Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ

chương 69: không vướng bụi trần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một hồi lâu sau, Nguyên Như Trú từ trong điện của Từ Hành Chi đi ra.

Vành mắt nàng ửng đỏ, mờ mịt hoảng hốt, như người vừa mới nằm mơ liền bị cưỡng ép đánh thức, nhìn qua thì tỉnh rồi, nhưng sức hút của giấc mộng lại khiến nàng hôn trầm muốn một lần nữa sa đọa vào.

Nàng nghe ra được, Từ Hành Chi đã cật lực đem lời cự tuyệt nói đến uyển chuyển nhất.

Nhưng đây cũng có phải chuyện tốt lành gì đâu?

Đợi nàng trở lại trước Diệu Pháp điện Nghiễm Phủ quân cư trú, Nghiễm Phủ quân vừa lúc từ trong chủ điện bước ra, nhìn thấy nàng liền cất giọng nói: "Như Trú, ngươi tới một chút."

Nghiễm Phủ quân từ trước đến giờ đối với diện mạo đệ tử yêu cầu nghiêm ngặt, Nguyên Như Trú trước khi vào điện đã ở trước gương soi ba lần chỉnh lý qua, xác nhận hồng ý nơi khóe mắt đã tan, nàng mới dám bạo gan tiến vào.

Nghiễm Phủ quân đích xác cũng không nhận ra đầu mối gì, từng tiếng hạ xuống dặn dò liền quay người đi vào chủ điện.

Nguyên như trú hất tay áo, đang muốn tiến lên, đột nhiên từ bên cạnh đưa đến một chiếc khăn mùi xoa gấp vuông vức: "Nguyên sư tỷ."

Nguyên Như Trú vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Từ Bình Sinh ở ngoài điện chăm sóc hoa cỏ cầm trong tay một chiếc khăn sạch, hơi có chút khẩn trương nói với nàng: "Khăn không đủ dùng cứ nói, chỗ ta vẫn còn."

Nàng vừa nãy hao hết tâm lực, cho là đã đem dung nhan chỉnh lý đến đủ tốt, ai ngờ bị người liếc mắt một cái liền nhìn ra đầu mối, bất giác buồn cười nói: "... Ngươi biết ta vừa khóc?"

Từ Bình Sinh: "Nhìn ra được."

Ba từ này nặng như có khối chì kéo xuống đầu lưỡi hắn, vì nói rõ ràng ba từ này, hắn vẫn luôn tuôn ra một thân mồ hôi nóng.

Nguyên Như Trú tiếp nhận khăn tay của hắn: "Đa tạ."

Thời điểm đưa khăn tay về phía Nguyên Như Trú, Từ Bình Sinh chạm phải đầu ngón tay của nàng.

Nơi da thịt băng tuyết kia giống như nguội lạnh, mà rất nhanh, địa phương bị nàng chạm qua tựa như đồng cỏ bị liệt hỏa liếm cháy lan ra.

Từ Bình Sinh bị nóng đến nhanh chóng buông tay ra, nhưng chợt liền hối hận.

Nguyên Như Trú nhìn thấy mặt mày của hắn, không biết sao, càng từ bên trong nhìn thấu ra một chút bóng dáng của Từ Hành Chi.

Nàng nhanh chóng dời đi tầm mắt, đôi mắt lại có chút mỏi, trên mặt thế nhưng lại kín kẽ không một lỗ hổng.

Nguyên Như Trú nắm chặt khăn mùi soa nhẹ giọng nói: "Ta tạm dùng một chút. Chờ ta trở lại, đem khăn tay rửa sạch sẽ trả lại cho ngươi."

Từ Bình Sinh muốn nói ngươi giữ lại càng tốt, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, liền giản hóa thành một từ "Được" quy củ.

Mắt thấy Nguyên Như Trú quay người phải đi, Từ Bình Sinh đuổi theo ra vài bước: "Sư tỷ, đêm nay bên kia đệ tử điện có thơ rượu tiệc trà, ngươi... Ngươi có thể tới."

Cạnh đệ tử điện có một con suối, một mảnh rừng đào, mỗi khi đến ngày xuân, hoa đào nở rộ, các đệ tử liền thường xuyên tại bên dòng suối trong rừng đào tổ chức thơ rượu tiệc trà xã giao, phong tử vũ vu, cất cao giọng hát vịnh thơ, tất nhiên là tiêu dao khoái hoạt.

