Chu Bắc Nam hôn mê sáu ngày chưa tỉnh, trong lúc đó Lục Ngự Cửu cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, đêm không chợp mắt, canh giữ ở bên người hắn.
Có thể gặp được quỷ nô chỉ có quỷ chủ, Nguyên Như Trú cũng không cách nào đối với Chu Bắc Nam làm trị liệu, cho nên tất cả thương thế của Chu Bắc Nam đều từ Lục Ngự Cửu chăm sóc.
Từ Hành Chi cứ việc hầu hạ ở bên, nhưng cũng không có cách nào thay Lục Ngự Cửu chia sẻ chút gì.
Thời điểm ngày thứ sáu, Từ Hành Chi tỉnh lại trước tiên liền đi thăm viếng Chu Bắc Nam, vừa vặn nhìn thấy Lục Ngự Cửu đem mặt nạ quỷ quanh năm đeo trên mặt lấy xuống để ở một bên, không nhịn được chùi mắt, bả vai co rúm lại.
Từ Hành Chi ở trên người tìm tìm, lấy ra một chiếc khăn tay được Nguyên Như Trú giặt sạch hôm qua, gấp lại, hướng cậu đi tới.
Nghe đến tiếng bước chân, Lục Ngự Cửu cuống quít cầm nửa cái mặt nạ kia che lại mặt, mới bằng lòng quay đầu lại.
Cậu gian nan nuốt xuống vài tiếng, mới đem tiếng khóc nuốt xuống: "... Từ sư huynh."
Từ Hành Chi nói: "Đừng khóc, thương tổn đôi mắt."
"Ta không khóc." Lục Ngự Cửu vì biểu hiện điều này, thâm chí nỗ lực nặn ra một nụ cười.
Từ Hành Chi đi tới bên cạnh, đem khăn tay giao vào tay cậu: "Được được, không khóc."
Hắn ở bên người Lục Ngự Cửu ngồi xuống, tư thế ngồi trước sau như một không đứng đắn, chân trái khoanh ở trước người, đùi phải nhấc lên, khuỷu tay chống trên đầu gối phải, nhìn Chu Bắc Nam đang mê man, không biết đang suy nghĩ gì.
Lục Ngự Cửu vừa định quỳ thẳng, Từ Hành Chi có chút cậy mạnh đè xuống đầu của cậu, đem đầu cùng cái mặt nạ kia một đạo ôm vào dựa trên vai mình. Hắn còn cố ý hạ thấp thân thể, hảo ý để bằng thân cao của Lục Ngự Cửu.
Lục Ngự Cửu có chút ngốc, trong lồng ngực Từ Hành Chi cà cà, trong tiếng nói vẫn mang theo nồng đậm giọng mũi: "... Từ sư huynh?"
Từ Hành Chi ho nhẹ một tiếng, dùng tay gỗ đặt trên phần tóc dày đặc của cậu, kề sát tai cậu nói: "... Không ai nghe thấy. Bọn họ đều ngủ rồi, muốn khóc thì khóc, Từ sư huynh không chê cười ngươi."
Lục Ngự Cửu ngừng lại một chút, một cái tóm chặt vạt áo trước của Từ Hành Chi, liền cố nhẫn nại hồi lâu, mới phát ra một tiếng kéo đến thật dài, đau đến xương tủy nước mắt ròng ròng.
Leng keng ——
Mặt nạ quỷ khi nãy Lực Ngự Cửu còn chưa kịp mang đàng hoàng đã từ trên mặt cậu rơi xuống đất.
Từ Hành Chi để cậu dựa vào trong lồng ngực mà khóc, không biết qua bao lâu, tiếng khóc nức nở của người trong lòng ngực mới dần ngừng lại.
Từ Hành Chi đem giấy lưu ly bắt đầu từ lúc nãy liền giấu ở lòng bàn tay phải xé ra, từ bên trong lấy một thứ đi ra, nhét vào trong miệng Lục Ngự Cửu.
Lục Ngự Cửu ngậm một phút chốc, mới nhận ra trong miệng là mùi vị gì: "... Đường?"
Từ Hành Chi đáp: "... Ân."
Nam Ly chết mấy ngày rồi, quỷ nô dưới tay y cũng đều từng người giải tán, Hổ Khiêu Giản biến thành một toà cốc người chết trống rỗng. Vì tìm kiếm mảnh vỡ chìa khóa mở ra cánh cửa Man Hoang, đám người Chu Vọng lục soát khắp Hổ Khiêu Giản trên dưới, cũng không tìm được mảnh vỡ chìa khóa ở nơi nào.
