Tôi đã có một giấc mơ kì lạ.
Dưới bầu trời ngập tràn những vì tinh tú lấp lánh, bao phủ bởi ánh sáng cam mờ nhạt trải dài. Ngoảnh đầu nhìn xéo lên, một dinh thự cổ kính nghiêm trang lộ rõ. Và ở nơi ban công thoáng đãng nối với chốn yến tiệc linh đình, một người phụ nữ quyền thế đang thư thả tựa mình vào lan can.
Khi tôi đi ngang qua, người phụ nữ ấy liếc nhìn tôi. Tôi thoáng chốc trao đổi ánh mắt với cô ấy rồi nhanh chóng ngoảnh mặt đi. Tôi không hiểu vì sao, nhưng tôi có cảm giác rằng mình biết rất rõ về cô ấy.
Mặc cho khuôn mặt vô cảm ẩn sau lớp trang điểm khiến tôi không thể đoán ra được cô ấy đang nghĩ gì.
Vào lúc tôi định rời đi.
Một gã đàn ông bước vào sân thượng nơi người phụ nữ đang ở.
Khi nam nữ ở một mình với nhau trên sân thượng, điều đó ám chỉ rằng họ sẽ có một cuộc gặp gỡ bí mật. Nếu cứ ở đây thì tôi sẽ phải chứng kiến cảnh ân ái của họ. Vì thế, tôi khẩn bước rời đi để tránh vướng vào tình huống xấu hổ.
Nhưng tôi nhận ra rằng đó là một phán đoán sai lầm.
Một loạt những tiếng hét vang lên.
Cơ thể run rẩy dữ dội.
Kế đến, một bóng người màu đỏ rơi xuống.
Muộn màng ngộ ra tình huống khẩn cấp, tôi dốc toàn lực lao đến. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, bữa tiệc ngày hôm nay không biết chừng sẽ nhuốm đẫm máu của người phụ nữ ấy.
Cảm nhận được làn gió mạnh thổi qua da, cuối cùng tôi đã thành công đỡ lấy cô ấy một cách an toàn.
Tôi nhìn cô ấy say đắm, đôi đồng tử đỏ ngọc lộ ra trên khuôn mặt mờ ảo.
Đôi mắt vô hồn không chất chứa bất kì cảm xúc nào của con người. Ai có thể nghĩ rằng đây là dáng vẻ của một người vừa cận kề cái chết…
Khoảnh khắc cô ấy hé môi.
Cảnh quan dần méo mó, tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ.
Thế giới giấc mộng sụp đổ.
Ánh nắng ban mai nơi hiện thực chào đón tôi sau một giấc ngủ dài. Một thứ ánh sáng chói đến nỗi xua tan đi giấc mơ kì ảo vừa rồi.
Tôi ngáp dài, nêu cảm nghĩ về giấc mơ tối qua.
“Mơ gì mà bựa thiệt chứ.”
Ngẫm lại làm tôi thấy mình như thằng ngốc vậy.
=
Bảy giờ sáng.
Còn khá sớm, bọn trẻ chưa thể thức dậy vào giờ này được.
Ngay cả khi Yurian là đứa dậy sớm nhất trong các bé, vẫn còn tận ba mươi phút nữa mới đến giờ cậu nhóc tỉnh ngủ. Mặc khác, Tina và Glen thường thì đến tận tám giờ mới dậy.
Vì thế đây là khoảng thời gian lí tưởng để chuẩn bị bữa sáng cho lũ trẻ.
Hôm nay phải bón cho bọn trẻ no căng bụng mới được. Tự nhủ với lòng mình như thế, tôi mở cánh cửa gian bếp rồi giật hết cả mình.
“Hộc…”
Ra là có người. Nhưng người ấy trông thật lạ lẫm…
Tôi thận trọng gọi tên người đó.
“Công nương Luminelle…?”
“Elphicia.”
“Vâng?”
Khi tôi ngơ ngác hỏi, cô ấy thẳng thừng đính chính lại lời nói của tôi.
“Hãy gọi em là Elphicia. Chắc chàng chưa quên chúng ta đang ở trong một mối quan hệ như thế nào đâu nhỉ?”
“Tôi biết rồi, ừm…
quý cô Elphicia.”
“Lại nào.”
“Elphicia.”
“Em nghe đây, Harte.”
Elphicia lạnh lùng quay đầu đi và say xưa tiếp tục công việc đang làm dở. Dù rằng không muốn cản trở làm phiền đến sự tập trung của cô ấy, nhưng tôi không thể không mở lời vì hoang mang.