Nguyên Như Trú đang muốn tìm một chỗ có thể thoả thích tung ca tận tình, liền gật đầu đồng ý: "Được, ta sẽ đi."

Dứt lời, nàng cất bước hướng chủ điện mà đi.

Từ Bình Sinh đứng tại chỗ, vừa đau lòng nàng chẳng biết vì sao khi nãy rơi lệ, lại bởi vì đụng chạm ám muội khi nãy mà hơi run rẩy.

Khi hắn lần thứ hai bắt đầu cắt sửa cành hoa nhỏ, không còn dùng tới tay trái vừa mới được Nguyên Như Trú chạm qua.

Bởi vì phải xứ lý công việc chư hạng của thi đấu Thiên bảng, Từ Hành Chi bên kia rất bận rộn, liền các đệ tử đưa tới lời mời thơ rượu tiệc trà xã giao đều bị hắn bỏ không ở một bên.

Bận đến lúc mặt trời chiều ngả về Tây, hắn vẫn chưa thu được linh hàm hồi âm của Mạnh Trọng Quang.

Sau khi Nguyên Như Trú đi rồi, Từ Hành Chi rất nhanh gửi cho Mạnh Trọng Quang một phong linh hàm khác dùng để giải thích, nhưng cả ba phong thư trước sau đều như đá chìm đáy biển.

Vạn bất đắc dĩ, Từ Hành Chi gửi cho đệ tử Phong Lăng đồng hành cùng Mạnh Trọng Quang một phong linh hàm.

Không tới một nén nhang, hắn liền thu đến một phong hồi âm: "Sư huynh, Mạnh sư huynh mấy ngày nay tính khí kém cực kì, hôm nay càng hỉ nộ vô thường, ở trong phòng đập đánh, nói muốn truy tra ra sào huyệt quỷ thi đó ở nơi nào, không tới mười ngày nửa tháng tuyệt không về Phong Lăng."

Từ Hành Chi: "..."

Rời nhà trốn đi đúng không?

Được, chờ đó.

Thi đấu Thiên bảng cũng chính là chuyện năm ngày sau, chờ trình tự thi đấu chính thức triển khai, sự tình không còn nhiều như vậy, hắn liền đi Nam Sơn đem vật nhỏ giận dỗi này bắt về.

Nghĩ như vậy, trong lòng Từ Hành Chi thế nhưng không khoan khoái được mấy phần, sau khi buồn bực đi ngâm suối nước nóng non nửa canh giờ, liền cầm theo bầu rượu, dự định đi Thanh Trúc điện tìm sư phụ uống rượu.

Ai ngờ hắn tại ban đêm trước cửa Thanh Trúc điện gặp được Nghiễm Phủ quân.

Trúc hương xâm y, tùng ảnh không minh, trước mắt hết thảy vốn nên là thắng cảnh ngày xuân, nhưng Nghiễm Phủ quân lại là vẻ mặt âm trầm đen tối, một thân một mình ngồi yên đứng ở trước điện.

Bốn phía không có bất luận đệ tử trông coi điện nào, Từ Hành Chi từ trong đó ngửi ra mùi vị không bình thường, vừa định tiến lên hướng Nghiễm Phủ quân hỏi cho ra nhẽ, lại nghe được một trận tiếng vang kì quái từ từ bên trong cửa điện đóng chặt truyền ra.

"Ân —— a, a ~ "

Thanh âm kia ẩn có chút đau đớn, nhưng phần lớn lại là vui thích run rẩy tận xương, như mây dạng trăng dung, như cá nước hợp nhau.

Từ Hành Chi mặc dù cũng chưa trải qua nhân sự, nhưng sao thể không hiểu đây là gì.

Âm thanh Thanh Tĩnh quân đặc biệt, ôn nhuyễn yếu mềm miên, lúc này thấp hừ lên, thực sự là chọc tâm người.

Mà thanh âm này quả thực Nghiễm Phủ quân giữ cửa ở trước ngồi nằm không yên, mắt thấy Từ Hành Chi đến, hắn đầu tiên là hơi đổi một chút sắc mặt, hướng hắn xua tay mấy lần, ra hiệu hắn mau mau rời đi, nhưng hắn nghĩ lại nghĩ, liền sửa lại tâm tư, vẫy tay gọi hắn lại đây.

