Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Nhà hát lớn ở khu vực lân cận đã được xây dựng xong xuôi và sẵn sàng mở cửa đón chào quý khán giả ghé thăm nơi đây. Chương trình quảng cáo rầm rộ có quy mô lớn đến nỗi tin tức được lan truyền đến tận trại trẻ mồ côi yên ắng.
Và vào ngày diễn ra buổi công diễn đầu tiên mang tính trọng đại ấy.
Harte cùng lũ trẻ dắt tay nhau hướng đến nhà hát lớn.
“Hư hưng, hưm, hư ưng~”
Tina vừa đi vừa ngân nga hát. Những giai điệu vụng về được cất lên, ấy nhưng trong đầu cô bé Tina giờ đây dường như có cả một dàn nhạc lớn đang trình diễn.
Tôi không muốn phá vỡ những ảo tưởng đó.
“Con gái yêu, giọng hát của con tuyệt vời quá, đến nổi con có thể trở thành một ca sĩ opera luôn đó chứ?”
“Á, thật sao?”
“Đương nhiên. Nó nghe êm tai đến nổi Yurian sắp ngủ gật luôn rồi nè.”
“Em không có ngủ gật.”
“Thực ra là Glen mới đúng.”
“Bây giờ em bắt đầu ngủ đây.”
Thôi tiêu rồi, mấy cái đứa này.
Đứa thì không nghe lời nên làm hỏng cả việc, đứa thì lại nghe lời quá mức nên cũng đi tong luôn.
Dù gì thì lũ nhóc cũng là nam chính và kẻ phản diện trong nguyên tác, nhưng có vẻ như chúng bị hoán đổi vai trò cho nhau rồi hay sao ấy? Bởi thế mới nói, trẻ con lớn lên trở thành một người như thế nào còn tùy thuộc vào cách bạn dạy dỗ chúng.
“Ra vậy... con không đủ tốt...?”
“Hả?”
Tina bé nhỏ nhìn chằm chằm như thể đang quở trách tôi. Cứ đà này thì lời nói dối đầy thiện ý của tôi sẽ bị bại lộ mất.
Không còn cách nào khác.
Yurian là người giỏi nhất trong việc đảo ngược bầu không khí đang xuống dốc như thế này.
Do đó, tôi ngay tức khắc chộp lấy Yurian và nhấc bổng cậu bé.
“Khựt, giám đốc? Tự dưng anh làm cái gì vậy...”
“Hớp....”
Tôi hít một hơi thật sâu. Kế đến tôi cõng Yurian ngồi kiệu trên vai và bắt đầu chạy một mạch.
“Bớ làng nước ơiii!!!! Yurian!!! Của chúng tôi! Không! Ngủ gật!!! Thật đáng khen!!!”
“C-cái gì, anh làm cái quái gì vậy giám đốc! Anh không thấy ngại trước ánh nhìn của mọi người hay sao!?”
“Ngay cả trong buổi biểu diễn opera! Thằng bé vẫn có thể kiềm chế cơn buồn ngủ của bản thân! Hãy khen ngợi cậu bé hết lòng đi mọi người ơiiiiii!!!”
“Anh bị điên rồi à…? Giám đốc!!!”
Mặc kệ cậu nhóc Yurian đang hét lên với giọng run lầm cập, tôi quay đầu sang và nháy mắt với Tina. Tina cười toe toét đến ướt cả mắt, cùng Glen chạy về phía Harte.
Trong khi đó Yurian dùng hết sức để thoát khỏi tôi, ngay khi đáp đất cậu bé liền liếc xéo.
“Không cần nêu cảm nhận rằng ‘Chao ôi, nó vui quá đi’ đâu, Yurian à.”
“Em không có thứ cảm tưởng thừa thãi đấy!”
“Để anh hỏi hai đứa còn lại xem lời em nói có đúng không ha.”
Tôi bế Tina và Glen lên. Nói chứ lũ nhóc cũng mười tuổi hết rồi nên giờ vóc dáng của các em cũng khá to. Chà có lẽ khi bọn trẻ lớn hơn một chút, tôi sẽ không còn có thể cõng tụi nó trên hai vai như thế này được nữa.
“Woah, cao quá đi!”