“Elphicia. Người đang làm gì vậy?”
“Chàng nói chuyện quá trang trọng rồi đấy. Thay vì nói chuyện một cách trang trọng lố bịch như vậy, trò chuyện một cách bình thường thì tốt hơn nhiều đó.”
“Nó có hơi…”
“Điều một, phải làm tròn bổn phận của một cặp vợ chồng.”
Trong khi tôi lưỡng lự, Elphicia đề cập đến giao ước giữa chúng tôi.
“Vợ chồng ai lại dè dặt nhau như thế chứ?”
“Thật sự… ổn không?”
“Chàng đừng có hiểu lầm. Tất cả chỉ là vì hợp đồng thôi. Không gì phải cảm thấy áp lực như vậy cả.”
“Vậy sao… ta hiểu rồi.”
Giờ đây ấn tượng của tôi về Elphicia là một con người chu đáo và vô cùng tỉ mỉ.
Do đó, tôi càng muốn hỏi cô ấy thật nhiều.
Hỏi rằng vì sao nàng ấy lại ở đây.
“Elphicia. Ta tò mò nàng đang làm gì…”
“Chàng vẫn còn mơ ngủ sao? Như chàng thấy đấy, em đang nấu ăn.”
“…Vào giờ này á?”
Tôi thì phải chuẩn bị bữa sáng cho lũ trẻ nên mới vô bếp vào giờ này. Nhưng Elphicia còn xuống đây nấu ăn trước cả tôi.
Thật sự là rất sớm, dù xét đến giờ giấc hiện tại đi nữa.
Lúc đó, Elphicia liếc qua nhìn tôi.
“Haa, bởi vì giờ là lúc mà chàng sẽ tỉnh dậy.”
“Đó… sao lại?”
“Sao chăng cái gì? Vợ chuẩn bị một bữa ăn cho chồng có gì kì cục đâu chứ?”
“Hả.”
“Chàng rửa tay lẹ rồi ngồi đợi một chút. Em sắp xong rồi.”
Như thể bị thôi miên, tôi nghe lời Elphicia và ngồi trước bàn ăn. Chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của cô ấy khi nấu ăn.
“Ừm, công nương có thường hay nấu nướng… ý ta là, nàng có nấu ăn không?”
“…Đã từng không.”
Nàng ấy nói rằng ở quá khứ thì không làm vậy.
Có câu chuyện nào ẩn khuất đằng sau nó chăng? Tôi không muốn đào sâu hơn vào vấn đề này vì sợ vướng vào chuyện riêng tư.
Giữa sự im lặng khó xử, Elphicia mang món ăn lên bàn.
Thịt bò Sote.
Thịt được cắt lát dày rồi đem đi nướng, điều chỉnh lượng nhiệt lên xuống một cách hoàn hảo. Kế đến, vắt thêm cốt chanh và thảo mộc vào nhằm khử mùi và làm tăng kết cấu của món thịt. Một món ăn tuy đơn giản nhưng lại thể hiện sự điêu luyện của người nấu.
‘Đây là món khoái khẩu của tôi mà.’
Mặc dù chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp, nhưng như thể rằng con tim chúng tôi hòa cùng một nhịp đập với nhau vậy, thú vị đó chứ.
Khi tôi cắt thịt và cho vào miệng mình, tôi không khỏi hét lên trong lòng.
‘Ôi vãi…!’
Nó ngon đến nỗi tôi phải gắng dữ lắm mới kìm được những lời cảm thán hốt ra khỏi miệng mình. Mỗi khi cắn một miếng, hương vị của thịt nướng và hương chanh đọng lại kích thích cơn thèm ăn của tôi.
“Hợp khẩu vị của chàng chứ?”
“Khực!”
Elphicia hỏi một cách duyên dáng. Biểu cảm trên khuôn mặt nàng cứng đờ như tượng đá, như thể không quan tâm đến những lời bình phẩm.
Tôi bị bất ngờ bởi câu hỏi đột ngột của nàng ấy nên đã mắc nghẹn.
“Phù, của chàng đây.”
Cộc.
Elphicia nhanh tay đặt một ly nước trước mặt tôi. Dù có hơi nhíu mày lại nhưng nàng ấy vẫn hành động thật tốt bụng. Trước sự mâu thuẫn kì lạ ấy, tôi toát mồ hôi lạnh.
“C-cảm ơn nàng, Elphicia.”
“Cảm ơn gì chứ. Em chỉ đang làm tròn bổn phận của mình mà thôi.”
