Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
【Quy tắc ngầm, dùng định nghĩa mang tính học thuật mà giải thích, chính là quy tắc bên dưới bề mặt. Bởi vì nó không phải quy tắc mà hầu hết mọi người đều áp dụng, cho nên mới bị gắn danh hiệu này. Nói cách khác, nó cũng không hẳn chỉ có ý nghĩa không tốt.】
Tức là nó không phải chỉ có phương diện đó!
Cho nên đừng nghĩ loạn, biết không!!
Sưu Thần Hào vì sắp xếp lời lừa dối mà cẩn thận trải chăn lót đường, nhưng nó lại cẩn thận đến mức nói quá dài, não của đại lão hiện tại có dung lượng hạn chế.
Hơn nữa tức nhất chính là, tên ngốc này vậy mà đúng lý hợp tình nói với nó: "Nhị Cẩu, nói tiếng người nha, bằng không, nghe không hiểu."
Sưu Thần Hào: 【. . .】
Quá khó khăn!
Nó thật sự quá khó khăn!
【Thôi đi, câu phía trước nghe không hiểu liền thôi đi.】 Sưu Thần Hào bị ép tới bất đắc dĩ, cố gắng thả chậm tốc độ, mơ hồ còn có thể nghe được, bên trong giọng nói tràn ngập tuyệt vọng cùng bất lực đáng thương: 【Cô chỉ cần biết rằng, quy tắc ngầm hắn, có thể là làm chuyện vừa rồi, cũng có thể, làm chuyện khác.】
"Ồ. . . Chuyện khác là chuyện gì?" Phồn Tinh chăm học giỏi hỏi, thuận tiện từ trong lòng kéo ra quyển sổ hồng, chuẩn bị làm bút ký.
Sưu Thần Hào toàn tâm toàn ý muốn bảo hộ tiết tháo cho Chiến Thần đại nhân, cho nên...
Ừmmmm, vô tri vô giác đào cho Tạ Trản một cái hố.
【Kỳ thật, quy tắc ngầm, là làm giao dịch. Chẳng hạn như, lúc nãy, người phụ nữ kia muốn cùng nam sinh làm chuyện xấu hổ xấu hổ, mà nam sinh muốn người phụ nữ kia dùng tài nguyên nhân mạch đến giúp hắn, hai người liền bắt tay nhau, làm giao dịch.】
【Mà cô, là muốn Tạ Trản có thể làm một đóa Tiểu Hoa Hoa ngoan ngoãn, nỗ lực phấn đấu, không biến hư. Cho nên cô có thể dùng điểm này, cùng Tạ Trản làm giao dịch, không nhất định phải cùng hắn làm chuyện xấu hổ xấu hổ. Cô có thể thúc giục hắn trở nên tốt hơn, để hắn càng đáng yêu, càng ngoan ngoãn, càng biết cách làm cô vui vẻ.】
"Ồ." Phồn Tinh cái hiểu cái không.
Sưu Thần Hào cho rằng cô nghe lọt, kết quả đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô hỏi một câu: "Nhị Cẩu, ta muốn biết, chuyện xấu hổ xấu hổ, cụ thể là chuyện gì."
Sưu Thần Hào: 【. . .】 Bất thình lình lẳng lơ, lóe chặt đứt eo nó.
Một vẻ mặt cứng đờ.
Toàn đầu óc đều là, ta là ai? Ta ở đâu? Ta phải làm thế nào trả lời vấn đề này?
Nhưng Sưu Thần Hào tốt xấu gì cũng đã trải qua sóng to gió lớn, sau một lúc nghẹn lại, liền hắng giọng, dùng một bộ ngữ khí bốc mùi ẻo lả: 【Ai nha, cô thật phiền nha, người ta cũng không biết đâu nha! Không nói nữa đâu nha, đi đây nha!】
Sau đó nhanh chóng tự chìm vào trầm mặc.
Phồn Tinh như có vẻ suy tư, ừm, thúc giục hắn, trở nên càng ngoan ngoãn, càng biết cách làm cô vui vẻ.
OK.
Cô thích các tiểu hoa dại khác có vũ đạo đẹp, ca hát dễ nghe, rap cũng êm tai, lại còn bắn tim tim. Bên trái thả tim nhỏ xong, bên phải lại thả tiếp tim lớn, còn thêm bắn tim tim trên đỉnh đầu.
Đều có thể, làm cô vui vẻ.
Tiểu Hoa Hoa nhất định phải nuôi, tiểu hoa dại cũng rất đáng yêu, hơn nữa mỗi một đóa đều có điểm đáng yêu riêng.
Đứa ngốc, mới hai chọn một.
Tiểu Tinh Tinh thông minh, chọn hết!
Phồn Tinh tự gật đầu với chính mình, đúng, chọn hết.
Sưu Thần Hào không biết thao tác lẳng lơ trong đầu cô, nếu mà nó biết được, sợ là không nhịn được bạo thô tục: OK cái rắm! Nó không hướng dẫn cô cái chủ ý ma quỷ đó! Sự vui vẻ của cô, không thể thành lập trên thống khổ của ba ba nó!
—
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki.com/user/Nhatdadiemvu]
"Hiện tại, có phải ta nên cùng Thẩm Anh Bác, phủi sạch quan hệ, hay không?" Phồn Tinh một bên ăn sáng, một bên hỏi Sưu Thần Hào.
Ừm, bắt cá hai tay, là tra nam.
Đừng hỏi cô làm sao mà biết được, Nhị Cẩu, dạy.
Sau lần đánh trống lảng trước, đến giờ Sưu Thần Hào vẫn chưa dám ngoi đầu lên.
Trong lòng suy tính, cũng đã qua một hai ngày, chắc là cô hết tò mò rồi nhỉ?
Hơn nữa, vấn đề này liên quan đến Chiến Thần ba ba nó, nó nên lên tiếng một chút...
【Đúng, tốt nhất là phủi sạch quan hệ. Giới giải trí rất phức tạp, cô không phủi sạch quan hệ với Thẩm Anh Bác, Tạ Trản sẽ vô cùng ủy khuất.】
"Nhị Cẩu, mi ở đây nha." Phồn Tinh thình lình cho Sưu Thần Hào một bạo kích: "Chuyện xấu hổ xấu hổ là gì, mi còn chưa trả lời ta."
Sưu Thần Hào: 【? ? ?】
Ta mẹ nó...
Chuyện nên nhớ cô không nhớ, không nên nhớ thì cô lại nhớ, mà còn là nhớ rất kỹ! Chỉ số thông minh của cô, có thể dùng trên con đường chính đạo được không?
"Làm nũng, không giải quyết được vấn đề." Phồn Tinh nghiêm trang dạy dỗ.
Sưu Thần Hào: 【. . .】 Lão tử không có! Đó là làm nũng sao? Đó rõ ràng là tùy cơ ứng biến!
"Hơn nữa, làm ta ghê tởm, ta sẽ đánh mi."
Sưu Thần Hào lúc ấy thiếu chút nữa, đau lòng nhắm mắt qua đời.
Đây là lời con người nói sao?
Thật tức giận, không phải tiểu thuyết nói tổng tài bá đạo đều thích kiểu ngốc bạch ngọt sao? Cái này không giống đãi ngộ đặc biệt trong tưởng tượng của nó!