Trên hành lang tĩnh lặng của ngôi điện thần.
Rupert, một người đàn ông trung niên lãnh đạo đội Hiệp Sĩ Thánh đương thời, thở dài nặng nề.
"Thằng nhóc ấy...rốt cuộc trong đầu nó nghĩ cái gì mà lại đi lang thang khắp nơi gây phiền phức như vậy chứ."
Trước lời than thở bức bối của Rupert, người đàn ông ngồi cạnh anh tò mò hỏi.
"Có chuyện làm anh phiền lòng ư?"
"Đúng là có một chuyện tựa tựa như thế. Nhưng tôi nghĩ rằng mình không nên gây thêm phiền phức cho vị Giáo Hoàng bận rộn của chúng ta đâu."
"Ừm. Kể cả khi anh không nói cho tôi nghe nỗi phiền muộn ấy thì năm tháng chúng ta làm việc cùng nhau đủ dài để hiểu nhau rồi."
"Có lẽ anh nói đúng."
Hai con người ấy đã bước vào điện thờ vào cùng thời điểm. Và tình bạn của họ đã trở nên sâu sắc đến nỗi giờ đây họ thản nhiên nói chuyện mặc cho thứ bậc của nhau.
"Sau khi thằng nhóc ấy rời khỏi ngôi đền, tôi đã nghĩ rồi thì cuộc sống của mình cũng sẽ thanh bình như mọi khi...vậy mà không chỉ 'thứ đấy' của tòa án hoàng gia Arwell mà còn gia tộc Luminelle cũng đang gây rối rắc cho tôi vì cái tên Harte ấy."
"Vậy rốt cuộc cậu ấy đã làm gì vậy?"
"Tôi cũng không biết. Việc thằng nhóc ấy chưa làm gì cả càng khiến tôi lo lắng hơn. Tôi có nên hỏi Chúa không?"
"Anh làm như chúa là nhà giáo nhân dân không bằng."
"Chậc."
Rupert tặc lưỡi tỏ ra bực bội.
Nếu biết mọi việc sẽ như thế này, tôi đã cố ngăn Harte rời khỏi ngôi đền rồi.
'Không, ngay từ đầu cậu ta đơn giản là không thể hiểu nổi...'
Cậu ta đột nhiên nhúng đầu rớt vào cái ao, rồi trong chớp mắt như hóa thân thành một con người khác vậy.
Ban đầu Rupert nghĩ rằng Harte bị một linh hồn ác quỷ nào đó điều khiển. Tuy nhiên, điều này là hoàn toàn vô lí nên ông nhanh chóng loại trừ khả năng đó.
"Anh trông lo lắng quá nhỉ."
"Đương nhiên là tôi lo lắng rồi. Anh cũng biết mà, tên nhóc đấy là một phép màu di động. Nó không phải là thứ nên tồn tại ở thế giới ngoài kia."
"Ồ vậy ư, suy nghĩ của tôi có hơi khác anh một chút."
"Ý anh là gì?"
Giáo Hoàng, kẻ đại diện cho ý chí Chúa Trời, lặng lẽ ngước nhìn lên bầu trời bao la.Đôi mắt xanh sùng đạo của ông dõi theo đường chân trời nhẹ nhàng nheo lại thành hình vòng cung.
"Nếu một sinh vật như vậy đã mạo hiểm bước vào thế giới ngoài kia...thì tôi nghĩ rằng đây cũng chính là ý muốn của Đấng toàn năng. Chí ít tôi tin là vậy."
"Vậy nếu sinh vật ấy lạm dụng sức mạnh của mình thì anh sẽ xử lí như thế nào?"
"Ờ ừm điều này phức tạp đấy. Vô cùng phức tạp, nhưng mà..."
Sau một hồi suy ngẫm, Giáo Hoàng nói.
"Chà với tư cách là Giáo Hoàng, người bị ràng buộc bởi quy tắc của đền thánh, tôi nghĩ mình sẽ lên án cậu ấy nếu cần thiết, được chứ?"