Cuối cùng, vẫn là Từ Hành Chi ở bên trong bình ngọc tỏa hồn của Diệp Bổ Y mảnh vỡ chìa khóa bị nạm thạch trụy, chế thành đồ trang sức.
Từ Hành Chi từng đọc hồi ức của Diệp Bổ Y.
Năm đó, lý do Nam Ly dùng để đem Diệp Bổ Y lừa gạt về, là vì bên trong Hổ Khiêu Giản có một phong thủy bảo địa có thể an táng đạo hữu xa lạ của cậu.
Từ Hành Chi lúc đó liền cảm thấy quái lạ: Man Hoang cằn cỗi, ít tồn tại chỗ nước cỏ um tùm, mật hoa đều là đắng chát, cái gọi là phong thủy bảo địa này lai lịch thế nào?
Sau khi Nam Ly chết rồi, hắn còn cố ý đi phụ cận hồ nước ở Hổ Khiêu Giản liếc nhìn nhìn, phát hiện nơi đó đã là cây rừng héo rũ, thỏ trốn chui như chuột, hồ nước đã khô, đất đá nứt nẻ, cả hồ nước tựa như bị rút đi sinh mệnh, hiu quạnh như chết.
Bất quá hắn cố ý nếm nhụy hoa mấy đóa hoa dại ở phụ cận, phát hiện lại còn có chút vị ngọt. Này ít nhất chứng minh, trước đây nơi này quả thật phì nhiêu.
Mà ở thời điểm chỉnh lý ký ức của Diệp Bổ Y, Từ Hành Chi chú ý tới, Nam Ly hai người thường ở hồ nước này chơi trò ném đồ rồi tìm về. Từng có một lần, tiểu đạo sĩ Diệp Bổ Y từ trong hồ mò được một mảnh vỡ phát sáng kỳ quái, Nam Ly không phản đối, đem nó chế thành dây chuyền, đưa cho Diệp Bổ Y.
Diệp Bổ Y rất yêu thích sợi dây chuyền kia, ngày ngày đeo trên người, mãi đến tận khi cùng Nam Ly mỗi người đi một ngả ngày ấy, cậu mới tháo dây chuyền này xuống.
Diệp Bổ Y chết rồi, Nam Ly liền đem dây chuyền để vào bình ngọc có chứa tàn hồn Diệp Bổ Y, mục đích để làm bạn.
Mảnh vỡ chìa khóa kia là vật có linh tính, e rằng chính là bởi vì năm đó rơi vào hồ nước, mới tạo ra một phen khí hậu thế ngoại đào nguyên như thế; mảnh vỡ vừa rời khỏi, nơi này cũng trở lại thành đất xấu.
Suy đoán này dù sao tương đối hợp lý, mà Từ Hành Chi lại mơ hồ cảm thấy được có chút không hợp lý chỗ nào đó, chỉ là không nói ra được cảm giác này cụ thể bắt nguồn từ nơi nào.
Trong thời gian ngắn không nghĩ ra, Từ Hành Chi cũng không tiếp tục đi để tâm vào chuyện vụn vặt, tạm thời đem điểm hoài nghi khó giải thích được này đặt ở trong lòng.
Rời đi hồ nước khô cạn của Hổ Khiêu Giản, Từ Hành Chi đem mấy cây hoa sắp chết ở phụ cận hái về, lấy mật hoa khô, làm bốn viên đường mật hoa.
Một viên tự nhiên là cấp Mạnh Trọng Quang, hai viên hắn phân biệt cho Khúc Trì cùng Chu Vọng, còn lại một viên hắn giấu ở trong ngực, nguyên bản vốn là muốn chờ Chu Bắc Nam tỉnh rồi cho hắn ăn, mà mắt thấy Lục Ngự Cửu khổ sở như vậy, Từ Hành Chi nhất thời nhẹ dạ, liền đem đường cho cậu.
Từ Hành Chi hỏi: "Ăn ngon không?"
Lục Ngự Cửu ngậm lấy đường, hàm hàm hồ hồ: "Khúc sư huynh hắn có à..."
Nhắc đến việc này Từ Hành Chi liền cảm thấy buồn cười: "Đêm qua ta đem đường cầm về liền phân cho Khúc Trì, ai ngờ được hắn nhịn ăn, liếm cũng không chịu liếm một cái, thừa dịp Đào Nhàn lúc ngủ nhét vào miệng Đào Nhàn, suýt chút nữa làm Đào Nhàn sặc."