Từ Hành Chi kỳ thực cũng muốn mau mau đi, nhưng lại không dám làm trái Nghiễm Phủ quân, đành phải kiên trì đi tới: "Sư thúc. Sư phụ y đây là lại uống say rồi?"

"Ai biết?" Nghiễm Phủ quân cau mặt lại, một phần lề sách thẻ tre hắn cầm trong tay đã bị hắn xiết ra vài đạo vết nứt, "Ta tới đây tìm sư phụ ngươi, là có chuyện quan trọng thương lượng, nhưng y..."

Người khắc nghiệt giữ mình như Nghiễm Phủ quân, có thể nào dễ dàng nói ra hai từ "thủ dâm", nín nhịn đến xanh cả mặt: "Ngươi... Ngươi đi vào xem thử một chút."

Từ Hành Chi khổ sở nói: "Sư thúc, ngài cũng không dám tiến vào, kéo ta đi làm kẻ chịu tội thay, thích hợp sao? Lại nói, ta lỡ như nhìn thấy sư phụ... Như vậy, tương lai sư phụ còn gì là mặt mũi a."

Nghiễm Phủ quân đang muốn nói cái gì, liền nghe được bên trong cánh cửa đóng chặt truyền đến một tiếng ngâm đau cao vút: "A... A! Nhẹ, nhẹ chút!"

Nghiễm Phủ quân trên mặt bạo hồng, nhìn qua so với vị trong cánh cửa kia còn kích động hơn, hận không thể đánh ngất mình cho an lòng.

Hắn không chịu đựng được mà quay người gõ cửa: "Sư huynh! Sư huynh! Mở cửa!"

Từ Hành Chi lại mơ hồ cảm thấy được nơi nào hơi khác thường: "Sư thúc, trong phòng sư phụ có người khác sao?"

Nghiễm Phủ quân cả mặt cũng không dám quay sang, chỉ dùng cái ót đỏ chót đối diện Từ Hành Chi: "Làm sao có khả năng? Sư huynh từ trước đến giờ sống một mình trong Thanh Trúc điện, liền ngay cả hầu cận cũng chỉ có hai người, đều đã bị ta đuổi ra."

Từ Hành Chi nhíu mày chốc lát, tiến lên bối rối nhìn cánh cửa một chút, phát hiện cửa đã bị linh lực đóng kín.

Hắn chi có thể bất lực giơ tay đầu hàng: "Sư thúc, tu vi ta không bằng sư phụ, không vào được a."

Dứt lời, hắn gõ cửa một cái: "Sư phụ, sư phụ? Ngươi nhỏ tiếng một chút."

Trong điện trầm tĩnh chốc lát, nhưng chỉ giây lát sau, liền có tiếng giường kèn kẹt lay động truyền đến, cùng giọng mũi vừa yếu lại mềm hừ nhẹ liên miên không dứt.

Ây, ước chừng là say thật rồi đi.

Từ Hành Chi một chưởng đáp dựa vào ở trên cửa, từ bên hông rút ra "Nhàn Bút", vận lên linh lực, "Nhàn Bút" liền hóa thành một mảnh linh võng có ngàn ngàn chi, mở ra đến hết mức bám vào Thanh Trúc điện, nhất thời, hết thảy âm thanh truyền ra đều bị linh võng nuốt hết hầu như không còn.

Từ Hành Chi cung kính mà đối với Nghiễm Phủ quân cúi người: "Sư thúc, ngài đi về trước đi. Ta ở chỗ này trông coi sư phụ."

Xác nhận quả thật là không nghe được tà âm kia, Nghiễm Phủ quân mới chật vật tìm về vài tia nghiêm nghị, cả giận nói: "Hồ đồ! Này nếu để cho các đệ tử nghe thấy được có còn ra thể thống gì! Y làm sơn chủ Phong Lăng còn muốn mặt mũi hay không?!"

Từ Hành Chi trấn an hắn nói: "Người say rượu chuyện hoang đường gì không làm được? Động tác này của sư phụ cũng không phải xuất từ bản tâm, sư thúc cũng chớ để sốt ruột bốc lửa, không duyên cớ tổn thương thân thể."