“… Thú vị không tưởng.”
Tina cười khì khì và lắc lư bên vai trái của tôi, còn Glen thì ngồi âm thầm tận hưởng bên vai phải với đôi mắt long lanh.
Đương nhiên, nhân lúc đó tôi cười khẩy với bộ dạng trông đáng ghét nhất có thể trước mặt cậu nhóc Yurian.
“Cứ làm điệu bộ thế này thế kia thôi, nhưng thực ra thì con cũng thích được cha cõng chứ gì?”
“Hai cậu… đồ phản bội…!”
Ông bà ta đã từng nói người em chồng can ngăn còn đáng ghét hơn người mẹ chồng đánh mắng, Yurian trông có vẻ cay cú hơn với việc Tina và Glen đang ngồi tận hưởng trên vai tôi.
Tina chả để ý đến ánh mắt đố kị của Yurian, hét lên đầy phấn khích.
“Oaa… toàn bộ đường phố đều ở phía dưới con. Thật thú vị.”
“Thế à? Nếu không phải bởi thủ đô có nhiều người quá thì bố đã dẫn con đến tham quan nơi đó rồi.”
“Thủ đô ạ? Con muốn ngắm nó…”
Khi Tina hỏi, vai Yurian co giật và run rẩy.
Với thận phận là Tam hoàng tử, tại trung tâm vương đô- cậu sống trong hoàng cung và đã chứng kiến hết thảy bản chất của mọi sự xa hoa.
Những điều cậu bé đã phải trải qua ở chốn hoàng cung ấy vẫn còn là một ẩn số, nhưng có vẻ như những kí ức không mấy tốt đẹp đang ùa về.
Tôi cảm thấy áy náy nên đã trả lời qua loa.
“Ừm, thực ra nó chỉ là một thành phố hơi to một chút thôi, không có gì đặc biệt cả.”
“Bố ơi, người đã từng đến thủ đô rồi ạ?”
“Trước đây thì có.”
Đền thờ mà Harte làm việc trước khi tẩu thoát chính là đền thờ ở thủ đô.
Những ngôi đền được phân bố rộng rãi trên khắp đế quốc, là một Thánh Hiệp Sĩ đương thời Harte được giao nhiệm vụ bảo vệ ngôi đền tại chốn kinh đô.
Là vị hiệp sĩ hộ tống của một nhân vật quan trọng trong điện thần, Harte đã nghĩ rằng mình sẽ mãi sống như thế này. Cho đến một ngày, anh cắm đầu rơi xuống Hồ Thánh…
Bỗng có điều gì đó vướng mắc trong lòng làm anh khó chịu.
‘Nghĩ lại thì bây giờ cậu ấy có đang sống tốt không nhỉ?’
Chắc cậu ấy buồn lắm vì tôi rời khỏi ngôi đền mà không nói một lời từ biệt nào cả.
Đó là một quyết định gấp rút đến nỗi tôi không có thời gian để xem xét lại tình huống vào lúc ấy.
‘…Có lẽ là không? Dù gì mối quan hệ giữa hai chúng tôi cũng không sâu sắc đến thế nên không chắc nữa.’
Mối quan hệ giữa hiệp sĩ hộ tống và người được hộ tống, ở bên nhau đã lâu nên cũng nảy sinh chút tình cảm.
Có lẽ, đó chỉ là thứ tình cảm đơn phương xuất phát từ bản thân tôi vì đã phải sống trong chốn điện thần vắng vẻ kia mà thôi.
Tôi đặt Tina và Glen xuống và nhớ về những hồi ức xưa cũ. Một ngôi đền với những tháng ngày tẻ nhạt vô định, nhưng cũng thật thanh bình yên ả làm sao. Tôi không có bất kì ác cảm đặc biệt nào đối với nơi ấy.
Nếu không biết trước tương lai về cái chết của bản thân, Harte đã ở lại ngôi đền mà không có bất kì sự bất mãn nào.
‘Đương nhiên… không bất mãn nhưng cũng không hối hận.’
Nhờ vào việc rời khỏi chốn điện thần mà giờ đây tôi đã có được cho mình một gia đình hạnh phúc. Dù rằng đối với Yurian thì vẫn còn chưa chắc chắn, nhưng rõ ràng số phận thời thơ ấu của Tina và Glen đã thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn.
