng ngủ, tôi tắm cái, đơn giản một chút rồi ngủ tiếp."
Nhiếp Gia gật gật đầu, nhìn Hoắc Thanh vào phòng tắm.
Cậu dừng một hồi, mới nhẹ nhàng nói: "Tôi lựa chọn...... Dừng lại."
【 Tốt, vậy...... vậy, vậy sau này ta tự động che chắn, khi ngài muốn thoát thì tùy thời triệu hoán ta. 】
Nhiếp Gia không hé răng, chỉ là ánh mắt bất an nằm bò xuống.
Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này xong rồi, tự mình tổng kết coi, không khống chế tốt tiết tấu cùng tuyến cảm tình, hậu kỳ có điểm lạnh QAQ thế giới sau sẽ tiếp tục nỗ lực á ~
Editor: He, cuối cùng cũng hoàn p rồi, hẹn các bạn ở phần sau nhé T.T