Một ngày đã trôi qua, vậy là chỉ còn hai ngày nữa, Hứa Nhan Du phải rời đi rồi.
Buổi chiều.
Hứa Nhan Du vào phòng của Tạ Hoằng Văn, quấn quýt bên anh cả một buổi.
Hai người hết đọc sách thì lại cùng nhau xem phim trên máy tính, xem phim xong thì lại cùng nhau nghe nhạc, nghe nhạc xong rồi thì chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu.
Nếu không hai người cứ im lặng, chỉ cần ở bên nhau cũng đủ rồi.
Đến gần tối.
Hứa Nhan Du vào nhà vệ sinh của Tạ Hoằng Văn để rửa tay lại không cẩn thận làm nước bắn lên người.
Thế là cô liền cởi quần áo ra rồi đi tắm luôn, dù sao bình thường cô cũng hay tắm ở phòng của Tạ Hoằng Văn, chỉ là hôm nay đang tắm thì mới nhớ ra mình quên không mang quần áo rồi.
Vậy là đến lúc tắm xong, Hứa Nhan Du liền gọi Tạ Hoằng Văn mang quần áo vào cho cô.
Trong tủ quần áo của Tạ Hoằng Văn có sẵn mấy bộ quần áo cho cô, cho nên anh rất nhanh đã cầm quần áo rồi đi đến gõ cửa phòng tắm.
“Nhan Du, áo của em đây.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền nói: “Anh mang vào cho em đi.”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy thế thì nghĩ Hứa Nhan Du đang quấn khăn tắm, cho nên anh liền mở cửa, mang quần áo vào cho cô.
Nhưng không ngờ rằng lúc cửa mở ra, anh lại nhìn thấy cô đang hoàn toàn trần trụi đứng trong phòng tắm.
Mặc dù trước giờ đã từng nhiều lần thấy cơ của Hứa Nhan Du rồi, nhưng lúc này đây Tạ Hoằng Văn vẫn cảm thấy có chút bối rối, ngại ngùng.
Tuy nhiên, anh vẫn tỏ ra bình tĩnh mà bước về phía cô.
Chỉ là càng đến gần, cơ thể quyến rũ của cô lại càng khiến anh muốn điên đảo.
Hai mắt anh cứ nhìn chằm chằm cô không rời, ánh mắt anh lại giống như muốn ăn sạch cô ngay lúc này.
Thậm chí, phần cơ thể nam tính của anh đã bắt đầu có phản ứng.
Sau đó, anh cuối cùng cũng không kìm nén được mà đưa một tay lên, chạm vào một bên ngực cô.
Một bàn tay khác đang cầm quần áo cho cô nên không chạm vào bên ngực cô được, vì thế nên trong lòng anh sinh ra cảm giác muốn cúi đầu xuống, ngậm lấy bên ngực kia của cô.
Tuy nhiên anh vẫn kìm lại được, sau đó liền dùng giọng nói trầm thấp của mình mà nói với cô: “Nhan Du, em thật đẹp.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì mỉm cười, đưa tay lên ôm cổ anh rồi kiễng chân, hôn lên môi anh.
Anh cũng vòng tay ôm lấy cô, mãnh liệt mà hôn cô.
Đầu lưỡi anh nhanh chóng tiến vào khoang miệng cô, say mê mà quấn lấy chiếc lưỡi của cô.
Đến lúc cô cảm thấy khó thở, anh liền khom người, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trên ngực cô rồi không ngừng hôn mút.
Một bàn tay thì lại xoa nắn bên ngực kia của cô, sau đó lướt xuống mà vuốt ve, xoa bóp bờ mông cô.
Hứa Nhan Du lúc này đã bị kích thích, giọng nói yêu kiều khẽ vang lên: “Hoằng Văn… Chúng ta ra ngoài được không?”
Nhưng Tạ Hoằng Văn dường như lại không nghe thấy lời cô.
Anh điên cuồng dùng môi lưỡi mà hôn khắp mọi nơi trên cơ thể cô.
Lúc này anh cũng đã vứt quần áo mà mình cầm cho cô xuống đất, để hai bàn tay có thể không ngừng mơn trớn cơ thể cô.