Thời điểm Từ Hành Chi nói đến Khúc Trì, giọng điệu tự nhiên rất quen thuộc như đang cùng đàm luận về bạn già nhiều năm.
Lục Ngự Cửu mềm giọng nói: "Cảm tạ Từ sư huynh..."
"Muốn cảm tạ Từ sư huynh thì đừng khóc." Từ Hành Chi nói, "Nội y Từ sư huynh sắp ướt rồi."
Lục Ngự Cửu ngượng ngùng, nhanh chóng ngẩng mặt, cố gắng ra sức đi cọ mảnh ẩm ướt trên bả vai Từ Hành Chi.
Chờ đến thời điểm cậu ý thức được chính mình quên mang mặt nạ, kinh hoảng giương mắt vừa nhìn, đã thấy Từ Hành Chi trước đó che lại mắt hắn.
Hắn săn sóc mà thúc giục: "Nhanh mang vào đi. Ta cái gì cũng chưa nhìn thấy."
Theo trí tưởng tượng của Từ Hành Chi, Lục Ngự Cửu hẳn là gặp tai bay vạ gió gì, phá huỷ dung mạo, mới đeo cái mặt nạ dọa người như vậy, mục đích để che chắn.
Lục Ngự Cửu nếu không muốn người khác nhìn thấy mặt của mình, như vậy chính mình không cần bởi vì tâm hiếu kỳ vô vị đi nhìn trộm cậu đâu?
Đợi một phút chốc, hắn mới chờ đến thanh âm nức nở mang theo nhẹ nhàng của Lục Ngự Cửu: "Từ sư huynh..."
Từ Hành Chi cho là Lục Ngự Cửu đã đeo lên mặt nạ, liền mở mắt ra.
Chợt, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ nói ra một chữ "Ngươi", liền không nói ra được những lời khác nữa.
—— Lục Ngự Cửu không có mang mặt nạ.
Mà phía dưới mặt nạ quỷ cũng không phải vết sẹo khô mục hủ bại như trong tưởng tượng của Từ Hành Chi, mà là một gương mặt con nít thanh tú quá phận, không hề có sẹo.
Đôi mắt Lục Ngự Cửu rất tròn, sau khi khóc sưng lên càng giống như một quả đào nhỏ đáng yêu, thịt trên mặt vừa trắng lại mềm, nhìn qua rất giống một chú sóc nhỏ khổ sở vì bị cướp hạt dẻ dự trữ cho mùa đông.
Từ Hành Chi phục hồi tinh thần lại: "... Trên mặt ngươi không bị thương?"
Lục Ngự Cửu sợ hãi lắc đầu.
Từ Hành Chi không nghĩ ra: "Vậy vì sao phải mang mặt nạ?"
Lục Ngự Cửu mím mím môi, một lần nữa đem mặt nạ mang vào, liền hạ xuống quyết tâm thật lớn, mới ở trước mặt Từ Hành Chi đem ý nghĩ của chính mình nói thẳng ra: "Những năm ở Thanh Lương cốc tu hành, ta bản lĩnh thấp kém, ngộ tính cũng vậy, nhưng lại có chút trình độ tại tìm hiểu quỷ đạo. Sau khi tiến vào Man Hoang, ta nếu vẫn lo tu tiên đạo, sợ là sẽ phải chết không có chỗ chôn, vì vậy... Vì vậy ta bỏ quên tiên đạo, chuyên tâm nghiên tập quỷ đạo..."
Thời điểm nói những câu này, ánh mắt của cậu né tránh, ẩn ẩn chút hối hận: "Sau đó, ta tìm được tàn hồn mấy sư huynh Thanh Lương cốc... Cấp bậc ở Thanh Lương cốc rất nghiêm ngặt, ta phận thấp kém, không mặt mũi nào chỉ huy sư huynh, càng không mặt mũi nào lấy thân phận quỷ tu đối mặt các sư huynh, đơn giản lượm một khối sắt vụn, làm thành dáng vẻ ấy, mang lên mặt..."
Từ Hành Chi sờ sờ tóc của cậu xoa xoa trấn an: "Chu Bắc Nam biết không?"
Lục Ngự Cửu đáp: "Chu Bắc Nam là quỷ nô cuối cùng ta thu. Thời điểm hắn nhìn thấy ta, ta cũng đã là dáng vẻ ấy."
Từ Hành Chi có chút ngạc nhiên: "Sao không nói cho hắn? Hắn cũng không phải người Thanh Lương cốc."