Lời tuy như vậy, nhưng trong lòng Từ Hành Chi mơ hồ hiện lên một chút điểm khả nghi.

Hắn tuỳ tùng Thanh Tĩnh quân đến nay, thường thấy các loại vẻ say rượu của y, thời điểm hắn say cũng từng có, nhưng Thanh Tĩnh quân đối với thú vui nhục dục một chút đều không có, thân như lưu ly, trong ngoài đều sáng, nơi nào làm qua chuyện tận tình túng dục cỡ này?

Nghiễm Phủ quân nắm chặt sách tre trong tay, vừa thẹn tức giận không chịu nổi mà niệm vài tiếng "Kỳ cục", không dễ dàng mới nuốt hết từ ngữ phẫn nộ, mặt đỏ tới mang tai, phất áo mà đi.

Từ Hành Chi ngồi xuống trên bậc thang Thanh Trúc điện, quyền tác trông coi.

Dù sao trở về trong điện của mình cũng là không có ai, ở nơi nào chẳng giống nhau.

Rất nhanh, trên trời bắt đầu đổ mưa, từng chút từng chút.

Nước mưa tựa thanh lộ, tình thế cũng không lớn, Từ Hành Chi thậm chí xa xa nghe được phương hướng đệ tử điện phía xa xa truyền đến hoan ca nói cười, liền nghĩ đến tối nay sẽ ở con suối rừng hoa đào một bên tổ chức thơ rượu tiệc trà xã giao.

Xem ra mưa bụi cũng sẽ không làm lỡ mỹ cảnh ngày tốt này của những đệ tử này, thưởng tâm chuyện vui.

Chỉ là tưởng tượng đến những gương mặt trẻ tuổi vô ưu đó, trên mặt Từ Hành Chi liền hiện ra ý cười.

Mọi người đều nói, tu tiên cầu trường sinh, nhưng chân chính trường sinh thì có ích lợi gì đây.

Từ Hành Chi ngồi ở thềm trước, đem đầu dựa vào lan can Thanh Trúc điện.

Có những người này bồi tiếp, sống lâu trăm tuổi cũng rất tốt rồi.

Nhưng mà, âm thanh Thanh Tĩnh quân bị ngăn chặn bên trong điện, nằm ở trên giường nhỏ lại không dễ dàng vượt qua.

Sắc trắng cẩm đơn của giường đã bị y cấu đến căng thẳng, một thác nước tích thuận bên môi trắng bệch của y mở ra, một hồi lâu sau, y buông ra hàm răng bị cắn đến đau, tại trên giường rộng lớn lăn qua lăn lại, dưới thân phình nhiên xôn xao không ngừng, đôi môi sáng quắc cùng khép mở than nhẹ.

Một giọt nước mắt vừa tròn vừa lớn phía đuôi mắt hơi đỏ thẫm của y thấm ra, dọc theo gò má uốn lượn xuống.

Mà từ đầu đến cuối, y đều chưa từng mở mắt ra, chỉ có linh mạch trên người theo quy luật mà vận hành, thỉnh thoảng tránh ra chấm nhỏ tựa ánh sáng.

Bên trong óc chìm nổi của Thanh Tĩnh quân, nguyên bản chỉ nên tồn tại một cái nguyên anh, lúc này, thế nhưng có hai nguyên anh hình dáng tiểu nhân đang chậm rãi câu lộng, lật, từ từ mà sâu đậm, từ từ mà lay động.

Mặt người phía trên nhìn không rõ, mà bên trong mặt mày mơ hồ có nồng nặc thần sắc tà dị, trong tròng mắt xanh đen lăn lộn dục vọng không thôi.

Người phía dưới hiển nhiên đã thoát lực trong giao hoan triền miên, chỉ có thể mặc cho cặp tay kia mê muội mà xoa xoa làn da trắng của y, bụng nhiệt môi tiêu, chỉ cảm thấy trong cơ thể mỗi khúc xương đều bị lấp đầy.

Linh căn chính là gốc rễ của tu sĩ, mà thân tu luyện trong óc, mỗi một lần đơn giản đụng chạm nhất đều là nối thẳng gân tủy, càng khỏi nói hồn xác giao hợp thân mật như vậy.