Cuối cùng như mọi lần, nàng ấy nói thêm.
“Tất cả là vì hợp đồng.”
“Aha…”
Nói thật thì kể cả khi Elphicia có vi phạm hợp đồng đi nữa, tôi cũng không có ý định bắt nàng ấy phải chịu trách nhiệm gì cả.
Miễn là không làm gì gây hại đến bọn nhỏ là được.
Nhưng Elphicia chung thủy với cuộc sống hôn nhân hơn tôi nghĩ.
Không những vậy, nàng ấy còn là một người có tin thần trách nhiệm cao.
“Elphicia, nàng đối xử tốt với ta quá. Việc nàng nắm tóc ta rồi dùng vũ lực vào hôm trước, tất cả như thể rằng đều là một lời nói dối vậy.”
“Ể…?!”
Tôi buôn những lời nói đùa cợt.
Nó nhằm mục đích làm tan chảy đi bầu không khí có phần lạnh lẽo, nhưng khuôn mặt của Elphicia dần dần ửng đỏ.
Đôi đồng tử cô nàng chao đảo dữ dội hệt như có một trận địa chấn đang diễn ra.
Thậm chí chân cô ấy run đến độ ngồi ở đằng xa cũng cảm nhận rõ.
“Chàng…!”
Cô ấy cao giọng.
“Quên chúng ngay đi! Em làm thế chỉ vì sợ bị từ chối thôi!”
“Khống khồng, ép nạn nhân quên đi là tàn nhẫn lắm đó.”
“Ưư… Đó không phải là tính cách thật sự của em. Ít nhất, mong chàng hãy nhớ lấy. Không, hãy khắc sâu vào tâm trí mình.”
“Ừ… Ta biết rồi.”
Cũng đúng, một người lạnh lùng và tàn nhẫn như Elphicia đời nào lại đi nắm tóc người khác rồi dật lia lịa trong cuộc gặp gỡ đầu tiên như thế được.
Chắc chắn đó là một hành vi bạo lực vô tình gây ra bởi vì nàng ấy bị sốc mà thôi.
“Lúc đó quả là đau ghê luôn nhưng mà… cảm ơn nàng, Elphicia.”
“Đột nhiên chàng nói gì vậy.”
“Ta chưa bao giờ thật sự quan tâm đến thứ hợp đồng ấy. Thật sự là vậy? Nàng là một tiểu thư danh giá của gia đình công tước còn ta chỉ là một tên thường dân thấp hèn. Vì vậy, ta đã nghĩ rằng kể cả khi kí bản hợp đồng ấy đi nữa, nàng có đột ngột thay đổi ý định thì ta cũng đành bó tay.”
“Rõ rồi, ra chàng nghĩ em là một người không có phẩm giá hay đáng tin cậy chút nào nhỉ.”
“Xin lỗi nàng. Chỉ là… giờ thì ta tin rồi.”
“Chàng tin điều gì?”
Elphicia nghiêng đầu, tôi mỉm cười dịu dàng với cô ấy.
“Ta tin rằng chúng ta có thể trở thành một cặp vợ chồng tốt theo cách của riêng mình. Dù cho không có tình yêu đi nữa, chúng ta vẫn có thể tôn trọng lẫn nhau… giống như những gì đã làm trong buổi sáng ngày hôm nay vậy.”
Làm tròn bổn phận với tư cách là một cặp vợ chồng.
Chỉ với lời hứa ấy, vô số vấn đề đã được giải quyết.
Khi gặp khó khăn, chúng ta cùng giúp đỡ nâng niu lẫn nhau, cùng nhau sẻ chia lòng tốt, như một gia đình bình thường đầm ấm.
Nghe được những cảm xúc chân thành ấy, Elphicia bỗng nhiên bật dậy.
“…Haa.”
“Elphicia?”
“Em đi trước đây.”
“…Có phải ta quá trớn rồi không? Nàng giận ta rồi sao?”
“Không hẳn.”
Sau khi bước một bước ra ngoài gian bếp, nàng ấy để lại lời nhắc.
“Chàng đổ nước vào bát rồi ngâm một hồi nhé. Em sẽ rửa chúng trước giờ ăn trưa.”
“K-khoan đã, Elphicia.”
Lạch cạch!
Elphicia vội vàng đóng cửa bếp lại. Tiếng bước chân hối hả vang vọng trên hành lang chật hẹp.
Bị bỏ lại một mình, tôi lẩm bẩm những lời dang dở chưa kịp nói ra.
