Tác giả: Quyển Thành Đoàn Tử
Editor: Mon
️ Beta: Myy ️
Khuôn mặt mấy nữ sinh xanh xanh trắng trắng, không thể kiềm chế được lửa giận,
" Không hiểu sao tao cứ có cảm giác cô ta có chút không bình thường. " Một nữ sinh nói với đại tỷ dẫn đầu.
Đại tỷ dẫn đầu cảm thấy như đang bị Cố Thiên Ngôn chơi đùa, nghiến răng nghiến lợi nói.
" Cầm vũ khí lên dạy cho cô ta một bài học, nhưng tuyệt đối không được đánh đến mức tàn phế, nếu không sẽ gặp rắc rối đó. "
Cố Thiên Ngôn nghĩ gì trả lời nấy rất thật lòng, nhưng mà hình như chả có người nào chịu tin cô.
Mấy nữ sinh phía sau lấy ra mấy cây gậy gỗ thô to, mấy người bọn họ chắc là cảm thấy cầm cái này để đánh người sẽ rất sảng khoái đi.
Lần này không đợi Cố Thiên Ngôn kịp mở miệng thì hệ thống đã nói trước : " Để bảo đảm trong quá trình ký chủ làm nhiệm vụ tiến triển thuận lợi, cho nên ký chủ được sửa dụng kỹ năng «Sức mạnh» trong vòng hai mươi phút. "
Một nữ sinh trong đó giơ gậy gỗ cười hắc hắc : " Để tao đánh trước. "
Sau đó mấy nữ sinh khác liền đứng trơ mắt nhìn nữ sinh kia vung xuống gậy gỗ trong tay, không biết như nào mà lại bị Cố Thiên Ngôn ngăn chặn được, dễ dàng bẻ gãy cái gậy gỗ đó.
Nữ sinh ra tay trước kia trừng to mắt, không thể nào tin nổi nhìn cây gậy gỗ nằm trên mặt đất. Một cây gậy gỗ vốn nguyên vẹn bây giờ lại bị gãy thành hai nửa nằm lăn lóc dưới mặt đất, cô ta bỗng nhiên nhắm chặt mắt lại rồi lại mở mắt ra, việc này nói cho cô ta biết mình không bị ảo giác cũng không phải nằm mơ.
Sau đó cô ta lấy tốc độ ánh sáng chạy ra đằng sau mấy nữ sinh kia, cẩn thận hé ra một cái đầu : " Được rồi, chúng mày lên trước đi. "
Những nữ sinh khác : ". . ."
" Thì ra chuyện mọi người đồn đại đều là sự thật ! " Một nữ sinh run rẩy nói.
" Chuyện gì thật cơ ? " Đại tỷ dẫn đầu lộ ra biểu tình rất bình tĩnh, cộng thêm mấy phần khí thế của một vị đại tỷ, nhưng gậy gỗ cô ta cầm trong tay lại run rẩy không ngừng.bg-ssp-{height:px}
" Chính là lời đồn nói Đồng An An khỏe vô cùng, đến mức có thể ôm cả người Tô Mạch lên nữa . . . " Nữ sinh kia tiếp tục run rẩy nói.
Đại tỷ dẫn đầu có chút buồn bực, việc này cô ta cũng đã từng nghe nói qua, nhưng lại không có người nào nói cho cô ta biết Đồng An An khỏe như vậy, đến mức có thể bẻ gãy cây gậy gỗ làm hai !
Một nữ sinh khác từ đầu tới cuối cũng chưa lên tiếng quay qua hỏi : " Vậy giờ chúng ta phải làm sao ? "
Đại tỷ dẫn đầu cười lạnh, bộ dáng này thoạt nhìn tuyệt đối không giống sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy được, cô ta phách lối nhìn Cố Thiên Ngôn giận dữ rống to : '' Mẹ kiếp, đương nhiên là chạy rồi. '' Sức lực của một đám bọn họ cộng lại cũng không bằng được cô ta thì còn đánh cái cọng lông gì nữa.
Đại tỷ dẫn đầu đã bỏ chạy, mấy nữ sinh khác bốn mắt nhìn nhau do dự mây giây, sau đó liền ném mấy cái gậy gỗ trong tay rồi chạy theo.
Cố Thiên Ngôn thấy bọn họ đều bỏ đi rồi thì tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục ở lại bên trong cái hẻm nhỏ này nữa, cô còn tốt bụng vứt mấy cây gậy gỗ vào thùng rác nằm ở bên cạnh cái hẻm nhỏ đó.
Từ sau vụ việc này, mấy người có ác ý nhắm vào Cố Thiên Ngôn trong trường đều làm như không có chuyện gì xảy ra.
Các nữ sinh lúc đầu muốn làm mấy chuyện xấu với cô cũng không dám có động tĩnh gì nữa, nếu như là vì Cố Thiên Ngôn khỏe mạnh thì không phải. Khỏe thì sao ? Bọn họ vẫn còn có nhiều biện pháp và mánh khéo khác để giày vò cô hơn.
[Đó là bởi vì các người không biết hệ thống mở kỹ năng sức mạnh cường đại cỡ nào nên mới nghĩ như vậy thôi ←_←], mà là bởi vì Tô Mạch đã lên tiếng. Mặc dù trong lòng mọi người đều cảm thấy Tô Mạch vừa đẹp trai lại còn ôn nhu nhưng Tô gia chống phía sau lưng hắn cũng không thể đắc tội. Đây cũng là lí do vì sao nhiều nữ sinh thích hắn như thế vậy mà chỉ có thể đứng đằng xa thích thầm hắn mà thôi.
Nhưng mà Tô Mạch từ xưa đến nay cũng không thèm để tâm.
Mặc dù như thế, nhưng cũng không tránh được vẫn có một ít người lên kế hoạch làm chuyện xấu.
" Đồng An An, bên ngoài có một nữ sinh đến tìm cậu. " Bạn học cùng lớp đứng ở cửa lớn tiếng gọi.
Từ Tử Duy đứng dậy đi tới trước mặt Cố Thiên Ngôn lạnh lùng nói : "Đừng đi. Chắc chắn là cô ta đến tìm cậu gây phiền phức đó."
Viện Lỵ và Chu Mộng Dao không biết đã chạy đi đâu, nếu không khi thấy một màn này nhất định sẽ cho là Từ Tử Duy đã động xuân tâm.
Cố Thiên Ngôn không nói gì, nhưng bước chân đi ra bên ngoài đã thể hiện ý tứ của cô.
Từ Tử Duy do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn đi theo ra ngoài.