Sau khi lên lên xuống xuống mấy trăm lần, thuộc hạ đã là khí thanh nhu hành, mồ hôi ra như suối, nằm nghiêng ở bên trong thức hải, mặc cho cuộn sóng màu vàng nhạt kia tựa như kén tằm đem y gói lại, chìm vào trong đầu.

Từ trong đầu hút ra, "Thanh Tĩnh quân" nằm trên giường nhỏ đứng lên từ giữa đám thường phục áo lót hỗn loạn.

Gã lau đi mồ hôi trên trán, đứng dậy soi gương, người trong gương mặt thẹn ý xấu hổ, trong mắt hơi nước nhộn nhạo, nhưng chợt liền lại thay đổi một khuôn mặt tà dị lại kiêu ngạo.

"Thanh Tĩnh quân" dùng đầu ngón tay điểm mặt kính một cái, mặt kính liền như mặt nước chạm được, từng tầng từng tầng tạo nên gợn sóng.

Một lát sau, trong gương hiện lên khuôn mặt Lục Vân Hạc.

Mới nhìn đến khuôn mặt này, Lục Vân Hạc liền khó dấu vẻ kích động, hai tay bằng phẳng đè lên, cúi người hạ bái: "Sư phụ!"

"Thanh Tĩnh quân" đôi tay giao nhau ở bên cạnh tóc mai, tóc đen đem xõa xuống như thác nước hướng sau vén lên, lộ ra cái trán trơn bóng nhẹ nhàng khoan khoái, phát ra một tiếng từ tính có thể dễ dàng khiến người hòa tan cười khẩy: "Ngươi đã thay đổi bái huynh trưởng ta, làm đệ tử hắn nhiều năm như vậy, Tạp La () ta còn có tư cách chịu một tiếng 'sư phụ' này của ngươi?"

() Cho những ai đã quên mất thì Tạp La chính là chú của Tạp Tứ, cũng là "anh hùng" trong mắt ma đạo và là "cuồng sát" trong mắt tứ môn, thời điểm Chinh Thú chi loạn vì ma đạo càn rỡ quá mức đã bị Thanh Tĩnh quân tự mình ra tay giết chết. Editor từ bây giờ sẽ để là "gã" để phân biệt những lúc Tạp La nắm quyền cơ thể Thanh Tĩnh quân.

Lục Vân Hạc cùng người trước mắt cách xa nhau ngàn dặm, lại bỗng dưng bị vài lời ít ỏi này của gã chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, liền đầu cũng không dám nhấc lên mảy may: "Đệ tử không dám! Đệ tử trong lòng nhiều năm qua chân chính bái phục, chỉ có một mình sư phụ... Đệ tử vốn định vì sư phụ mưu cầu vị trí chủ nhân ma đạo, ai ngờ bị Cửu Chi Đăng kia tranh trước..."

Người tự xưng Tạp La thân thủ đỡ lấy mặt kính, cười nhạt nói: "... Cái gì chủ nhân ma đạo, ta không hiếm lạ... Tâm tư của ngươi ta tất nhiên hiểu được. Ngươi giấu tàn hồn ta nhiều năm, nửa năm trước dùng vò rượu, đem ta đưa đến Phong Lăng sơn, lại đưa ta được khối thân thể tốt này, thực sự thuần hiếu a."

Tạp La một lời đem Lục Vân Hạc nói tới quần áo ẩm ướt.

Gã vốn là tán dương, nhưng Lục Vân Hạc biết rõ đối diện là một người hỉ nộ vô thường như thế nào.

Âm thanh Tạp La cực kì diệu, khàn khàn, gợi cảm, vô luận cùng ai nói chuyện đều mang thân thiết cùng sủng nịch, có thể khiến người ta hòa vào bên trong một mảnh sương mù ôn nhu, nhưng thường thường tại thời điểm đối phương buông xuống cảnh giác, gã liền có thể trong lúc đàm tiếu moi gan từ trong bụng người đối diện, đặt ở trong miệng, chậm rãi cắn xuống, thưởng thức biểu tình kinh hãi lại khủng bố của người đối diện kia.

Hành động của gã, hoàn toàn không cần bất kỳ lý do gì, làm rất nhiều chuyện, đại để cũng là hướng về phía hai từ "thú vị".

Thấy Lục Vân Hạc không dám nói lời nào, Tạp La khẽ cười một tiếng, bảo vệ cổ, kèn kẹt hoạt động mấy lần.