Càng suy ngẫm về những cuộc gặp gỡ kì lạ ấy, tôi càng không kìm được nụ cười nhếch lên trên môi.
Quả thật, rời khỏi ngôi đền là một quyết định đúng đắn.
“Ơ?”
Vào lúc tôi đang tận hưởng khoảnh khắc yên bình. Glen bỗng cao giọng mà hốt lên.
“Giám đốc, đằng kia…!”
Hướng theo ánh nhìn và lời nói gấp gáp của Glen. Tôi thấy một người mặc áo choàng có mũ trùm kín đầu đang băng qua đường, vấn đề là có một chiếc xe ngựa đang phóng thẳng đến chỗ đó.
Chắc tại đội mũ kín đáo quá nên tầm nhìn bị thu hẹp lại. Giá như người ấy ít nhất cũng nghe được tiếng xe ngựa ầm ĩ, nhưng vì lí do nào đó mà điều này cũng có vẻ như là không thể.
“Khựt…!”
Hííííng!
Con ngựa giật mình kêu lớn.
Phải đến khi ấy, người đó mới ngỡ ngàng mà co rúm lại. Có vẻ như hắn ta đã lấy lại sự tỉnh táo trước tình huống nguy hiểm như thế này.
Không thể để bọn trẻ chứng kiến cảnh có người chết xảy ra được.
Phán đoán nhanh nhạy, hành động tức thì.
Tôi chạy hết tốc lực đến và quấn tay quanh eo người ấy. Sau đó, tôi triệu tập một số phần tử thần lực bám vào móng ngựa nhằm giảm nhẹ tốc độ của nó.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi bế người ấy và nhảy vụt đi.
Sau khi đáp đất ở phía bên kia đường, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Haa… Này đằng ấy…!”
Tôi không biết đằng ấy là ai, nhưng mà như vậy chả phải là quá thiếu ý thức về sự an toàn hay sao hả. Tôi đã định trách mắng như thế.
Nhưng tôi không thể không ngậm lại những lời muốn nói.
“…Ực.”
Mái tóc màu nâu đỏ lộ ra sau chiếc mũ trùm đầu hạ xuống. Đôi mắt hồng ngọc đầy tao nhã, làn da trong như được chạm khắc từ gốm sứ.
Quả là một mĩ nhân. Đó là một sự thật không thể bàn cãi, nhưng đây là một lí do quá tầm thường để mà tôi bị lại bị mất ý thức như thế.
Rốt cuộc là tại sao.
Có điều gì đó khác biệt.
‘Đúng vậy… có gì đó… khác.’
Một cảm giác thật lạ lùng.
Người mang vẻ đẹp như thế không phải là tôi chưa từng gặp qua, vậy thứ lí do khiến tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy là gì. Và sự lạ lùng đến từ việc tôi không thể tìm ra nguyên do của nó mới là điều kì lạ nhất.
Không thể giũ bỏ được thứ cảm giác khó hiểu này làm cổ họng Harte khô khốc cả lên.
“Ự.”
Phật!
Giữa lúc tôi đang suy ngẫm về nguyên nhân của thứ cảm giác lạ lùng ấy, người phụ nữ liền kéo mũ trùm đầu lên.
Sau đó cô nàng bỏ chạy mà không thèm để lại lời cảm ơn, nhưng thay vì tức giận thì tôi lại cảm thấy kì lạ.
“…Mình đã từng gặp cô ấy ở đâu chưa nhỉ?”
Nếu nàng ấy là một mĩ nhân tuyệt sắc như thế thì ít nhất đã để lại dấu vết nào đó trong kí ức của tôi rồi.
Quả là một trải nghiệm mới lạ mà.
“”Giám đốc!””
“Bố!”
Bọn trẻ chạy đến chỗ tôi.
Thôi thì dẹp cái trải nghiệm mới mẻ và kì lạ ấy sang một bên mà tập trung vào hiện tại nào.
Vì tôi là gia đình của lũ nhóc này.
=
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Kế bên nhà hát vừa được khánh thành có một chi nhánh ngân hàng khá uy tín.