"Hắn..." Tai Lục Ngự Cửu bị thiêu đến đỏ hồng, "Hắn vẫn cho rằng ta bị người phá huỷ khuôn mặt, vẫn luôn không cho người khác chạm vào mặt nạ của ta, có một lần, còn thiếu chút nữa đánh A Vọng muốn tháo mặt nạ ta. Hắn che chở như vậy, ta thật không tiện nói cho hắn biết..."
Từ Hành Chi cảm thấy được trạng thái của Lục Ngự Cửu có chút quái lạ, liền suy nghĩ một chút phương thức bảo hộ của Chu Bắc Nam đối với Lục Ngự Cửu, hơn nữa mấy ngày trước bị ép xem đông cung sống của Nam Ly hai người...
Hắn rõ ràng trong lòng nói: "Nga. Hai người các ngươi..."
Hắn đem nửa câu sau chưa mở miệng nuốt trở vào, bởi vì Lục Ngự Cửu chỉ nghe qua nửa câu đầu, mặt liền sống sờ sờ đốt thành một bao đậu đỏ: "Không, không có, thật không có!"
Từ Hành Chi đối với tư thế giấu đầu lòi đuôi của Lục Ngự Cửu không tỏ ý kiến.
Nhắc tới Chu Bắc Nam, Lục Ngự Cửu dường như có vô số chuyện để nói: "... Năm đó thời điểm ta đem hắn kiếm về, đặc biệt chán ghét hắn. Hắn bởi vì không nhớ đến chính mình chết thế nào, tâm lý ngột ngạt, một bụng tà hỏa, suốt ngày hướng ta mà trút vào, ta phiền hắn phiền đến muốn mệnh, còn không muốn hắn."
Từ Hành Chi suy nghĩ một chút cái đức hạnh đại công tử thế gia của Chu Bắc Nam, sâu đậm cảm thấy Lục Ngự Cửu phiền đến có lý.
"... Bất quá, nghĩ đến hắn đã... Không còn ở nhân thế, ta cũng không giận như vậy. Lại nói, hắn chỉ có thể gặp được ta, ta nếu lại không để ý đến hắn, hắn liền quá khổ sở."
Mặt nạ quỷ kia thực sự làm không tồi, đem Lục Ngự Cửu thiên về phong cách ôn nhuyễn cứng rắn vặn vẹo thành mấy phần tâm ý khủng bố. Bất quá sau khi thấy dung nhan thật của Lục Ngự Cửu, Từ Hành Chi lại nghe cậu nói chuyện, nghe thế nào đều chỉ có thể tưởng tượng ra bộ dáng một con sóc nhỏ ủy khuất ba ba giấu quả thông.
... Hắn dường như có chút minh bạch vì cái gì Lục Ngự Cửu một hai phải mang mặt nạ.
Dù sao âm thanh, tướng mạo, cùng với chiều cao của Lục Ngự Cửu, thoạt nhìn không hề có lực uy hiếp, cho dù ở thời điểm cậu thịnh nộ, thoạt nhìn đại khái cũng chỉ như là thiếu niên đang giở tiểu tính tình.
"Sau đó... Ta và hắn liền mãi cho đến hiện tại..."
Nói tới chỗ này, giọng điệu Lục Ngự Cửu khẽ run: "Nhưng mà, ta không, không thể bảo vệ tốt hắn... Con mắt của hắn liền là ánh mắt của ta, ta theo bản năng dự kiến Nam Ly sẽ đến, mà ta khi đó nhìn hắn tìm thấy thi thể chính mình, thực sự khổ sở, liền muốn để hắn một mình ở nơi đó ngồi một chút..."
Nói tới chỗ này, Lục Ngự Cửu khổ sở mà khóc thút thít: "Đã nhiều năm như vậy, ta dù là ai cũng không bảo vệ được..."
Từ Hành Chi lẳng lặng nhìn chăm chú vào cậu.
Bao nhiêu năm qua đi, cậu vẫn là tiểu quỷ tu vì cứu người cùng thế hệ mình mà không tiếc giao ra tính mạng của mình trong trí nhớ của nguyên chủ kia, thấp bé, đáng yêu lại biết nghĩa khí.
Từ Hành Chi đột nhiên nghĩ đến, mấy ngày trước thời điểm hắn lần thứ nhất nhìn thấy Lục Ngự Cửu, cậu đang đứng ở trên cao, điều khiển bùa chú chiêu hồn dẫn quỷ, u hồn ám sinh, bay khắp nơi không nghỉ.