Lục Vân Hạc vội vàng đổi chủ đề: "Bộ thân thể này dùng tốt sao?"

Tạp La hài lòng nói: "Dùng được, sức chịu đựng tốt."

Lục Vân Hạc thần sắc biến đổi: "Sư phụ, ngài..."

Tạp La âm hiểm cười: "Yên tâm đi, y không biết ta ở trong thân thể y. Trước khi ta chết dù sao linh lực cũng tương đương y, y người này..."

Nói đến chỗ này, che lấp trong mắt Tạp La hơi tan, xoa môi mỏng nở nụ cười: "... Người này lại mơ hồ cực kì, chưa qua nhân sự, căn bản sẽ không hướng việc đó suy nghĩ. Lần trước ta đùa y, tại đất hoang cùng y giao hoan sáu ngày, y chỉ xem thân thể mình khó chịu là do say rượu."

Tạp La trong lời nói có thân thiết cùng ôn tồn khó mà diễn tả thành lời: "... Năm đó làm sao tiểu mơ hồ này lại giết được ta?"

Nói, Tạp La ngồi trên mặt đất, từ trên mặt đất mò lên một vò rượu còn dư lại, uống vào mấy cái, liền lau một chút bên môi, cười nói: "Thanh Tĩnh quân Nhạc Vô Trần, thanh tĩnh tự tại, vô trần vô cấu (). Ha?"

() Vô trần vô cấu: Sáng trong không một hạt bụi, cũng là tiêu đề của chương truyện. Editor có chỉnh sửa một chút để tên chương nghe xuôi tai hơn.

Lục Vân Hạc nhất thời không biết nói cái gì, chỉ có thể nói: "Sư phụ dùng thỏa mãn là được."

Theo sự hiểu biết của hắn đối với Tạp La, dáng vẻ ấy của Tạp La có chút khác thường.

Tuy rằng Tạp La thường vô định hình dáng, nhưng cũng chưa từng nhiều lần nhắc tới một người như vậy, luôn mồm luôn miệng đều không rời y. (Jeje: Nghe đồn mấy đứa có crush đều như thế cả =]])

Không chỉ lúc này, thời điểm mấy lần trước cùng Tạp La nói chuyện, y đều là như thế này, miệng đầy đều là Thanh Tĩnh quân.

Lục Vân Hạc nhớ tới, từ lúc mới ra đời, cho tới trước khi bị Thanh Tĩnh quân không lộ sơn thủy một kiếm đâm chết, Tạp La vẫn luôn say mê ma đạo tu tập, giết chóc khát máu, thế gian nam nữ dưới cái nhìn của gã đều là một khối thịt biết đi, cho nên gã chưa bao giờ có đạo lữ.

Ấn tính cách sư phụ, thao lộng kẻ thù giết chết gã mười mấy năm trước, dùng phương thức này cứu vớt nhục nhã, thế nhưng là chuyện không quá bình thường. (Jeje: Ổng mà biết nhục thì đâu có dài thêm hai mươi mấy chương phiên ngoại!!!!)

... Nhưng Lục Vân Hạc có chút bận tâm, sư phụ có thể hay không nghiện.

Tạp La hãy còn nói: "... Cái tên này cũng thật có ý tứ."

Lục Vân Hạc nhịn lại nhịn, ừa mới cẩn thận mở miệng nói: "Sư phụ, kế hoạch của chúng ta..."

"Không phải là ngày thi đấu Thiên bảng sao?" Tạp La lười biếng lại thân thiết cong lên đôi mắt, bộ thân thể này của Thanh Tĩnh quân gã đã dùng đến xe nhẹ đường quen, "Ta biết nên làm những gì."

Thanh âm gã nghe tới phảng phất như tất cả đều ở trong lòng bàn tay của gã.

Lục Vân Hạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Từ Hành Chi kia..."

Tạp La hời hợt nói: "Ta chán ghét hắn."

Dứt lời, hắn đem nhẫn Thanh Tĩnh quân đeo trên tay gỡ xuống, ném vào bên trong một vò rượu còn lưu lại dịch rượu, làm bắn ra chút nước nho nhỏ: "Ta nói rồi, ta biết nên làm như thế nào, không cần ngươi tới dạy ta."

Truyện Chữ Hay