=
Vào một đêm tối tăm, như thể có một tấm màn đen kịt ôm trọn lấy bầu trời.
Tôi cùng Yurian đi dọc theo lối mòn tiến lên ngọn núi gần đây.
'Chà tôi ngạc nhiên đấy'
Mặc dù chúng tôi đang trên đường đi tìm ma cà rồng trong lời đồn đại, tuy nhiên Yurian có vẻ không thề phàn nàn gì. Đối với một vị hoàng tử, việc leo lên lối mòn có vẻ phiền phức và khó khăn, nhưng trên khuôn mặt cậu bé lại không có sự bất mãn nào cả.
"Yurian, cậu không sợ ư?"
"Một chút. Nhưng phải có lí do nào đó mà bá tước mới giao phó tôi cho một người như anh. Và hiện tại, tôi rất tò mò về sinh vật được gọi là ma cà rồng ấy."
"...Tôi hiểu rồi."
Cảm giác tuyệt thật nhỉ. Mặc dù cậu bé lảng tránh chỗ này chỗ kia, nhưng cuối cùng không phải ý của cậu ấy là cậu tin tưởng tôi hay sao.
Có vẻ như là cậu bé tin tưởng bá tước, người tin tưởng tôi...Ờ, sao cũng được.
"Yurian."
"Vâng."
"Có lẽ tốt hơn là cậu không nên sử dụng ngôn ngữ trang trọng. Như cậu có thể thấy qua phản ứng của Flotie ngày hôm nay vậy đó."
"Vâng, anh nói đúng."
"Vậy từ giờ hãy tập nói chuyện thân mật với nhau nhé. Cậu biết việc thường dân nói chuyện với quý tộc là không thoái mái lắm đúng chứ?"
"Đúng vậy, nó trông không thoải mái lắm."
"Được rồi, vậy từ giờ chúng ta hãy nói chuyện thân mật với nhau nhé?"
"Vâng."
Ôi trời, tôi cảm thấy thật dễ chịu khi không cần phải nghe cái giọng điệu nửa tôn trọng ấy nữa.
Nó cho tôi cảm giác khó chịu như phải mặc những bộ quần áo không vừa vặn vậy.
"Giám đốc."
"Hm?"
"Không bàn đến sự an toàn, em vẫn không không hiểu anh đang nghĩ gì. Làm sao mang một sinh vật như ma cà rồng về chăm sóc trong trại trẻ mồ côi được chứ?"
"Đó là lối suy nghĩ đúng đắn."
Sau đó tôi nói tiếp.
"Nếu như sinh vật ấy thực sự là ma cà rồng."
Trong thế giới giả tưởng này, có rất nhiều chủng tộc cùng tồn tại và trong số đó, kẻ thù nổi tiếng nhất của con người là quỷ dữ.
Và ma cà rồng là một giống quỷ cấp cao. Chỉ cần một cá thể xuất hiện cũng có thể gây nên tình trạng đáng báo động ở những ngôi làng gần đó.
Việc cho rằng sinh vật hút máu động vật trên lãnh thổ con người ấy là ma cà rồng...quả là một giả định khá thuyết phục.
"Hả?"
Trong khi lặng lẽ bước đi, chúng tôi quan sát thấy một nhóm chấm sáng đang di chuyển ở phía xa.
"Đó là..."
"Đó là những ngọn đuốc."
"Một, hay, sáu, bảy? Họ làm gì vào giờ này?"
Tôi tự hỏi tại sao lại có người di chuyển trên con đường núi đáng ngại vào đêm muộn như thế này khi những tin đồn đang lan truyền rộng rãi. Hình bóng của họ gợi lên có phần giản dị, có lẽ chỉ mang theo một ít hành lý cơ bản.
Chỉ có một khả năng có thể xảy ra.
"Họ là thợ săn ư?"
Tuy nhiên đây có vẻ là một nhóm thợ săn thiếu kinh nghiệm.