Lại sau đó, môn đồ Phong Sơn vì đoạt lại chìa khóa, đến đây công tháp, Lục Ngự Cửu người bị thương nặng, nguyên nhân cũng là bởi vì đứng ở chỗ cao, không cẩn thận trúng tên.
... Cậu tựa hồ phi thường yêu thích đứng ở chỗ cao, dù cho có vì vậy mà bị thương cũng sẽ không tiếc.
Như vậy, thời điểm cậu thi pháp vận công, mạo hiểm đứng ở chỗ cao, đại khái là vì không để cho mình thể hiện ra thấp bé cùng không thể ra sức đi.
—— Lại cùng một đạo lý như cách cậu dùng mặt nạ quỷ dữ tợn che chắn mặt mình lại.
Lục Ngự Cửu muốn để cho mình trở nên so với trước đây càng mạnh mẽ hơn, mà làm cho cậu ủ rũ chính là, chuyện tới trước mắt, cậu vẫn cứ là một con quỷ thích khóc không có tiền đồ.
Từ Hành Chi đang lúc xuất thần, đột nhiên nghe được bên cạnh cách đó không xa truyền tới một âm thanh hơi suy yếu: "... Trời ạ. Lại đang khóc." (Jeje: Không hiểu sao khúc này cứ thấy buồn cười =]]])
Từ Hành Chi theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Chu Bắc Nam nằm ở nơi đó không ngờ mở cả hai mắt ra.
Lục Ngự Cửu ngẩn ra, đột nhiên nhào tới, đè trên người Chu Bắc Nam.
Thứ duy nhất quỷ nô có thể đụng chạm đến chính là quỷ chủ, một cái đè này xúc động tới vết thương chỗ xương tỳ bà hắn, Chu Bắc Nam bật thốt lên chính là một câu thô tục: "Ngươi muốn áp chết ta sao?" (Jeje: Giải thích đơn giản, áp có nghĩa là đè nhưng ai đọc đam mỹ cũng biết nó còn có một tầng ý nghĩa khác ahihi =]]])
Động tác Lục Ngự Cửu nhất thời nhẹ lại, nhưng vẫn nhào trên người hắn không chịu lên, tựa như tiểu ly miêu đem hàm răng sáng như tuyết nhe ra, nước mắt bất chấp rơi lã chã: "Ai bảo ngươi lấy cấm chú thuật hướng trên người mình dùng? Nếu không phải ta đúng lúc đánh tan chú thuật kia, ngươi liền hoàn toàn bị ác quỷ đoạt xác rồi! Ta cho phép ngươi dùng sao?! A?"
Chu Bắc Nam không ngừng kêu khổ: "Sai rồi sai rồi! Ta sai rồi! Tổ tông ngươi đứng lên được chưa?!"
Thấy tình cảnh này, Từ Hành Chi cũng không tiện ở đây lưu lại. Hắn công thành lui thân, lặng lẽ hướng ngoài động đi ra.
Lục Ngự Cửu lưu lại trong động, lưu luyến không rời mà bò người lên, quỳ ngồi ở bên giường, phồng lên miệng do dự hơn nửa ngày, mới đối với Chu Bắc Nam nói: "... Ta vừa nãy ăn đường."
Chu Bắc Nam mới vừa tạm hoãn lại trận đau đớn kia, đầu óc xoay chuyển chậm chút: "Có ý gì?"
Lục Ngự Cửu hỏi: "Ngươi có muốn ăn hay không?"
Chu Bắc Nam còn chưa nói, Lục Ngự Cửu cúi người xuống dưới, tựa như con chuột béo nhỏ mổ một cái, đem một viên đường vẫn chưa hoàn toàn tan ra đẩy qua.
Cậu đỏ mặt ngồi thẳng lên: "Chỉ có một chút như thế, không cho phép ngươi ngại... A!!"
Chu Bắc Nam nhấc lên cánh tay trái không bị thương, đỡ lấy sau gáy của Lục Ngự Cửu, đem eo vẫn chưa hoàn toàn thẳng lên của Lục Ngự Cửu ấn xuống: "... Vừa nãy chưa nếm được. Làm lại."
Từ Hành Chi vừa đem quạt xếp chơi, vừa nghĩ tâm sự.
Bây giờ, Mạnh Trọng Quang đã có hai mảnh vỡ chìa khóa, cái "thế giới chi thức" kia nếu biết tên thích khách mình đây chính sự không làm, còn giúp Mạnh Trọng Quang bọn họ chạy ra bên ngoài, sợ là phải giận đến chết.