Elphicia Luminelle đang trên đường trở về sau khi đã gửi toàn bộ số của hồi môn của mình vào tài khoản ngân hàng.
Khoảng thời gian tự do tự tại này vẫn còn khá xa lạ đối với nàng.
Đã từ rất lâu rồi Elphicia mới có thể lại một mình đi dạo trên đường phố mà không có lấy xe ngựa hay tùy tùng nào như thế này. Vì lẽ đó, nàng cảm thấy phấn kích vô cùng, và để rồi xúc động mà rơi vào những suy nghĩ sâu xa.
Vì vẫn chưa quen với cuộc sống không có người hầu nên nàng đã lơ là cảnh giác. Nàng ngộ ra rằng nếu cứ mãi đắm chìm vào thế giới riêng của bản thân, một tai nạn bất ngờ có thể ập đến.
Tai nạn xe ngựa.
Không ngờ rằng có ngày nàng lại cảm thấy bị đe dọa bởi thứ phương tiện giao thông mà nàng vô cùng quen thuộc. Và vào cuối lúc ấy…
…
……
Đúng, hôm nay quả thực là một ngày vô cùng đặc biệt.
Được cuốn theo bởi một may mắn bất ngờ.
=
Rạng chiều tà khi ánh hoàng hôn đang dần lụi tàn.
Khi đã trở về nhà sau khi xem các buổi biểu diễn opera ở nhà hát lớn, lá chất đống một nùi khó chịu vô cùng. Vì vậy, tôi đưa những đứa trẻ nửa tỉnh nửa mơ vào nhà trước và cầm chổi ra sân.
Không những thế.
Vị tiểu đội trưởng không giấu nỗi sự thất vọng của mình sau khi chứng kiến hành vi của những tên lính nhóc tiểu quỷ ấy bộc lộ tại nhà hát lớn.
“Mấy cái đứa này… đứa nào đứa nấy đều ngủ lăn quay là thế quái nào.”
Đặc biệt Tina ngáy luôn mới sốc chứ.
Không phải là Yurian hay Glen, là Tina đấy!
Tôi đã thử bịt mũi hay nhẹ nhàng xoay đầu cô bé sang một bên nhưng mọi biện pháp đều vô ích cả.
Nếu không phải nhờ có tấm vé VIP mà bá tước ban tặng chắc chúng tôi đã thu hút vô số ánh nhìn rồi không chừng.
“Hù, ghế mềm mại như mây vậy. Để mà mua được một cái giống thế… thì mắc quá.”
Kể cả khi không phải là chuyên gia về buôn bán đồ nội thất nhưng tôi có thể dễ dàng đoán ra được chỉ bằng sự thoải mái mà nó đem lại. Nó rõ ràng là một món hàng đắt đỏ không phù hợp với hoàn cảnh của tôi.
Vào lúc Harte đang chìm đắm trong những suy nghĩ lơ mơ, hồi tưởng về một ngày đã qua.
Bỗng, giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ kéo anh trở về với thực tại.
“Thứ lỗi.”
“Ờ, đằng ấy là…”
Tôi ngay lập tức nhận ra danh tính của cô gái.
Đó là người phụ nữ suýt nữa bị tai nạn xe ngựa vào sáng ngày hôm nay. Thứ cảm giác lạ lùng từ lúc đó vẫn còn vươn vấn đến tận bây giờ, để lại một ấn tượng mạnh mẽ trong tâm trí Harte về sự tồn tại của cô nàng.
Duy chỉ có trang phục cô ấy mặc giờ đây lại có sự khác biệt so với hồi sáng.
Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ đầy hoa lệ, mang một chiếc túi xách có vẻ như chỉ đựng những món hành lí đơn giản. Vẻ ngoài đầy nghịch lý tạo nên một bầu không khí vô cùng bí ẩn.
Mặt khác, tôi nheo mắt vì cảm thấy điều này vô cùng đáng nghi.
Mặc cho cái thái độ cảnh giác của tôi, nàng ta vẫn bình thản cất tiếng.
“Harte thuộc Thánh Hiệp Sĩ. Tôi nói đúng chứ?”
Cô nàng thản nhiên tiết lộ danh tính của tôi.