Thực tế là, chỉ cần bạn chịu suy nghĩ một chút, bạn sẽ nhận ra rằng sinh vật trong lời đồn có vẻ không phải là ma cà rồng. Có lẽ, mọi người đều sẽ cho rằng sinh vật bí ẩn đó là một loài vô hại, có thể là một loài thú từ dấu vết và máu mà nó để lại.
Tuy nhiên sự độc đáo của nó có thể mang lại cho họ rất nhiều tiền.
Nếu đem bán ở thị trường chợ đen, có khả năng họ sẽ trở nên giàu có.
"Giám đốc, chúng ta có nên đi theo họ không?"
"...Có lẽ vậy."
Những đốm sáng tập trung lại chặt chẽ với nhau. Thêm vào đó chuyển động của mỗi cá nhân khẽ dần. Khả năng cao là họ đã tìm thấy mục tiêu.
Tôi thô bạo túm lấy Yurian và giữ im lặng. Những tán lá rậm rạp che phủ ánh trăng nên con đường trở nên rất tối.
Tuy nhiên, vào lúc ấy...
Tình hình nơi đây thay đổi đột ngột trước tiếng hét bi thảm của một người đàn ông.
"Aaahhh!"
Ánh sáng của những ngọn đuốc bỗng chao đão dữ dội, nhấp nháy rồi dần dần tắt hẳn, bỗng khu rừng trở nên tĩnh lặng. Ngay lúc ấy, ánh trăng nhỏ giọt, xuyên qua những tán lá như những giọt mưa, soi sáng chỉ đường cho chúng tôi.
sột soạt sột soạt
Chúng tôi băng qua những bụi cây.
Khi đến gần hơn, mùi gỗ cháy xộc vào mũi, theo sau là mùi máu thối rữa khiến chúng tôi buồn nôn.
"Ôi.."
Yurian nhíu mày, đối với một đứa trẻ mà nói, mùi hôi thối này có vẻ đặc biệt khó chịu.
Và cứ như thế, chúng tôi rời khỏi khu rừng rậm rạp và bước vào một khoảng đất trống trải dài, ánh trăng chiếu rọi soi sáng khung cảnh tối tăm.
Yurian căng thẳng hốt lên khi cậu bắt gặp đôi mắt đỏ rực phía sau những người thợ săn đã ngã xuống.
"Giám đốc."
"Sao."
"Thứ đó là...ma cà rồng ư?"
"Không phải."
Tôi khẳng định một cách chắc chắn.
"Thứ đó là con người. Có lẽ hơi khác một chút."
Quả thực, vẻ ngoài đáng thương của nó khiến cho mọi người hiểu lầm rằng nó là ma cà rồng.
Toàn thân nó phủ đầy máu, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên. Nhìn thoáng qua, có thể dễ dàng nhận thấy vóc dáng của nó thật nhỏ bé, tuy nhiên khí tức tỏa ra lại đáng sợ đến mức khiến cho con người ta cảm thấy choáng ngợp.
Khí tức của một kẻ săn mồi.
Một đứa trẻ tựa như nằm ở một đẳng cấp khác của sinh vật sống.
"Một con người...thật sao?"
"Anh đã nói rồi. Nó chỉ hơi khác thường một chút thôi."
Nhiều năm về trước, có một con rồng coi cuộc sống là một thú vui.
Sở thích chung của loài rồng là chơi trò hóa thân. những sinh vật đỉnh cao đấy có sở thích biến thái là hóa thân thành những sinh vật mà chúng thấy thú vị và nhập vai vào sinh vật đó. Không những thế, những sinh vật có vấn đề về trí tuệ này thậm chí còn nổi cơn thịnh nộ nếu vở kịch của chúng bị phát hiện.
Và rồi một ngày nọ, một kẻ điên đã ra đời, hắn không còn thỏa mãn với những vở kịch thông thường nữa.
Ngay khi hắn hóa thân, hắn đã tự niệm chú lên bản thân mình.
Mục đích của hắn là để hoàn toàn quên đi cái tôi, quên đi cuộc sống của một con rồng trong suốt thời gian hắn tận hưởng sở thích của mình.