“Rửa bát… ta định sẽ làm mà…”
Điều gì phiền lòng khiến nàng ấy đột nhiên thay đổi thái độ như vậy?
Thật khó hiểu, chắc là do chúng tôi quen nhau chưa được bao lâu.
Tôi muốn nhanh chóng thấu hiểu được con người Elphicia. Bởi lẽ dù rằng có là hôn nhân hợp đồng đi nữa, chúng tôi giờ đây đã là gia đình của nhau rồi.
“…Ngon chết mất.”
Đây chính xác là món thịt bò Sote ngon nhất tôi từng được ăn trong đời.
Như thể rằng cô ấy đã dõi theo khẩu vị của tôi từ rất lâu về trước…
=
Rãi bước nhanh chóng trở về phòng, Elphicia sau đó liền quăng mình lên giường. Kế đến, nàng trùm chăn đến kín cả đầu và khom người lại như một chú tôm.
Nóng, nóng quá. Nhưng nàng không muốn lộ mặt ra. Lỡ như có ai đó nghịch ngợm mở cửa phòng thì sao?
Không đời nào nàng để cho người khác thấy được khuôn mặt đỏ bừng tựa như thể vừa bị tạt nước ép lựu của mình.
“Hưư…”
Đồ ngốc Harte, vẫn cứ luôn thẳng thắn như thế. Dù rằng ở quá khứ, hiện tại và tương lai, vẫn mãi không hề thay đổi.
Sống lâu đến vậy lẽ ra phải trở nên lệch lạc đôi chút rồi chứ…
“Chàng ấy vẫn còn thích nó…”
Bò sote. Đây là món ăn yêu thích chàng ấy công khai tiết lộ với cô.
Cuối cùng cô đã có thể nghe được những lời khen chân thành hốt lên từ cái miệng háu ăn của anh chàng. Cô không còn nhớ được bản thân đã phải mất bao lâu để đạt được kết quả này.
Elphicia bỗng chốc nhìn vào ngón tay mình.
‘Lành lặn hết nhỉ…’
Trước đây, các ngón tay nàng đều bị tổn thương nghiêm trọng.
Ngày nào cũng phải bôi thuốc mỡ và đeo găng tay, nghe đủ thứ lời trách móc khuyên ngăn nàng hãy từ bỏ. Vì khởi đầu muộn màng nên nàng khá vụng về và hầu như không thể đạt được kết quả như mong muốn.
Vốn dĩ theo truyền thống quý tộc chưa bao giờ cần phải chạm tay đến việc bếp núc.
Họ chỉ cần thuê đầu bếp để làm việc ấy.
Nên kĩ năng của nàng tệ hại là điều hết sức dễ hiểu.
Vì vậy, nàng đã nỗ lực hết mình. Nỗ lực nhiều hơn bất cứ ai. Không ngại mệt mỏi, cho dù bản thân chịu biết bao nhiêu thương tổn.
Vì chàng ấy là người coi trọng sự nỗ lực mộc mạc hơn những thứ vật chất hào nhoáng.
Do đó, Elphicia muốn tặng Harte thành quả đúc kết từ sự nỗ lực của chính nàng.
“Mình vẫn còn… yếu kém nhiều.”
Phải đẩy chàng ấy ra xa một chút. Phải cư xử như thể bản thân là một người hoàn toàn xa lạ…
Nhưng mỗi khi nhìn vào khuôn mặt của Harte, nỗi căng thẳng đeo bám nàng đều tan biến hết cả.
Ngay cả vài lời nói khả ái cũng khiến nàng gần như không kìm được nụ cười của mình.
Hơn nữa…
[Ta tin rằng chúng ta có thể trở thành một cặp vợ chồng tốt theo cách của riêng mình.]
Những lời chàng ấy hốt lên cứ văng vẳng bên tai, khiến Elphicia buộc phải chạy khỏi gian bếp.
‘Vợ chồng... chúng ta.’
Thật khó giữ vững lý trí khi nghe những lời ấy một cách trực tiếp như vậy.
Giữa lúc này đây, trơ trẻn bám víu vào thứ cảm xúc vương vấn còn sót lại, nàng ngâm nga ước nguyện mà mình hằng ấp ủ.
“...Chồng yêu dấu.”
Phập phập!
Cú đạp mạnh khiến chăn mền bật hết cả lên.
Sau đó, Elphicia vùi mặt vào gối và dụi má không ngừng.
Con tim rạo rực mãi không có dấu hiệu nguôi ngoai.
Trong một khoảng thời gian rất lâu sau đó.