Hứa Nhan Du dù không muốn lần đầu tiên ở kiếp này của hai người xảy ra trong phòng tắm, thế nhưng cô cũng không phản kháng mà để mặc anh quấn quýt lấy mình.
Chỉ là anh lại không cởi quần áo của mình ra.
Anh chỉ không ngừng quấn quýt, chạm vào mọi nơi trên cơ thể cô.
Thế rồi, anh lại ôm chặt lấy cô rồi hôn cô.
Lúc hôn, anh đã nhắm mắt, dùng cả trái tim để lưu giữ cảm giác ngọt ngào khi hôn môi này.
Hôn xong, môi lưỡi anh lại từ từ tách ra khỏi môi lưỡi cô.
Anh cũng từ từ mở mắt, sau đó nhìn vào khuôn mặt cô.
Cô lại phát hiện ra lúc này, đôi mắt của anh rất đỏ.
Mà anh vẫn đang ôm cô, ôm cô vô cùng chặt.
Sau đó, anh lại vùi mặt vào hõm cổ cô rồi nghẹn ngào nói: “Nhan Du, anh yêu em.”
“Anh yêu em, thật đấy!” Vừa nói, Tạ Hoằng Văn vừa ôm cô, giống như muốn khảm sâu cơ thể cô vào trong cơ thể mình.
Hứa Nhan Du dường như đã cảm thấy được nỗi đau trong trái tim anh.
Tim của anh vô cùng đau, giọng nói anh lại như van nài mà cất lên: “Nhan Du, anh yêu em.
Anh biết mình sai rồi, ban đầu anh không nên đối xử không tốt với em.
Anh hối hận rồi, anh thật sự rất yêu em.
Em đừng rời đi, ở lại với anh được không? Kiếp sau… anh thật sự không chờ nổi.
Kiếp này anh không thể không có em.
Em ở lại với anh đi… Cầu xin em…”
Nghe đến đây, trái tim Hứa Nhan Du như bị nứt vỡ.
Cô đau đớn mà ôm chặt lấy Tạ Hoằng Văn, không ngừng nói với anh: “Xin lỗi… Xin lỗi anh…”
“Em muốn ở bên anh… nhưng mà không thể… Kiếp này em không có cách nào ở bên anh được… Em yêu anh, nhưng mà thật sự không có cách nào…”
“Kiếp này… em không thể ở bên anh được rồi.”
…
Sau khi chuyện ở phòng tắm xảy ra, Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn đã mất rất lâu mới có thể bình tĩnh lại.bg-ssp-{height:px}
Tối hôm đó, hai người lại nằm trên giường mà ôm nhau.
Chỉ là cả đêm, cả hai đều không ngủ.
Thế rồi thời gian cứ dần dần trôi qua.
Cuối cùng, ngày Hứa Nhan Du phải rời đi đã đến.
Buổi tối hôm phải rời đi, Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du cùng nhau lên sân thượng ngắm sao.
Tạ Hoằng Văn ngồi trên ghế, còn Hứa Nhan Du ngồi ngang trên đùi Tạ Hoằng Văn.
Hai người cùng nhau nhìn ngắm bầu trời đầy sao.
Nhưng cứ thỉnh thoảng hai người lại quay sang, lặng lẽ mà nhìn nhau, sau đó lại dịu dàng mà hôn nhau.
Chỉ là đã sắp đến lúc phải đi, cho nên hệ thống đã lên tiếng thông báo: [Còn ba phút nữa cô sẽ trở về kiếp sau.
Tôi xin bắt đầu đếm ngược, ba phút, phút giây, hai phút giây,...]
Nghe thấy vậy, sắc mặt Hứa Nhan Du không khỏi trầm xuống.
Sau đó, cô liền ôm chầm lấy Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn đương nhiên đã nhận ra điều khác lạ, vậy nên anh cũng ôm chặt lấy cô.
Cô lại nghẹn ngào mà nói: “Hoằng Văn…em sắp đi rồi.
Em chỉ còn… hơn hai phút nữa thôi.”
Nghe được lời này, trái tim Tạ Hoằng Văn đau đớn vô cùng.
Thế nhưng, anh vẫn dịu dàng đáp lại cô: “Ừm.”