Và như vậy, lấy bối cảnh là một con người bình thường bị chứng mất trí nhớ, hắn tận thưởng sở thích biến thái của mình.
Có lẽ là may mắn, hắn đã thành công trong việc sống như một con người và kết hôn với người phụ nữ đã giúp đỡ hắn.
Sau khi trải qua một đêm nóng bỏng với người phụ nữ mình yêu, ngày hôm sau đã đến.
Đó cũng chính là ngày hắn lấy lại kí ức của mình và quyết định kết thúc trò chơi này.
Con rồng, kẻ đã mất đi cảm xúc của con người, rời bỏ vợ mình không một chút đắn đo.
Con rồng khét tiếng ấy được mệnh danh là Huyết Long.
Hắn thật sự là một kẻ tâm thần, ham muốn máu thay vì vàng bạc châu báu.
"Ơ..ư.."
Và cô bé đang rên rỉ đau khổ ấy chính là kết quả của một cuộc tình tan vỡ.
'Cô bé ấy là một bán long sở hữu dòng máu của Huyết Long...'
Là một con người bình thường, mẹ cô bé chắc hẳn không thể chịu đựng được.
Từ sức mạnh tàn bạo đến bản năng khát máu.
Chắc hẳn cô đã từ bỏ đứa trẻ từ rất sớm.
Đó là lý do tôi đã nói với cô bé những lời này.
"Con đã vất vả trong khoảng thời gian qua rồi."
Còn về những tên khốn đã săn đuổi cô bé, chúng chỉ bị bất tỉnh thôi, không bị thương nặng lắm.
Cô bé hẳn đã thèm khát và muốn uống máu của đồng loại, nhưng đã cố gắng sống sót và nuôi dưỡng bản thân bằng máu động vật.
Cô bé ấy mười hai tuổi, gần bằng tuổi với Yurian.
"Có lẽ, em cũng vậy nhỉ."
Tôi gõ nhẹ vào đầu Yurian.
Cậu bé cũng vậy. Trong hoàng cung tối tăm, cậu bé đơn độc phải chiến đấu để bảo vệ mạng sống của chính mình.
Thế giới này thật sự rất khắc nghiệt.
"Vì sao trẻ em xung quanh tôi lại phải chịu nhiều tổn thương đến thế..."
Ngay khi tôi tiến lại gần.
"Không...làm ơn tránh ra!Ư..."
Cô bé loạng choạng lùi lại và rên rỉ.
"Ưm..ơ..."
Hơi thở thô ráp chứa đựng ham muốn mãnh liệt. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt cô bé cùng với đôi môi mím chặt.
Tâm trí cô bé xung đột mạnh mẽ với bản năng của mình.
"Giám đốc."
Vào lúc ấy, Yurian nắm lấy tay áo tôi.
"Chúng ta phải làm gì?"
"Em muốn làm gì?"
Khi tôi hỏi lại, Yurian lại hỏi tôi bằng một câu hỏi khác.
"Anh có thể cứu được cậu ấy chứ?"
'"Ôi trời ôi trời, nhìn em kìa, sợ hãi không phù hợp với hình tượng cao quý của mình chút nào."
Nếu bạn sở hữu một thân phận cao quý, bạn cũng nên sở hữu sự tự tin như vậy...
"Em phải nói là, hãy cứu cậu ấy nhé."
"..."
Yurian chậm rãi gật đầu.
Vậy là tôi đã xác nhận xong ý định của cậu bé.
Cậu ta không thề đề cập gì đến việc chạy trốn. Quả là nam chính, bản lĩnh hơn tôi nghĩ.
Vì thế, tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc đáp lại thái độ ấy.
"Vì em đã nhờ vả...nên em cũng là đồng phạm đấy, Yurian nhỉ?"
"Giám đốc?"
Tôi bước về phía trước.
Vào lúc đó, những hạt vàng lấp lánh như đom đóm trồi lên từ mặt đất.
Những hạt ánh sáng tuyệt đẹp lơ lửng và lan tỏa ra tạo thành một thiên hà hoàng kim rực rỡ.