Hắn một thân một mình đi tới ngoài động, vừa vặn gặp phải Nguyên Như Trú đi tới trước mặt, liền cười hướng nàng chào hỏi: "Như Trú."
Nguyên Như Trú thấy hắn, thoáng gật đầu: "Sư huynh."
"Trọng Quang đâu? Bắc Nam tỉnh rồi, ta vừa vặn tìm..."
Tiếng nói đến đó, im bặt đi.
Nguyên Như Trú nhìn về phía Từ Hành Chi, trong giọng nói hơi nghi hoặc một chút: "... Sư huynh?"
Từ Hành Chi xoay người lại nhìn phía bên trong động, trong ánh mắt tất cả đều là vẻ khó tin.
Vừa nãy trong nháy mắt đó, hắn cuối cùng cũng coi như nghĩ thông suốt việc Nam Ly đến tột cùng là kỳ quái chỗ nào.
—— Mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang đối với bất luận người Man Hoang nào mà nói, đều là bảo vật trân quý vô cùng, thế nhưng, Nam Ly tựa hồ từ đầu đến cuối cũng không biết, mảnh vỡ được Diệp Bổ Y tìm thấy lên bờ này chính là chìa khóa Man Hoang!
Y không chỉ có đưa thứ này cho Diệp Bổ Y làm vật trang sức, còn tùy ý để Diệp Bổ Y linh lực thấp kém mang nó đi tới đi lui.
... Như vậy, bản thân Nam Ly còn không biết được đây là chìa khóa Man Hoang, chủ nhân Phong Sơn bị bọn họ bắt được kia, liền là từ chỗ nào biết đến Nam Ly nơi này có mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang?
Sơn ảnh trùng trùng điệp điệp, thượng ra cửu trùng, tuyệt nghiễn quái bách, tung sinh mạn trường, cảnh này phối hợp với tháp cao đột nhiên xuất hiện giữa Man Hoang, càng lộ vẻ hoang vu thê thê, cực kỳ quái dị.
Mấy đệ tử thân mang phục chế Thanh Lương cốc đẩy ghế lăn của Ôn Tuyết Trần, dừng ở trước tháp cao.
Ôn Tuyết Trần một đầu trắng xóa tuyết phát đón gió tung bay, hắn mặt hướng tháp cao, thần tình lạnh nhạt, ngược lại hai đệ tử trước từng đến nơi này lòng vẫn còn sợ hãi nhìn tinh cát lấy mạng lăn đầy đất, hai cỗ run run không thôi: "... Ôn sư huynh, nơi này nguy hiểm, bọn họ liền không ở trong tháp, chúng ta còn cần phải đi vào sao?"
Ôn Tuyết Trần đơn giản rõ ràng nói tóm tắt mà ra lệnh: "Đi vào. Bên trong còn có một người, ta hỏi hắn chút sự tình."
Ôn Tuyết Trần vừa ra lệnh, mấy đệ tử không ai dám không theo, quyết tâm, mới đẩy ghế lăn qua.
Tinh cát trên đất nhợt nhạt chìm nổi, rục rà rục rịch, mà luân bàn bát quái trong lòng Ôn Tuyết Trần phát sáng hơn người, mạnh mẽ chế trụ yêu lực tinh cát kia.
Ghế lăn bằng phẳng tiến lên, nghiền ép mặt đất, sàn sạt rung động.
Thời điểm mấy đệ tử bộ hành xuyên qua nơi này, đều là một thân mồ hôi lạnh.
Đệ tử lần trước tới lau mồ hôi lạnh, nỗ lực cùng Ôn Tuyết Trần nói chút lời nói, phân tán bầu không khí căng thẳng trước mắt: "... Ghế lăn của Ôn sư huynh làm thật tốt, đi bình địa vững vàng. Từ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Ôn sư huynh mười mấy năm trước Ôn sư huynh liền vẫn ngồi như vậy, có thể thấy được chất lượng cũng là nhất lưu. Đây là xuất thân từ tay vị nào giỏi tay nghề?"
Ôn Tuyết Trần cũng không ngẩng đầu, đáp: "... Từ Hành Chi."
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau kể chuyện cũ không bao lâu giữa Ôn Bạch Mao cùng sư huynh.
Sư huynh: Chuyên trị các loại ngạo kiều, thuốc đến bệnh trừ, hoan nghênh đến thăm.