Hệ thống lại đếm: [ phút giây, hai phút, phút giây,...]
Hứa Nhan Du liền hôn Tạ Hoằng Văn, chủ động dùng môi lưỡi quấn quýt lấy anh.
Hai người cứ hôn nhau như vậy.
Thế rồi, hệ thống lại đếm đến: [ phút giây, một phút, giây,...]
Nụ hôn dừng lại, hai người từ từ tách nhau ra.
Hứa Nhan Du khẽ ngồi thẳng lên, ánh mắt âu yếm nhìn Tạ Hoằng Văn không rời.
Tạ Hoằng Văn cũng dịu dàng nhìn Hứa Nhan Du, bàn tay lại dịu dàng ôm lấy eo cô.
Hệ thống lại đếm đến: [ giây, giây,...]
Hứa Nhan Du ngậm ngùi, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp tuôn trào.
Tạ Hoằng Văn nhìn vào đôi mắt Hứa Nhan Du, anh liền thấy trong đôi mắt cô là sự buồn bã, tiếc nuối… và đau lòng.
Anh biết trái tim cô đang đau.
Trái tim anh cũng rất đau.
Nhưng để cô không quá đau buồn, anh vẫn mỉm cười mà vuốt ve khuôn mặt cô.
Sau đó, anh dùng cả trái tim mà nói với cô: “Nhan Du, anh yêu em.”
Hứa Nhan Du liền mỉm cười, sau đó nói: “Em cũng yêu anh.
Yêu anh rất nhiều.”
Thế rồi, hệ thống đếm đến , sau đó lại đếm đến .
Một luồng sáng liền xuất hiện, bao quanh cơ thể Hứa Nhan Du.
Ánh sáng vô cùng chói, nhưng Tạ Hoằng Văn lại không nỡ nhắm mắt.
Anh vẫn nhìn Hứa Nhan Du rồi vội vàng ôm lấy cô.
Nhưng rồi anh lại không thể chạm vào cô, bởi vì cô đã biến mất rồi.
Cô đã biến mất.
Mà trái tim anh… đã vỡ vụn rồi.
…
Ánh sáng chói mắt vây quanh Hứa Nhan Du, nhưng cô lại giống như đang ở trong một khoảng không đen tối.
Cô biết mình đã rời đi rồi, rời xa khỏi Tạ Hoằng Văn rồi.
Trái tim cô đau lắm.
Nhưng cô biết so với cô, Tạ Hoằng Văn còn đau đớn hơn gấp bội.
Làm sao đây?
Phải làm sao để Tạ Hoằng Văn của cô có thể bớt đau lòng đây?
Hứa Nhan Du thật sự hy vọng anh có thể hạnh phúc, cô thật sự không muốn anh vì nhớ nhung cô mà đau khổ một chút nào.
Thế nhưng, cô lại chẳng thể làm gì cả.
Cô đã rời xa anh mất rồi.
[Chúc mừng cô hoàn thành nhiệm vụ và trở lại kiếp sau.] Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.
Hứa Nhan Du khẽ cau mày, cô cảm giác được bản thân đang nằm trên mặt phẳng lạnh lẽo.
Từ từ mở mắt ra, Hứa Nhan Du đang nằm ngửa nên liền nhìn thấy trần nhà quen thuộc, còn mặt phẳng lạnh lẽo cô đang nằm lên chính là sàn nhà.
Cô biết mình đã quay về kiếp sau rồi.
Hoằng Văn.
Hoằng Văn của cô!
Hứa Nhan Du xoay người, chống tay xuống đất để đứng dậy.
Cô muốn đi tìm Tạ Hoằng Văn, vậy mà không ngờ rằng lúc này cô lại thấy ở cách đó không xa, Tạ Hoằng Văn đang nằm bất tỉnh trên đất.
Vô cùng hốt hoảng, cô liền vội vàng chạy đến bên cạnh Tạ Hoằng Văn rồi đỡ anh ngồi dậy, hoảng loạn gọi anh: “Hoằng Văn, anh làm sao thế này? Hoằng Văn, anh mau tỉnh lại đi, anh làm sao thế Hoằng Văn?”.