Trên những chiếc lá lung linh rải rác ánh sáng rực rỡ như màn sương, và phía trên những bụi cây tươi tốt những đóa hoa đua nhau nở rộ, tạo nên sự hòa hợp và gợi nên nhịp đập của sự sống.
Thần lực.
Đó là quyền năng siêu việt mà nhỉ một số ít tín đồ nhận được danh Chúa sở hữu.
Một quyền năng mạnh mẽ có thể tạo ra những phép lạ không được phép xảy ra ở cõi phàm trần.
"Noi theo bước chân của vị thần dẫn dắt thế giới."
"Ôi không, đừng lại gần đây..đừng..!"
"Dưới danh nghĩa của người, tôi cũng sẽ bước đi trên thế gian này."
"...!"
Những hạt vàng nhanh chóng tập hợp từ điểm này sang nơi khác, từ bề mặt này sang bề mặt khác. Và cuối cùng hình thành một sợi dây và cái kén bao bọc lấy chúng tôi.
Tôi tiếp tục bản kinh thánh.
Để hoàn thành một phép màu còn dang dở.
"Cầu mong sự từ bi của người chạm đến sinh mệnh trong sáng thuần khiết."
Ngoài ra, nguyện cho tôi được gánh vác gánh nặng của đứa trẻ ấy.
Để chuộc lại những tội lỗi vô tình.
Vì vậy, cầu mong cuộc sống hạnh phúc chấp cánh cùng đứa trẻ bay đến tận chân trời tương lai.
"Tôi cầu nguyện, nhân danh cuộc sống được ban tặng dưới danh nghĩa Chúa."
Và rồi lời cầu nguyện của tôi kết thúc.
Một nguồn năng lượng đỏ thẫm, xuyên qua cái kén vàng và ăn mòn vào cơ thể tôi.
Bản năng loài rồng của cô bé đã được chuyển sang tôi.
Một điều tưởng như là không thể, đã được hiện thực hóa bằng một phép lạ gọi là thần lực.
Chính nhờ điều đó, tôi đã có thể nhìn thế giới này theo góc nhìn của cô bé ấy.
"Ah.."
Đôi tay bị trói bằng dây bỗng nóng lên. Cơn thèm khát máu thúc giục tôi giết chết hai đứa trẻ và uống máu của chúng.
"Vậy ra đây là bản năng của loài rồng ?"
Sự kích thích thôi thúc tôi mãnh liệt, đó là bản chất bản năng của loài rồng.
"Ha..."
Sở hữu nó khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm.
Vì vậy, tôi nén nguồn năng lượng đỏ thẫm ấy lại thành một hạt châu trên lòng bàn tay mình. Hạt châu đỏ thẫm trông thư thể các mạch máu đang được nén chặt lại với nhau.
"Tôi nghĩ rằng đế chế nên thành lập một tổ đội trấn áp loài rồng."
Tôi bóp chặt hạt châu chứa đựng bản năng, thô bạo phá vỡ nó. Một tiếng động lớn vang dội, theo sau tiếng động ấy, năng lượng đỏ thẫm phân tán vào không khí.
"Hah..ha..ư.."
Một bước ngoặt mới đã đến với cuộc đời cô bé nhỏ ấy.
Bụp!
Cô bé, người dính đầy máu tanh, nhanh chóng ngã xuống. Như thể đã buông bỏ được nỗi phiền muộn bấy lâu nay cô gục ngã vì kiệt sức.
Tôi bế cô bé vào lòng và ra hiệu cho Yurian rằng đã đến lúc rời đi.
Yurian, thận trọng theo sau tôi, hỏi một câu hỏi như thể tôi là một người xa lạ.
"Giám đốc... rốt cuộc anh là ai?"
"Tôi là giám đốc của trại trẻ mồ côi."
"..."
Ánh sáng rực rỡ của một phép lạ diệu kì, lời nguyền khát máu và sinh vật kì dị biến mất, chỉ còn lại một màn đêm tĩnh lặng.
Trại trẻ mồ côi hoang vắng lại chào đón một thành viên mới đến với nơi đây.